[ SCI mê án tập ] Phiên ngoại : Tiếng cười trong phòng pháp y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ SCI mê án tập ] Phiên ngoại : Tiếng cười trong phòng pháp y

****

Thập đại bất khả tư nghị sự kiện Hồi thứ nhất —— Tiếng cười trong phòng pháp y

Thời gian: mười bốn tháng bảy ,  buổi tối mười hai giờ,

Địa điểm trụ sở SCI , phòng làm việc.

Sự kiện: sáng nay ở công trường kiến trúc  thi công , công nhân đào ra được mấy cổ xác ướp cổ, bộ dáng giống như có hơn ngàn năm tuổi , bởi vì giám định phải dùng thiết bị tương đối phức tạp ,mà thiết bị trong phòng pháp y của  SCI lại được coi là đứng đầu S thị , cho nên họ Công Tôn tựu xin đem thi thể trở về , cùng một nhóm chuyên gia định  sơ bộ , còn lại cũng để ngày mai tiếp tục . Đêm đó, trong phòng làm việc SCI chỉ còn lại Vương Triều, Mã Hán, Bạch Trì, Lạc Thiên chịu  trách nhiệm, Triển Chiêu xử lý một chút văn thư cho nên làm thêm giờ, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh chờ hắn.

Tương Bình  sửa lại án xử sai  nên cũng lưu lại SCI ,  mở  máy vi tính xem phim , Triệu Hổ cùng Mã Hán xách thêm mấy cái ghế ngồi ở đằng sau cùng nhau xem , Lạc Thiên tựa vào trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Bạch Trì nằm ở ghế sa lon gần cửa đọc sách, hắn không đi đến xem phim , bởi vì Tương Bình bọn họ xem chính là phim kịnh dị. Đang đọc đọc  tập tranh , đột nhiên Bạch Trì nghe được từ  bên ngoài bay vào một trận cổ quái tiếng cười.

Bạch Trì sửng sốt, nhanh chóng quay đầu một lượi  nhìn quét  ra phía ngoài , nhưng là cửa cũng không có người.

Bạch Trì nhìn một chút bốn phía, cách đó không xa , trong máy vi tính Tương Bình bọn họ đang xem đang phát ra tiếng thét chói tai , Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trong phòng làm việc bận rộn … Tiếng cười kia không phải là do bọn họ vọng lại, hơn nữa vừa mới rồi đúng là nghe được  thanh âm đúng là từ bên ngoài cửa truyền tới .

Xoay mặt lần nữa , Bạch Trì đã cảm thấy trong lòng nhảy dựng … Bởi vì Lạc Thiên vốn đang dựa vào trên ghế sa lon  đột nhiên ngồi dậy , trợn tròn mắt nhìn chăm chú phía sau hắn .

Thấy ánh mắt của Lạc Thiên, Bạch Trì đã  cảm thấy trong lòng sợ hãi, sau khi sống lưng ứa ra khí lạnh, khẽ kêu một tiếng ,  tựu bò dậy, chạy vội đến phía sau Lạc Thiên, xoay người nhìn ra bên ngoài , mà cùng lúc đó, hắn lại  nghe được trận tiếng cười quỷ dị nọ .

“A!” Bạch Trì hét to một tiếng. Lúc hắn đang kêu to lên , Tương Bình bọn họ đang xem đến cảnh  quỷ hiện hình , một tiếng hô to đem mấy người làm cho sợ đến tim xém ngừng đập, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xoay mặt dòm ra .

“Trì Trì, ngươi đang làm gì a?” Triệu Hổ hỏi.

Tương Bình cũng đem phim trong máy vi tính bấm tạm dừng , Bạch Trì chỉ  chỉ ra  ngoài cửa, hỏi, “Các ngươi nghe, có người cười.”

Mọi người n mặt nhìn nhau, cùng hướng ra ngoài cửa nhìn,  không có người, Bạch Ngọc Đường cũng chạy ra, hỏi, “Làm gì vậy ?”

Vừa dứt lời, đã nghe ngoài cửa vừa truyền đến một trận tiếng cười, tiếng cười khàn khàn, mang theo một điểm quỷ dị…

“Hảo… Hình như là từ cách vách truyền đến .” Triệu Hổ nơm nớp lo sợ nói, “Cái kia… Không phải Công Tôn lại đang xem  tiểu thuyết kỳ quái nữa chứ hả ?”

Mấy người nhìn nhau một cái, cảm thấy tiếng cười của Công Tôn thật giống như không có dọa người đến như vậy  a.

“Đi xem một chút thử coi .” Lạc Thiên đứng lên, mở cửa muốn đi ra ngoài.

“Ai, chờ một chút a!” Bạch Trì một thanh kéo  Lạc Thiên lại , nói, “Cái kia… có thể hay không là “ thứ đó  “  a   ?”

“Thứ gì?” Lạc Thiên  quay đầu lại liếc Bạch Trì.

“Đúng vậy, Thiên ca!” Triệu Hổ thấu đi lên nói, “Hôm nay một Công Tôn không phải mang về  ba cỗ xác ướp cổ sao?”

“Có thể hay không là Công  Tôn giải phẫu xác ướp cổ giải phẫu được thật là vui quá, cho nên ở bên trong cười?” Mã Hán hỏi.

Mọi người nghe xong cũng nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh  Công Tôn một bên khám nghiệm tử thi một bên cười quái dị, cũng nhịn không được nuốt nước miếng một cái ực. Lạc Thiên có chút buồn bực, nói, “Thanh âm kia ta nghe giống như một lão thái bà, không giống như là của  Công Tôn a.”

“Ách…” Triệu Hổ trợn to hai mắt, “Khó lường nữa, hôm nay trong ba cỗ xác ướp cổ  được mang đến có một cỗ chính là là nữ, còn là một lão thái bà a.”

“A…” Mọi người hít một hơi lãnh khí.

“Ta xem có thể chính là Công Tôn đi .” Bạch Trì tiểu tâm run rẩy  nói, “Nói không chừng là đang rất cao hứng …”

” Công Tôn hôm nay không khám nghiệm tử thi.” Bạch Ngọc Đường đi tới, “Vừa nãy đại ca vừa mới đón hắn đi, nói hắn sáng mai quay lại .”

“A…” Mọi người lại một lần nữa hít một hơi lãnh khí, hai mặt nhìn nhau —— vậy chủ nhân tiếng  cười quỷ dị kia chính là ai a?

Đang nghi ngờ , đột nhiên trận tiếng cười kia lại  truyền ra… Lúc này mọi người nghe rõ, cảm giác giống như là một lão yêu bà ở nơi đâu cười , nghe thật sự là quá dọa người .

Bạch Trì nhanh chóng trốn lại ở phía sau Lạc Thiên, “Là thứ gì a!”

“Đi xem một chút đi.” Bạch Ngọc Đường dẫn đầu đi ra ngoài, Triển Chiêu kích động tựu đuổi theo sau, trong miệng nói, “Tiểu Bạch, nhìn thấy cũng đừng giết a , lưu một con để chơi !”

Tương Bình cũng hưng phấn, “Ta cũng muốn.”

“Ta không đi.” Bạch Trì nhỏ giọng đối với  Lạc Thiên cùng Mã Hán nói, “Thiệt là dọa người .”

“Đồng ý!” Triệu Hổ cũng gật đầu.

Lạc Thiên cùng Mã Hán nhìn nhau một cái, cũng đuổi theo.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Bạch Trì cùng Triệu Hổ, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó trăm miệng một lời, “Chờ ta một chút a!”

Đi tới phía ngoài phòng làm việc, cái tiếng cười kia lại vừa vang lên thêm một lần, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tinh tường nghe được thanh âm là từ trong  phòng pháp y của  Công Tôn truyền tới .

Nhìn nhau một cái, hai người bước nhanh đi tới trước cửa phòng pháp y , Bạch Ngọc Đường nắm chốt cửa , phía sau mấy người khác tất cả cũng chạy tới.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, hai người đếm tới ba, Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ lấy  tay đẩy cửa ra…

Vừa mở của xong , trong nháy mắt đã nghe đến bên trong vang lên một trận âm sâm sâm cười tiếng, mà mọi người sau khi mở cửa đầu tiên nhìn  thấy chính là ba cỗ thi thể ngồi ở trên bàn mổ… Không sai, không phải là nằm, là đang ngồi.

“A…” Vừa thấy hình ảnh này , ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cả kinh nhảy dựng , chỉ thấy ba cỗ thi thể kia dùng hốc mắt trống rỗng tối om nhìn chằm chằm cửa, môi cũng đã rửa nát hết khiến cho mấy chiếc răng cửa trắng hếu lộ ra bên ngoài, miệng  hé mở, tiếng cười tựa hồ chính là từ cái miệng há mở kia vọng ra .

“Nha a ~~~~” Bạch Trì quát to một tiếng, mạnh quay đầu, đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một bóng trắng .

“A!” Bạch Trì bị hai lần kinh sợ, Triệu Hổ ở phía sau cũng bị dọa đến nhảy dựng , mấy người khác vốn là không sợ , nhưng là thấy hai người này cả kinh một hồi  cũng làm cho trong lòng căng thẳng run run , đã nghe một  thanh âm lạnh băng băng hỏi, “Các ngươi đang làm gì ?”

Mọi người lúc này mới  phục hồi lại tinh thần , chỉ thấy bóng trắng  xuất hiện ở phía sau không  phải là ai khác, chính là Công Tôn.

“Công Tôn, ngươi tại sao trở về đây ?” Triển Chiêu nháy mắt mấy cái hỏi.

“Ta quên lấy đồ .” Vừa nói,  Công Tôn vừa đi vào phòng pháp y .

” Công Tôn… Mấy cái thi thể  như thế nào lại ngồi dậy ?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“Nga, lúc đào lên đã là là đang ngồi , cho nên mới ly kỳ .” Họ Công Tôn vừa nói, một bên đưa tay xuống dưới bàn lấy ra một cái hộp nhỏ .

Lúc này mọi người mới phát hiện, tiếng cười kia là từ trong cái hộp đó vọng ra .

“Này là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò dòm lại .

Công Tôn nhìn mọi người, nói, “Là thứ tốt ta vừa mua .” Vừa nói vừa mở nắp hộp ra , đưa tay từ bên trong lấy ra một cái đầu lâu khô .

“A…” Mọi người lại một lần nữa hít một hơi lãnh khí.

“Ngươi đi mua một cái đầu lâu khô ?” Bạch Trì trợn to hai mắt hỏi hắn.

“Không phải là đầu lâu khô .” Họ Công Tôn cười cười nói, “Là  đồng hồ báo thức!” Đang khi nói chuyện, chỉ thấy cái đồng hồ báo thức kia  hé miệng, “Cạc cạc cạc cạc”  nở nụ cười.

“Đồng hồ này ta hồi trưa vừa mới mua ,muốn thử một chút chuông báo thức, cho nên liền thiết lập lúc mười hai giờ… Hắc hắc, có phải là nghe rất thích không ?”  Công Tôn bộ mặt đeo lên biểu tình  ”Ta thật thích”, tiểu tâm vui vẻ  đem đầu lâu thả trở về, đậy nắp hộp lại, nói, “Đại ca của ngươi đang ở dưới lầu chờ ta, ta đi trước.” Nói xong, ôm cái hộp cảm thấy mỹ mãn chạy đi .

Những người còn lại thấy bóng lưng của  Công Tôn chạy xa xa , đứng ở tại chỗ sửng sốt hồi lâu.

“Ha hả… Thật quỷ dị.” Bạch Trì đối với  mọi người cười, “Cũng đúng a,  mấy thây khô kia làm sao có thể cười được a “ Vừa dứt lời, đột nhiên đã nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh, mà phía sau … Không phải là thây khô sao?

Tất cả mọi người quay đầu lại… , mấy cỗ  thây khô kia vẫn ở trạng thái giống khi nãy , nhìn xuống , chỉ thấy điện thoại của Công Tôn rơi ở trên bàn.

Triển Chiêu đi tới cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, chỉ thấy có một cái tin nhắn truyền tới , là  Bạch cẩm đường tới, “haoman “

“Không trách được tiếng  cười lạnh kia có chút quen tai, nguyên lai là đại ca  a.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại di động của mình phát một tin nhắn vào máy của Công Tôn, đã nghe điện thoại của Công Tôn truyền đến một tiếng  mèo kêu hung hãn “Miewwwwww”  ..

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng có ý tứ, cũng phát một tin , đã nghe truyền đến thanh âm của hắn, đang la, “Tử miêu!” Xem ra là do Công Tôn thu âm lại .

Mã Hán phát một tin , đã nghe từ điện thoại truyền đến một tiếng mạ kêu . Lạc Thiên phát một tin , đã nghe truyền đến một thanh âm  nộn nộn, “Ba ba của ta tìm ngươi.” —— là tiếng của  Dương Dương .

Triệu Hổ cũng vui vẻ , phát một tin , từ điện thoại di động lại truyền ta  : “ thật là đáng sợ nga…”

Triệu Hổ méo mặt , mọi người dở khóc dở cười, Triển Chiêu vỗ vỗ vai  Bạch Trì, hỏi, “Trì Trì, ngươi thử một chút không?”

Bạch Trì do dự một chút, không biết của mình là thanh âm quái dị gì đây , nhưng vẫn áp không được tò mò, phát  tin ngắn… Không có thanh âm.

Mọi người nhìn nhau một cái, tại sao lại  không có thanh âm?

Vừa chờ trong chốc lát, vẫn không có thanh âm.

Mọi người tò mò đi tới cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, đã nhận được một tin nhắn của  Bạch Trì .

“Tại sao không có thanh âm?” Bạch Trì không giải thích được.

“Bằng không ngươi gọi điện thoại thử một chút?” Triển Chiêu đề nghị. Bạch Trì bấm gọi cho  Công Tôn, chỉ chốc lát sau, đã nghe điện thoại di động truyền đến, “Tiểu thỏ tử biết điều một chút, đem cửa mở ra…”

Mọi người trong lòng hiểu rõ, cũng không phải không có tiếng , là thỏ không có kêu a .

Đêm đó, mọi người một mực ở trong phòng pháp y nghiên cứu điện thoại di động của  Công Tôn, ngày kế, mọi người trong cảnh cục liền rỉ tai nhau , “Có nghe không ? Tối hôm qua trong phòng pháp y chứa ba cỗ xác ướp kia , thanh âm truyền ra thật là đáng sợ a, mấy  xác ướp cổ kia có phải hay không  là đang nói chuyện phiếm đi? Tiếng cười kia thật quá dọa người, chưa hết nha ,lại  còn có người ca hát…”

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro