[ SCI mê án tập ] phiên ngoại :Tiểu Thử tiểu Miêu đi chơi sở thú ...
[ SCI mê án tập ] phiên ngoại :Tiểu Thử tiểu Miêu đi chơi sở thú …
Tác giả : Nhĩ Nhã
***
Chuyện lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường được năm tuổi .
Tiểu Triển Chiêu cùng Tiểu Bạch Ngọc Đường tay nắm tay cùng đi vườn thú chơi.
Tiểu Bạch Ngọc Đường: “Cái kia là cái gì? Cổ thật dài.”
Tiểu Triển Chiêu nhìn hắn một cái: “Đần đần, cái kia là hươu cao cổ a .”
Tiểu Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hiểu rõ : “Nga… Khó trách cổ dài như vậy, ngươi đoán, nó nếu mà cổ ngứa , làm thế nào gãi a ?”
Tiểu Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, quay mặt sang nhìn chằm chằm tiểu Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, lôi kéo tay của hắn: “Tiểu Bạch, cái vấn đề này thật phức tạp a .”
Tiểu Bạch Ngọc Đường đắc ý, lôi kéo tay tiểu Triển Chiêu tiếp tục đi về phía trước, đến trước chuồng voi
Tiểu Bạch Ngọc Đường đứng lại, chỉ vào cái vòi con voi : “Nha, lỗ mũi thật dài nga .”
Tiểu Triển Chiêu vuốt cằm, ra bộ dáng tựa hồ rất đăm chiêu .
Tiểu Bạch Ngọc Đường nhìn, “Miêu Miêu, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn, hỏi, “Ngươi đoán, nó lỗ mũi nếu bị ngứa ,phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một chút,lại lôi kéo tay tiểu Triển Chiêu tiếp tục đi về phía trước, phía trước là chuồng rắn , tiểu Triển Chiêu hỏi, “Rắn nhỏ nếu là trên lưng bị ngứa , vậy làm sao bây giờ?”
Tiểu Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu tiếp tục đi, đến trước chuồng hà mã, tiểu Triển Chiêu chỉ vào tiểu hà mã , “Nếu bụng nó bị ngứa , phải làm sao bây giờ?”
Cuối cùng hai người đi tới chuồng nuôi rùa đen , tiểu Triển Chiêu nhìn chằm chằm con rùa đen mình đầy đất đang vất vả bò lên một lúc lâu, đột nhiên ôm đồm cánh tay tiểu Bạch Ngọc Đường , “Con rùa con rùa thật đáng thương a, nơi nào ngứa cũng gãi không được,mà cũng không thể tìm người hỗ trợ.”
Tiểu Bạch Ngọc Đường thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai tiểu Triển Chiêu, “Miêu Miêu, ngươi thật là tiểu hài tử, nhiều vấn đề như vậy.” Nói xong, lôi kéo tiểu Triển Chiêu ra khỏi vườn thú, đã nhìn thấy phía trước có người bán bóng bay hình thú , Tiểu Bạch Ngọc Đường vui vẻ, lôi kéo tiểu Triển Chiêu chạy về phía trước , móc ra tiền tiêu vặt đưa cho người bán bóng bay , nói, “Ta muốn mua một con tiểu miêu , cùng một con tiểu thử , tất cả đều là màu trắng !”
Thúc thúc bán bóng bay thấy hai tiểu bằng hữu đáng yêu như thế, tựu cười đưa tay đón tiền, đem đám bóng bay đưa xuống cho tiểu Triển Chiêu chọn, thuận tiện thối tiền lẻ cho Tiểu Bạch Ngọc Đường. Tiểu Triển Chiêu trước cầm một cái bóng bay hình miêu mễ đáng yêu , sau đó lại nhìn thấy một cái bóng bay hình gấu mèo , cảm thấy cái này thật đáng yêu nha, liền lấy xuống .
Hai người đi ra ngoài, Tiểu Bạch Ngọc Đường đưa tay tiếp lấy khí cầu ngẩng đầu nhìn… Ừ? Tại sao khí cầu tiểu bạch thử có chút không giống a ?.
“Miêu Miêu, cái này là gấu mèo phải không ?” Tiểu Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, đã nghe Triển Chiêu nói, “Không đúng , là con chuột!”
“Nhưng lỗ tai nó màu đen mà !” Tiểu Bạch Ngọc Đường chân thành nói, “Lỗ tai con chuột bạch phải là màu trắng mới đúng .”
Tiểu Triển Chiêu nhăn mặt nhăn lỗ mũi, tâm nói bị Tiểu Bạch phát hiện mất rùi .
“Ta muốn đi đổi lại.” Tiểu Bạch Ngọc Đường muốn chạy trở về , bị tiểu Triển Chiêu bắt lại , “Không cho phép đi, ta thích cái này.”
Tiểu Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng, “Không cho phép thích gấu mèo, ngươi chỉ được phép thích chuột bạch!”
Tiểu Triển Chiêu mếu máo, dùng mủi chân đá đá mấy hòn đá cuội nhỏ xíu , lầm bầm lầm bầm nói, “Nhưng ta chính là thích cái này…”
Tiểu Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đưa tay kéo tiểu Triển Chiêu trở về, nói, “Được rồi, nó chính là con chuột, là con chuột bạch có cái tai màu đen .”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro