Chương 19: làm lộ màn ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh trai anh từng giết người?" Bạch Ngọc Đường cầm đạn, có chút khó hiểu nhìn Lam Tây, không rõ tình hình lắm.

"Đó là hồi xưa, ở một cái trấn nhỏ ở Nam Mỹ, tình huống đột phát." Lam Tây giải thích cho mọi người, "Sự viêc cụ thể tôi không nhớ rõ , nhưng lúc đó tình hình khá khẩn cấp, có một đám buôn bán thuốc phiện bắt cóc một xe buýt của trường mẫu giáo. Anh tôi tham gia cứu viện, lúc đó cũng không có cảnh sát chính quy hỗ trợ, hơn nữa thời gian cấp bách, nhất định phải giết chết tên cầm đầu. Vấn đề là mọi người không thể làm gì với xe chống đạn của hắn, vì vậy anh tôi đã nghĩ ra cách cải tạo súng và đạn."

Triển Chiêu nhíu mày, "Việc này hẳn là đã xảy ra rất lâu trước kia?"

"Chính xác, sau đó trong một lần, anh ấy cùng tôi cùng uống rượu đã kể lại, thực sự là kinh tâm động phách, anh ấy còn đưa cho tôi xem viên đạn đó." Nói xong, Lam Tây bất đắc dĩ buông xuôi, "Nhưng anh trai tôi thực sự là đã chết."

"Vậy là, cũng không phải anh trai anh làm." Bạch Ngọc Đường nhìn viên đạn một chút, "Người này học anh trai anh, hoặc có lẽ... do anh cậu dạy."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tình hình càng ngày càng phức tạp.

Cục cảnh sát lại một lần nữa được canh phòng, Bao Chửng dĩ nhiên là giận dữ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tận dụng cơ hội trốn đầu tiên.

Cặp song sinh tới bệnh viện thăm hỏi, gọi điện thoại về nói, pháp y Dương còn đang được cấp cứu, có người nói trên ngực ông ấy bị bắn vài phát đạn, thương tổn nhiều phần bộ phận nội tạng, dựa theo tuổi tác và tình trạng thân thể của ông ấy, bác sĩ nói mọi người hãy chuẩn bị tâm lý.

Dương Phàm cũng tham dự hội chẩn cho pháp y Dương, cho biết tình hình không khả quan lắm.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng mọi người tới phòng làm việc của pháp y Dương, tỉ mỉ kiểm tra, muốn tìm xem đến tột cùng lão định cho mọi người biết cái gì, nói không chừng cũng có thể tìm ra tung tích hung thủ bắn lén lần này.

Tương Bình mở laptop pháp y Dương ra tỉ mỉ kiểm tra, Công Tôn lục lọi đống văn kiện chuyên môn, Mã Hân dẫn người đi kiểm tra phòng pháp y một chút.

Còn lại Triển Chiêu một mình trong phòng làm việc của pháp y Dương, ngồi xoay qua xoay lại trên cái ghế, quan sát xung quanh.

"Lão Dương có rất nhiều tài liệu a." Công Tôn vừa lật xem văn kiện vừa nói, "Đều là luận văn y học và một ít ghi chép về mấy cuộc phẫu thuật."

"Ông ta không phải pháp y sao?" Bạch Cẩm Đường có chút khó hiểu, "Muốn đổi nghề?"

Công Tôn lắc đầu, "Hẳn là không đâu... Có chút kỳ quái."

Bạch Ngọc Đường thấy văn phòng gọn gàng, lão Dương là một người vô cùng sạch sẽ. Ông ấy nói muốn đến SCI, lại bị gọi xuống lầu nhận hàng... Hiển nhiên là có người vội vội vàng vàng muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết, có lẽ biết ông ấy đã phát hiện ra gì đó có liên quan.

Triển Chiêu ngửa mặt nhìn trần nhà, một lúc lâu, "Lão Dương gần đây có vẻ hơi hoài niệm."

"Hoài niệm?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

Triển Chiêu đưa tay chỉ chỉ một chồng đĩa CD trên bàn trà —— bừa bãi.

Mọi người nhìn theo hướng tay anh, chỉ thấy có một chồng đĩa, rất cũ, hình như lão Dương vừa lục một trận.

Đĩa CD phim "Trấn bác sĩ điên" đặt ở trên cùng, vỏ mở nhưng không có đĩa.

Triển Chiêu liếc mắt với Bạch Ngọc Đường, vươn tay ngoắc anh... một cái.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy tiến tới, "Thế nào?"

"Chúng ta lần trước đi nghe hòa nhạc, cuống vé đâu rồi?" Triển Chiêu hỏi một câu không liên quan.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Kẹp trong cuốn tiểu thuyết cậu đang đọc, có lẽ là ở khoảng trang 200."

Tất cả mọi người hắc tuyến trên mặt —— người bị khiết phích và rối loạn ám ảnh cưỡng chế đôi khi dẫn đến phát sinh những khả năng thật khủng khiếp.

"Đĩa CD quay cảnh Lilya sinh con lần trước để đâu a?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

Bạch Ngọc Đường hơi ngửa mặt, "A... Ô thứ hai trên giá sách, ảnh Lilya và Lỗ Ban chụp chung đặt ở hai bên."

Triển Chiêu đưa một ngón tay chỉ vỏ đĩa đang mở trên bàn, "Cái CD ở đâu a?"

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, mọi người cũng nhìn xung quanh một lần nữa.

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh bàn, nói Tương Bình đang loay hoay với laptop, "Mở ổ đĩa ra xem trong có đĩa CD hay không?"

Tương Bình mở ổ đĩa CD-ROM, xác định... có đĩa CD ở bên trong, là đĩa phim "Trấn bác sĩ điên".

Bạch Ngọc Đường lấy đĩa CD ra, nhìnTriển Chiêu, "Miêu nhi, điều này nói lên cái gì?"

"Ông ấy muốn cho chúng ta xem đĩa phim này." Triển Chiêu nói.

"Có thể là quên lấy ra hay không?" Công Tôn hỏi, "Tôi mỗi lần xem đĩa xong đều quên lấy ra."

Mọi người cũng gật đầu.

Triển Chiêu lắc đầu, "Không có khả năng. Với tính cách của lão Dương, sẽ không dễ dàng chịu để vỏ đĩa CD cứ mở như vậy đặt lên bàn."

Nói rồi, Triển Chiêu chỉ chỉ laptop, nói với Tương Bình, "Nhìn phía dưới laptop xem có vật gì hay không?"

Tương Bình cúi đầu nhìn một chút, laptop rất bằng phẳng, không có gì gồ ghề. Cậu nâng laptop lên, phía dưới cũng chỉ là mặt bàn thủy tinh.

Nhưng khi cậu chuẩn bị đặt laptop xuống, một bức ảnh rời khỏi đáy laptop nhẹ nhàng rơi xuống...

Bạch Ngọc Đường đi qua nhặt lên, "Đáy laptop phát nhiệt, mặt trên ảnh chụp rất dễ bị dính vào."

"Đáy tỏa nhiệt quá nóng sẽ phá hủy các bức ảnh chụp." Triển Chiêu nói, "Lão Dương hẳn là vội vã đi đâu đó, hơn nữa chỉ định đi một lát."

"Ừ." Bạch Ngọc Đường nhìn tấm ảnh chụp, "Một tấm ảnh khó hiểu."

Triển Chiêu đứng lên, đi qua nhìn, chỉ thấy trên tấm ảnh là hai thiếu niên khoảng mười ba tuổi, một người đeo kính, người kia tóc vàng hình như là một đứa trẻ ngoại quốc. Hai thiếu niên đều rất gầy, nhưng mà thần thái rất hoạt bát, da do phơi nắng nhiều nên hơi đen. Hai người ở trần, mặc quần short, cười đến đặc biệt xán lạn, trong tay nâng một con cá rất lớn, cần câu dựng thẳng phía sau hai người, có thể thấy được là chiến lợi phẩm mới câu.

"Lão Dương vì sao lại giấu ảnh phía dưới laptop?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

Triển Chiêu gõ gõ laptop, "Lão Dương do dự."

Tất cả mọi người nhìn anh.

"Ông ấy ngồi trên ghế, bỏ đĩa CD vào laptop, cầm ảnh chụp trong tay nhưng cuối cùng lại do dự." Triển Chiêu nói, cầm ảnh chụp, "Sau đó, điện thoại đột nhiên gọi tới, ông ấy buông ảnh chụp."

Mọi người nhìn Triển Chiêu cử động, giống như đang chứng kiến phản ứng của lão Dương vừa rồi.

"Thế nhưng ảnh chụp này rất quan trọng, hơn nữa nó còn có bí mật nào đó." Triển Chiêu nói, nhìn mọi người, "Thông thường, nếu như cậu trong tay cầm giấy tờ gì đó rất quan trọng, đột nhiên phải rời đi một lát, sẽ tiện tay để ở đâu trên bàn? Hay là..."

"Dùng một thứ gì đó che đi!" Mọi người đồng thanh trả lời.

"Nếu như ảnh chụp này với ông ấy chỉ là thứ bình thường, có thể để đại trên bàn, hay là cho vào ngăn kéo, mà vội vã tùy ý đặt dưới laptop, đã nói lên ống ấy còn muốn dùng nữa."

"Chính là muốn cho chúng ta xem, phải không?" Bạch Ngọc Đường gật đầu, xác nhận suy đoán của Triển Chiêu rất phù hợp ăn khớp nhau. Vì vậy tất cả mọi người vây lại quanh bức ảnh.

"Ảnh chụp có vấn đề gì nhỉ?" Mọi người tỉ mỉ kiểm tra, nhìn không ra cái gì dị dạng.

"Người này là lão Dương." Công Tôn bỗng nhiên vươn tay, chỉ chỉ một thiếu niên trên ảnh chụp.

"Hoàn toàn không giống a." Triển Chiêu kinh ngạc.

"Ừ, nhưng cấu trúc xương mặt sẽ không gạt người." Công Tôn đưa tay bóp bóp sống mũi, "Bộ phận này trên mặt Lão Dương chính là sự phát triển hoàn chỉnh của giai đoạn vị thành niên."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thiếu niên tóc vàng bên cạnh kia, "Vậy người này là ai?"

"Cho tới giờ, chưa từng thấy qua người này." Công Tôn cầm ảnh chụp nhìn kỹ, "Nhưng mà có thể phân tích các đặc điểm của khuôn mặt, nếu có hồ sơ tội phạm, hồ sơ ảnh, hoặc đã chết ... có lẽ có thể kiểm tra.

"Lão Dương xem phim này rất nhiều lần." Tương Bình kiểm tra laptop của lão Dương, "Dạo này gần như là liên tục."

"Liên tục?"

"Hầu như cả đêm." Tương Bình ngẩng mặt nhìn Ngọc Đường và Triển Chiêu, " Từ hôm qua đến ngày hôm nay, xem nhiều lần lặp đi lặp lại."

"Thảo nào ngày hôm nay ông ấy thoạt nhìn bộ dáng mệt gần chết." Công Tôn nhíu mày, "Ông ấy đến tột cùng là đã phát hiện cái gì?

Bạch Ngọc Đường cầm đĩa CD, " Đến phòng chiếu phim của cục cảnh sát dùng một chút, mọi người cùng nhau xem lại bộ phim này, lần này chúng ta phải tuyệt đối chú ý mọi chi tiết."

Tất cả mọi người gật đầu, cầm đĩa CD đến phòng chiếu phim.

Bao Chửng đang truy tìm SCI, nghe được tin toàn thể thành viên đang ở phòng chiếu xem phim kinh dị. Vì vậy, Bao Chửng hùng hổ tiến tới phòng chiếu phim, "Các cậu..."

"Bao cục." Bạch Ngọc Đường không đợi ông mở miệng, cầm ảnh chụp cho ông nhìn, "Chú biết người này không?"

Bao Chửng cầm ảnh chụp, lắc đầu, "Người tóc đen kia chính là lão Dương, phải không?"

"Chú nhận ra?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

"Nói nhảm, ông ấy lớn tuổi hơn mà, nhưng mà tôi biết ông ấy từ khi ông còn trẻ, lão Dương là pháp y thế hệ đầu tiên trong nước." Bao Chửng cầm ảnh chụp nhìn kỹ, "Người thiếu niên này... Hình như đã từng gặp qua."

"Hảo hảo nghĩ kỹ lại đi ạ." Bạch Ngọc Đường giục, "Việc lão Dương bị tập kích có khả năng liên quan đến người này."

"À..." Bao Chửng nghiêng đầu nỗ lực hồi tưởng, Triển Chiêu thấy vậy đi qua, "Bao cục, lớn tuổi rồi nên nghĩ không ra sao? Cháu giúp chú..."

"Biến!" Bao Chửng trừng Triển Chiêu, nhưng thật ra thực sự đã nghĩ tới gì đó, "Được rồi, các cậu chuẩn bị xử lý cái tên Quasimodo đang bị nhốt kia như thế nào a? Thẩm vấn xong chưa?"

"Chuẩn bị thẩm vấn, nhưng hiện tại tài liệu không được đầy đủ, muốn xem xong đĩa phim rồi mới hỏi." Triển Chiêu trở lại chỗ, ngồi xuống.

Bao Chửng nhíu mày đi tới, "Bộ phim này có gì đặc biệt sao?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Không biết ạ, nhưng mà lão Dương hình như rất muốn chúng cháu xem. Hơn nữa Sầm Dịch và Tần Thiên – hai diễn viên chính đều đã chết một cách khó hiểu, cái người cao to kia lại tìm được nơi hiện trường quay phim "Trấn bác sĩ điên", vậy nên..."

"A, dừng ở đây một chút!"

Triển Chiêu đang nói, Bạch Trì bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào màn hình.

Tất cả mọi người biết năng lực ghi nhớ trong nháy mắt của Bạch Trì, cậu phỏng chừng đã đem cả bộ phim đều "ghi" vào trong đầu, bây giờ rà soát lại toàn bộ.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu hỏi Bạch Trì bên cạnh.

"Em vừa thấy được một hình vẽ giống hình xăm trên người Dư Tiểu Phượng ." Bạch Trì nhấn nút tua lại, dừng ở một cảnh, đi qua chỉ vào màn hình, "Nhìn xem, hình vẽ trên tường."

Tất cả mọi người vây lại nhìn, chỉ thấy ở hàng hiên đen kịt trong bệnh viện tại Trấn bác sĩ điên, trên vách tường, có một cái địa đồ do sơn đen phun lên, giống trục tọa độ, có mũi tên, còn có một ký tự X.

"Ngay cả chữ X viết tay cũng vô cùng giống nhau." Triển Chiêu trước đây có nghiên cứu về giám định bút tích, liếc mắt đã nhìn ra."

"Chúng ta buổi chiều đã đi qua tòa nhà này." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Không có lý do gì không phát hiện ra!"

"Còn có một vết máu đỏ." Bạch Trì tua nhanh, đến khi dừng lại ở cảnh phim thứ hai, tọa độ kia đã bị nhòe nhoẹt, biến thành một vết máu lớn.

Xen lẫn trong vũng máu, không phải bất thường, nhưng có phần quỷ dị —— bởi vì ... vết máu này vô cùng lớn, diện tích cùng cách bắn tung toé không giống với những vết khác, hình như là tọa độ bị cố tình dùng sức xoá nhoà đi.

"Có thể làm cho hình ảnh rõ ràng hơn không?" Bao Chửng hỏi mọi người.

"Được." Bạch Ngọc Đường gật đầu, kêu Tương Bình phóng đại vết máu ra.

"A..." Mọi người nhìn hình ảnh đã được zoom lớn, cùng nhau chỉ vào vết máu, đồng thanh nói, "Nơi này có dấu vân tay!"

Hình ảnh sau khi được phóng đại, hiện lên rõ ràng trên vết máu có một dấu vân tay màu đỏ, tương đối hoàn chỉnh. Trong phim toàn cảnh tượng kinh hãi, vết máu, dấu tay bằng máu hay thậm chí tay chân đầy máu cũng đều rất bình thường. Thế nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cảm thấy, dấu vân tay này vô cùng kỳ quái —— bởi vì, dấu vân tay dường như rất quen thuộc!

Tất cả mọi người cười, liếc nhau ——vân tay thật lớn a!

Bao Chửng cũng nghĩ tới, "Là tên Quasimodo kia?"

"Phim nhựa này đã được quay từ rất lâu." Triển Chiêu nói, "Nói cách khác, có người cố ý xoá sửa cảnh quay, muốn ẩn dấu tọa độ nọ, làm việc này vẫn là cái tên quái vật cao to kia. Cảnh quay đã bị đổi, hơn nữa cũng không ai chú ý tới."

"Người bình thường xem phim cũng sẽ không chú ý tới chi tiết này." Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt cằm, "Nó liên quan đến bí mật gì nhỉ?"

"Người gọi Sầm Dịch tới trao đổi, kí tên cũng là X!" Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ màn hình, "Có thể là chỉ chữ X ở đây hay không?"

Đến lúc gần như hết đường suy xét, Bạch Trì lại phát hiện một điểm trên màn hình, "Nhìn ở đây!"

Tiến đến trước màn hình, mọi người nhìn chằm chằm vào chỗ ngón tay Bạch Trì. Đó là cảnh một đám ma quỷ rối loạn.

Thời gian quay hẳn là lúc chạng vạng, cho nên ánh sáng không được tốt. Tại cận cảnh và trung cảnh, thấy một đám diễn viên quần chúng được hoá trang thành thây ma đang lượn lờ xung quanh kiếm ăn.

Mà ở viễn cảnh lại thấy một người đứng trong góc tối, trong nháy mắt, xuất hiện thêm một người khác. Hai người bọn họ không mặc phục trang cùng make-up, lại càng không giống diễn viên.

Nếu không phải Bạch Trì nhìn ra, thực sự rất khó phát hiện, đây là ưu thế tuyệt đối của người có chỉ số thông minh cao, lực chú ý khó bị phân tán hơn người bình thường rất nhiều.

Chỉ thấy đó là hai người đang vọt ra xa, cố gắng để không bị máy quay lia trúng, nhưng chỉ được một lát lại bị lọt vào cảnh phim.

Tương Bình phóng đại hình ảnh, hai người một trước một sau đang chạy, người phía sau là một thanh niên cao to, khổ người vô cùng lớn, thân thể có vẻ không phối hợp ăn ý lắm.

Tất cả mọi người vừa liếc mắt đã nhận ra, là cái tên cao to bị bọn họ bắt được.

Mà người chạy phía trước, được người cao to che chắn cho hơn nửa cơ thể.

Nhưng mà rất may mắn là, hắn đang quay lại nhìn, trong nháy mắt, lộ ra rõ ràng một bên mặt.

Tương Bình phóng đại hình ảnh đó, khuôn mặt người nọ hiện lên trước mắt mọi người —— đó là một người nước ngoài, tóc vàng, râu rậm dài, căn bản đoán không ra tuổi, thế nhưng khuôn mặt nhìn quen quen.

Công Tôn lấy ảnh chụp ra lần nữa, so sánh thiếu niên tóc vàng kia cùng tên người nước ngoài đang chạy trốn, "Tuyệt đối là cùng một người, lão Dương nhận ra hắn, khả năng chính là nhờ điểm này ——màu tóc."

Tất cả mọi người nhíu mày, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm —— có điểm liên quan!

Mà cùng lúc đó, Bao Chửng cũng khẽ vỗ trán, "Tôi đã từng thấy người này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro