Chương 3: sự liên hệ không ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Tôn cầm tới, là báo cáo kiểm tra bộ phận của thi thể tác phẩm nghệ thuật kia, cả một tập giấy dày, đây là mẫu ADN Mã Hân lấy từ trên da, tiến hành so sánh thân phận với kết quả.

Lớp da được chắp vá bên ngoài thi thể thông qua so sánh, chứng thực đến từ những người khác nhau...Vấn đề then chốt là, những người đó không có bất luận thông tin gì được ghi lại, tra không được thân phận.

Triển Chiêu xem tài liệu rồi nhíu mày, "Nói cách khác, những người này không chết, cũng mất tích vô cớ, càng không có thân nhân tìm kiếm họ?"

Công Tôn gật đầu, "Thế nhưng đừng thấy lớp da ngoài này chỉ như da bình thường nhé, diện tích cũng khá lớn đó, hơn nữa là cả miếng da hoàn chỉnh, người sống nếu như bị bóc xuống một miếng da lớn như vậy, không có khả năng không nhờ bác sĩ mà có thể tự liền lại chứ? Tôi và Hân Hân tra xét một số lượng lớn ghi chép chữa bệnh, gần đây các bệnh viện lớn của thành phố S không có ghi chép chữa trị cho loại bệnh nhân này."

"Tra không được thân phận, ngay cả ghi chép chữa bệnh cũng không có... Vậy da từ chỗ nào ra mà có nhiều vậy?" Triển Chiêu nhíu mày, "Đây có thể có ý gì đó, con mắt thì sao?"

Công Tôn lắc đầu, "Hân Hân ngay cả tóc cũng tra xét, công trình này khá là công phu, cần xác định cụ thể là do bao nhiêu cơ thể người cấu thành đầu tiên, bởi vì mới đây phát hiện tóc cũng không phải cùng một người!"

"Có thể là những người vô thân vô cố không?" Lạc Thiên hỏi, "Những người không có thân bằng cố hữu lưu lạc gì đó, chỉ cần thi thể xử lý tốt, chết cũng là thần không biết quỷ không hay!"

"Có thể là lấy từ những người tử vong tự nhiên hay không?" Triển Chiêu bắt đầu phát huy sức tưởng tượng phi phàm anh bình thường hay xem phim kinh dị mà rèn đúc ra, "Ví dụ như nhân viên làm việc trong nhà tang lễ, người trang điểm trong nhà xác, viên quản lý nơi hoả táng?"

Tất cả mọi người vẻ mặt bội phục nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, "Là án liên hoàn sát nhân không sai đâu." Nói rồi, đem báo cáo kiểm tra thi thể lật đến trang cuối, cho nhóm Triển Chiêu nhìn, "Cậu xem ở đây viết, 'Biểu bì không có hiện tượng hư thối, trước tiên được xử lý chống phân huỷ, không có thi ban'."

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, "Nếu như là nhà tang lễ hay nơi hoả táng... đúng là sẽ ướp lạnh trước, có chỗ thậm chí sẽ để thế cả vài ngày, da rất khó không rữa nát không hư thối,... nhưng ít nhất ... Thi ban là nhất định sẽ có."

"Không có thi ban chỉ có thể chứng minh, sau khi người chết trực tiếp cắt da ra, hoặc cắt da từ cơ thể sống." Công Tôn hơi nhún vai, "Các cậu có thể điều tra từ các vụ giết người có liên hệ, xem gần đây có ai thất lạc hay không."

"Ở đây liên quan đến đến một lượng công tác điều tra lớn." Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Công Tôn, "Nhưng lại không có 100% khả năng chắc chắn là liên hoàn mưu sát, phỏng chừng Bao cục chính sẽ không để bọn em điều tra."

Công Tôn nhíu sâu đầu lông mày —— thật khó chịu!

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường—— Công Tôn là muốn gặp kẻ đã làm thi thể chứ gì?

Tất cả mọi người nhịn cười.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đem tài liệu giao cho Tương Bình, "Nói thật, tôi cũng có chút cảm giác đặc biệt với vụ án này, có khả năng không phải đơn giản như vậy, tận lực tối đa điều tra chút đầu mối đi!"

"Rõ!" Tương Bình cầm tài liệu, bắt đầu suy nghĩ cách tìm đầu mối.

Những người khác trước tình trạng không có đầu mối, lại nhàn rỗi như trước.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhau đi ăn, mới vừa đi đến cửa thang máy, điện thoại vang lên.

Tiếp lên nghe, là Bạch Cẩm Đường gọi tới."Đại ca?"

"Rảnh không?" Bạch Cẩm Đường bên kia hỏi.

"Chuyện gì a?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

"Có chút chuyện."

Một câu nói sau đó của Bạch Cẩm Đường, Bạch Ngọc Đường cau mày, "Hả, anh nói ngôi sao đã chết tên Tần Thiên kia?"

Bạch Cẩm Đường trầm mặc một chút, "Không phải, là một người khác."

"Còn nữa? ! Đại ca, anh có muốn thực sự đi cúng bái không a!" Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu cảm khái, Triển Chiêu vươn qua, "Làm sao vậy? Lại chết người nữa à?"

"Giờ đến phiên ai chết vậy a?" Bạch Ngọc Đường thở dài hỏi.

"Không phải chết." Bạch Cẩm Đường nói, "Tình huống có chút phức tạp, cậu rảnh rỗi thì xử lý luôn đi, đưa cả Tiểu Chiêu tới nữa."

"Hả?" Bạch Ngọc Đường gãi đầu, nhìn Triển Chiêu, rồi cùng nhau xuống lầu.

Hai người lái xe đi tới tòa cao ốc Bạch thị, thấy đại Đinh tiểu Đinh đứng ở cửa, ngoắc tay với hai người.

Bạch Ngọc Đườngdừng xe ở trước tòa nhà, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Đinh suy nghĩ một chút, thần thần bí bí nói, "Một chuyện vô cùng vô cùng quỷ dị!"

Triển Chiêu nhìn trời, "Hai người đừng có thừa nước đục thả câu được không a? Đến tột cùng là làm sao?"

Cặp song sinh đưa hai người lên tầng cao nhất, mở cửa văn phòng, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường ngồi ở trước bàn công tác xem tài liệu, bên cạnh còn có mấy người áo đen sắc mặt nghiêm trọng. Những người này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều biết, là vệ sĩ của Bạch Cẩm Đường, bình thường cũng sẽ phụ trách bảo vệ Công Tôn.

"Đại ca?" Bạch Ngọc Đườngkhó hiểu liếc Cẩm Đường, chỉ thấy anh bĩu môi về phía đối diện, ý bảo bọn họ nhìn cái sô pha bên cạnh cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy có một người ngồi trên sô pha.

Người nọ sắc mặt tái nhợt, rất gầy, trạng thái tinh thần cũng không tốt, mặc cả người một màu đen, hai tay tạo thành nắm ngồi trên sô pha, nhìn về phía trước.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vốn tuyệt đối sẽ chẳng biết đây là ai, nhưng mà vừa rồi bọn họ trùng hợp xem phim của Tần Thiên, cho nên đối với người này ấn tượng rất sâu sắc.

Người này chính là nam diễn viên năm đó cùng Tần Thiên diễn bộ phim kinh dị 《 Trấn bác sĩ điên 》kia , Sầm Dịch.

Trạng thái tinh thần của Sầm Dịch khiến cho Triển Chiêu nghi ngờ.

Bạch Ngọc Đường đi tới bên người Bạch Cẩm Đường, hỏi, "Anh ta làm sao vậy?"

"Nửa tháng trước, Sầm Dịch công bố có khả năng bị uy hiếp tử vong, nên anh cung cấp vệ sĩ cho hắn." Bạch Cẩm Đường nói, "Nhưng nửa tháng qua, hắn thì không có việc gì, nhưng Tần Thiên đã chết. Vừa rồi hắn tới tìm anh, nói kế tiếp phải chết chắc chắn là hắn. Hắn và Tần Thiên đều là diễn viên của công ty anh, bình thường cũng có chút quan hệ cá nhân, hai người bọn họ có khả năng gặp phải phiền phức gì đó."

"À... Bởi vì là nhân vật của công chúng, nên sợ ầm ĩ sao đó, có đúng hay không?" Triển Chiêu hỏi.

"Ừ." Bạch Cẩm Đường gật đầu, "Then chốt là anh hỏi hắn cái gì, hắn cũng nói không được một nguyên nhân nào thành lời, phản ứng còn rất kỳ quái, cho nên muốn để Tiểu Chiêu xem có phải bị bệnh không."

Triển Chiêu đi qua, dáng vẻ Sầm Dịch giống như là quá căng thẳng và mệt nhọc dẫn đến không khống chế được tâm trạng, hỏi hắn, "Sầm Dịch, chúng tôi là cảnh sát, ai muốn giết anh?"

"Trốn không thoát chính là trốn không thoát, cả đời cũng trốn không thoát!" Sầm Dịch vẫn ở chỗ đó lẩm bẩm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe những lời này có chút quen tai, bọn họ mới vừa xem Sầm Dịch và Tần Thiên diễn 《 Trấn bác sĩ điên 》, trong đó Sầm Dịch diễn một người bác sĩ nông thôn, có câu thoại thế này.

"Sầm Dịch?" Tiểu Đinh đến vỗ vỗ hắn, "Này, hoàn hồn a."

Sầm Dịch cũng lắc đầu, tự nhủ, "Tiểu Lục, một lát nữa bọn chúng giết đến đây, cậu đi trước nhé!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút không nói được gì, chính là lời thoại trong phim! Tiểu Lục chính là người giáo viên Tần Thiên diễn.

Bạch Cẩm Đường nhìn một người vệ sĩ bên người, gật đầu.

Người vệ sĩ giải thích tình huống cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, "Chúng tôi theo anh ta mấy ngày nay, anh ta thường hay gặp phải loại tình huống này, giống như là nhập vào vai diễn kia thoát ra không được."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Vai diễn của anh ta trong phim "Trấn bác sĩ điên" gọi là gì nhỉ?"

"Hình như gọi là bác sĩ Vương." Bạch Ngọc Đường trả lời.

Quả nhiên, ba chữ "bác sĩ Vương " vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Sầm Dịch ngẩng đầu nhìn nhìn hai người, hình như có phản ứng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút dở khóc dở cười, Sầm Dịch này cũng nhập vai quá sâu đó, hay là không bình thường?

Nhưng mà, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nảy sinh một nghi vấn —— vì sao Bạch Trì xem bộ phim đó, lại xảy ra chuyện này? Tuy rằng Bạch Trì xem không phải phim "Trấn bác sĩ điên", nhưng vỏ đĩa là nó! Hơn nữa nội dung hình như cũng có vô vàn liên hệ. Sầm Dịch và Tần Thiên lại là đương sự... Chỉ là đơn thuần trùng khớp sao? Nếu như không phải trùng khớp? Vậy trong đó vấn đề là từ đâu nảy ra?

"Bác sĩ Vương." Triển Chiêu đi qua hỏi Sầm Dịch, "Ai muốn truy sát anh?"

Sầm Dịch nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc lâu, đột nhiên nhíu mày, vỗ vỗ mạnh đầu mình. Sau đó như là vừa tỉnh ngủ, hai tay bưng mắt nhẹ nhàng dụi dụi, "Ư..."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cặp song sinh cũng thăm dò nhìn, "Này, Sầm Dịch, anh không sao chứ?"

Buông hai tay ra, Sầm Dịch nhìn một chút mọi người, lắc đầu, "Không có việc gì..."

"Anh vừa làm cái gì vậy?" Cặp song sinh khó hiểu.

"Tôi... Có thể Tần Thiên chết, tôi chịu không nổi." Sầm Dịch cau mày, dáng vẻ rất uể oải.

Mọi người nhìn nhau —— tên này đang chơi trò gì vậy?

Triển Chiêu cười cười, "Vậy anh hiện tại không sao rồi chứ?"

"Không sao." Sầm Dịch lắc đầu đứng lên, "Tôi đi ra trước." Nói xong, xoay người đi.

Trong phòng mọi người ngơ ngác nhìn.

Bạch Cẩm Đường điểm một điếu thuốc, mấy người vệ sĩ cũng phản ứng, nhanh chóng đuổi theo bảo vệ người kia.

Cặp song sinh kinh ngạc hỏi Bạch Cẩm Đường, "Ai nha lão đại, dọa người quá nha!"

"Hắn có phải bị bệnh không?"

Bạch Cẩm Đường hút thuốc, hỏi Triển Chiêu, "Chuyện gì xảy ra? Là có bệnh hay là không có bệnh?"

"Không có bệnh." Triển Chiêu cũng hơi nhún vai.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Em cũng nghĩ như thế!"

"Vậy là chuyện gì xảy ra?" Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, nhìn hai người, "Cố ý sao?"

"Anh ta có lẽ muốn ngầm liên hệ bọn em, để khiến bọn em quan tâm vụ án này, nhưng lại không muốn quá lộ liễu." Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm.

"Đúng vậy, điểm đặc biệt hơn nữa, hẳn là lúc anh ta tới tìm anh, nói cách khác, là nửa tháng trước." Triển Chiêu cười.

Cặp song sinh suy nghĩ một chút, hiểu được, "Nói như vậy, Sầm Dịch nửa tháng trước cảm thấy được nguy hiểm gì đó, có khả năng nguy hiểm cho mạng hắn và Tần Thiên, nên tới tìm bọn này. Giờ Tần Thiên đã chết, hắn cảm thấy càng không an toàn, Vì vậy tìm hai cậu, trong hoàn cảnh không đường hoàng, trực tiếp nhắc nhở các cậu điều tra vụ án lần này! Cái chết của Tần Thiên không đơn giản thế?"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu, "Cũng chỉ có một cách giải thích như thế!"

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường định trở về, lại bị cặp song sinh lôi kéo, đưa đi ăn.

Tập đoàn họ Bạch rất lớn, đại Đinh tiểu Đinh mang theo hai người đến căn tin của công ty về lĩnh vực nghệ thuật, có người nói nơi đó thức ăn ngon nhất, hơn nữa lúc ăn còn có thể thấy mỹ nhân. Chỉ tiếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối với mấy nơi giải trí các loại không nhạy cảm lắm, bởi vậy nên cho dù có ngôi sao xuất hiện trước mắt, cũng cơ bản là không biết được.

Bốn người ngồi xuống ăn, Triển Chiêu tuy rằng không nhận ra, nhưng vẫn hơi có chút hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Lúc này, từ cửa có bốn người đi đến.

Hai nữ sinh đi ở phía trước Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quen thuộc, Tề Nhạc mới vừa rời cục cảnh sát của hai người cùng Trần Du đã lâu không gặp, mặt khác, phía sau còn có hai nam sinh, một người rất tuấn tú, đầu nhím, người còn lại rất cao, bím tóc chải dài. Đây là cả nhóm nhạc của Tề Nhạc.

Tề Nhạc và Trần Du đang cầm thức ăn chạy tới, hai nam sinh phía sau tuy rằng biết hai người là cảnh sát, nhưng lại là bạn bè cùng nhóm với Tề Nhạc, tuy không quen thân, nhưng cũng đi theo qua ngồi.

Là một nhóm nhạc mà, đa số tự nhiên đều có cá tính, người đầu nhím là tay guitar, có chút kỳ quái, hình như là một người rất hoạt bát , người cao cao là tay bass, rất lạnh lùng, không nói lời nào.

"Hổ tử đâu?" Bạch Ngọc Đường thấy chỉ có mìnhTề Nhạc, nhịn không được hỏi.

"Về rồi!" Tề Nhạc cong cong môi, "Đầu gỗ đó!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười, thấy Trần Du trước khi ăn đúng giờ gọi điện thoại dặn ông nội mình đừng quên uống thuốc, liền hỏi, "Ông vẫn khỏe chứ? Đúng rồi, anh trai em đâu?"

Từ vụ án lần trước, thân phận của Trần Mật trở nên có chút mẫn cảm, con trai của cặp "Đạo chích thế kỷ" lại đi làm cảnh sát? Cộng thêm anh ta một mình hành động, đã chịu không ít trách cứ, tuy rằng Bao Chửng vốn định giữ anh ta lại, nhưng mà Trần Mật không muốn làm khó đồng nghiệp trong cục. Mặt khác, Tần Âu cũng đã quay về cục cảnh sát làm, cái gọi là ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy là đây, kỳ quái xấu hổ, vì vậy đơn giản từ chức.

"Ông thì vẫn vậy, nhưng mà hiện tại có anh hai chơi cờ với ông, ông không cần mỗi ngày đến công viên nữa." Trần Du cười hì hì nói, "Anh hai cũng rất tốt, rất hiếu thuận với ông lại thương em, việc làm ăn cũng rất thuận lợi."

"Hiện tại đang buôn bán?" Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, hóa ra cao thủ của biệt đội tháo dỡ bom mìn đổi nghề thì sẽ buôn bán.

"Bộc phá định hướng." Trần Du lời vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu ho khan, dựng thẳng ngón cái, "Công việc tốt!"

Cặp song sinh giới thiệu cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút về hai nam sinh trong nhóm nhạc, người đầu nhím tên Trần Khả Phong, người vóc cao là một người con lai, không có tên tiếng Trung, tất cả mọi người gọi anh ta là Kaibin, tiếng Trung nói xong không thạo lắm, nên mới không nói lời nào.

Nhóm nhạc củaTề Nhạc bọn họ rất được hoan nghênh, có thể nói tiền đồ không lường nổi.

Người đầu nhím Trần Khả Phong nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi Triển Chiêu, "Anh chính là vị tâm lý học gia thần kỳ kia?"

Triển Chiêu hơi nhướn mày, chờ xem cậu ta muốn nói gì tiếp.

"Tôi từng nghe ai đó nghĩ cái gì, anh chỉ cần liếc mắt là biết có đúng hay không?" Trần Khả Phong ghé vào trên bàn cười hỏi Triển Chiêu, "Tôi đây sắp tới định làm gì, anh nói xem."

Triển Chiêu bưng cốc cà phê trừng mắt nhìn, Trần Du đá Trần Khả Phong một cước.

Trần Khả Phong xoa xoa đầu gối, có chút không phục.

Triển Chiêu buông cái cốc, cười cười, nói, "Cậu định đêm nay hẹnTrần Du đi xem phim, phim đó cũng là do cậu diễn vai phụ gần đây, cậu trong phim đã bày tỏ tình cảm với em ấy, sau đó cậu chuẩn bị lúc đang xem phim thì tỏ tình với em ấy một lần nữa, tạo một cơ hội lãng mạn, để lần tỏ tình lần thứ N của cậu thành công."

"Phụt..."

Phun trà chính là Trần Khả Phong, mà Kaibin một bên há to miệng, còn Tề Nhạc cười đến đập bàn.

Trần Du mặt đỏ bừng.

Trần Khả Phong cầm giấy ăn lau lau miệng, giống như là có chút bị sợ hãi, nhìn Triển Chiêu, "Anh... Anh làm thế nào biết?"

Triển Chiêu nhướn mày, "Cậu có muốn biết lần thứ mấy mới có thể thành công hay không?"

Trần Khả Phong như bắt được vàng, Trần Du hung hăng liếc mắt trừng cậu ta, Trần Khả Phong gãi gãi đầu còn muốn hỏi thêm, chỉ là Trần Du cầm sandwich chạy đi, cậu ta nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng hai người, hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, cậu làm thế nào biết?"

Triển Chiêu sờ sờ phía dưới chỗ ngồi, lấy ra một quyển tạp chí gì đó ném lên trên bàn, "Lúc đang chờ đồ ăn có xem, tạp chí bát quái là động lực."

Mọi người cùng nhau nhịn không được khóe miệng co quắp.

Mọi người đang đùa giỡn, đột nhiên, chợt thấy bên ngoài rối loạn, sau đó là truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Du.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng thét chói tai đều giật mình, nhủ thầm Trần Du và Tề Nhạc hai con bé này là bị thần xui xẻo bám vào người hay hung tinh chiếu mệnh a? Sao mà luôn luôn là tình trạng này vậy!

Mọi người chạy ra ngoài dẹp đám người nhìn, chỉ thấy Trần Du té ngồi dưới đất, Trần Khả Phong nằm ở một bên, trước ngực có một mũi tên cắm vào. Mũi tên bắn vào ngực bên trái, không biết có thương tổn đến tim hay không, đã bất tỉnh nhân sự.

Triển Chiêu gọi điện thoại báo cảnh sát còn gọi xe cứu thương, Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Du một bên đang kinh hồn chưa bình tĩnh, "Chuyện gì xảy ra?"

Trần Du phục hồi tinh thần lại, "Một cô gái, vừa rồi có một cô gái bắn anh ấy, hẳn là là một bác sĩ, mặc áo blouse trắng còn có ống nghe bệnh, cầm trong tay một cái cung hình chữ thập!" Vừa nói, vừa chỉ đầu cùng hành lang phía trước, "Từ bên trái xuất hiện!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro