Chương 1: Vấn đề trật tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc vụ án Người chế thuốc chấm dứt đã qua hai tuần.

Trong khoảng thời gian này, mọi người gần như chẳng làm gì khác, chỉ sửa sang lại lượng tư liệu lớn về tổ chức được lưu lại.

Vừa lúc bên cạnh văn phòng SCI còn có một gian phòng trống rất lớn, Triển Chiêu tìm người trang hoàng một chút, dựng một phòng hồ sơ giản dị, đặt hết tư liệu quan trọng bên trong.

Nhìn một tường đầy hồ sơ, tất cả thành viên SCI đều có chút bất đắc dĩ.

Cái tổ chức đáng bị ngũ mã phanh thây kia gây sức ép cả nửa thế kỷ, cuối cùng không nghiên cứu ra thành quả đứng đắn, lại tạo ra một đống diễn sinh phẩm chịu tác dụng phụ làm hại nhân gian.

Đương nhiên, các vật thí nghiệm trong hồ sơ đó, xét đến cùng cũng là nạn nhân từ tội ác của tổ chức. Nếu bọn họ không hại người, sau khi rời khỏi tổ chức hy vọng họ có thể sống một cuộc đời có ý nghĩa, tựa như Lạc Thiên vậy. Nhưng nếu hại người, thì đúng là quái vật như lời Người chế thuốc, cũng chính là con mồi của SCI, tróc nã bọn họ, chính là nhiệm vụ của SCI.

Bất quá, có người lại không cùng quan điểm về chuyện này, chắc là Triệu Tước.

Lúc SCI đang trang hoàng, Triệu Tước đã trang hoàng xong.

Trước đó khi Triển Chiêu điều tra vụ án, từng mượn cơ sở dữ liệu của Triệu Tước.

Cái cơ sở dữ liệu to lớn kia, cả khu nhà xưởng đều là của Triệu Tước.

Triệu Tước và Bạch Diệp quyết định định cư tại thành phố S, cũng sửa chữa lại phòng tư liệu, còn xây một phòng làm việc ở bên trong, chuyên nghiên cứu đống hồ sơ tổ chức còn lưu lại.

Xem ra Triệu Tước đã sớm có tính toán kết thúc cho tổ chức, cho nên theo chú ta thấy, những con mồi đó không phải của SCI, mà là của chú ta.

Lúc nhóm Triển Chiêu đến thăm, phát hiện phòng tư liệu và phòng làm việc cơ bản đều đã xây xong.

Từ bên ngoài căn bản nhìn không ra là nơi nào, xung quanh tất cả đều là rừng rậm, thấp thoáng cây xanh bên trong, là một nhà xưởng ba tầng, mang phong cách công nghiệp dày đặc.

Triển Chiêu nhìn bên ngoài tòa kiến trúc liền “Hừ” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy rất có gu thẩm mỹ.

Đến khi đi vào, tầng một tầng hai đều là phòng tư liệu, tầng ba là một tầng phẳng lớn, có khu văn phòng làm việc chung, một nhà bếp lớn một phòng khách lớn, còn có rất nhiều phòng cho khách. Triệu Tước và Bạch Diệp sẽ ở đây.

Triển Chiêu đi thăm một vòng, kết quả phát hiện mớ hồ sơ SCI thu về thế mà đều là bản copy, tất cả bản gốc đều ở chỗ Triệu Tước, liền rất khó chịu, chạy đi tìm Bao Chửng kháng nghị.

Cục trưởng Bao cầm tấm thẻ cố vấn dán trên trán Triển Chiêu, bày tỏ, “Các vụ án mà hồ sơ có liên quan đều do Triệu Tước và Bạch Diệp phụ trách, SCI mấy cậu cùng lắm là hỗ trợ lúc cậu ta cần mà thôi.”

Triển Chiêu kháng nghị không hiệu quả, còn bị cục trưởng Bao giáo huấn, hỏi anh, “Cậu cảm thấy thế giới hòa bình rồi chắc? Trừ tổ chức ra không còn kẻ xấu nào khác chắc? Cậu lãnh chính là tiền lương của cục cảnh sát, SCI các cậu không phải đội đi dọn rác cho tổ chức, còn nữa, mấy người các cậu đạo hạnh nông cạn như vậy, trước tiên bắt Tiễn Dụ cho tôi đi rồi nói tiếp cái gì quái vật với không quái vật!”

Sau khi bị cục trưởng Bao công kích một buổi, Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu cúi đầu rũ rượi rời khỏi phòng làm việc của Triệu Tước.

Cũng may “Nhà xưởng” của Triệu Tước cách SCI và biệt thự của Bạch Cẩm Đường không xa, muốn điều tra mớ hồ sơ đó vẫn cần hai bên hỗ trợ hợp tác.

Mặt khác, trong biệt thự Triệu Tước còn một vài người ở nữa, nghe nói là nhóm mới do Triệu Tước xây dựng.

Karin đi theo Eugene đến Âu Châu, nhờ Triệu Tước thay mình chiếu cố Mia.

Vừa lúc Triệu Tước và Bạch Diệp về mặt máy tính cũng không quá rành, Mia giúp họ xử lý vấn đề kỹ thuật.

Mặt khác còn có hai người cũng vào ở, nói đến thì nhóm Triển Chiêu cũng có chút để ý.

Một là Isaiah, là cha của Mia, dọn vào chăm sóc con gái thì còn có thể hiểu, nhưng người còn lại vậy mà là Eleven.

Khi SCI đến thăm, vừa lúc nhìn thấy Isaiah, Eleven và Bạch Diệp ở bên bàn uống cà phê.

Triệu Hổ kéo Mã Hán bỏ chạy, nói cảm giác được một ngọn lửa chiến đấu đang hừng hực thẳng hướng trần nhà, quả thật là nơi đại hung.

Triển Chiêu nhìn ba phần tử nguy hiểm bên bàn hỏi Triệu Tước, “Chú rốt cuộc muốn làm gì?!”

Triệu Tước chỉ chỉ Isaiah, “Không có tiền trả phí cấp dưỡng.”

Lại chỉ chỉ Eleven, “Đang thất nghiệp.”

Nói xong, Triệu Tước vỗ vỗ ngực mình, bày tỏ, “Đại từ thiện gia!”

Triển Chiêu nhìn trời.

Triển Chiêu tức giận thì tức giận, nhưng vẫn cản không được “Nhân khí” của Triệu Tước, có mấy lần chạy tới tra tư liệu, phát hiện Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên đều ở, cục trưởng Bao và Dương Dương Tiểu Dịch đều là khách quen chỗ đó nữa.

Bạch Trì từ sau khi phát hiện sách trong phòng tư liệu của Triệu Tước nhiều hơn so với thư viện, liền hủy luôn thẻ thư viện, cứ rảnh là dẫn Lisbon đến phòng tư liệu đọc sách.

Còn có một lần nhìn đến đám cô nương Gia Di Mã Hân cùng Tước gia chơi mạt chược.

. . . . . .

Trong nhà ăn tầng một của cục cảnh sát, Triển Chiêu cầm ly cà phê, oán giận nói với Bạch Ngọc Đường tất cả mọi người đều chạy đến chỗ Triệu Tước bên kia rồi!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ hỏi anh, “Miêu nhi, hai tuần nay cậu đến đó mấy lần rồi?”

Triển Chiêu đếm đếm ngón tay, phát hiện một bàn còn không đủ, liền vung tay lên, “Tôi là đến để giám sát tiến độ của bọn họ!”

Triển Chiêu gác chân vô cùng khó chịu, “Dựa vào cái gì chúng ta không có án mà bọn họ lại có vẻ rất bận rộn thế chứ?!”

“Nói đến bận . . . . .” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Gần đây nhóm Mã Hán Triệu Hổ giống như cũng bề bộn nhiều việc.”

“Đều đang bận chuyện trang trí thì phải.” Bạch Ngọc Đường nói, “Gia Di, Tề Nhạc, Trần Du còn có Mã Hân bốn chị em hình như dọn đến ở cùng nhau, đợt trước mới vừa tìm được căn nhà thích hợp, ở ngay gần biệt thự của đại ca. Sau đó Lam Tây Lam Kỳ còn có nhóm Dương Phàm Tần Âu cũng chuẩn bị ở cùng nhau, Trần gia gia và Trần Tiểu Phi hình như cũng muốn đến. . . . . .”

Triển Chiêu có chút cạn lời, “Rõ ràng là muốn tạo một khu người nhà SCI đây mà?”

Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhóm người nhà người này kéo người kia tới, cái khác chưa bàn, thích vô giúp vui thật ra là căn bệnh chung rồi. . . . . .

Bên này hai người đang nói chuyện phiếm, thấy ở cửa nhà ăn, Mã Hân ôm kẹp tài liệu chạy như bay vào, trái phải nhìn nhìn, hình như là đuổi theo ai đó.

Đến quầy mua ly trà sữa, Mã Hân thấy được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, chạy lại đối diện hai người bọn họ ngồi xuống, hỏi, “Các anh thấy chị Tương Nam không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, lắc đầu, “Tương Nam đến cục cảnh sát sao?”

Mã Hân cười tủm tỉm gật đầu a gật đầu, “Hai tuần nay đã đến đây vài lần rồi đó!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, trước đó điều tra Vương Mỹ Vân cô ấy cũng coi như đã tới mấy lần.

“Là sau khi chúng ta kết án a!” Mã Hân sụp soạt uống trà sữa, “Vừa rồi em lại ở cửa thấy chị ấy xuống xe!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi, “Cô ấy có phải gặp chuyện gì không?”

“Chậc chậc chậc.” Mã Hân có chút khinh bỉ nhìn hai người, lắc đầu, “Hai anh sao mà chậm tiêu như vậy chứ!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không hiểu —— sao mà lại chậm tiêu?

“Chị Tương Nam trừ SCI chúng ta, ở cục cảnh sát còn quen biết ai?” Mã Hân hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, sau đó hỏi, “Quen biết ai a?”

Mã Hân cũng hết cách với hai người, chỉ chỉ trên tầng nói, nhỏ giọng nói, “Chị Tương Nam mỗi lần đến, đều lên tầng 16! Tầng 16 đó!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc, “Tầng 16. . . . . . Tầng 16 không phải chỗ cục trưởng Bao. . . . . .”

Nói tới đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu giơ tay lấy ly trà sữa của Mã Hân qua, đặt lên bàn không cho cô uống nữa, hỏi cô, “Cô ấy có ý với cục trưởng Bao?”

Mã Hân nhướn mày với hai người.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy nếu là thật thì quá hay, nói thật, tất cả mọi người có đôi có cặp, ngay cả Tương Bình siêu cấp trạch nam cũng có bác sĩ Tiểu Hà, chỉ mỗi cục trưởng Bao còn độc thân. Tương Nam không tồi a, hai người các mặt đều rất xứng.

Mã Hân vươn dài cổ nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói, “Em vừa rồi rõ ràng thấy chị Tương Nam mang theo một hộp cơm đặc biệt tinh xảo xuống xe, còn tưởng là đến nhà ăn chứ!”

Đang nói, thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên ra hiệu cho hai người, nhìn phía cửa.

Hai người vội vàng ngẩng đầu, thấy ở cửa nhà ăn, cục trưởng Bao và Tương Nam hai người vừa lúc đi ngang qua.

Triển Chiêu và Mã Hân đứng lên chạy đến cửa.

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh bàn cạn lời lắc lắc đầu, cầm ly cà phê chưa uống xong cũng đứng lên.

Đi đến cửa nhà ăn, thấy Mã Hân và Triển Chiêu đã đi theo hai người kia ra khỏi cục cảnh sát.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hai người cứ tiếp tục như vậy có nguy cơ cao bị cục trưởng Bao đuổi đi cọ WC.

Đi đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất tại tầng một của tòa nhà cục cảnh sát nhìn ra bên ngoài, thấy Bao Chửng tiễn Tương Nam lên xe.

Tương Nam trước khi lên xe còn nói với ông vài câu, hình như là dặn dò cái gì. . . . . .

Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười, xem vẻ mặt hai người, cục trưởng Bao phỏng chừng là hết FA rồi . . . . .

Bao Chửng nhìn theo Tương Nam lái xe đi, quay đầu lại, còn không kịp thu hồi tươi cười trên mặt, thấy đằng sau một gốc cây trước cửa cục cảnh sát, Triển Chiêu và Mã Hân đang thăm dò nhìn mình.

Thấy ông quay đầu lại, hai người đều cười xấu xa, “A ~~”

“Khụ khụ.” Cục trưởng Bao ho khan một tiếng, khôi phục sự nghiêm túc, nhưng khóe miệng hơi hơi nhếch lên vẫn bại lộ lúc này tâm tình ông đang rất tốt.

Cục trưởng Bao nhìn nhìn đồng hồ, chỉ chỉ với hai người, bày tỏ —— nghỉ trưa đã sắp hết, nhanh chóng lên tầng làm việc!

Nói xong, ông quay về tòa nhà lớn.

Triển Chiêu và Mã Hân mỗi người một bên đi kèm bên cạnh ngay phía sau.

Mã Hân hỏi, “Cục trưởng, chị Nam tới làm gì vậy?”

“Ừm.” Triển Chiêu nhìn trong túi áo của cục trưởng Bao có một tấm thiệp tinh xảo, “Là thiệp mời sao?”

Cục trưởng Bao lườm Triển Chiêu một cái, “Đã nói không được suy đoán với nhân viên nội bộ cục cảnh sát rồi mà.”

Triển Chiêu phải giơ tay định lấy tấm thiệp kia, bất quá bị cục trưởng Bao vỗ vào tay một cái.

Mã Hân nói, “Tấm thiệp này em đã thấy rồi! Trước đó chị Gia Di cũng cầm tấm thiệp về, là thiệp mời Lễ Điện ảnh!”

“À~” Triển Chiêu và Mã Hân tụm lại phân tích, “Tương Nam mời chú đến Lễ Điện ảnh làm bạn trai của cô ấy có phải không a?”

Cục trưởng Bao hơi xấu hổ, “Chậc” một tiếng, có chút ghét bỏ đuổi hai người đi, “Bớt dong dài.”

Cục trưởng Bao tiến vào thang máy, tuy rằng vì màu da ngăm đen mà nhìn không thấy mặt đỏ, nhưng với năng lực quan sát của Triển Chiêu, vẫn cảm thấy ra Bao Chửng có hơi thẹn thùng.

Mã Hân lấy ra điện thoại tìm các chị em tám chuyện.

Triển Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, hình như cũng xem xét một chút, cục trưởng Bao thật sự đang hẹn hò đó.

Hai người đều cảm thấy cục trưởng Bao thật không dễ dàng a, mãi đến sau khi tổ chức bị tiêu diệt, chú ấy mới bắt đầu lo lắng chuyện của chính mình. . . . . .

“Ai. . . . . .”

Hai người vốn muốn lên tầng, lại nghe đến bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài.

Hai người quay đầu lại, thấy chỗ cửa sổ, có người mặc áo khoác dài, vẻ mặt ánh lên sự tinh anh dễ nhìn đang thở dài, trong tay cũng bưng ly cà phê.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên quen biết hắn, đây là tổ trưởng khoa Tội phạm Kinh tế, hàng xóm của Tương Bình, chủ nhân chú chó chăn cừu Anh tên Chụt Chụt, và là một trong tam đại của cục cảnh sát, có bằng cấp cao nhất được đặt song song với Triển Chiêu và Công Tôn. . . . . . Phí Mục.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Phí Mục mang vẻ mặt “Ưu thương”, có chút khó hiểu, “Anh đây là sao vậy?”

Phí Mục đáng thương nhìn hai người, tiếp tục thở dài, chỉ vào một gốc cây hoa hạnh đang nở rộ ở cửa, “Mùa xuân tới, hẳn là mùa của tình yêu!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn xem cái ly trong tay hắn là cà phê hay rượu a, vị này sao lại thấy giống đang uống rượu thế nhỉ.

“Ai!” Phí Mục lắc lắc đầu tiếp tục thở dài, “Kỷ niệm tôi mất đi tình yêu. . . . . . Vì sao tôi không được hoan nghênh?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút cạn lời hỏi hắn, “Như thế nào? Bị đá hả?”

Phí Mục bĩu môi lắc đầu, “Các anh không cần lo cho tôi! Bi thương của tôi không ai hiểu cả. . . . . .”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn ý gật gật đầu, liền chuẩn bị quay về văn phòng.

Kết quả Phí Mục liền đi theo hai người bọn họ, vừa đi vừa kể chuyện, “Tôi mới ngày hôm qua đi xem mắt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— sau đó thì sao? Chị gái đó chướng mắt anh hả?

“Bị hung hăng cự tuyệt!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— quả nhiên.

Triển Chiêu còn vỗ vỗ hắn, bày tỏ an ủi.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Phí Mục, luận hình tượng luận sự nghiệp, Phí Mục hẳn là rất không tệ, bất quá cục cảnh sát có nghe đồn hắn yêu lần nào thất bại lần đó, thường xuyên bị đá.

“Nhưng mà có cự tuyệt cũng có lý do mới đúng chứ!” Phí Mục vô cùng khó hiểu, “Vốn rõ ràng đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên liền trở mặt.”

Triển Chiêu cũng hiếu kì, hỏi, “Cô ấy vì sao cự tuyệt anh a?”

“Cô ấy ngay từ đầu nghe nói tôi là cảnh sát, cũng rất vui vẻ, sau đó hỏi tôi có tin trên đời có ma không? Cô ấy nói trước đây khi xem phim điện ảnh, có thể nhìn thấy ma!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— vậy anh trả lời  như thế nào nha?

Phí Mục nói đến chỗ này còn rất ủy khuất, “Tôi cho cô ấy một đề nghị vô cùng thiện ý, nói cục cảnh sát chúng tôi có một bác sĩ bệnh tâm thần chuyên nghiệp đặc biệt giỏi, tôi giới thiệu anh ấy cho cô gặp nhé. . . . . .”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cảm thấy lấy EQ của anh trai này phỏng chừng là độc thân bằng thực lực luôn rồi, nói vậy không phải phán con gái người ta có bệnh tâm thần sao.

Triển Chiêu thì lại khó hiểu, “Cục cảnh sát chúng ta có bác sĩ bệnh tâm thần chuyên nghiệp sao?”

Phí Mục chỉ chỉ anh.

Mắt Triển Chiêu liền nheo lại, “Tôi là tâm lý học! Tâm lý học không phải bệnh tâm thần học. . . . . .”

Cửa thang máy mở, Phí Mục ôm đầu chạy ra, phía sau Triển Chiêu đuổi theo hắn, “Gọi điện thoại cho cô ấy giải thích rõ ràng! Là tâm lý học! Tâm lý học không phải bệnh tâm thần học!”

Đuổi giết đến tận cửa văn phòng khoa Kinh tế, Triển Chiêu mới bị Bạch Ngọc Đường bắt được.

Bạch đội trưởng kéo Triển Chiêu đang nổi đóa vào thang máy.

Phí Mục run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi cho đối tượng xem mắt, chuẩn bị giải thích một chút là tâm lý học không phải bệnh tâm thần học. . . . . .

Chính là điện thoại kết nối xong, bên trong lại truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro