Chương 3: Nhiệm vụ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục trưởng Bao vội tới đưa cho Bạch Ngọc Đường một phần văn kiện, nói là có nhiệm vụ mới.

Bạch Ngọc Đường mở ra nhìn nhìn, khó hiểu, “Bạo lực học đường?”

Triển Chiêu cũng đi qua xem,”Không phải hung án?”

Bạch Ngọc Đường có chút khó xử nhìn cục trưởng Bao.

Cục trưởng Bao liếc mắt trừng anh một cái,”Sao? Không hài lòng hả?”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào văn kiện, “Đây không phải việc của Lư Phương sao?”

“Bên Lư Phương sao nổi tiếng được như các cậu a.” Cục trưởng Bao tự tiếu phi tiếu hỏi lại,” SCI các cậu đã nổi dập dềnh trên mạng rồi, không phải được bọn trẻ hoan nghênh lắm sao!”

Bạch Ngọc Đường có chút ghét bỏ, Triển Chiêu lấy kẹp tài liệu qua lật xem, rất giật mình, “Hiện tại một năm mà có nhiều vụ bạo lực học đường như vậy a?”

“Cho nên mới nói, mầm mống phạm tội phải bị bóp chết từ trong trứng nước!” Cục trưởng Bao nói,”Bên trường học muốn khai triển một ít hoạt động chống bạo lực học đường, hy vọng chúng ta hỗ trợ, cả cục cảnh sát thì có mấy cậu nhàn nhất còn gì.”

Cục trưởng Bao quăng một câu, mọi người SCI chịu đả kích —— nhàn cái gì chứ?

“Tóm lại, nguy hại của bạo lực học đường rất lớn, các cậu đi xử lý cho tôi, nhất là cậu đó!” Bao Chửng vừa nói, vừa chỉ Triển Chiêu, “Học sinh chuyên bắt nạt thì có pháp luật khiển trách, nhưng những học sinh bị bắt nạt, cần chuyên gia như cậu đi khai thông tâm lý! Mấy học sinh bị bắt nạt những ai không dám ra khỏi cửa đến trường, cậu tới tận cửa thăm hỏi các gia đình cho tôi!”

Cục trưởng Bao chỉ chỉ mọi người, “Cái này gọi là cống hiến cho xã hội, hoàn thành nghĩa vụ của người trưởng thành!”

Nói xong, cục trưởng giơ tay cầm lấy một khối điểm tâm, vừa ăn vừa đi.

Tất cả mọi người híp mắt ở phía sau nhìn —— chính mình rõ ràng có phần rồi, còn ăn phần của bọn cháu. . . . . . Hừ!

Nghĩ xong, cùng nhau giơ tay, chia nhau hết phần điểm tâm còn lại trên bàn.

. . . . . .

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cẩn thận phân tích văn kiện một chút, nhiệm vụ Bao Chửng cho bọn họ chủ yếu là hai việc, một là toạ đàm về mặt an toàn, dạy học sinh khi bị bắt nạt thì xin giúp đỡ như thế nào; hai là khai thông tâm lý cho một ít học sinh bị bắt nạt.

Bạch Ngọc Đường giao nhiệm vụ thứ nhất cho Triệu Hổ và Mã Hán, hai người bọn họ một người tăng động một người yên tĩnh, giống như diễn tấu nói đi giảng giải, có thể được học sinh tiếp nhận dễ dàng hơn, còn phái Bạch Trì giúp họ viết bản thảo phụ trợ.

Mà anh và Triển Chiêu thì lại phụ trách việc thứ hai, chạy đến nhà học sinh, khai thông cho mấy người bị vấn đề tâm lý hơi nghiêm trọng.

Sắp xếp thỏa đáng, mọi người phân công nhau hành động.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thể trực tiếp chạy đến nhà từng học sinh, bọn họ còn phải đến trường học đón một người phụ trách có liên quan về mặt này, cùng đi thăm hỏi các gia đình.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, “Chúng ta không phải điều tra phạm nhân liên hoàn giết người sao, giờ lại biến thành chạy đến thăm hỏi các gia đình rồi?”

“Chứng tỏ gần đây cuồng sát nhân liên hoàn đã hơi thu liễm, kẻ xấu ít đi rồi.” Triển Chiêu lật xem tư liệu, nói, “Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển quá nhanh, thủ đoạn có thể dùng để phụ trợ cho điều tra tội phạm ngày càng nhiều, hệ thống điều tra tội phạm cũng phát triển ngày càng hoàn thiện, độ khó khi làm kẻ xấu ngày càng cao . Nhưng vấn đề là tội nặng thì ít đi, mà tội nhẹ lại bắt đầu gia tăng. . . . . .”

Vừa nói, vừa vỗ kẹp tài liệu trong tay, “Nhìn xem! Đều toàn cái gì không nha! Mới mười mấy tuổi đã bắt đầu phạm tội có tổ chức! Uy hiếp bạo lực phỉ báng lừa bịp tống tiền xếp cả hàng dài a, học từ đâu ra vậy, tâm tư như này dồn vào chơi game có phải hay hơn đi bắt nạt người khác không chứ.”

Bạch Ngọc Đường lái xe đến trường học đón giáo viên trước, vừa nghe Triển Chiêu trên ghế phó lái nói liên miên khinh bỉ vấn đề xã hội.

Vừa đến gần trường học, đang tìm chỗ dừng xe, Triển Chiêu đột nhiên, “Ế” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường dừng lại xe, khó hiểu  nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi Triệu Hổ kể vụ kia, vụ án hai nữ sinh xem phim một người bị xe đụng phải ấy.” Triển Chiêu từ trong kẹp tài liệu lấy ra một phần hồ sơ, “Cảm giác khá giống, không biết có phải cùng một vụ không.”

“Vụ kia không phải xem phim bị dọa sao? Cũng tính là bạo lực học đường hả?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Ừm. . . . . .” Triển Chiêu cũng không rõ.

Hai người từ xuống xe, đi ra khỏi bãi đỗ xe muốn vào trường học, liền nhìn thấy cách đó không xa, một đám học sinh vây quanh trước một chiếc xe.

Nhóm học sinh đó nhìn ra đều là học sinh trung học, có em lưng đeo túi sách có em cầm bình nước có em giơ di động, đang vây quanh một chiếc xe.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đi qua xem, cảm thấy tình huống này có chút lạ lùng.

Mấy học sinh vây quanh chiếc xe đập đập gõ gõ, mà trong xe truyền đến tiếng mèo nhỏ kêu “meo meo”.

Ở trong bụi cỏ bên cạnh cách đó không xa, còn một con mèo lớn đang trốn, nhìn về bên này phát ra tiếng “ư ư”.

“Các cháu đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.

Mấy học sinh quay đầu lại nhìn thấy người lớn, liền nhao nhao nói.

“Chú ơi, có con mèo con chui vào trong nắp xe này!”

“Mèo mẹ cứu mèo con không được!”

Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Vì sao mèo con lại chui vào nắp xe chứ?”

Các em nói, vừa rồi nhìn thấy mèo mẹ gặm mèo con chui vào dưới xe, sau đó chạy tới xem, phát hiện mèo mẹ chạy mất, mèo con hình như là chui vào hốc trong nắp xe ra không được.

Còn có mấy học sinh kêu lớn với mèo mẹ ở xa xa “Mày đừng lo a! Bọn tạo giúp mày cứu mèo con ra.”

“Chú ơi! Chú có thể gọi chủ xe đến không?”

“Đúng vậy, mở nắp xe là có thể cứu mèo con ra!”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn nhóm học sinh, ra hiệu, “Đến đây.”

Mấy học sinh khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường chỉ ra chỗ cách khoảng hơn mười mét, “Qua bên kia đứng.”

Một đám học sinh không hiểu, bất quá vẫn đi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra chỗ xa xa.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu, “Che kín miệng, không được phát ra tiếng.”

Mấy học sinh nhìn nhìn lẫn nhau, cũng không lên tiếng.

Đợi như vậy trong chốc lát, thấy con mèo lớn kia lặng lẽ từ trong bụi cỏ chạy ra.

“A. . . . . .”

Một học sinh vừa định hô lên, Bạch Ngọc Đường ra hiệu —— suỵt!

Thấy mèo lớn thật cẩn thận chui vào nắp xe.

Đợi chốc lát, con mèo con liền lại từ trong sàn xe chui ra, mèo lớn ngậm mèo con lên, nhanh chóng lủi vào bụi cỏ, biến mất không thấy.

Mấy học sinh nhìn nhìn lẫn nhau, đều ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chiếc xe, “Con mèo lớn đưa mèo con qua đường, nhìn thấy một đám người các cháu, dưới tình thế cấp bách, bảo mèo con trốn vào cái hốc trong sàn xe, nói cách khác, mèo mẹ mèo con kỳ thật là đang tránh các cháu đấy.”

“A?!”

Một đám học sinh đều ồn ào, “Bọn cháu không có ác ý . . . . . .”

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho chúng đừng náo loạn, “Động vật hoang không cảm nhận được tình thương của các cháu, cũng không thích các cháu vây xem, với chúng mà nói các cháu đều có tính uy hiếp, hơn nữa mèo mẹ có mèo con thường rất hung hăng, tới gần có thể sẽ bị tấn công, hiểu chưa?”

“Vâng. . . . . . Đã biết.”

Mấy học sinh vẫy tay tạm biệt với hai người rồi đi.

Triển Chiêu mỉm cười vẫy tay với bọn trẻ

Mấy học sinh vừa đi vừa nhỏ giọng nghị luận.

“Ai, cái chú áo trắng kia đẹp trai thật mà hung dữ quá!”

“Đúng vậy! Phí ghê cơ!”

“Chú mặc áo lam bên cạnh có vẻ hiền hơn.”

“Ừm!”

. . . . . .

Triển Chiêu nhịn cười liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút cạn lời lắc lắc đầu.

“Chứng tỏ giáo dục đồng cảm đã làm không tồi.” Triển Chiêu vừa cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi về hướng trường học vừa nói, “Ý nguyện thì tốt, chỉ là thiếu thường thức. Động vật hoang trong thành thị vẫn trường kỳ duy trì tính cảnh giác cao, không tín nhiệm hoàn cảnh xung quanh. Mà đứa trẻ trong thành thị lại trường kỳ sinh sống trong vòng tay bảo vệ của cha mẹ, hơn nữa còn hưởng thụ đãi ngộ của trụ cột đất nước tương lai, tính cảnh giác tương đối thấp. Tình hình này kỳ thật đề cao mâu thuẫn, nói đơn giản một chút chính là ‘tôi có ý tốt, nhưng anh lại cảm thấy tôi muốn hại anh’. Hoàn cảnh sinh tồn khác nhau sẽ có hình thức suy nghĩ khác nhau, có hình thức suy nghĩ khác nhau sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn sẽ gây ra xung đột. Rất nhiều mâu thuẫn đều sinh ra vì hiểu lầm, mà xung đột một khi thăng cấp sẽ dẫn phát bạo lực và so sánh, cuối cùng hình thành thù hận. . . . . .”

Từ bãi đỗ xe đi đến cổng trường ngắn ngủn 10 phút, Triển Chiêu từ tâm lý học kéo dài đến xã hội học lê lết qua nhân văn học, bla bla nói miết khiến Bạch Ngọc Đường có chút buồn ngủ .

Bạch Ngọc Đường cạn lời lắc đầu, oán thầm —— không phải chỉ là giúp đám học sinh chưa từng nuôi mèo thôi sao. . . . . . Nào có con mèo nào chui vào hốc mà ra không được chứ, đều do sợ hãi thôi được chưa, cũng không phải con nào cũng béo như Lỗ Ban mà bị kẹt.

Triển Chiêu liếc mắt lườm anh, “Cậu mới vừa khinh bỉ Lỗ Ban có phải không?”

. . . . . .

Đến cổng trường, một bà cô đeo kính, tư văn nhã nhặn đã chờ hai người bọn họ.

Hai bên giới thiệu một chút, bà cô này tên là Trần Hồng, là giáo viên phụ đạo phụ trách mặt tâm lý, bản thân cũng là tâm lý học chuyên nghiệp, nhìn thấy Triển Chiêu còn rất kích động —— thần tượng!

Hai bên sau khi khách khí vài câu, giáo viên Trần đi thẳng vào vấn đề, lần này kỳ thật là bà chủ động xin với trường. Vốn trường cũng đã mời cảnh sát đến giảng giải một chút, bất quá khi bà liên hệ với Lư Phương, nói muốn mời SCI đến hỗ trợ, sau khi Lư Phương xin chỉ thị, cục trưởng Bao vậy mà đáp ứng, bà cũng thấy thật kinh hỉ.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng có chút khó hiểu —— đây là do giáo viên đặc biệt yêu cầu sao?

Hai người theo giáo viên Trần cùng nhau đến văn phòng của bà trước một chuyến.

Giáo viên Trần ở trên đường kể cho hai người một ít tình hình, “Chúng tôi là trường trung học trọng điểm, môn học và bài tập của học sinh vốn đã rất nhiều, nói thật cũng không có bao nhiêu thời gian mà đi bắt nạt khinh thường các kiểu, học bài thôi cũng không kịp nữa là.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Nhưng trên tư liệu, trường học các chị xảy ra mấy sự kiện đều gây ra thương tổn khá nghiêm trọng, đều là sự kiện bạo lực.”

“Ai.” Giáo viên Trần thở dài, “Nhưng những sự kiện này, tất cả đều xảy ra trong có nửa năm nay.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi, “Trước kia không có sao?”

Giáo viên Trần lắc đầu, “Trước kia nhiều nhất là ngẫu nhiên có học sinh cãi nhau, nhưng lần này có cảm giác sự kiện xảy ra liên tiếp đột nhiên, rất kỳ quái.”

Triển Chiêu lấy phần hồ sơ vừa rồi anh rút ra, là văn kiện vụ tương tự với vụ xem phim gặp ma Triệu Hổ kể, hỏi giáo viên Trần, “Nữ sinh này, có phải chính là nạn nhân của vụ xem phim gặp ma mà gần đây đnag lưu truyền không?”

“Đúng!” Giáo viên Trần kinh ngạc, “Các cậu biết chuyện này a?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái —— trùng hợp ghê, vừa mới biết đến.

“Mấy học sinh bị hại này, đã bị ảnh hưởng tâm lý rất lớn, tất cả đều không dám đến trường, thậm chí không dám ra khỏi cửa phòng ngủ.” Giáo viên Trần có chút kích động nói, “Các em ấy cũng đã bị ngoại thương ở nhiều mức độ khác nhau, có em ngã xuống từ bậc thang, có em bị xe tông ngã, còn có em bị ngã sấp mặt. Nhưng khi hỏi là ai bắt nạt, các em ấy không nói, còn bảo ‘nói ra sẽ bị trả thù’, cha mẹ chắc chắn sẽ cho rằng đây là ở trường học bị bắt nạt! Nhưng tôi đã hỏi rất nhiều bạn học xung quanh, cũng không phát hiện các em bị ai theo dõi, tôi điều tra đến bây giờ, phát hiện điểm giống nhau duy nhất giữa các học sinh, chính là đều đã từng xem bộ phim kia, hơn nữa đều là sau khi xem xong mới gặp chuyện không may!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đều là vì bộ phim kia sao?”

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Giáo viên Trần, chị đã xem bộ phim kia chưa?”

Giáo viên Trần nghẹn nửa ngày, dậm chân, “Tôi không dám xem!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Giáo viên Trần mặt đỏ bừng, “Tôi. . . . . . Tôi từ nhỏ đã không dám xem phim ma!”

Nói xong, giáo viên Trần mở ngăn kéo văn phòng, lấy đĩa CD đến, giao cho Triển Chiêu, “Tôi mua rồi! Bộ phim này chắc chắn có vấn đề! Các cậu nhất định phải xem!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, Triển Chiêu lại vô cùng đồng ý với cách thực hiện của giáo viên Trần, gật đầu khen ngợi, “Làm người phải biết mình biết ta, đã sợ thì tuyệt đối không nên xem, đây là lựa chọn hoàn toàn đúng, bắt ma gì gì đó, để người chuyên nghiệp ra tay!”

Nói xong, Triển Chiêu lấy điện thoại ra, ấn gọi cho “Yêu tinh lông dài”, “Alo? Xem phim không? Phim kinh dị nè!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, tôi là đâu đây là ai a. . . . . . Xử lý bạo lực học đường cái gì chứ, lập tức lại biến thành bắt ma luôn rồi này. . . . . .

. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro