SDPL C568C570

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 568: Kêu oan

Giờ phút này đang là giờ đi làm, phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức gặp phải cảnh này rất nhanh hấp dẫn không ít người dừng lại quan sát.

- Chào chị, tôi là Dương Phàm - phó bí thư tỉnh ủy, chị có oan tình gì xin mời đứng lên rồi nói. Từ pháp luật mà nói, người và người là bình đẳng, không cần quỳ với bất cứ ai cả.

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe thấy Dương Phàm nói vậy liền ngẩng đầu lên. Người phụ nữ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn tới, lộ ra một cảm giác chua xót và bất lực mãnh liệt.

Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng 35, 36 tuổi, trông cũng khá đẹp. Người phụ nữ này nhìn Dương Phàm một lát giống như không tin vào người trước mặt mình vậy. Lúc này cảnh sát võ trang ở cổng đi tới bên cạnh Dương Phàm, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi Phó bí thư Dương, tôi ....

Dương Phàm xua tay chặn lại rồi nói:

- Không có chuyện của anh, về vị trí của anh đi.

Vừa nói Dương Phàm liền đưa tay ra với người phụ nữ, bình tĩnh mà thành khẩn nói:

- Chị đứng dậy đi, có tình hình gì thì nói với tôi. Trong phạm vi chức quyền của tôi, tôi sẽ không hề bỏ qua không để ý. Nếu không phải trong phạm vi chức quyền, tôi sẽ mang chị tìm ngành có liên quan.

Có thể thái độ này của Dương Phàm đã đả động người phụ nữ. Người phụ nữ từ từ bỏ tấm bảng xuống, lộ ra ánh mắt như con cá sắp chết, vịn tay Dương Phàm mà từ từ đứng lên. Vừa đứng lên người phụ nữ liền cúi đầu đầy đau đớn, tiếng khóc giống như muốn phát tiết hết oan khuất trong lòng ra vậy.

Dương Phàm nâng người phụ nữ dậy, hắn lạnh lùng liếc nhìn bốn phía. Đám người vây quanh lập tức náo động, người vây xem đều cúi đầu rời đi, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với lãnh đạo.

Vào phòng làm việc của mình, Dương Phàm tự tay rót trà cho người phụ nữ. Dương Phàm cười cười rồi thân thiện nói:

- Có chuyện gì, bây giờ chị có thể nói ra.

Lúc nói chuyện, Dương Phàm đã đại khái quan sát một chút, người phụ nữ này ăn mặc rất được, có lẽ không phải người sinh sống ở tầng thấp.

- Bí thư Dương, tôi tên là Đào Tiểu Đào, chồng tôi là Trương Tử Hiếu - cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà. Một tháng trước sau khi ăn tối xong trên đường đi dạo thì bị đột quỵ mà mất. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ nguyên nhân chết của chồng mình. Vì trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất bình thường. Nhưng cục Công an thành phố và sở Công an tỉnh cũng xuống điều tra và kết luận, nói chồng tôi đột nhiên bị đột quỵ mà chết. Tôi lúc ấy đã phản ánh trong thành phố nhưng không có phản ứng gì, sau đó lên sở Công an tỉnh, lên phòng tiếp dân tỉnh, nhưng đều không có tin tức gì. Ngày hôm qua trong lúc dọn dẹp di vật của chồng, tôi phát hiện anh ấy cất một quyển sổ bí mật, bên trong ghi chép một ít nội dung, trong đó nói đến có người uy hiếp mạng sống của anh ấy. Lúc trước tôi đã nghi ngờ chồng tôi bị người hại, bây giờ tôi càng thêm tin vào điểm này. Chồng tôi khi còn sống có nói bây giờ quyền lực trong chốn quan trường lớn hơn pháp luật, khắp nơi đều là các mạng lưới quan hệ. Tôi nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định đến tỉnh ủy kêu oan. Có lẽ cách làm của tôi không thích hợp, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi đến các ngành khác, bọn họ thấy tôi như thấy ôn thần, vừa mở miệng đã nói: Sao cô còn đến nữa vậy.

Có lẽ do thái độ của Dương Phàm tác động, người phụ nữ đã từ từ nói chuyện ra.

Dương Phàm lặng lẽ nghe Đào Tiểu Đào nói, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ với chuyện này. Thành phố Tam Hà là thành phố địa cấp, cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu hại, ngành công an không ngờ nói là đột quỵ ngoài ý muốn mà chết, bên trong rốt cuộc có liên lụy như thế nào? Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút cảm thấy trong lòng lạnh toát. Mình vừa đến đã gặp chuyện này, có quản hay là mặc kệ, Dương Phàm đúng là có chút do dự.

Đào Tiểu Đào một mực chú ý vẻ mặt của Dương Phàm. Thấy Dương Phàm lặng lẽ lấy thuốc ra châm, trên mặt Đào Tiểu Đào không khỏi lộ ra một tia thất vọng. Chẳng qua Dương Phàm sau khi hít sâu một hơi thuốc liền nói:

- Chị mang quyển sổ của chồng đến đây không?

Những lời này của Dương Phàm làm Đào Tiểu Đào đang thất vọng lại dấy lên một tia hy vọng.

- Tôi có mang theo một bản sao chép, trước mặt ngài tôi không nói láo, quyển sổ tôi đã dấu rất tốt. Nếu như kêu oan ở tỉnh ủy không giải quyết được vấn đề, tôi sẽ đến Bắc Kinh, quỳ gối ở Trung Nam Hải mà kêu oan.

Đào Tiểu Đào vừa nói vừa lấy một bản coppy đưa tới. Dương Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, bên trên viết một đoạn văn:

- Hôm qua họ Tạ uy hiếp mình, làm mình đừng quản mấy chuyện không liên quan, nếu không sẽ có máu đổ. Mình cười bỏ qua, rất muốn hỏi một câu, thành phố Tam Hà này còn là thiên hạ của Đảng cộng sản hay không?

Chỉ một đoạn văn như vậy đã làm Dương Phàm cảm thấy chính khí mãnh liệt.

- Họ Tạ trong đoạn văn này, chị cảm thấy là ai?

Dương Phàm xem xong hỏi một câu. Đào Tiểu Đào thấy có hy vọng ngược lại có chút khẩn trương mà nói:

- Tôi bình thường không quá quan tâm đến chuyện của chồng. Chẳng qua bí thư đảng ủy cục Công an thành phố chúng tôi họ Tạ, hơn nữa nghe nói có quan hệ với bên trên tỉnh.

- Quá trình điều tra vụ án của chồng chị như thế nào?

Dương Phàm mặt không chút thay đổi tiếp túc hỏi. Đào Tiểu Đào lại có chút thất vọng. Phó bí thư tỉnh ủy biết chuyện này không ngờ không lộ ra vẻ căm phẫn. Đào Tiểu Đào có chút lo lắng, lo lắng Dương Phàm quá bình tĩnh. Vì thế Đào Tiểu Đào cảm thấy không thể dựa vào phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này. Nếu như không phải đây là trụ sở tỉnh ủy, lại là phòng làm việc của phó bí thư tỉnh ủy, Đào Tiểu Đào còn tưởng mình gặp tên lừa đảo.

- Đầu tiên là địa phương phái cán bộ đến hiện trường, sau đó đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố cũng tới, sở Công an tỉnh cũng phái tới vài người.

Tâm trạng Đào Tiểu Đào lúc nói lời này lại có chút dao động, hai mắt đỏ lên, lại muốn bắt đầu khóc.

Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói với Lý Thắng Lợi:

- Thắng Lợi, cậu đến sở Công an tỉnh một chuyến, nói là tôi bảo cậu đi tìm hiểu tình hình về vụ án của Trương Tử Hiếu - cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà.

Nghe thấy lời này, mặt Đào Tiểu Đào lập tức thay đổi, lúc này biến thành cảm kích. NHìn Dương Phàm, Đào Tiểu Đào nấc lên mà nói:

- Phó Bí thư Dương, ngài thật sự sẽ quản chuyện này.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Dương Phàm lộ ra một lớp sương, trầm giọng nói:

- Nếu lời chị nói là thật. Mặc dù tôi không tự mình đi tra xét, nhưng tôi có quyền giám sát.

Lý Thắng Lợi đứng lên ứng tiếng đi ra ngoài. Dương Phàm và Đào Tiểu Đào nói chuyện một lát. Dương Phàm hỏi một chút chi tiết, Đào Tiểu Đào cũng rất phối hợp, biết gì đều nói.

- Phó bí thư Dương, thư ký Lý không có ở đây sao?

Ngoài cửa xuất hiện Na Mẫn - trưởng phòng tổng hợp một văn phòng tỉnh ủy. Na Mẫn đi vào dường như nhìn lướt qua Đào Tiểu Đào ngồi ở đối diện, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè.

- Cậu ta ra ngoài có việc, trưởng phòng Na có việc gì sao?

Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Na Mẫn có thân phận là thư ký trước đây của Hác Nam, kiêm nhiệm chức trưởng phòng Tổng hợp 1. Vì thế Dương Phàm rất khách khí nói chuyện với đối phương.

Na Mẫn là người 40 tuổi, hơi khom lưng với Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Vừa nãy cấp trên thông báo, xin mời ngài đến phòng họp nhỏ trên tầng sáu.

Dương Phàm nhìn vẻ mặt đau đớn của Đào Tiểu Đào, an ủi đối phương:

- Đồng chí Đào Tiểu Đào, đồng chí cứ ngồi chờ trong phòng làm việc của tôi một lát, chờ thư ký Lý về. Chị bảo cậu ta lên thông báo cho tôi. Tôi còn phải đi họp, tạm thời rời đi một chút.

Dương Phàm đi theo Na Mẫn ra khỏi phòng làm việc. Vừa ra ngoài, Na Mẫn quay đầu lại nhìn một chút, nói khẽ với Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương, bí thư Hác mời ngài đến phòng làm việc của bí thư Hác một chút.

Không phải họp mà là Hác Nam mời. Trước mặt Đào Tiểu Đào, Na Mẫn thể hiện rất có kỹ xảo, quả nhiên không hổ là người được bí thư tỉnh ủy Hác Nam coi trọng. Trước mặt Dương Phàm cũng rất cung kính, không tìm được một chút tật xấu nào.

- Trưởng phòng Na đã đi theo bí thư Hác được bao lâu rồi?

Khi đi lên lầu, Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy. Na Mẫn sửng sốt một chút rồi nói:

- Được hai năm.

Dương Phàm gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp đi đến phòng làm việc của Hác Nam.

Vừa nãy Dương Phàm đã có được một tin tức, Na Mẫn là thư ký sau này của Hác Nam. Thư ký trước đây Dương Phàm đã gặp mặt. Thư ký của bí thư tỉnh ủy, trong trụ sở tỉnh ủy này có rất nhiều cặp măt nhìn chằm chằm vào. Không biết Na Mẫn như thế nào mà được Hác Nam coi trọng. Người được Hác Nam coi trọng phải là người rất khôn khéo.

Hác Nam dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút nghiêm túc, trước mặt còn có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng đó, Dương Phàm không nhận ra. Khi Dương Phàm đi vào, Hác Nam sa sầm mặt nói với người đàn ông kia:

- Anh về đi, suy nghĩ kỹ vấn đề trong công việc của mình, hôm nay nếu xe Bí thư Dương lao vào quần chúng nhân dân thì đó là sai lầm nghiêm trọng trong công việc của anh.

Chương 569: Đạt thành công thức

Người đàn ông như được đại xá, cười cười lấy lòng với Dương Phàm:

- Bí thư Dương, tôi là Tôn Ngọc Tồn phòng Tiếp dân, tôi không làm tốt công việc của mình. Đồng chí Đào Tiểu Đào từng phản ứng tình hình với phòng Tiếp dân, nhưng không phải tôi xử lý. Các đồng chí bên dưới đã chuyển tài liệu đến các ngành có liên quan, không ngờ đồng chí đó còn ở trước cửa ngăn xe của ngài, đây là lỗi của tôi.

Trưởng phòng Tiếp dân tỉnh ủy.

Dương Phàm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

- Tiếp dân phải kịp thời phản ánh tiếng kêu của quần chúng nhân dân, đó là chức trách của các đồng chí. Công việc cụ thể bây giờ đừng nói, đồng chí đi xuống trước đi.

Chờ Tôn Ngọc Tồn đi ra ngoài, Dương Phàm đối mặt với ánh mắt âm trầm của Hác Nam mà bình tĩnh nói:

- bí thư Hác tìm tôi?

Hác Nam nhìn ra ngoài cửa hừ một tiếng mà nói:

- Bây giờ loại cán bộ không làm việc chính đáng càng lúc càng nhiều. Tôi vừa tới đã nghe thấy chuyện xảy ra ban sáng, liền lập tức gọi Tôn Ngọc Tồn tới. Không ngờ tới hắn ta biết người chặn xe của cậu là Đào Tiểu Đào, có thể thấy được lúc ấy hắn cũng có ở đây nhưng không đến chỗ cậu báo cáo, đó là sợ trách nhiệm.

Hác Nam rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà nói như vậy, Dương Phàm không rõ ràng lắm, chẳng qua có một điều khẳng định đó là vị trí dưới mông Hác Nam bây giờ khá nóng, ngồi không quá thoải mái.

- Thành phố Tam Hà là nơi giao giới của ba tỉnh nên dân cư khá phức tạp, bí thư thị ủy và thị trưởng ở nơi đó gặp phải rất nhiều vấn đề. Triệu Hữu Lượng cùng Lý Thế Cương phối hợp coi như không sai, mấy năm qua dựa vào ưu thế địa lý nên kinh tế thành phố Tam Hà khá phát triển, đã đạt được tiến bộ khá lớn trong nông nghiệp, vận chuyển và thu hút các nhà đầu tư. GDP hai năm qua đã tăng lên khá nhiều. Có thể nói thành tích trong công việc của bọn họ là có thể khẳng định. Về vụ án của Trương Tử Hiếu, trước đó tôi đã nghe Lý Thế Cương báo cáo qua, cũng yêu cầu sở Công an tỉnh phái người xuống điều tra. Bọn họ về báo cáo nói là bị đột tử mà chết, loại trừ khả năng bị giết.

Hác Nam thấy Dương Phàm không có nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói. Sau một phen khẳng định thành tích của bộ máy lãnh đạo thành phố Tam Hà, Hác Nam liền nói điều mình biết ra.

Nói đến kết luận của sở Công an tỉnh, Hác Nam dừng lại một chút phát hiện Dương Phàm vẫn không có ý tỏ thái độ. Trong lòng Hác Nam có chút buồn bực và xúc động. Nói nhiều như vậy, Hác Nam không phải là muốn ám chỉ cho Dương Phàm biết sao. Hác Nam rất hài lòng với bộ máy lãnh đạo thành phố Tam Hà, không nhất định nên vì một người đến tố cáo mà ảnh hưởng đến đại cuộc thành phố Tam Hà.

- Đào Tiểu Đào rất bất mãn với kết luận của sở Công an tỉnh, cho nên đi phản ánh với khắp nơi. Tôi cảm thấy đây là phản ứng do tâm trạng mất cân bằng, cần phải an ủi làm chính, cũng không thể nghe gió mà cho rằng mưa, ảnh hưởng đến đại cuộc tăng trưởng kinh tế với tốc độ cao của thành phố Tam Hà.

Hác Nam không thể làm gì khác hơn là nói rõ chuyện này ra. Lúc này nếu Dương Phàm còn không tỏ thái độ, như vậy đúng là có chủ ý chống đối Hác Nam.

- bí thư Hác, trong tay đồng chí Đào Tiểu Đào có chứng cứ chính xác, đồng chí Trương Tử Hiếu rất có thể bị người ta mưu sát. Bây giờ chị ta đang ở trong phòng làm việc của tôi. Tôi cảm thấy trên tỉnh cần phải một lần nữa lo lắng vấn đề này.

Dương Phàm vừa nói câu này, Hác Nam nghe xong lạnh toát sống lưng, lông tóc trên người như muốn dựng đứng hết cả lên. Chuyện họ Vương còn chưa im ắng hoàn toàn, nếu như thật sự ồn ào ra chuyện một cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu hại ở thành phố địa cấp, cơ quan công an ở thành phố Tam Hà và sở Công an tỉnh điều tra rồi đưa ra kết luận sai lầm, như vậy ảnh hưởng sẽ rất lớn.

- Còn có loại chuyện này ư?

Hác Nam không tự giác đứng từ trên ghế lên, phát hiện Dương Phàm vẫn ngồi im không nhúc nhích. Hác Nam vốn định ngồi trở lại thì Dương Phàm đã chủ động đứng lên, móc bao thuốc từ trong túi ra, đưa cho Hác Nam một điếu.

- bí thư Hác, ngài đầu tiên đừng có gấp. Tôi đã cho Lý Thắng Lợi đến sở Công an tỉnh tìm hiểu tình hình, chờ cậu ta về rồi nói.

Mặt Hác Nam không ngừng biến đổi, một lúc sau lộ ra ánh mắt âm u, lạnh lùng nói:

- Trực tiếp làm cho giám đốc sở Công an tỉnh Ngụy Gia Quốc mang theo nhân viên phá án lại đây. Đội Cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh làm ăn kiểu gì thế không biết? Người đến để bọn họ đối chất với đồng chí Đào Tiểu Đào.

Hác Nam nói là nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một kết quả rất đáng sợ. Đó chính là cục Công an thành phố thành phố Tam Hà và người do sở Công an tỉnh phái xuống liên hợp động tay động chân, che mắt cấp trên. Khả năng này không phải không thể xảy ra. Nếu như trong tay Đào Tiểu Đào thật sự có chứng cứ chính xác, khả năng này chiếm hơn 50 %.

- Như vậy cũng tốt, chẳng qua tôi cảm thấy bây giờ để đồng chí Đào Tiểu Đào nói chuyện cùng các đồng chí bên sở Công an tỉnh thì không thích hợp lắm. Đồng chí Đào Tiểu Đào là nữ, bị áp lực từ trên đè xuống, tôi lo lắng sẽ có tình hình không đúng.

Dương Phàm bình tĩnh đưa ra đề nghị. Hác Nam nghe xong hơi sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói;

- Cậu nói rất có lý, hơn nữa chuyện trong tay đồng chí Đào Tiểu Đào có tài liệu thì phải giữ bí mật tuyệt đối. Vụ án này phải điều tra, nhưng không thể điều tra rõ ràng. Chúng ta đầu tiên ngồi xuống bàn bạc một chút đã.

Hác Nam mặc dù thích mặt mũi, nhưng lại có tính cách cương trực, ghét ác như thù. Dương Phàm nói trong tay Đào Tiểu Đào có chứng cứ, Hác Nam nghĩ không thể giả được. Nếu là như vậy, vụ án này nhất định phải thận trọng đối phó. Hác Nam rất nhanh đã tỉnh táo lại, mời Dương Phàm ngồi xuống rồi nói:

- Cậu có suy nghĩ cụ thể gì không?

Dương Phàm lấy mấy tờ giấy mà Đào Tiểu Đào sao chép từ bản gốc ra đưa cho Hác Nam rồi nói:

- Đây là một phần sao chép trong quyển sổ tay của đồng chí Trương Tử Hiếu. Đồng chí Đào Tiểu Đào rất cẩn thận, nhưng bây giờ đồng chí đó không còn quá tin tưởng vào các cơ quan nhà nước. Tôi cảm thấy còn rất nhiều tình hình mà đồng chí Đào Tiểu Đào không phản ánh. Nếu đồng chí Trương Tử Hiếu đã lưu một quyển sổ tay như vậy, bên trên tuyệt đối không đơn giản chỉ có một chút nội dung như thế nào, rất có khả năng bên trong còn có chứng cứ càng quan trọng hơn.

Hác Nam xem hết mấy tờ giấy rồi gật đầu nói:

- Tôi cũng cảm thấy như vậy, nếu như thật sự tồn tại một quyển sổ như vậy, nhất định không chỉ là mấy lời đơn giản như thế này.

Dương Phàm thấy đạt thành công thức, vì thế nói tiếp:

- Điểm quan trọng bây giờ chính là phải làm rõ người sở Công an tỉnh phái người xuống như thế nào, có quan hệ như thế nào với cục Công an thành phố Tam Hà, có đáng giá tin tưởng hay không. Theo tôi thấy mặc kệ có vấn đề hay không, là người đưa ra quyết định, chúng ta phải có thái độ nghi ngờ, tính trước mọi trường hợp xấu nhất. Khi nghe sở Công an tỉnh báo cáo cần phải tranh thủ được sự tín nhiệm của đồng chí Đào Tiểu Đào, làm cho đồng chí Đào Tiểu Đào giao quyển sổ trong tay ra, tổ chức lực lượng có khả năng cao, bí mật điều tra vụ án này.

Dương Phàm nói không một chút sơ hở, trong lòng Hác Nam không khỏi thầm tán dương hắn nghĩ vấn đề rất chu toàn. Đương nhiên Hác Nam không mở miệng nói ra ngoài, như vậy không phải tỏ vẻ mình không bằng Dương Phàm sao?

- Ừ, ý kiến của cậu rất tốt, nhưng nên làm như thế nào mới lấy được tín nhiệm của đồng chí Đào Tiểu Đào?

Hác Nam đưa ra vấn đề này, Dương Phàm đã sớm có chuẩn bị:

- Đợi lát nữa tôi sẽ gọi yêu cầu các đồng chí sở Công an tỉnh đến, trực tiếp đến phòng hội nghị nghe báo cáo. Ngài và đồng chí Đào Tiểu Đào ngồi ở một phòng khác, chúng ta dùng một chút biện pháp kỹ thuật để đồng chí Đào Tiểu Đào lắng nghe toàn bộ quá trình báo cáo. Tôi nghĩ với uy tín của ngài đánh động đồng chí Đào Tiểu Đào là rất dễ dàng.

Lời này nếu xuất phát từ miệng người khác, Hác Nam nhất định cho rằng đối phương đang nịnh bợ. Nhưng từ trong miệng Dương Phàm phát ra, Hác Nam lại cảm thấy là một chuyện khác hẳn. Trong lòng Hác Nam không khỏi thoải mái rất nhiều, gật đầu nói:

- Cứ làm như vậy đi.

Đào Tiểu Đào ngồi một mình đợi trong phòng làm việc của Dương Phàm một lúc, lúc này chị ta mới có can đảm nhìn xung quanh một chút, phát hiện phòng làm việc của Dương Phàm được lắp đặt rất xa hoa, trong mắt Đào Tiểu Đào lại lộ ra một tia bất an, cắn chặt môi ra vẻ do dự. Đào Tiểu Đào đứng ngồi không yên cảm thấy hơn 10 phút trôi qua mà như mấy chục năm vậy. Mấy lần muốn đứng dậy rời đi, cuối cùng lại ngồi xuống. Có thể đi đâu bây giờ chứ? Thái độ của phó bí thư tỉnh ủy kia rất tốt, lại là một lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi, phòng làm việc xa hoa một chút thì có vấn đề gì chứ? Đây là dùng tiền vào việc công, không phải tham ô là được mà.

Sau khi an ủi mình một phen, Đào Tiểu Đào cuối cùng nghe được tiếng bước chân bên ngoài vọng vào. Dương Phàm mặt mày nghiêm túc đi vào thấy Đào Tiểu Đào liền trầm giọng nói:

- Đồng chí Đào Tiểu Đào, vừa nãy bí thư tỉnh ủy Hác đã hỏi qua chuyện của đồng chí, tôi đã chi tiết phản ánh tình hình với bí thư Hác. Bây giờ bí thư Hác muốn gặp chị, mời chị đi theo tôi.

Chương 570: Nghi vấn

Phòng nghỉ bên cạnh phòng họp, Hác Nam và Đào Tiểu Đào gặp nhau ở đây. Dương Phàm đưa Đào Tiểu Đào vào trong cửa, sau đó đi về phòng làm việc của mình. Hác Nam đả động Đào Tiểu Đào như thế nào, Dương Phàm tuyệt đối không quan tâm, như vậy chẳng khác nào nghi ngờ năng lực của Hác Nam. Hơn nữa với bản lĩnh của Hác Nam, đối phó một Đào Tiểu Đào là quá dễ dàng.

Không lâu sau Lý Thắng Lợi đã trở về, phía sau còn có một người đàn ông mặc đồng phục công an. Thấy Dương Phàm, người đàn ông kia liền nghiêm chào mà nói:

- Chào Phó bí thư Dương, tôi là Ngụy Gia Quốc.

Dương Phàm vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên, bắt tay Ngụy Gia Quốc rồi nói;

- Đồng chí phụ trách vụ án Trương Tử Hiếu cũng tới chứ?

- Đã tới, đang chờ ở bên dưới.

Ngụy Gia Quốc ít nhiều có chút khẩn trương. Đừng nhìn Dương Phàm còn trẻ, nhưng nói chuyện, cử chỉ đều mang theo sự uy nghiêm, đây là khí thế tạo thành do ở vị trí cao lâu ngày, rất có sức chèn ép.

- Lý Thắng Lợi, cậu xuống mời bọn họ lên phòng họp nhỏ, tôi lập tức sẽ tới.

Sau khi dặn Lý Thắng Lợi, Dương Phàm đưa một điếu thuốc cho Ngụy Gia Quốc rồi nói:

- Đầu tiên nói một chút tình huống mà đồng chí biết, chuyện này bí thư Hác rất coi trọng. Bí thư Hác yêu cầu tôi quan tâm một chút. Dù nói như thế nào chúng ta cũng phải có đãi ngộ công chính với đồng chí Đào Tiểu Đào, nếu không truyền ra xã hội sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt.

Dương Phàm vừa nói như vậy, trong lòng Ngụy Gia Quốc thoải mái hơn một chút. Ngụy Gia Quốc vội vàng cầm thuốc châm, hít sâu một hơi rồi từ từ nói:

- Người phụ trách vụ án này là phó giám đốc Tư Mã, phó giám đốc Tư Mã phụ trách đội Cảnh sát hình sự. Sau khi thành phố Tam Hà xảy ra vụ án này, ban đầu không báo cáo lên trên, sau đó đồng chí Đào Tiểu Đào lên sở Công an tỉnh phản ánh tình hình. Đảng ủy sở Công an tỉnh rất coi trọng, đặc phái phó giám đốc Tư Mã dẫn đội xuống hỗ trợ điều tra. Phó giám đốc Tư Mã trước đây đã công tác ở thành phố Tam Hà, từ cục trưởng cục Công an thành phố đến phó thị trưởng, sau này làm bí thư đảng ủy cục Công an, hai năm trước bởi vì đạt được thành tích xuất sắc nên được đề bạt làm phó giám đốc sở Công an tỉnh. Cho nên nói phái phó giám đốc Tư Mã đi xử lý vụ án này là rất thích hợp. Phó giám đốc Tư Mã xuống thành phố Tam Hà một tuần, sau khi trở về về liền báo cáo với Đảng ủy sở Công an tỉnh. Bên kỹ thuật nhận định cái chết của đồng chí Trương Tử Hiếu là tự nhiên. Chuyện này cùng ngày tôi đã báo cáo với bí thư Hác, bí thư Hác chỉ thị thị ủy địa phương phải làm tốt công tác sau này, trấn an người nhà đồng chí Trương Tử Hiếu. Đồng chí Đào Tiểu Đào dường như không tin vào kết luận của chúng tôi, một lần nữa nhấn mạnh đồng chí Trương Tử Hiếu từ nhỏ sống bên dòng Trường Giang, bơi lội rất giỏi, không thể nào đột tử mà chết đuối dưới nước. Chúng tôi khuyên mấy lần, đồng chí Đào Tiểu Đào không ngừng đi phản ánh, tạo ra ảnh hưởng xã hội rất không tốt. Thời gian trước trên một diễn đàn, đồng chí Đào Tiểu Đào còn đăng một bài viết nói chuyện này. Cũng may là bài viết này được các đồng chí cục Công an thành phố Tam Hà kịp thời phát hiện, thông báo với sở Công an tỉnh. Chúng ta lập tức báo cho trang web đó xóa bài viết đi, mặc dù như vậy cũng tạo thành ảnh hưởng rất xấu.

- Trên mạng đăng bài viết sao đồng chí không báo cáo với bí thư Hác?

Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu này, Ngụy Gia Quốc sửng sốt một chút, bản năng nói:

- bí thư Hác rất bận rộn trong công việc, chuyện nhỏ như thế nào cũng làm phiền bí thư Hác, vậy khác nào chúng tôi không làm được việc gì.

Dương Phàm nghe thấy thế liền cười cười một tiếng, đứng lên nói:

- Đi thôi, đến phòng họp, bọn họ hẳn là đã tới.

Ngụy Gia Quốc dù như thế nào cũng cảm thấy nụ cười của Dương Phàm có chút kỳ quái. Nói thật trong lòng Ngụy Gia Quốc rất không cho phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này là đúng. Chẳng qua nói như thế nào thì cũng là lãnh đạo của mình, Ngụy Gia Quốc không dám quá làm càn.

Trong phòng họp, ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi chờ ở đó. Sau khi Dương Phàm đi vào bọn họ đều đứng dậy chào. Thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy, trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Không phải bọn họ chưa nghe đến phó bí thư tỉnh ủy mới tới rất trẻ. Nhưng thật sự đứng trước mặt vị phó bí thư tỉnh ủy này, ba người có cảm giác khác nhau.

Về kỹ thuật thì Dương Phàm không hiểu gì hết, nhưng không ngại Dương Phàm trong quá trình nghe báo cáo mặt không chút thay đổi quan sát mỗi một người ở đây. Người báo cáo chính là phó giám đốc Tư Mã, thoạt nhìn còn khá trẻ, mặt sáng rực, chưa đến 50, mái tóc đen chải vuốt cẩn thận, thoạt nhìn rất tinh thần.

Trước mặt Dương Phàm, phó giám đốc Tư Mã từ từ mà nói, nội dung là căn cứ kết luận của bên kỹ thuật:

- Không có dấu hiệu tác động từ bên ngoài, trong dạ dày không có vật gì làm tê liệt cơ thể. Cho nên bên kỹ thuật đưa ra kết luận đột tử rồi chết đuối ngoài ý muốn. Kết quả kiểm tra của sở Công an tỉnh cùng có kết luận với cục Công an thành phố Tam Hà, cho nên ...

Trực giác của Dương Phàm nói cho hắn biết, phó giám đốc Tư Mã trước mặt thể hiện quá tự nhiên, có thể khẩn trương cũng không có. Từ một góc độ nào đó mà nói, loại biểu hiện tự nhiên này có thể hiểu là không thẹn với lương tâm. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, những người khác khi đối mặt với phó bí thư tỉnh ủy thì có chút khẩn trương, nhưng tên Tư Mã này tuy khẩn trương nhưng không biểu hiện ra ngoài, điều này nói rõ vấn đề gì?

Dương Phàm trường kỳ ngồi trên vị trí lãnh đạo, mỗi tiếng nói hành động đều mang theo vẻ uy nghiêm, cũng đã có thói quen thấy vẻ mặt có chút khẩn trương của cấp dưới. Biểu hiện hôm nay của phó giám đốc Tư Mã rất bình thường, điều này lại làm cho Dương Phàm cảm thấy có chút không bình thường.

Sau khi phó giám đốc Tư Mã báo cáo xong, đến lượt hai nhân viên phá án bổ sung. Bọn họ báo cáo có chút khẩn trương, mấy lần đọc sai bản thảo đã chuẩn bị từ trước.

Dương Phàm một bên lắng nghe báo cáo, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tư Mã. Mỗi một lần phó giám đốc Tư Mã đều cúi đầu hút thuốc, ra vẻ có điều suy nghĩ.

- bí thư Hác rất quan tâm đến chuyện này, đồng chí Đào Tiểu Đào cứ tiếp tục làm như vậy cũng không thể được, đề nghị sở Công an tỉnh tổ chức thành viên có năng lực cao, một lần nữa điều tra vụ án của đồng chí Trương Tử Hiếu. Tin tưởng sau lần điều tra này, đồng chí Đào Tiểu Đào sẽ cảm thấy hài lòng. Đương nhiên tôi chỉ đưa ra kiến gnhij, cụ thể còn phải do Đảng ủy sở Công an tỉnh nghiên cứu và quyết định.

Dương Phàm vẫn im lặng chờ báo cáo kết thúc mới mở miệng nói. Từ trong giọng nói thoạt nhìn là đứng trên lập trường công bằng, không hề thiên vị.

Ngụy Gia Quốc một mực lắng nghe không nói gì, nghe thấy lời này của Dương Phàm không khỏi nhíu mày. Thời buổi này chính là như vậy, bên trên nói một câu, bên dưới chạy đến gãy chân. Cũng may Dương Phàm không nói gì thêm, hơn nữa vụ án này do Tư Mã phụ trách. Ngụy Gia Quốc nhìn Tư Mã rồi nói:

- Tư Mã, trước mặt Bí thư Dương, anh nói cái nhìn của mình, việc này do anh phụ trách mà.

Dương Phàm nghe thế trong lòng không khỏi có chút không hài lòng. Ngụy Gia Quốc này trong mắt đúng là không người. Chẳng qua nghĩ đến Ngụy Gia Quốc là đồng chí lão thành 60 tuổi, bỏ chức vụ không nói, cho dù hắn ta ỷ mình già thì cũng cần tôn trọng một chút. Về phần trong lời nói của Ngụy Gia Quốc tỏ rõ vẻ sợ trách nhiệm, Dương Phàm thầm nghi nhớ trong lòng. Dương Phàm không tỏ thái độ mà đưa mắt nhìn Tư Mã.

- Đầu tiên tôi muốn thừa nhận không làm tốt công việc với Phó bí thư Dương. Bởi vì chúng tôi không làm tốt công tác trấn an và giải thích với người nhà nạn nhân, làm cho lãnh đạo thêm phiền toái, đồng thời còn tạo thành ảnh hưởng không tốt nhất định, đây đều là trách nhiệm của tôi. Chỉ thị của Phó bí thư Dương với cá nhân tôi mà nói, tôi sẽ kiên quyết chấp hành. Sau khi trở về tôi sẽ tổ chức nhân sự một lần nữa đi xuống thành phố Tam Hà. Lần này nhất định làm cho lãnh đạo tỉnh ủy hài lòng, làm cho quần chúng nhân dân hài lòng.

Tư Mã trầm ngâm một chút, nói rất đường hoàng, ra vẻ dũng cảm nhận trách nhiệm. Lời nói này của Tư Mã làm cho Ngụy Gia Quốc lộ ra một ánh mắt hài lòng, khen ngợi, cằm hơi vểnh lên một chút.

Trong lòng Dương Phàm thực ra cũng không tìm được điểm gì xấu trong lời nói này của Tư Mã. Nếu như trong lòng không có thái độ nghi ngờ, chỉ đơn thuần từ công việc mà nhìn nhận vấn đề, Dương Phàm cảm thấy Tư Mã là một cán bộ không sai.

Tư Mã sau khi nói xong liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt hỏi ý kiến. Trong lòng Dương Phàm đang suy nghĩ một vấn đề, vừa nãy mình nói Đảng ủy sở Công an tỉnh nghiên cứu rồi đưa ra quyết định, nơi này chắc là Ngụy Gia Quốc và Tư Mã có thể làm chủ. Ngoài ra trong lời nói của Dương Phàm là đề nghị cá nhân, đến trong miệng của Tư Mã lại thành chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy. Từ hai điểm này có thể thấy Tư Mã rất biết làm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro