Drabble#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm Hyunwoo không về nhà

Lại một sấp ảnh anh cùng người con gái khác thân mật.

Lại một đêm Kihyun kìm nén nỗi đau

Lại hình ảnh con người nhỏ bé một mình quằn quại chịu đựng, chống chọi với căn bệnh ung thư dạ dày quái ác. Cơn đau bụng ngày càng kéo dài, tưởng như sấp xé người ra làm hai.

Lại những hồi chuông điện thoại như vô tận, lại những lần nói dối đi với khách hàng từ Son Hyunwoo, lại những khi nghe như thế đều mỉm cười chua xót của Kihyun, còn cố nén đau, bảo anh giữ gìn sức khỏe.

Hyunwoo nhận ra rằng, ở bên người kia mới thật thỏa mãn, hạnh phúc.

Hôm ấy, Hyunwoo về nhà lấy cái điện thoại để quên, nhanh nhanh chóng chóng còn đi ăn tối với người kia.

Nhà trống trơn. Anh chỉ nghĩ Kihyun chắc đi chơi đâu rồi, cũng không thắc mắc nhiều. Bước vào phòng, trên bàn làm việc có một phong thư.

Bên trong là xấp ảnh anh chụp cùng người đó.

Và một bức thư.

Anh tức giận. Kihyun dám cho người theo dõi anh ?

" Hyunwoo,

Lâu lắm rồi em mới gọi anh thế này nhỉ ? Cũng phải hơn 5 tháng rồi, từ khi anh không còn về nhà thường xuyên.

Em nhớ anh, nhớ kinh khủng , nhưng làm thế nào được khi anh đang hạnh phúc với người khác ? Chỉ cần anh vui vẻ được rồi, còn đâu em chịu đựng được hết .

Anh này, cậu trai đó rất đẹp, rất đáng yêu. Anh chắc chắn sẽ hạnh phúc với cậu ấy. Vậy thì cố giữ người ta cho chắc vào nhé, đừng như em...

Em xin lỗi đã cho người theo dõi anh, nhưng em muốn được thấy anh mỗi ngày, anh chẳng chịu về nhà...

Hyunwoo à, em bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi. Nhiều lúc em muốn hét lên với anh em bị bệnh, làm ơn hãy bên em ! Nhưng em không thể ích kỷ như thế được. Chính thế nên em không muốn ép buộc anh phải lại với một người sắp chết như em. Vậy anh đi đi, anh tự do rồi, phải hạnh phúc anh nhé.

Anh nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng cố thức khuya làm việc nữa l, cũng đừng uống cafe nhiều để chống đỡ cơn buồn ngủ làm gì, mệt thì cứ nghỉ anh nhé. Trời sắp chuyển lạnh rồi, nhớ mặc áo ấm, cẩn thận bị cảm đấy

Em biết dặn thế thôi chứ biết anh cũng chẳng để tâm đâu. Không sao, còn người kia chăm sóc anh nữa. Vậy em cũng thanh thản đi được rồi.

Anh đọc được thì em cũng đi xa rồi, chết rồi đấy. Đừng tìm em, cũng đừng tự trách mình. Tất cả em sai

Trái tim em đã chết, thể xác này cũng chẳng để làm gì. Sống được ngày nào hay ngày đó, bên anh phút nào hay phút đó thôi

Em xin lỗi

Em yêu anh

Kihyun "

Hô hấp của Hyunwoo như ngưng lại, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống.

Vợ anh !

Người mà hai năm trước anh sống chết thề thốt yêu suốt đời...

Người mà anh hứa sẽ đi với anh suốt đời này...

Mà giờ bỏ anh đi ?

Không phải ! Nhất định không phải !

" Kihyun, em trốn đâu rồi ? "

" Em không ra là anh đi luôn đấy nhé... "

" Anh không đùa, trò này chẳng vui tí nào hết... "

" Em giận anh hả... ? "

" Anh xin lỗi, em ra đây đi ! "

" Em đâu rồi... ? "

Anh sai rồi, từ đầu đến cuối là lỗi của anh !

Anh gào thét tên Kihyun trong vô vọng...

Cậu bỏ anh đi thật rồi à ?

Anh hối hận rồi, vợ ơi ?

Anh cũng nghe thấy tiếng thở đứt quãng của cậu qua điện thoại, tiếng nói khó khăn vì nén cơn đau, nhưng anh đã không quan tâm.

Cậu yêu anh à ? Sao cứ thế mà bỏ đi ?

Anh nhớ hai năm trước...

Khi mà anh theo đuổi cậu, thường hay bẹo má phính trắng trắng, mà lâu lắm rồi không làm, vì càng ngày cậu càng gầy.

Khi anh trêu đùa cậu, cậu đỏ mặt ngại ngùng nhìn rất dễ thương.

Khi anh cầu hôn, cậu lại đỏ mặt đồng ý.

Khi cùng nhanh dọn nhà, nấu ăn, xem ti vi, chơi điện tử...

Cùng nhanh nhiều thứ lắm, mà giờ sao ?

Lâu rồi anh không hôn cậu nữa, không ôm cậu đi ngủ nữa.

Giờ anh muốn ôm cậu, mà cậu đi mất rồi...

Anh nhớ Kihyun !

Vợ ơi... ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro