ONESHOT : DỪNG LẠI !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Son Hyunwoo ghét Yoo Kihyun. Dù cả hai vẫn tạo moment cùng nhau, gần gũi nhau không ít lần, và bao giờ Son Hyunwoo vẫn là người chủ động. Nhưng chẳng hiểu sao, anh vẫn rất... không thích thằng nhóc đó, nó làm cái gì anh cũng không thích. Trong mắt của anh, mọi việc nó làm đều là giả tạo, là thiếu suy nghĩ, là không đúng.

Yoo Kihyun thích Son Hyunwoo. À không, phải là hơn cả thích. Dù rằng sau camera, Hyunwoo luôn lạnh nhạt và không bao giờ để cậu vào trong mắt. Kihyun thật sự thích cái cảm giác được Hyunwoo ôm từ đằng sau, đặt cằm anh tựa lên vai cậu. Nó bình yên ấm áp lắm... trong mắt một thằng nhóc 22 tuổi, Shownu hyung thật sự rất tuyệt vời. Nó sẽ không nói ra đâu, vì nó biết...

... Son Hyunwoo không dành cho nó.

" Shownu hyung, anh sao vậy ? Sao anh buồn thế ? "

" Tránh xa tao và đi chỗ khác, ranh con "

" Em xin lỗi... "

Mỗi lần như vậy, nó chỉ biết nói xin lỗi rồi chạy ra chỗ Minhuyk. Kihyun chẳng biết phải làm gì hết. Nó biết nó làm gì cũng khiến Hyunwoo không vừa ý, thế thì tốt nhất là im lặng thôi.

Không biết bao nhiêu lần Kihyun tự hỏi bản thân rằng nó đã làm gì khiến Hyunwoo ghét đến thế. Rồi chẳng bao giờ tìm ra câu trả lời. Và nó tiếp tục thích anh một cách âm thầm

Đã bao lần Kihyun muốn buông tay, thôi không nghĩ về anh, thôi không quan tâm đến anh một cách đặt biệt như vậy nữa, nhưng chẳng bao giờ làm được...

" Hyunwoo này, sao anh luôn đối xử lạnh nhạt với Kihyun của chúng ta thế ? " Wonho thắc mắc. Trong nhóm không ai là không biết chuyện này cả.

" Anh không thích thằng nhóc đó. "

" Tại sao ? "

" Vì em ghét nó "

Kihyun đứng ngoài cửa, nó nghe hết rồi ! Nó cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi cứ theo đuổi một người không bao giờ quay đầu lại như anh. Kihyunie mệt rồi ! Cho nó dừng chân nhé. Nó luôn mong muốn Hyunwoo mở lòng hơn với nó, sẽ đón nhận với tư cách một người em trai thô cũng được. Nhưng giờ thì hết rồi, hi vọng nhé. Anh ghét nó, và nó sẽ buông tay thôi.

Kihyun đi, chẳng biết đi đâu, cứ đi thẳng. Đến một ngọn đồi hoang, Kihyun ngồi xuống. Cảnh thì thanh bình thật đấy, nhưng lòng người tại sao lại đau đến thế này ? Nó suy nghĩ kĩ rồi, dừng lại ở đây thôi.

Xin lỗi anh, em sẽ không chạy theo nữa...

Xin lỗi anh, đã làm phiền...

Hai năm qua như vậy quá đủ

Anh làm ơn, đừng quay đầu lại nhé...

Em không đủ dũng cảm để đối mặt đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro