TWOSHOT : THAY ĐỔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kihyun là nam sủng của Hyunwoo từ khi ngài còn là thái ngủ. Trong phủ thái tử, chàng độc sủng. Hắn đưa Kihyun đi săn, đi ngao du thiên hạ, chỉ cần Hyunwoo đi đâu xa là sẽ mang theo nam sủng của mình, một khắc không rời. Hyunwoo từ khi sủng ái Kihyun tự nhiên có tật xấu chính là tính chiếm hữu quá cao. Ví dụ như tư thế ngủ rất kì lạ : tay phải để Kihyun gối đầu, tay trái ôm eo chàng, chân trái gác lên người, chân phải duỗi thẳng, mặt vùi vào hõm cổ Kihyun, nhìn qua rất không giống vị thái tử. Tư thế ngủ này chính là chứng minh chủ quyền : Kihyun là của hắn.

Từ ngày lên ngôi Thiên Tử, là vua một nước, đứng trên vạn người, nhưng hắn không bao giờ quên yêu thương nam sủng của hắn. Hắn ban cho chàng ở Niên Hoa Cung, là nơi hoa lệ nhất, đẹp nhất và gần với Dưỡng Tâm Điện* nhất. Thức ăn của Kihyun do chính tay hắn chọn đầu bếp, đến Ngự Thiện phòng** còn phải thẹn vì thua đến mười phần. Y phục của chàng được may từ gấm lụa tốt nhất đất nước, chẳng ở đâu có được. Hắn thường bảo " Người hắn yêu thương nhất trên đời phải được hưởng những gì đẹp đẽ nhất " Tối nào hắn cũng ở lại Niên Hoa Cung chơi cờ, nghe chàng đánh đàn, thêm đến ngủ chung giường, đắp chung chăn.

Vua Hyunwoo chinh chiến bao nhiêu năm, là anh hùng của nhân dân, nhưng anh hùng đúng thật khó qua ải mỹ nhân

Trong cung rất nhiều nam sủng, nhưng được sủng chỉ có một người. Rất nhiều cặp mắt ghen tị, ganh ghét đổ dồn vào Kihyun, nhưng chẳng ai làm gì được chàng.

Kihyun chỉ có một ước nguyện : mong có một người yêu mình chân tình, một lòng thủy chung đến bạc đầu.

Nhưng người chàng yêu nhất hiện tại lại chính là người không thể một lòng nhất.

Hyunwoo gần đây có nam sủng mới, tên Hyungwon. Hắn cũng nói rằng đó là người hắn yêu nhất trên đời, cũng cho người đó hưởng được những gì tốt đẹp nhất trên đời. Những vinh sủng của Kihyun bây giờ đã rơi vào tay người khác chỉ trong một đêm, chàng không còn độc sủng, dần dần bị lãng quên.

Mà ở trong cung. Sự sủng ái của Hoàng Thượng là quan trọng nhất. Quá nhiều vinh sủng sẽ bị dòm ngó, quá ít vinh sủng sẽ bin chà đạp

Đầu bếp riêng của Kihyun được chuyển hết sang bên Hyungwon, làm chàng đột nhiên ăn không hợp khẩu vị, mấy lần bỏ bữa, người ngày càng gầy đi.

Y phục của chàng được đổi thành vải thường, mặc vào không dễ chịu chút nào, vì gấm lụa kia đã mang hết sang cho Hyungwon.

Bàn cờ, cây đàn một năm không động đến, cát bụi gần như trắng xóa

Mấy tên cẩu nô tài trong cung thường gió chiều nào xoay chiều ấy, trước đây xu nịnh, bợ đỡ chàng bao nhiêu, bây giờ quay lưng khinh thường chàng bấy nhiêu. Đến đồ ăn còn là đồ ăn thừa, đến đồ dùng đã là đồ không còn nguyên vẹn : Cái bàn dùng đượcmột tuần thì gãy một chân, cái chăn chưa kịp đắp đã rách,...

Hyunwoo đều biết, nhưng chẳng quan tâm. Sự quan tâm của hắn phải dành cho Hyungwon rồi.

Thế nhưng Kihyun chưa từng một lời oán trách.

Oán trách ai khi mình đã yêu sai người ?
Oán trách ai thì lòng người trước nay chưa từng thật ?
Oán trách ai khi anh hùng khó qua ải mỹ nhân ?

Kihyun từng đêm vẫn đứng cửa chờ Hyunwoo đến một, hai giờ sáng mặc cho đôi mắt thiếu ngủ đã sưng đỏ, đôi chân đứng quá lâu không còn sức. Chàng cứ thế mà đợi mãi, đợi mãi đến khi tiếng gà gáy vang lên. Chàng nói với người bạn tâm giao, giọng nghèn nghẹn :

" Minhyuk. Cái gì gọi là chờ đợi suốt đêm thâu, ta đến hôm nay coi như cũng trải qua rồi. "

" Kìa, người vào trong đi, đứng ở đây sẽ trúng gió, bị phong hàn, Hoàng Thượng sẽ rất đau lòng "

" Đau lòng ư ? Lòng người còn ở đây đâu mà biết đau ? "

Rồi những đêm, Niên Hoa Cung vang lên tiếng đàn ai oán, tiếng đàn khóc thương cho số phận một con người bị lãng quên. Không biết Hyunwoo có nghe được không ?

Lại nói đến Son Hyunwoo, từ khi có tân sủng đã quên cố nhân. Có mới nới cũ, con người xưa nay vẫn vậy, thì hà cớ gì hắn phải quan tâm ? Cũng như cái bàn cái ghế, cũ quá rồi cũng phải thay thôi. Chẳng hiểu sao nghe đến tên Kihyun hắn đã cảm thấy chán ngán. Hay thật, đến tình cảm cũng có thể thay đổi, vậy thế gian này còn gì là mãi mãi

Những bữa tiệc, có cả văn võ bá quan,là Hyungwon được ngồi bên cạnh Hyunwoo, ngồi lên vị trí mà trước nay là của Kihyun.

" Hoàng Thượng, chúc mừng người lại được tân sủng. Nhưng Kihyun công tử đâu rồi ? " Hoseok một viên quan trong triều lên tiếng.

" Ta ở đây "

" Công tử vẫn đẹp như xưa. "

" Ngài quá khen "

" Hoseok này, tuy vị tân sủng này đẹp nhưng vẫn chưa xinh đẹp động lòng người như Kihyun. Nghe nói Kihyun dạo này thất sủng, chẳng biết làm sao nhỉ " Jooheon đại nhân ngồi bên cạnh Hoseok, thì thầm vài câu.

" Hôm nay sinh thần của Hyungwon công tử, mọi người nâng ly chúc mừng "

Tiếng vị công công vừa dứt, ai nấy đứng lên.

Riêng Kihyun vẫn ngồi yên không động đậy như chẳng nghe thấy gì

" YOO KIHYUN ! Ngươi tại sao lại không đứng dậy ? " Lần này chính Hyunwoo lên tiếng

" Không thích "

" Ngươi bướng bỉnh với ai vậy "

" Thế thì làm sao ? "

" Ngươi đang mắc một lỗi lớn đấy. Quỳ xuống xin lỗi Hyungwon ngay ! "

" Không thích "

" Yoo Kihyun, dĩ hạ phạm thượng, coi thường bề trên, nhốt vào Niên Hoa Cung, không có lệnh không được ra ngoài. Cút ngay cho ta ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro