đoản đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô chung trường từ năm cấp 2. Anh hơn cô 1 tuổi. Cô quen biết anh được là vì anh là anh trai của bạn thân cô. Cô rất thích anh, thích anh từ rất lâu rồi, nhưng đành lặng im. Vì anh đã có bồ, người đó là bạn cô. Khi thấy anh và bạn cô tình tứ bên nhau trong lòng cô đau lắm. Đau! Rất đau... đâu ai hiểu được cảm giác này. Anh lúc nào cũng lạnh lùng , vô tình hay chọc ghẹo cô nhưng cô vẫn thích vẫn thương anh dù cô đau trong lòng thế nào. Và anh có biết bao nhiêu đêm cô đâu ngủ được vì anh. Đã bao nhiêu đêm cô ngồi dậy và bật khóc.
Hôm đó anh bị thương ở chân do học võ. Bị đau vậy nhưng khi gặp cô thì anh chọc cô hay gọi cô là " đồ hăm",nhưng cô không quan tâm. Khi cô định chạy lại chọc lại anh thì thấy chân anh chảy máu với băng bó cô liền dừng lại. Cô rất muốn hỏi thăm anh nhưng sợ anh bảo cô là đồ nhiều chuyện, nên cô chỉ đành câm nín nhưng trong lòng rất đau với xót. Thử hỏi người mình thương bị thương thì cảm giác của mình như thế nào?
Thế là tới va lung tung
Valentine năm ấy anh đã chuẩn bị cho người yêu mình món quà là cái đồng hồ, và anh chắc do anh bận nên chưa đưa được cho bạn gái mình thì anh thấy cô đang đi mua đồ cũng ở gần đó. Thế là anh đưa món quà đó cho cô và nói:
"Mày đưa món đồ này cho Thanh giúp tao nói nó là valentine tao tặng nó. Có gì mốt tao chúc nó rồi dẫn nó đi chơi bù."
Cô đành cầm giùm và hứa đưa cho bạn cô. Cầm món quà trên tay lòng cô đau thắt, tim nhói lên, cô muốn bật khóc ngay lúc đó nhưng vì chốn đông người nên không thể khóc được. Lúc đó cô cười nhạt rồi đi.
"Con bé này!..." giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau. Cô quay lại thì ra là anh.
"Để tao chở mày về. Tối rồi mày đi bộ một mình không tốt đâu"
Nghe vậy trong lòng cô thấy rất vui nhưng cô từ chối.
"Tao chở mày về để cảm ơn mày chứ không mày lại nghĩ tao keo kiệt không nói được lời cảm ơn".
Cô ngoan ngoãn lên xe để anh chở.
Anh chạy với tốc độ bình thường. Cô ngồi đằng sau thấy rất vui, cô ước thời gian ngừng trôi tại giây phút này. Cô ước ngày nào cũng được anh chở về, cô ước được anh quan tâm... những điều đó khiến cô mãn nguyện rồi. Nhưng nhìn vào hộp quà cầm trên tay ,cô cười nhạt.
"Nhà mày gần nhà Hậu phải không?"
"Dạ"
"Nhớ mai đưa quà cho Thanh đó, không tao qua đốt nhà mày đó"
Thế là anh thả cô xuống ngõ nhà cô xong rồi anh về, cô nhìn bóng anh khuất xa mới chịu về.
Đêm nay sẽ là đêm vui nhất của cô,  cô lăm qua lăn lại mỉm cười. Nhưng khi nhìn thấy hộp quà trên bàn học cô lại buồn , khóc và cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng ngày 14/2
"Chào Ngọc"
"Chào Thanh"
"Thanh ơi có người đưa cho mày món này dịp valentine nè"
"Ai vậy mày?"
"Bồ mày chứ ai, ổng bận nên nhờ t đưa giùm, mốt ổng chúc rồi dẫn mày đi chơi bù"
"Cảm ơn mày nghen"
...
"Ê Linh! Bao giờ tới sinh nhật anh mày vậy?" Thanh hỏi
"5/6 nha mày"
"Ùm cũng gần tới rồi để tao kiếm đồ để mua tặng ổng"
Cuộc trò chuyện giữa Thanh với Linh được Ngọc nghe thấy nhưng không phản ứng gì.
Ngày sinh nhật tới
"Ngọc qua nhà tao chơi đi"
"Nay sanh thần anh mày mà"
"Nay không có tổ chức, ai qua tặng quà thì qua"
Thế là Ngọc mang quà qua tặng cho Lộc. Nhưng người con trai đó ngay cả cái liếc cũng không thèm đếm xỉa tới, đã vậy còn tiện tay vứt luôn món quà vào sọt rác. Lúc đó Ngọc về nhà vừa đi vừa khóc.
Hôm sau Linh mang theo cuốn sách SherlockHolmes mà Ngọc tặng Lộc ngồi đọc
"Mày đang đọc gì đó?"
"Không thấy sao hỏi"
"Ai cho mày cuốn đó vậy?"
"Anh tao"
Nghe xong Ngọc bật khóc.
"Sao khóc?"
"Cuốn sách là do tao tặng anh mày đó"
"Bạn mày ao ước được tặng cuốn đó mà mày không tặng, đi tặng anh tao. Mày xem mày dại trai chưa hở?"
"Hmm...cho tao xin lỗi"
"Mày thấy chưa? Ổng không nhận tấm lòng của mày mà còn cho vào sọt rác mày thấy rồi đó"
"Tao thích anh mày"
"Thanh là bồ ổng mày không biết hở?"
"Tao biết, tao biết tao sai, tao biết tao đơn phương, biết vậy là đau nhưng tao vẫn cắm đầu theo"
"Ùm"
"Nhớ giữ bí mật cho tao nha"
"Ok. Man"
...
Một hôm, trong lúc anh đi đường anh lỡ tay làm rớt đồ, anh chạy theo . Bíp bíp, bíp bíp... tiếng xe được bác tài bóp liên hồi có lẽ do anh nghe tai nghe nên không nghe thấy.
Còn 300m nữa
Tiếng bíp kéo dài
200m nữa
Tiếng bíp to và kéo dài
100m nữa
50m nữa
Kéttt. Chiếc xe dừng lại. Cô ngã xuống đất. Anh thì không sao. Một vũng máu đầy đường
"Anh hai biết gì chưa? Ngọc thích anh đó!"
"Lâu chưa?"
"Cũng lâu rồi anh"
"Sao nó không nói tao biết?"
"Em hong biết nữa..."
Lộc nghe xong thấy đau lòng, như có cái gì đó thiếu thiếu trong lòng. Vậy là từ nay sẽ khôn có ai để cho anh chọc ghẹo nữa, sẽ không có ai lo lắng cho anh. Sẽ khônh có cô gái ngốc nghếch nào ở sau luôn chờ anh lúc anh mệt mỏi... sẽ không, sẽ không.
Anh thấy hối hận quá. Anh nhớ đến món quà sinh nhật lúc cô tặng anh. Anh vô tâm vứt vào sọt rác. Tuy chỉ là cuốn sách nhưng đó là cả tấm lòng, cả tình yêu thương cô dành cho anh... cô đã mất
2 năm sau
Anh đã thay đổi tính tình không cọc, không thô lỗ, trở nên dễ tính, là một chàng trai ai cũng quý mến. Khi anh đang đi uống cà phê thì anh thấy xuất hiện một cô gái giống y chang cô lúc 2 năm trước. Cứ ngỡ là cô ... ai ngờ anh nhầm.
Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro