Chương 03 part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát cháo nóng hổi.
Thành Quyên ngồi bên cạnh giường dùng thìa xúc cho Tiểu Mễ. Tiểu Mễ dựa vào gối, do dự: "Không cần đâu, cảm ơn bạn, mình có thể tự ăn được.”
Như thế không tiện, cô cũng không phải bị bệnh gì đó quá nghiêm trọng. Thành Quyên gạt tay Tiểu Mễ ra, ánh mắt lạnh nhạt: "Mình đã hứa với cô mình là sẽ xúc cho bạn ăn hết." Vừa rồi cô của Thành Quyên dưới nhà đã bảo cô nhất định phải chú ý chăm sóc Tiểu Mễ, người bị bệnh đều sẽ rất yếu ớt và cô độc, đặc biệt cần sự quan tâm chăm sóc. Cô của Thành Quyên hiểu tại sao lại biết được Tiểu Mễ gần đây đã làm những việc hết sức hoang đường, cũng biết được Tiểu Mễ bị các bạn cùng lớp cô lập.
Tiểu Mễ là một cô gái tốt, nhất định cháu phải chăm sóc tốt cho cô ấy. Nhất định?
Thành Quyên kinh ngạc nhìn cô của mình, cô Thành tốt bụng thì từ nhỏ cô đã biết, nhưng mà nghiêm túc như vậy yêu cầu cô chăm sóc một người thì là lần đầu tiên. Cô Thành cẩn thận múc cháo vào hộp, cười nói, vừa nhìn thấy Tiểu Mễ là đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô.
"Cô Thành thật là một người tốt bụng." Tiểu Mễ cảm động nói, thật hâm mộ Thành Quyên.
"Ừ."
Thành Quyên chỉ trả lời một từ. Không khí trong phòng tĩnh lặng vừa cổ quái, Tiểu Mễ do dự không biết làm thế nào, Thành Quyên chỉ như một người máy từng thìa một xúc cháo cho cô.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thành Quyên quay lại bàn ăn nốt bát mỳ đã nguội lạnh từ lâu. Tiểu Mễ nằm trên giường nhìn ra bên ngoài, cô nghĩ đến nụ hôn đó.... nụ hôn nồng cháy..... nhìn anh có vẻ lạnh lùng, nhưng làn môi lại ấm áp như vậy, dường như tất cả nhiệt tình đều hội tụ trên làn môi đó.....
Cơ thể nếu như khác nhau, hôn cũng sẽ khác nhau chăng?
Trước đây nụ hôn của anh, mềm mại và dịu dàng..... "Lại giở trò gì đây?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh. Tiểu Mễ thẫn thờ, quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy Dương Khả Vi lạnh nhạt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy băng giá. "Nên vui mới phải chứ, không phải rốt cuộc có thể hẹn hò với Doãn Đường Diêu à? Tại sao lại phải nằm trên giường giả bệnh? Ghét nhất loại người giả dối như vậy!"
Tiểu Mễ cười khổ sở: "Mình rất đáng ghét à?"
"Ừ."
"Nếu như không thích, thì đừng nói chuyện với mình." Tiểu Mễ nhắm mắt lại, cô rất mệt, đầu óc quay cuồng, không còn sức để cái nhau với Dương Khả Vi.
Dương Khả Vi tức giận: "Này! Bạn nói gì vậy?" Cô ta tức giận bước lên phía trước, giơ tay định kéo chăn của Tiểu Mễ ra. "Làm gì đấy?" Thành Quyên không biết lúc nào đã chắn trước mặt Tiểu Mễ, cô giữ tay Dương Khả Vi lại. Dương Khả Vi tức giận: "Bảo vệ cô ta? Thành Quyên, không phải bạn rất ghét cô ta à? Doãn Đường Diêu làm bạn bị thương, cô ta giả dối như vậy....."
"Giả dối cũng còn hơn bạn." Thành Quyên đẩy tay cô ta ra, "Bạn đã làm được gì? Thích Doãn Đường Diêu đúng không, muốn làm bạn gái anh ta đúng không, nhưng mà ngoại trừ bên cạnh hắn làm trò, bạn đã làm được gì? Tiểu Mễ ít nhất cũng thay anh ta chạy 10.000m, thức đêm làm bài tập cho anh ta, so sánh với nhau, bạn còn giả dối hơn người ta nhiều."
"Thành Quyên!" Dương Khả Vi tức giận nói, "Mình biết là bạn giận mình, ai bảo lần đó mình không cẩn thận...." "Cộc cộc".
Tiếng gõ cửa phòng.
Tiểu Mễ định ngồi dậy: "Để mình đi mở cửa." Thành Quyên ra hiệu cô nằm đó, đi về phía cửa, mở cửa ra, cô kinh ngạc. Một bó hoa hồng rất lớn!
Giấy gói màu tím, mấy chục bông hồng đỏ, tươi mới đẹp đẽ. Một khuôn mặt thanh niên xuất hiện sau bó hoa, anh mặc đồng phục, in dòng chữ "Tâm Ngữ Hoa Phương".
"Cô Tiểu Mễ có phải không ạ?"
Thành Quyên lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Mễ đang nằm trên giường: "Cô ấy kia."
"Anh Doãn tặng cô hoa và quà," Chàng trai cười lễ phép với Tiểu Mễ, lấy ra một mảnh giấy và bút, "Mời cô ký vào đây."
"À." Tiểu Mễ cầm lấy bút và giấy từ tay Thành Quyên, ký tên mình vào, ngẩng đầu lên hỏi, "Anh Doãn? Là ai vậy?" Dương Khả Vi đứng bên cạnh, tức giận dường như đến mức không chịu được: "Anh Doãn, không là Doãn Đường Diêu thì còn ai vào đây nữa, lại còn giả vờ không biết!" "À." Nhưng mà, Doãn Đường Diêu tại sao lại tặng hoa cho cô? Tiểu Mễ ngẩn người nhìn bó hoa.
Chàng trai lại lấy ra một hộp giấy màu hồng: "Đây là quà của anh Doãn tặng cô,chúc cô vui vẻ." Chàng trai Tâm Ngữ Hoa Phương đã ra về. Thành Quyên ngồi trước bàn học sắp xếp sách vở để chuẩn bị lên phòng tự học, Dương Khả Vi đứng bên cạnh giường Tiểu Mễ nói:
"Mở ra!"
Cô muốn biết rốt cuộc Doãn Đường Diêu tặng gì cho Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở hộp giấy, bên trong có một tấm bưu thiếp, trên tấm bưu thiếp viết vài dòng chữ rồng bay phượng múa—
“Mười giờ sáng mai, quảng trường Phấn Tuyền.
Doãn Đường Diêu.”
Phía dưới của tấm bưu thiếp, là một cái váy màu xanh nhạt.
Thật đẹp......
Uy Quả Quả đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cái váy trong tay Tiểu Mễ, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình: "WOW, đây là hàng xịn của Hàn Quốc đó, mình và mấy bạn vừa nhìn thấy ở cửa hàng,đắt lắm đấy! Tiểu Mễ, bạn mua đấy à?"
"Rầm!" Dương Khả Vi đi ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, đẩy Uy Quả Quả sang một bên.
"Sao vậy? Lại bị làm sao đây." Uy Quả Quả ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Mễ, lo lắng nhìn cô, "Bạn bị bệnh à? Lúc trên lớp bạn liên tục ho."
Cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định---- bỏ qua, Tiểu Mễ yêu ai là chuyện của cô ấy, cũng tại bản thân cô quý Tiểu Mễ mà.
"Bạn không giận mình nữa à?"
Tiểu Mễ nói, nắm chặt bàn tay lại, trong lòng ấm áp. Tự cô đã làm rất nhiều việc làm cho mọi người ghét, nhưng mà, Thành Quyên và Uy Quả Quả vẫn quan tâm đến cô như vậy. Uy Quả Quả cười: "Thế bạn mời mình ăn thịt dê nhé?" Haha, cảm giác bạn bè đối xử tốt với nhau thật tuyệt. "Ok." "Mười xiên nhé!"
"Được."
"Bạn ăn năm xiên, mình ăn năm xiên, ăn ở quán Kim Điển ngoài cổng trường là ngon nhất đấy, đợi bạn khỏi bệnh thì chúng mình đi nhé!"
"Ok."
Tiểu Mễ cười rất hạnh phúc, lúc này, hình như đầu không còn đau nữa, cơ thể cũng không còn nhức mỏi.
Uy Quả Quả đột nhiên nhìn thấy nhìn thấy bưu thiếp trong hộp giấy, nhìn kỹ lại, cô kinh ngạc: "Trời đất, ngày mai đi chơi phải mặc cái này à? Cái váy mỏng thế này, bạn lại vẫn còn bị bệnh mà!"
*** ***
Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh. Tiểu Mễ đến quảng trường Phấn Tuyền từ sớm, cô mặc cái váy đó, làn gió làm cho cái váy tung bay, cô dễ thương giống như công chúa trong truyện cổ tích. Mọi người qua đường đều ngước nhìn cô gái.
Cô đang đợi ai?
Có lẽ là người trong mộng của mình. Thanh xuân thật là đẹp, tình yêu cũng thật là đẹp.
Lạnh quá.....Tiểu Mễ cố gắng khắc chế cảm giác lạnh.
.......
Ánh mắt Doãn Dường Diêu nhìn cô: "Lúc đi chơi mà cô lại ăn mặc như thế này thì thật mất mặt."
.......
Tiểu Mễ cắn môi, mỉm cười. Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để anh ấy không vui. Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng!
Nhưng mà-----Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?
Mười giờ ba mươi. Mười một giờ.
Mười một giờ ba mươi.
Mười hai giờ.
Mười hai giờ ba mươi......
Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Tiểu Mễ. Bụng của cô đã bắt đâu đói, đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của đã trở nên hư ảo.
Thật mệt mỏi......
Tiểu Mễ nắm chặt đôi tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cô muốn mình đợi anh ấy với vẻ mặt rạng rỡ nhất.
Thời gian cứ trôi đi......
"Em đã nói là cô ta sẽ không bỏ đi đâu...."
Tiếng nói mềm mại, từ sau lưng Tiểu Mễ vang lên." Làm nhiều việc như vậy, chỉ vì được đi chơi với anh, không thấy anh đến, cô ta sẽ không bỏ đi đâu. Anh cũng thật là vô tình, gặp cô ta một lúc thì có làm sao, kể cả rất vô vị cũng nhanh chóng qua đi mà. Anh đi với em,cô ta sẽ rất buồn tủi đấy." Vừa nói, cô gái đó đưa tay phải ra, đứng trước mặt Tiểu Mễ nói: "Tiểu Mễ, sao lại mặc ít như vậy, bạn không lạnh à?" Tiểu Mễ ngơ ngác. Hai người xuất hiện trước mặt cô.
Doãn Đường Diêu vẫn vậy.

(Hết chương rồi, nếu thích truyện thì mọi người đừng quên bấm bình chọn cho mình nhé ^o^... Yêu <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro