CHƯƠNG 5 : TRỞ VỀ MÁI NHÀ XƯA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối Hiểu Đồng đạp xe từ nhà Đại Bình đi ra, trên rổ xe của cô có khá nhiều quyển sách mượn của Đại Bình, vốn là cần ra về nhưng cô lại theo thói quen đạp xe vòng vào con đường cũ rồi dừng xe trước một căn nhà màu xanh quen thuộc, trái tim đập liên hồi, cảm xúc cứ ùa về không ngừng khiến hai mắt Hiểu Đồng đỏ hoe.

Cô không biết mình đứng trước căn nhà này bao nhiêu lần, nhưng căn nhà lúc nào cũng đóng chặt cửa với một chiếc ổ khóa lạnh lẽo, cả căn nhà lúc nào cũng chìm vào tĩnh lặng không bóng người, cứ như bóng tối bao trùm cả căn nhà dù bên ngoài đã lên đèn rất lâu, vậy mà hôm nay ngôi nhà lại sáng đèn, thứ ánh sáng tưởng lạnh lẽo thế nhưng lại đầy ấm áp.

Ánh mắt chợt dừng lại trước tấm biển tuyển người treo trên cửa cổng, tim Hiểu Đồng ngừng đập vài giây vì kích động. Cô muốn, cô thật sự muốn được đặt chân vào ngôi nhà dù bắt cô phải trá giá thế nào, chỉ một lần, chỉ một lần cũng đủ.

Hiểu Đồng run run đưa ngón tay lên nhấn chuông, một tiếng rồi hai tiếng rồi ba tiếng, như thể sợ người trong nhà không nghe thấy. Hai tay đan chặt, Hiểu Đồng xoay lưng khẽ cầu nguyện cho người chủ nhà sẽ nhận cô làm việc bán thời gian ở đây.
Tiếng mở cửa lách cách vang lên bên tai, Hiểu Đồng hồi hộp hít sâu từ tốn khẽ xoay lưng lại cố nở nụ cười thật tươi tạo ấn tượng tốt với chủ nhà:
- Xin chào tôi....
Lời nói của Hiểu Đồng dừng giữa chừng bởi cô thấy được chủ nhân mới của căn nhà này là Vĩnh Phong. Vĩnh Phong cũng khá bất ngờ, không ngờ người nhấn chuông lại là Hiểu Đồng.
- Em....
- Em...tôi... - Hiểu Đồng cắn môi, cô không biết phải mở miệng thế nào - Xin lỗi...
Hiểu Đồng xoay người muốn bỏ đi nhưng đã bị Vĩnh Phong giữ tay lại:
- Em muốn làm người giúp việc bán thời gian phải không?
Bị giữ tay, lại bị hỏi Hiểu Đồng ấp úng gật đầu, có chút ngượng ngùng.
- Vậy thì tốt quá. Chúng ta vào nhà bàn hợp đồng đi.
- Tôi....
Hiểu Đồng muốn từ chối nhưng lại nói không nên lời, Vĩnh Phong đã buông tay, đi đến dẫn chiếc xe đạp của Hiểu Đồng vào bên trong nhà, thấy Hiểu Đồng còn đứng bất động liền cười trêu:
- Nếu em còn không vào, anh đành thả muỗi nhà anh ra xin vài giọt máu đó.
Hiểu Đồng đỏ mặt, đành theo chân Vĩnh Phong vào trong nhà.

Hiểu Đồng bước vào trong nhà, cô suýt nữa bật khóc khi thấy mọi thứ quen thuộc đập vào mắt. Tại sao đã qua biết bao nhiêu năm rồi mà mọi thứ ở đây vẫn không thay đổi, lẽ nào... Hiểu Đồng đưa tay che miệng để không khỏi bật khóc. Mọi vật quen thuộc lần lượt hiện ra trong tầm mắt của Hiểu Đồng. Mọi thứ gần như được giữ nguyên vẹn như cũ, chỉ có một vài thay đổi nhỏ. Hiểu Đồng sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của cô. Nơi mà cô đã từng hạnh phúc bên ba mẹ, nơi đầy ắp tiếng cười vui vẻ.

Đây là lần thứ ba, cô trở lại ngôi nhà này. Không biết đã đổi bao ngiêu đời chủ từ ngày cô ra đi. Năm xưa, nhà cô bị người ta cướp đoạt, cô phải rời bỏ nó mà ra đi. Nhờ bác Nguyên - người bạn thanh mai trúc mã của mẹ cô đã mua lại và đem mẹ con cô trở về. Nhưng nợ ân tình không thể trả cho bác Nguyên nên mẹ con cô lại một lần nữa ra đi để bác Nguyên bán căn nhà đi. Đã lâu lắm rồi cô không quay trở lại đây.

Vĩnh Phong quan sát nét mặt cùng cử chỉ của Hiểu Đồng thì lấy làm ngạc nhiên:
- Em biết chỗ này.
Hiểu Đồng quay lại nhìn anh hồi lâu mới gật đầu, giọng cô có chút khàn bởi xúc động:
- Đây từng là nhà em.
Vĩnh Phong khá ngạc nhiên khi nghe Hiểu Đồng thừa nhận, cậu vẫn tưởng cô chỉ là một cô bé lọ lem cực khổ nên không ngại làm đủ mọi thứ việc để kiếm tiền, thậm chí cậu còn nghĩ cô chỉ là một cô bé mồ côi xuất thân từ cô nhi viện, không ngờ đây lại từng là nhà của cô.
- Không ngờ mọi thứ lại không hề thay đổi gì cả.
Vĩnh Phong nhìn kỹ căn nhà lần nữa, từ thiết kế và nội thất chứng tỏ chủ nhân trước của căn nhà cũng phải là một người giàu có, cũng có nghĩa là Hiểu Đồng từng là một cô tiểu thư. Vậy mà giờ đây, không hề mang vẻ mỏng manh yếu đuối mà cô lại là một cô gái đầy bản lĩnh đương đầu với cuộc sống với khắc nghiệt của đồng tiền. Một chút khâm phục, một chút tò mò về cô.
- Em có thể lên trên xem một chút hay không?
Vĩnh Phong gật đầu, rồi theo chân Hiểu Đồng đi lên lầu. Cậu cũng mới dọn đến cũng chưa nhìn hết căn nhà này, cậu chỉ tự tiện chọn đại căn phòng đầu tiên ở, chưa đi xem các căn phòng khác.
Hiểu Đồng từng bước từng bước lên cầu thang cẩm thạch, nhớ lại những ngày chập chững, ba cô đã dìu cô từng bước đi.

Hiểu Đồng đi đến căn phòng sát bên phòng của Vĩnh Phong, cô hít sâu rồi vặn cửa đi vào. Cô rất rành rọt công tắc phòng ở đâu, căn phòng vụt sáng, nước mắt Hiểu Đồng rơi xuống gương mặt cô bởi vì mọi thứ quen thuộc vẫn còn, ngay cả bức ảnh lúc nhỏ trong khung hình lớn của cô vẫn còn treo trên đó. Có lẽ bác Nguyên vẫn giữ lại căn nhà, đến hôm nay mới bán lại cho người khác.
Trên bàn vẫn còn quyển truyện cổ tích đọc dỡ dang, con gấu bông mà cô thích nhất, món quà sinh nhật năm cô tám tuổi, cô không thể đem theo vì quá to vẫn nàm trên chiếc ghế nơi cô để nó lần cuối cùng.
- Nhà này, lâu nay không có người ở sao? Nó không thay đổi gì so với lúc trước.
Anh cũng chỉ mới dọn đến đây hai hôm. Nên cũng không thay đổi gì cả - Vĩnh Phong trả lời rồi tiến lại gần cái bàn có để khung hình của cô hồi nhỏ - Đây là phòng của em sao?
Cô chậm rãi gật đầu. Vĩnh Phong nhìn bức ảnh đáng yêu lúc nhỏ của Hiểu Đồng khá thích thú, không ngờ lần dọn ra riêng này của cậu lại nhặt được một món hời như vậy? Mãi suy nghĩ, Vĩnh Phong suýt đánh rơi khung ảnh có hình gia đình của Hiểu Đồng, Hiểu Đồng hốt hoảng kêu lên:
- Cẩn thận.
Vĩnh Phong đương nhiên nhanh tay lẹ mắt chụp kịp khung hình và đặt lại như cũ. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong, cô lấy can đảm đề nghị:
- Có thể cho em xin lại mấy bức hình trong phòng này không?
- Không được ! - Vĩnh Phong nhún vai từ chối bằng giọng rất vui vẻ - Nhà là anh mua, mọi thứ đương nhiên đều thuộc về anh. Nhưng nếu em muốn có nó cũng không phải không được.
Hiểu Đồng tròn mắt nhìn Vĩnh Phong mong mỏi, Vĩnh Phong cười nháy mắt tinh nghịch với cô nói:
- Làm người giúp việc cho anh. Thời gian cho em toàn quyền quyết định. Ngoài trả lương, anh có thể cho em lấy một món đồ trong phòng này.
- nếu em không đồng ý thí sao?
- Hết cách rồi, đồ đạc trong nhà này cũng không hợp ý anh lắm - Vĩnh Phong nhún vai, nhếch môi cười với ánh mắt lấp lánh đầy sức thu hút mang tính ép buộc không để người đối diện từ chối.
- Anh ...
- Anh xuống lầu viết hợp đồng đây, cho em một chút thời gian đó.... - Vĩnh Phong xoay người đi ra ngoài nhưng rồi dừng lại quay đầu cố ý nhấn mạnh nói - Không có sự đồng ý của anh, không được lấy bất kỳ cái gì đi đâu đó.

Nói rồi cười lớn ra khỏi phòng, Hiểu Đồng nhìn theo bóng Vĩnh Phong chỉ thầm mắng nhỏ trong lòng.

Trong sân trường rất đông sinh viên qua lại tiếng cười nói rộn ràng ở góc trời, đang có cuộc chào đón tân sinh viên ổ khuôn viên sân trước. Ở hàng ghế đá sâu bên trong dãy nhà sau của trường, Hiểu Đồng đang ngồi đọc sách, bên cạnh cô là một chồng sách khá dày, Hiểu Đồng cảm thấy mệt mỏi đưa tay che miệng ngáp dài, đẩy nhẹ cặp kính đưa tay xoa xoa mắt cho đỡ mỏi rồi cô lại tiếp tục chúi đầu vào đọc sách.
- Em là Hiểu Đồng đúng không?
Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cô là một nữ sinh viên, Hiểu Đồng đẩy nhẹ cặp kính của mình lên nhìn cô nữ sinh viên kia gật gù:
- Chị cần gì sao?
- Là vầy, bạn chị du học ở Anh nhưng quyết định về đây học tiếp, nhưng... Em cũng biết đó, cách dạy của hai trường khá khác nhau, nên bạn chị cần phải làm một bảng luận để nộp. Chị nghe nói em nhận giúp làm bài luận nên muốn đến nhờ em giúp.
- Em chỉ nhận giúp làm bài luận của khoa thôi, bài luận của khoa khác còn phải tùy vào đề tài em mới nhận, khác khoa đề tài phải nghiên cứu nhiều.
- Được mà, chúng ta cùng khoa với nhau, tụi chị chỉ mới năm ba thôi, chị gnhe nói đề tài năm bốn em cũng làm được cho nên mới đến nhờ em. À mà... tiền bạc không thành vấn đề đâu.

Hiểu Đồng suy nghĩ một chút rồi đồng ý:
- Vậy chị đưa đề tài em xem, nếu em thấy được mới nói đến giá.
- Được. Đây là đề tài, trên đó có số điện thoại của chị và bạn chị.

Cô gái đưa đề tài cho Hiểu Đồng rồi rời đi, Hiểu Đồng đọc sơ qua đề tài, thở phào nhẹ nhõm. Đề tài này tuy rất khó nhưng cô từng tìm hiểu nên có thể làm được. Hiểu Đồng yên tâm tiếp tục đọc sách, cuốn sách này cô đã đọc và nghiên cứu sắp xong rồi, đọc nốt là có thể trả lại cho Đại Bình. Một bàn tay bỗng chộp lấy quyển sách Hiểu Đồng đang đọc đóng gập lại, Hiểu Đồng nhìn lên thấy ánh mắt tròn tinh nghịch của Đình Ân, cô nhoẻn miệng cười.
- Đến rồi à. Nào giúp mình sử dụng cái điện thoại này đi!
Hiểu Đồng lôi trong túi xách ra một chiếc điện thoại smartphone, là hàng mua cũ đưa cho Đình Ân. Đình Ân tròn mắt ngạc nhiên nhìn Hiểu Đồng:
- Woa, không phải chứ, không phải cậu tiếc tiền nên không sử dụng điện thoại smartphone hay sao? Hôm nay sao lại chịu sử dụng vậy?
- Mình muốn tìm tài liệu trên mạng, nhưng hở chút chạy ra tiệm cũng cực quá nên đành bỏ tiền mua. Của Đại Bình bán rẻ lại cho mình đó. Cậu ấy mua một chiếc mới, chiếc này không dùng nữa nên bán lại cho mình.
- Bao nhiêu?
Hiểu Đồng đưa một ngón tay lên ra dấu một triệu. Đình Ân há hốc miệng nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn chiếc điện thoại:
- Hiểu Đồng à, bạn mua được của hời rồi. Chiếc điện thoại này mới ra thị trường chỉ vài tháng thôi. Cho dù bán lại giá của nó cũng phải chục triệu.
Hiểu Đồng nghe xong cũng khá bàng hoàng, xưa nay không quan tâm đến điện thoại, nên nào biết giá tiền điện thoại cô đang cầm là bao nhiêu, lúc đó thấy Đại Bình nói đang muốn tìm người bán lại chiếc điện thoại này, giá chỉ hơn một triệu nên muốn mua lại, Đại Bình thấy cô muốn mua mới để giá hữu nghị là một triệu. Cô nào biết Đại Bình sợ cô từ chối nên mới giả vờ như vậy.

Thấy Đình Ân đang săm soi chiếc điện thoại, Hiểu Đồng vội giật lại nói:
- Thôi vậy, để mình trả lại cậu ấy.
Đình Ân nghe vậy vội giành lại, cô cong môi nói:
- Cái này thuận mua vừa bán, không ăn cắp, không cưỡng ép việc gì phải trả chứ?
- Mình không muốn nợ ân tình của Đại Bình.
- Trời, tuần nào cũng chạy đi mượn sách, còn nói không muốn nợ ân tình. Mình thấy là mấy quyển sách này chắc anh ta mua để cho cậu mượn đọc thôi, chứ người như anh ta không phải loại mọt sách thích đọc sách đâu.
- Sao cậu biết? - Hiểu Đồng muốn bao biện giúp Đại Bình.
- Không tin cậu cầm một quyển sách hỏi xem nội dung trong đó là gì? Cậu ta mà trả lời được, mình đi bằng hai đầu gối.

Hiểu Đồng nghe vậy thì đuối lý, đúng là có lần cô hỏi nội dung mấy cuốn sách, Đại Bình chỉ lấp liếm nói là đã quên nội dung vì đọc lâu rồi, có cuốn thì bảo tiện tay mua chưa đọc xong.....Hiểu Đồng vẫn biết có nhiều người thích mua sách để khoe mẽ mình trí thức nên cũng không muốn chất vấn nhiều, tuyệt đối không nghĩ Đại Bình mua sách là để cô có dịp mượn.
- Khai thiệt đi, có phải cậu có ý gì với anh chàng Đại Bình hay không? Anh ta cũng thuộc dạng thiếu gia có tiền đó, xem cái quán cafe anh ta mở thì biết.
- Thôi đi, mình không có ý gì với Đại Bình hết. Cậu ta có để ý đến mình hay không, mình không quan tâm.
- Vậy thì điện thoại mua bằng tiền cứ việc dùng, quan tâm làm gì cậu ta cố ý bán rẻ hay không chứ?

Hiểu Đồng biết mình bị Đình Ân gài bẫy, cô khẽ lườm yêu bạn một cái, rồi ngồi nghe Đình Ân hướng dẫn cách sử dụng điện thoại. Bên góc khác của dãy lớp ở sân trường, ba chiếc moto cực đẹp đang dựng song song nhau, ba chàng trai đứng dựa vào xe, vẻ mặt hờ hững với những ánh mắt đưa tình cùng những lời rỉ tai ngưỡng mộ của các cô gái đi ngang. Quốc Bảo ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt chán chường nhìn Vĩnh Phong hỏi:
- Anh! Anh chắc cô ấy học ở đây chứ? Liệu anh có nhầm hay không?
Vĩnh Phong không đáp, lần trước đưa bé Đường về nhà Hiểu Đồng, Vĩnh Phong vô tình nhìn thấy sách để trên bàn của Hiểu Đồng, trên sách là tên trường của cậu, sách là do các giáo sư của trường tự biên soạn không bán ra ngoài, chỉ có sinh viên của trường mới có sách này.
- Có khi nào là sách cô ấy mượn hay không? Cái tên Đại Bình gì đó vẫn hay cho cô ấy mượn sách mà -Thế Nam nghiêng đầu quay lại nhìn Vĩnh Phong thắc mắc.
- Đúng đúng... Đại Bình học ở đây đó, biết đâu là cậu ta cho cô ấy mượn - Quốc Bảo cũng vội vàng nói thêm vào, cậu muốn Vĩnh Phong thay đổi ý định tìm người trong biển người ở trường học.

Vĩnh Phong liếc mắt nhìn một vòng quanh trường, đúng là có quá nhiều người, muốn tìm Hiểu Đồng quả thật chẳng khác mò kim đáy biển. Cho dù cậu cố ý đến trường đứng ở cổng trường nhìn từng người bước vào cổng cũng không phải dễ dàng.
Hôm đó Hiểu Đồng đồng ý trở thành người giúp việc của Vĩnh Phong nhưng chỉ khi cô biết lịch học của mình rồi mới sắp xếp thời gian, mấy ngày này tạm thời vẫn là dì Năm nấu cơm dọn dẹp cho cậu. Hôm nay thể nào cũng có lịch học cho nên Vĩnh Phong mới muốn đến tìm cô, tránh cho cô thoái thoát. Nhưng mà như vầy thì đúng là khó mà tìm ra.
- Anh à, thật ra em có cách tìm ra cô ấy ở khoa nào?
- Cách gì?
- Tìm tên - Quốc Bảo đắc ý nói ra suy nghĩ của mình - Tên cô ấy đặc biệt như vậy, trường này có bao nhiêu người trùng tên với cô ấy chứ? Đến lúc đó lật tung từng khoa lên cũng sẽ tìm ra được thôi.
Vĩnh Phong và Thế Nam đồng loạt giơ ngón cái lên khen ngợi Quốc Bảo, Quốc Bảo đang đứng vểnh mũi vì được khen ngợi thì bỗng ai đó lao đến va vào khiến cậu lảo đảo, đang muốn lên tiếng thì nhận ra đó là Vũ Quỳnh.
- Anh! Không ngờ hôm nay anh cũng đến trường, có phải biết em đến trường làm thủ tục nên anh đến đón em hay không? - Vũ Quỳnh cười hớn hở nhào đến bên Vĩnh Phong hỏi, cô còn ôm lấy cánh tay của Vĩnh Phong đầy thân mật.
Vĩnh Phong khó chịu kéo tay Vũ Quỳnh ra, mặt lạnh lùng nói:
- Đây là sân trường, em đừng quá tùy ý.
- Hihi...em quên, mấy năm học bên Anh rất thoáng nên em quên mất. Em làm thủ tục xong rồi, chúng ta ra quán ngồi chơi đi, em mời.
- Tụi này có hẹn rồi - Thế Nam hờ hững đáp lời rồi ngồi lên xe bắt đầu đội mũ bảo hiểm.
Vĩnh Phong và Quốc Bảo cũng nhanh chóng đội mũ phóng xe theo chân của Thế Nam. Vũ Quỳnh nhìn theo ba chiếc xe rời đi không khỏi dậm chân tức giận.
Hậm hực hồi lâu, Vũ Quỳnh không khỏi quay người mạnh về phía sau, chiếc túi xách cầm trên tay cũng bị vung mạnh và bang vào hai người đang đi tới.
Hiểu Đồng và Đình Ân vừa đi vừa cầm điện thoại tìm hiểu cách sử dụng, không ngờ chiếc điện thoại bị chiếc túi xách quơ trúng, đánh một vòng cung rời rồi xuống đất.

Hiểu Đồng lo lắng vội vàng chạy đến nhặt chiếc điện thoại lên, phủi sạch bụi rồi không khỏi xót xa khi chiếc điện thoại mới lúc nãy còn tốt đẹp giờ đã nứt màn hình, nguồn cũng bị tắt tối thui. Vũ Quỳnh khẽ liếc một cái rồi nhếch môi bỏ đi tiếp, Đình Ân thấy vậy thì nóng máu đi đến chặn trước mặt Vũ Quỳnh, cô lớn tiếng nói:
- Nè, làm rơi điện thoại của người khác rồi bỏ đi như vậy sao?
- Mắc cười, điện thoại của mấy người tự làm rớt giờ định ăn vạ sao? - Vũ Quỳnh nhếch môi khinh bỉ nhìn Đình Ân giễu.
- Cô nói ai ăn vạ hả? Rõ ràng cô quơ cái giỏ mới khiến cái điện thoại rớt xuống đất, bây giờ còn trách ngược người khác sao?
- Điện thoại trên tay cô, cô cầm không chắc để nó bị rớt là lỗi của các cô, liên quan gì tới tôi - Vũ Quỳnh vẫn ngang ngược lớn tiếng đáp trả. Cô ta còn tự kiêu tỏ vẻ sang giàu - Chỉ là một chiếc điện thoại quèn, nếu cô muốn tôi có thể tặng cô một cái cao gấp hơn, có điều cô phải lau gót giày cho tôi.
- Ai thèm điện thoại của cô, cô quơ giỏ làm rớt điện thoại của người ta, thì phải chịu trách nhiệm sữa chữa lại - Đình Ân vẫn cương quyết bắt Vũ Quỳnh phải đền chiếc điện thoại cho mình.

Vũ Quỳnh giơ chiếc điện thoại lên trước mặt Đình Ân, giọng thách thức:
- Cô biết cái túi xách này giá bao nhiêu hay không? Cô bán nhà chưa chắc mua đủ, bây giờ tôi nói cái điện thoại của cô làm trầy cái túi xách của tôi đó, cô mau đền cho tôi đi.
- Cô đúng là ngang ngược mà - Đình Ân tức hộc máu vì cái thái độ ngang ngược vô lối của của Vũ Quỳnh, Đình Ân sắn tay áo lên muốn ăn thua đủ với Vũ Quỳnh - Nếu hôm nay cô không chịu đền chiếc điện thoại, tôi sẽ cho cô biết tay.

Hiểu Đồng thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ thì thầm to nhỏ chỉ trích, có người còn dùng điện thoại quay lại lại thấy Đình Ân như muốn đánh nhau vội chạy đế kéo Đình Ân khuyên nhủ:
- Thôi bỏ đi, ở đây là sân trường, nhiều người qua lại. Đừng thèm chấp cô ta làm gì?
- Sao bỏ được chứ? Cái loại người ngang ngược này cần được dạy cho một bài học mới được - Đình Ân vùng khỏi tay Hiểu Đồng muốn sấn tới. Hiểu Đồng vội kéo giữ Đình Ân lần nữa, khuyên nhủ:
- Đánh nhau ở đây bị nhà trường biết được sẽ bị đuổi học đó. Vì loại người này không đáng đâu.
Vũ Quỳnh kênh mặt đầy thách thức khi thấy Đình Ân bị Hiểu Đồng giữ chặt chỉ đành đứng trừng mắt với mình, cô nhếch môi chế giễu:
- Sao hả? Dám nói mà không dám làm à? Cô dám động đến một sợ tóc của tôi, tôi sẽ khiến cả nhà cô sống không được yên ổn đâu.
- Cô thôi đi, cô đã sai còn ở đó ngang ngược nữa thì đừng trách chúng tôi - Hiểu Đồng lạnh mặt nhìn Vũ Quỳnh, ánh mắt đanh thép như muốn ăn tươi nuốt sống, đối với loại người này, nếu không thể hiện thái độ, họ sẽ càng lên mặt - Cô còn ở đây lớn giọng, tôi sẽ nhằm gương mặt của cô mà cào nát, để suốt đời cô sống với gương mặt quỷ sứ. Tụi tôi cùng lắm ở tù một vài năm, còn cô phải mang mặt thẹo suốt đời. Cô thấy cái giá này trả quá rẻ thì cứ nhào vô thử xem.

Vũ Quỳnh thấy ánh mắt của Hiểu Đồng, tuy đã qua cặp mắt kính nhưng vẫn cảm nhận được sự đáng sợ, kèm lời nói đầy uy hiếp, như thể Vũ Quỳnh thật sự còn thách thức nữa Hiểu Đồng sẽ lập tức cào nát mặt cô. Vũ Quỳnh không thể để thân người cô dính thẹo chứ đừng nói đến gương mặt quý giá của mình bị một vết xướt nhẹ cô cũng có thể mất ăn mất ngủ cả tháng. Cô tất nhiên sẽ không dại gì để bản thân thiệt hài như vậy, cô là đồ sứ, không thèm chấp với đồ sành rẻ mạc kia làm gì.

Vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, hất mái tóc dài ra phía sau, Vũ Quỳnh vung quẩy túi bỏ đi. Đình Ân muốn giữ lại nhưng Hiểu Đồng đã ra hiệu ngăn, Đình Ân hậm hực giành chiếc điện thoại trên tay Hiểu Đồng xem xét rồi tức giận trách Hiểu Đồng:
- Đáng lý ra phải bắt cô ta bồi thường tiền sửa điện thoại mới đúng.
- Thôi bỏ đi, giờ ra tiệm xem có sửa được không? - Hiểu Đồng nhẹ giọng nói nhưng trong lòng không ngừng cảm thán, e rằng cái giá sửa không hề nhỏ.
Lúc người thợ nói ra cái giá sữa chữa, Hiểu Đồng thở dài trong lòng, cô cố cười gật đầu chào người thợ sửa rồi cầm lại chiêc điện thoại của mình cùng Đình Ân rời đi.

Đình Ân vẫn ấm ức chuyện của Vũ Quỳnh, cô hậm hực trách Hiểu Đồng:
- Đáng lý ra cậu phải để mình bắt cô ta đền tiền mới đúng. Xem đi, Đại Bình cố ý bán rẻ cho cậu chiếc điện thoại, giờ lại không thể xài, đã vậy cậu còn tốn thêm một triệu đồng nữa.

Hiểu Đồng chán chường lôi chiếc điện thoại cùi bắp đang dùng của mình ra lắp lại sim, ý định trong năm nay của cô xem ra khó thực hiện rồi.
Vừa lắp sim xong, Hiểu Đồng nhận được điện thoại của Đại Bình, Hiểu Đồng cắn nhẹ môi nghe máy, lát sau cô tắt máy với vẻ mặt sầu lo.
Đình Ân thấy vẻ mặt của Hiểu Đồng thì huých trỏ hỏi:
- Đại Bình nói gì vậy?
- Hôm nay đến trường nộp tài liệu nghiên cứu cho thầy nên mình hẹn Đại Bình ra uống nước cảm ơn cậu ấy bán rẻ điện thoại cho mình, quán tùy cậu ấy chọn. Cậu ấy vừa gọi bảo mình tên quán, còn bảo mình ra cậu ấy hướng dẫn mình sử dụng điện thoại - Hiểu Đồng nhìn chiếc điện thoại trên tay mà không khỏi ái ngại.
- Chuyện đã vậy rồi, đành nói rõ cho Đại Bình, tránh để cậu ấy hiểu lầm - Đình Ân cũng lắc đầu than thở. Hiểu Đồng gật đầu cùng Đình Ân đi đến chỗ hẹn của Đại Bình.

Lúc vào quán cafe, Đình Ân kinh ngạc khi thấy trên mặt Đại Bình bị bầm nhiều chỗ, dù vết thương đã nhạt bớt và đã được cặp kính che bớt, nhưng vẫn không thể nào che lấp được tất cả. Cô kinh ngạc quan tâm hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện này...chuyện này... - Đại Bình hắng giọng tỏ ra bối rối.
- Đại Bình vì cứu một cô gái bị cướp giật cho nên bị tên cướp đánh ra như thế - Hiểu Đồng cười nhẹ giúp Đại Bình giải thích với Đình Ân. Lần trước gặp mặt, Đại Bình đã kể cho Hiểu Đồng tường tận sự việc - Cậu ấy đúng là một anh hùng phải không?
Đình Ân nghe vậy nhìn Đại Bình với ánh mắt ngưỡng mộ. Đại Bình có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Chuyện này bình thường thôi mà.
- Bốp bốp bốp... - Tiếng vỗ tay rất lớn vang lên sau lưng của Đại Bình.

Mọi người giật mình quay nhìn nơi phát ra tiếng vỗ tay. Từng gương mặt đang đi xuống lầu gần chỗ bàn của họ hiện ra, Hiểu Đồng có hơi bất ngờ khi chạm mặt nhau ở đây.
- Xuất sắc - Quốc Bảo cười khen ngợi bằng giọng khinh thường chế giễu - Uổng công tao coi mày là bạn, không ngờ mày lại là một thằng hèn đốn mạt. Mày diễn hay lắm, tao đúng là nhìn lầm mày.

Đại Bình nhìn thấy Vĩnh Phong, Thế Nam và Quốc Bảo thì mặt tái xanh. Cậu ta cuối gầm mặt xuống không dám đối diện với họ, nhất là lúc này lại có sự xuất hiện của Hiểu Đồng và Đình Ân. Vĩnh Phong đưa mắt liếc nhìn Hiểu Đồng, cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo thun trơn và quần jean màu sẫm, hai bím tết hai bên, cặp mắt kính che nửa gương mặt trông cô như một cô bé quê mùa lạc hậu. Hèn chi sáng nay Vĩnh Phong đợi mãi tìm mãi vẫn không nhận ra, cậu không nghĩ cô lại che giấu gương mặt xinh đẹp của mình bằng cách này, trong lòng cảm thấy cô rất thú vị. Cô không giống các cô gái khác mà cậu từng gặp, càng nhìn cô càng bị cô thu hút một cách lạ lùng. Dù cô đang trông bộ dạng quê mùa, cậu vẫn thấy cô thật xinh đẹp.
- Sao hả? Sự tích anh hùng của mày thế nào? Mau kể tao nghe xem - Quốc Bảo đá vào chiếc Đại Bình đang ngồi với thái độ căm ghét.
Bị đá bất ngờ, Đại Bình ngã sấp mặt lên mặt bàn, quơ đổ ly cafe dang dở của Đại Bình, cũng may Đình Ân nhanh tay chụp được.
- Để cậu ấy yên - Hiểu Đồng tức giận lên tiếng mắng Quốc Bảo, lên tiếng bênh vực Đại Bình - Sao cậu lại đáng ghét đến vậy hả? - Rồi cô liếc mắt nhìn Vĩnh Phong ánh mắt giận dỗi chất vấn - Các người không bỏ được cái thói ức hiếp người khác hay sao? Các người thật là khốn nạn mà?
- Em có biết em vừa nói gì hay không? - Đột nhiên bị mắng oan khiến Vĩnh Phong ấm ức, giọng lạnh lẽo tức tối chất vấn lại.
Đại Bình lồm cồm ngồi dậy, đưa tay xoa mặt bị đập xuống bàn, giọng yếu ớt khuyên giải Hiểu Đồng.
- Bỏ đi Hiểu Đồng, tụi mình đi chỗ khác đi.
Hiểu Đồng hừ liếc Vĩnh Phong một cái rồi xoay người đeo túi, Đình Ân cũng vội vàng đứng dậy lấy túi cùng nhau rời khỏi đây. Nhưng Quốc Bảo đã đứng chặn đường của cả ba.
- Đi đâu sớm vậy chứ hả? Sao không kể sự tích anh hùng của mày cho tụi tao nghe. Hay để tao kể giúp mày.
- Mày im đi - Đại Bình ghiến răng trừng mắt với Quốc Bảo, tay Đại Bình xiết chặt lại cả người run vì tức giận.
- Tao không im đó - Quốc Bảo hất mặt thách thức - Sao hả? Muốn đánh tao à, mày xác định kỹ chưa? Tao nói cho mày biết, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra - Nói rồi Quốc Bảo xấn tới giương mặt thách thức Đại Bình.
Hiểu Đồng dùng hai tay đẩy Quốc Bảo tránh xa Đại Bình, cô quay lại nhìn thẳng vào Vĩnh Phong hỏi:
- Anh muốn gì hả?
- Muốn nói cho em biết sự thật về người bạn mà em cho là tốt - Vĩnh Phong cười gằn lên tiếng - Để em không bị cậu ta lừa dối trở thành con ngốc.
Hiểu Đồng nhíu mày quay đầu nhìn Đại Bình, Đại Bình bối rối nhìn Hiểu Đồng không nói được một lời chỉ ấp úng.
- Hiểu Đồng! Mình...mình....
- Xảy ra chuyện gì? - Hiểu Đồng nhìn Đại Bình dò hỏi, thấy thái độ không bình thường của Đại Bình, cô đã biết xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng, khó nói .
Trước lời chất vấn của Hiểu Đồng, Đại Bình xanh mặt, giọng yếu ớt đầy van nài:
- Hiểu Đồng à, mình không muốn đâu. Mình chỉ là...mình chỉ là... mình....
- Lần trước chính là thằng khốn này cho người đánh anh Vĩnh Phong - Quôc Bảo chỉ tay vào mặt Đại Bình nói thẳng mọi chuyện.

Hiểu Đồng và Đình Ân cực kỳ kinh ngạc nhìn Đại Bình trước giờ vẫn nghĩ cậu ta là một người hiền lành, thật không ngờ cậu ta lại dám...

Đại Bình muốn níu tay Hiểu Đồng giải thích:
- Hiểu Đồng à, nghe mình giải thích đi.
Hiểu Đồng trong lúc tâm tình bối rối đã rụt tay lại khiến Đại Bình thất vọng, nhìn Hiểu Đồng rồi cúi mặt rời khỏi quán. Hiểu Đồng bầng thần nhìn theo bóng Đại Bình, cô bị sự thật bất ngờ đánh úp khiến ngây cả người.
- Bây giờ hai người đã nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta rồi chứ - Thế Nam nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng hỏi Đình Ân và Hiểu Đồng.
Hai người quay lại nhìn Thế Nam, Đình Ân cũng bối rối:
- Chuyện này...chuyện này....
Vĩnh Phong đi đến ánh mắt nhìn Hiểu Đồng sâu lắng:
- Giờ em biết ai là tên khốn rồi chứ?
Hiểu Đồng đỏ mặt ngượng ngùng xấu hổ, cố nhớ rất rõ cô đã mắng họ thế nào.
- Anh! - Không khí giữa mọi người đã bị một tiếng reo cắt ngang.
Nhanh như cắt một bóng dáng lao đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong bị ôm chầm đột ngột, ánh mắt hoang mang nhìn Hiểu Đồng, thấy cô mở tròn hai mắt nhìn mình và cô gái đang ôm mình, Vĩnh Phong vội vàng đẩy người ôm mình ra, giọng có chút khó chịu nói:
- Em làm gì vậy hả?
Vũ Quỳnh chẳng những không e ngại mà còn nũng nịu nói:
- Anh sao vậy? Chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm rồi.

Câu nói quả thật gây hiểu lầm nghiêm trọng, Vĩnh Phong tái cả mặt, rõ ràng ngoài nụ hôn bất chợt lần trước, cậu và Vũ Quỳnh chưa đến quá gần nhau chứ đừng nói là thân mật. Nếu không nể tình nghĩa của hai nhà, lại quen biết nhau khá lâu, cô lại là con gái, Vĩnh Phong nhất định sẽ không để yên cho Vũ Quỳnh, chứ đừng nói đến chuyện cô khiến Hiểu Đồng sẽ hiểu lầm cậu, thậm chí có thể có suy nghĩ tiêu cực về cậu. Đến mức Quốc Bảo và Thế Nam cũng nhìn Vĩnh Phong với ánh mắt ái ngại, đúng là khiến Vĩnh Phong tức giận sôi máu, cậu quát lớn:
- Em đang nói gì vậy hả? Chúng ta thân mật với nhau khi nào?

Vũ Quỳnh cười đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Vĩnh Phong, cả người tựa sát vào cậu, giọng nói ái muội:
- Anh hư quá đi, thân mật với người ta xong rồi chẳng chịu nhớ gì hết cả.
Vĩnh Phong bị Vũ Quỳnh níu kéo, anh tức giận cố gắng gỡ tay của Vũ Quỳnh ra, nhưng dường như đã biết trước Vũ Quỳnh càng ôm chặt hơn khiến Vĩnh Phong vất vả lắm mới gỡ được cô ra khỏi người mình.
- Em thôi đi, đùa giỡn đủ chưa?
Lúc Vĩnh Phong đưa mắt nhìn thì bóng của Hiểu Đồng đã không còn ở quán nữa, ngay cả Đình Ân cũng không thấy bóng dáng, Vĩnh Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cậu quay đầu trừng mắt với Vũ Quỳnh, giọng nói lạnh lẽo đầy tức giận khiến người ta e ngại.
- Sao em biết anh ở đây?
- Thì... thì... bác gái báo cho em biết.
Vĩnh Phong lập tức quay mặt về phía Thế Nam và Quốc Bảo, thấy Quốc Bảo đã núp sau lưng Thế Nam, vẻ mặt nhăn nhó ăn năn hối lỗi, gãi đầu lí nhí giải thích:
- Lúc nãy em đi tolet thì bác gái gọi tới hỏi anh đang ở đâu, em đành bảo tên quán cho bác biết. Em cũng không ngờ bác gái lại kêu Vũ Quỳnh tới.

Thế Nam quan sát Vũ Quỳnh hồi lâu mới lên tiếng giọng đầy chế giễu:
- Xem ra em đi du học nhưng chả học được gì ngoài việc mặt dày bám trai thôi nhỉ.
- Trước kia còn đỡ, bây giờ thì đúng là chẳng khác gái làm hàng là bao - Quốc Bảo nhếch môi đầy cay nghiệt.
- Cậu...
Vũ Quỳnh xám mặt khi bị chế giễu, tức giận lắm nhưng chẳng dám làm gì Thế Nam với Quốc Bảo, đành quay sang Vĩnh Phong giải thích:
- Qua bên đó rồi em rất nhớ anh, em thấy mình sai lầm khi quyết định đi du học, cho nên lần này về nước em muốn bày tỏ với anh. Vĩnh Phong à, em thích anh, anh hãy để em được bên cạnh anh đi.
Nói rồi Vũ Quỳnh định lao đến ôm Vĩnh Phong, nhưng lần này Vĩnh Phong đã có sự đề phòng, anh nhanh chóng né người đẩy Vũ Quỳnh khỏi người mình, lạnh lùng ném lại một câu phũ phàng:
- Tránh xa tôi ra.
Nói rồi Vĩnh Phong rời đi, Thế Nam nhếch môi cười khinh quay người theo bước chân Vĩnh Phong.
Quốc Bảo bước đến bên cạnh, áp mặt mình gần sát mặt Vũ Quỳnh cười châm biếm:
- Nếu cô bớt trơ chẽn, có lẽ anh Vĩnh Phong còn để ý đến cô một chút, chậc, đáng tiếc....
Quốc Bảo phá ra cười lớn, cho hai tay vào túi điệu nghệ xoay người theo bước Vĩnh Phong và Thế Nam rời đi, để lại Vũ Quỳnh nhìn theo với ánh mắt vừa buồn vừa tức giận, hai tay xiết chặt.

Hiểu Đồng ngồi mượn điện thoại của Đình Ân lên mạng tìm việc làm thêm, nhưng vẫn chưa tìm được công việc thích hợp. Vỗn dĩ công việc của cô buổi sáng làm phục vụ nước ngoài bể bơi trong khách sạn đến tầm trưa thì chạy ra quán cafe của nhà Đại Bình làm việc đến chiều tối cô đến quán bar làm việc. Công việc tạm thời coi như ổn định, số tiền dành dụng đủ để trả nợ. Nhưng giờ cô mất việc ở quán bar, công việc trông coi cửa hàng tiện lợi lương rất bèo bọt, so với làm ở quán bar tệ gấp mấy lần. Mấy ngày nữa việc làm nhân viên phục vụ trong khách sạn cô không thể làm được vì trùng với lịch học. Chuyện của Đại Bình khiến cô không biết có thể tiếp tục đến quán làm việc hay không?

Hiểu Đồng không ngờ mọi tính toán sắp đặt của cô từ lúc gặp Vĩnh Phong đã bị phá hủy hoàn toàn.
Không làm ở quán bar, thì làm người giúp việc theo giờ hoặc gia sư, còn có công việc ở quán cafe của Đại Bình, cô cũng có thể ổn định việc học và cuộc sống, giờ chỉ còn mỗi làm gia sư, nhưng làm gia sư cũng không được bao nhiêu, còn mất nhiều thời gian. Cũng may là cô phấn đấu giành học bổng của trường nên khoảng học phí không lo đến, giờ cô chỉ nghĩ đến số tiền trả nợ hàng tháng kia.
- Chưa tìm được việc thích hợp à? - Đình Ân thấy Hiểu Đồng nhăn nhó mặt mày ủ rũ thì thở dài hỏi.
Hiểu Đồng thả điện thoại xuống bàn lắc đầu buồn bã.
- Có công việc tốt thì thời gian làm không tốt.
- Vậy thì cứ làm giúp việc theo giờ cho Vĩnh Phong đi, cậu xem lương vừa cao, thời gian lại do cậu chọn. Mặc xác anh ta, cứ làm công việc của mình xong thì về.
- Biết là như vậy, nhưng mà.... - Hiểu Đồng vẫn cảm thấy khó khăn đối mặt với Vĩnh Phong, khi thấy Vĩnh Phong bên cô gái khác, trong lòng Hiểu Đồng có chút gì đó khó lòng diễn tả.
- Haiz.... thôi bỏ đi, cậu không muốn thì thôi - Đình Ân xua tay, cô cũng không muốn ép buộc bạn, cô cầm điện thoại lên tìm công việc phù hợp cho Hiểu Đồng, đột nhiên cô reo lên - Mình tìm được công việc phù hợp rồi nè.
- Đâu - Hiểu Đồng nghe vậy vội chau đầu vào xem.
Hai người đọc một hồi Hiểu Đồng có chút tiếc rẻ.
- Công việc này coi bộ lương cũng khá, nhưng mà lại không được thường xuyên cho lắm.
- Thôi kệ đi, làm tạm trước rồi tính sau - Đình Ân động viên bạn - Để mình đăng ký cho hai đứa cùng làm.

Hiểu Đồng gật đầu, cô lôi cái máy tính vừa mượn của một người bạn để làm đề tài thuê cho chị gái có người bạn vừa đi du học về. Cái này làm rất dễ nhưng lại có tiền cho nên Hiểu Đồng muốn tập trung làm cho xong. Nếu là ngày trước, cô sẽ hỏi mượn của Đại Bình, nhưng bây giờ... Hiểu Đồng thở dài khởi động máy tính. Vừa nghĩ đến Đại Bình, không ngờ Hiểu Đồng nhận được tin nhắn của Đại Bình, còn là một tin rất dài. Đình Ân cũng tò mò ghé mắt vào đọc ké.

Sáng lúc Hiểu Đồng bận rộn làm việc, mãi mới để ý tin nhắn của Đại Bình, cô lập tức gọi điện thoại, nhưng điện thoại không gọi được, Hiểu Đồng lo lắng cho Đại Bình, cô do dự một lát rồi quyết định đi lên bể bơi trên tầng thượng của khách sạn.
Lúc Hiểu Đồng chạy đến được cửa mở ra bể bơi đã nghe những tiếng cười khoái trá của Quốc Bảo:
- Sao hả? Mày có nuốt hay không? Nuốt đi, tao sẽ giúp mày năn nỉ anh Vĩnh Phong bỏ qua cho mày. Nếu không hôm nay mày đừng hòng ra khỏi đây.
Hiểu Đồng vội đẩy mạnh cửa ra, đập vào mắt cô là cảnh Đại Bình bị hai tên khống chế ngồi khụy xuống mặt đất, Quốc Bảo bê một cái mâm có những viên bi trắng trong tròn nhỏ bốc lên một nắm rời thả xuống như thả cát nói:
- Nuốt đi, nuốt rồi tao sẽ tha cho mày.
Đại Bình mím môi không nói, Quốc Bảo cười gằn rồi nói:
- Không nuốt cũng được. Vậy mày bò qua háng tao đi, bò qua háng tao, tao sẽ mày rời khỏi đây.
Nói rồi Quốc Bảo giơ một chân lên ghế, dạng háng mục đích để Đại Bình bò qua chân mình.
Mấy thằng xung quanh thì hò hét cổ vũ:
- Bò đi...bò đi....
Hai tên khống chế Đại Bình muốn ép Đại Bình bò qua háng Quốc Bảo, nhưng Đại Bình cố gắng hết sức chống cự để không bị khống chế.
- Nếu không bò thì nuốt mấy viên bi này đi, tao sẽ tha cho mày. Thế nào, mày chọn đi, bò hay là nuốt.
Quốc Bảo hất đầu ra hiệu, hai tên đàn em lập tức ép Đại Bình chui qua háng Quốc Bảo, mặc Đại Bình vùng vẫy đến kiệt sức.
- Đủ rồi - Hiểu Đồng chạy đến xô hai kẻ khống chế Đại Bình ra rồi trừng mắt nhìn Quốc Bảo mắng - Cậu thật là quá đáng.
Quốc Bảo trợn mắt nhìn Hiểu Đồng, cậu không nghĩ Hiểu Đồng lại ra mặt bênh vực cho Đại Bình sau khi biết chuyện cậu ta cho người đánh Vĩnh Phong. Quốc Bảo tức giận gằng giọng chất vấn lại Hiểu Đồng.
- Cậu vừa nói gì? Tôi quá đáng, vậy thằng khốn này thì sao hả?
- Chẳng phải cậu ấy đến đây để xin lỗi hay sao? Vì sao còn đối xử với cậu ấy như thế?
- Cô nghĩ xin lỗi là xong hay sao? Hành động của thằng khốn này không thể tha thứ được.

Hiểu Đồng cũng biết hành động của Đại Bình không thể tha thứ dễ dàng như vậy, nhưng cô đọc tin nhắn giải thích của Đại Bình thì không thể nào giận cậu ấy được, bởi vì xuất phát cho hành động của cậu ấy là vì thấy cô bị Vĩnh Phong ức hiếp. Hôm nay Đại Bình nhắn tin quyết định lên đây xin lỗi Vĩnh Phong, cô lo cho Đại Bình nên vội chạy đến đây, không ngờ chứng kiến một màn này.
- Anh ta xứng đáng bị như vậy?
- Em vừa nói gì - Giọng Vĩnh Phong vang lên phía sau Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng giật mình quay lại đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Vĩnh Phong, cô có chút chột dạ. Vĩnh Phong tức giận, đôi mắt màu hổ phách như ánh lên đốm lửa:
- Em nói anh xứng đáng bị như vậy?
Hiểu Đồng có chút run sợ, cô lùi một bước trước khí thế của Vĩnh Phong. Nhưng nghĩ đến Đại Bình, nếu hôm nay không giải quyết xong, không biết Đại Bình còn chịu đựng những gì nữa, Hiểu Đồng xiết tay, cắn môi rồi quyết định nhìn Vĩnh Phong nói:
- Ai bảo anh đáng ghét như vậy?
Chẳng phải hay sao? Anh ta dám dùng tiền bắt ép cô phải uống hết chỗ rượu mạnh đó, hại cô khó chịu cả buổi, anh ta đúng là đáng ghét mà.
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng bênh vực cho Đại Bình mà mắng mình thì cả người như một ngọn lửa hờn ghen đốt cháy, giận dỗi xuất hiện trên gương mặt của Vĩnh Phong:
- Được lắm.
Vĩnh Phong cầm cái mâm bi trên tay của Quốc Bảo hất tung xuống hồ bơi:
- Nếu hôm nay em nhặt hết số bi đó, tôi sẽ tha cho nó.

Hiểu Đồng biết mình làm tổn thương Vĩnh Phong, nhưng cô không thể bỏ mặc Đại Bình, chỉ đưa mắt nhìn Vĩnh Phong vài giây, Hiểu Đồng không nói không rằng nhảy xuống hồ bơi.

Bi trắng lặn dưới đáy bể bơi lại nhỏ xíu, muốn nhặt lên không phải chuyện dễ dàng huống hồ là nhặt hết số bi dưới hồ. Sau cả tiếng đồng hồ trồi lên sụp xuống dưới bể bơi, Hiểu Đồng bám lấy thành bể thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu, làn da vốn trắng hồng của cô vì ở lâu dưới nước đã bắt đầu nhăn lại.
- Bỏ đi Hiểu Đồng. Cứ mặc kệ bọn họ đánh mình, bạn lên đi.
Quốc Bảo và mọi người đều e ngại nhìn Hiểu Đồng, ai cũng nhăn nhó, bọn họ quả thật không muốn làm khó dễ một cô gái như Hiểu Đồng, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng, chẳng ai trong số họ dám phản bác.
- Không sao. Mình nhặt sắp hết rồi. Một chút nữa thôi.
Nói rồi Hiểu Đồng lại hít sâu lặn xuống bể bơi, mặc cho Đại Bình kêu gào.
- Vĩnh Phong! Cậu mau lên tiếng đi. Cô ấy không chịu nổi nữa đâu - Thế Nam cảm thấy bất an đành lên tiếng khuyên nhủ Vĩnh Phong.

So với những người khác, Vĩnh Phong còn nóng ruột hơn, trong lòng không ngừng giãy dụa giữa ranh giới tức giận và đau xót. Hai tay xiết chặt đến mức cậu có thể cảm nhận được móng tay đang bấu vào da thịt cậu đến tróc da. Tại sao trong mắt cô ấy cậu lúc nào cũng xấu xa đáng ghét, còn những kẻ xấu xa đáng ghét thật sự lại được cô bênh vực ra mặt.
- Hiểu Đồng! Hiểu Đồng! Bạn sao rồi....

Tiếng Đại Bình thét lên khi thấy Hiểu Đồng đập nước vài cái rồi cả người chìm dần xuống đáy. Gần như lập tức, Vĩnh Phong và Thế Nam cùng lao xuống bể bơi, sải tay thật nhanh bơi về phía Hiểu Đồng. Vĩnh Phong bơi nhanh hơn rồi lặn xuống bế bỗng Hiểu Đồng chồi lên mặt nước, Thế Nam cũng giúp Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng lên. Mọi người thấy vậy vội vàng đến bên thành bể trợ giúp đưa Hiểu Đồng, đặt cô nằm dài trên thành bể bơi. Hiểu Đồng mặc áo phục vụ màu trắng nhảy xuống hồ khiến chiếc áo thấm nước để lộ vòng một căng tràn. Thế Nam thấy vậy ra lệnh:
- Đem khăn tắm lại đây nhanh lên.
Mọi người cũng hiểu ý vội dời ánh mắt đi, người nào cũng lùi lại vài bước, chỉ có Đại Bình nhân lúc mọi người lo phụ đưa Hiểu Đồng lên cũng không có chèn ép, vội lao đến bên Hiểu Đồng khẽ gọi:
- Hiểu Đồng! Hiểu Đồng....
Vĩnh Phong cũng nhanh chóng leo lên bờ, cậu hất Đại Bình sang một bên:
- Tránh ra!

Vĩnh Phong nhanh chóng đến bên Hiểu Đồng, đưa tay nhẹ nhàng lay mặt cô, nhưng Hiểu Đồng vẫn bất tỉnh, mặt và môi cô tái nhợt khiến Vĩnh Phong thấy vô cùng đau đớn. Vĩnh Phong vội vàng làm hô hấp nhân tạo cho cô, Hiểu Đồng cuối cùng cũng ói nước trong bụng ra, cô ho sặc sụa. Cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giúp cô thông hơi dễ hơn.
Hiểu Đồng dần cảm thấy dễ chịu hơn, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt lo lắng xen lẫn sự thâm tình dịu dàng thì vội quay đầu lảng tránh. Đột nhiên nhìn xuống, hiểu Đồng phát hiện mảng da thịt lộ ra mồn một của mình, cô đỏ mặt vội đưa tay che lấy, chắc chắn là bị mọi người ở đây thấy hết.

Hiểu Đồng xấu hổ đến phát khóc, cũng tại Vĩnh Phong hết, nếu anh ta không bắt cô nhảy xuống hồ bơi thì... Hiểu Đồng vừa dùng hai tay che đậy cơ thể, vừa muốn đứng lên rời khỏi chỗ xấu hổ này. Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng loạng choạng đứng dậy muốn té vội đưa tay đỡ lấy cô, nhưng Hiểu Đồng đã gạt tay anh ra:
- Không mượn anh quan tâm.
Cánh tay bỗng chốc rơi tự do khiến Vĩnh Phong thấy thấy hụt hẫng, hai tay khẽ xiết lại nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, một thân ướt khiến quần áo dính chặt vào cơ thể càng khiến Hiểu Đồng nhỏ bé hơn, trong lòng đau đớn. Cậu chưa bao giờ cảm thấy bất lực nhiều như vậy, tại sao càng muốn chạm vào trái tim của cô ấy, lại càng thấy xa hơn, phải chăng trái tim của cô ấy quá xa xôi, dù thế nào cậu cũng không với tới.

Một chiếc khăn tắm màu trắng tinh to lớn choàng qua cả người Hiểu Đồng giúp cô bớt lạnh, vừa giúp cô che đi phần cơ thể đang lộ ra da thịt. Hiểu Đồng quay đầu nhìn người vừa giúp mình, nhận ra đó là Thế Nam, lòng cô khẽ rung lên, tại sao lần nào cô gặp khó khăn cũng là anh giúp đỡ cô, chiếc khăn khiến cơ thể cô ấm áp, cũng như sự quan tâm của thế Nam khiến lòng Hiểu Đồng thấy ấm áp hơn. Hiểu Đồng dùng ánh mắt biết ơn nhìn Thế Nam.
- Cám ơn!
Hiểu Đồng gật đầu chào rồi nhanh chân rời đi, Đại Bình vội đuổi theo chân cô, quan tâm hỏi:
- Bạn không sao chứ?
Hiểu Đồng dù rất mệt mỏi, cả đêm qua cô cố thức để viết bài luận thuê cho xong nên ngủ rất ít, sáng giờ lại bận rộn muốn chùn chân, giờ lại phải bơi lặn cả tiếng đồng hồ, cả người như kiệt sức, cô phải cố gắng giữ tỉnh táo cho bản thân, khàn giọng trấn an Đại Bình:
- Mình không sao? Đừng lo lắng.
Nghĩ đến Đại Bình , Hiểu Đồng khoát chặt chiếc khăn che cơ thể rồi vội quay đầu đi đến bên Vĩnh Phong, cô chìa tay nãy giờ vẫn nắm chặt của mình xòa ra trước mặt Vĩnh Phong:
- Đây là những viên bi cuối cùng, hy vọng anh giữ lời hứa tha cho cậu ấy.
Vĩnh Phong nheo mắt nhìn những viên bi trên tay Hiểu Đồng, lạnh lùng lên tiếng đáp.
- Được!
Tiếng "được " chờ đợi đươc thốt ra, Hiểu Đồng thở ra nhẹ nhàng mừng rỡ, từng viên bị lần lượt rơi khỏi cánh tay của Hiểu Đồng, trước mặt cô bỗng nhiên chao đảo rồi tối sầm lại, Hiểu Đồng thấy mình rơi vào một vòng tay rắn chắc rồi ngất lịm.

Lúc Hiểu Đồng tỉnh lại, cô thấy cả người có chút lâng lâng đầy khó chịu, người có chút nóng bức khó chịu, cô đưa tay lên xoa trán mới phát hiện trán cô có chút nóng, hèn chi cô lại thấy nóng bức và đau đầu như vậy. Trên trán cô được đắp một chiếc khăn mát lạnh, mở mắt thì bắt gặp ánh sáng dịu nhẹ, ngơ ngác tự hỏi mình đang ở đâu. Hiểu Đồng hoảng hốt giật mình cố ngồi dậy nhưng cơ thể quá mệt khiến cô bất lực, trong đầu cô lập tức dấy lên một suy nghĩ, cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, tay cũng thăm dò lên cơ thể, cô đang mặc một bộ váy ngủ bằng tơ lụa rất mát và mượt mà. Vẻ mặt Hiểu Đồng bỗng trở nên hoang mang.
Cô đưa tay ôm lấy đầu cố nhớ lại những chuyện xảy ra, hình ảnh cô lặn dưới bể nhặt những viên bi...rồi cảnh cô ngất xỉu ...Hiểu Đồng thở ra một cách nhẹ nhàng, một sự an tâm dâng lên đến chính cô cũng giật mình. Hiểu Đồng hoang mang tại sao mình lại an tâm khi biết được người đưa mình đến đây là Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng nhìn quanh căn phòng đột nhiên ngỡ ngàng, không ngờ Vĩnh Phong lại đưa về nhà cũ lại còn để cô ngủ trên chính chiếc giường của mình.
Lần nữa ở trong chính nơi rất quen thuộc với mình, cảm giác nhớ nhà khiến Hiểu Đồng bật khóc, nhớ ba nhớ mẹ vô cùng. Đã lâu rồi cô không khóc vì nhớ ba nhớ mẹ như vầy, có lẽ do hôm nay cô đang bị ốm, người ốm thường là những người yếu đuối nhất.
Cánh cửa nhẹ nhàng bật mở, tiếng bật đèn vang lên, ánh sáng dần chiếu sáng căn phòng đến chói mắt, Hiểu Đồng vội vàng che mắt.
- Em tỉnh rồi - Giọng Vĩnh Phong mừng rỡ bước nhanh vào bên trong, trên tay cậu là một cái mâm, trên mâm là một thau nước ấm và một chén cháo thịt thơm lừng bóc khói.

Đặt vội thau nước lên trên bàn đầu giường, Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đang đưa tay lau khóe mắt, giọng lo lắng:
- Em sao vậy? Trong người khó chịu lắm sao?
Hiểu Đồng lắc đầu, cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực cô yếu, chật vật, thấy vậy Vĩnh Phong vội dìu cô ngồi lên, cậu còn tỉ mỉ xoay trở cái gối để Hiểu Đồng tựa vào cho thoải mái.
Lấy lại cái khăn đắp trán Hiểu Đồng cầm trên tay, Vĩnh Phong nhúng nước ấm vắt khô rồi giúp Hiểu Đồng lau mặt, rồi lau tay trong im lặng. Rõ ràng cơ thể bị cơn cảm sốt khiến khó chịu, nhưng chiếc khăn ấm của Vĩnh Phong lại khiến Hiểu Đồng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lau xong rồi, Vĩnh Phong cầm chén cháo lên, từng muỗng từng muỗng quấy đều rồi múc một muỗng thổi nhẹ đưa đến bên miệng Hiểu Đồng. Hiểu Đồng vô thức hé môi ngoan ngoãn nuốt từng muỗng cháo Vĩnh Phong đút. Cô ngây người nhìn từng cử chỉ hành động dịu dàng của Vĩnh Phong, lâu rồi cô chưa được ai ân cần chăm sóc như vậy, trong lòng dâng lên cảm xúc khiến chiếc mũi cay nồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro