chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lững thững bước về, cầm trong tay điện thoại, rất muốn nhắn tin hỏi anh rằng rốt cuộc đã bao giờ để cô vào tâm anh dù chỉ một lần ? Liệu có bao giờ anh nhớ về sự tồn tại của cô ?Cô rất mệt mỏi ,rất muốn khóc nhưng nước mắt cứ như chảy ngược vào trong ,không thể nào rơi ra ,khiến cho lồng ngực cô càng bí bách ,khó chịu. Cô nhủ lòng mình từ nay sẽ không làm phiền anh nữa, sẽ chúc phúc cho anh ... Sẽ chỉ giấu tình cảm này vào sâu trong lòng ,không để ai biết được.

Đứng trước sân bay ,nhìn dòng người đông đúc, vội vã ,rồi lại nhìn thành phố mà mình đã sống bao nhiêu năm nay ,cô bỗng nhận ra mình chẳng lưu luyến gì ở đây cả. Nơi này mang đến cho cô quá nhiều nỗi đau .
Còn vài phút nữa là đến chuyến bay của cô, Tiểu Hạ nắm chặt điện thoại ,suy nghĩ kĩ ,vẫn là quyết định nhắn tin cho mọi người biết một tiếng .
" Mẹ à ,con tạm thời sẽ đi sang nước ngoài một chút để thay đổi không khí. Sẵn tiện có lẽ sẽ chữa bệnh luôn ở đây .Mẹ nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, chờ ngày con trở về sẽ mua thật nhiều đồ cho mẹ. Con yêu mẹ "
" Hiểu Hiểu à ,mình sẽ đi xa nơi đây một chút. Có thể vài tuần sau mình sẽ quay lại, có thể là vài tháng sau hay thậm chí có thể vài năm. Cậu nhớ chăm sóc bản thân mình tốt, không cần lo lắng cho tớ .Tạm biệt "
Cô bỗng dừng lại ở cái tên Hạo Khương.... Cô có điều gì muốn nói với anh không. Có ,rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nói như thế nào ? Nói mình yêu anh ấy ? Anh ấy sẽ bỏ cô ấy để đến với mình sao? Cô lắc đầu mỉm cười, tay run run cất điện thoại vào túi .Rất nhiều cuộc gọi đến ,tiếng chuông đổ lên liên tục. Nhưng cô không nghe máy , cô không để bất cứ điều gì níu giữ mình ở lại ,cô có thể chúc anh hạnh phúc nhưng cô không thể nhìn anh cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau. Cô không phải là không có cảm xúc.
Tiếng thông báo vang lên ,cô nhìn ra bên ngoài lần cuối rồi tiến lên , bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro