Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, một loại là tình yêu trên phim, dù bực mình lắm vẫn có thể khiến em rơi nước mắt. Loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương là con heo, em cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng em cần phải biết, người khác trông thấy bộ dạng đau khổ vì tình của em sẽ chỉ cười thầm em là con ngốc. Không ai đồng tình, càng không ai chúc phúc cho em, mọi người chỉ đứng cạnh để xem kịch hay, bao gồm cả người đàn ông không yêu em."


Tôi đứng trước giường bệnh của Trâu Nguyệt, oán hận nói ra những lời này, bởi vì nó lại cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng vào đêm valentine. Càng điên hơn là nó đã gửi vô số tin nhắn đầy ai oán cho gã đàn ông kia, ý đồ muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng chết đẹp đẽ của mình, nhưng gã ta hoàn toàn không hồi âm. Cuối cùng vẫn là tôi, sau khi tang ca về đến nhà, vớt nó ra khỏi bồn nước, đưa tới bệnh viện.


Trâu Nguyệt nhắm mắt, lặng im không nói.


Sau khi yêu lãnh đạo trực tiếp của mình, nó thả hồn vía lên mây, hằng ngày nhìn ảnh hắn lẩm bẩm, mà đó chỉ là bức ảnh cắt từ tạp chí nội bộ của công ty. Trong ảnh, một người đàn ông mặc comple, gương mặt không rõ nét đang bắt tay một loạt công nhân. Ban đầu tôi tưởng chỉ là thiếu nữ mơ mộng yêu đương, không ngờ lại làm ra chuyện vô cùng thê thảm thế này.


"Chị hỏi em, vì sao muốn chết?" Tôi bực mình nói.


Trâu Nguyệt nhắm chặt mắt, giọt lệ khẽ khàng chảy xuống.


"Em nói đi!" Tôi to tiếng.


Nó vẫn không mở miệng.


"Bỏ đi, bỏ đi." Trâu Thiên đứng bên kéo tay áo tôi.


Tôi gạt ra, hét to với nó: "Hai chị em chúng mày, không đứa nào khiến chị bớt lo, đều cút hết về quê cho chị!"


Trâu Thiên mặt mày nhăn nhó nói: "Chị, đừng hỏi nữa, để chị ấy nghỉ ngơi, bình tĩnh chút đi, trong lòng chị ấy chắc rất buồn rồi."


"Nó bị điên! Yêu đơn phương thì có gì đáng thông cảm chứ? Có bản lĩnh thì đi giành bằng được gã kia đi, tự mình hại mình thì có gì là giỏi?"


Trâu Nguyệt đột nhiên trở mình trên giường hét lên với tôi: "Vậy chị có bản lĩnh thì đi giành anh rể về đi!"


Tôi bỗng sững người, Trâu Nguyệt khóc to ai oán: "Em bất lực, trong mắt anh ấy hoàn toàn không có em, em làm gì cũng vô dụng... vô dụng mà!"


Tôi ngơ ngác đứng trước giường con nhỏ ngu ngốc này, nhất thời không có gì để nói.


Đúng, tôi đã ly hôn. Chồng cũ yêu đồng nghiệp ngồi đối diện với anh ta, quỳ trước mặt khổ sở van nài tôi cho anh ta tự do, tôi cũng không níu giữ. Người đã thay lòng, liệu còn gì để nói đây?


"Đúng, chị vô dụng, thế nhưng chị cũng không tự làm tổn thương mình khiến người khác lo lắng." Tôi quay người bỏ đi.


Trâu Thiên đưa tôi ra khỏi phòng bệnh, đỡ lời cho con bé: "Chị, Trâu Nguyệt chưa hiểu chuyện, chị đừng giận."


Tôi xoay người nói: "Hôm nay em đừng đi học nữa, ở lại trông nom nó, tình thần nó chưa ổn định, cần người ở bên chăm sóc. Nhớ kỹ, hai đứa nhất định không được cho mẹ biết việc này."


Trâu Thiên vội vã gật đầu.


Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh ào tới, di động của tôi đổ chuông, là điện thoại của Cao Triển Kỳ. Chúng tôi trước đây là bạn thời đại học, bây giờ là đồng nghiệp trong văn phòng luật sư. Anh ta nhẹ nhàng hỏi trong điện thoại: "Luật sư Trâu, valentine vui chứ? Quên cả cuộc họp ở văn phòng rồi à?"


"Ừ, rất vui. Tôi lập tức tới ngay." Tôi gập điện thoại, nhắm mắt ổn định lại tinh thần, giơ tay vẫy một chiếc taxi.


Tới văn phòng, Cao Triển Kỳ ra đón: "Ôi, nhìn bộ dạng này chắc tối qua rất bận, hình như đến quần áo cũng chưa kịp thay."


Tôi lắc lắc đầu: "Đừng đùa nữa, cả đêm tôi không ngủ."


Tên họ Cao kia càng hưng phấn: "Cả đêm không ngủ? Là ai thế? Uy lực quá nhỉ? Ha ha ha!"


Tôi kéo anh ta sang một bên, nghiêm mặt nói: "Cao Triển Kỳ, tôi có việc muốn nhờ anh."


"Việc gì?"


"Anh giới thiệu Trâu Nguyệt tới công ty Trí Lâm là thông qua ai?"


"Giám đốc phòng nhân sự của bọn họ. Cô ta yêu thầm tôi bao năm rồi, tôi lên tiếng, lập tức làm ngay. Sao, còn có ai muốn vào? Tiểu Thiên chẳng phải đã thi đỗ nghiên cứu sinh ư?"


"Không phải, anh giúp tôi nghe ngóng một chút xem, giám đốc bộ phận của Tiểu Nguyệt, phó tổng giám đốc Lâm đó là người thế nào?"


"Quấy rối tình dục? Hay yêu đương văn phòng? Tiểu Nguyệt mới đến có một năm, không nhanh thế chứ? Lẽ nào gã đó nhìn trúng cô nàng?" Cao Triển Kỳ chính là loại người giỏi suy đoán như vậy, có đôi khi nói chuyện với anh ta là một việc vô cùng đau đầu.


"Thôi thôi, đừng hỏi nữa. Anh đi nghe ngóng giúp tôi là được, chớ nói nhảm." Tôi quay người vào phòng hội nghị.


Cao Triển Kỳ theo sau tôi, vẫn không ngừng hỏi: "Cô phải nói cho tôi biết lý do chứ, như vậy tôi mới thăm dò đúng trọng điểm. Cả đêm qua cô không ngủ là vì anh ta à? Hay người khác? Cô phải giữ cơ hội đó cho tôi trước chứ, lúc nào cũng thử xem uy lực của tôi nhé?..."


Tôi hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta. Anh ta tuyên bố khắp nơi rằng mình yêu tôi, nhưng đồng thời cũng yêu rất nhiều phụ nữ khác, bởi vậy tôi chẳng coi tình yêu của anh ta là việc gì đáng để tâm. Cho dù anh ta mãi mãi ngả ngớn xoay quanh, cũng hoàn toàn không thể chạm đến nội tâm tôi được. Sau khi tôi ly hôn, anh ta từng xắn tay áo nóng lòng muốn thử sức, song sau vài lần bị tôi cự tuyệt không chút nể nang thì cũng chuyển mục tiêu. Bởi vậy mới nói tình yêu là thứ vừa thực dụng vừa mong manh, chẳng ai có thể mãi đợi chờ trong vô vọng.


Buổi sáng họp, buổi chiều mở phiên tòa. Tới khi tôi vội vã tới bệnh viện thì phát hiện vài người không rõ lai lịch đứng trước cửa phòng bệnh, Trâu Thiên cũng đứng ngoài cửa. Trong lòng tôi thấy lo lắng, vội vàng bước tới trước mặt Trâu Thiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trâu Thiên dẩu môi về phía cửa: "Người kia đến rồi."

"Ai?"

"Chính là người Tiểu Nguyệt nói."


Tôi đã hiểu, định bước vào phòng bệnh gặp mặt người đàn ông này nhưng bị người ngoài cửa chặn lại, " Xin lỗi, cô đợi cho một lát, phó tổng giám đốc Lâm muốn nói chuyện riêng với Tiểu Trâu."


Tôi nhìn qua khung kính, một người đàn ông đang đứng quay lung về phía cửa, Tiểu Nguyệt ngồi trên giường ôn chăn, cúi đầu. Trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh xuất hiện một giỏ hoa quả lớn.

Tôi lo anh ta sẽ nói gì kích động Tiểu Nguyệt, thế là tôi mặc kệ, đẩy cửa bước vào.


Âm thanh cửa bật ra rất lớn, anh ta ngoái đầu lại, Tiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu theo.


Sải bước đến bên giường Trâu Nguyệt rồi quay sang nhìn người đó, tôi ngẩng cao đầu, hòng thể hiện sự nghiêm khắc, không dễ bị lấn lướt của mình.


Người đàn ông trước mặt này cao, gầy, coi như rắn rỏi; mặt mũi cân đối, cũng coi như anh tuấn. Người như vậy, vừa nhiều tiền lại đẹp trai, hấp dẫn, nếu chủ động thì cô gái nào có thể chống đỡ nổi? Tôi thầm nghĩ trong lòng, cảm giác càng thêm bất mãn: Nhất định anh ta ỷ vào điều kiện ưu việt của bản thân mà không biết giữ chừng mực.


Lúc này người đàn ông đó cũng đang nhìn tôi, có lẽ bởi tôi tùy tiện xông vào, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.


Người giữ cửa cũng tiến vào trong: "Phó tổng giám đốc Lâm, xin lỗi."


"Đây là... chị gái em." Tiểu Nguyệt lầm bầm nói nhỏ.


Tôi cúi đầu nhìn con bé, chỉ thấy mặt nó đỏ rực.


Người đàn ông đó khôi phục vẻ bình tĩnh, giơ tay giới thiệu: "Chào cô, tôi là Lâm Khải Chính, giám đốc bộ phận của Tiểu Trâu."


Tôi cũng điềm nhiên bắt tay anh ta: "Trâu Vũ."


Hai người chúng tôi buông tay cùng lúc.


Anh ta chắc chắn đã chột dạ, đứng im một lát, dường như có chút không tự nhiên. Sau đó anh ta nói: "Tôi thay mặt công ty tới thăm Trâu Nguyệt, chúc cô ấy sớm bình phục. Tôi còn có việc... xin cáo từ trước." Sau đó anh ta gật đầu với Trâu Nguyệt, quay người rời khỏi phòng bệnh.


Cứ như vậy mà đi, tôi không đồng ý.


Tôi đuổi theo, đúng lúc đám người đó đứng trước thang máy.



"Xin đợt một lát." Tôi bước nhanh tới phía sau anh ta, cất tiếng gọi.


Anh ta xoay người lại, đứng yên, đợi tôi nói tiếp.


Có người ở bên, tôi không tiện nói rõ, bèn mập mờ: "Chuyện này anh định giải quyết thế nào?"


"Chuyện gì?" Anh ta hỏi ngược lại.


Tôi nghẹn lời, người này hỏi như vậy, rõ ràng là không có thiện chí nói chuyện với tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đáng ghét, ánh mắt của anh ta không hề có chút trốn tránh hay áy náy.


Thường là như vậy, xảy ra chuyện chỉ có phụ nữ điên rồ, đàn ông không biết, không quan tâm, cuối cùng phủi tay một cách triệt để.


Mấy người đi cùng đang nhìn chằm chằm, tôi biết nếu nói tiếp cũng chỉ tự chuốc lấy nhục. Vả lại, tôi không hề có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh anh ta nhất thiết phải chịu trách nhiệm về việc này.


"Không có gì, chào anh." Tôi lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.


"À... Chuyện này..." Anh ta dường như có lời muốn nói.


Tôi quay người lại, thầm nghĩ trong lòng không biết anh ta định bồi thường bao nhiêu tiền?


Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, hỏi một cách không chắc chắn: "Trâu... Vũ?"


Tôi gật đầu.


"Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cô có thể nói với tôi." Anh ta bắt đầu giở giọng quan cách.


"Cảm ơn!" Sau khi ném lại một câu, tôi sải bước trở về phòng bệnh.


Trâu Nguyệt đang ôm chăn ngồi ngơ ngẩn trên giường. Tôi xông tới trước mặt nó, hỏi: "Vừa nãy anh ta nói gì với em?"


"Không có gì..." Giọng Trâu Nguyệt nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.


"Không nói gì, vậy rốt cuộc đã nói gì?"


"Chỉ là... muốn em dưỡng bệnh cho tốt..."


Sao anh ta có thể giả không liên quan như thế? Anh ta đã làm những gì với em? Nói cho chị nghe, chị nhất định khiến anh ta phải trả giá."


"Chị... chị đừng quan tâm nữa!"


"Sao chị có thể không quan tâm! Trâu Nguyệt, em đừng sợ, kể cho chị!"


Trâu Nguyệt co người vào trong chăn, im lặng.


Tôi là một người nóng tính, không thể chịu nổi nhất là cái vẻ buồn thương sầu muộn này của nó.


"Em nói đi chứ! Em không nói, chị tới công ty tìm lãnh đạo của anh ta!" Giọng nói của tôi cao vút lên.


"Chị đừng đi!" Trâu Nguyệt gấp gáp kéo lại.


"Vì sao không thể đi?"


"Anh ấy không biết những chuyện này..."


"Những chuyện gì? Chẳng phải hôm qua em gửi rất nhiều tin nhắn cho anh ta ư?"


"Trưa nay anh ấy mới từ Hồng Kông trở về, có lẽ anh ấy không nhận được, dù sao anh ấy cũng không nói gì."


"Vậy sao anh ta biết em nằm viện chứ?"


"Em không biết. Chị, anh ấy là như vậy đấy, em không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy có em không. Khi em cảm thấy anh ấy quan tâm đến mình, anh ấy liền tỏ ra vô cùng lạnh nhạt. Khi em đã hoàn toàn hết hy vọng, em lại luôn cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy đối với mình. Em không nói với người khác là đang ở bệnh viện, vậy mà anh ấy lại đến, thế nhưng sau khi tới anh ấy vẫn nói những lời cũ rich. Em không biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng lại không thể thuyết phục bản thân mình quên anh ấy đi." Nói xong, nước mắt con bé lại bắt đầu rơi.


"Em nói thẳng với anh ta chưa?"


"Em từng gửi thư vào hòm thư của anh ấy, còn gửi tin nhắn cho anh ấy."


"Em không biết anh ta có nhận được không?"


"Chúng em báo cáo công việc đều dùng hòm thư, em rất hiếm khi gặp được anh ấy. Không thể nào anh ấy chưa từng nhận được một bức."


Đầu của tôi đang không ngừng phồng lên. Hóa ra chẳng phải thất tình, hóa ra lại là đơn phương! Tôi mà lại có đứa em gái ngu ngốc như vậy! "Em dở hơi à? Em chưa từng xác nhận thái độ của anh ta, em đi chết đi! Muốn chết cũng phải chết cho rõ ràng chứ?"


Tay Trâu Nguyệt vạch đi vạch lại trên tấm ga trải giường, hồi lâu mới nói một câu: "Anh ấy sắp kết hôn rồi. Em nghe đồng nghiệp nói, tháng mười một năm nay."


Tôi cảm thấy nắm tay mình trở nên rất mạnh mẽ. Tôi lập tức đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà giáng cho nó cả chục cái bạt tai.


Tôi cố kìm sự bực mình xuống, bình tâm một chút rồi nói: "Chị không biết vì sao em có thể yêu anh ta, nhưng đã như thế này rồi, chúng ta phân tích một chút. Bây giờ chỉ có hai khả năng: Một là anh ta hoàn toàn không biết em có ý với mình, hai là biết em thích nhưng anh ta lại giả ngu. Nếu anh ta biết mà không đáp lại tình cảm của em, đó chính là từ chối. Nếu anh ta không biết, lại sắp kết hôn, em cũng không cần để anh ta biết. Vì vậy 100% là em không có hy vọng. Em nên từ chức đi, cách xa anh ta một chút."


Trâu Nguyệt vùi đầu trong chăn, Trâu Thiên bước lên vỗ vỗ vai nó: "Chị hai, chị cả nói đúng đấy. Chị đừng làm việc ở chỗ đó, em giới thiệu cho chị chỗ tốt nhé."

#mutatchymtee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro