Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hôm sau, tôi đem hợp đồng của Trâu Nguyệt đến văn phòng rồi gọi Cao Triển Kỳ tới, nói với anh ta: "Về lĩnh vực luật lao động anh thông thạo hơn tôi. Anh giúp tôi kiểm tra bản hợp đồng này của Tiểu Nguyệt, xem nghĩ được cách để tránh phải chịu trách nhiệm khi vi phạm điều khoản không nhé."

Cao Triển Kỳ nhìn tôi khó hiểu: "Làm gì? Tiểu Nguyệt không làm nữa thật à? Vì sao? Công ty tốt như vậy, lương cũng cao thế, sao không muốn làm nữa? Còn làm ầm ĩ lên đến mức ra tòa kiện cáo, cần gì phải vậy? Tôi sẽ nói với bạn gái tôi một tiếng để cô ấy chiếu cố Tiểu Nguyệt nhiều hơn."

"Anh giúp tôi xem trước đi. Chuyện này anh không rõ, lần tới có thời gian tôi sẽ kể sau. Giờ tôi phải nhanh tới Tòa án Nhân dân trung cấp, vụ cướp giật kia chiều nay tuyên phạt." Tôi cầm hồ sơ vụ án, vội vàng ra khỏi cửa.

Đợi đến mười một giờ, thẩm phán mới chính thức tuyên án. Đương sự của tôi, không ngoài dự đoán, bị xác định là chủ mưu và lĩnh án tử hình. Khi ấy cậu nhóc đó ngã quỵ xuống đất, cha mẹ cậu ta ngồi ở bục dự khán cũng khóc không ra tiếng.

Phòng xét xử nằm trên tầng ba. Sau khi kết thúc, tâm trạng tôi rất tồi tệ. Tôi bước ra khỏi phòng xét xử, ấn thang máy đi xuống. Cha mẹ cậu ấy đuổi theo, không ngừng cầu xin tôi cứu con họ. Lúc này thang máy mở, ba người lôi lôi kéo kéo bước vào. Cha mẹ cậu ấy nước mắt giàn giụa trên gương mặt già nua, túm chặt tay tôi nói không ngừng. Tôi cũng đành an ủi hết lần này tới lần khác, còn có cơ hội, có thể kháng án.

Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói hơi quen ở phía sau. Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Khải Chính đứng đó cúi đầu nói chuyện điện thoại, bên cạnh như thường lệ còn có vài vệ sĩ. Anh ta nhỏ giọng dùng tiếng Anh nói gì đó, hoàn toàn không có ý chào hỏi tôi. Tôi cũng quay đầu vờ như không nhìn thấy anh ta.

Thang máy xuống tầng một, tôi và hai ông bà lão bước ra ngoài. Lâm Khải Chính và bọn họ vẫn đứng trong thang máy, xem ra là tới gara ô tô.

Đi thẳng ra khỏi cửa lớn đến bên đường, hai ông bà lão vẫn bám sát theo, tôi giơ tay chặn một chiếc taxi, chuẩn bị lên xe. Lúc này, người mẹ đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu lạy. Điều này sao tôi nhận nổi, bèn vội vàng quay lại đỡ, đảm bảo hết lần này tới lần khác nhất định sẽ cố hết sức kháng án để giữ lấy mạng sống cho con trai bà.

Đợi tôi làm yên lòng hai ông bà lão xong, quay đầu lại thì taxi kia đã chạy mất dạng. Tòa án Nhân dân trung cấp ở vùng ngoại ô, ra vào rất bất tiện. Giữa trưa phải đợi xe thật không dễ dàng.

Lúc này đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe làm tôi giật nảy mình, vội vàng đỡ hai ông bà lão sang bên để nhường lối, không chắn đường xe cộ ra vào.

Thế nhưng chiếc xe từ từ tới bên chúng tôi, rồi dừng lại. Tôi cúi đầu nhìn vào trong xe, là Lâm Khải Chính. Anh ta hạ kính xe xuống, nói với tôi: "Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?"

Tôi vội vàng xua tay: "Không cần, tôi tự gọi xe được."

"Hay chúng ta nên nói tiếp chuyện của Trâu Nguyệt?" Anh ta tiếp tục đề nghị.

Nghe vậy, tôi cảm thấy cũng được, thế là mở cửa xe ngồi vào. Hai ông bà lão đứng ngoài vẫn không ngừng nhờ vả. Tôi nhận lời, xe từ từ lăn bánh.

"Cô đi đâu?" Sau khi ra đường lớn, anh ta hỏi.

"Chỉ cần vào trong thành phố, anh có thể tùy ý thả tôi ở đâu cũng được."

"Được, khi nào cô muốn dừng lại thì nói với tôi một tiếng."

"Chẳng phải vẫn còn mấy người đi cùng ư?"

Anh ta chỉ chỉ đằng sau, tôi quay đầu nhìn, phía sau có hai xe đi theo.

Tiếp theo đó, hai chúng tôi đều không lên tiếng, không khí trong xe rất trầm lặng.

Anh ta mở CD. Âm nhạc nổi lên.

Xe nhanh chóng vào trong thành phố, tôi không thể không chủ động nhắc đến việc của Trâu Nguyệt: "Phó tổng giám đốc Lâm, việc của Trâu Nguyệt có thể xử lý đặc biệt một chút không?"

"Quy chế nhân sự của công ty rất nghiêm ngặt. Nếu muốn phá lệ phải thảo luận trên cuộc họp của Hội đồng quản trị."

"Vậy anh có thể đề cập với Hội đồng quản trị không?"

Anh ta nhướn mày nói: "Được, tôi sẽ đề cập xem sao. Thế nhưng cá nhân tôi rất hy vọng Tiểu Trâu ở lại, cô ấy thực sự làm việc rất tốt. Có lẽ tôi sẽ tạm thời điều động cô ấy khỏi bộ phận của chúng tôi, tới bộ phận khác làm một thời gian."

"Nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy anh, nghe được tin tức về anh. Như vậy sợ khó giải quyết triệt để vấn đề."

"Không đến nỗi vậy chứ? Thực ra cơ hội tiếp xúc của tôi và nhân viên không nhiều." Tuy nói vậy nhưng giọng anh ta lại lộ ra vài phần đắc ý.

Tôi hỏi: "Ngày hôm đó vì sao anh tới? Sao anh biết Tiểu Nguyệt nằm viện?"

Anh ta nhún vai: "Sáng sớm tôi từ Hồng Kông trở về mới biết việc này. Tới bệnh viện một là muốn xác nhận xem tình hình cô ấy thế nào, hai là cũng muốn nói rõ suy nghĩ của mình. Nhưng quả thực đó không phải là sở trường của tôi, còn chưa nói vài câu cô đã lao vào nên đành phải bỏ cuộc."

Tôi quay đầu nhìn. Hôm nay có lẽ đi công việc nên anh ta ăn mặc rất chỉnh tề.

Chẳng thể trách Tiểu Nguyệt. Người đàn ông như vậy thật sự là thuốc độc, tôi thầm than thở thêm lần nữa.

"Nếu cô cho rằng tôi cần phải trực tiếp trao đổi với cô ấy, nói rõ ràng chuyện này, tôi có thể sắp xếp thời gian."

Tôi vội vàng trả lời: "Tạm thời không cần anh ra tay!"

Thấy tôi như vậy, anh ta lại cười tủm tỉm. Sau đó, anh ta chuyển chủ đề, hỏi tôi: "Cô là luật sư?"

"Vâng."

"Hai cụ già ban nãy là vì vụ án gì?"

Tôi nói đại khái tình hình vụ án cho anh ta.

"Cô cho rằng kháng án có hy vọng không?" Anh ta lại hỏi.

"Tôi không chắc, nói cho cùng là phạm tội lần đầu, thái độ nhận tội cũng thành khẩn. Lý do tránh được tử hình vẫn có nhưng nghe nói kết quả phán quyết vụ án này chính là gợi ý của tòa án cấp trên."

"Nếu giữ lại cho cậu ta mạng sống, cô có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Không có tiền, đây là trường hợp giúp đỡ. Nhà cậu ta rất nghèo."

"Không có lý do đặc biệt, thay đổi phán quyết sợ rằng không dễ nhỉ?"

"Vâng. Hy vọng không lớn, tôi cũng chỉ có thể làm hết sức mình." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của cậu bé đó.

Rất nhanh đã vào tới khu vực thành phố, tôi không muốn làm chậm trễ tình hình của anh ta nên kêu anh ta dừng xe bên lề.

Xe dừng bánh, tôi nói tiếng "cảm ơn", đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, đột nhiên anh ta lên tiếng: "Tối nay, tôi hẹn vài người bạn bên Tòa án Nhân dân tối cao ăn cơm, trong đó có một người hình như là chán án Tòa án Hình sự. Nếu cô muốn cố gắng giành cho cậu thiếu niên đó một cơ hội thì có thể tới, tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau."

"Tôi? Có thể không?" Đề nghị anh ta đưa ra thật đường đột, khiến tôi có phần không dám tin.

"Đương nhiên. Bao giờ tới cô gọi điện cho tôi nhé."

"Số nào?"

"Số nào cũng được, tôi sẽ dặn dò lại." Anh ta nhìn tôi trả lời.

Tôi xuống xe, ba chiếc ô tô đằng sau rời đi, hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Ánh mặt trời giữa trưa đột nhiên khiến tôi ngơ ngẩn.

Cả buổi chiều, tinh thần tôi bồn chồn bất an. Biểu hiện hôm nay của Lâm Khải Chính khiến tôi vô cùng bối rối. Với mối quan hệ giữa tôi và anh ta, kỳ thực không có lý do gì để mời tôi tham gia cuộc tụ họp giữa anh ta với bạn bè. Trừ phi anh ta muốn dùng cách này để làm yên lòng tôi, không muốn dùng thủ đoạn quá khích, tránh ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng của mình? Xác suất này quả thật khá lớn. Cho dù thế nào, một nhân viên dưới quyền tự sát vì ông chủ, ông chủ làm thế nào để rũ sạch? Nói bản thân vô can, e rẳng chẳng ai tin. Hoặc anh ta không để Trâu Nguyệt từ chức, cũng vì muốn đợi sau khi sự việc qua đi mới kín đáo xử lý?

Một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu tôi, thầm nghĩ lần sau nói chuyện Tiểu Nguyệt từ chức với Lâm Khải Chính, tôi chỉ cần nói một câu: "Nếu anh khăng khăng không cho Tiểu Nguyệt đi, tôi sẽ công khai việc này, để dư luận phán xét!" Có lẽ anh ta sẽ tròn mắt nghẹn lời, ngoan ngoãn cho qua.

Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ, tôi quyết định có lẽ cứ đi ăn bữa cơm này. Cho dù thế nào đây cũng là một cơ hội tốt. Loại luật sư bé nhỏ như chúng tôi rất khó có cơ hội gặp mặt trực tiếp với lãnh đạo Tòa án Tối cao của tỉnh.

Tôi gọi vào di động đối ngoại của Lâm Khải Chính. Không ngoài dự đoán, sau hai tiếng chuông lại là giọng của người đàn ông đó: "Chào cô."

"Chào anh, tôi tìm phó tổng giám đốc Lâm."

"Xin hỏi, cô là ai?"

"Tôi họ Trâu."

Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên nhiệt tình: "A, luật sư Trâu, phó tổng giám đốc Lâm hiện nay không ở đây, anh ấy muốn tôi chuyển lời với cô, mời cô sáu giờ đi thẳng tới lô Đế vương của khách sạn Thiên Nhất."

"Vâng, cảm ơn anh."

"Không dám, không dám, tạm biệt cô."

"Tạm biệt." Tôi gác máy, trong lòng cảm thán, đúng là đi với bụt mặc áo cà sa. Có lẽ tôi nên tìm cơ hội chụp chung với Lâm Khải Chính tấm ảnh, nhỡ sau này anh ta trở thành người giàu nhất Trung Quốc, treo ở văn phòng để tôi còn khoe khoang.

Tôi chộp lấy hồ sơ vụ án, chạy thẳng ra Thiên Nhất.

Quyết định khá muộn vì vậy tôi lại đến trễ, tới khách sạn đã sáu giờ mười lăm phút. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn, tôi ngại ngùng bước vào gian phòng đặt sẵn. Tôi ngước mắt nhìn thì thấy mọi người đã ngồi chật bàn. Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí chủ nhà, còn có vài nhân vật dáng dấp lãnh đạo nhìn quen quen. Anh ta đứng lên, ra hiệu cho tôi ngồi chỗ trống đối diện, sau đó nói: "Xin giới thiệu một chút, đây là một người bạn của tôi, cũng là một luật sư ưu tú – Trâu Vũ."

Mấy vị lãnh đạo đó nhiệt tình gật đầu với tôi,vị ngồi cạnh tôi còn nói lớn: "Hiếm khi thấy phó tổng giám đốc Lâm có bạn là nữ giới, nên ngồi cạnh anh chứ nhỉ?"

Người khác cũng nói theo: "Đúng đúng, mau đổi đi." Người ngồ cạnh anh ta quả nhiên đứng dậy, giơ tay mời tôi qua.

Lâm Khải Chính cười xua xua tay nói: "Đừng đổi, đừng đổi, hôm nay sắp xếp cô Trâu ngồi cạnh viện trưởng Ngô là có việc muốn xin ý kiến."

Hóa ra vị có giọng nói khá to ngồi cạnh tôi chính là viện trưởng Ngô – chánh án Tòa án Nhân dân tối cao, chuyên thẩm tra và xét xử các vụ án hình sự. Tôi nghe thấy viện trưởng Ngô cười đáp: "Ấy chết, bạn của phó tổng giám đốc Lâm có gì yêu cầu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo."

Lâm Khải Chính nâng ly rượu nói: "Chút nữa nói chuyện công việc, nào, cạn ly trước!"

Bữa ăn này kéo dài tới chín giờ hơn, vô cùng náo nhiệt. Trong cuộc nói chuyện với mọi người, tôi phát hiện những người tới đây tối nay đều là lãnh đạo cấp cao của giới chính trị và pháp luật trong tỉnh, hơn nữa bọn họ dường như đều vô cùng tôn trọng Lâm Khải Chính. Còn Lâm Khải Chính tuy trẻ tuổi nhưng do có tài sản nâng đỡ, bản thân tự có một loại uy nghiêm riêng.

Đương nhiên, nhân lúc viện trưởng Ngô vui vẻ tôi cũng đơn giản đề cập tới vụ án. Viện trưởng Ngô trả lời rất thoải mái: "Đợi vụ án lên tới tòa án tối cao, cô lại tới tìm tôi. Tôi sẽ nói qua với đồng chí phụ trách phiên tòa, nếu thực sự có thể không tử hình thì không nên tử hình. Giết người cũng chẳng phải việc gì hay ho."

Lâm Khải Chính đúng là thính tai, nghe thấy chúng tôi nói tới chuyện này cũng nói với sang: "Viện trưởng Ngô, mong ông nhất định phải quan tâm."

Viện trưởng Ngô lập tức nói: "Không vấn đề gì, phó tổng giám đốc Lâm yên tâm. Nào, tôi kính cậu một ly."

Tại cửa khách sạn, mọi người nồng nhiệt bắt tay rồi ai nấy tự về. Chỉ còn lại tôi, Lâm Khải Chính cùng vài vệ sĩ chui ra từ lúc nào.

Lâm Khải Chính bước xuống bậc thềm, lấy chìa khóa xe, mở cửa rồi quay đầu nói: "Tôi đưa cô về."

Tôi hơi ngại, khách sáo nói: "Không phiền anh nữa, tôi gọi xe tự về."

"Đi thôi, không sao."

Bữa cơm đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi, lúc này hoàn toàn không có tâm tư muốn ứng phó với anh ta. Thế nhưng anh ta rất kiên trì, tôi cũng đành lên xe.

Sau khi ngồi vào trong, tôi quay đầu nhìn mấy người đi theo, phát hiện họ cũng lập tức lên hai chiếc xe khác.

Lâm Khải Chính dường như nhìn ra sự lo lắng bất an của tôi, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói: "Họ là vệ sĩ kiêm trợ thủ. Cũng không còn cách nào, đầu năm bên công an điều tra thông báo xã hội đen muốn động đến nhà chúng tôi, ý đồ bắt cóc tống tiền nên đành phải thế này."

Tôi nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào đối với lời giải thích đó. Đồng tình? Hay nịnh bợ tâng bốc? Nương theo ánh đèn đường, tôi phát hiện mắt anh ta đỏ ngầu, cằm xuất hiện những vệt râu xanh, thần sắc mệt mỏi.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, tự trào nói: "Thực ra người có tiền sống cũng không dễ dàng gì."

Tôi cười cười, nói: "Hôm nay cảm ơn anh trước. Nếu vụ án này có thể giữ lại một mạng, tôi sẽ cảm ơn anh sau."

"Cảm ơn thế nào?"

"Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được."

"Thế nào cũng được, chỉ cần đừng mời tôi đi dùng bữa. Dùng bữa đối với tôi mà nói là một phần cực khổ nhất trong công việc."

"Lẽ nào ngày ngày anh đều dùng bữa như vậy?"

"Về cơ bản là thế."

"Ngày nào cũng ăn như vậy, quả thật chịu không nổi." Tôi nói rất cảm thông.

Đi tới ngã tư, anh ta hỏi: "Trái hay phải?"

Tôi vội vàng lên tiếng: "Không xa nữa. Phó tổng giám đốc Lâm, không cần đưa tôi về. Tôi xuống xe gọi taxi một lát là về tới nơi. Anh cũng rất vất vả rồi, thật sự không cần..."

"Trái hay phải?" Anh ta lái xe chậm lại, tiếp tục hỏi, hoàn toàn không hồi đáp lời khước từ của tôi.

"Phải." Tôi đành nói.

Anh ta thành thạo đánh lái, hai xe phía sau vẫn đi theo một cách có chừng mực.

"Anh vất vả như vậy, thời gian đâu mà ở bên bạn gái?" Tôi muốn làm không khí sôi nổi lên, ỷ vào việc cùng ăn một bữa cơm, tìm chủ đề cá nhân nói.

Anh ta chuyên tâm lái xe, dường như không nghe thấy lời tôi.

Đột nhiên tôi ý thức được sự thất lễ của mình, cực kỳ lúng túng. Quay đầu nhìn ra ngoài xe, vốn dĩ do rượu nên mặt tôi hơi nóng, lúc này càng ửng đỏ. Trong lòng thầm mắng bản thân: Mày là cái thứ gì, thật là tưởng ai cũng quý mình, thấy sang bắt quàng làm họ.

Lúc này, tôi đã nhận ra con đường quen thuộc nhà mình, vội vàng kêu: "Phó tổng giám đốc Lâm, tôi tới rồi, xin dừng lại."

Anh ta nghiêng đầu nhìn bên đường nói: "Đây là tòa nhà của cục thuế quốc gia mà?"

"Đúng, tôi ở phía sau, đi vào là tới. Cảm ơn anh!" Không đợi anh ta dừng xe, tôi liền mở cửa, nhảy xuống. Cuối cùng tránh xa được con người kỳ lạ này, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cách tấm kính, anh ta giơ một tay lên ra hiệu chào tôi, sau đó tăng ga, hoàn toàn không thèm quan tâm luật giao thông mà đè qua hai vạch vàng quay đầu rời đi. Hai xe phía sau cũng tăng tốc đi theo.

"Có gì ghê gớm đâu." Tôi lầu bầu một câu, quay người ra về.

Bước lên lầu vào nhà, thấy phòng Tiểu Nguyệt vẫn còn sáng đèn. Tôi đẩy cửa vào, Tiểu Nguyệt ngồi trước vi tính, nghe thấy âm thanh đẩy cửa của tôi, nó lúng ta lúng túng tắt một cửa sổ đi. Tôi xông tới, lớn tiếng nói: "Em đang làm gì?"

Tiểu Nguyệt chột dạ nhìn tôi: "Không làm gì, nói chuyện với bạn thôi."

"Chị thấy em vừa tắt một cửa sổ, nói thật đi, em đang làm gì?"

"Thực sự không làm gì cả. Chị, em lớn thế này rồi, chị đừng quản em nữa."

"Không quản em, nếu em có thể khiến chị không quản, chị mới cảm ơn trời đất đấy. Em xem em đã làm cái gì?"

"Chị, em xin chị thôi đi. Em không bao giờ muốn nhắc tới việc đó nữa!" Trâu Nguyệt có phần nóng nảy.

Tôi cảm thấy hơi choáng váng, ngồi phịch xuống giường nó. Cậy vào hơi rượu, cậy vào việc vừa nãy từng ở cạnh người đó, tôi hỏi thẳng: "Tiểu Nguyệt, em nói thật cho chị, rốt cuộc em yêu Lâm Khải Chính ở điểm nào? Bởi vì anh ta giàu có à?"

"Chị uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi thôi. Em không muốn nói những chuyện này."

"Không, em nói cho chị biết. Chị nghĩ mãi không ra, đàn ông giàu có nhiều vô cùng, chị cũng quen không ít. Hôm nào chị giới thiệu một người cho em."

Tiểu Nguyệt quay lưng với tôi, nhìn màn hình vi tính, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Khi em thích anh ấy, em cũng không hề biết anh ấy rất giàu có. Lúc em vừa vào công ty hai ngày, thấy anh ấy ngồi xổm trước cửa công ty nói chuyện với một ông lão, em thấy rất lạ. Sau đó anh ấy vào thang máy cùng em, gọi điện bố trí người khác mua vé tàu hỏa về nhà cho ông cụ, còn dặn đi dặn lại phải đưa lên tận tàu, ngoài ra còn đưa thêm năm trăm tệ. Ấn tượng lúc đó của em với anh ấy rất tốt. Sau này mới biết anh ấy là giám đốc phòng mình. Bộ phận chúng em rất lớn, có bảy tám chục người, loại thư ký nho nhỏ như em rất hiếm khi có thể gặp anh ấy. Chỉ khi họp mặt toàn thể nhân viên của phòng mới nhìn thấy anh ấy ngồi trên. Anh ấy ít nói, nhưng nói gì cũng đều rất đúng lúc, đúng chỗ, rất mạnh mẽ. Chị, không chỉ em, tất cả phụ nữ chỗ chúng em đều thích anh ấy."

"Người có tiền hành thiện chỉ để thỏa mãn cảm giác được làm Chúa cứu thế." Tôi nói.

Tiểu Nguyệt không để ý tới tôi, tiếp tục: "Anh ấy luôn lịch sự nho nhã như thế, rất khách sáo với những người có chức vụ thấp hơn, lên thang máy cũng sẽ nhường phụ nữ lên trước dù là cô gái nhà quê đưa cơm hộp. Thế nhưng, anh ấy dường như mãi mãi giữ khoảng cách với người khác, không ai biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì. Hình như anh ấy không có bạn, cũng không có người yêu. Anh ấy luôn cố gắng như vậy, lại luôn mệt mỏi đến thế. Mấy lần em thấy anh ấy ngồi một mình ngơ ngẩn trong phòng hội nghị, ngồi cả buổi chiều."

Những lời miêu tả của Tiểu Nguyệt lại khiến tôi nhớ tới Lâm Khải Chính vừa nãy, chính xác như vậy, tôi bất giác gật đầu.

"Có vài lần, chúng em làm thêm tới hơn mười hai giờ. Anh ấy cũng làm việc cùng chúng em tới tận khi ấy, sau đó bố trí xe lần lượt đưa từng người về. Anh ấy đứng ở cổng công ty, dặn dò lái xe nhất định phải nhìn mỗi một người chúng em đến nhà. Mùa thu năm ngoái, phòng tài vụ tổ chức một cuộc đi chơi, tất cả mọi người ngồi trên xe bus to, anh ấy ngồi bên cạnh em."

"Bọn em đã tán gẫu những gì?"

"Chẳng nói chuyện gì. Anh ấy không nói chuyện, đồng nghiệp khác đưa ra các tiết mục, anh ấy chỉ nhìn rồi vỗ tay. Nhưng trên đường trở về..." Trâu Nguyệt nhớ lại, gương mặt sáng bừng, "Em đã quá mệt, lắc la lắc lư ngủ mất. Khi em tỉnh dậy phát hiện mình luôn dựa vào vai anh ấy, anh ấy lại để em dựa vào vai mình..."

Tôi biết tôi đã sai rồi. Tôi càng như thế này càng khiến nó thêm hồi tưởng, thế là tôi vội vàng ngắt lời: "Bất cứ một người đàn ông nào cũng sẽ đều cho em dựa vào, chẳng lẽ còn đẩy em ra?!"

Ánh sáng trên gương mặt Tiểu Nguyệt biến mất trong phút chốc, nét mặt trở nên ảm đạm: "Đúng thế... Em biết em đang mơ một giấc mơ không thực tế, vì vậy em sẽ không để bản thân mình làm việc ngu ngốc nữa. Em sẽ để giấc mơ này mãi mãi chỉ là giấc mơ, để nó trở thành hồi ức của em."

Dưới tác dụng nặng nề của rượu và bài ca tình yêu bất diệt của Tiểu Nguyệt, đầu tôi càng lúc càng đau. Tôi đứng lên, vỗ vỗ vai nó: "Như thế là được. Đừng nghĩ quá nhiều. Tốt nhất đến mơ cũng đừng nên, ngủ một giấc tới sáng đi. Em nói như vậy thì chị yên tâm rồi. Chị đi ngủ trước đây."

Tôi trở về phòng mình, quần áo cũng không kịp thay liền lăn lên giường, ngủ một giấc tới sáng.

#mutatchymtee   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro