Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, trong đầu tràn ngập những lời nói của anh, còn có vẻ lo âu, bộ dạng mỉm cười và khi anh nghiêng người nhìn tôi, nói về lần đầu gặp gỡ, thần thái dường như có phần bối rối. Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện thêm một vài thứ lạ lẫm mà nặng nề, đè lên chỗ trái tim đang đập, khiến tôi không biết làm thế nào để bình tâm lại. Rất lâu, rất lâu sau mới có thể nhắm mắt.

Sáng sớm đứng trước gương đánh răng, đột nhiên tôi phát hiện mình có đôi mắt rất phản chủ. Ngủ không đủ hay tuổi già đã đến? Tôi ngậm bàn chải thở dài.

Trong gương, Trâu Nguyệt đầu tóc bù xù, giống như âm hồn xuất hiện sau lưng, khiến tôi sợ tới nỗi quay phắt lại, hét to: "Em làm cái gì vậy?"

"Chị, hôm qua phòng nhân sự gọi điện tới, nói công ty đã quyết định điều em tới làm việc tại Trí Lâm Logistics."

"Trí Lâm Logistics? Ở đâu?" Tôi vừa phun nước phì phì vừa hỏi.

"Bên ga tàu, không cùng chỗ với tổng công ty."

"Không nói nguyên nhân gì à?"

"Nói bên đó thiếu nhân viên quản lí tài vụ, phòng tài vụ ứng cử em qua."

"Nói vậy thì em được thăng chức à?" Tôi bắt đầu rửa mặt. Trong lòng thầm nghĩ: Tác phong của Lâm Khải Chính nhanh thật.

"Vâng." Tuy nói thế nhưng có vẻ như Tiểu Nguyệt không vui.

"Em nghĩ thế nào?" Tôi đứng thẳng lưng, dùng khăn lau mặt.

"Em không biết... chị, chị nghĩ có phải họ cố ý sắp xếp như vậy không?"

"Họ nào? Có ý gì?" Tôi hỏi ngược lại.

Trâu Nguyệt cúi đầu không nói. Tôi thật sự không quen bộ dạng nhão nhoẹt này của nó, nhấn mạnh từng từ một: "Trâu Nguyệt, em phải nhớ kỹ, cho dù em làm việc ở công ty đó hay không, em và Lâm Khải Chính đều là người – không – liên – quan."

Nói xong, tôi treo khăn lên giá, quay người về phòng mình.

Ngồi trước bàn trang điểm, tôi dùng lòng bàn tay vỗ nước hoa hồng lên mặt, đột nhiên cảm giác mình thật linh hoạt. "Người không liên quan" – đây là định nghĩa của Lâm Khải Chính với tôi tối qua, hôm nay lại bị tôi dùng để dạy dỗ Tiểu Nguyệt. Thực sự hai chị em tôi đều phải luôn ghi nhớ vị trí của chính mình.

Chín giờ, tôi tới văn phòng. Tiểu Trang chuyên quản lí công việc nội bộ gọi tôi: "Luật sư Trâu, sáng nay có hồ sơ vụ án của cô được gửi tới đây."

Tôi bước qua, nhận lấy hồ sơ vụ cướp đó. "Là người như thế nào mang tới?" Tôi không nén được bèn hỏi.

"Một người đàn ông trẻ tuổi, thấp thấp béo béo." Đương nhiên không thể là Lâm Khải Chính, anh sao có thể làm việc này.

Hồ sơ đưa tới rồi, Trâu Nguyệt cũng đã thuyên chuyển, quả thật không có cơ hội gặp lại nữa, tôi thầm nghĩ.

Vào văn phòng, tôi lấy tài liệu ra chuẩn bị viết đơn kiện, lại phát hiện một mảnh giấy nhớ màu vàng dán trên tài liệu, trên đó viết số điện thoại của viện trưởng Châu.


Mảnh giấy không ghi tên, phần tiêu đề chỉ ghi một chữ "Lâm". Lâm Khải Chính đã thực hiện việc mà anh ta nhận lời, thế nhưng lại thể hiện rõ sự xa lạ. Nghĩ tới nụ cười của anh tối qua, tôi không nén được có phần mất tập trung.


"Lâm là ai?" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

Tôi hoảng hồn, phát hiện Cao Triển Kỳ không biết đã cúi người sau mình khi nào, cũng đang chăm chú nhìn tờ giấy.

Tôi vội cất đi, cố ra vẻ trấn tĩnh nói: "Một người bạn, nhờ anh ta hỏi han cho vụ cướp giật này thôi."

"Người nào mà thần thông thế, giới thiệu cho tôi làm quen đi. Trong tay tôi còn có một vụ án giết người muốn kháng án."

"Chưa chắc có tác dụng, tôi không thể giới thiệu lung tung." Tôi xua xua tay.

"Ái chà, còn nước còn tát mà! Vụ án đó của tôi nếu như cứu lại được một mạng người, gia đình đồng ý cảm ơn tôi hai trăm nghìn tệ."

Tôi thấy phiền nhiễu, đứng lên đẩy anh ta ra cửa: "Vụ án của tôi còn không biết làm thế nào, ai để ý đến anh. Tự anh nghĩ cách đi."

Cao Triển Kỳ vừa lùi vừa tiếp tục nói: "Chỉ cần cô có thể giúp tôi, hai trăm nghìn tệ, tôi và cô chia 3 – 7 ... 5 - 5... cô 7 tôi 3 ... đều thuộc về cô?"

Tôi chỉ một mực đẩy. Sau khi ném anh ta ra khỏi, tôi định đóng cửa, ai ngờ anh ta dùng tay chặn lại, nghiêm túc hỏi: "Trâu Vũ, mấy hôm nay cô không sao chứ?"


"Tôi thì có chuyện gì?" Tôi lập tức phủ nhận.

"Thấy cô mấy ngày này tâm trạng bất an, trong nhà vẫn tốt chứ? Sức khỏe mẹ cô có ổn không? Tả Huy có làm phiền cô không?" Anh ta tưởng tượng ra rất nhiều khả năng.


"Không sao! Không sao!" Tôi vội vàng nói, sau đó tiếp tục đóng cửa.

Anh ta vẫn bướng bỉnh thò đầu vào: "Trâu Vũ, nếu có chuyện gì đừng quên tôi, tôi luôn bên cô."

"Cao Triển Kỳ!" Tôi kêu lên: "Anh đừng khiến tôi ghét anh!"
Anh ta làm vẻ mặt tủi thân: "Người ta nói dối nghìn lần cũng thành chân lý, sao lời thật lòng của tôi nói cả vạn lần, cô vẫn không tin nhỉ?"

"Tôi tin tôi tin, nhưng anh bây giờ đừng làm phiền tôi!" Tôi lấy tay đẩy đầu anh ta ra, lúc này mới đóng cửa.

Trở về bàn, tôi đặt tờ giấy nhớ vào trong sổ điện thoại.

Từng ngày từng ngày trôi qua như bình thường.


Trâu Nguyệt do dự mấy lần, cuối cùng cũng đi làm ở Trí Lâm Logictics. Bức ảnh có gương mặt mờ nhạt của Lâm Khải Chính trên bàn nó cũng không thấy tung tích đâu.


Vụ án cướp giật trong tay tôi kháng án lên tận Tòa án tối cao của tỉnh. Tôi cũng chuẩn bị tài liệu, được viện trưởng Ngô đích thân gặp mặt một tiếng đồng hồ. Ông còn gọi thẩm phán xét xử hình sự cùng nghiên cứu tình tiết vụ án, cơ bản đạt được tiếng nói chung.


Tôi vẫn đi đánh cầu lông, đi ăn lẩu đầu cá ở quán nhỏ đó, còn có hai lần đi khách sạn Thiên Nhất mời thẩm phán ăn cơm. Thế nhưng tôi không còn gặp Lâm Khải Chính nữa. Chỉ có một lần tôi đứng bên đường cách công ty anh không xa đợi taxi, nhìn thấy xe anh đi qua. BMW màu đen, biển xe toàn số 6, như thường lệ phía sau có hai chiếc xe đi theo, vô cùng phô trương trên con đường đông đúc.


Thế giới của tôi và anh, vốn dĩ không thể có điểm chung.

Trung tuần tháng năm, tôi nhận được phán quyết cuối cùng của Tòa án Nhân dân tối cao. Bộ phận thẩm phán tiếp nhận ý kiến biện hộ của tôi, phạm nhân được trì hoãn tử hình. Điều đó có nghĩa rằng đương sự của tôi vừa đi lướt qua Thần Chết, chỉ cần trong thời gian chịu phạt có biểu hiện tốt, sau mười mấy, hai mươi năm, anh ta có thể lại được tự do. Đôi vợ chồng đó cảm động rơi nước mắt, quỳ trước cổng Tòa án Nhân dân tối cao dập đầu tạ ơn. Tôi vội vàng lặng lẽ rời đi, nếu không cũng không thoát được nghi lễ quỳ lạy này.


Ngồi trên xe taxi, tôi lấy di động ra muốn gọi báo tin vui cho Lâm Khải Chính. Nhưng nghĩ lại, có lẽ anh không quan tâm đến kết quả của việc này, thậm chí có thể đã hoàn toàn quên rồi. Để tránh bối rối, tôi gọi vào điện thoại của trợ lí, khách sáo nhờ anh ta gửi lời cảm ơn. Trợ lí cũng khách sáo nhận lời.

Cho dù trong lòng tôi cũng có chút hy vọng anh gọi lại, hỏi han tình hình cụ thể, song không hề có bất cứ hồi âm. Quả nhiên là như vậy, việc này vốn dĩ không phải việc anh ta cần quan tâm.


Lại qua nửa tháng, chủ nhiệm Trịnh của văn phòng chúng tôi được đánh giá là một trong một trăm luật sư xuất sắc toàn quốc. Danh hiệu này khá tốn công sức và tiền bạc, cũng là việc đáng ăn mừng của cơ quan tôi. Bởi vậy ngày ông ta đi Bắc Kinh nhận giải thưởng, tôi và Cao Triển Kỳ đại diện đồng nghiệp ở văn phòng đi tiễn. Đưa ông ta vào cửa kiểm tra an toàn xong, chúng tôi quay người rời đi. Đột nhiên người tình bé nhỏ của chủ nhiệm bên cạnh chúng tôi chuồn mất, hóa ra ông ta nhân cơ hội này mang thư ký đi. Tôi và Cao Triển Kỳ ngầm hiểu, nhìn nhau cười.


Quay đầu lại, tôi thấy từ phía cửa có một đám người tràn vào, ai nấy đều âu phục giày da cực kỳ nổi bật. Sau đó trong đám người, tôi lại nhìn thấy Lâm Khải Chính. Anh mặc bộ âu phục màu đen, vừa đi vừa khẽ nói chuyện với một ông cụ bên cạnh.


Thấy anh đi tới trước mặt, trong lòng tôi hiện ra vô số suy nghĩ.

Chào hỏi anh?


Bỏ đi, anh hoàn toàn không nhìn thấy tôi.

Vẫn nên chào hỏi nhỉ?


Thôi bỏ đi, đừng quấy rầy anh và người khác nói chuyện.

...


Khi tôi đang do dự, anh đã bước tới trước mặt tôi. Lúc này, dường như anh vô tình quay đầu sang, tầm nhìn lại quét qua tôi.

Tôi thấy không tránh được, vội vàng nặn ra nụ cười: "Phó tổng giám đốc Lâm, xin chào!"

"Chào cô!" Anh cũng mỉm cười gật đầu trả lời. Chào hỏi xong, hai người đi lướt qua nhau.

Một thời gian không gặp hình như anh gầy đi chút, trước mặt tôi lại trở về dáng vẻ xa lạ, lạnh lùng và cao ngạo. Tâm trạng tôi không hiểu sao có chút sa sút.

Cao Triển Kỳ chọc chọc tôi, hào hứng hỏi: "Ai đấy?"

Tôi đành trả lời: "Đó là phó tổng giám đốc Lâm trước đây của Tiểu Nguyệt."

"Phó tổng giám đốc Lâm? Chính là Lâm... Lâm gì Chính đó?"

"Ừ." Tôi chả buồn giúp anh ta nhớ lại, thuận miệng đáp.

Anh ta quay đầu nhìn tôi chăm chú, thở dài nói: "Thật kiêu ngạo! Có điều điệu bộ tên này quả thực ra vẻ mình là người đứng đắn!"

Dùng tính từ kiểu gì đấy, tôi liếc xéo anh ta một cái.


Đột nhiên anh ta nhớ gì đó, hỏi tôi: "À? Cô quen người này khi nào? Trước đây không lâu còn nhờ tôi tìm hiểu anh ta mà?"

"Không coi là quen, chào xã giao thôi." Tôi né tránh trọng điểm.

"Loại người này cần phải coi trọng mối quan hệ. Có thể làm cố vấn luật sư cho công ty anh ta thì cả năm không cần làm gì nữa."

Trong lúc nói chuyện đã ra tới bãi đỗ xe, Cao Triển Kỳ gần đây mua lại xe Honda cũ của người ta, cưng khiếp. Trước khi tôi lên xe, anh ta còn dặn dò: "Đừng vội lên, giậm cát dưới chân đi đã."


Tôi chẳng buồn để ý tới anh ta, chui thẳng vào xe.

Trên đường cao tốc sân bay, anh ta vặn loa to, bật nhạc DJ, đầu còn không ngừng lắc lư theo tiếng nhạc, xe cũng lắc lư trên đường. Di chứng ngồi nhiều ở quán bar đây mà, tôi hoàn toàn hết bất lực.


Xe rốt cuộc cũng tới trạm thu phí đoạn cuối cao tốc, tôi thầm thở phào. Đột nhiên Cao Triển Kỳ kêu to: "Xong rồi, trước mặt có kiểm tra."

Tôi nhìn chăm chú, phía xa trạm thu phí quả thật có rất nhiều cảnh sát giao thông, tôi nói: "Anh không phạm tội, căng thẳng gì chứ?"

"Xe của tôi là xe buôn lậu, không có giấy tờ. Thảm rồi, thảm rồi."

"Chẳng phải anh có giấy phép sao?"


"Mượn của bạn, treo lên trên."


Cao Triển Kỳ nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chỗ để lén đi, nhưng xung quanh đều không có bất cứ con đường nào, anh ta đành mặt dày đi về phía trước. Quả nhiên, một cảnh sát giao thông chặn lại, chào theo kiểu nhà binh, muốn xem bằng lái xe và giấy tờ xe của anh ta. Cao Triển Kỳ lấy ra bằng lái xe, mong rằng trí trá qua được. Lúc này lại thấy một cảnh sát khác bước lên trước nói nhỏ bên tai cảnh sát đang kiểm tra, sau đó người đang kiểm tra Cao Triển Kỳ lại làm động tác chào: "Đồng chí, chúng tôi nghi ngờ xe của anh là xe lậu, xin anh xuống xe, chúng tôi kiểm tra lại."


Thảm thật rồi. Cao Triển Kỳ vội vàng xuống xe nói xin lỗi với cảnh sát, sau đó lại gọi điện khắp nơi, muốn tìm người quen để nhờ vả. Tôi xuống đứng cạnh xe, nhất thời cũng không biết phải làm sao, chỉ trơ mắt nhìn xe kéo của cảnh sát giao thông đang ầm ầm lái đến.


Lúc này, một chiếc xe màu đen phanh lại ngay cạnh tôi, mang theo một trận khói bụi. Tôi vội lấy tay bịt miệng.

Cửa xe hạ xuống, tôi phát hiện trong xe là Lâm Khải Chính. Anh đeo kính đen, ngồi ở vị trí lái xe, lên tiếng hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Xe của bạn tôi không có giấy tờ, cảnh sát giao thông muốn giữ." Tôi trả lời.

Anh gật đầu, sau đó nói: "Vậy em ngồi xe tôi về thành phố đi."

"Không được, tôi không thể đi một mình." Tôi lắc đầu.

"Bạn rất thân à?" Anh lại hỏi.


"Một đồng nghiệp ở chỗ làm." Tôi nói.


Anh rút di dộng ra, ấn số gọi đi, sau đó nói trong điện thoại: "Anh qua đây chút."

Chỉ thấy một người xuống từ chiếc xe đằng sau, chạy tới trước xe anh. Lâm Khải Chính hỏi tôi: "Chính là chiếc này à?"

Tôi gật đầu. Anh dặn dò khẽ hai câu với người vệ sĩ, người kia gật đầu, bước tới bên cạnh gọi điện thoại.

Lâm Khải Chính quay đầu nói với tôi: "Anh ta sẽ xử lý giúp bạn em, chắc không có vấn đề gì lớn. Hay là em lên xe tôi đi trước?"
Còn chưa đợi tôi trả lời, Cao Triển Kỳ cũng bước tới, vừa đi vừa gọi tôi: "Trâu Vũ, giúp tôi nghĩ cách đi."

Tôi vội vàng nói với Cao Triển Kỳ: "Phó tổng giám đốc Lâm đang ra mặt giúp anh, chắc không vấn đề gì."


Nghe thấy lời này, ánh mắt của Cao Triển Kỳ sáng lên, bước nhanh tới trước xe của Lâm Khải Chính, gật đầu khom người cảm ơn: "Phó tổng giám đốc Lâm, rất cảm ơn anh. Tôi là Cao Triển Kỳ, là đồng nghiệp của Trâu Vũ, cũng là bạn bè. Bây giờ chúng tôi cùng làm ở văn phòng luật sư, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có việc gì tôi có thể giúp đỡ, anh cứ nói." Nói xong liền đưa danh thiếp.


Lâm Khải Chính nhận danh thiếp, cười khách sáo: "Không sao, mọi người đều là bạn bè cả mà."

Cao Triển Kỳ vội vàng gật đầu: "Phó tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh rất nhiều. Lần sau đặc biệt mời anh đi ăn, anh nhất định phải đến."

Lâm Khải Chính lại khách sáo gật đầu, quay sang tôi hỏi: "Em định làm thế nào?"

Tôi biết anh muốn hỏi tôi có ngồi xe mình không, tôi nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đâu, có lẽ tôi đi cùng anh ấy. Cảm ơn anh, phó tổng giám đốc Lâm."

Cao Triển Kỳ đứng bên cạnh nói: "Phó tổng giám đốc Lâm, lần sau nhất định phải cảm tạ anh."
Lâm Khải Chính đưa tay bắt tay anh ta, nói: "Chuyện nhỏ mà, không cần quá khách sáo." Nói xong liền nâng kính xe lên, tăng ga, lái đi rất xa, cuộn lên một làn khói bụi.


Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng lần nữa, Cao Triển Kỳ bùi ngùi vô cùng trong làn bụi đường: "BMW 750, xe ngon! Hôm nay đúng là gặp quý nhân!"

Tôi quay đầu nhìn, người trợ lí đó cũng lên xe đi. Trong lòng tôi bồn chồn, chẳng phải nói muốn giúp chúng tôi xử lí à, sao đã đi rồi.

Đột nhiên nghe thấy cảnh sát giao thông bên kia gọi: "Này, chiếc xe Honda kia đi đi. Lần này có lãnh đạo giúp đỡ, lần sau đừng để tôi thấy anh nữa!"

Tôi và Cao Triển Kỳ nhìn nhau. Giải quyết xong rồi! Lâm Khải Chính này thật lợi hại!

Hai người chúng tôi lập tức chui vào trong xe, hất bụi mà đi.


#mutatchymtee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro