Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au:ăn mừng cũng thật muộn nhưng chúc mừng MV các anh nhà đã đạt 200 tr view 🎊🎊🎊

À mà nhắc lại short fic nhé!






Mùa đông đã qua được một nửa.

Vẫn chẳng khác gì so với năm ngoái, mùa đông vẫn được ngự trị bởi cái lạnh thấu xương. Tuy rằng mùa đông sắp kết thúc, nhưng nó lại chẳng có vẻ gì là sẽ nhường chỗ lại cho mùa xuân cả. Có lẽ nào, nó cũng lưu luyến thành phố này, không muốn rời xa nơi đây chăng?

Hoseok anh không ghét mùa đông, đúng hơn là rất thích nó. Vào những ngày đông lạnh giá, anh sẽ không phải vận động nhiều, càng làm giảm đi sự rắc rối mỗi khi đi lại. Anh chỉ muốn ngồi yên một chỗ mà thôi. Đặc biệt, Hoseok lại cực kỳ ghét mưa. Trời mưa lúc nào cũng đem lại cảm giác ẩm ướt, ủ rũ. Anh vốn không phải tuýp người quá mức bi quan, dù rằng cuộc đời anh không hề tươi đẹp như bao người khác, nhưng suy nghĩ của Hoseok lại tràn đầy sự sống. Khi mưa đổ tới, anh lại có cảm giác mình mất đi niềm tin để bước tiếp. Anh thực sự không phải một người may mắn có thể nhìn rõ từng bước đi của cuộc đời mình, nên việc mất lạc quan luôn khiến anh thấy bối rối, như thể bị lạc trong mê cung của những lựa chọn cho chính mình vậy. Với nắng lại ngược lại. Anh chưa bao giờ thấy nắng, nhưng anh biết mình yêu nó. Chính vì chưa bao giờ thấy nó, nên anh mới yêu nó, mong rằng mình sẽ thấy được nắng.

Giờ đã là 5 giờ chiều. Ấy thế mà không hiểu sao một người không thích đi lại phiền phức như Hoseok lại có thể cất công đi 3 kilometer từ nhà ra ga chỉ để ngồi đây không lý do. Càng hơn nữa, bầu trời mùa đông dù mới 5 giờ chiều thôi đã tối mịt mù rồi, anh thực sự rất lười biếng nên sẽ không dở hơi tới mức lặn lội 3 cây số để ra tận đây đâu.

Trời tối dần, hiển nhiên là nhiệt độ cũng giảm đi đáng kể. Hoseok mặc khá nhiều áo, kèm khoác thêm cả một cái áo dạ đen nữa, nhưng đôi lúc anh vẫn thoáng run người trước những cơn gió tê tái thoảng qua. 

Hoseok khá ngạc nhiên, anh ngồi xuống một cái ghế đá, và không ngờ giờ này còn có người ở đây. Anh nghe được vài tiếng lầm bầm nhẹ, có vẻ là một cô gái. Nghe chất giọng thì anh có thể đoán được, cô gái này còn rất trẻ, có lẽ chỉ kém anh vài tuổi là cùng. Hoseok năm nay 25. Nhưng có điều khiến anh thắc mắc. Không phải chuyến tàu cuối cùng đã rời ga từ 1 giờ trước rồi hay sao chứ? Cô gái kia còn có lý do gì để ngồi đây sao? 

Đang thầm tự hỏi trong lòng, anh bỗng thấy tiếng cô gái loáng thoáng bên cạnh, vẫn là đang tự thoại với chính bản thân. Hoseok cười thầm, cô gái kia chắc chắn là quên dù hoặc mũ nên không về được rồi. Huống hồ chi tuyết còn đang rơi rất dày hạt.

- Trời càng tối nên nhiệt độ cũng lạnh hơn nhiều rồi. Tôi không nghĩ tuyết sẽ sớm ngừng rơi đâu! 

Khẽ hắng giọng, anh nhắc khéo cô gái bên cạnh. Anh không nhìn thấy mặt cô, nhưng chắc chắn cô đang nhìn lại anh bằng con mắt khó hiểu. Không thấy tiếng trả lời lại, cũng không nghe cô ta lẩm bẩm gì nữa, anh dám chắc cô đang xấu hổ, và thầm quan sát hiện tượng ngoài kia theo câu nói của Hoseok anh.

Quả nhiên là vậy, mãi một tiếng sau mà vẫn không thấy tuyết ngừng rơi, bấy giờ cô gái ấy mới thực sự tin lời anh. Anh biết hiện tại cô ta đang rất vội. Thôi thì đành ra tay làm anh hùng một lần vậy. Kể ra thì lúc về anh lại phải đội đầu trần mặc cho tuyết rơi cũng có hơi đáng lo. Nhưng thân anh là đàn ông con trai. Có hay không thấy khó xử khi cạnh anh là cô gái không có dù để về trong khi tuyết đang rất dày hạt? Không nghĩ ngợi nhiều, Hoseok ho khan một tiếng rồi chìa chiếc mũ lưỡi trai của mình ra trước mặt cô: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro