SEA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SEA

Tác giả: Ciapika

Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh

—–****—–

Chapter one :

” Ngươi sẽ đi đâu ? ”

” Về làng ”

” Người ta sẽ không tha cho ngươi đâu ”

” Còn đỡ hơn ở đây ”

” Ngươi ghét bọn ta vậy sao ? ”

” Ai cũng căm ghét hải tặc cả ”

Ai cũng căm ghét hải tặc cả Người đó đã nói như thế trước khi biến mất vào trong bóng đen của đêm tối .

Gương mặt đó không còn xuất hiện trước đôi mắt của tôi nữa nhưng lời nói kia vẫn cứ như một cái gai ghim chặt vào tim .

Đã ba năm rồi vẫn chưa thể quên được .

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Cậu ta là một người có gương mặt nhỏ , cằm nhọn , và một đôi mắt to , lông mi dài . Nói chung thì ký ức về cậu ta chỉ là một cái gì đó mơ hồ, chỉ biết là một gương mặt khá hài hòa dù rằng không được gọi là ” mỹ nam tử ” . Tứ cười , thời gian cũng góp phần làm lãng quên một phần trong tôi rồi . Nhưng không hiểu sao đôi mắt đó và cả giọng nói đó vẫn tươi nguyên , cứ như mới ngày hôm qua .

Vẫn ám ảnh hòai trong những giấc mơ .

Tôi là một hải tặc .

Cái này là truyền thống rồi . Cha tôi cũng là một hải tặc và ông có cả một đội quân hùng hậu , và tôi thì kế tục làm cho đội quân đó ngày càng mạnh hơn .

Còn nhớ , đó là một chiều nhẹ tháng năm , đã gần vào hạ nhưng không hiểu sao trời vẫn trong , vẫn xanh như vừa mới vào thu . Còn cậu ta , tuổi mười lăm , cũng đẹp như một ngày thu .

Thuyền của cha tôi vì đánh nhau với quan phủ nên bị hư hỏng nặng .Hư thuyền thì phải sửa thuyền và để sửa thuyền thì cần đến thợ . Thế là có công việc cho cậu ta lẫn cha cậu ta . Và họ chỉ biết chúng tôi là một tóan thương nhân ” không may ” gặp nhằm hải tặc .

Chiều hôm ấy xanh , xanh đến mức cái màu ám ảnh đó bám vào những giọt mồ hôi trên trán cậu ấy , Phong nhi . Đó là kiểu cha cậu ấy gọi . Dĩ nhiên là tôi không thể gọi như vậy và dĩ nhiên tôi , với tư cách là thiếu chủ , cũng không có chuyện gì để nói với một người có xuất thân như thế .

Nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với Phong .

Không hiểu tại sao , có lẽ là vì cái cách cậu ta đã ngước nhìn tôi khi tôi đứng trên thuyền .

Gió biển thổi thốc , lồng lộng , gió biển làm mái tóc cậu ta lòa xòa , che hết cả gương mặt , chỉ còn hai con ngươi đen thẫm . Đôi mắt nhìn tôi vừa tò mò vừa xen lẫn một cái gì đó mà tôi chẳng rõ . Nhưng tôi biết được cảm xúc của ánh nhìn mà tôi đã dành cho cậu ta . Ánh nhìn dành cho một người Cao Ly xa xứ , cũng như tôi , như cha , như hầu hết những người ở trên chiếc thuyền này .

Và cả sự cao ngạo , đôi mắt tôi từ lúc mới sinh ra đã hằn sự cao ngạo . Tôi bỏ vào trong . Biết rằng cậu ta vẫn đang nhìn .

Vật vã sau mười ngày , dưới đôi tay khéo léo của hai cha con Phong , chiếc thuyền của bọn tôi đã trở về nguyên dạng , thậm chí còn đẹp và tốt hơn xưa .

Ngay lúc đó , hai người cũng đã phát hiện ra sự thật .

Tôi không biết làm cách nào mà cậu ta phát hiện ra sự thật , chỉ biết rằng cậu ta đã biết rồi .

Cha không muốn tha .

Chỉ có hai lựa chọn : họ sẽ ở lại đây hoặc chết .

Cha Phong và cả cậu ta đều không lựa chọn , họ trốn . Cha Phong thóat còn Phong thì không .

Thủ hạ của cha đã trói cậu ta bằng những sợi dây thừng to , tôi còn kịp thấy làn da sau lớp áo vải thô ửng đỏ .

” Hãy để hắn theo con ”

” … Con muốn hắn à ? ”

” Vâng ”

” Hắn có dòng máu của người Cao Ly , sẽ không chịu khuất phục đâu ”

” Con biết ”

” Thôi được , cứ cho hắn theo con ”

Sóng biển rào rào vỗ , đập vào mạn thuyền . Sóng biển có biết cái gọi là ” số phận ” ?

Đêm . Tôi ngồi yên trên giường , tay vẫn ôm thanh kiếm , còn cậu ta ngồi bó gối ở góc phòng . Ngọn nến leo lét chỉ còn kịp soi rõ một đôi mắt đen như đại dương thăm thẳm .

” Đi ngủ đi ”

” … ”

” Chỉ còn vài canh giờ nữa , chúng ta sẽ lại ra khơi rồi ”

” … ”

” Sáng mai sẽ có việc đang chờ ngươi ”

Dưới ánh vàng của ngọn lửa , cậu ta lại nhìn tôi với đôi mắt mang lời hỏi ” tôi trở thành nô lệ rồi à ? ”

” Đừng có nhìn ta như vậy ”

“… ”

” Đang nhớ nhà và nhớ cha sao ? ”

” …”

” Đừng có nghĩ đến chuyện trốn . Ngươi mà bước ra khỏi đây thì thủ hạ của cha ta sẽ ra tay ”

” …”

” Nếu ta … thả ngươi ra …”

Tôi không hiểu vì sao mình lại nói như vậy , chỉ biết rằng câu nói đó khiến đôi mắt Phong sáng lên .

” Thả tôi ? ”

“Đợi một lát đi ”

Ngay đêm đó , không hiểu sao tôi lại thả cậu ta đi , với võ công của mình , tôi đánh ngất mấy tên thủ hạ và chỉ đứng lặng lẽ nhìn cậu ta chạy về phía làng .

Thật ngu ngốc . Biết là chết mà vẫn về .

Ngu ngốc .

Chửi mắng ai đây ? Cậu ta hay chính bản thân tôi .

” Ta biết thế nào con cũng thả hắn ra ”

” Vậy sao ? ”

” Ta đã đọc được điều đó trong mắt con ”

” Và cha vẫn để con làm ”

” Con muốn làm gì thì nhất định sẽ làm bằng được . Ngăn cản con chỉ là một việc thừa thãi ”

” … ”

Gió vẫn thổi , đêm lạnh vô ngần bởi cơn gió của tôi đã đi xa rồi .

Có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày này , ba năm về sau .

Chapter two :

Một phiên chợ náo nhiệt , lọan đả , đông đúc , người qua kẻ lại , tràn ngập các mặt hàng : trang sức , tơ lụa , thú vật ,… và cả nô lệ .

Phong

Tôi nghĩ đó chính là Phong , lẫn trong đám nô lệ .

Dù không còn nhớ rõ mặt cậu ta nhưng tôi đoan chắc đó là Phong . Mà còn nhớ để làm gì khi rõ ràng ba năm qua cậu ta đã thay đổi quá nhiều . Kiểu tóc đặc trưng của một người Cao Ly đã dài sóng sượt , gương mặt kia không còn những nét tươi trong như xưa mà đã hằn lên những nét vô tình của thời gian , chai sạn và khắc khổ . Cậu ta chỉ cao hơn một chút so với ký ức của tôi , nhưng cũng gầy và đen hơn . Duy chỉ còn đôi mắt , vẫn lay láy một cái nhìn .

Những hàng liễu đung đưa sau lưng tôi , những hàng liễu nhỏ xuống dòng sông , biêng biếc , đôi mắt đó không nhìn vào dòng người qua lại , không nhìn vào những kẻ ” xem hàng ” , đôi mắt dán chặt vào những nhành dương liễu .

Dương liễu vẫn đung đưa …

” Dương tử giang đầu dương liễu xuân

Dương hoa sầu sát độ giang nhân “

Chẳng rõ người chết vì cảnh quá bùôn hay vì đôi mắt kia ?

” Ji Sung ”

” Vâng , thưa thiếu chủ ”

” Ngươi hãy lại kia hỏi tên người Cao Ly đó là gì ”

” Thưa vâng ”

………………………………………..

Những thanh âm ồn ào , những thanh âm vẫn không che hết cái sầu của một ngày thu .

Con sông này sao lạnh lùng ?

Số phận của ta và của ngươi đã gắn chặt vào nhau .

Ngày đó lẽ ra không nên để ngươi đi . Ngày đó lẽ ra có phải trói ngươi , ta cũng nên giữ ngươi ở lại .

Giả như ta bắt ngươi ở lại , ngươi sẽ căm hận ta nhưng …

Nhưng giả như cái con người đang đứng trước mặt ta không phải Phong thì chẳng phải đó là một tấn bi hài quá sao .

Bi hài .

Nực cười , phải rồi , một con người như cậu ta , thà chết nhất định không chịu làm hải tặc . Một con người như cậu ta … có bao giờ còn nhớ đến ta chăng ?

………………………………………….. ……………………………..

” Thiếu chủ ”

” Sao ? ”

” Tên người đó là Phong ”

” Vậy sao , ngươi hãy mua cậu ta rồi đem về phủ . Ta sẽ về trước . Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ ta là ai ”

” Thưa vâng ”

Chiếc xe ngựa đi lộc cộc . Và tôi , cũng lộc cộc với những suy nghĩ của mình . Hàng năm , hải tặc vẫn đưa những chuyến hàng mình cướp được , giả làm thương nhân và đem bán cho các nhà quan lại , các tên lái buôn . Nhiêu năm trời đó cũng khiến cha tôi mua được cả trăm ngôi phủ rải rác khắp nơi , vừa để tiện có chỗ ở , vừa tránh khỏi việc lộ bí mật , nhưng ngôi nhà chính vẫn cứ là chiếc thuyền lênh đênh trên biển .

Tôi có quá điên dại không ?

Có quá không ? Một thiếu chủ Min Woo lạnh lùng , tàn nhẫn , bình thản ngay trong cái chết của mẹ mình , nay lại vì một kẻ như Phong .

Ngăn không được , tôi đã ngăn mình không được . Dường như tất cả những cơn mơ của ba năm nay đã dồn hết cả vào câu nói đó .

Gíâc mộng ba năm của ta

Chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc đi …

Chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc đi …

Chapter three :

” Thiếu chủ , tôi đã đưa hắn về đây . Còn đây là thiếu chủ của phủ này ”

” Được rồi , Ji Sung , ngươi lui ra đi ”

Sau tấm rèm , tôi lặng lẽ quan sát cậu ta . Vẫn như cũ sao , đôi mắt vẫn tò mò như muốn xuyên qua tấm mành .

Đúng là … chẳng thay đổi gì cả .

” Ngươi tên là Phong ? ”

” Thưa vâng ”

” Ngươi từ Cao Ly à ? ”

” Thưa không . Cha tôi là người Cao Ly sang đất này lập nghiệp rồi kết thân với mẹ tôi ”

” Cha mẹ ngươi đâu ? ”

” Mẹ tôi đã mất khi tôi vừa ra đời còn cha tôi đã qua đời cách đây ba năm ”

” Vì sao ngươi lại trở thành nô lệ ? ”

” Vì một tóan hải tặc ”

Tất cả những câu nói đó dội vào tôi như tíêng sóng biển từ ngày này qua ngày khác vẫn đập vào mạn thuyền .

Đúng là Phong , đúng là người của ba năm trước .

” Ngươi lui ra đi rồi nói Ji Sung xếp đặt công việc cho ngươi . Nếu không có lệnh ta thì không được vào đây ”

” Thưa vâng ”

Tiếng đóng cửa vang lên thật nhỏ , chiều mộng , chỉ có những chiếc lá bàng đỏ rực rơi dưới hiên .

Thật là số phận khéo trêu người . Tôi đã để cậu ta đi ba năm trước , tôi đã để cậu ta đi theo lựa chọn của mình , trong cái lựa chọn đó rõ ràng không có ” hải tặc ” , không có ” nô lệ ” , thế mà vậy đấy , và cuộc đời đã đẩy cậu ta về tay tôi .

Thật quá đáng cười phải không Phong ?

………………………………………….. ………………………………………….. ……………………..

Tôi vẫn nhớ những buổi chiều . Những buồi chiều nắng mộng , trong làng , ngay bên dòng nước ngọt , dòng nước hiền hòa khác hẳn những đợt sóng dồn dập , lớp này ập tới lớp sau , những đứa trẻ đem những bông hoa không rõ tên thả xuống dòng nước xanh . Hoa cứ trôi , cứ trôi .

Hoa liệu có trôi ra biển chăng ? Hoa liệu có bám lấy thuyền , theo tôi chăng ?

Nắng tỏa lấp lánh trên dòng nước

Như một lọai đá quý

Nắng soi rạng gương mặt thon , đang nô đùa cùng lũ trẻ …

Là nắng khiến gương mặt sáng hay gương mặt đã khiến nắng sáng ?

Sáng lóa đến mức nhìn không rõ

Sáng lóa đến mức mơ hồ

Sáng lóa đến mức nhớ không rõ

” Xuân mộng thùy vân đán

Phi hoa trục thủy lưu “

” Thiếu chủ , lão gia cho gọi ”

” Xuân mộng thùy vân đán

Phi hoa trục thủy lưu ”

( ” Mộng đẹp , mây tan mộng

Hoa bay , nước cuốn hoa ” )

( trên đây là đọan hồi tưởng của Min Woo )

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Tôi phải làm tiếp công việc của tôi , lý do để đến vùng này , đem những món hàng đi bán cho nhà quan lại , địa chủ , cho các lái buôn . Và nơi tôi chọn đến là phủ của một viên quan đã về hưu .

Tôi cùng Ji Sung sắp xếp đồ đạc trên chiếc xe ngựa rồi chuẩn bị khởi hành , trước khi đi còn kịp che mặt để Phong không thấy tôi . Mà nếu cậu ta thấy tôi , liệu có nhận ra không ?

Cũng chả rõ , càng nghĩ càng …

Vương lão gia , tuy đã không còn làm quan trong triều nhưng ông ta được liệt vào hàng danh gia vọng tộc ở đất này , và ông ta có rất nhiều vợ . Những người bọn họ đều thích những món hàng của tôi , nữ trang , tơ lụa , phấn hồng …

Thỉnh thoảng tôi vẫn hay ghé lại và đã trở thành người quen với trên dưới trong Vương phủ .

Và ở đó , tôi gặp Nhạc Linh

Nhạc Linh là con gái út của Vương lão gia , và cũng là người con mà ông ta yêu quý nhất . Có lẽ vì nàng đẹp , có lẽ vì nàng tài . Nàng là một đại mỹ nhân với nhan sắc vô cùng hòan hảo và tuyệt mỹ . Có lẽ trong suốt phần đời còn lại của tôi cũng không thể gặp ai xinh đẹp hơn như thế . Đã gần tròn một năm tôi không ghé lại nơi này , nhưng tôi vẫn nhớ như in dáng dấp nàng .

Mùa xuân năm trước , nàng chỉ mới mười ba tuổi .

Dáng thanh tao , làn da như ngọc tạc , môi hồng và mơn mởn , mắt phượng , mày liễu . Quả đúng là

” Hiệu tần mạc tiếu đông thôn nữ

Đầu bạch tây thiên thượng hóan sa “

( Đừng bảo Đông Thi nhăn mặt vụng

Bạc đầu mã vẫn giặt bên khơi )

Năm ấy , tết , nhà Vương lão gia ngựa xe ra vào nườm nượp , quan khách bao nhiêu người không kể xiết , các quý phu nhân , các tiểu thư xúng xiếng trong những bộ xiêm y lông lẫy . Nhất là Nhạc Linh , nàng yểu điệu trong chiếc áo lụa hồng , chạy ra vườn đào cùng các chị . Họ đuổi bắt nhau , hò reo trong vườn . Cảnh xuân năm ấy chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh . Tôi ( lúc ấy được Vương lão gia giữ lại ) đã hứng chí vuột miệng một câu

“Xuân quý đáo Vương uyển ”

( Mùa xuân dạo bước Vương hoa )

Đang chơi vơi không biết nên ghép câu nào tiếp theo thì Nhạc Linh đã ngừng chơi , che miệng cười .

” Anh hùng kiến hồng nhan ”

( Người tài trông thấy người hoa nơi này )

Vậy đấy , một năm đã qua , biết đâu Nhạc Linh giờ đã về làm dâu nhà khác . Nhưng thật không ngờ , khi tôi vừa nhấc chén trà lên đã nghe một tiếng reo trong trẻo

” Phong Tư ca ”

Phong Tư . Phải , đó là cái tên mà chỉ có Nhạc Linh và Vương phủ mới gọi tôi thế . Từ ba năm trước , tôi đã lấy cho mình một cái tên chữ Hán .

Chapter four :

” Tiểu a đầu , thật không phải phép , khiến Phong công tử phải cười chê ”

” Không sao đâu Vương lão gia ”

” Không được đâu Phong công tử , con bé này đã mười bốn rồi . Còn đứng đó sao ? Mau cúi chào Phong công tử đi ”

” Vâng … Tiểu nữ Nhạc Linh kính chào phụ thân , chào Phong công tử ”

Tôi mỉm cười trước dáng điệu của Nhạc Linh . Không ngờ mới có một năm mà nàng đã không còn là một tiểu Tây Thi , mà đã trở thành đại mỹ nhân ” hoa nhường nguyệt thẹn ”

” Quá đa lễ rồi Vương lão gia . Tại hạ cứ mong ngài xem tại hạ như người trong nhà ”

Lão Vương vuốt râu cười xem chừng hỉ hả lắm . Còn Nhạc Linh , sau màn chào hỏi đã ngồi ngay vào chiếc ghế bên cạnh tôi .

” Nhạc Linh , cứ ngỡ không còn gặp được muội nữa ”

” Vì sao ? ”

” Ta cứ nghĩ muội đã về làm dâu nhà vương gia nào rồi chứ ”

” Huynh cứ khéo đùa ”

” Phải đấy , Phong công tử , con bé này , ngài xem , cứ như một đứa trẻ con . Còn phải dạy bảo nhiều ”

Tôi lại nhấc chén trà lên , khẽ mỉm một cái cười ý nhị . Ý tứ của Vương lão gia , Vương phu nhân , chẳng lẽ tôi lại không rõ ư ?

” Nhưng mà … chị Châu Đài đã xuất giá rồi Phong Tư ca ạ ”

Đôi mắt Nhạc Linh bất chợt đượm một nỗi buồn mênh mang . Châu Đài là người chị em thân thiết nhất của Nhạc Linh , bây giờ cô ấy đã xuất giá rồi , hèn chi cứ có cảm giác Vương phủ quá trống trải .

Hoa đào năm ấy sẽ chờ ai chôn ?

” À phải , Nhạc Linh , ta có đem mấy khúc lụa và ngọc trai của Cao Ly . Chắc hẳn sẽ rất hợp với muội ”

” Thật hay quá ”

Nàng lại reo lên , giọng trong lanh lảnh .

Vương lão gia lại cười khà khà

” Phong công tử chẳng hay năm nay bao nhiêu ? ”

” Tại hạ vừa tròn hai mươi ”

” Trẻ nhỉ ? Đã thành gia lập thất chưa ? ”

” Thưa chưa ”

” Song thân ngài vẫn khỏe chứ ? ”

” Thưa , mẫu thân đã mất mười năm trước , còn phụ thân hiện đang sống ở Cao Ly ”

” À… ”

Chuyện trò hồi lâu rồi cũng vãn chuyện . Nhạc Linh xin phụ thân nàng đưa tôi đi dạo quanh vườn , tôi gật gù tán thành , Vương lão gia cũng vậy .

Mùa thu , cả vườn đỏ rực màu lá phong . Dòng nước trong vườn vẫn trong xanh biêng biếc , nước cuốn lấy lá phong , lá phong cứ rơi , rơi ,…

Bất giác , tôi nhớ đến cậu ta .

Thật lạ , đã có cậu ta nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ cậu ta ?

Đây đâu phải là giấc mộng ba năm trước .

Những giấc mộng dài cứ trôi . Sóng biển vỗ liên hồi , đập vào nhau , tan ra , nằm dài trên bãi trăng . Trăng rọi vào biển , sóng nhấp nhô , lấp lánh.

Đêm

Biển đen

Vẫn thấy một chiếc lá phong .

Lá phong ? Chiếc lá phong nào lại lạc bến đến đại dương .

Tôi với tay lấy chiếc lá … Chiếc lá đong đưa

Vụt qua tay

Đong đưa …

Vụt qua tay …

” Phong Tư ca ”

“…”

” Phong Tư ca ”

” Hở ? ”

” Xem huynh kìa , lại nghĩ đâu đâu ”

” Uừm … ”

” Huynh ? ”

” Sao ? ”

” Thật huynh chưa có ý trung nhân nào chứ ? ”

” Sao muội hỏi vậy ”

” Các tỉ tỉ đều bảo rằng người như huynh ắt đã có người thương rồi ”

” Vậy sao ? ”

” Vâng ”

” Làm sao huynh có diễm phúc đó chứ .”

” Tại huynh không muốn thôi ”

” Hì ”

” Mà nhìn huynh cứ đôi khi …”

” Đôi khi sao ? ”

” Thấy có vẻ đau lắm … như … như … muốn níu kéo một bóng người vô hình nào đó ”

” … ”

Tôi nghe cái gì đó vỡ òa nơi đáy mắt . Ba năm qua … đó là biểu hiện của tôi sao ? Yếu đuối quá thế ?

” Chắc tại muội nghĩ nhiều quá . Mà … thật huynh chưa có ý trung nhân chứ ? ”

” Thật ”

Lúc đó tôi đã không nghe tiếng reo rất nhỏ của Nhạc Linh ” thật là hay ”

Chiều ập xuống , tôi cáo từ ra về .

Ráng chiều đỏ , những đám mây cam rượt đuổi nhau trên bầu trời , vần vũ , đen ,… thời khắc của ma quỷ .

Đỏ như những chiếc lá phong .

Cam đỏ làm tôi nhớ đến Châu Đài , một cô nương với vẻ mặt như buổi hòang hôn , thường kín đáo nhìn tôi bằng đôi mắt dài ý nhị . Một nỗi nhớ nhẹ nhàng , trôi nổi .

Cam đỏ làm tôi nhớ đến Phong , nỗi nhớ như tuôn trào ra trên mặt đất ngập ngụa , nỗi nhớ bao trùm lấy tôi . Nhớ đến đau cả ngực . Nhớ … nhớ … Chiếc xe ngựa lăn theo nỗi nhớ … nhớ … nhớ …

Phong

Cái dáng còm nhom , thấp bé hơn những thuộc hạ của tôi đến một cái đầu đang đứng nghỉ ngơi bên đống củi . Cậu ta cởi trần , mái tóc dài sóng sượt trôi theo chiếc lưng , chiếc lưng ngăm ngăm thấm đẫm mồ hôi … Và chiếc lưng đó hằn lên những vết sẹo chằng chịt .

Chapter five :

” Ý trung nhân ” , tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười . Nếu như Vương lão gia , Vương Nhạc Linh biết rằng tôi , một Phong Tư hào hoa chưa có ý trung nhân mà lại điên cuồng vì một tên đầy tớ thì sẽ ra sao nhỉ ?

Tôi thở dài , nhìn ra trời …

Đêm trăng , sáng quá … Đêm trăng , mùa nước lên , lại sắp phải đi xa …

Xa nơi này …

Xa Phong …

….

Bỗng vẳng nghe một tiếng sáo nỉ non … Tiếng sáo réo rắc như một vết dao khía vào trái tim của lữ khách xa quê .

Réo rắc

Tôi lần theo tiếng sáo … Phong

Tiếng sáo bỗng ngừng bởi bước chân tôi

” Đừng quay lại . Ngươi cứ thổi tiếp đi ”

” Khúc nhạc đó đã hết rồi , thiếu chủ ”

” Chỉ vậy thôi à ? ”

” Vâng ”

” Ngươi hay chơi sáo lúc đêm khuya lắm sao ? ”

” Thưa không ”

Coi kìa , sao tôi quá ghét cái tính của cậu ta , vẫn ít nói như ngày nào . Một kẻ như tôi , một kẻ chỉ cần dùng đôi mắt đã có thể ra lệnh cho kẻ khác nay lại phải cố làm một tên ” mồm mép ”

” Tôi … chỉ thổi vào những đêm trăng sáng ”

” Vì sao ? ”

” Đêm trăng làm tôi nhớ đến hai người ”

” Cha mẹ ngươi sao ? ”

” Thưa không , một là hải tặc và một là tiểu thư khuê các ”

” Hải tặc , là tóan hải tặc đã khiến ngươi trở thành nô lệ ?”

” Chỉ một trong số đó thôi ”

” Ngươi … hận hắn lắm phải không ? ”

“…”

“…”

” Không ”

Câu nói của Phong khiến tim tôi đập thình thịch . Không hận ? Không hận ? Có lý nào …

” Hắn đã thả tôi ra ”

“…”

” Hắn đã có thể bắt trói tôi , biến tôi thành hải tặc như hắn nhưng hắn đã để tôi lựa chọn ”

” Hắn … xem ra cũng có lòng tốt ”

” Thật ra .. ban đầu tôi đã nghĩ ngài là hắn ”

” Vậy sao ”

” Đã ba năm rồi , có lẽ hắn cũng cao như ngài . Tướng mạo hắn xưa kia nom rất giống ngài , cả giọng nói nữa ”

” Nếu như giờ gặp lại hắn , ngươi có nhận ra hắn không ? ”

” Có lẽ có . Đôi con ngươi cao ngạo của hắn không thể nào lẫn với ai khác được . Nhất là đêm trăng sáng , ánh sáng vằng vặc tỏa trên gương mặt hắn khi hắn thả tôi càng tôn thêm cái nét đó . Hắn cõ lẽ … đã coi thường tôi … một kẻ yếu hơn …”

Ta không bao giờ nghĩ về cậu như vậy

” Bởi thế , tôi nghĩ nếu người mua tôi là hắn , hẳn hắn sẽ khinh bỉ tôi lắm , một nô lệ ”

Không có , ta đã luôn nhớ cậu , ta đã luôn vui mừng vì gặp được cậu

” Nhưng đúng là ngài và hắn hòan tòan khác nhau . Ngài là đại công tử quyền quý . Hắn , có lẽ đã cười khẩy nếu có lúc nào nghĩ tôi chết …”

Trong những giấc mơ , ta đã luôn sợ cậu sẽ chết

Tôi đã không để ý đến giọng Phong nghèn nghẹn .

” Còn đại tiểu thư kia ? Người trong mộng của cậu sao ? ”

” Thưa không … thân phận thấp hèn của tôi làm sao … Đó là con gái của viên quan đã xử tôi , lẽ ra tôi bị bỏ đói trên hoang đảo , nhưng nhờ tiểu thư xin cho , tôi bị bán làm nô lệ , nhập vào đám người từ Cao Ly , thế cũng còn cơ hội sống ”

” Vậy … ”

” Tiểu thư đã qua đời . Một lần tôi theo chủ nhân ra chợ , thấy đám tang của nhà viên quan cũ , hỏi ra mới biết người nằm trong áo quan là tiểu thư , đã qua đời sau một cơn bạo bệnh ”

” Tiểu thư đó chắc rất xinh đẹp ”

” Nàng là người đẹp nhất trong những người tôi đã gặp . Đẹp mỏng manh như ánh trăng , như tên nàng Minh Nguyệt ”

” Thật đúng là

Giai nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu “

” Tôi đã nguyện vì tiểu thư mà mỗi đêm sáng trăng đều thổi khúc nhạc này ”

” Ngươi thật quá nặng tình ”

Tôi bỏ vào trong sau câu nói đó . Tự cảm thấy một mối hờn ghen vô cớ . Không hiểu vì sao , không hiểu do đâu . Tức cười , lại đi tứ tối với một người đã chết ?

Hay vì tôi đang tức với cái danh hiệu ” thiếu chủ ” này . Khi mà người kia , người đã quay quắt , đau đáu vì cậu ấy suốt ba năm lại chỉ được cậu ấy nhớ đến như một kẻ chỉ luôn khinh khi cậu ta .

Đau quá

Chén rượu soi đêm trăng

Chén rượu soi … ta

Lạnh…

Đau…

” Thiên khách thử thời đồ cực mục

Trường châu cô nguyệt hướng thùy minh “

( thiên khách trông vời thôi cũng uổng

Dọi ai trăng bãi luống bơ vơ )

Trong những cơn mơ , trong những cơn say , tôi đã không nghe được khúc nhạc của Phong , cũng không nghe thấy lời cậu ta nói ” Khúc nhạc này còn để cầu bình an cho hắn ”

Chapter six :

” Thiếu chủ , có Vương tiểu thư đến ”

” Vậy à ? Hãy đưa muội ấy vào đây ”

” Vâng ”

Ji Sung ra rồi , tôi vẫn không ngước đầu lên nhìn .

Mới có tin thuyền của nhà họ Hòang sẽ ra khơi tháng sau . Hoàng Nhật Độ , xem ra ngươi hết có thể huênh hoang được rồi .

” Phong Tư ca ”

” Nhạc Linh muội , ngọn gió nào lại vời muội đến đây ”

” Huynh cứ khéo đùa ”

“…”

” Lần đầu tiên muội vào thư phòng huynh đấy ”

“…”

” Sao huynh không vén tấm mành lên ?”

” Muội thứ lỗi . Hôm nay ta vốn không khỏe ”

” Huynh đã cho vời đại phu chưa ”

” Rồi , có lẽ chỉ vì thay đổi thời tiết thất thường ”

” Huynh …”

“…”

” Trong phủ huynh có một tên nô bộc mới …”

” Sao ? ”

” Hắn để tóc dài , người khá nhỏ nhắn , hơi ngăm ”

” À … Phong ”

” Hắn là gì Phong ?”

Câu hỏi của Nhạc Linh làm tôi tắc nghẹn , từ trước đến nay , tôi chưa bao giờ hỏi họ cậu ta là gì . Dường như cả họ và tên đều chỉ độc một từ ” Phong “.

Thật khó hiểu …

Tôi …

Hay vì tôi chỉ muốn biết cậu ta với cái tên ” Phong ”

” Huynh … cũng chẳng rõ ”

” Hắn đó … cứ nhìn lom lom muội ”

” Vậy sao ? Cũng chả trách , Nhạc Linh muội quả đúng là tiên nữ ”

” Thật vô lễ ”

” Uừm … để huynh bảo hắn ”

” Phong Tư ca , thật đáng tiếc , trời đẹp quá , muội muốn bát phố cùng huynh . Thế mà chẳng may …”

” Dù ta có khỏe cũng không đi cùng muội được . Còn bao nhiêu việc cần ta ”

Tôi vẫn chăm chú với đám giấy trên bàn mình . Lúc đó , tôi đã không nghe thấy tiếng Nhạc Linh lẩm bẩm

” Phong … Phong Tư … Tư Phong … Nhớ Phong ?…. ”

” Hửm ? ”

” Phong Tư ca … muội … muội … muội xin cáo từ ”

Qua tấm mành , tôi vẫn nhận rõ giọng của Nhạc Linh cứ run lên bần bật theo vẻ mặt tái mét của nàng .

” Nhạc Linh muội , muội vẫn khỏe chứ ? ”

” Muội khỏe … muội xin cáo từ ”

Vừa dứt câu , Nhạc Linh đã vụt chạy ra khỏi cửa .

Muội ấy đã phát hiện ra điều gì ? Mà thôi , cũng không đáng lưu tâm lắm .

Trời hôm nay xanh , trong văn vắt , những đám mấy trắng thả mình trôi nổi bồng bềnh , đám mây to nhất tạo thành hình một chiếc thuyền . Một chiếc thuyền đang giương căng buồm . Nhưng cơn gió nhẹ nhàng chỉ khẽ đẩy nó lướt đi tĩnh lặng trên biển trời …

Tôi nhớ cái mùi sóng biển

Tôi nhớ cái mùi nắng

Tôi nhớ cái mùi gió

Tôi nhớ … Phong

Câu hỏi bâng quơ của Nhạc Linh làm tôi lưu tâm . Thế là ngay đêm đó , tôi đội chiếc mũ có mạng che mặt , đem bình tửu nhi hồng ra chố Phong

” Đêm nay trăng không sáng ”

” Thiếu chủ ”

” Trăng không sáng nhưng ta vẫn có thể cùng uống rượu”

” Thiếu chủ … tôi … ”

” Đừng quá câu nệ . Thiếu chủ của ngươi đang chán đây ”

” Vâng ”

Tôi rót rượu ra cho Phong và yên lặng ngồi nhìn cậu ta nốc cạn ly

” Ngươi là gì Phong ? ”

” Họ mẹ tôi là Nhạc . Lẽ ra tên tôi là Nhạc Phong Linh . Nhưng người nhà cứ gọi là Phong , riết quen ”

Nhạc Phong Linh … cái tên thật … chẳng hợp với cậu ta . Một người ít nói như cậu ta mà lại mang cái tên là ” Phong Linh ”

Lúc đó , tôi đã không nghĩ đến một mối ác duyên mà nó đã hiển hiện ở những cái tên của chúng tôi : Vương tiểu thư , tôi và Phong . Một mối ác duyên . Đau lòng .

” Vương tiểu thư đẹp đấy chứ ”

Vừa nói tôi vừa chuốc rượu cho cậu ta

” Ai cơ ? ”

” Là vị tiểu thư đã đến phủ này ban sáng ”

” À … chắc hẳn tiểu thư bất mãn lắm khi thấy tôi cứ nhìn nàng ấy ”

” Quả có thế thật ”

” Nhìn đằng sau quả rất giống …”

” Gíông Minh Nguyệt tiểu thư phải không ?”

” Thưa vâng , còn cả đôi môi nữa , nhưng tiểu thư Minh Nguyệt có nét buồn , còn Vương tiểu thư kia cứ như … ”

” Một chú chim non ”

” Vâng ”

Tôi lại ngước nhìn trăng , trăng cong như hìng lưỡi liềm . Ánh trăng mờ nhạt , ánh trăng nhờ nhạt , nỗi buồn của Ngọc Thố xưa kia có phai mờ theo ánh trăng ?

Sầu .

Đau.

Tôi lại nhìn xuống chén rượu của mình . Nỗi đau ba năm vẫn chưa thể gội sạch . Vì sao vẫn chưa thể gội sạch ? Đã tốn bao nhiêu rượu rồi ?

” Trừu đao đọan thủy , thủy cánh lưu

Cử bôi tiêu sầu , sầu cánh sầu “

( Rút đao chém xuống nước , nước càng chảy mạnh

Nâng chén tiêu sầu , càng sầu thêm )

” Thật quá giống ”

” Sao ?”

” Lúc nãy ngài ngước lên , dù không thấy được khuôn mặt ngài , tôi vẫn cứ tưởng như là hắn ”

” …”

” Ngài có thể cởi nón ra không ?”

“… ”

“…”

” Ta … ta bị bệnh phong thuở bé , dù không chết nhưng mặt mũi đã biến dạng cả rồi ”

” Thật tiếc ”

” Ngươi… nhớ hắn vậy sao ? ”

” Tôi căm ghét hắn ”

Và Phong chìm vào giấc ngủ bởi cơn say . Tửu lượng của cậu ta thật kém và tôi phải vác cậu ta về phòng .

Ngủ đi Phong

Hãy ngủ đi Phong

Căm ghét .

Tôi bật cười . Không biết rõ tâm tình của mình . Phải , còn mong gì chứ . Cậu ta còn có thể có tình cảm gì với một tên hải tặc ?

Đau …

Hãy cứ căm ghét đi Phong .

Để tôi luôn được ở trong cậu .

Căm ghét …

Sáng đó , Phong tỉnh dậy thì tôi đã đi rồi . Tôi đã theo con thuyền của mình ra khơi , hướng về phía đại dương thăm thẳm , hướng về những cuộc chiến .

Ta sẽ đi xa người

Ta sẽ quên lãng người trong phút chốc

Nơi những đợt sóng , ta sẽ cố lãng quên người

Nơi những đợt sóng , ta đã cố lãng quên người

Nơi những đợt sóng , ta đã yêu người .

Chapter seven :

Sóng biển gào

Sóng biển khóc ? Hay sóng biển nhớ ? Nhớ gì ? Nhớ gió hay sóng biển vẫn còn nhớ người ?

Sóng biển vẫn còn nhớ người …

Tôi đứng nghe từng con gió táp vào mặt . Gió lồng lộng , như hờn , như ghen , chả rõ mối hờn nghìn năm trước của gió là gì . Nhưng có lẽ gió không quên được …Vẫn còn đau … sẽ còn rất đau .

Cả nghìn năm , ôm một mối hờn , khóc với người , gào với người . Người không để ý . Nổi giông tố . Người cũng không rõ .

Chỉ còn có thể ôm nỗi đau mà khóc một mình

Khóc một mình …

” Min Woo ”

” …”

” Biển hôm nay thật đẹp phải không ? ”

” …”

” Con thật giống mẹ con ”

” Con không giống bà ấy ”

” Càng ngày ta càng không thể biết con đang nghĩ điều gì ”

” Cha … sao cha vẫn yêu bà ta ? ”

” Vì ta đã yêu mẹ con ”

” Ngay cả khi bà ấy phản bội cha ? ”

” Con cứ cho ta là một kẻ ngốc ”

” Cha …”

” Sao ? ”

” Lần này , hãy để cái người mang tên Phong Tư gặp hải tặc ”

” Hửm … ? ”

” Phong Tư cũng là thương buôn mà chưa bao giờ gặp hải tặc . Không phải là quá lạ sao ? ”

” Con nói cũng đúng . Nhưng còn chuyến hàng của nhà họ Hoàng . Nếu Phong Tư gặp nạn , hẵng hắn sẽ dời chuyến hàng lại ”

” Chúng ta hãy sắp xếp chúng cùng lúc . Trên biển này đâu chỉ cha là hải tặc ”

” Phải .”

Chúng tôi không giết người . Chúng tôi chỉ cướp của những kẻ giàu có , hợm hĩnh . Và với danh nghĩa Phong Tư , tôi cũng đã phân chia một ít tài sản cho những người nghèo . Đó là chí nguyện của cha tôi từ thời trẻ , từ thời ông ngọai tôi , một con người danh gia đã hất cha ra ngòai cửa vì chữ ” nghèo ” . Đâu phải tất cả hải tặc đều ác độc .

Nhưng người ta vẫn cứ căm ghét .

Nhưng cậu ta vẫn cứ căm ghét .

” Con vẫn tiếp tục tìm kiếm sao ? ”

” …”

” Ba năm rồi , con vẫn không thể quên ”

” … ”

” Giá mà con đa tình . Chỉ trách con quá giống ta ”

” Con đã tìm được Phong ”

” Sao ? ”

” Con đã tìm thấy cậu ấy trong một chợ buôn nô lệ ”

” … ”

” Con sẽ không phạm phải sai lầm ngày trước . Dù phải trả cái giá nào , con nhất định cũng phải giữ cậu ấy lại ”

” ……….”

Biển gào cùng gió , thê thiết . Biển và gió chung một mối hận ?

Mối hận từ ngàn xưa chưa rũ được .

Đau đáu …

” Giang nam , giang Bắc cảnh cùng chung

Thiên nhị ly nhân hận trùng “

( Giang nam , giang bắc cùng chung hận

Luống để người xa phải chạnh lòng )

Chapter eight :

Đêm trăng , đêm trăng sáng .

Trăng tràn vào thuyền , ngập hồn tôi . Sáng quá . Trăng xuyên qua đáy mắt . Sáng quá …

Trăng … khóc ướt hồn tôi .

Tôi ngồi bật dậy , nhìn ra ngoài cửa sổ . Chẳng rõ bây giờ đã là canh mấy , chỉ thấy màu trắng bạc vằng vặc của đêm trăng .

Trăng , đã hai con trăng qua .

Trên thuyền , những tiếng chè chén , tiệc tùng đã hết . Có thể là đã khuya lắm rồi . Yên ắng quá , trên đại dương mênh mông chỉ có thể nghe tiếng sóng , tiếng gió , tôi ra ngòai , đứng tựa vào thành thuyền , hướng mặt lên trăng . Giá mà có thể như giấc mộng đó , để trăng , để gió tràn ngập đầy hồn .

” Thiếu chủ , người vẫn chưa đi nghỉ ”

” Ta chỉ vừa mới thức dậy . Tiệc đã tàn lâu chưa ? ”

” Thưa lâu rồi ”

” Ngươi xem ra vẫn tỉnh táo ”

” Tôi không thích rượu ”

” Vẫn nhớ chuyện đó sao ? ”

“…”

” Thiếu chủ , … lão gia sẽ đổi lấy mấy người nô lệ ấy chứ ”

” Uưm … ta cũng có ý đó . Ji Sung , đêm nay trăng thật sáng ”

Đêm trăng sáng làm tôi nhớ đến Phong . Có lẽ giờ này cậu ta cũng đang thổi khúc nhạc tế hồn cho Minh Nguyệt , có lẽ cậu ta cũng đang nghĩ đến tên hải tặc để khắc sâu thêm lòng căm ghét . Tự hỏi , có phải cậu ta nhìn trăng để nhắc mình không bao giờ được quên mối hận với hải tặc , là tôi ?

Trăng cũng làm tôi nhớ đến những người nô lệ . Cái suy nghĩ ấy chợt đến vậy thôi , xem chừng cũng không liên quan gì . Ban sáng có một chiếc thuyền hải tặc khác , một người quen của bọn tôi , ông ta thường đề nghị đổi hàng . Và cha tôi , mỗi lần như thế đều đổi lấy một ít nữ trang và nô lệ . Bọn tôi không buôn nô lệ , mỗi lẫn như thế , người nào muốn ở lại thì sẽ ở , người nào muốn về , cha tôi sẽ sai người chèo thuyền nhỏ đưa họ về .

“Con người sinh ra không phải để làm nô lệ ” . Cha tôi thường nói vậy và ông căm ghét những kẻ buôn nô lệ .

Nô lệ , bọn họ đều có điểm giống nhau , tất cả đều nhem nhuốc , nhếch nhát , sợ hãi . Qua ánh sát lắt leo của những chiếc hầm , tôi đã thấy họ . Ít khi tôi ra ngòai sáng nhìn họ , điều đó để bảo vệ một phần bí mật , nhỡ như có kẻ vong ơn… . Nhưng trong suốt những năm qua , chúng tôi chưa gặp một kẻ như vậy . Hầu hết họ , nếu có gặp lại cha tôi trên đường , sẽ mỉm cười chào ông như thể ông là một đại quan có chức quyền .

Nô lệ , họ lại làm tôi nhớ đến Phong . Dáng vẻ gầy guộc , đôi mắt thiếu sức sống , tất cả đều làm tôi nhớ đến Phong . Nếu ngày Phong bị bỏ trên hoang đảo mà tôi cứu được Phong , cậu ta có còn căm ghét tôi ? Và nếu giả như có ngày đó , dù Phong có ngỏ ý muốn về đất liền , dù cha tôi có đồng ý , thì tôi chắc chắn một điều rằng , tôi sẽ giữ cậu ta lại , nhất định … Phong

Ta đã phạm sai lầm …

Sai lầm của ta không phải vì đã gặp em

Sai lầm của ta không phải vì đã yêu em

Sai lầm của ta là đã để em đi

Gió đã bỏ quên biển , gió đã vào đất liền . Gió đã ôm mối hận nghìn năm .

Muộn rồi

Gió khóc

Gió thét

Gió gào

Đều đã muộn…

Chapter nine :

Quả đúng như tin báo , chỉ sau độ ba tuần trăng , thuyền của họ Hòang đã lọt vào bẫy phục kích mà chúng tôi đang giăng sẵn . Vẫn như cũ , câu cửa miệng của cha là ” Chỉ cướp , không giết . Hàng thì tha , chống cự thì đừng trách ”

Nói là thế nhưng bọn tôi vẫn chỉ làm bị thương những tên lì lợm mà thôi .

Nhưng tên Hoàng Nhật Ðộ , đến chết vẫn không chừa thói hêunh hoang của hắn . Hắn nghĩ có thể chiến thắng hải tặc , những tên cướp sành sõi và đã quen với biển hơn hắn sao . Chỉ một lát sau , thắng thua dã rõ . Tôi , vẫn với chiếc khăn bịt mặt đen quen thuộc ,cảm thấyt không thể nén được tiêng cười khinh bỉ , cái mặt bủng beo của hắn cắt không còn hột máu . Nếu có thể được , tôi rất muốn giết hắn bởi những trò nhơ nhuốc hắn đã gây ra với nhiều cô gái nhà lành , mà tuyệt nhiên, vì thế lực của họ Hoàng , tất cả những tội lỗii đó đã được giấu nhẹm .

Hòang Nhật Độ , sẽ có ngày ta biến ngươi thành con gà thiến

Tôi giấu kỹ suy nghĩ đó trong đầu .

Ngay đêm đó , Phong Tư cũng đã lên chiếc thuyền nhỏ thẳng hướng Giang Nam .

Trước khi đi , tôi và Ji Sung đã nhanh chóng hóa trang cho giống người vừa gặp hải tặc .

” Chúng ta cần phải có cái gì đó thực hơn ”

Tôi nói vậy rồi vung thanh kiếm chém vào cánh tay trái của mình . Những giọt máu nhanh chóng loang ra , thấm vào chiếc áo trắng . Ji Sung xé áo tôi , buột vêt thương một cách cẩu thả . Cha chỉ chép miệng rồi bỏ ra ngoài . Có lần , cha đã nói ” Ji Sung đã theo con quá lâu nên đôi mắt hắn cũng bình thản như con ”

Có lẽ đúng là thế , Ji Sung là tâm phúc của tôi . Hắntheo tôi từ bé , khi cha hắn , một kẻ nát rượu giết mẹ hắn , đốt nhà và cũng định giết hắn , và hắn đã rất hiểu tôi theo cái cách lặng lẽ của hắn .

Sáng hôm sau , cả Giang Nam đã biết chuyện Phong Tư công tử gặp hải tặc . Họ xúm vào tôi dù Hoàng Nhật Độ cũng gặp nạn , có lẽ vì chẳng ai trong thành này ưa hắn , họ cho rằng đó là do quả báo của hắn , có lẽ vì Hoàng Nhật Độ còn cả thuyền , chỉ không còn của cải mà thôi . Và tôi , chỉ có việc đóng vai người bị thương gục trên vai Ji Sung , còn Ji Sung thì có nhiệm vụ thuật lại câu chuyên cho tất cả những kẻ tò mò . Tôi khẽ mỉm cười , lẽ ra hắn nên là một diễn viên hí kịch .

Một cách nhanh chóng , những danh gia liền cử người tới xu nịnh , tôi thấy Vương lão gia , Vương Nhạc Linh và một vài người khác . Chỉ không thấy Phong .

Tôi thấy những giọt nước mắt của Nhạc Linh .

Châu lệ ! Những giọt lệ quá đẹp . Thật phí …

Ðừng khóc cho ta , Nhạc Linh . Những hạt châu lệ . Biết không, ta không cần châu lệ , ta … chỉ cần một đôi mắt trong xanh … đôi con ngươi trong như biển …Phong .

Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ấy.

Tôi cố len qua những giọt nước mắt của Nhạc Linh , len qua những tiếng hỏi thăm để nhìn ra ngoài . Vẫn chẳng thấy Phong

Phải thôi

Cũng phải thôi

Không oán trách gì

Ngoài kia hoa đã rụng rồi .

” Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên

Hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên”

( Hoa bay hoa rụng ngập trời

Hồng phai hương lạt ai người thương hoa )

Chapter ten :

” Trời đã không còn trăng nữa rồi ”

” Thiếu chủ … sao ngài lại ra đây ?”

” Ta không thể ra đây sao ?”

” Thưa không. Chỉ là … ngài vừa mới bị thương ”

” Ta đâu có yếu đến mức đó ”

“…”

” Ban sáng , ta không thấy ngươi ”

” Tôi ở sau nhà đốn củi … Tôi … ”

” Sao ?”

” Vương tiểu thư xem chừng không thích tôi ”

Một cơn giận vô cớ vùng vẫy trong tôi .

Vương Nhạc Linh , chỉ vì Vương Nhạc Linh mà cậu ta tránh tôi . Hay thật , hay thật , tôi chả là cái gì so với niềm yêu ghét của Nhạc Linh .

” Cô ta không phải thiếu phu nhân của cái phủ này ”

Lời nói tự bật ra , không thể kiềm lại .

” Hở ”

” Ta nói Vương Nhạc Linh không có quyền hành gì trong cái phủ này ”

Chỉ cần cậu muốn , chỉ cần một lời nói của cậu , ta sẽ cấm cửa Vương Nhạc Linh . Mãi mãi muội ấy cũng không thể bước chân vào phủ này .

“…”

” Nên ngươi không cần tránh nàng ấy ”

” …”

” Ngươi … đã qua tay bao nhiêu người chủ rồi ? ”

” Năm người . Tính cả ngài là sáu ”

” Vết sẹo trên người ngươi là do một trong những kẻ đó gây ra sao ? ”

” Không hẳn . Một số chúng là do buổi đầu , tôi tìm cách trốn, họ bắt được và đánh ”

Tôi cười thầm . Quả đúng là Phong

” Tất cả những người chủ đó đều tệ như nhau sao ? ”

” Không hẳn . Nhất là một người …”

” Người đó chắc rất tốt với ngươi ”

” Vâng , rất tốt ”

“…”

Lại ghen sao Min Woo ?

Câm đi Phong . Đừng nói nữa , đừng bao giờ nhắc về một ai đó khác với vẻ mặt đó . Coi đôi mắt của cậu kìa , sao nó lại mông lung ? Sao nó lại xa xăm , lại hướng về con người của quá khứ với một niềm nhớ man mác .

Đừng thế , Phong

Tôi …

Đau…

” Ngài … bọn cướp biển mà ngài gặp … có ai như hắn không ?”

” Như tên hải tặc mà ngươi đã gặp à ? ”

” Vâng ”

” Hắn còn trẻ không ? ”

” Chắc cũng cỡ tuổi tôi ”

” Vậy thì không .Không có ai như ngươi tả ”

” Cũng phải . Nếu ngài có gặp , hẳn ngài sẽ không bao giờ quên đôi mắt của hắn ”

” Uừm … ”

Khúc nhạc này , khúc nhạc này thổi cho ai ? Cho một người đã đi về với cát bụi , hay cho những con sóng đang gào thê thiết ?

Cho ai ?

Vẫn còn nghe thấy tiếng sóng ập vào bờ

Vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của biển

Sóng … biển … không soi rọi được nỗi buồn .

Nhưng điều tôi không ngờ là cái quá khứ một lần nữa trở về ám ảnh .

Một buổi chiều , phải , là buổi chiều lạnh , đã bắt đầu vào đông , những cành cây khô trụi lá . Ngoài chợ , người thưa thớt , lá đã rụi cành .

” Phong ”

Chapter eleven :

Hôm ấy , Phong theo tôi ra chợ mua chút đồ lặt vặt . Thật ra thì đó là vì tôi muốn cậu ta ra ngoài chơi chút . Ở mãi trong phủ thật quá bức bối . Khi bọn tôi đang đứng lựa vài khúc lụa thì bỗng nghe thấy cái âm thanh trầm lạnh đó .

Cả tôi và Phong đều quay lại theo câu nói . Trước mặt chúng tôi là một vị công tử khá tuấn tú , dáng điệu phong nhã . Nhưng xem chừng có gì đó đáng lưu ý ở con người này .

” Không nhận ra ta ư ? ”

Vị khách lạ kia mỉm cười , tay phải vẫn nhịp nhịp cây quạt vào lòng bàn tay phải

Tiếng gió nhẹ nhàng vút qua

” Ra là ngài , Hoàng công tử ”

Phong khẽ cúi chào , tiếng nói của cậu ta nhẹ , như thể nó sẵn sàng vụt theo tiếng gió

” Còn đây là … ”

Hoàng công tử đó lại hướng ánh mắt về phía tôi . Tuy đã cách nhau qua một tấm mạng , nhưng cái cảm giác khó chịu dường như sẵn sàng len lỏi để nhắm về phía hắn . Hay cảm giác khó chịu là do hắn ?

” Tại hạ là Phong Tư ”

” Ra đây là Phong công tử nổi tiếng khắp Giang Nam sao ? Xin thứ lỗi cho tiểu sinh . Tiểu sinh là Hoàng Nhật Minh ”

” Ngài là nhị công tử của Hoàng phủ . Đã nghe tên ngài lâu rồi nhưng bây giờ mới biết mặt . Thất lễ , tại hạ và Phong phải sớm về phủ ”

” Vâng , chào ngài ”

Tôi gật đầu chào lại hắn .

Hoàng Nhật Minh ,theo như tôi biết , là con trai thứ của Hoàng gia , thuở bé đã thông minh linh lợi . Nghe nói hắn không giống như anh hắn và cha hắn , chỉ thích ngao du đây đó , lấy thiên nhiên , thơ phú làm vui .

Nhưng không hiểu sao , từ con người nho nhã trong bộ áo trắng lại toát ra mùi tử khí ?

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều .

Có lẽ vì hắn đã lại gần Phong .

Những kẻ đến gần Phong đều gợi mùi sự bức bối trong tôi ?

Ra thế …

Nhưng hắn là gì của Phong ?

Lẽ nào lại là kẻ đó , con người của quá khứ đó ?

” Ngươi quen hắn à ? ”

” Vâng . Có biết qua ”

” Là một trong những người chủ của ngươi ”

” Thưa không ”

” … ”

” Ngài còn nhớ tôi đã nói đến một người ”

” Hửm ? À … ”

” Hoàng công tử là bạn của vị công tử đó ”

” Vậy … vị công tử đó sao rồi ? ”

Tôi lại hỏi , không hiểu rõ giọng trong câu nói của mình . Trời lạnh quá , trời làm cho cả giọng nói như âm ỉ vụn .

” Ngài ấy mất rồi ”

Một người chết , lại một người chết … Tôi không cách nào cạnh tranh với một người đã chết .

Tuyết bắt đầu rơi . Những bông tuyết trắng xóa , rơi trên con đường …chỉ có tôi và Phong

Những bông tuyết xinh đẹp , tinh khiết , rơi vào lòng tôi .

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

” Phong Tư ca ”

” Nhạc Linh muội , bên ngoài trời đang đổ tuyết mà muội lại đến đây sao ? ”

” Huynh không thích muội đến sao ? ”

” Ta nào có ý đó . Chỉ là lo cho sức khỏe của muội ”

” Muội chọc huynh thôi ”

” Nhưng các vị công tử chắc hẳn sẽ ghen lắm nếu thấy muội cứ thân chinh đến phủ này ”

” Mặc kệ bọn họ . Bọn họ chỉ toàn làm muội bực . Huynh có biết Hoàng Nhật Minh không ? ”

” Uừm …”

” Dạo này hắn cứ đến chơi với cha muội . Thỉnh thoảng còn cười cười khi nhìn muội ”

” Ta thấy Hoàng công tử cũng được lắm . Muội với ngài ấy quả là một đôi ”

” Muội không thích hắn chút nào . Vả chăng , muội đã có … rồi ”

Đôi má Nhạc Linh ửng đỏ , nàng ngước đôi mắt trong xanh nhìn tôi .

Tôi lại phụ thêm một tấm lòng trong thiên hạ .

” Ngọc giai sinh bạch lộ

Dạ cửu xâm la miệt

Dục hạ thủy tinh liêm

Linh lung vọng thu nguyệt’

(” Móc sương trăng đẫm cung thềm ngọc

Chăn gấm đêm trường thấm lạnh thân

Buông bức rèm giương lòng thổn thức

Trăng thu ngóng đợi sáng đầy sân ” )

” Là bài thơ Ngọc Giai Oán của Lý Bạch ”

” … ”

” Huynh có tâm sự gì sao ? ”

” Không , chỉ là tự dưng buột miệng ”

” … Huynh có cây sáo đẹp quá ”

Tôi không để ý Nhạc Linh đã vén tấm mành , bước về phía bàn tôi . Và hiện giờ thì nàng ấy đang mân mê cây sáo trúc mà tôi vừa mua hồi sáng . Số là , sáng nay tôi với Ji Sung đi ra chợ mua lương thực , đi ngang qua một tiệm đồ cổ thì thấy cây sáo này . Đó là một cây sáo khá đẹp , được chạm khắc tinh xảo và có một đính một viên ngọc ở đuôi sáo . Một món quà cho Phong .

” Ta vừa mua sáng nay ”

” Huynh … huynh có thể cho muội không ? ”

” Không thể được . Đó là quà ta tặng một người ”

” Vậy sao ?”

” À , phải rồi , Nhạc Linh muội làm Phong sợ đấy ”

” Tên gia nô phủ huynh sao ? ”

” Uừm … mỗi lần có muội đến là cậu đều tránh mặt ”

” Nói thật , muội không ưa hắn chút nào ”

” Thế sao ? Nhưng hắn là người của ta đấy ”

Tôi đã cố ý nói như vậy . Nàng ấy có quyền gì mà ưa với không ưa Phong , nhất là trong nơi của tôi . Nàng ấy là gì mà mỗi lần đến là Phong lại phải đi tránh ? Chỉ vì Nhạc Linh là con nhà trâm anh ? Chỉ vì Phong xuất thân là nô lệ .

Sai lầm .

Vì Phong , tôi có thể đối đầu cùng thiên hạ .

” Huynh … ”

” … ”

” Cây sáo này hẳn là tặng cho một vị cô nương . Chắc hẳn là một vị cô nương rất tao nhã ”

” Không . Đó là tặng Phong ”

” Phong … Lại Phong … ”

” Sao ? ”

” SAO HUYNH LẠI CỨ NHẮC HẮN TRƯỚC MẶT MUỘI ? HUYNH TƯỞNG MUỘI KHÔNG BIẾT SAO ? HUYNH LÀ NGƯỜI CAO LY . TÊN CỦA HUYNH LẼ RA KHÔNG PHẢI LÀ PHONG TƯ . PHONG TƯ LÀ NHỚ PHONG . HUYNH ĐÃ GẶP HẮN … HUYNH COI TRỌNG HẮN HƠN MUỘI SAO … HUYNH … HUYNH THẬT ĐIÊN RỒ. HẮN CHỈ LÀ MỘT TÊN NÔ BỘC , HẮN CHỈ LÀ MỘT TÊN NÔ LỆ , THÂN PHẬN THẤP HÈN … ”

” MUỘI IM ĐI , NHẠC LINH ”

” Phong Tư huynh … huynh …”

” Nếu muội còn nói về Phong như vậy nữa thì xin mời muội về cho ”

” Huynh … ”

” Ji Sung , tiễn khách ”

” Muội sẽ không giống Châu Đài tỉ tỉ đâu . Tỉ ấy đã luôn câm lặng yêu huynh . Muội nhất định sẽ không như tỉ ấy ”

Nhạc Linh vụt chạy ra khỏi cửa .

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế . Không dám tin nguồn thu dồi dào của tôi lại có ngày trở thành mối phiền toái .

Và cũng thật không ngờ , một tiểu mỹ nhân hiền thục , dễ thương , trong sáng lại có thể trở nên chao chát , quá quắt , độc ác như những phàm phu nơi phố chợ .

Và tôi , lại có thể chỉ vì Phong mà trở mặt với muội ấy .

Thời gian đã làm thay đổi tất cả ?

Hay chính thứ tình cảm trong tôi , trong Nhạc Linh đã làm thay đổi tất cả ?

Sông có thể cạn

Núi có thể mòn

Chỉ duy biển là nghìn năm vẫn vỗ sóng .

Chỉ duy Phong là vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng lạnh lùng của mình …

Thật quá bất công .

Phong , ta biết cậu đã nghe được một phần câu chuyện. Ta biết tuy không rõ ta là tên hải tặc đó , nhưng cậu đã biết tình cảm của ta . Cớ sao cậu chỉ lặng lẽ quay đi . Giá mà cậu hốt hoảng , giá mà cậu ghê sợ , giá mà cậu bỏ chạy .

Ta sẽ cảm thấy thư thả hơn sao ?

Càng lúc càng không thể hiểu nổi mình .

Chapter twelve :

Những giọt rượu trong văn vắt .

Rượu ấm đôi bờ môi .

Cái nóng cồn cào trong ruột , như xé tan ruột gan .

Trời đất như quay cuồng .

Mùi hương của lò than len lỏi , mùi thật thơm . Nhưng sao trời vẫn lạnh .

Trời đất vẫn mịt mờ .

“Tử du văn phong động song trúc

Tương yêu cộng túy bôi trung lục “

Say rồi . Tôi đã say rồi . Thật lạ , trước giờ chưa từng say như vậy . Vốn đã quen với những nậm rượu đầy . Phải chăng say vì nỗi buồn . Nghe bảo khi buồn , người ta dễ say . Xem ra đúng thế thật .

” Thiếu chủ … ”

Tôi ngước lên nhìn . Ra là Phong . Cả mấy ngày hôm nay đã không gặp cậu ta .

Chỉ mới mấy ngày …

Phong không hề lãng tránh tôi . Nhưng mọi chuyện còn tệ hơn lãng tránh . Cậu ta không nhìn thẳng vào tôi . Mỗi khi tôi cố soi vào đôi mắt ấy , tất cả , chỉ là vô vọng . Đôi mắt vẫn chỉ một màu thâm thẫm , sâu đến mức tôi không thấy được bóng mình .

Mắt của Phong , từ thuở nào đó , đã không có tôi .

” Ngươi đến rồi à ? ”

“…”

” Có cây sáo trên bàn ấy , ngươi lấy đi ”

” Vật quý giá vậy , tôi không dám nhận ”

” Ta tặng ngươi ”

” Tôi … ”

” LẤY ĐI ”

” Thiếu chủ , ngài say rồi ”

” Ta , từ mấy năm nay , đã là một kẻ say rồi ”

” …”

” Hãy cầm cây sáo đi ”

” Tôi … thiếu chủ …”

” ĐỪNG GỌI TA LÀ THIẾU CHỦ . VÀO ĐÂY MÀ XEM CHO TỎ MẶT TA NÀY “

Tấm mành giật tung tóe , rơi bệt xuống sàn nhà . Sau tấm mành , đôi mắt Phong vỡ òa , đôi mắt đen như muốn tan ra thành trăm mảnh thủy tinh nhỏ .

Và cả tôi …

Phong vụt chạy ra khỏi cửa .

Tôi không đuổi theo cậu ấy , cũng chẳng rõ tại sao .

Khốn kiếp !

Tự rủa mình thì nào có ích gì .

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

” Thiếu chủ , hành lý đã chuẩn bị xong ”

” Uừm , Ji Sung . Ngươi đã làm xong việc ta giao chưa ? ”

” Thưa rồi ”

Thế đó , với những tên thủ hạ luôn bám theo gót Phong , dĩ nhiên là một cách bí mật , thì cậu ta sẽ không thể nào bỏ trốn được .

Phong .

Dù làm cho cậu thêm căm ghét ta .

Dù làm cho cậu hận ta .

Dù có phải biến cậu thành tàn phế .

Dù có phải giết cậu .

Ta nhất quyết không để cậu rời xa ta .

Chapter thirteen :

Biển lóng lánh , biển đen thẫm . Biển lóng lánh vì ánh trăng hay bản thân biển đã mang màu bàng bạc ?

” Con có tâm sự gì sao ? ”

” … ”

” Thật hiếm khi thấy con uống rượu ”

” Là do cha không biết thôi ”

” Chứ không phải vì con chỉ uống mỗi khi có chuyện sao ? ”

“…”

” Nữ nhi hồng , thật thơm quá ”

” Cha …”

” Hửm ? ”

” Ngày đó , cha đã định giết cha con Phong thật sao ? ”

” Ừumm ”

” Nhưng … chúng ta chưa từng giết ai ”

” Chỉ là đối với con và một số người trên thuyền thôi . Nên nhớ , cả Ji Sung cũng đã giết cha hắn ”

” … ”

” Giết được một lần thì sẽ giết được hai , ba lần . Dù sao thì một mạng người với mười mạng người cũng như nhau thôi . Nếu phải làm kẻ giết người mà có thể bảo vệ tất cả mọi người trên thuyền thì cũng đáng ”

” Lần đầu tiên giết người của cha là lần đó phải không ?”

” Ừum . Không thể ngờ người đầu tiên mà cha giết lại là mẹ con ”

” Bà ta đâu đáng ”

” Cái thằng này . Cha đã quên rồi mà con vẫn để bụng sao ? Lạnh lùng quá . Thậm chí cả khi mẹ con chết , con cũng không hề khóc ”

” Chính bà ta đã phản bội cha ”

” Chính cha là người bức mẹ con phản bội . Cha đã chỉ quá lo đến việc lấy lại cái sĩ diện . Cha đã ít quan tâm đến mẹ con ”

” Đó cũng không phải là lý do ”

” Con nghĩ xem , mẹ con là con nhà trâm anh , chịu theo cha , một tên bần hàn , sau lại chết vì tay cha . Bà ấy đã chịu thiệt quá nhiều ”

” Cha đã muốn để bà ta đi ? ”

” Cha muốn mẹ con hạnh phúc ”

” Nhưng bà ta đã lao vào mũi kiếm của cha . Có lẽ … cha đã không hiểu mẹ con rồi …”

” … ”

” Bà ta chắc đã muốn cha giữ bà ta lại ”

” …”

“…”

” Min Woo , cha lại phụ lòng mẹ con lần nữa rồi ”

” Phong … ”

” Sao ? ”

” Cậu ta đã biết rồi ”

“… ”

” Con sẽ không như cha đâu ”

“Cha cũng đoán được ”

Sóng biển ập vào thuyền , sóng biển cứ vỗ , chầm chậm , chầm chậm .Sóng biển thao thức … sóng biển có mang nỗi niềm của người khách viễn xứ đến người thương ?

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Tôi lại về Giang Nam .

Phong lại nhìn tôi với đôi mắt thờ ơ , hờ hững , cứ như không hề xảy ra chuyện gì trong đêm đó .

Thiếu chủ . Lời nói nhẹ như không , lời nói như dao khía …

Đau như cắt .

Lần đầu tiên , tôi biết , đau như cắt là thế . Vì Phong ? Vì con người trơ trơ như gỗ đá đó ?

Có sai không ? Tôi có sai không ? Cố tình tìm lại Phong ? Cố tình đưa Phong về đây ? Để tôi lại đau khổ thêm ? Có sai không ?

Không , không , tôi không sai . Vì nếu không có Phong , há chẳng phải tim tôi đã chết rồi ư ?

Lạnh như trăng

Lạnh như tuyết

Lạnh như đá

….

Thật lạnh !

Đã gần vào xuân rồi . Trời đã sắp vào xuân rồi . Đã thấy những nhành đào trước xuân hé nụ .

Sao bên song kia , lòng người vẫn chưa thắp ngọn lửa xuân ?

Chapter fourteen :

Tôi cứ đi về như vậy , không biết đã mấy lần .

Phong vẫn vậy , như một mặt hồ , không một khắc gợn sóng .

Trời vẫn còn xuân , nhưng ở biển không thấy chim én , cũng không thấy những cành đào . Giờ này , đào đã rụng đầy phủ tôi ở Giang Nam rồi .Có ai từng nói ” khi đào rụng là lúc đào đẹp nhất ” Thật vậy chăng , thật vậy chăng ?

Xưa kia , hoa đào rụng , còn có Lâm Đại Ngọc , Gỉa Bảo Ngọc vì tiếc thương mà chôn hoa .

Hoa đào của tôi cũng đã rụng rồi .

Ai sẽ chôn đây ?

” Hoa khai dị kiến lạc nan tầm

Giai tiền muộn sát táng hoa nhân ”

( Nở rồi lại rụng đi đâu

Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn)

………………………………………….. ………………………………………….. ………………………

” Lão gia , thiếu chủ , có thuyền quan phủ đến ”

” Ji Sung , ngươi mau đi tập hợp các anh em trên thuyền . Nên nhớ phải giữ vững tay lái ”

” Thưa vâng ”

………………….

” CÁC ANH EM . NÊN NHƠ QUAN PHỦ KHÔNG THỂ THIỆN CHIẾN BẰNG CHÚNG TA . TIẾN LÊN !!! ”

Gió biển gào thét . Gió biển khóc , phải chăng vì mùi máu . Đã quá lâu rồi biển không nghe mùi máu . Xác người ngổn ngang trên thuyền . Gió , nước , muối có thể rửa sạch máu hay không .

” THIẾU CHỦ . COI CHỪNG ”

Một cơn đau rát nơi bả vai . Tôi còn kịp quay qua hạ gục tên chém tôi rồi mới ngã. Tất cả chỉ còn là một khoảng đen

Phong …

Đêm đó , chúng tôi chiến thằng quan phủ , nhưng tôi bị thương nặng , và Ji Sung phải bí mật đưa tôi về Giang Nam . Sẽ chẳng hay chút nào nếu để quan phủ biết được tôi bị thương đúng thời điểm thuyền hải tặc bị tấn công . Chúng sẽ nhanh chóng đánh hơi ra thôi .

Khi về đến phủ thì tôi đã hơi tỉnh . Trong đám người hầu , thấp thoáng mái tóc dài của Phong … Phong … chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của cậu ta .

Mờ mịt .

” Ngài tỉnh rồi à ? ”

Là Phong

” Để tôi thay băng cho ngài ”

Là mơ sao ? Tôi đang mơ sao

” Sao ? À , để tôi đỡ ngài dậy ”

Phong làm cái công việc băng bó một cách thành thục và nhanh chóng . Tất cả , chỉ là sự tĩnh lặng .

” Xong rồi , tôi xin phép cáo lui ”

” Khoan đã ”

Lời nói chưa vụt khỏi bờ môi , bàn tay tôi đã nắm chặt cánh tay Phong .

” Cậu … có thể ở cùng ta đêm nay không ? ”

Tất cả những thứ sau đó mà tôi cảm thấy là mùi hương trầm ngào ngạt . Tôi áp mặt vào làn da rám nắng của Phong , cảm thấy mùi của những nhọc nhằn .Tôi lần những ngón tay theo các vết sẹo, cứ mỗi lần chạm đến một vết sẹo nào là người Phong lại khẽ run lên . Những ngón tay tham lam của tôi lại luồn vào tóc Phong , những lọn tóc thật dày , thật đen . Những lọn tóc đã quá quen với nắng ,gió .

Tôi ghì lấy cậu ta trong làn hơi vội vã của mình .

Đêm chưa vội qua .

Chapter fifteen:

Khi tôi mở mắt ra thì thấy Phong đang khơi lại ngọn đèn . Trời mở mịt , và tĩnh lặng . Tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng dế đang hát bài ca muôn thuở trong vườn hoa .

Tôi không nói gì , chỉ lặng lẽ nhìn Phong .

” Đã qua giờ tí rồi , thiếu chủ ”

Cậu ta không ngoảnh lại , cái giọng vẫn nhẹ như không , như thể giọng nói của Phong đã nâng mình bay theo cánh gió . Vẫn vậy . Phong kéo hết tóc sang một bên , những ngón thay chai sạn nắm lấy tấm áo , định khoác vào làn da ngăm .

” Khoan đã ”

Tôi lại lần những ngón tay theo các vết sẹo của Phong , cậu ta cứ để yên vậy … Lầm lì , ít nói , tôi tự hỏi thật ra Phong đang nghĩ gì . Đôi mắt của Phong đen quá , thẳm quá , tôi không soi được gì từ đôi mắt ấy .

” Những vết sẹo này thật sâu ”

“…”

” Bao nhiêu người chủ đã đánh cậu ”

” Ba người ”

” Vì cậu bỏ trốn à ? ”

” Đó chỉ là một lý do . Tôi là nô lệ của họ ”

” Khốn nạn ”

” Sao ? ”

” Cái bọn đó là một lũ khốn ”

“…”

” Nô lệ đâu phải đồ vật ”

” Ngài nghĩ thế à ? ”

” Uừm … cha ta cũng nghĩ thế ”

” Ngài … không bắt nô lệ ?”

” Phải ”

” Xem ra tôi đã nghĩ sai về ngài rồi ”

Tôi bất thần kéo tay Phong thật mạnh khiến cậu ta mất đà , ngã chúi vào lòng tôi . Tôi ôm Phong thật chặt bằng cánh tay đang bị thương của mình … Thật chặt . Nhỡ đâu đây chỉ là một giấc mơ …

Nhỡ đâu đây chỉ là một giấc mơ

Sáng mai , khi ta tỉnh dậy , em sẽ như ánh sáng mặt trời …

Trở thành một thứ ảo ảnh … tan như mộng …

Hãy để ta ôm em thật chặt

Hãy để ta biết rằng ta đang có em trong vòng tay

Dù chỉ là một cơn mơ .

” Ta rất nhớ cậu ”

Đôi mắt , chiếc mũi của tôi đều áp vào mái tóc Phong . Một cảm giác khó tả , cứ như được trở về ba năm trước . Mùi mái tóc Phong quyện mùi gió , mùi biển , mùi nắng …

” Nói về vị công tử đó đi Phong ”

” Ai ?”

” Người mà cậu từng nhắc đến ”

” À … Triệu công tử … Ngài ấy rất hiền từ , nho nhã . Ngài ấy còn dạy tôi học , cho tôi mượn sách, ngài ấy vốn không xem tôi như nô lệ nhưng… xem ra tôi không thể đáp lại thịnh tình của Triệu công tử ”

Phong thở ra … và tôi đã hiểu những gì cậu ấy muốn nói …

” Ta sẽ đưa cậu ra biển . Cậu vốn có nghề đóng tàu mà ”

” Không , xin ngài , hãy cứ để tôi ở đây , thiếu chủ ”

” Gọi ta là Min Woo ”

” Min Woo , tôi không thể ra biển từ ngày ấy ”

” Ta hiểu ”

” Tôi … chắc phải về thôi ”

” Đừng , hãy cứ ở lại với ta ”

Tôi vẫn ôm cậu ấy như vậy . Nếu tôi buông tay , chuyện gì sẽ xảy ra ? Phong sẽ tan biến như cầu vồng trên biểnh , như những đợt sóng trắng xóa .

Phong

Hãy cứ để ta được yêu cậu .

Chapter sixteeen :

” Vào chuẩn bị đi Phong ”

” Đi đâu ? ”

” Đi săn . Trời đẹp thế này ”

” Vai ngài còn đang đau ”

” Không thì đi dạo chơi cũng được , danh nghĩa vậy thôi . Cậu biết bắn cung không ? ”

” Có biết ”

” Tốt . Chúng ta đi thôi ”

………………………………………….. ………………………………………….. …………………….

Trời đẹp vô ngần , những tia nắng không len qua được màn mây dày đặc . Bầu trời , không khí và cả gió dường như đề bị bao phủ bởi một tấm lụa trắng . Những đám cây như trở nên sậm màu hơn và nổi bật hơn trên cái nền ấy .

Tôi và Phong thả ngựa chầm chậm vào rừng .

Tiếng chân ngựa lộc cộc …lộc cộc …

Chưa bao giờ tôi ở gần Phong như thế này .Chưa bao giờ thấy vẻ mặt lúc cưỡi ngựa của cậu ta . Bình thường lúc nào cậu ta cũng có vẻ rất lạnh lùng nhưng giờ thì lại lúng túng chỉ vì một con ngựa .

Cái nhíu mày và những cử chỉ vụng về ấy khiến tôi bật cười .

” Ngài cười gì ? ”

Ái chà , xem ra cậu ta đang biến thành một con gấu khó chịu và chĩa thẳng sự khó chịu vào tôi đây .

” Cười cậu . Chưa bao giờ cỡi ngựa sao ? ”

” Chỉ có vài lần ”

Bởi vì tôi là nô lệ . Tôi dường như nghe được câu nói đó từ cái khoảng vắn ngắt mà Phong để lại . Không bù đắp đủ , sẽ không bao giờ tôi bù đắp đủ cho ba năm đó . Quá khứ là quá khứ , có làm gì , con người cũng không thể xóa bỏ quá khứ .

” Cũng may cho cậu là con ngựa này hiền , nó không hất cẳng cậu đấy ”

” Ngài biết à ? ”

” Biết từ lúc cậu lên ngựa ”

” …”

“Cậu xuống ngựa đi ”

Và Phong , vẫn như mọi lần , không một câu hỏi , không một ánh mắt ngạc nhiên , lập tức xuống ngựa . Tên tiểu tử này , sao hắn không hỏi xem tôi sẽ làm gì . Phải chăng hắn nghĩ tôi cũng như bao tên chủ khác , bắt Phong đi bộ ?

” Cậu qua đây ngồi với ta ”

” Sao ? ”

” Ta cho cậu cưỡi chung ngựa . Bằng không , lát chỉ thấy con ngựa mà không thấy cậu đâu hết ”

” Không được ”

” Sao không được . Ở đây chẳng có ai cả ”

” Lên đây ”

Dĩ nhiên là Phong làm theo , nhưng cậu ta leo lên ngựa hơi khó khăn , nên tôi bèn nhảy xuống đỡ cậu ta . Gương mặt Phong thoáng có chút đỏ , và lòng tôi cũng có thoáng chút say rồi .

Tôi buộc con ngựa của Phong vào con ngựa của tôi xong rồi cũng leo lên ngựa .

Bao nhiêu cảnh rừng lướt qua mắt chúng tôi .

Giờ mới nhận ra , Phong nhỏ bé so với tôi thật . Khi tôi ngồi thẳng lưng trên yên ngựa thì Phong như có thể lọt thỏm vào lòng tôi . Nhưng cậu ta lại không dựa vào tôi . Giá mà dựa vào . Lạnh thật , Phong .

” Ngài không nói là chỉ có tôi và ngài ”

” Ừm … đâu nhất thiết phải dẫn theo cả đám tùy tùng ”

” Cả Ji Sung ”

” Cũng phải cho hắn nghỉ ngơi ”

” Nhưng nếu lỡ gặp chuyện thì … ”

” Không lo , ta không có kẻ thù ở Giang Nam ”

” Không thể nói trước được ”

” Nếu ta có gặp chuyện … ”

“…”

” Cậu nhất định sẽ không bỏ ta mà chạy ”

” Có chết thì ngài cũng phải chết sau tôi ”

” Ta lại mong cậu bỏ ta mà chạy hơn ”

Phong không nói gì trước câu nói của tôi . Đôi mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía trước . Tìm gì sao Phong ? Nơi không khí mờ mịt kia có gì để mà gửi lại trong mắt cậu . Ký ức à ? Nghe quá xa vời … Ký ức vốn dĩ là một thứ đã in sâu trong mắt của một con người .

” Trời … ”

” Sao ? ”

” Trời thế này mà ngài khen đẹp à ? Sắp mưa rồi ”

” Đối với ta đó là đẹp ”

” Kỳ quặc . Vẫn như cũ ”

” Cậu nhớ về chuyện đó phải không Phong ”

” Muốn quên cũng không được . Ngài rất thích mưa ”

” Vì trong mưa còn có gió ”

Tôi lại cười . Lâu lắm rồi tôi không cười thật như vậy , tất cả những nụ cười của tôi đa số đều là giả tạo , đều là do tôi luyện mà thành . Câu nói của Phong đưa tôi về cái thời gian ba năm xa xưa ấy .

Tôi rất thích mưa , mỗi khi trời mưa , tôi đều ra hứng lấy mưa rơi . Những cơn mưa mát lành như rửa sạch tâm hồn tôi , rửa sạch hết những đau đớn … Những cơn mưa mát lành … vờn trên đôi gò má … rửa sạch mắt … tràn đầy vào tim tôi .

Lần đó , Phong thấy tôi . Tôi biết có người nhìn tôi , chỉ không biết là ai , khi nhìn lại thì thấy Phong đang đứng ngay gần đó , những tán cây yên tĩnh cách xa thuyền . Cậu ta cũng ướt đầm mình với bó củi đang cầm trên vai . Đôi mắt Phong mở to nhìn tôi . Tôi có chết cũng không thể quên được ánh nhìn ấy . Phải , không quên được . Tia nhìn mơ hồ và sáng rực .

Nhưng đôi mẳt tôi muôn thuở vẫn như thế , đôi mắt đặc trưng của người Cao Ly . Cao ngạo. Đó là lần đầu tiên , tôi và cậu ta nhìn thẳng vào mặt nhau .

Hôm ấy , trời mưa thật rạng rỡ .

Bước chân của con ngựa vấp phải hòn đá nên hơi loạng choạng . Và cái loạng choạng ngẫu nhiên đó đã khiến Phong ngã hẳn vào lòng tôi .

Và cậu ta không ngồi dậy . Phong dựa đầu vào cánh ta đang cầm dây cương của tôi , nhìn quang cảnh bằng một đôi mắt thờ ơ .

Tôi có thể đỡ cậu như vậy bao lâu Phong .

Giá mà có thể suốt cả cuộc đời tôi .

Chapter seventeen :

Trời mưa . Cơn mưa đến thật chóng vánh , không một lời báo trước , và hình như không có ý định ra đi một cách chóng vánh .

Tôi và Phong nhanh chóng tìm một hang đá để trú mưa . Cái hang đá khô ráo và đẹp , có sẵn mấy nhành củi , có lẽ là do những người đã trú trước để lại .

Phong gom củi lại thành một đống , bắt đầu nhóm lửa .

” Thanh phong âm trợ tú

Vũ lộ nhu kỳ lãnh ”

(Gió lặng câm , càng đẹp

Mưa sương ngấm lạnh tanh )

” Hai câu thơ đó xem ra không đúng với quan cảnh bây giờ chút nào ”

” Sao ?”

” Mưa ngoài kia đang đổ ào ào . Ngài có nghe tiếng mưa , tiếng gió không ?”

” Có ”

” Như tiếng gào thê thiết của oan hồn ”

” Nhưng ngọn gió bên cạnh ta đang lặng câm ”

Phong im lặng , chỉ ngước đôi mắt nhìn tôi … Tĩnh quá , hang đá này , lạnh quá , dường như chỉ có ngọn lửa là còn sức sống .

Tôi cởi chiếc áo bào , đưa cho Phong

” Khoác vào đi ”

“…”

” Cậu chỉ mặc độc một chiếc áo . Trong hang này lạnh lắm ”

” Không cần đâu ”

” Đừng có bướng ”

” Chỉ có chút xíu lạnh ”

” Nếu không chịu mặc thì …”

Tôi vòng tay ôm lấy cậu ta . Chỉ một cánh tay của tôi đã có thể ôm trọn lấy Phong . Phong hơi ngả đầu vào cánh tay tôi , rồi cả người cậu ta rơi vào lòng tôi .

” Ấm thật , phải không Phong ?”

“…”

” Còn nhớ đêm hôm đó không ? Đêm đó có lạnh như bây giờ không ? ”

” Rất lạnh ”

” Ta biết . Cậu đã ngồi bó gối , cánh tay cậu như muốn thu nhỏ cậu lại vậy ”

” Đêm đó , ngài cũng rất lạnh ”

” Ừ , nếu như đêm đó , ta cũng ôm cậu , cậu … ”

” Tôi có lẽ sẽ vùng vẫy , có lẽ sẽ không . Dù sao , sức tôi cũng không thể chống lại ngài ”

Tôi cười , dụi sâu gương mặt vào cổ Phong , đôi mắt khép hờ để gợi lại những phần ký ức thật tươi trẻ .

” Ừ , nếu như ngày đó ta ôm cậu , hẳn ta sẽ không thả cậu đi ”

“…”

“…”

” Ngài…đã không muốn thả tôi ”

” Thả cậu là một sai lầm ”

“Cớ sao ngài lại làm vậy ?”

” Ta không biết . Ta muốn cậu vui ”

“…”

” Nhưng đúng là ta đã sai lầm ”

” Tôi … ”

” Hửm ? ”

” Tôi đã nghĩ ngài khinh ghét tôi ”

” Ta nhớ ”

” Tôi đã từng thề , nếu còn gặp lại ngài , tôi sẽ báo cho quan phủ ”

” Ta cũng đoán được . Vậy sao cậu không làm ? ”

” Không biết . Chắc cũng giống tâm trạng ngài ngày đó ”

Tôi cười thầm , đoan chắc Phong không biết tôi cho người giám sát cậu ta , nhưng giờ thì đúng là không cần phải làm thế nữa rồi .

” Nhưng … nếu quan phủ giết ngài , tôi sẽ ra cướp pháp trường ”

” Sức cậu không làm thế được đâu ”

” Tôi biết . Ít ra thì có thể chết cùng ngài ”

“…”

“…”

” Vậy sao ? ”

Tôi ôm cậu ta chặt hơn nữa . Chiếc áo bào phủ lên cả thân người hai chúng tôi .

” Ta rất yêu cậu , Phong ”

” Đó là những lời ngài không nên nói ”

” Vậy ta phải nói gì đây ? ”

“… Là những lời không nên nói với một gia nô . Ngài nên nói lời đó với một vị tiểu thư , Vương tiểu thư chẳng hạn ”

” Ta cũng chỉ là một hải tặc ”

“…”

” Ba năm rồi , ta vẫn không nguôi nỗi nhớ cậu ”

” Tôi biết… ”

Khi tôi nhìn lại thì Phong đã chìm vào giấc ngủ . Gương mặt cậu ta khi ngủ thì trông khá ngây thơ , mắt khép hờ , làn mi dài rợp bóng xuống đôi gò má cao , đôi môi cũng mở hờ , những đường nét đã giãn ra , chỉ duy có đôi chân mày vẫn nhíu lại . Một con khổ cả trong giấc ngủ .

Tôi thở ra .

Nhẹ nhàng đỡ lấy Phong .

Ngủ đi nhé Phong

Hãy cứ ngủ đi

Để thời gian ngưng lại

Hãy để giấc mộng đưa chúng ta về thời non trẻ

Ngủ đi nhé Phong

Tôi siết nhẹ vòng tay , bao phủ lấy cậu ta . Những lọn tóc đen chạy dài trên môi tôi

Lửa vẫn bập bùng cháy . Đỏ rực .

Chapter eighteen :

Ngày hôm đó đúng là trời không có ý định ngừng mưa . Cuối cùng , tôi và Phong quyết định đội mưa ra về , dù sao thì cũng không nên ở lại trong rừng lúc đêm tối .

Ướt nhẹp .

Cả cậu ta và tôi .

Mưa làm tóc cậu ta bết dính cả vào da mặt , mưa chảy tràn mắt tôi , rơi trên môi Phong .

Những con ngựa phi nước đại , băng qua đám mưa gió , những con ngựa phi nước đại …

” Thiếu chủ , ngài về rồi ”

” Ừ , Ji Sung ”

” Vương tiểu thư và công tử họ Hoàng đang đợi bên trong ”

Vương Nhạc Linh và Hoàng Nhật Minh ? Tôi khẽ chau mày lại , họ làm gì ở đây vào cái giờ này ?

” Ngươi nói họ chờ một chút , để ta đi thay xiêm áo ”

” Thưa vâng ”

Cái bóng Phong ướt lướt thướt trở về căn phòng nhỏ của cậu ta , căn phòng phía sau nhà . Tôi tự hỏi căn phòng đó có được thắp sáng bằng nến và ấm cúng như gian phòng của tôi không ? Hay tất cả chỉ là sự tăm tối , lạnh tanh đáng sợ chờ đón Phong ?

” Vương muội , Hoàng công tử , thật thất lễ ”

” Chính chúng tôi mới là người thất lễ , đến mà không báo trước ”

Hoàng Nhật Minh cười cười . Không hiểu sao tôi không thể thôi đề phòng hắn .

” Thật ra , muội và Hoàng công tử đi dạo , chả may gặp mưa , đến trú ở cửa phủ , nên Hiểu Tú ( tên tiếng Hán của Ji Sung ) mời vào ”

Vương Nhạc Linh ngúng ngoẩy , xem ra nàng ta vẫn còn giận chuyện hôm trước .

” Ở đây vừa mưa à ? ”

” Ừm , chừng độ nửa canh giờ trước ”

” Vậy mà ngoài rừng , mưa đã bắt đầu từ sáng rồi ”

Tôi để ý thấy Hoàng Nhật Minh đập đập cây quạt trên tay , mắt khẽ liếc nhìn Vương Nhạc Linh , còn nàng ta thì gương mặt thoáng đỏ , nhưng cũng nhờ ánh nến che hộ vẻ lúng túng .

” Huynh đi săn à ? ”

” Ừ ”

” Sao Hiểu Tú không theo ? ”

” Ta đi với Phong ”

Trong một khắc , đôi mắt Nhạc Linh khẽ long lên . Tôi biết muội ấy nghĩ gì , nhưng mà thôi , kệ .

” Thật tệ là chả săn được thứ gì trong thời tiết này ”

” ừm ”

” Ngài chắc không biết rằng Phong là một tay thiện xạ ”

” Thế sao ? ”

” Tôi còn nhớ hồi ở Giang Bắc , đã từng thấy Phong đi săn cùng Triệu huynh ”

” Xem ra thật đáng tiếc ”

“…”

” Hắn chỉ là một nô lệ thôi , Phong tư ca à ”

” Thì sao , Nhạc Linh muội ? ”

Tôi đáp , nghe rõ cái âm lạnh tanh phát ra từ mình.

” Hắn…hắn…không có tư cách đi theo huynh . Công việc của hắn là làm những việc nặng nhọc ”

” À , quên nói cho muội biết , huynh quyết định sẽ trả lại giấy bán thân cho Phong . Thế có nghĩa là cậu ta không còn là nô lệ nữa ”

” Ngài thật tốt ”

Hoàng Nhật Minh nhấp ngụm trà , nhìn tôi cười ý nhị.

” Phong là một nô lệ tốt đến nỗi tôi còn nhớ Triệu huynh không khi nào muốn rời khỏi hắn ”

” Thế sao ? ”

” Triệu huynh đã dạy Phong tất cả về cầm kỳ thi họa , chỉ riêng có võ thì đúng là huynh ấy không giỏi lắm ”

” Xem ra vị Triệu công tử đó quá ưa thích cậu ta ”

” Hai người có thể nói về chuyện khác không ? ”

Nhạc Linh chen vào , giọng nàng ta không lấy gì làm vui vẻ lắm .

” Ừm , Vương muội và Hoàng công tử định chừng nào mời tại hạ uống rượu mừng đây ”

” Huynh … ”

” Cái đó còn tùy Vương tiểu thư ”

Chuyện trò một lúc , tôi lấy cớ còn bận chút chuyện để kết thúc cái công việc nhàm chán này . Hoàng Nhật Minh đứng lên tức thì , xem ra hắn cũng như tôi , chẳng thích thú gì với cuộc viếng thăm này , còn Nhạc Linh thì vẫn cứ lừng chừng .

Tôi về Phòng , thả người xuống ghế . Mưa vẫn nhảy nhót dai dẳng ngoài kia .

” Ngài uống canh sâm đi ”

Tôi ngước lên , là Phong tay đang bê một chén canh nghi ngút .

” Cả ngày hôm nay , ngài chẳng ăn gì rồi ”

” Ừ ”

Tôi húp cạn chén canh , vị ngọt của canh tan dần trong miệng , vị ngọt thấm cả lưỡi .

” Cậu đã dùng cơm chưa ? ”

” Thưa rồi ”

” Cậu … cậu nghĩ sao nếu ta trả lại giấy bán thân cho cậu ”

” …”

“…”

Tôi nhìn sâu vào mắt Phong . Nhưng cậu ta không phản ứng như ba năm trước , khi mà tôi bảo sẽ thả cậu ta . Phong lúc này , bình thản như bầu trời đêm . Ba năm đó đã tôi luyện cậu ta đến mức này sao ?

” Có nghĩ tôi sẽ không còn là nô lệ ”

” Ừ , mà cái giấy ấy do người ta bắt cậu ký , chứ không phải cậu tự muốn . Đúng không ? ”

” Vâng ”

” Vậy đợi chút , để ta lấy giấy ”

” Ngài cứ giữ nó đi ”

” Sao ? ”

Quả thật tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe .

” Ngài xem ”

Phong kéo tay áo lên , để lộ cánh tay gầy guộc , săn chắc . Một dấu ấn in hằn trên cánh tay . Dấu ấn của nô lệ .

” Dù ngài có trả tôi giấy thì tôi vẫn là nô lệ ”

“…”

“Thà cứ là nô lệ của riêng ngài ”

Tôi đưa tay kéo Phong xuống gần . Gương mặt phong đối diện gương mặt tôi , đôi mắt Phong nhìn thẳng vào mắt tôi . Những lọn tóc rơi dài trên gò má tôi …

Tôi hôn cậu ấy .

Trên môi , trên mắt , trên mũi . Những nụ hôn như những hạt mưa .

” Tuần sau ta phải đi rồi Phong ? ”

” Lại ra biển ”

” Không , qua Tây Tạng . Ta cũng là một thương nhân mà ”

” Chừng nào ngài về ? ”

” Cũng không rõ ”

” Ngài không sợ bị bắt lại đó sao ? ”

” Không ”

” Ngài nhất định phải về ”

” Ta hứa ”

Đêm , những giọt mưa rơi .

Rơi vào giấc mơ

Những cơn mưa không tròn trịa

Những cơn mưa có Phong

Chapter nineteen :

Sau mấy ngày đi đường , cuối cùng tôi cũng đến Tây Tạng . Thời tiết ở đây khô hơn Trung Nguyên , sáng thì nóng nhưng đến tối thì lạnh cắt da .Lạnh , tôi tự hỏi , ở Giang Nam trời có lạnh không ? Ngày hạ sẽ qua mau thôi , thu lại tràn về . Mỗi lần thu là tôi lại mỗi lần nhớ , chả rõ lá phong đã cam rực chưa ? Lá phong . Ở Tây Tạng , thảo nguyên mênh mông là thế nhưng không thể tìm được một cây phong nào . Cũng phải . Phong , nhớ giữ giùm ta chiếc lá phong của đầu mùa .

” Cánh văn phong diệp hạ

Chiết lịch độ thu thanh “

(Xào xạc muôn chiều nghe lá rụng

Thu vàng réo rắt dạ chơi vơi )

Tôi mang nữ trang, phấn , lụa là đến nhà các Thổ ti trong vùng để đổi ngựa , sữa và các thứ trang sức đặc trưng của Tây Tạng .

Đa số họ đều thích hàng hóa của tôi , nhất là nhà thổ ti Mạch Kỳ , bởi phu nhân thổ ti là người Hán .

Gia đình thổ ti có ý thích tôi nên họ có ý mời tôi ở lại nhà trong thời gian ở trên vùng đất này . Thổ ti mở tiệc rượu mời tôi , xem chừng cũng xa hoa chả kém gì các bữa tiệc của các gia đình quyền quý ở Giang Nam .

Thổ ti phu nhân nâng chén rượu cười với tôi .

” Công tử đây chả hay đã có gia thất chưa ? ”

Liền sau đó , thổ ti và hai vị thiếu gia cười ha hả , còn tiểu thư Nạc Mai thì đỏ bừng cả mặt .

Tôi cũng nâng chén rượu , cười cùng họ , rượu sóng sánh , rượu phản chiếu bóng hình người mà tôi nhớ , hay rượu chỉ phản chiếu những gì mà mắt tôi thấy . Sâu trong mắt trong vẫn chỉ có một người .

” Tại hạ chưa thành gia thất nhưng đã trót yêu một chiếc lá phong ”

Những gương mặt giãn ra , những tràng cười ngưng bặt . Chỉ duy còn nụ cười rất duyên của thổ ti phu nhân .

” Phải rồi , các tiểu thư Trung Nguyên đều rất xinh đẹp ”

Nói rồi , bà xoay qua hích vào tay thổ ti

” Chả phải vợ ông đây cũng là người Hán sao ? ”

Mọi người lại cười khà ,tiếng nhạc không ngừng vang . Chẳng hay ở nơi xa kia , tiếng sáo của Phong có còn réo rắt hướng về tôi ?

Tiệc tan , tôi về nghỉ . Lạ chỗ nên tôi không cách nào chợp mắt , đêm đầy sao trên trời , tôi nhìn lên ngôi sao hướng về Giang Nam . Phong có đang ngắm sao không? Hay vì đêm nay không có trăng nên cậu đã say trong giấc mộng . Lạnh tê tái .

Giá mà cậu ở đây .

” Uyên ương cô miên oán phương thảo,

Dạ dạ tương tư hà thời liễu. “

Vài ngày sau , khi đã xong việc , tôi cáo từ gia đình thổ ti ra về . Thổ ti phu nhân có ý định tặng tôi vài món quà tiễn biệt . Họ đem ra ngựa , vải , chó , trang sức để mặc tôi lựa chọn . Những món quà thật hào nhoáng . Tôi chỉ chọn một chiếc hoa tai nhỏ , chiếc hoa tai được làm từ một thứ đá quý màu đỏ .

” Công tử thật tinh mắt ”

Nạc Mai tiểu thư cười với tôi . Từ hồi tôi đến đây , chẳng thấy nàng ấy nói là bao

” Chiếc hoa tai công tử chọn có một ý nghĩa đặc biệt ”

” Vậy à ? ”

“Tương truyền vị cô nương nào được tặng chiếc hoa tai này sẽ mãi mãi thuộc về người tặng ”

” Vật quý giá thế mà nhà thổ ti lại đem ra tặng tại hạ sao ?”

” Bởi vì chiếc còn lại đã bị mất rồi . Nữ nhi ở Tây Tạng không ai chịu đeo hoa tai một chiếc cả ”

” Vậy thì thật may mắn ”

Tôi mang theo chiếc hoa tai vượt dặm trường , cố về Trung Nguyên càng sớm càng tốt .

Suốt mấy đêm trường không ngơi nghỉ , thành Giang Nam đã mờ hơi sương ở phía trước.

Người đó …

” Phong ”

Tôi reo lên khe khẽ khi nhìn thấy Phong . Chỉ mới có mấy tuần mà tôi tưởng chừng không gặp cậu ta đã vạn năm .

” Ngài đã về ”

” Ừ ”

Tôi ra dấu cho Phong theo vào phòng rồi khép cửa lại .

” Có món quà tặng cậu đây ”

Tôi dùng cây kim xuyên qua tai Phong . Cậu ta khẽ rên lên , đôi lông mày chau lại .Những hạt máu đỏ rơi vào tay tôi . Những hạt máu đỏ như màu chiếc hoa tai . Tôi bốc một nhuốm thuốc cầm máu vốn thường mang trong người đặt lên tai Phong , xong tôi đeo chiếc hoa tai cho cậu ấy .

“Không được cởi chiếc hoa tai này ra đâu ”

” Nam tử đeo hoa tai thật kỳ khôi ”

Phong đưa tay sờ vào chiếc hoa tai , giọng có vẻ hơi ngượng .

” Người Tây Tạng , nam hay nữ , đều đeo hoa tai . Không sao đâu . Nếu còn đau thì cứ đến tìm ta . Ta sẽ bôi thuốc cho cậu . Nhưng nhớ , tuyệt đối không được tự cởi chiếc hoa tai ra ”

Phong gật đầu . Còn tôi thì thấy lòng mình đang nao núng rồi .

” Ngài cứ hay tặng tôi những thứ quý giá ”

” Nếu như thế thì cậu hãy đẽo cho ta một cây trâm cài tóc ”

” Vậy được sao ?”

” Chỉ cần là của cậu ”

” … ”

” Ta rất nhớ cậu ”

Tôi vòng tay ôm lấy Phong từ sau lưng . Cậu ta đứng yên . Những cành cây đứng yên . Cả gió cũng đứng yên .

Biết không ?

Phong

Tây Tạng lạnh lắm

Cả ta , ta cũng lạnh lắm

Hãy cứ như thế

Hãy cứ để thời gian ngừng lại bên chúng ta

Hãy cứ để ta cố níu kéo thêm những giây phút

Biết đâu được

Sẽ có ngày ta không còn có thể trở về

Để mà ôm cậu .

Chapter twenty :

Tôi không thấy Phong , đã mấy ngày rồi tôi không gặp cậu ta . Phủ này quá rộng sao ? Từng mái ngói cứ chồng lên từng mái ngói . Tôi đã có ý muốn giành riêng cho Phong một gian nhà trong phủ , nhưng cậu ta không đồng ý . Phải rồi , sao tôi có thể quên chứ ? Cậu ta là Phong .

” Ji Sung ”

” Vâng , thưa thiếu chủ ”

” Ngươi hãy thả con bồ câu này ra biển cho ta ”

” Vâng ”

Thuyền của tên quan tri huyện sẽ ra khơi nội trong tuần sau . Một chuyến quá hời , kể cũng đáng cho hắn .

Bước chân tôi cứ đi , đưa tôi đến gian phòng dành cho người hầu trong phủ . Tôi bước vào , căn phòng chỉ có cái tủ , bộ bàn ghế và chiếc giường . Lạnh đến chết người . Cậu ta nằm đó , mắt thiêm thiếp , môi hơi tái . Bệnh sao ? Phong đã bệnh sao ? Tại sao chẳng có ai nói cho tôi biết ? Câu hỏi đặt ra rồi nhanh chóng biến thành mũi tên đâm thẳng vào tim kẻ đã đặt ra nó . Phải rồi , phải rồi , Phong chỉ là một người hầu . Một người hầu có ra làm sao thì cũng đâu dám phiền đến chủ nhân.

Tôi lại gần đặt tay lên trán cậu ta .

Nóng hổi .

Cậu ta đang bệnh rất nặng . Có lý nào … ?

Cảm giác ân hận tràn đầy tim tôi . Phải chăng vì vết thương mà tôi đã gây ra khi đeo chiếc hoa tai cho Phong ?

Nghĩ thế , tôi đưa tay toan tháo chiếc hoa tai ra .

” Đừng ”

Không biết Phong đã tỉnh từ lúc nào , và những ngón tay thô ráp của cậu ta đang giữ chặt bàn tay tôi .

” Cậu tỉnh rồi sao ?”

” Ngài muốn tháo nó ra sao ?”

Tôi gật đầu đáp lại Phong

” Chẳng phải ngài đã bảo không được tháo ”

Tôi nghe từng tiếng Phong khó nhọc thở . Từng tiếng thở buốt vào óc tôi .

” Nhưng chính nó khiến cậu bệnh thế này ”

” Không phải…tại tôi…mấy hôm trước dầm mưa ”

“…”

“…”

Yên ắng bao trùm chúng tôi .

Chốc , tôi nghĩ là Phong đang dần chìm lại vào giấc ngủ với cơn sốt đang ôm lấy cậu ta , nên tôi định ra lấy nước và khăn lạnh vào , thì Phong đã kéo giật tay áo tôi .

” Ngài đi đâu ? ”

” Ta ra mang nước vào . Cậu cứ yên tâm ngủ đi ”

Phong nghe thế thí buông ra , rồi lại khép đôi mi thiêm thiếp . Không ngờ cậu ta cũng có lúc thế . Tôi tự hỏi ,trước đây mỗi khi cậu ấy bệnh , không có tôi ở bên , thì ra sao ? Phong vẫn cô độc đối diện với cái bệnh trên một chiếc giường đơn chiếc , hay vẫn phải oằn lưng ra làm việc ?

Không nghĩ nữa , tôi dặn mình không được nghĩ nữa .

Bởi vì sẽ đau lắm , Phong à.

Khi tôi bước vào thì đúng là cậu ta đã thiếp đi lâu rồi . Chắc mệt lắm , không biết có ai chăm sóc cho Phong không . Tất cả người trong phủ hiện giờ đều đi làm công việc thường nhật của họ rồi .

Tôi đắp khăn ướt lên trán cậu ta .

” Nước ”

Một tiếng rên khe khẽ yếu ớt luồn qua làn môi tím tái của Phong . Tôi vội chạy đi rót trà cho cậu ta nhưng làm thế nào thì nước cũng không qua được hết , thế là tôi uống nước rồi nhả vào cho Phong . Làn môi Phong thật lạnh , một làn môi khô và lạnh . Cắt thịt .

” Người đó sao ? ”

Cậu ta đưa tay chạm vào mặt tôi . Đôi mắt sao mà …

” Ừ, ta đây ”

Chợt cậu ta lắc lắc đầu , lầm bầm

” Lại mơ rồi ”

” Không , cậu không mơ ”

Những ngón tay Phong lướt lên trên mắt , trên mũi , trên môi tôi.

” Người đến thật rồi … Biết bao ngày tôi luôn mong người ”

” Ta xin lỗi ”

” Người xem … ở đây hoang vu biết bao … Bốn bề chỉ là biển ”

Ngỡ ngàng , tôi ngỡ ngàng , có cái gì đó đang rơi vỡ . Phong đang sống trong quá khứ , cái quá khứ ba năm trước , cái lúc mà cậu ta bị đày trên đảo hoang .

” Tôi… đã luôn nghĩ … thuyền của người sẽ ngang qua đây ”

“…”

“…”

” Phong, ta…”

” Hãy gọi tôi là Phong Linh …”

” Ừ , Phong Linh , ta xin lỗi , xin lỗi ”

Tôi ôm chặt Phong trong tay mình , rất chặt . Như thể tất cả hơi nóng của cậu ấy đã truyền qua người tôi . Hơi nóng chạy rần rần trong huyết quản .

Ở những con sóng , ta cố lãng quên người .

Ở những con sóng , người đã nhớ về ta

Sóng đưa người đến bên ta

Sóng đẩy ta ra xa người

Cơn mộng của chúng ta

Phong ngất trong tay tôi . Ngoài kia , nắng chưa vội lên .

Chapter twenty-one:

Gió thổi qua, gió vờn lấy tôi, gió ôm lấy tóc , những sợi tóc đan lấy nhau… Tôi ngửi thấy mùi gió , thật nồng nàn . Nó đượm vị nồng của mùi cỏ cây bị ướt…đượm vị của bầu trời.

Bầu trời, bầu trời Giang Nam, ta lại sắp xa người rồi chăng ?

” Phong Linh ”

Tôi gọi , cậu ta ngay lập dừng công việc chẻ củi lại, nhìn tôi bằng đôi con ngươi to long lanh.

” Tại sao ngài lại gọi tôi vậy ? ”

” À… không có gì… chỉ là …”

Thật tình là tôi đang lưỡng lự xem có nên nói rằng Phong của năm mười lăm đã bảo tôi gọi cậu ta như vậy không ?

” Đừng gọi tôi như thế nữa.Hãy cứ gọi là Phong thôi ”

Nói rồi lại quay về với đống củi.Lạnh lùng. Xem chừng cơn sốt vừa qua chả truyền được hơi ấm cho cậu ta bao nhiêu.

” Ta chỉ đang tự hỏi sao cha mẹ cậu lại đặt tên cho cậu là Phong Linh ?”

” Vì ngày tôi sinh ra, chiếc phong linh trong nhà tự dưng rơi xuống, vỡ tan”

Ra thế, chiếc phong linh vỡ, chiếc phong linh câm lặng, câm lặng ôm một nỗi hờn ?

” Ngài sắp đi sao ?”

Phong nói mà không nhìn tôi, những lọn tóc dài che cả suy nghĩ ,nắng rơi theo lọn tóc buông, và gió ,gió đã cuốn mất âm điệu của giọng nói.

” Ừm”

” Đây ”

Phong ngưng tay, rút trong áo ra một cây trâm và đưa về phía tôi.Cây trâm được đẽo khắc thật tinh xảo. Tôi đưa tay đón cây trâm rồi cài lên búi tóc của mình.

” Ngài cũng hứa với tôi chứ…?”

Gió đùa dai, gió che mất gương mặt người, gương mặt loang loáng đỏ.

” Nếu ngày nào đó, ta không cài chiếc trâm này thì ngày đó, ta đã chết rồi ”

“…”

” Phong… cậu sẽ đến với ta đêm nay chứ ? ”

Những cơn gió đêm buốt giá, chỉ có ánh nến tù mù, chỉ có tôi và chỉ có Phong. Thời gian đã ngưng lại bên những ô cửa, bên những đám mây đen kịt đang trôi một cách uể oải ngoài kia. Tôi ghì chặt Phong , để cơ thể cậu ta ôm chặt lấy sự cương cứng của tôi . Tham lam quá không ?

Lúc nào cũng vậy , lúc nào cũng là không là đủ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy có Phong đủ.

” Cởi chiếc áo

Tháo quần hồng

Đưa tay ngăn mảnh trăng rung

Tiếng cười vang động bên dòng quỷ rơi ”

……………………….

” Hương phản phất

Gió chơi vơi “

Đêm của tôi và của Phong cũng chênh vênh mùi gió thế ?

Tự hỏi nếu một ngày nào đó không còn Phong bên mình, những đêm dài dằng dặc của tôi sẽ ra sao đây ?

” Hoa rơi nhẹ

Lá sầu rung

Đắp lên một mảnh chăn bông

………………….”

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Những con sóng bạc trắng xóa, những con sóng bạc vô bờ, biển mùa hạ , tươi trẻ và trong trẻo , đầy sức sống, nhưng những con sóng vẫn như người già, câm lặng và trầm mặc.

Sóng khóc ai, nhớ ai ?

” Min Woo ”

” Cha ”

” Xong chuyến này, chúng ta sẽ về Cao Ly ”

” … ”

” Cũng sắp đến ngày giỗ của mẹ con rồi. Suốt một năm qua ta không thể chăm sóc mộ phần cho bà ấy. Chắc đã xanh đầy cỏ rồi ”

“….”

” Lần này con hãy thắp cho mẹ con một nén hương đi ”

” Vâng ”

“…”

“…”

” Xem ra cậu ta cũng đã làm con thay đổi đôi chút rồi ”

Cha đưa mắt nhìn chiếc trâm cài , đôi mắt sâu và vô tận. Đôi mắt của một người Cao Ly , đôi mắt của một người đàn ông ba chín tuổi vẫn chôn chặt một mối tình chết. Không ai có thể kéo ông ra thế giới đó sao ?

” Min Woo, nếu như cậu ta phản bội con…”

” Phong sẽ không bao giờ làm thế ”

” Chỉ là giả như ”

” Con sẽ giết cậu ta ”

“…”

” Cho đến chết, Phong vẫn là người của con ”

” Ta hiểu ”

Sóng ào ạt đập , sóng xô đẩy nhau, sóng đùa giỡn cùng mặt trời, sóng nâng mình theo cánh gió. Sóng tràn vào lòng người. Nhưng…

Sóng có nhiều đến thế nào, dồn dập đến thế nào cũng không phủ kín nỗi cô đơn.

Đêm không có Phong.

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Thuyền quan tri huyện chống cự khốc liệt, nhưng phần thắng cũng đã quỳ dưới gót chân chúng tôi. Khi cha tôi lấy được đủ thứ cần thiết và định rút về thuyền thì bỗng nhiên có một cánh tay nhỏ bé nắm lấy ông.

” Hãy đưa tôi đi ”

Đó là tiểu thư Nhược Lan, con gái quan tri huyện.

Cha tôi chưa kịp phản ứng gì thì nàng ta đã cầm tay cha tôi, đưa đao chắn ngay trước cổ mình ra điệu bộ là bị bắt làm con tin, rồi nàng vội nhảy qua thuyền chúng tôi. Cứ đứng với cây đao như vậy, chỉ thôi khi thấy thuyền đã đi xa thuyền quan tri huyện.

Cha tôi nhẹ nhàng hỏi vị tiểu thư đang thở hổn hển

” Tiểu thư, sao nàng lại làm vậy ?”

” Tôi không muốn lấy lão già đó”

Vậy là đã hiểu, từng nghe quan tri phủ đi chuyến này còn cốt để mang con gái qua Cao Ly, ra mắt lão thừa tướng đang dạo chơi ở đó. Một kiểu để củng cố quyền lực, lão già ti tiện.

” Tính sao đây cha ? ”

” Hãy dọn một phòng cho tiểu thư, rồi đến nơi nào đó xa Giang Nam , ta sẽ để nàng ấy lại ”

Cha tôi bước đi nhanh, và theo sau ông là đôi mắt hấp háy tia nhìn dịu dàng mà long lanh của Nhược Lan tiểu thư.

Một đóa hoa lan đã nở lạc mùa

Chapter twenty-two

Trời không trăng, những đám mây u uất, mờ cả sao rồi.

Trời không trăng, ngọn đèn đó ở Giang Nam đã không còn sáng nữa. Trăng không sáng . Sẽ có ai vì tôi mà thổi lên một điệu nhạc chăng ?

Sóng biển xao động.

Lòng biển xao động.

” Công tử vẫn chưa đi nghỉ ?”

” Tiểu thư Nhược Lan, nàng…”

” … thật khó ngủ ”

” Nàng nhớ nơi ấy sao ? ”

” Không …”

“…”

” Công tử, ở nơi xa kia ngài đã có một người thương ? ”

” Có lẽ là thế ”

“… Tôi từng thấy ngài trên phố rất nhiều lần ”

” Vậy ra tiểu thư đã nhận ra tôi ”

” Phải, ngay từ đầu, khi ngài bịt mặt. Giờ thì ngài có thể tháo khăn ra rồi ”

Chiếc khăn đen rơi khỏi gương mặt tôi. Mỗi khi có người lạ trên thuyền là tôi lại phải đeo khăn che mặt. Chiếc khăn đen rơi như một màn đêm rời bỏ khỏi mặt trăng, tôi không rõ gương mặt mình trông như thế nào. Tiểu thư Nhược Lan mỉm cười, cái cười chất chứa cả thở dài.

“… Đôi mắt thật buồn ”

” Sao ? ”

” Đôi mắt người ấy thật buồn, nhưng đôi mắt công tử thì không như vậy. Cặp mắt rất giống nhau, nhưng lúc ngài nhìn tôi, đôi mắt ngài quá lạnh. Như mặt biển đêm ”

” Tiểu thư muốn nói đến cha tôi … ?”

” Phải ”

” …”

Tôi không biết nên nói gì với tiểu thư Nhược Lan, sẽ phải nói gì đây, rằng cô hãy từ bỏ đi sao ? Một mặt khác, tôi lại mong tiểu thư nắm lấy tay của người đàn ông ấy. Đau khổ lắm. Biết. Nhưng ích kỷ quá chăng ?

Bỗng nhiên tiểu thư Nhược Lan quay lại mỉm cười thật tươi với tôi. Cái cười tỏa sáng trong đêm đầy gió.

” Người thương của công tử phải chăng là cái cậu bé có đôi mắt rất lặng ? ”

” Tiểu thư biết ”

” Tôi đã bảo là đã gặp công tử nhiều lần mà …”

“…”

” Chỉ khi nhìn cậu ta, đôi mắt ngài mới tràn đầy nhựa sống ”

Đêm trôi qua, đầy gió…

Gió…

Chỉ có gió…

Chúng tôi về Cao Ly trước. Mới đó mà mộ người đã xanh rì những cỏ. Thời gian vô tình quá chăng ?

Quang cảnh ở Cao Ly thật khác, cả không khí, cả cỏ cây cũng khác. Nồng mùi thanh khiết.

Quê nhà của tôi.

Quê nhà của người đó. Chợt nhớ chắc Phong chưa lần nào về Cao Ly.

Xa xăm quá chăng ? Cái tên đó đối với cậu ta.

Rời Cao Ly, chúng tôi hướng thuyền về kinh thành. Cha có ý bỏ Nhược Lan tiểu thư lại. Phải, nàng ấy không nên theo chúng tôi.

” Xin ngài, hãy để tôi ở lại. Dù có bắt tôi làm nô lệ trên thuyền cũng được. Xin để tôi ở lại ‘

Nước mắt ràn rụa. Tiểu thư cao quý quỳ mọp trên sàn gỗ.

Nước mắt ràn rụa.

Con người lá ngọc cành vàng đó.

Những hạt lệ cũng hóa ngọc .

” Xin ngài ”

Cha tôi không nói gì, hay có lẽ ông cũng không biết nên nói gì.

” Nếu ngài không ưng thuận, tôi sẽ nhảy ngay xuống biển.”

“…”

” Cha… cha không muốn lại thêm một người phụ nữ chết vì cha chứ ? ”

“…”

“…”

” Thôi thì cứ để tiểu thư ở lại. Tiểu thư biết nấu ăn chứ ”

Dường như chỉ chờ có câu nói đó, tiểu thư Nhược Lan vội gật đầu. Thật không tưởng tượng được một vị tiểu thư lại trở thành đầu bếp cho toán hải tặc.

Thật là …

Tôi cười. Không biết đang cười ai đây, chẳng phải tôi cũng như tiểu thư.

………………………………………….. ………………………………………….. ……………………….

Tôi rời thuyền ngay khi về gần Giang Nam. Đêm tối, tiễn tôi chỉ có tiểu thư Nhược Lan đứng nghiêng nghiêng trên thuyền.

” Đa tạ công tử ”

Thành Giang Nam trong đêm chỉ le lói màu đỏ của những chiếc đèn lồng.

Đèn lồng đung đưa đỏ, đèn lồng đung đưa đỏ. Màu đỏ cao cao, màu đỏ trôi vụt qua tay. Xa xôi…

Lại không gặp Phong, trong đám gia nhân ra đón, tuyệt nhiên không thấy cậu ta. Đã đi ngủ rồi chăng ? Cũng phải, đêm quá khuya rồi. Tôi quyết định để sáng mai mới gặp cậu ta. Không ngờ cả đến mai , mái tóc dày đó cũng mất tiệt.

Sự bực bội lại lan tràn trong tôi. Những tên gia nhân, khi tôi có ý nhắc đến cậu ta thì lại lảng đi mất , nếu tôi hỏi rằng Phong đi đâu thì câu trả lời chắc chắn sẽ là ” cậu ta vừa đi ra ngoài ” hay cái gì đó tương tự vậy. Chắc chắn là trong khi tôi vắng mặt đã xảy ra chuyện gì đó. Không thể hỏi ai được. Tất cả bọn họ đều mặt la mày lét khi thấy tôi. Mà họ đều là tâm phúc nên không thể có chuyện họ phản bội tôi. Nghĩ thế nên tôi quyết định đến gian nhà sau.

Tiếng bước chân nhỏ quen thuộc, lần nào cũng thế, cậu ta đi như một tiểu miêu.

” Phong ”

Chiếc quang gánh rơi xuống , tiếng kêu khô khốc. Phong đang gánh nước, nhưng chỉ với một tay.

Phải, chỉ với một tay.

Chiếc tay còn lại đã bị bó nẹp, một miếng vải trắng dài quấn trên trán, trên cổ, trên má đầy những vết bầm tím…

Phong của tôi.

Có tiếng gì đó đang rơi vỡ.

Chapter twenty-three:

” Chuyện …chuyện gì đã xảy ra thế này ? ”

Tôi níu vội tay Phong, cái níu quá chặt nên khiến đôi chân mày của cậu ta cau lại.

” Xin lỗi ”

” Không sao ”

” Ai đã gây ra ?”

” Chẳng ai cả, tôi lên núi đốn củi sơ ý bị té ”

Nói rồi, cậu ta gánh chiếc gánh lên, quay lưng đi nhanh.

Nói dối. Phong đang nói dối tôi, những vết thương trên mặt rõ ràng là… Nhưng có cậy miệng thì cậu cũng không thèm nói đâu. Còn những gia nhân thì…có lẽ đã đồng lõa với cậu ta rồi.

” Ji Sung ”

” Vâng, thiếu chủ ”

” Ngươi hãy đi điều tra xem ai là kẻ đã gây ra việc này ”

” Vâng ”

Cái bóng Ji Sung khuất nhanh ra khỏi cửa phủ. Sẽ không mất đến một ngày đâu, đúng, sẽ không…Một ngọn lửa xanh bùng lên trong lòng tôi, ngọn lửa mạnh mẽ nhưng vẫn xanh, chực chờ thiêu rụi linh hồn xấu xó nào đó.

………………………………………….. ………………………………………….. ……………………….

” Thiếu chủ ”

” Sao ? ”

” Tôi đã đưa hắn về đây ”

Đó là một gã đàn ông xó chợ dơ bẩn, người hắn bốc lên cái mùi của nơi hắn sống, nháp nhúa, hôi hám. Mùi hôi đến mức buồn nôn. Một kẻ như hắn lại dám đụng vào Phong sao ?

” Đại…đại…công tử, tôi…tôi nào có đắc tội với ngài ”

Gương mặt hắn xám ngoét, bủng beo. Tôi tự hỏi lúc hắn ra tay với Phong, gương mặt hắn thế nào ? Có bủng beo hay không ?

Cái ý nghĩ đó làm tôi quắc mắt nhìn hắn.

Liệu tôi có thể nhìn hắn với đôi mắt nào nữa ?

” Ngươi có từng gặp qua một thiếu niên tóc xõa dài, da ngăm , đeo một chiếc hoa tai đỏ, đi ra từ phủ này không ”

” Đó…đó…”

” Ta hỏi ngươi có không ?”

” Dạ..dạ có…”

” Và ngươi đã ra tay với cậu ta ?”

“Tiểu nhân…”

” Có không ?”

” Xin công tử tha cho. Tiểu nhân chỉ là được người ta thuê thôi ”

Thuê ? Kẻ nào lại … Trong lòng tôi dấy lên sự nghi ngờ.

” Ai thuê ngươi ?”

” Một tiểu cô nương rất xinh đẹp ”

Quả nhiên, tôi đã đoán không sai. Phải, liệu có thể là ai ngoại trừ nàng ấy.

” Ji Sung, ngươi hãy đi vời Vương tiểu thư đến đây ”

” Thưa vâng ”

Thời gian trôi qua từng khắc một, thời gian.

Một tiểu cô nương xinh đẹp, lanh lợi thế. Tại sao ?

” Phong Tư ca ”

Tiếng nàng ấy reo như chim khi vừa bước qua khỏi cửa.Vẫn xinh đẹp như tiên nga. Nhưng tại sao sau bóng áo hồng ấy, tôi chỉ thấy phất phơ màu rêu đen ghen tỵ đến ghê người.

” Nhạc Linh muội, muội xem có quen với hắn không ? ”

Tôi mỉm cười với nàng ấy, cái cười nhạt nhẽo.

Và chỉ vì cái phất tay của tôi, gương mặt như cánh hoa đào đó đã trở nên xám ngoe ngoét.

” Huynh…huynh nói gì vậy… Muội…muội làm sao có thể …”

Muội đúng là chẳng biết nói dối gì cả, Nhạc Linh.

“Tiểu thư, sao tiểu thư lại nói vậy ? Rõ ràng tiểu thư đã đưa bạc cho tiểu nhân. Đây, tiểu nhân còn giữ…”

” Ngươi nói bậy, ta không quen ngươi”

” Thôi được rồi ”

Đáng chán, nữ nhân khi yêu là thế này đấy ư ?

” Nhạc Linh muội, ta đã hiểu rồi …”

” Huynh …”

Những ngón tay của tôi nương đường theo cơn giận lần lấy cái cổ xinh xắn của Nhạc Linh.Tôi đã thực sự muốn bóp lấy nó.

” Lần sau, nếu chuyện này còn tái diễn, ta sẽ không bỏ qua đâu…”

” Huynh…”

” Thứ lỗi, ta không thể tiễn muội”

Muội ấy chạy nhanh về phía cửa. Phải thôi, bộ dạng ấy, rõ ràng là chưa bao giờ… Ta không phải Phong Tư của muội, một vị công tử nho nhã, ta chưa bao giờ là Phong Tư của bất cứ ai… Ta… chỉ là Min Woo của Phong.

” Còn với tên này thì thế nào, thiếu chủ”

” Đem hắn ra xẻo thành từng miếng một rồi thả xuống biển cho cá ”

” Không … Đừng…đừng…!!!”

” Tha cho hắn đi. Hắn cũng vì miếng cơm thôi”

Chịu ló mặt ra rồi sao Phong ?

” Nếu đó là điều cậu muốn. Ngươi…và cả bè lũ của ngươi đừng bao giờ để ta thấy mặt nữa. Bằng không…”

Tên tởm lợm đó chạy trối chết qua cửa. Ji Sung cũng rút nhanh. Chỉ còn tôi và Phong…

Những cơn gió tràn qua khe cửa.

” Ngài không nên đối xử vậy với Vương tiểu thư ”

” Vậy nàng ấy được đối xử với cậu thế sao ?”

” Nàng ấy vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện ”

” Ta không cần biết ”

“…”

Tôi lần những ngón tay lên gương mặt Phong, những vết thương tím bầm…tím đến đau lòng.

” Đau lắm không Phong? Lẽ ra cậu không nên tha cho tên đó ”

” Tôi không muốn ngài giết người ”

” Thật là… Cậu biết ta không thể từ chối cậu bất cứ điều gì mà ”

“…”

” Chỉ cần cậu muốn, ta sẽ … ”

Phải, chỉ cần là một lời của cậu

Dù có phải trả giá

Tôi, với chính đôi tay này…

Sẽ cho cậu tất cả.

Chapter twenty-four:

” Ngày mai chúng ta sẽ đi Tô Châu và Giang Bắc ”

” Tại sao ? ”

” Vì cậu đang bị thương, đâu thể nào làm việc trong phủ ”

“…”

” Chẳng lẽ cậu không muốn đi cùng ta ? ”

” Không phải…. Trời đã vào đông rồi ”

” Mùa này ở Tô Châu chắc đã có tuyết rơi ”

” Tại sao ngài lại muốn đến Tô Châu ? ”

“…”

” Vì có thể nghe được tiếng tuyết rơi ? ”

Phong ngồi nghiêng nghiêng tựa vào thành giường , ánh lửa leo léo hắt lên Phong, ánh lửa đỏ, màu sắc mê muội. Đam mê …

Thật là . Tại sao cậu lại hiểu ta đến thế hả Phong ?

Mê đắm…

Như một cái vòng quay cuồng, cuốn tất cả vào đó, không có đêm, không có ngày,… chỉ có nỗi đam mê … chỉ có cậu và chỉ có ta.

” Cậu có thể cười lên không ?”

” … ”

” Ta chỉ thấy cậu cười duy nhất một lần, khi cậu chơi đùa với lũ trẻ ở làng ”

” Tôi không thể cười được nữa ”

” Từ ngày đó ? ”

“…”

” Quả thật, nụ cười của cậu rất đẹp”

” …”

” Cậu thật giống Bao Tự ”

“…”

” Chu U Vương chỉ vì một nụ cười của Bao Tự mà mất cả cơ đồ ”

” Xưa nay, anh hùng đều chết bởi tay mỹ nhân ”

” Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim ”

( Nụ cười của mỹ nhân đáng để đổi lấy ngàn lượng vàng )

” Còn ngài thì chết bởi nam nhân ? ”

” Không, ta chỉ chết vì cậu thôi. Nếu có thể có được nụ cười của cậu mà có phải chết, ta cũng cam lòng ”

“…”

“…”

Tôi hôn cậu ấy, cái hôn dài và sâu. Cái hôn như chôn chặt cả hai miền đất, vùi con người vào một cõi mơ hồ.

” Tử lộ hương yên diểu nan thác

Thanh phong minh nguyệt dao tương tư”

(Sương thơm khói biếc khó mong

Gió trong, trăng sáng mơ mòng nhớ nhau )

Những ngón tay của Phong, nắm chặt tóc tôi, cậu ta dụi đầu vào gáy tôi, những lời thì thầm trôi nổi, những lời thì thầm hâm nóng cả đêm đông.

” Đừng. Ngài hãy sống vì tôi. Chỉ sống vì tôi thôi ”

” Ta hứa”

Đêm lập lờ trôi, đêm trôi qua trăng, đêm trôi qua mây. Có tiếng những con dế đi hoang kêu rả rít.

” Ngài không định thành thân sao ?”

“Đừng nói đến những chuyện đó ”

” Trước sau gì cũng phải nói ”

” Cả đời này, ta chỉ có mình cậu thôi, Phong ”

” Không thể ”

” Ta không phải là Phong Tư công tử, Phong à ”

“…”

” Ta chỉ là Min Woo, một tên hải tặc mà thôi ”

” Ở trên đất liền thì ngài vẫn là Phong Tư công tử ”

” Ta không quan tâm lắm ”

“…”

Phong không nói gì, cậu ta nằm im bên cạnh tôi. Chúng tôi đã nằm như thế này bao lâu rồi, từ khi trăng vừa lên đầu ngọn liễu ngoài sân kia , và bây giờ thì ngọn nến sắp tàn rồi.

” Một ngày kia, tôi sẽ già đi ”

Có cái gì đó uất nghẹn, nỗi ức nghẹn chực chờ dập tắt ngọn nến.

Tôi nắm chặt bàn tay Phong, xiết thật chặt.

” Dù cậu có già, dù cậu có xấu, ta vẫn cần cậu ”

“…”

” Đường Thái Tông Lý Thế Dân…”

” Sao ? ”

” Ngài ấy có một người con trai, là thái tử Thừa Càn …”

“…”

” Thái tử Thừa Càn đã vì cái chết của một tiểu thái giám tên Xương Tông mà tạo phản ”

” Số phận vị thái tử đó phải chăng … ?”

” Đúng. Mưu đồ tạo phản thất bại. Ngài ấy bị đày đi xa rồi chết ”

“Thật đáng tiếc …”

” Ngài ấy có lẽ đã chết…khi tiểu thái giám kia chết đi rồi”

“…”

” Nếu ta là vị thái tử kia và cậu là Xương Tông, ta sẽ không để cậu chết”

” Nếu tôi là Xương Tông, tôi không mong ngài tạo phản. Tôi muốn ngài sống và trở thành một vị hoàng đế tốt ”

“…”

” Nếu tôi chết …”

” Đừng nói vậy ”

” Nếu tôi chết, ngài nhất định phải sống. Sống và nhớ đến tôi qua từng khắc của thời gian”

Phong ngồi dậy, cúi xuống hôn tôi, những nụ hôn như những hạt mưa , mát lạnh. Những nụ hôn rơi như sao băng, rơi … rơi…

” Ta hứa ”

La sàng ỷ dao sắt

Tàn nguyệt khuynh liêm câu

(Đàn sắt tựa giường lụa

Trăng tàn nghiêng rèm tương )

Ngọn nến tắt phụt trong đêm.

Ngọn nến đã tàn.

Đêm vẫn chưa qua .

Chapter twenty-five:

Con Sông Dương Tử lững lờ trôi, trời trở nên ấm hơn những ngày trước, có lẽ vì tuyết đã rơi. Tô Châu, kinh đô của tơ lụa nay nằm im lìm trong một sáng mùa đông.

Sông Dương Tử trôi, Dương Tử đưa những cánh hoa tuyết về nơi nào. Sẽ ra biển ?

Tuyết liệu có ra được đại dương muôn trùng sóng kia ?

Chúng tôi đã đến đây được ba ngày, phải, chỉ tôi và Phong.

Suốt đoạn đường từ Giang Nam xuống Tô Châu, Phong chẳng nói bao nhiêu, cậu ta chỉ ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào thành xe…ánh mắt thật xa vời…Tôi buông lỏng dây cương, nắm lấy tay cậu ta. Ánh mắt Phong vẫn mơ hồ, chẳng rõ thứ gì len được vào trong ánh mắt ấy. Cây cỏ ? Con người ? Bầu trời khói sương mờ ảo ? Không, tôi không nghĩ vậy, chẳng gì lưu trong đôi mắt người ấy.

Những ngón tay Phong đan vào những ngón tay tôi.

Những ngón tay xiết chặt nhau.

Chúng tôi đã đi thăm Thái Hồ, Sơn Đường Nhai, Bảo Đái Kiều, Vân Tự…Những địa danh đó quả đúng là diễm lệ. Không, phải nói rằng Tô Châu như một mỹ nhân được tô điểm bằng những món trang sức quý giá, quả không thẹn với những câu thơ

” Nguyệt Lạc ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hỏa đối sầm miên

Cô tô thành ngoại Hàn Sơn tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”

Ấy vậy mà Phong dường như chỉ thích con sông Dương Tử. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy và không thấy Phong bên mình. Một nỗi lo sợ vô căn cứ xen vào xáo trộn lòng tôi. Cậu ta có thể đi đâu ? Đã xảy ra chuyện gì … hay Phong đã rời bỏ tôi.

Nỗi lo sợ như một ngọn lửa đã âm ỉ từ lâu bỗng nhiên vụt cháy, thứ lửa xanh đáng sợ đó như muốn thiêu đốt cả tâm can tôi…

Nỗi lo sợ chưa bao giờ nguôi.

Tôi chạy khắp thành Tô Châu tìm cậu ta.

Và…

Phong của tôi đang đứng trên cầu, đôi mắt đăm đắm nhìn xuống con sông hiền hòa. Tuyết rơi đầy trên tóc, trên áo bào của cậu ta.

Lúc đó, Phong cũng vừa thấy tôi, cậu ta vẫn đứng nguyên trên cầu, nhìn tôi…Tất cả…trông như một ảo ảnh của cơn mơ không tròn nghĩa.

Sáng nào cậu ta cũng ra đó.

” Dương tử giang đầu dương liễu xuân

Dương hoa sầu sát độ giang nhân “

Trời vào đông, những cành dương liễu không còn đẹp như trước nữa. Khắp Tô Châu, những cành cây trụi lá vẫn đâm ra tua tủa như chực chờ treo cổ một nỗi đau.Trời xám mờ, trời xám mờ, những cành dương liễu không đung đưa, hà cớ con sông vẫn đầy ưu tư, uất hận, phải chăng vì trên chiếc cầu kia đã có một cơn sầu vạn kiếp đang đứng đợi.

Đôi khi cậu ta lặng nhìn con sông như thể chỉ cần tôi không để ý, chỉ cần trên đời này không còn ai cần cậu ta, Phong sẽ nhảy ngay xuống dòng sông lững lờ kia.

Cái ý nghĩ đó thật…

” Phong ”

” …”

” Cậu lại ra đây rồi ”

” …”

“…”

” Ngài xem, sông Dương Tử thật là đẹp ”

” Nhưng cảnh sông thật buồn”

” Phải, đẹp vì buồn”

“…”

“Con sông ở Giang Nam cũng là một nhánh của Dương Tử ”

“Ừum”

” Những nhánh sông này sẽ chảy về đâu ?”

” Sẽ đổ về các biển lớn hoặc các hồ ”

” Biển liệu có yêu sông không ? ”

” …”

” Bao nhiêu con sông đều đổ ra biển. Liệu biển có nhớ đến một Dương Tử giang ? ”

Câu hỏi của Phong tôi không trả lời được, biết bao nhiêu con sông, làm sao biển có thể biết được đâu là sông Dương Tử, nước của Dương Tử sẽ hòa lẫn vào nước của những dòng sông khác. Biển liệu có yêu sông ?

” Chắc chắn biển sẽ nhớ ”

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Phong.

” Tại sao ? ”

” Vì khi trôi ra biển, sông Dương tử luôn mang theo những đóa hoa dương liễu, không nơi nào mà hoa dương liễu đẹp như ở dòng sông này ”

” Phải”

“…”

” Vậy… Dương Tử có yêu biển chăng ? ”

Trong ánh sáng nhờ nhạt, tất cả mọi thứ như lấp lánh. Ánh nắng hiếm muộn của ngày đông soi thẳng vào gương mặt Phong, bừng sáng dịu dàng, nụ cười không tỏa nhưng đôi mắt nhìn tôi thật dịu dàng.

” Nếu không vì yêu biển, sông Dương Tử sẽ không mang theo những đóa dương liễu trôi về biển ”

Dòng sông lung linh, những đóa tuyết lung linh…

Dương liễu… phải vì thế mà trên chiếc trâm cài của ta, cậu đã khắc một đóa dương liễu?

Tuyết rơi Tô Châu, những đóa tuyết rơi, thật im lặng.

Xáo cả lòng người.

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Chúng tôi rời Tô Châu, theo hướng Giang Bắc mà thẳng tiến.

Thành Giang Bắc xa mờ, Giang Bắc không đẹp như Giang Nam, không ưu buồn như sớm ngày đông ở Tô Châu, Giang Bắc sôi nổi, sầm uất hơn, nhưng vì sao trong những cánh rừng vẫn phản phất nỗi hờn.

Phong trầm lặng hơn.

Cậu ta bảo tôi đưa vào những cánh rừng phía bắc của thành. Những cánh rừng xanh thẫm, một cơn gió nào đó đi rong chơi làm những đợt lá lay động. Cả cánh rừng lay động, như thể đang reo vui, hay như một người tuổi đã về chiều, nay gặp lại một vị khách cũ từ phương xa, lại mừng, lại khóc, lại nhớ về những chuyện đã qua.

Phong rút cây sáo tôi tặng và bắt đầu đưa lên miệng thổi, thật khó khăn với cánh tay đang bị thương của cậu ta, nhưng cuối cùng, âm thang cũng thoát ra. Tiếng sáo khi réo rắt như dòng suối, khi bay vút lên, phá tang cả không gian, khi đua cùng gió, khi nằm cùng mây…..và đau.

Nỗi tưởng nhớ thật đớn đau. Trong tiếng sáo không có tôi, không có cả mùa đông này, chỉ còn Phong và một con người của quá khứ.

Xa xôi.

Đau đáu.

Vẫn tưởng như có lời thì thầm của Phong ” Tôi đã về rồi đây “

Vẫn tưởng như có nụ cười vời vợi ở những cánh rừng” cuối cùng cậu cũng đã về “

Tôi đưa Phong về nhà trọ , đá sỏi kêu lạo xạo dưới chân ngựa, dưới những chiếc bánh xe. Chúng tôi vẫn đi như thế trong lặng im.

” Ngài không hỏi gì sao ?”

“…”

“…”

“Ta nên hỏi gì đây ?”

“… ”

“…”

“Đó là nơi Triệu công tử đã nằm lại ”

” Mộ người ấy ở đâu ?”

” Ngài ấy không có mộ”

” Sao thế được. Một công tử xuất thân từ gia đình thế ?”

” Nhưng trước khi qua đời, ngài ấy đã bày tỏ tâm ý muốn được hỏa táng và rải tro cốt trong rừng ”

” Là mảnh rừng đó ?”

” Nơi đó là nơi khi còn sống, tôi thường cùng ngài ấy đến, đó cũng là nơi gợi nên cảm hứng cho các bài thơ của ngài ấy ”

” Sau khi Triệu công tử chết thì cậu bị bán đi ”

” Phải”

” Tất cả các gia nhân trong phủ ”

” Không, phu nhân và lão gia chỉ bán mỗi tôi. Có lẽ vì tôi gợi nhớ họ về ngài ấy ”

“…”

Tôi thở ra, không biết mình đang vui hay đang buồn nữa.

” Những chuyện đó…cứ như đã xa vời quá rồi ”

Phong tựa đầu vào tay tôi, những ngón tay bám chặt lấy cánh tay tôi, cơn lạnh thấm qua lớp vải.

Chiều đã bắt đầu rơi rồi.

Những cánh rừng vẫn vút qua.

Những cánh rừng cuồng điên

Vì nhớ…

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Chúng tôi lại trở về Giang Nam. Một đêm, khi tôi đang ngủ thì có tiếng đập cửa ầm ĩ. Là Ji Sung, hỏi ra thì mới biết cha tôi và Nhược Lan tiểu thư vừa về phủ, họ đã gặp một toán hản tặc hiếu chiến, mưu đồ thôn tính thuyền của cha tôi tấn công. Tuy thuyền cha tôi thắng nhưng Nhược Lan tiểu thư bị thương nặng, trên thuyền không đủ thuốc men nên hai người đành đánh liều về Giang Nam.

Sau đó tôi liền cho vời một vị đại phu, vốn là người quen cũ của cha tôi, đến chữa trị cho tiểu thư. Cha tôi đứng bên ngoài cứ liên tục đi qua lại, trên đôi mắt ông lộ rõ vẻ lo lắng. Đó là lần đầu tôi thấy sự xao động trong mắt ông . Đã lâu lắm ngày từ ngày mẹ tôi mất.

” Cha lo lắng cho Nhược Lan tiểu thư thế sao ?”

“…”

“Cha lại muốn để vụt mất nàng ấy sao ?”

” Cha hiểu con nói gì ”

Nói rồi, cha tôi quay lưng bước thẳng về phía cửa phủ.

” Hãy cứ tạm để nàng ấy lại chỗ con. Khi nào nàng khỏe lại, cha sẽ đến rước”

Ánh nến phủ vàng sau lưng ông.

Những ngày sau, tôi luôn cố gắng trông nom, chăm sóc cho Nhược Lan tiểu thư. Và cũng từ đó, tôi lại ít thất Phong hơn.Thật không hiểu vì sao.

Một hôm, tôi cùng tiểu thư đi dạo trong vườn thì gặp Phong, cậu ta cúi đầu chào chúng tôi rồi đi lướt qua nhanh. Lạnh lùng như một cơn gió đông. Vừa lúc ấy, tiểu thư che miệng cười khúc khích.

” Có chuyện gì vui sao ?”

” Không”

Rồi chợt nàng ấy nghiêng nghiêng nhìn tôi với con mắt nửa cảm thấy thích thú nửa ngạc nhiên.

” Ngài không nhận ra sao ?”

” Ý tiểu thư là … ”

” Ngài không thấy rằng cậu bé của ngài đang ghen sao ?”

Ghen…

Phong ghen…

Có lẽ nào ?

” Thật là… phải chăng ngài đã nghĩ rằng cậu ta quá lạnh lùng ?”

Tiểu thư lại cười rồi đẩy nhẹ tôi

” Kìa, ngài nên đuổi theo cậu ta đi, đừng đứng đây nữa”

Những cơn gió chờn vờn

Những cành cây rung rinh

Ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào em

Khi những nỗi đau tràn về

Ta nghĩ rằng chỉ riêng mình ta đau

Khờ khạo

Khi nỗi đau tràn về.

Chapter twenty_six:

” Phong ”

Tôi nắm tay cậu ta lại, những ngón tay buốt lạnh như vừa ngâm vào tuyết.

” Cậu làm sao vậy ?”

” Không sao cả ”

” Vậy sao cậu không nhìn ta ”

“…”

” Phong, hãy quay lại nhìn ta đi ”

“…”

Tôi từ từ xoay đôi vai lại, gương mặt , đôi mắt của Phong bị che khuất bởi mái tóc dài, nhưng những ngón tay nằm gọn trong tay tôi thì đang khẽ rung lên. Tôi cúi thấp xuống , cố ý nhìn cho rõ mặt Phong.

” Ngài đừng nhìn tôi ”

” Tại sao ?”

“…Tôi…”

” Sao ?”

“… Khó coi lắm…”

Tôi đưa tay nâng lấy cằm của Phong, gương mặt cậu ta trông như mặt trời. Cái ý nghĩ đó làm tôi phì cười, tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy.

” Cậu nghĩ ta và Nhược Lan tiểu thư có gì sao ?”

“…”

Phong vẫn im lặng và tựa đầu vào ngực tôi, chưa bao giờ cậu ta tựa vào người tôi như vậy. Nó giống như Phong đang phó mặc hoàn toàn số phận cho tôi vậy. Từ từ Phong đưa tay nắm chặt lấy lưng áo tôi. Đó là lần đầu tiên.

Những cành cây khẽ xôn xao cùng gió.

” Đừng lo, đối tượng của tiểu thư chẳng phải ta ”

Phong ngước đôi mắt nhìn tôi, hơi ngạc nhiên.

” Nàng ấy là bạn hồng nhan của cha ta ”

Những ngón tay Phong túm chặt áo tôi hơn, tôi cũng ôm cậu ấy chặt hơn. Trời lạnh quá Phong à, hơi ấm của chúng ta liệu có làm cho ngày đông này ấm lên không.

Phong à…

” Ngạn dung đãi lạp tương thư liễu

Sơn ý xung hàn phục phóng mai”

(Liễu trổ bên bờ trông tháng chạp

mai phô dáng lạnh núi non đầu )

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

Ít lâu sau, không hiểu do đâu, tin tiểu thư Nhược Lan trú ở phủ tôi lại bị lọt ra ngoài, thế là tôi đành đem gửi nàng ấy ở nhà vị đại phu, tránh được việc quan tri huyện bất ngờ khám xét phủ. Một buổi tối tàn đông, cha tôi đến, ông cùng Nhược Lan tiểu thư ra biển, ra nơi những con sóng trùng trùng. Mặt biển tối đen như si hận của một con người.

Một thời gian, tôi cũng ra hội ngộ lại với họ.

Sóng biển trùng trùng đẩy nhau

Những đám mây xanh xám hờn dỗi

Cánh chim rã rời xa quê tổ

Cánh chim đau đáu nơi biển xa

Có khi nào nhớ mà tìm lại nơi chốn cũ ?

Có không… ?

” Cha sẽ cùng Nhược Lan về Cao Ly ”

” Vậy còn … ”

” Bây giờ nó là của con. Các anh em huynh đệ sẽ trung thành và phò tá con như họ đã từng ”

Cái tin đó đến bất ngờ. Làm thủ lĩnh hải tặc đồng nghĩa với việc tôi phải lấy chiếc thuyền và mặt biển làm nhà, Giang Nam sao xa vời quá…

Phong đã không thể sống ở biển…

Phong sao xa vời quá…

Những con sóng trùng trùng

Tung muối

Những con sóng trùng trùng

Xé nát ruột gan.

Tôi trở về Giang Nam ngay sau cái tin đó, trong tâm tư như có một đám chỉ thêu bị vò rối.

Cảnh xa, người xa…

” Thiếu chủ ”

” Chuyện gì ?”

” Có một bức thư gửi cho ngài ”

Cánh thư mở ra, cánh thư như một lời báo tử. Thời khắc chiều tà, ma quỷ đến và cướp mất Phong của tôi. Bức thư bảo rằng tôi phải đến gian nhà kho chứa rơm ở phía tây thành, nếu không thì Phong sẽ nguy đến tính mạng.

Gió lốc bụi mờ.

Bụi hồng che cả đôi mắt tôi.

Trong đám khói, trong đám bụi mờ ảo chỉ còn duy nhất một hình ảnh … Phong…

Căn nhà cũ kỹ được soi bởi thứ ánh sáng lờ nhờ, đứng đó trước mặt tôi là Phong, và trước cậu ta là Hoàng Nhật Minh.

Cái tên đó, sao tôi lại quá sơ suất không lưu ý hắn. Hắn, theo như điều tra của Ji Sung, là kẻ đứng đầu trong các vụ buôn bán nô lệ.

” Đến thật nhanh, Phong Tư công tử ”

Hắn đập đập chiếc quạt trên tay, nhếch miệng cười, còn Phong, dường như bị bất ngờ , đôi mắt cậu ta mở to.

” Sao ngài lại ở đây ?”

Tôi chưa kịp trả lời thì đã có một giọng nói khác chen vào

” Đúng, tại sao Phong Tư huynh lại ở đây ”

Là Nhạc Linh , lại là nàng ấy. Mối oan hận cả đời tôi.

” Phong Tư công tử, để tôi nói cho ngài rõ, Vương tiểu thư đây bảo tôi rằng nếu tôi giết Phong, nàng ấy sẽ chấp nhận thành thân với tôi ”

Tôi phóng tia mắt về Nhạc Linh, những tia mắt đỏ như máu, giọng nói đã bị nghiến lại qua kẽ răng.

” Nhạc Linh, muội dám …”

” Nhưng mà tôi lại thiết nghĩ giết Phong thì uổng quá, cậu ấy vốn rất được giá”

” Được giá ? Phải chăng ngươi đã thuyết phục Triệu lão gia, Triệu phu nhân đem bán cậu ta ”

” Đúng, vào lúc Triệu huynh còn sống, lão trọc phú họ Châu đã trả năm trăm lượng cho cậu ta. Ta đã thuyết phục Triệu huynh cả ngàn lần mà huynh ấy không chịu. Để đến sau này thì đúng là không được giá cho lắm ”

” Ngươi … Triệu công tử đó phải chăng đã bị ngươi hạ thủ ? Người của ta đã hỏi thăm, và biết rằng sức khỏe của Triệu công tử chỉ bắt đầu suy giảm từ khi quen với một vị họ Hoàng. Là ngươi ? ”

” Thông tin nhanh nhạy lắm Phong Tư công tử. Ta luôn tò mò về thân thế của ngươi, ta biết ngươi có bí mật, chỉ không rõ nó là gì, cho nên ta đã gửi thư nhử Phong ra đây. Không cần giấu người sắp chết làm gì, chính ta đã mỗi ngày bỏ chút ít thuốc độc vào gói trà Hoa Quế mà cậu vẫn thường pha cho Triệu huynh đấy Phong ”

Tôi cảm thấy những luồng sát khí dâng lên trong Phong.

” Ban đầu ta chỉ muốn cậu ta phản bội lại ngươi, làm cho ngươi căm ghét cậu ta mà thôi, nhưng cái đầu ương ngạnh của cậu ta dường như không biết phân biệt đâu thiệt hơn. Sau đó, ta lại nghĩ nếu ngươi còn sống, Nhạc Linh sẽ luôn mơ tưởng về ngươi. Tốt hơn hết là giết ngươi đi ”

” Hoàng Nhật Minh, ngươi lừa ta ”

Tiếng Nhạc Linh vang chói lói trong căn nhà. Đáp trả lại nàng ấy chỉ có tràng cười ghê rợn của Hoàng Nhật Minh.

” Ta không từ bất cứ thủ đoạn nào để có nàng. Chẳng phải nàng của giống ta sao ? Thôi không nói nhiều nữa, chết đi Phong Tư ”

Hắn lao đến tôi, sượt qua Phong, những nhát kiếm chát chúa vang lên. Quả thật Hoàng Nhật Minh không phải hạng xoàng như anh hắn, bất ngờ tôi thấy ánh mắt hắn lóe lên tia nhìn gian xảo, một cái bẫy đơn giản đã được đặt , tôi loạng choạng ngã xuống khi thanh kiếm của Hoàng Nhật Minh giơ cao, cái ánh sáng của kim loại làm lóa mắt, lóa mắt … Và máu…

… Và… Phong…

” PHONG !!! ”

Tôi không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình, Phong đã hứng trọn lưỡi kiếm của hắn, ngay lập tức, tôi giơ tay ôm chặt lấy cậu ta, đồng thời đâm xuyên mũi kiếm của mình vào tim Hoàng Nhật Minh. Nụ cười vẫn chưa tắt trên môi hắn khi hắn ngã xuống. Hoàng Nhật Minh đã chết.

Nhưng những gì tôi quan tâm bây giờ chỉ có Phong, tôi xé tay áo băng vết thương cho cậu ta. Vế thương không ngừng túa máu. Tôi vội xốc cậu ta lên.

” Cố lên Phong, cố lên, ta sẽ đưa cậu đến đại phu ”

” Phong Tư huynh, huynh không được đi ”

Nhạc Linh đứng chận tôi, cái dáng rũ rượi, ngả nghiêng, trên tay nàng ấy cầm một thanh đuốc sáng rực.

” Tránh ra ”

Tôi đưa tay đẩy nàng ta ra một bên, cố sãi những bước dài về phía cửa.

” Huynh không được đi. Huynh là của muội ”

Lửa bắt đầu lan từ ngọn đuốc của Nhạc Linh lên đống rơm. Chẳng mấy chốc nơi ấy đã biến thành biển lửa.

Tôi nhảy vội ra khỏi căn nhà đó. Lửa cháy phần phật, trong ngọn lửa đỏ vẫn còn vang lên tràng cười ma dại của Nhạc Linh.

Lửa dâng cao.

Ngọn lửa liếm sạch mọi thứ.

Rừng rực cháy.

Tôi ẵm Phong lên ngựa, cố thúc ngựa phi nước đại.

” Một chút nữa thôi, Phong”

” Uưm… Min Woo…”

” ..?”

” Hãy đưa tôi ra biển ”

” Khi cậu khỏe lại, ta sẽ đưa cậu ra biển ”

” Không, ngài hãy đưa tôi ra biển… ”

Máu của Phong thấm đầy trên tay tôi, đỏ hơn cả màu lửa. Tôi đành phi ngựa về phía biển, gió biển ào ào, ôm chầm lấy cả hai chúng tôi.

” Min Woo, Cao Ly ở hướng nào ?”

Tôi đưa tay chỉ cho Phong về hướng quê hương xa xôi của chúng tôi. Bàn tay ôm Phong vẫn đang rung. Gió biển phải chăng quá lạnh.

” Cao Ly đẹp không ?”

” Cao Ly đẹp lắm Phong, nhẹ nhàng, đôi khi lại lạnh lùng… như cậu vậy ”

” Min Woo, khi tôi chết, ngài hãy thiêu xác tôi, đem một phần rải khắp những nơi có phủ của ngài, một phần hãy đem về rải ở Cao Ly, và một phần hãy rải xuống biển ”

” Đừng nói vậy ”

” Như vậy tôi có thể theo chân ngài đi bất cứ đâu …”

” Phong à …”

” Min Woo, ngài hãy nhớ đến tôi ”

” Ta luôn luôn nhớ về cậu ”

” Tôi biết… Min Woo… tôi yêu ngài …”

Một nụ cười bừng tỏa trên gương mặt Phong, nụ cười như một cơn mộng, như một thứ ánh sáng rạo rực nhất của ngày đông. Nụ cười của Phong…

” Phong à, cậu sẽ khỏe lại, rồi chúng ta sẽ về Cao Ly ”

“…”

” Ta sẽ không làm hải tặc nữa. Ta sẽ làm thương nhân ”

“…”

” Không, hay chúng ta sẽ mở một tiệm buôn bán nhỏ ?”

“…”

” Phải, như thế thì ta sẽ không bao giờ phải xa cậu nữa ”

“…”

” Phong… ? ”

“…”

” Phong… ?”

Đôi mắt Phong đã khép lại, thân hình nhỏ bé của cậu ta vẫn còn ấm nhưng… tim đã ngừng đập rồi, ngừng hẳn rồi…

Tôi úp mặt vào thi thể thân thương, những giọt nước mắt không thể rơi được.

Trời chiều ập về.

Cam đỏ thẫm…

Đỏ thẫm…

Phong…

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

” Giang Nam có giai nhân

Nhan sắc tựa ánh nguyệt ”

” Nghĩa phụ, người Giang Nam đẹp thế sao ? ”

Min Hyuk lay lay tôi. Thằng bé là con thứ ba của Ji Sung, nó chỉ mới tám tuổi nhưng đã thông minh, lanh lợi, tôi lấy làm yêu quý nên đã nhận nó làm nghĩa tử và cho theo mình. Giang Nam, từ ngày đó, tôi đã không về. Cảnh vật liệu có thay đổi nhiều hay không ? Hay vẫn còn đó những nhánh sông hiền hoà, vẫn còn đó những nhành dương liễu buồn đẫm lệ, vẫn còn một Nghi Xuân đẹp nao lòng, vẫn còn một Phủ Châu sầm uất nhưng…người đó đã…

Từ ngày đó, tôi đã từ bỏ đời sống hải tặc và trở thành một thương nhân, tôi ngang dọc khắp nơi, nhưng Giang Nam vẫn là nơi khiến tim tôi nghẹn lại. Phong Tư, cái tên đó bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Tôi thở ra, vuốt tóc Min Hyuk.

” Cảnh ở Giang Nam và con người Giang Nam đều đẹp. Con có muốn thăm nơi đó không ?”

” Được sao nghĩa phụ ? ”

” Ừ, mai chúng ta sẽ lên đường ”

Cảnh Giang Nam xa mờ…

Nơi những rặng liễu vẫn mịt mờ một mái tóc dài.

Tiếng hát trong trẻo trong tửu điếm vẫn vang lên

” Giang Nam có giai nhân

Giai nhân cười một lần nghiêng thành

Giai nhân cười hai lần nghiên nước …”

Giang Nam của tôi không có giai nhân. Giang Nam của tôi mãi chỉ có một chiếc phong linh câm lặng, mãi mãi câm lặng .

Complete

………………………………………….. ………………………………………….. …………………………

” Khi chim hồng nhạn bay đi…”

Đất Giang Nam lộng gió, tôi ngồi trên ngọn đồi hướng tầm mắt ra xa, cả thành Giang Nam bạt ngàn gió. Rét từng ngọn cỏ.

Rét căm căm.

Đợt rét cuối cùng để nhường chỗ cho nắng ấm mùa xuân sắp tới.

Cứ mỗi khi mùa đông tàn, nghĩa phụ lại về đây, những lúc đó ông thâm trầm thấy lạ. Những lúc đó, ông không thấy tôi, không thấy ai khác , chỉ đăm đắm về một nơi xa xôi…chỉ đăm đắm nhìn chiếc trâm cài có khắc hoa liễu.

Tôi còn nhớ lần đầu tôi đến Giang Nam là năm tôi tám tuổi, phủ của nghĩa phụ rất rộng lớn, và đó cũng là lần đầu tôi nhìn thấy rõ những gì trong mắt người. Đau đớn lắm.

Trong phủ có một gian phòng chỉ treo toàn phong linh, những chiếc phong linh mà chuông của nó đã bị đập bỏ, chỉ khẽ lung lay khi có cơn gió tràn qua, không phát ra một thứ âm thanh nào. Và nghĩa phụ thường đứng đó ngắm chúng mà không nói một lời nào. Ánh mắt người dịu dàng lại, và người chỉ đứng đó… những chiếc phong linh đung đưa như một cơn mộng…trôi vụt qua tay. Tôi đã thử hỏi thúc thúc Won Joon ( vốn là em cùng cha khác mẹ của nghĩa phụ ) nhưng thúc ấy cũng chả biết gì hơn. Thúc ấy chỉ bảo rằng từ khi hiểu chuyện đã thường thấy nghĩa phụ tôi như thế, ở Cao Ly, ở Tô Châu…Chỉ có điều người chưa một lần nhắc đến Giang Nam. Mà thúc ấy cũng trẻ con lắm, chỉ mới mười bảy tuổi.

Tôi nhớ lần đầu tiên biết về Giang Nam là qua một câu hát

” Giang Nam có giai nhân

Nhan sắc tựa ánh nguyệt

Giai nhân cười một lần nghiêng thành

Giai nhân cười hai lần nghiêng nước.. “

Người hát là một người đàn ông khá lớn tuổi, nhưng giọng hát vẫn rất mượt, tuy nhiên thứ làm tôi chú ý hơn là cậu bé ngồi kéo đàn bên cạnh ông ta. Một cậu bé nhỏ hơn tôi chừng hai, ba tuổi, tóc đen dài và đôi mắt tròn đen lay láy. Tiếng đàn đó, đã bốn năm rồi, tôi vẫn không quên được, dìu dặt, thanh thoát.

Xoạt

” Ai ? ”

Tôi quay lại và thứ hiện ra trước mắt tôi…thật không thể tin được. Là cậu bé đó, trông đã cao hơn đôi chút, với chiếc đàn trong tay.

Và…

Cậu ta bỏ chạy…

” Này em …khoan đã…”

Tôi vội rượt theo, cậu ta chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng bị tôi túm lấy.

” Sao em lại chạy ? ”

” Không sao chứ ?”

” Gì ?”

” Tôi…chạm vào ngài không sao chứ ?”

” Em nói gì lạ vậy ?”

” Lần trước, tôi cũng lỡ va vào một người giống như ngài và…”

” Giống ta ?”

” Cao quý”

Tay áo phất phơ bay, tay áo để lộ ra những vết bầm tím. Tôi thở ra và xoa lấy đầu cậu nhóc.

” Em đừng lo, ta không làm gì em đâu ”

” Thật đẹp ”

” Sao cơ ?”

” Ngài có nụ cười thật đẹp ”

” Hì…”

Chúng tôi cùng ngồi trên một phiến đá to, phiến đá đè lên những đám cỏ rét mướt. Trời lạnh thế mà cậu ta chỉ mặc độc mỗi chiếc áo vải thô.

” Em còn nhớ ta không ?”

“…”

” Bốn năm trước, ta đã gặp em ở Tô Châu, trong tửu điếm Lạc Mai, em kéo đàn cho một người đàn ông hát ”

” À. Đó là cha tôi ”

” Không thể tin là ta có thể gặp lại em ”

” Ngài có phải là vị công tử đã ban cho chúng tôi hai lượng vàng ? ”

” Đúng rồi ”

Tôi nghe thấy một cơn gió đang lướt qua trong mọi cảm xúc. Không hiểu vì sao, lần đầu tiên tôi thấy như vậy. Vì em đã nhận ra tôi ?

” Xin đa tạ ngài ”

” Tiếng đàn của em và giọng hát của ông ấy phải cao giá hơn ”

“…”

” Em có hát không ?”

” Có ”

” Em có thể hát cho ta nghe không ?”

Cậu ta gật đầu rồi bắt đầu kéo đàn, tiếng đàn réo rắt như tiếng suối, chờn vờn cùng đám cỏ ngày đông.

” Khi chim hồng nhạn bay đi

Nghìn trùng gió bụi lại nghìn trùng

Trâm ngọc gãy

Hương đã tàn

Chỉ còn mỗi khúc ca ly

Rơi rụng nơi khuê lầu .

Người xưa đứng đợi làm gì ? …”

Tiếng hát trẻ thơ, nhưng sao vẫn cứ đượm nỗi ưu hoài. Nhưng một đứa trẻ là tôi ngày ấy nào có hiểu gì, chỉ biết giọng hát thật hay, nào ngờ giọng hát ấy cứ len lỏi vào tôi chờ đợi một cơn sầu thiên cổ mãi sau này.

” Ai dạy em hát đấy”

” Cha tôi. Thôi, tôi phải về đây ”

” Sao thế ?”

” Tôi phải về để kéo đàn cho cha ”

” Ừm,… à… anh tên là Min Hyuk ”

” Min Hyuk ? Cái tên thật lạ”

” Vì phụ thân anh là người Cao Ly. Còn em ? ”

” Nhạn ”

” Chỉ vậy thôi ư ? ”

Cậu ấy lại gật đầu. Những sợi tóc tơ vươn mình theo gió.

” Vậy anh sẽ nhớ tên của em. Và em cũng không được quên tên anh nhá ”

” Uừm”

” Hì…mai em lại tới đây nha ”

” Uừm ”

Cái bóng nhỏ bé của cậu ấy khuất sau những ngọn đồi xanh.Cái bóng thật nhỏ bé, nhỏ bé, như cánh chim non vô định bay trên bầu trời và không tìm được tổ. Bơ vơ…

…………

………………..

Ngày hôm sau, Nhạn không đến, cả mấy ngày sau, cậu ta vẫn không đến.Nhạn biến mất trong đời tôi như một cơn gió. Có lẽ cha con Nhạn đã rời Giang Nam ngay đêm đó, hay cánh nhạn đã rơi vào một khoảng không ?

Những câu hỏi đau đáu không tìm được câu trả lời

Vẫn vang lên dồn dập trong tôi

Tiếng hát xưa vẫn vang lên trong tôi

Tìm đâu đây hở ?

Khúc ca vẫn chưa ngừng

Người xưa đã…

” Khi chim hồng nhạn bay đi “

End Extra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro