CHAP 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuri đưa cô tới một ngôi nhà trống.

Căn phòng không được trang trí gì, bên trong khá rộng, đứng ngoài ban công có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa xa, nhìn xuống là công viên.

Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, nắng chiều chiếu rọi vào bên trong phòng, tạo nên một bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp.

"Em thích nơi này chứ?"

Yuri cười hỏi.

Cô sửng sốt, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, nhưng không dám tin.

"Điều này.... nghĩa là gì?"

"Nghĩa là, nếu em bằng lòng, Yul muốn tặng em một gia đình."

Yuri chăm chú nhìn cô, ánh mắt và lời nói khiến cô có cảm giác choáng váng.

"Nếu em thích, sau này, nơi này sẽ là phòng khách của chúng ta, chúng ta có thể tiếp khách ở đây. Nơi này là phòng bếp, không gian đủ rộng chứ? Em không cần nấu cơm, Yul sẽ làm cơm cho em ăn..."

"Ai nói em sẽ không làm?"

Cô phản bác theo trực giác.

"Vài năm nay, em đã biết nấu nướng tốt lắm rồi."

"Phải không vậy?"

Yuri mỉm cười ấm áp, không cùng cô tranh cãi nữa, tiếp tục nắm tay cô dẫn vào phòng trong.

"Nơi này có thể để làm phòng chơi đàn, khi em thích có thể chơi đàn cho cả nhà cùng nghe, dù nửa đêm cũng có thể. Yul sẽ thuê thợ làm tường cách âm, sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm... Căn phòng này thì dành cho mẹ, phòng này là thư phòng, phòng này là phòng dành cho khách. Khi anh của em trở về Hàn, có thể ở đây."

Yuri dẫn cô quay trở lại phòng khách, mở cửa sổ sát đất, bước ra ban công, cảm nhận những cơn gió buổi chiều nhè nhẹ.

"Ở đây có thể ngắm mặt trời lặn, em thích không?"

Yuri quay sang hỏi cô, thân hình thả lỏng dựa vào lan can, tư thế nhàn hạ, thoải mái, tự nhiên, tạo ra sức hút mãnh liệt.

Cô sững lại một chút rồi nở nụ cười, những đau khổ và phiền muộn không thể nói bỗng chốc tan đi.

Sao cô có thể ngốc nghếch mà tin rằng bản thân mình có thể kháng cự khi gặp lại Yuri? Cô thật sự rất yêu Yuri, yêu đến đau đớn con tim, nhưng...

"Em vẫn chưa tin Yul sao?

Yuri nhìn ra được sự băn khoăn của cô, thở dài.

"Không tin Yul có thể mang tới cho em một gia đình hạnh phúc sao?"

"Làm sao Yul có thể tha thứ được chứ?"

Cô buồn bã nói.

"Ba mẹ em trước kia đối xử không tốt với Yul, nên chắc hẳn Yul rất căm ghét họ. Còn em... không phải Yul đã từng nói, mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho em sao?"

Yuri lắc đầu, cầm chặt hai tay cô, kéo cô tới trước mặt mình, ánh mắt trìu mến, yêu thương, dịu dàng nhìn cô.

"Yul cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ. Nhưng thời gian qua, khi Yul hết lần này tới lần khác đi Mỹ, tìm kiếm anh trai em, Yul bỗng nhận ra, kì thật, người Yul nên tha thứ, là chính bản thân mình."

"Tha thứ cho Yul... Chính bản thân Yul?"

Cô không hiểu ý Yuri muốn nói.

"Khi đó Yul cũng quá cố chấp, quá mong muốn làm tốt mọi việc, cho nên đã làm tổn thương em quá nhiều."

Yuri chạm vào má cô, thương tiếc khẽ vuốt.

"Nếu so sánh Yul của hiện tại và Yul của bảy năm trước hơn cái gì, thì có lẽ đó là tuổi tác. Yul trở nên trưởng thành hơn, càng hiểu thế nào là đối nhân xử thế. .. Em hãy tin ở Yul, Hyunie, Yul hiện tại so với trước đây có thể làm tốt hơn."

Cô xót xa nhìn Yuri, lời nói đấu tranh trên đầu môi, rút cục, vang lên chua xót.

"Không phải chỉ cần có tình yêu là được, cuộc sống....rất khắc nghiệt."

"Yul biết, nhưng không có em còn khó hơn."

Yuri ôm chặt cô trong lòng, cằm đặt nhẹ lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Bây giờ Yul đã hiểu, tình thân cũng vô cùng quan trọng. Yul muốn khi em trở thành vợ Yul, cũng sẽ đón nhận những người thân của em. Chúng ta đều là người một nhà, cho dù có những lúc không vui. Thỉnh thoảng nếu có cãi qua cãi lại, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết mọi vấn đề, em nói có đúng không?"

Yuri nói đúng, rất đúng, thế nhưng...

"Umma em..... hiện tại bà như vậy, càng về sau càng nặng thêm, em sợ Yul..."

"Sợ Yul một ngày nào đó mất hết nhẫn nại với bà?"

Yuri chủ động nói tiếp lời cô.

"Yul thừa nhận, Yul không thể yêu quý bà giống em yêu quý bà. Nhưng sau khi chúng ta kết hôn, bà chính là mẹ vợ của Yul, Yul sẽ cố gắng hết sức quan tâm mẹ, chăm sóc cho mẹ. Có thể, Yul và bà không có quan hệ máu mủ ruột rà, nhưng bà là mẹ vợ Yul, chẳng khác nào người cùng một nhà. Yul sẽ... học cách yêu thương bà."

Yuri bằng lòng vì cô, học cách yêu thương người thân của cô....

Đây là những điều tuyệt vời nhất cô từng được nghe.

Cô cảm động rơi nước mắt.

"Yul, tại sao Yul đối xử với em tốt như vậy? Em không phải là một người phụ nữ tốt."

"Trong lòng Yul, em chính là người tốt nhất."

Yuri nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút, thận trọng tuyên bố.

"Trên đời này, không ai tốt bằng em."

Lòng cô quặn thắt, hai mắt đẫm nước nhìn Yuri.

"Vậy sau này Yul đừng có hối hận."

"Không phải em nói, sống là không được hối hận sao?"

Yuri trêu cô.

"Kwon Yuri!"

Cô hờn dỗi.

"Yul hiểu ý của em mà."

Yuri nở nụ cười, hôn lên môi của cô.

"Yul luôn nghĩ, một người ba mươi tuổi đầu, nên cầu hôn em như thế nào mới tốt? Sự lãng mạn của tuổi trẻ, Yul không làm được."

"Cho nên Yul thật sự đưa em tới một ngôi nhà?"

Cô cười khẽ. Ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt.

Yuri nhún vai.

"Cho em một gia đình, là lời cầu hôn lãng mạn nhất mà Yul có thể nghĩ ra."

Quả thật rất lãng mạn, lãng mạn đến mức cô bật khóc... không đúng, cô vốn đã khóc rồi, giống như một người điên, vừa khóc vừa cười.

"Em lại đây."

Yuri lại lôi kéo cô, đi vào trước cửa phòng ngủ của hai người.

"Nhắm mắt lại đi."

"Để làm gì vậy?"

"Em cứ nhắm đi."

"Được rồi."

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng Yuri mở cửa, một thoáng Yuri đi chuẩn bị thứ gì đó mới cho phép cô mở to mắt.

Rơi vào mắt cô là muôn ngàn ánh nến đẹp đẽ khiến cô nín thở.

Trên thảm trong phòng ngủ, Yuri rắc lên không biết bao nhiêu cánh hoa hồng. Những ngọn nến được xếp thành hình trái tim thật to, ánh nến phản chiếu tình yêu không thể biểu đạt bằng lời của Yuri.

Yuri dắt tay cô, tiến vào bên trong hình trái tim, từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ, từ từ mở ra.

Một chiếc nhẫn tinh xảo, lẳng lặng ở bên trong hộp nhung, Yuri lấy ra, đưa tới trước mặt cô, khóe miệng gợi lên một chút ngượng ngùng và cả nụ cười.

"Tha lỗi cho Yul nhé! Hầu hết tiền tiết kiệm dùng để mua căn nhà này rồi, cho nên chiếc nhẫn này... uhm, có hơi nhỏ."

Chiếc nhẫn này còn nhỏ sao? Cô không cảm thấy vậy, trong mắt cô, chiếc nhẫn này lấp lánh như những vì sao, tỏa sáng lấp lánh.

"Seo Joo Hyun... uhm."

Yuri căng thẳng.

"Em bằng lòng lấy Yul chứ?"

Đây là lời cầu hôn, một lời cầu hôn đích thực, cô như đã chờ đợi cả đời, khiến người được cầu hôn cảm động.

Cô cắn môi, nước mắt nhòa đi, cô không biết nên nói gì, bao nhiêu lời lẽ, ngôn từ giờ phút này cũng trở nên vô dụng không thể nói hết được sự xúc động trong cô, chỉ có thể đưa tay ra trước.

Yuri hiểu ý cô, trân trọng cầm bàn tay mềm mại, đeo nhẫn vào ngón, hai trái tim cùng một chỗ.

"Lúc này có thể hạnh phúc hơn không?"

Cô ngước nhìn Yuri, chân thành chờ đợi.

"Bởi vì chúng ta đều đã trưởng thành hơn."

"Nhất định rồi."

Yuri cam đoan.

Cô nở nụ cười rạng rõ, nhẹ dựa vào trong lòng Yuri, ôm Yuri thật hạnh phúc.

Lần cầu hôn thứ hai, thành công tốt đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro