Secretly Yours - Au: xxLove812

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Part 1}

Cô dâu và chú rể đứng trên bục nhà thờ, đôi mắt họ nhìn nhau không rời và hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Cô dâu mặc một bộ váy cưới trắng kiểu cổ điển, được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Giorgio Armani. Còn chú rể mặc một bộ tuxedo màu đen vừa khít. Nụ cười hân hoan hiện diện trên đôi môi của các khách mời; Bạn bè của cô dâu, chú rể cùng gia đình đứng dõi theo đôi trẻ đang nhìn nhau say đắm.

Các khách mời gồm bạn làm ăn lâu năm và mới quen. Lễ cưới này đơn giản chỉ để đánh dấu một khởi đầu mới, thắt chặt thêm tình bạn giữa hai công ty.

Cô dâu và chú rể chẳng cần phải nói bất cứ điều gì trong lễ cưới. Tuy nhiên, nó không có nghĩa là chú rể không hề có tình cảm nào với cô dâu cả. Sự thật là, anh ta đã say mê cô ấy kể từ lần đầu tiên họ gặp mặt hai năm trước. Cho dù anh ta không hề có cơ hội để hẹn hò với cô dâu vì cô ấy từ chối lời mời và bận rộn với lịch làm việc, thì tình cảm của anh ta đối với cô ấy vẫn không thay đổi.

Anh ta thật sự rất vui mừng khi gia đình họ quyết định cho cả hai cưới nhau, nhưng thật buồn thay bởi vì cô dâu tương lai của anh ta lại bị ép lấy một người mà cô không hề yêu. Anh có thể lờ mờ nhận thấy rằng cô ấy đã yêu người kia rất nhiều, nhưng lại quyết định không tiến xa hơn nữa vì sợ rằng sẽ làm cha mẹ họ đổi ý. Hơn nữa, ai lại đi từ chối cơ hội được cưới người mình yêu chứ? Anh ta không chắc đó là ai nhưng anh ta sẽ vẫn lấy cô cho dù cô ấy không đáp trả tình yêu của mình. Anh ta sẽ cố gắng hết sức để cô ấy yêu anh.

“Con có sẵn lòng chấp nhận người phụ nữ này làm vợ hợp pháp của mình, cho dù là khi giàu hay túng quẫn, bên cạnh khi ốm đau cũng như mạnh khỏe, miễn là cả hai vẫn còn sống?”

Vị linh mục hỏi. Anh ta nở một nụ cười thể hiện lòng chân thành với cô dâu trước khi trả lời.

“Con đồng ý.”

Cô dâu cố gắng hết sức để mỉm cười đáp lại, nhưng nó thật khó khăn. Cô luôn dễ dàng để vui vẻ, nhưng kể từ khi bố mẹ thông báo cô phải cưới người đàn ông đang đứng trước mặt, dường như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Nói, cười, ăn, ngủ, mọi thứ…. với cô, những hành động thường ngày của một con người sao bỗng dưng thật khó để thực hiện làm sao.

Có một khoảng thời gian, cô đã luôn rất vui vẻ. Ở nơi đó, không cần phải gượng ép, nụ cười rạng rỡ của cô luôn hiện diện trên môi. “Người ấy” và khoảng thời gian cô được ở bên người mình yêu. Cô luôn ước rằng mình có thể ở cạnh “người ấy”; được đứng trên bục nhà thờ cùng “người ấy”. Nhưng niềm tin đã “có một kế hoạch khác”, khiến cả hai phải chia xa .

Trái tim cô dâu như tan nát khi đứng nhìn người cô yêu bước đi, bỏ lại tất cả những lời hứa mà họ đã trao nhau. Nếu cho cô một điều ước trước khi phải thốt ra hai từ mà bố cô đã ép phải nói với chú rể, cô sẽ ước được nhìn thấy người cô yêu lần nữa. Cả hai nhìn vào mắt nhau, nếu cô ấy thật sự muốn mang đến cho cô hy vọng, cô ấy chỉ cần nói tất cả đó đều là lỗi của cô ấy khi đã bỏ cô ra đi. Chỉ từng đó thôi cũng đủ để cô nở một nụ cười “hạnh phúc” thật sự…

“Con có sẵn lòng chấp nhận người đàn ông này trở thành người chồng hợp pháp của mình, cho dù là khi giàu…”

Những lời nói của linh mục bị bỏ ngoài tai trong khi cô hướng mắt tìm kiếm “ai đó” giữa hàng trăm vị khách.

“…miễn là cả hai vẫn còn sống ?”

Môi cô khẽ tách ra và đôi mắt bắt đầu ngấn nước khi nhận ra người mình đang tìm. Ở đó, trong đám đông dưới nhà thờ, cô chỉ dán mắt vào một người duy nhất - người cô yêu đang đứng cạnh cột gỗ, chăm chú dõi theo lễ cưới tiếp tục diễn ra.

Đứng nhìn… đó là tất cả những gì mà cậu sẽ làm ư? Cậu thậm chí chẳng còn có ý định thử ngăn đám cưới này lại nữa. Cô dâu thầm nghĩ.

“Tiffany… Tiffany?”

Chú rể thì thầm. Cô ngoảnh lại và nhận thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của anh ta.

“Em ổn chứ?”

“Y-Yeah… Em ổn...”

Cô lắp bắp trước khi quay về nơi người cô yêu đang đứng, nhưng lần này, người ấy không ở đó nữa, trái tim cô lại càng đau đớn hơn. Tất cả hi vọng đã biến mất. Đôi môi cô bắt đầu run lên và nước mắt dâng đầy như chực rơi ra…

Chẳng một ai có thể biết được đó là những giọt nước mắt của nỗi buồn. Không, không phải là trong ngày này. Bởi vì dù sao đi nữa, nước mắt trong lễ cưới sẽ luôn được hiểu theo ý nghĩa là vì hạnh phúc.

Vì thế, Tiffany ngừng cố gắng để kìm nén và cho phép những giọt nước mắt tuôn ra khi cô đưa cho chú rể và vị linh mục câu trả lời bằng chất giọng buồn bã.

“…con đồng ý.”

Nụ cười của anh ta chưa bao giờ có thể tươi hơn.

“Bây giờ ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu.”

Chiếc khăn che mặt được kéo lên, để lộ những giọt nước mắt, và đôi môi cô cảm nhận một mùi vị xa lạ. Cho dù cô có khó chịu đến thế nào khi phải hôn một người mà mình không yêu, Tiffany vẫn nhắm mắt lại. Cô có thể nghe thấy khách khứa đồng loạt chúc mừng…tuy nhiên, nó vẫn không thể lấn át được giọng nói người cô yêu thì thầm ba từ vô cùng ý nghĩa đối với cả hai người. Cô chẳng thể nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng lại có thể tưởng tượng ra hình ảnh của người ấy cùng nụ cười sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí cô.

Mình yêu cậu, Tiffany.

Mình cũng yêu cậu…Taeyeon.

***

“Hôm nay các cậu đã làm việc rất tốt.”

“Cậu cũng thế,Taeyeon.”

“Bọn tớ muốn giúp cậu lau dọn thêm nữa, nhưng bọn tớ có hẹn ăn tối với bố mẹ của Yuri mất rồi.”

“Không sao, được rồi mà. Tớ sẽ lo chúng. Cám ơn lần nữa vì đã giúp một tay.”

“Không có gì. Chỉ cần cho Jessica và tớ biết nếu cậu cần giúp đỡ.”

“Tớ sẽ tự làm mà.Cám ơn cậu, Yuri.”

Cánh cửa phòng studio của Taeyeon được đóng lại. Mới chỉ vài phút trước, những tiếng cười còn đầy ắp nơi đây, thế mà bây giờ đã trở nên tĩnh lặng. Cô quay lại, đi đến chỗ bàn làm việc của mình, nơi cái máy tính được đặt trên cái bàn gỗ, cùng với phim âm bản của mấy bức ảnh mà cô đã lấy từ khuôn mẫu trước đó được rải ra khắp mặt bàn. Taeyeon ngồi lên một chiếc ghế đẩu và kéo đống hình về phía mình, lấy chiếc kính lúp cầm sẵn trên tay. Cô nhắm mắt trái lại và bắt đầu kiểm tra từng cái một cho đến khi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.

“Quên gì sao?”

Taeyeon hỏi mà không hề rời mắt khỏi mấy tấm phim, nghĩ rằng hẳn đó là Yuri và Jesssica quay lại để lấy thứ gì đó họ bỏ quên.

“Chào, Taeyeon.”

Taeyeon bị đông cứng trước giọng nói đã gọi tên cô. Cả hai mắt mở to và cô từ từ đứng thẳng dậy. Đôi chân cô tự làm theo ý mình, cứ đứng nguyên như thế cho đến một lúc sau mới chầm chậm quay lại theo hướng phát ra giọng nói.

Tai cô không hề nhầm và đôi mắt lại càng không hề lừa dối cô.

“Tiffany…”

Cả hai im lặng như thế cho đến khi Tiffany quyết định bắt đầu trước, cô tiến một bước nhỏ lại gần Taeyeon.

“Cậu thế nào rồi?”

“Vẫn sống.”

“Cậu vẫn chụp ảnh à?”

“Mình phải làm như thế nếu mình muốn tồn tại.”

“Có bao giờ cậu thấy hối tiếc vì đã bỏ đi không?”

“…Mỗi ngày.”

Taeyeon nhìn sâu vào mắt Tiffany, họ chỉ còn cách nhau một bước nữa. Đôi mắt cô lướt qua tay trái của Tiffany, không một chút lưỡng lự, cô nắm lấy nó và dán chặt mắt vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón đeo nhẫn cưới.

“Nó có thoải mái không?”

“Không thoải mái như cái cậu đã đưa cho mình.”

“Cậu có để cho anh ta chạm vào mình không?”

“Sẽ không cho dù là trong 1 triệu năm nữa.”

“Cậu…cậu có hạnh phúc không?”

Tiffany thả tay Taeyeon ra và nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt lăn dài bên má cô ấy.

“Bây giờ mình đang hạnh phúc vì mình được ở cạnh cậu.”

Taeyeon rướn người đến, nhưng ngay lập tức dừng lại - đôi môi họ khẽ chạm vào nhau, hơi thở nóng ấm phả trên môi hai người. Bàn tay Tiffany nhẹ nhàng vuốt ve đầu Taeyeon rồi khẽ thì thầm….

“Không sao… ổn rồi mà… mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi…”

“Sẽ …ổn chứ?”

Taeyeon thì thầm đáp lại trong khi tay cô nắm lấy phần lưng áo của Tiffany. Câu hỏi của cô không được trả lời bằng từ ngữ, mà thay vào đó là một nụ hôn đã chờ đợi từ rất lâu. Đôi môi hai người áp vào nhau để cảm nhận mùi hương quen thuộc; họ từ từ đặt lên bờ môi trên và dưới của nhau những cái hôn nhẹ.

Sức nặng thay đổi, điều sau đó Taeyeon nhận thấy là mình đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Tiffany tách ra khỏi nụ hôn và Taeyeon bắt gặp ánh mắt cô ấy. Hai bàn tay Tiffany áp vào má Taeyeon, khẽ vuốt ve, Taeyeon từ từ nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác dễ chịu này. Lần cuối cùng kể từ khi Tiffany ôm cô là khi nào? Đã bao lâu rồi, kể từ lần Tiffany hôn cô như thế này? Phải rồi… Đó là trước khi anh trai cô cưới Tiffany.

{Part 2 & 3}

Link gốc:Part 2 || Part 3

Chính xác là đã bốn năm kể từ khi Taeyeon gặp gia đình mình. Một cuộc cãi vã xảy ra giữa những thành viên trong nhà, nơi Taeyeon đã không đồng ý trở thành một con rối bị điều khiển và làm việc cho công ty của bố mẹ cô. Người ta sẽ thích thú khi tiền bạc đến với mình nhưng với Taeyeon, cô không muốn có một cuộc sống như thế. Cô chỉ muốn sống bằng năng lực của chính mình và chiếc camera Canon EOS sẽ giúp cô thực hiện nó.

Bố mẹ Taeyeon mạnh mẽ phản đối quyết định chọn lấy nghề nghiệp thấp hèn đó của cô. Cô đã hi vọng rằng họ sẽ ủng hộ nhưng rồi cô tự hiểu ra, rằng tất cả những gì bố mẹ cô muốn chỉ là tiền bạc đổ vào tay họ.

Vì vậy, vào một ngày,Taeyeon đã ra đi mà không hề tạm biệt, và cũng chẳng bao giờ quay lại. Thật biết ơn vì hai người bạn của cô vẫn trung thành và ủng hộ quyết định đó, cuối cùng cô cũng có thể sống cuộc sống của mình, với ước mơ của bản thân. Sự chăm chỉ của cô đã được đền đáp và chúng xuất hiện khắp nơi, trên hàng nghìn tờ tạp chí thời trang cùng vô số những biển quảng cáo của các nhà thiết kế nổi tiếng, hay những tờ giấy dán tường dọc hàng vạn bảng thông báo trên thế giới.

Taeyeon đã khiến cái tên của mình được cả thế giới biết đến mà không hề cần “đòn bẩy” nào cả.

Hai năm trôi qua kể từ lần cuối cô gặp Tiffany. Hôm ấy, có một người phụ nữ bất cẩn khi qua đường, quá bận rộn tán gẫu với chiếc điện thoại của mình để có thể lo quan sát đường. Nếu không phải vì Taeyeon đã kéo Tiffany lại, cô sẽ chẳng bao giờ gặp được người mà mình sẽ yêu. Kể từ lúc hai ánh mắt gặp nhau, họ đã biết rằng con người đứng trước mặt mình là người duy nhất trong trái tim họ.

Tiffany biết rằng gặp Taeyeon là sai trái, nhưng cô không thể ngăn cản điều đó. Cô muốn được thấy Taeyeon mỗi ngày. Khao khát được nghe thấy giọng nói của cô ấy. Cảm nhận từng động chạm, những nụ hôn của cô ấy. Bất kì lúc nào Tiffany có thể, cô sẽ dành lấy ngay cơ hội để gặp Taeyeon. Đối với Tiffany, rõ ràng là cô không thể nào quên tình cảm của mình dành cho Tae yeon và chuyện kết hôn nhầm đối tượng cũng sẽ chẳng dừng nó lại được.

“Cậu có thấy hối hận vì đã ở đây không?”

Taeyeon nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của Tiffany đang đặt trên phần bụng trần của cô. Ngón tay của cô ấy lướt qua lòng bàn tay Taeyeon và duỗi ra trước khi đan vào tay người ấy. Tấm chăn mỏng màu xanh sáng che phủ đôi chân đang quấn vào nhau, che phủ cả cơ thể trần trụi của họ. Tiffany khẽ nhấc đầu mình lên và nhìn thấy Taeyeon ngoảnh đầu sang phải, nhìn thẳng vào cô trước khi thú nhận sự thật.

“…mình cảm thấy tội lỗi.”

Cô đáp lại trước khi chuyển ánh nhìn sang đôi tay đang đan vào nhau.

“Vì thế chúng ta đừng nên làm như thế này thêm nữa.”

“Có phải đó là điều cậu muốn không?”

“Mình muốn…”

“Chỉ cần nói những từ đó thôi, Taeyeon, và chúng ta có thể quay lại giống như mọi thứ đã từng như thế. Chỉ cần nói chúng ra thôi…”

Liệu Taeyeon có muốn mọi thứ trở lại như cũ? Cô sẽ được đi ngủ với Tiffany trong vòng tay mình và sáng hôm sau thức dậy, Tiffany vẫn ở cạnh cô? Họ sẽ sống ở nơi mà Tiffany phải “tránh xa” khỏi phòng bếp trong khi Taeyeon chuẩn bị bữa ăn? Nơi mà cả hai người có thể nói ra ba từ đó với nhau mà không hề lưỡng lự? Phải, cô muốn thế. Tất cả những gì Taeyeon nên nói với Tiffany là rời bỏ anh trai mình và ở cùng với cô, nhưng cô không thể. Cô không thể thốt ra những lời ấy. Thay vào đó, cô đã chọn lựa thứ duy nhất cô có thể nói lúc này.

“Hãy đi ngủ thôi, được chứ?”

Tiffany muốn bất cứ cái gì ngoại trừ ngủ, cô biết mình chỉ còn chút thời gian bên cạnh Taeyeon nữa thôi. Nhưng thay vì phàn nàn, cô lại làm theo yêu cầu của Taeyeon bởi điều cuối cùng cô muốn làm vào lúc đó là thuyết phục.

Vì vậy, cô rúc mình sát hơn vào cổ Taeyeon và ôm lấy cô ấy; Taeyeon cũng ôm lại, dùng tay kia để vuốt ve mái tóc của Tiffany. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng không hề mong muốn ngày mai sẽ đến..

***

Tiffany thức dậy vào sáng hôm sau, không có Taeyeon bên cạnh. Hốt hoảng, cô ngồi dậy, kéo tấm chăn lên người nhưng khi nghe thấy tiếng chảo lách cách trong bếp - tầng dưới studio của Taeyeon, cô nhanh chóng thấy nhẹ nhõm. Tiffany đẩy tấm chăn khỏi cơ thể, đưa chân sang bên mép giường rồi đứng hẳn dậy. Cô lấy chiếc áo mà Taeyeon đã cởi ra tối hôm trước từ sàn nhà cùng đồ lót để mặc vào trước khi đi ra khỏi cửa phòng ngủ và đi xuống tầng dưới, về hướng có tiếng ồn.

“Vậy, anh đang nghĩ rằng chúng ta nên ăn trưa ở một trong số những nhà hàng của nhà mình và trò chuyện?”

Tiffany dừng lại trước giọng nói đó, ở giữa cầu thang nhưng đủ để nhìn thấy và bắt gặp ánh mắt của Taeyeon cùng với người đàn ông cô đã kết hôn.

“Không, cám ơn. Tất cả những câu chuyện đó rốt cuộc rồi cũng sẽ dẫn đến việc khuyên bảo em suy nghĩ lại về quyết định của mình 4 năm trước. Và em đã nói với anh rồi, em không muốn làm gì cùng với công ty của gia đình cả.”

Taeyeon nói, rướn người sang phía bàn, nhấp một ngụm café nóng. Cô nhìn lướt qua anh trai mình và trông thấy Tiffany đang hoang mang, đứng chôn chân đằng sau anh ta. Khẽ nghiêng đầu ra hiệu, Taeyeon đưa Tiffany quay về với thực tại. Cô ấy nhanh chóng trốn đằng sau bức tường.

“Không chỉ là vậy đâu Taeyeon. Anh muốn em gặp Tiffany…”

“Em đã gặp rồi.”

“Nói câu chào và đi ngay sau đó không tính là đã gặp cô ấy.”

Taeyeon đặt cốc café nóng sang một bên và khoanh tay lại trước ngực, tức tối đáp lại.

“Thực sự thì anh muốn cái gì hả, Jaejoong?”

Jaejoong khẽ cười thầm vì em gái mình thậm chí còn không gọi anh ta là “anh trai” nữa.

“Chỉ cần nói có và anh sẽ để em yên.”

“Em đã từ chối lời mời đám cưới của anh và anh nghĩ rằng em sẽ đồng ý một bữa hẹn ăn trưa ư?”

“Phải.”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì em là em gái bé bỏng của anh.”

Đúng, nhưng liệu có cô em gái bé bỏng nào lại đi ngủ với vợ của anh trai mình? Không, hoàn toàn không. Và như Tiffany đã nói tối hôm trước, cô ấy cảm thấy quá tội lỗi để tiếp tục tình yêu này. Vì thế, cô đã đáp lại….

“Đừng nói bố mẹ về việc này.”

***

Taeyeon khẽ đóng cánh cửa lại rồi nhấn vào nút chốt. Cô đi về phía bếp, quay sang phía bức tường trắng nơi Tiffany vẫn đứng dựa vào đó. Không một lời nào, Tiffany ôm lấy cổ Taeyeon và áp môi mình vào môi Taeyeon. Một bàn tay dựa vào tường để bản thân họ trụ vững trong khi Taeyeon đẩy Tiffany vào tường - ép chặt cô ấy. Tiffany khẽ rùng mình, một tiếng rên phát ra khỏi miệng Taeyeon khi bàn tay Tiffany chạm vào vùng eo thanh mảnh của cô.

“Cậu phải đi đi.”

Taeyeon nói trong hơi thở gấp gáp.

“Không, vẫn chưa đâu.”

Tiffany đẩy Taeyeon lại phía tường rồi nhanh chóng kéo chiếc áo rộng màu đen Taeyeon đang mặc ra trước khi bắt đầu tấn công vào làn da trần đó…

***

Taeyeon nhìn chằm chằm vào Jaejoong lúc anh ta đặt một nụ hôn lên môi Tiffany khi cô ngồi vào bàn ăn tại nhà hàng của nhà họ Kim. Anh ta không chú ý nhưng Tiffany thì có, cô nở một nụ cười nhỏ để trấn tĩnh cô ấy, và Taeyeon cũng đáp lại. Trước khi mọi thứ trở nên khó xử hơn giữa ba bọn họ, một cô hầu bàn đến gần và ghi yêu cầu của từng người.

Cái cách Jaejoong liên tục hỏi Tiffany cô ấy muốn gì và cả cái cách anh ta đặt tay lên đùi hoặc lên tay cô ấy khiến Taeyeon khó chịu. Taeyeon muốn quát lên với anh ta, nhưng cô không thể vì cô không có quyền để nói bất cứ điều gì cả. Vì thế, Taeyeon chỉ ngồi im lặng tại ghế của mình và nghiến răng mỗi khi anh ta chạm vào Tiffany.

Cô bồi bàn nhanh chóng đi vào, để lại ba người ở đó.

“Chuyến đi đến New York thế nào?”

Jaejoong hỏi Tiffany trong khi bắt đầu mở gói bọc của đũa.

“Nó rất tuyệt.”

Tiffany cười tươi với anh ta - đôi mắt tạo thành hình trăng lưỡi liềm thật hoàn hảo. Chẳng có chuyến đi nào tới New York cả. Cô thậm chí còn chưa rời nơi này. Toàn bộ ba ngày Tiffany đã nói với Jaejoong rằng cô ở New York, cô dành nó để ở bên Taeyeon. Ăn cùng nhau, xem phim với nhau, và ngủ cùng nhau nữa - cô đã dành từng khoảnh khắc của 3 ngày ấy cùng với Taeyeon.

Và anh ta quá tin vào lời nói dối đó.

“Vậy thì tốt rồi. Tiện thể, em nhớ Taeyeon chứ?”

“Ah, em nhớ.”

Tiffany khẽ cúi chào cô gái ngồi phía đối diện.

“Xin chào Taeyeon. Rất vui khi được gặp lại lần nữa.”

“Mình cũng vậy.”

Taeyeon trả lời không một chút nhiệt tình trước khi đứng dậy khỏi ghế.

“Xin lỗi…”

“Em đi đâu thế?”

“Nhà vệ sinh.”

Taeyeon trả lời, nhưng không phải với Jaejoong mà là cho Tiffany. Đôi mắt Tiffany dõi theo Taeyeon bước vào phòng của nữ, cô cứ tiếp tục nhìn chăm chú vào cánh cửa ấy. Tiffany cắn bên trong môi dưới - ngẫm nghĩ liệu có nên đi theo Taeyeon hay không. Cô biết cái nhìn mà Taeyeon trao cho cô trước khi đi có nghĩa thế nào và đây không phải là nơi để làm “chuyện đó”. Nhưng cô vẫn đi vào, Tiffany tìm thấy Taeyeon đang dựa vào bồn, kiên nhẫn chờ đợi cô.

Tiffany chầm chậm đến gần - gót chân cô tạo nên tiếng động trên nền gạch. Một tay Tiffany đặt lên má Taeyeon, rồi dần dần cảm nhận đôi môi mềm mại quen thuộc ấy. Chỉ mất hai bước để Taeyeon hướng họ vào căn phòng nhỏ và đóng mạnh cánh cửa lại - khóa chặt nó - trước khi cô đẩy Tiffany vào tường. Những nụ hôn bắt đầu chậm rãi, nồng nàn nhưng nhanh chóng trở nên khao khát và dữ dội. Đôi tay Taeyeon khám phá từng inch của Tiffany như thể cô đang nhớ lại nơi “nhạy cảm nhất” của Tiffany ở đâu. Nụ hôn của cô di chuyển xuống thấp hơn, thấp hơn, đến gần nơi mà cô vẫn khao khát…

“Taeyeon,” Tiffany nói trong hơi thở. “Chúng ta không nên…không phải là ở đây…”

“Anh ta có thể chạm vào cậu nhưng sẽ có một thứ mà anh ta không bao giờ làm được.”

“Taey--”

Đầu của Tiffany ngả ra sau, tay cô nắm lấy tóc Taeyeon trong khi một tiếng rên thoát ra khỏi đôi môi ấy…

***

Taeyeon lau sạch khóe miệng trước khi hướng lên trên cơ thể mệt mỏi của Tiffany rồi nhẹ nhàng hôn môi cô ấy. Đôi tay cô ôm lấy eo Tiffany còn tay của Tiffany thì vòng quanh cổ Taeyeon… chìm đắm trong nụ hôn. Khi họ chầm chậm tách ra, cả hai đều sửa sang quần áo, tóc tai trước khi lại áp môi mình vào nhau lần nữa.

Tiffany đi ra khỏi phòng tắm trước và ngồi vào ghế. Cô đặt tấm khăn giấy lên đùi để ngăn thức ăn làm bẩn quần áo. Không đến một phút sau, Taeyeon quay lại bàn. Cô không ngồi vào ghế mà chỉ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, điều đó khiến Jaejoong nhìn cô đầy lúng túng. Và anh ta không phải là người duy nhất như thế.

“Cậu định đi sao?”

Giọng Tiffany nghe còn ngạc nhiên hơn cả Jaejoong.

“Yeah, tôi phải đi gặp một nhà biên tập.”

Một lời nói dối chỉ có Tiffany biết rõ.

“Oh…Vậy thì hẹn lần sau nhé?”

Taeyeon mỉm cười với Jaejoong, “Oppa…hãy chăm sóc Tiffany nhé, được chứ?”

“Y-yeah…Anh sẽ, tất nhiên rồi.”

Taeyeon vỗ lên vai anh trai mình rồi bỏ đi. Cô không hề nhìn Tiffany lấy một lần bởi vì chỉ cần cô làm vậy, sự cương quyết của cô sẽ tan biến. Taeyeon đã tự quyết định kết thúc chuyện tình này với Tiffany vì thật khó để bảo trái tim cô hãy tiếp tục hay tiến xa hơn nữa. Đó là quyết định cả đời của cô - rời bỏ và quên đi người con gái mang tên Tiffany Hwang.

Những ngón tay siết chặt vào tấm khăn ăn mềm đặt trên đùi . Tiffany cúi thấp đầu, phần tóc mái che đi đôi mắt ngấn nước. Tiffany không hề hành động gì để ngăn Taeyeon bỏ đi và cô ghét điều đó. Cô ghét cái cách Taeyeon bỏ lại cô một lần nữa mà bản thân không thể làm gì để ngăn cô ấy lại. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn người mình yêu quay lưng với cô…một lần nữa.

“Tiffany? Em ổn chứ?”

Không, cô không hề.

“Yeah…Có thứ gì đó bay vào mắt em thôi.”

Nhanh chóng dùng ngón tay cái gạt đi những giọt nước mắt, Tiffany đáp lại anh ta bằng một nụ cười.

***

Taeyeon đóng cánh cửa studio lại. Ngay lập tức, tiếng cửa đóng được thay thế bằng tiếng chùm chìa khóa và túi đồ cô ném xuống sàn gỗ. Cô trượt lưng theo dọc cánh cửa. Đôi chân quỳ xuống còn những giọt nước mắt cứ thế rơi ra không ngừng.

Tiếng khóc cô đã kìm nén trên suốt quãng đường đi taxi về nhà cuối cùng cũng được trút bỏ. Taeyeon cố gắng để làm giảm chúng bằng cách đặt bàn tay run rẩy lên miệng mình, nhưng vô ích, cô cứ thể khóc mỗi lúc một to hơn.

Taeyeon chưa bao giờ biết rằng từ bỏ một ai đó mà mình yêu lại khó khăn đến vậy. Cô chưa bao giờ biết trái tim mình lại có thể đau đớn đến như thế này.

***

Yuri xỏ chìa khóa vào lỗ khóa và xoay nó - chiếc Taeyeon đã đưa cho cô phòng khi cô ấy không thể vể nhà chuẩn bị cho buổi chụp ảnh. Có một buổi chụp hình theo lịch nên Yuri và Jessica đã tình nguyện đến giúp đỡ bởi cả hai người đều rỗi.

Jessica đứng bên cạnh Yuri, bắt đầu bước vào ngay khi Yuri khẽ mở cánh cửa ra. Nhưng nó không hề nhúc nhích. Kì lạ, Yuri đẩy thêm lần nữa, mạnh hơn. Chừng đó đủ để nhìn thấy cánh tay Taeyeon đang nằm bất động trên nền nhà.

“Taeyeon!”

Yuri và Jessica hốt hoảng kêu lên, Yuri nhanh chóng mở cửa ra, cô len người qua để không làm cho Taeyeon bị thương. Jessica cũng vào theo.

“Taeyeon! Cậu ổn chứ?! Yah! Nói gì đi chứ!”

Yuri hét lên, quỳ xuống bên cạnh. Cô nhìn cơ thể đang bất tỉnh của Taeyeon lo lắng, chẳng có tiếng đáp lại. Cô lục lọi trong ví mình để tìm điện thoại. Jessica bắt đầu khóc, ôm lấy Yuri từ đằng sau.

“Được rồi. Cậu ấy sẽ ổn thôi.”

Yuri trấn an Jessica và bấm số gọi giúp đỡ. Nhưng ngón tay của cô đã bị một bàn tay yếu ớt ngăn lại.

“…Không cần phải gọi cứu thương đâu.”

Taeyeon thì thào.

“Taeyeon!”

Yuri đánh rơi điện thoại - cả cô và Jessica cúi xuống để giúp bạn mình ngồi dậy.

“Tớ chỉ…ngủ quên thôi…”

“Ở ngay cửa ư?! Yah, ít ra cậu cũng nên đến--”

Cặp mắt màu nâu sưng phồng và đỏ tấy. Đó là những gì Yuri và Jessica nhìn thấy khi Taeyeon nhìn họ.

“Cậu đã khóc…”

Jessica nói, giọng đầy lo lắng.

“Tớ đã nói với các cậu là tớ ngủ quên mà.”

“Cậu đã khóc nhiều đến nỗi thiếp đi luôn ư?”

“Yeah…”

“Và tại sao?”

Yuri và Jessica cau mày, đợi câu trả lời.

“Tiffany…cô ấy đã gặp lại…mình.”

***

Bây giờ, khi đã ngồi ổn định trên chiếc sofa dài, Yuri đưa cho Taeyeon một chai nước mát từ tủ lạnh. Jessica ngồi đối diện Taeyeon và nắm lấy tay Yuri.

“Nó bắt đầu từ khi nào?”

“Mới tuần này.”

Cảm nhận dòng nước mát chảy xuôi trong họng, thần kinh của cô như được trấn tĩnh, Taeyeon lại tiếp tục.

“Và nó đã kết thúc hôm nay.”

“Vậy đó là tại sao mắt cậu lại như thế kia ư? Vì cô ấy đã chấm dứt?”

“Không…tớ mới là người chấm dứt nó.”

“Cô ấy có nói gì không?”

Taeyeon lắc đầu trước câu hỏi của Jessica.

“Không…tớ không biết. Ý tớ là, sau khi bọn tớ…tớ chỉ…tớ chỉ nói với anh trai mình rằng hãy chăm sóc cô ấy trước khi bỏ đi.”

Taeyeon nhắm mắt, rồi lại nhìn xuống tay mình.

“Tớ đã không nhìn cô ấy…tớ không thể…”

Sự im lặng bao trùm lấy ba con người và họ cứ như thế trong vài phút. Jessica cố gắng để tìm cách giúp tâm trạng Taeyeon khá hơn nhưng cô không thể bởi cô biết Taeyeon yêu Tiffany nhiều như thế nào. Đột nhiên phải quyết định quên đi người mà mình yêu, điều đó khiến Jessica không biết nên nói gì. Hẳn đã phải rất khó khăn cho Taeyeon khi để Tiffany ra đi và Jessica không thể tưởng tượng được nỗi đau mà hai người họ đang trải qua.

“Cậu thậm chí còn không định thử..?”

Giọng Yuri đượm buồn.

“Cậu thậm chí còn không định theo đuổi cô ấy? Nếu cậu yêu cô ấy sâu đậm, thì tại sao cậu không đấu tranh vì cô ấy chứ?”

“Yuri ah…”

Jessica cố gắng để làm Yuri bình tĩnh lại bằng cách kéo cánh tay cô ấy, nhưng vô ích.

“Không, cậu cũng phải nghe điều này nữa, Sica.” Yuri đẩy tay Jessica ra và ngoảnh lại phía Taeyeon. “Nếu cậu yêu Tiffany nhiều như thế, tại sao cậu không nói với bố mẹ mình đừng ép buộc cô ấy kết hôn? Nếu cậu yêu Tiffany, tại sao cậu không thể ngăn lễ cưới lại? Nếu cậu yêu cô ấy nhiều đến chết, vậy tại sao cậu không thể tiếp tục yêu cô ấy chứ?!”

Taeyeon không nói một lời nào mà chỉ im lặng, tiếp nhận những lời nói đó.

“Chuyện gì đã xảy ra với Taeyeon, người đã luôn đấu tranh vì ước mơ của mình vậy? Huh? Cái quái gì đã xảy ra với cậu ta rồi? Bởi vì nếu cậu ta ở đây lúc này, cậu ta sẽ rất vui mừng khi biết người mình yêu đang ở bên cạnh, sẵn sàng nắm lấy tay mình. Cậu đem hạnh phúc đến cho cô ấy, Taeyeon, và cô ấy cũng mang lại hạnh phúc cho cậu. Vậy mà tất cả những gì cậu đang làm bây giờ là khiến cô ấy đau khổ.”

Taeyeon nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt rơi ra bên má khi cửa chính mở, tiếng nói chuyện của những người mẫu lấp đầy studio. Cô đứng dậy khỏi ghế, nhưng vẫn ngây ra vì những gì Yuri nói.

“Tớ sẽ nói với bọn họ và nhà biên tập xếp lại lịch buổi chụp ảnh. Bây giờ…chỉ là…suy nghĩ, tớ không biết nữa.”

Với câu nói đó, Yuri xin phép rồi đi đễn chỗ những người mẫu đang vui vẻ, xin lỗi vì đã khiến họ mất thời gian đi cả quãng đường đến đây chỉ để nói rằng buổi photoshoot của họ sẽ phải dời lại vì Taeyeon đang bị ốm - một lời nói dối.

“Tớ xin lỗi thay Yuri. Cậu ấy chỉ đang bị stress một chút vì những gì bố mẹ tớ mới nói với cậu ấy trước đó.”

“Tại sao? Họ đã nói gì vậy?”

“<Hãy có một đứa nhóc đi!>”

Lần đầu tiên trong ngày, một nụ cười thật sự nở môi Taeyeon và nó đủ để khiến người khác vui theo.

“Tớ cũng đồng ý với họ. Hai cậu đã sống với nhau lâu rồi…điều đó thật sự khiến người ta ghen tị đấy.”

“Vậy tại sao cậu không thực hiện nó? Thay vì khổ sở suốt phần còn lại của cuộc đời, tại sao cậu không cho mọi người thấy rằng ở cạnh người mình yêu mãi mãi là điều đáng để ghen tị?”

“Tớ đã quyết định rồi, Jessica. Chỉ có cách này là tốt nhất.”

***

Nhiều tuần, nhiều tháng trôi qua và trong bất cứ việc gì Tiffany làm (hoặc đã làm?) đều không hề có dấu hiệu của sức sống. Đôi mắt cô vô hồn bất cứ lúc nào chúng bắt gặp ánh mắt ai đó. Khi cô bị kéo vào một cuộc trò chuyện, cô chẳng nói gì ngoài vài từ đơn giản rồi xin phép đi đâu đó. Dần dần, ngày qua ngày, một Tiffany vui vẻ mà mọi người từng biết đang biến mất đi. Không một ai biết lý do của sự thay đổi đột ngột này ngoại trừ bản thân cô. Kim Taeyeon.

Tiffany ngồi trước gương, nhìn ngây ra vào hình ảnh phản chiếu của mình trong khi đang chải mái tóc màu nâu… Đã sáng rồi, ánh mặt trời chiếu vào phía bên phải, khiến làn da trắng của Tiffany lấp lánh giống như chiếc đầm màu hồng đang khoác lên cơ thể cô.

Jaejoong chăm chú nhìn Tiffany từ phía bên kia giường, bờ vai phải anh ta dựa vào cửa. Sau vài phút suy nghĩ, anh ta đứng thẳng và đi về phía vợ mình. Bờ môi anh ta khẽ mơn trớn phần dưới cổ Tiffany. Cô không hề phản ứng lại mà chỉ tiếp tục chải tóc.

“Bao lâu rồi?”

“Bao lâu cái gì cơ?”

Tiffany đáp lại bằng giọng nói trầm buồn. Jaejoong đặt tay lên vai Tiffany rồi nhìn vào đôi mắt vô cảm của cô đang phản chiếu trong gương, hỏi tiếp.

“Em đã yêu em gái anh bao lâu rồi?”

Câu hỏi như đánh trúng suy nghĩ của Tiffany và lần đầu tiên sau một thời gian dài, sức sống cuối cùng cũng trở lại trong mắt cô.

Jaejoong không phải là một gã ngốc. Có thể anh ta không biết ẩn ý đằng sau cái nhìn của Taeyeon suốt bữa ăn trưa đó, nhưng anh ta biết những câu Taeyeon đã nói với mình hôm đó mang một ý nghĩa khác. Vì thế Jaejoong đã điều tra để tìm hiểu rõ liệu suy nghĩ của anh ta về em gái mình và Tiffany có đúng không. Và đúng là như thế.

***

Cuộc họp cuối cùng của ngày đã kết thúc và Jaejoong kiên quyết sẽ tìm ra sự thật. May thay, anh ta không phải tìm đâu xa, bởi vì có hai người đã biết rõ em gái anh ta kể từ hồi tiểu học đang đứng trước mặt, cùng thảo luận về việc kinh doanh.

“Liệu anh có thể nói chuyện với hai em một chút được không?”

Yuri và Jessica dừng thu xếp tài liệu và ngồi xuống ghế.

“Chắc rồi.”

Jaejoong khẽ gật đầu với người trợ lí của mình rồi bấm chốt khóa phòng hội nghị, chỉ còn lại Yuri, Jessica, Jaejoong. Anh ta hít một hơi dài, thở ra. Sau đó nhìn vào Yuri và Jessica, ánh mắt vẻ cầu khẩn.

“Anh biết hai em rất thân thiết với em gái anh, và vì thế nên anh nghĩ rằng hai em biết điều gì đó. Anh sẽ không hỏi nhiều, nhưng anh chỉ muốn nghe sự thật…Có phải Taeyeon yêu Tiffany không?”

Hai cô gái nhìn nhau trước khi quay lại phía Jaejoong. Câu hỏi của anh ta đã được giải đáp.

“Phải.”

Cả hai bọn họ đồng thanh.

“Vậy Tiffany…?”

“Đúng vậy.”

Jaejoong chỉ có thể gật đầu trước câu trả lời của Jessica rồi đứng dậy, đi vòng vòng. Một tay để lên hông, tay kia mát xa thái dương và hỏi câu tiếp theo.

“Họ đã bên nhau bao lâu rồi?”

“Hai năm rưỡi. Họ đã quyết định chia tay khi lễ cưới đến gần…Taeyeon đã rời xa Tiffany mặc dù…”

“Tại sao anh lại cưới cô ấy?”

Đến lượt Yuri đặt câu hỏi.

“Bên cạnh lí do làm ăn…anh yêu Tiffany. Anh đã yêu cô ấy từ lần đầu tiên gặp mặt.”

“Em hiểu rồi…Vậy, bởi vì anh yêu cô ấy rất nhiều, anh có dám chắc rằng cô ấy vui vẻ không? Nếu anh yêu Tiffany, tại sao anh không để cô ấy được hạnh phúc với người mình yêu? Có vẻ như em đang thiên vị vì em là bạn của Taeyeon nhưng không phải vậy. Em chỉ muốn mọi người được vui vẻ. Em chắc rằng anh sẽ tìm được người phụ nữ khác đáp lại tình yêu của anh ngay thôi, chỉ có điều Tiffany không phải là người đó. Em thật sự…hi vọng rằng anh là một người anh trai tốt mà bọn em vẫn biết từ hồi còn bé và chọn ra một quyết định đúng đắn. Cho anh, cho Tiffany.”

Jaejoong không trả lời mà chỉ nhìn vào hai cô gái trẻ thu dọn giấy tờ rồi đi khỏi phòng họp.

***

“C-Cái gì cơ?”

“Là trước khi em quyết định lấy anh hay trước khi chúng ta gặp nhau?”

Tiffany đặt chiếc lược sang một bên. Ngoảnh lại nhìn thẳng vào Jaejoong để thổ lộ sự thật mà cô vẫn luôn giấu diếm.

“Trước khi em gặp anh…Đó là cái ngày mà em không đến buổi gặp mặt. Em đang nói chuyện điện thoại với bố và chỉ lo chú ý đến đường đi, chính cậu ấy đã kéo em lại kịp thời… Em đoán rằng anh có thể gọi nó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên…”

Cuối cùng Jaejoong cũng nghe thấy sự thật từ chính người anh ta muốn nghe. Có lẽ Yuri đã đúng. Ngay bây giờ, Jaejoong biết rằng mình không thể đem đến cho Tiffany tất cả những gì mà cô ấy muốn. Và điều quan trọng nhất là tình yêu Taeyeon dành cho cô ấy. Nếu cứ chỉ giữ Tiffany lại bên cạnh mình, anh ta sẽ chỉ khoét thêm sâu hơn cái lỗ trong trái tim Tiffany. Có lẽ em gái anh ta mới thật sự là người duy nhất có thể có được trái tim của Tiffany và nếu định mệnh đã sắp xếp như vậy, tốt nhất là từ bỏ để mọi chuyện tiếp tục.

Một ngày nào đó, anh ta sẽ tìm được một người dành cho mình. Bởi vì ai cũng được sắp đặt để gặp nửa kia của họ.

“Nghe đây…Taeyeon sẽ rời khỏi Hàn Quốc.”

“Gì cơ? Tại sao?”

“Em ấy sẽ đến New York và anh không biết lúc nào nó sẽ quay lại. Chuyến bay của Taeyeon sẽ khởi hành trong vòng một tiếng nữa. Đây, cầm lấy nó đi.”

Một chiếc vé máy bay và một chùm chìa khóa xe được trao cho Tiffany.

“Anh đã đặt chỗ cho em cùng chuyến bay nếu như em nhỡ mất Taeyeon. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, đúng không? Bởi vì em sẽ thay đồ và lái đến sân bay nhanh nhất có thể, vượt qua cả giới hạn tốc độ, phải không nào?”

“Cám ơn anh, Jaejoong.”

Một giọt nước mắt cùng nụ cười mà anh ta sẽ nhớ mãi mãi.

***

Tiffany nghe tin nhắn thoại của Taeyeon lần thứ 27 và trách cô ấy vì đã tắt máy vào lúc quan trọng như thế này. Cô tăng tốc trên đường, cẩn thận lách từng chiếc xe. Cô biết mình sẽ không sống nổi với bố bởi vì cô đã phá hỏng cuộc hôn nhân nhưng nó thật sự không còn là vấn đề nữa. Tất cả những gì cô nghĩ đến lúc này là đến ngay sân bay, ngăn Taeyeon không lên chuyến bay đó. Và nếu - giống như Jaejoong đã nói - nếu nhỡ mất Taeyeon, cô có thể đi chuyến bay đến New York bằng chiếc vé Jaejoong đã đưa cho rồi tìm Taeyeon. Một khi Jaejoong đã hiểu ra và để cô đi, thì cô chắc rằng anh ta cũng sẽ có thể giải thích chuyện này với bố mẹ của mình.

Tiffany dẫm mạnh bàn thắng, chiếc xe của Jaejoong phanh rít lên rồi dừng lại trước sân bay. Tiếng động lạ thu hút sự chú ý của người cảnh sát đang tuần tra đằng trước lối vào, ngay lập tức ông ta đến gần Tiffany.

“Thưa cô, cô không thể đỗ xe ở đây được. Chúng tôi sẽ kéo nó đi--”

“Tôi không quan tâm. Đây, cầm lấy chìa khóa đi. Nó là của ông. Không, chờ đã. Thực ra thì.. đừng lấy nó. Kim Jaejoong là chủ của chiếc xe. Vì vậy, hãy gọi ai đó đến lấy nó về!”

“Thưa cô! Chờ đã!”

“Cám ơn!”

Tiffany vẫy tay với vị cảnh sát đang kinh ngạc rồi chạy vào trong sân bay. Ngay khi đến nơi, cô bắt đầu tìm kiếm Taeyeon nhưng thật khó vì người mà cô đang tìm lại thấp hơn số hành khách quanh đây.

Thời gian nhanh chóng trôi qua và Tiffany đang định từ bỏ thì bỗng nhiên cô nhìn thấy người mà mình đang tìm…

~~~

Chân phải của Taeyeon bắt chéo lên chân trái trong khi cô nhấp từng ngụm café. Một tay câm tờ báo và đọc những tin tức liên quan đến thời sự. Chiếc bàn chuyển động và một giọng nói quen thuộc đã khiến cô dừng việc mình đang làm.

“Cậu đi bỏ đi mà không nói một lời nào ư?”

Đôi vai Tiffany nhấc lên đều đều khi cô đang cố hít không khí vào.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Taeyeon nhìn xung quanh và khẽ gắt gỏng.

“Cậu đang định bỏ đi như thế này ư? Cậu định rời xa mình sao?”

Taeyeon lắc đầu và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Mình không muốn nói về chuyện này nữa.”

Hình dáng của Taeyeon ngày càng nhỏ dần khi cô ấy đi xa Tiffany hơn.

“Taeyeon, Jaejoong biết tất cả.”

Taeyeon dừng lại.

“Cậu nghĩ làm sao mình biết cậu ở đây? Biết rằng cậu sẽ đi đến NYC? Anh ấy biết mình yêu cậu. Anh ấy biết cậu cũng yêu mình. Và anh ấy biết cả về mối quan hệ trong quá khứ của chúng ta nữa, anh ấy biết mọi thứ. Anh ấy biết rằng cậu là người duy nhất có thể khiến mình vui vẻ, và đó là lí do tại sao mình ở đây. Anh ấy đã để mình ra đi…”

Tiffany khẽ nắm lấy tay của Taeyeon.

“Để nắm lấy bàn tay cậu mãi mãi.”

Taeyeon không biết nước mắt mình rơi ra từ lúc nào, nhưng không giống như lần trước, những giọt nước mắt này là vì vui mừng. Cô thả chiếc túi của mình xuống và ngoảnh lại để nhìn Tiffany, kéo cô ấy vào lòng rồi ôm thật chặt, điều đó cũng khiến Tiffany khóc vì hạnh phúc.

“Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mình yêu cậu…mình yêu cậu, Tiffany Hwang.”

“Mình biết…mình cũng yêu cậu, KimTaeyeon.”

Họ thì thầm vào tai nhau và trao cho nhau một nụ hôn thật nồng nàn, say đắm…

“Vậy còn chiếc vé máy bay này thì sao đây?”

“Oh, cái này ư?”

Tiffany lấy chiếc vé ra trong khi họ cùng đi quanh sân bay, tay trong tay.

Taeyeon gật đầu, và một nụ cười hiện trên môi Tiffany.

“Jaejoong đã mua cho mình một chiếc vé phòng khi mình nhỡ mất cậu. Có thấy không?”

Tiffany đưa cho Taeyeon chiếc vé.

“Hm… Chờ một chút.”

Taeyeon lấy từ trong túi chiếc vé may bay của mình ra và quan sát cả hai cái. Tiffany khẽ nghiêng đầu mình sang một bên, ngẫm nghĩ không biết Taeyeon đang làm gì.

“Hai chỗ ngồi này ở cạnh nhau.”

“Eh?”

Một nụ cười hiện ra trên mặt Taeyeon.

“Anh trai mình, Jaejoong…anh ấy đã mua cả hai chiếc vé này.”

“CÁI GÌ CƠ?HUH?”

”Jaejoong đã đề nghị mình đi nghỉ khi trông thấy mình bận bịu với Studio như thế nào. Vì thế anh ấy đã đặt một vé và một khách sạn ở New York. Và mình chắc chắn rằng anh ấy cũng mua cho cả cậu nữa.”

Taeyeon cười hạnh phúc với Tiffany và siết chặt tay họ hơn.

“Mình đoán là chúng ta sẽ dành hai tuần tới …ở cạnh nhau.”

“Hai tuần ư? Nhưng mình không mang theo quần áo! Mình sẽ mặc gì đây?!”

“Không vấn đề, chúng ta sẽ mua cho cậu một vài bộ. Bây giờ đi thôi, chuyến bay của chúng ta sẽ khởi hành trong 30 phút nữa. Mình muốn ngồi vào ghế và thư giãn trước chuyến bay dài sắp tới.”

Cả hai cùng mỉm cười và Taeyeon kéo tay Tiffany, cùng chạy về hướng cổng vào.

Cám ơn anh, Jaejoong.

The END~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro