Sekconhoihan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Sara

Nhân vật trong truyện gồm có:

_Thái Trắc Nghiên

_Chung Hân Đồng

_Bội Bội (cái này tự chế:D)

Lớp học thêm đã đầy nghẹt người. Sa tìm mãi trong đám người lúc nhúc để tìm một chỗ trống. "Chỉ tại cái tật mê ngủ" Sa nhủ thầm một cách đầy bực bội. Chả là vì tối qua đi sinh nhật của đứa bạn, có đứa thách uống rượu, Sa đâu vừa, thế là kêu ra 3 ly Rhum, lúc về thì có vẻ như đã say,ngả bịch xuống giường và...hồn nhiên ngủ. Cho đến lúc giật mình tỉnh thức giấc thì kết quả là cặp mắt sưng vù đứng như trời trồng giữa biển người đông như quân NGuyên trong phòng ở tận tít lầu ba này. Mà một phần lớn cũng tại cái đồng hồ báo thức mắc dịch hông chịu reng một tiếng. "Hừm, ở hiền sao toằn gặp ác vậy trời" Sa than thở. Chưa kể cái sự cố đặc biệt xảy ra lúc nãy, do lật đật ba chân bống cẳng phóng như bay để lên lớp, Sa đã đụng phải một vật thể gì đó ở dưới sân trường, tiếp theo là một mớ âm thanh hỗn độn vang lên " Á, bịch, xoảng, bong..." Theo sau đó là tiếng bước chân nhịp nhanh trên mặt đường. Bước chân của Sa đó. Chạy bây giờ là thượng sách, hông phải Sa là một người hông có trách nhiệm, làm lỗi rồi bỏ chạy, mà đơn giản chỉ vì Sa đã trễ giờ học - buổi học thêm đầu tiên của Sa. À, phải nói là hình như Sa chưa từng bao giờ đúng giờ về một chuyện gì cả, họa may là vào lễ cưới, quy luật đó mới được phép ngoặi lệ. Một tiếng nói con gái thật nhẹ nhàng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Sa.

_ Bạn gì đó ơi ở đây còn một chỗ trống nè, đừng có đứng mọc rễ ở đó chứ.

Sa giật mình và phóng tầm mắt xuống bàn cuối nơi xuất phát ra cái âm thanh du dương đó. Mừng như bắt được vàng, Sa chạy nhanh xuống cuối lớp và "nhẹ nhàng" ngồi xuống chiếc ghế trống đó. Lập tức mặt ghế chuyển động mạnh, tiếng cót két vang lên - một âm thanh rất đỗi quen thuộc với Sa. Chả là Sa có đi học võ và có thói quen ngồi phịch xuống như trời giáng mà chẳng buồn tội nghiệp những nạn nhân bất hạnh xung quanh. Sa cởi chiếc ba lô to xụ màu đen - màu mà Sa thích nhất đặt lên bàn và ung dung dõi mắt nhìn bao quát lớp. Có vài tên nữa vô trễ hơn Sa đành ngậm ngùi đứng chịu trận ngoài cửa. Sa hông hiểu tại sao lớp học thêm này lại đông như thế. Và có một câu hỏi làm Sa hông thể hiểu nổi nữa là tại sao lại có nhiều người đi học tiếng Pháp - một thứ tiếng mà Sa chẳng thể nào chịu nổi. Thế giới này lắm chuyện quá. Tiếng mẹ đẻ còn chưa học hết mà ở đó đi học tiếng Tào lao. Sa thầm nghĩ như vậy. Thế mà Sa lại bị bà Sa tống cổ vào đây.

Ba của Sa - THái Nghiêm Phi - một con người đẹp trai ngời ngời (theo Sa là vậy) mang 2 dòng máu Việt-Hoa. Còn mẹ Sa - Trần Thị Hoa - một con người hết mực dịu dàng lại là người Hoa một trăm phần trăm. Nhân vật quan trọng nhất trong gia đình Sa phải kể đến là bà Sa - là người Hoa chính gốc. Gia đình Sa là cả một câu chuyện thú vị. Sau khi ông mất, bà có khoẳng thời gian tiều tụy hẳn đi nhưng thời gian rồi cũng xoa dịu vết thương ấy. Việc làm duy nhất của bà bấy giờ là dồn hết tình yêu thương vào đứa cháu gái duy nhất của bà. Bà phải dùng mọi cách từ dụ dỗ cho đến đe nạt nhưng con nhóc lì lợm đó thì Sa mới chịu đi học cái thứ tiếng "khó nuốt" ấy.

Hồi nãy ai rượt mà bạn chạy như trối chết vậy? Giọng con nhỏ kế bên đều đều vang lên, nghe thật ấm và ngọt.

Đến lúc này Sa mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt cô bạn tốt bụng này. Nhỏ dễ thương, nói đúng hơn là đẹp với sống mũi cao, thanh tú. Đôi môi mỏng hơi chu chu đầy khiêu gợi. Đôi mắt sâu đẹp quên chết, có thể kéo con người ta lọt thỏm vào trong đó, mà mỗi khi nhỏ nói chuyện cứ bắt đối phương phải chú ý. Sa cứ thế mà ngắm nhỏ. Trong lòng thầm ghen tị với sắc đẹp trời cho kia. Mà có phải chỉ có ghen tị hông thôi? Cái này Sa chưa thể xác định được.

_ Tại sao tui hỏi mà bạn hông trả lời. Đang suy nghĩ gì dữ vậy - Nhỏ giục

_ À, à tại vì bị trễ giờ học... - Sa lúng túng

_ Nhìn tướng bạn hồi nãy giống lắm đó nha.

_ Giống cái gì? Sa dương đôi mắt ếch, không phải, mắt nai của Sa lên hết cỡ chờ đợi câu trả lời.

_ Thì giống bị Tào Tháo rượt chứ còn giống gì nữa...hi hi - nhỏ cười khúc khích. Bây giờ Sa mới phát hiện thêm một điều mới lạ nữa...nhỏ có hàm răng đáng yêu quá. Tự nhiên Sa đông cứng lại như bị thôi miên, miệng ú ớ chẳng biết nói gì. Một cảm giác lạ chạy dọc cơ thể Sa - Sa chưa từng có cảm giác đó. Hình như...Sa có ấn tượng đặc biệt về người con gái này rồi.

_ Nè, hồi nãy biết đụng ai hông? - Nhỏ lên tiếng cắt đứt sự im lặng

_ Hả? Ờ hông, lúc đó tui chạy thẳng cẳng chẳng ngoái lại sau lưng cho nên chỉ biết là đụng phải một vật thể gì thôi. Có phải tui đã đụng bạn???

_ Hông biết nữa, tự nhiên hồi nãy có đứa nào bất lịch sự mang ba lô to màu đen đụng tui làm tui loạng choặng xém ngã, sách vỡ rơi hết xuống đất. Đã vậy còn chạy biến đi chẳng dừng lại lụm vở cho tui hoặc chí it cũng phải nói câu xin lỗi chớ. Thật là xui xẻo mà... - Nhỏ vừa nói vừa cười cười mím chi như thể khoe hai cái lúm đồng tiền ấy.

_ Nhìn thấy phát ghét - Sa lầm bầm

_ Hả? Bạn nói cái gì?

_ Bạn chẳng cần phải nói móc tui như vậy. Tui cũng biết lỗi tui rồi. Thôi bỏ qua hén. Dù gì cũng cám ơn bạn đã dành chỗ cho mình. - Sa cố nở một nụ cười cầu tài

_ Ai nói là tui dành chỗ cho bạn, tui chỉ muốn biết rõ mặt cái người vô duyên đã đụng tui rồi bỏ chạy thôi.

_ Giờ biết rồi nà...Chắc là ngưỡng mộ lắm hả?

_ Xí...còn khuya...đúng là chẳng ra gì - nhỏ nguýt mồm trêu Sa

Sa chẳng thấy giận mà còn thấy yêu quá đi. Sa lái câu chuyện sang hướng khác

_ À, bạn tên gì? - Sa vui vẻ hỏi nhỏ

_ Trước khi trả lời cho bạn tui đố bạn một câu hỏi, nếu bạn trả lời đúng thì tui nói cho nghe

_ Trời, còn bày đặt chơi trò đố em nữa hả? Miễn...

_ Vậy thì thôi, thật đáng tiếc bạn lại hông có tự tin như thế.

_ Ê, được rồi, hỏi đi... Sa tức khí vì bị chạm vào cái tôi bự tổ chảng.

_ Vậy nghe nha. Đố bạn 1 + 1 bằng mấy - Nhỏ cười bí hiểm

_ Xời, dễ ợt chứ gì, 1 + 1 = 2 chứ gì, làm như đố trẻ lên ba chắc

_ Sai bét...cho suy nghĩ lại đó

_ Ừm... 1 + 1 thì hông phải bằng ba bằng bốn hay bằng năm...

_ Nói chuyện huề vốn quá...Nhỏ phùng má cố nén đi tiếng cười, nhìn nhỏ lúc này dễ thương tợn.

_ À, ừ, để coi... - Sa nặn óc suy nghĩ

_ Lẹ lên, còn một lần nữa thôi đó.

_ Mệt quá...Tui chịu, bạn trả lời đi

_ Vậy thì bạn phải gọi mình bằng chị đó - Nhỏ tí tởn

_ Trời đất...đủ rồi nha, hông nói thì thôi. Xí... Sa quay mặt đi hướng khác.

_ Ê, ê, làm gì giận dữ vậy, tui giỡn thôi mà, quay qua đi rồi tui nói cho nghe

Sa quay lại chờ đợi

Part 2

Sa quay lại chờ đợi

_ 1+1 = Đ tức là chữ cái đầu tiên của tên tui đó. Tui tên Chung Hân Đồng. Hân Đồng có nghĩa là con thuyền màu trắng đó, thấy tên mình đẹp hông?(Cái này nói đại chứ k bik nghĩa à)

_ Ha ha ha - Sa bật cười nghiêng ngả

_ Cười cái gì? Nhỏ ngơ ngác

_ Tui chưa nghe ai họ Chung cả, thật là tức cười. Đồng đỏ, Đồng Thao, Chung Chung...nghe giống...xíu quách quá, xíu quách...

_ Ha ha ha, từ nay gọi bạn là xíu quách nhá. Hahaha

_ Cái gì? Tui hun cho phép bà gọi như vây. Tui giận đó...

_ Tự nhiên... xíu quách... há há há - Sa cười tinh nghịch

_ Bạn đúng là đồ ác độc. Tui hông nói chuyện với bạn nữa - Mặt nhỏ đỏ bừng lên, khí nóng thoát ra từ hai lỗ tại Nhỏ quay lưng đi chỗ khác.

_ Còn bạn tên gì? Đột nhiên nhỏ quay lưng lại hỏi Sa

_ Bí mật...hông thể nói cho xíu quách nghe được

_ Cái đồ...

Nhỏ chưa kịp nói hết lời thì thầy giáo bước vào lớp với điệu bộ hớt hãi

_Tưởng gì thầy giáo còn vào trễ hơn học sinh - Sa lầm bầm

Cả lớp bây giờ im phăng phắc. Mấy đứa đứng ngoằi cửa cũng tìm được chỗ ngồi

_ Xin lỗi các em, xe thầy bị thủng lốp nên đến trễ.

_ Thầy đẹp trai quá - Đám con gái trong lớp ồn ào

Sa ngước mặt lên để quan sát kỹ cái gương mặt của thầy. À, nên gọi là anh mới đúng vì trông thầy còn trẻ lắm, hơn nó 4, 5 tuổi là cùng. Cái anh thầy kia cũng có vẻ bảnh trai trí thức với đôi kiếng cận và nụ cười ấm dễ mến. Mắt dõi theo đám học sinh, thầy mở sổ chuẩn bị điểm danh.

_ Nào, thầy gọi tên, em nào có mặt thì lên tiếng cho thầy nhé

_ Wow, giọng thầy ấm và ngọt quá - Đám con gái kia lại bàn luận

Sa hông thèm chấp bọn con gái dở hơi đó, đẹp trai, nói hay thì sao chứ? Ba cái đó Sachẳng thích chút nào. Dù sao thầy cũng chỉ là một thằng đàn ông, mà đàn ông xưa giờ Sa có ác cảm và chẳng coi là cái đinh gì cả.

_ Khổng Chính Huy - thầy lên tiếng gọi

_ Dạ có... cái thằng cao nghều bàn chót dãy bên kia lên tiếng.

_ Từ Đạt Minh

_ Có... giọng nói của thằng bự con ngồi phía trước nó lên tiếng. Nó cảm thấy khó chịu khi núp bóng anh chàng có bề ngang quá khổ này.

_ Mai Thùy An

_ Có em...con này vừa cất tiếng thì nó đã dội ngược lên rồi. Người đâu mà giọng nói điệu thế hông biết. Con gái như vậy Sa hông thể nào chịu nổi.

_ Trương Bội Bội

_ Dạ có...Cô nàng ngồi bàn đầu dãy nó lên tiếng. Sa nhìn là biết ngay cô này là một tiểu thơ đài các, từ cách ăn nói đến phục trang. Sa cảm thấy hơi bị ấn tượng trước cái vẻ hiền lành ngây thơ của cô nàng. Sa thích con gái ngây thờ muh.

....

Mải mê lắng nghe mấy cái tên được xướng lên, Sa cứ ngỡ mình đang nghe danh sách các tên tài tử Hồng Kông, vì tên nào tên nấy theo Sa thì là sến vô bờ bến. Sa chẳng thích mấy cái tên hoa mỹ đó, nhưng mà người ta ghét của nào thì trời trao của ấy...Và như thế nó đã hông chú ý khi thầy xướng lên một cái tên...

_ Thái Trắc Nghiên

_ ...

_ Thái Trắc Nghiên có ở đây không?

_ Ơ...em ở đây - Sa lắp bắp

_ Sao lâu vậy em, để thầy gọi đến hai lần.

_ ....Sa chỉ biết lúng túng

_ Chu Niệm Từ - thầy tiếp tục điểm danh

_ Có ạ - Con nhỏ mập ngồi kế bên anh chàng Huy kia lên tiếng. Sa biết nhỏ này. Nhà Sa với nhà nhỏ chỉ cách nhau hai con phố thôi, ngày nào ra đường mà Sa chẳng đụng phải bé bự này.

_ Chung Hân Đồng

_ Có ạ - Nhỏ xíu quách kế bên nó lên tiếng

_ Hahaha - Nó lại cất giọng cười nhạo

_ Đồ khỉ - Con nhỏ xíu quách gườm Sa lại.

_ Kệ tui... Sa lại cười.

_ Nào, các em chú ý - Thầy lên tiếng cắt đứt cuộc cãi vả - Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em về tiếng Hoa, thầy chưa đi vào chương trình vội...việc của các em ngày hôm nay chỉ là đứng lên giới thiệu tên mình và ý nghĩa của Sa để cho các bạn cùng lớp biết. Thầy tin các em sẽ có thêm nhiều người bạn mới đấy. Bây giờ thì ta bắt đầu...Cái canh chàng cao nghều bàn chót đấy, đứng lên giới thiệu trước đi nào.

_ Dạ dạ...thằng họ Khổng đứng lên. Em tên là Khổng Chính Huy, là cháu đời thứ mấy trăm của Khổng Tử ạ. Chính Huy là do ba em đặt dựa theo tên một nhân vật trong truyện kiếm hiệp của ông. Theo em biết thì nó có nghĩa là chính chắn và huy dũng ạ...Và tất nhiên...Thằng Khổng kia lại ca bài ca tên của nó liên tục bất tận.

Lần lượt từng người đứng lên giới thiệu, chẳng mấy chốc đến phiên Sa.

Sa dõng dạc đứng lên

_ Thưa thầy em tên là Thái Trắc Nghiên, họ hàng với thái giám và thường xuyên thái đức ạ. - Nói đến đây cả lớp cười ồ. - Trắc Nghiên có nghĩa là một áng mây con, áng mây ấy vô định, cứ bay mãi bay mãi, hông nơi dừng chân nghỉ, và chẳng bao giờ an phận (cái này mình cũng bịa) - Sa say sưa về ý nghĩa cái tên của Sa. Cái tên mà ngay từ lúc sinh ra, ba Sa đã nhận ra được cái bản chất hông an phận và đặt cho Sa.

Khi Sa ngồi xuông, vô tình nhìn qua bên cạnh thì thấy nhỏ kế bên nhìn Sa đăm đăm. Khi bị phát hiện, nhỏ quay lưng đi. Dù không nói gì nhưng Sa biết đằng sau cái lưng kia là hai gò má ửng đỏ của nhỏ. Hông hiểu sao Sa lại bị thu hút trước một người con gái - Sa cứ thắc mắc mãi...Nhưng Sa hông còn thời gian suy nghĩ nhiều vì chuông báo hết giờ vang lên, mọi người chạy tủa ra lớp học nhưng bầy kiến. Sa cũng lật đật xách dép chạy nhanh xuống sân, đến bãi giữ xe. Nhưng con nhỏ xíu quách chạy với theo nói với nó

_ Bây giờ tui biết tên bạn rồi ha. Trắc Nghiên...mây con...xách cái lon chạy lon ton...Ha ha ha...lêu lêu...vậy thì từ giờ tui cũng gọi bạn là mây con nha.

Sa tức khí không nói gì, chỉ nhảy tọt lên xe, phóng nhanh về nhà. Trên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười - còn cười cái gì thì chỉ Sa mới biết thôi.

_ Hôm nay đi học ra sao con?

_ Vui lắm nội à, con biết thêm được một con nhỏ xíu quách xinh lắm cơ, tự nhiện con thấy thích thú với cái lớp này.

_ Có người tên xíu quách hả con? Mà con thích học như vậy là bà mừng rồi.

_ Dạ, đúng rồi, tên kì cục quá nội ha - nó cười tinh nghịch.

_ Ờ, thế nó có xinh bằng cháu của nội hông?

_ Tất nhiên là hông bằng rồi, nội à, cháy đói quá, có gì ăn hông nội?

_ À, có món gà chiên mà cháu thích nhất ở dưới bếp ấy. MÀ nè, tắm rừa trước đi rồi mới đi ăn, nghe chưa.

_ Dạ, con biết rồi...Yêu nội quá.

_ Tố cha mày chỉ biết nịnh nội thôi.

Sa cười khúc khích, tự nhiên Sa cảm thấy yêu đời hẳn lên.

_ Nghiên ơi, xuống đây bà bảo cái này nè - tiếng nói bà vọng lớn đánh thức giấc ngủ của Sa. Sa uể oẳi trở mình, chưa bước xuống vội.

_ Nghiên ơi, thức dậy đi cháu, có bác Tư hàng xóm qua chơi này, lại có đem xoằi qua nữa, ngon lắm.

_ Dạ, con xuống liền - Nghe đền chữ xoằi là hai mắt Sa sáng rỡ như đèn pha, nước miếng cứ thế mà chảy....

_ Dạ, chào bác Tư, lấu quá sao hông thấy bác qua chơi vậy, nhớ bác quá

_ Nhớ bác hay nhớ xoằi của bác đây.

_ Dạ, chắc cả hai ạ, nhưng xoằi thì có vẻ nhớ hơn một chút. Hì Hì...

Sa đang cười nửa chừng thì ngưng hẳn vì chợt thấy có con nhỏ nào nữa ngồi sau lưng bác Tư mà mắt cứ nhìn Sa. Con nhỏ không ai xa lạ chính là con bé Sa gặp ở trường, con bé có hàm răng duyên chết người ấy.

_ Ủa, ai đây hả bác Tư? Sa vờ hỏi

_ À, cháu bác đấy, nó tên Hân Đồng, vừa mới dọn về ở với bác hông lâu, lúc trước ở Bắc Kinh, ba mẹ nó gửi nó sang đây nhờ bác nuôi hộ đó mà. Nó nói học chung lớp tiếng Pháp với con mà, hông nhận ra sao?

_ Dạ có, nhưng vẫn hỏi cho chắc ạ. Hì hì - Sa lại nhe răng cười

_ Nghiên, Đồng nó mới dọn về đây, nên chưa biết nhiều, con giúp nó hòa nhập nha, sẵn dịp hè, dắt nó đi chơi cho quen nơi đây đi - bác Tư cười, gương mặt phúc hậu.

_ Con biết rồi. Hồi sáng còn chọc con nửa mà, xem ra con chẳng dám nhận trách nhiệm giúp đỡ đâu nhưng mà nếu có thêm chục xoằi bồi dưỡng thì được.

_ Cái con bé này, hám ăn quá trời, tất nhiên nếu con bằng lòng thì bác đem nguyên cái cây qua luôn ấy chứ. Thôi bác về, Đồng, con ở lại chơi với Nghiên cho vui.

_ Dạ - nhỏ xíu quách tiếng nhỏ nhẹ - Lát hồi con về ăn cơm với bác

_ Được rồi, bác đi nha, chị Kính,em về nha. Mai lại qua chị chơi - bác Tư quay sang nói với bà của Sa.

_ À, bác Tư về, mai lại qua chơi nhá - Bà Sa hồ hởi đáp lại.

_ Ngồi xuống đi, cục xíu quách, làm gì đứng hoằi vậy. Đây là phòng của tui, thông cảm, nó hơi giống chuồng heo một chút, tại tui lười dọn quá. À,dưới cái đống bừa bộn là cái ghế đó, lấy hết đồ ra mà ngồi

_ Trời đất, tuần trước tui vừa mới qua dọn dẹp cho mà, bây giờ lài bữa bộn hơn cả lúc trước.

_ Thì một tuần bộ hông ăn uống tắm rửa à, như vậy là sạch sẽ lắm rồi, còn than gì nữa.

_ Mây con đúng là đồ ở dơ, ai mà ở chung chắc chịu hông thấu, lớn đầu mà còn như vậy dễ bị óng chề lắm nha.

_ Xí, tui chẳng khoắi lấy chồng đâu, tội gì để mất tự do như thế. Xíu quách có nghe câu ở dơ sống lâu hông.

_ Trời, 15 tuồi đầu rồi mà ăn nói như con nít lên ba vậy, khổ quá cô nương, để tui dọn dùm cho.

_ Tui hông có mướn đâu nha, tự xíu quách giành đó

_ Vâng, tui tự nguyện, nhưng phụ tui lẹ còn học bài nữa, ở đó mà tinh vi, đúng là mây con, con mây. -Nói xong nhỏ bỏ chạy, Sa rượt theo miệng la bai bải "Cục xíu quách kia đứng lại" Tiếng cười đùa khắp nơi, căn phòng trở nên nhỏ bé làm sao.

Như vậy Sa và nhỏ đã biết nhau được hơn một tháng rồi. Công nhận mới hơn một tháng thôi mà hai đứa lại thân nhau đến như vậy. Nhà hai đứa lại gần nhau, cho nên đi đâu cũng có nhau, việc gì cũng cùng nhau làm. Kể ra hai đứa hợp gu nhau lám, cả hai có chung nhiều sở thích nào là nghe nhạc, làm thơ, nghĩ vớ vẩn, đặc biệt là cả hai đều kết món xoằi. Tụi nó còn hiểu nhau nữa, điều gì mà đứa này định làm điều gì thì quay sang thấy đứa kia đã làm rồi. Cứ mỗi lần bác Tư đem xoằi sang là hai đứa lại giành nhau ăn chí choé. Từ khi nhận được sự giúp đỡ của Sa, nhỏ dường như tự tin hẳn lên. Còn vốn tiếng Pháp của Sa thì vẫn chưa có bước nhích nào đáng kể mặc dù nhỏ xíu quách đã cố gắng hết sức dùng đủ mọi cách để chỉ cho Sa. Đúng như lời nói của bà Sa hay chọc "Con Nghiên nó bị thiểu não từ nhỏ mà" làm Sa tức điên. Mặc dù vậy nhưng nhỏ vẫn hông bỏ cuộc, nàng càng ra sức giúp đỡ Sa hơn nữa, khuyên năn đủ điều vì nhỏ biết Sa thông minh lắm, có điều hơi bị lười mà thôi. Theo nhỏ thì Sa là một con người rất vui tính nhưng đôi lúc lại trầm tư khó hiểu. Tâm hôn Sa là một vùng đất bí hiểm mà nhỏ vẫn chưa thể khám phá được. Nhiều lúc đang vui bất chợt Sa lại im bặt, trầm hẳn đi, mắt hướng vào khoẳng không phía trước, gương mặt ánh lên một nỗi buồn khó tả. Nhìu lúc nhỏ muốn chui lọt vào ánh mắt ấy với ý nghĩa xoa dịu nỗi buồn, nỗi đau nơi đáy trái tim cuồng nhiệt nhưng nhút nhát kia. Hông hiểu tại sao nhỏ lại muốn như vậy. Nàng cảm thấy có cái gì đó đang lớn dần lên trong nàng, một tình cảm bất định hình chăng?

_ Dậy, dậy đi, giờ này còn ngủ nữa hả? Nhỏ đứng trong phòng, tay chóng nạnh, miệng hét lớn.

_ Trời, còn sớm mà, cho người ta ngủ chút đi - Sa cón vùi đầu trong gối, giọng ngái ngủ

_ Giờ này mà còn sớm gì, 12h trưa rồi đó cô nương, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kìa, dậy sửa soặn còn đi nữa.

_ Đi chết hả? Chưa đến giờ đâu.

_ Đi chết cái con khỉ. HÔm nay là sinh nhật của Bội Bội nhớ hông? Dậy đi ăn trưa rồi còn mua quà nữa.

_ Trời, sinh nhật đó 4 giờ lận mà, trước khi đi ghé vào cửa hàng bách hóa mua đại món đồ nào đó cũng được mừ. Còn bây giờ, để yên cho người ta ngũ, tui chưa có đói.

(Từ khúc này Sara sẽ đổi tên xưng hô là Sa và Gill)

_ Hông cho ngủ nữa, dậy mau lên, đi ăn trưa với tui, bà và ba mẹ của mây con dzới bác của tui đi ăn đám giỗ rồi. Bà nói là hai đứa mình ra ngoằi ăn đó chứ nhà hông có nấu cơm đâu. Lẹ lên, tui đói quá rồi.

Gill vừa nói vừa với tay lấy cái gồi đập thật mạnh vào người Sa. Sa lăn tứ phía để tránh đón nhưng hông kịp, bị đánh đau, tức khí Sa vùng dậy lấy cái gối đang ôm trong người, quất túi bụi lại Gill, hai đứa cứ thế nhắm vào nhau đánh tơi tả, tiếng la hét cười giỡn làm rộn hẳn cả căn phòng. Đùa mệt, hai đứa lăn đùng ra giường, thở dốc, miệng vẫn còn cười ra rả.

Đột nhiên Sa quay người choắng tay sang ôm Gill. Gill chẳng có phản ứng vì hai đứa thân nhau quá còn gì. Hông dừng ở đó, Sa nhoằi người sang nằm đè lên Gill, từ từ đưa khuôn mặt Sa kề sát vào Gill. Gill trố hai mắt nhìn nó, chẳng nói năng gì, có lẽ Gill quá bất ngờ. Sa cứ cuối xuống dần dần, tự nhiên, lý trí thế nào, Sa dừng lại, trở mình nằm xuống giường, cười to

_ Thấy tui có nặng hông? Hồi nãy giỡn chơi thôi mà - Sa lên tiếng biện hộ.

_ Ồ, ra là vậy, Sa nặng thấy mồ, tui sắp bị ngộp thở rồi nà, bắt đền đó.

_ Muốn đền cai gì nè? Một chầu bột chiên nha, có người nói với tui là đó quá còn gì.

_ Được đó, dậy thay đồ rửa mặt lẹ lên, bụng tui đánh trống rồi nè.

_ Okay cô nương - Savừa nói vừa với lấy bộ quần áo trên ghế, nhảy bay vào phòng tắm.

Sa và Gill đang đứng trong tiệm quà lưu niệm sau khi giải quyết xong chầu bột chiên. Sa đang cầm cái đồng hồ để bàn trong tay, quay sang hỏi Gill:

_ Biết mua cái gì làm quà bây giờ? Cái đồng hổ để bàn này nha, trông nó cũng xinh ra phết.

_ Cái đó xấu mù, đúng là người hông biết thẩm mỹ là gì hết, mà chọn cái nào lạ lạ ấy, đồng hồ thì thường quá.

_ Vậy thì chòn cái bình đựng tiền này nha. Hình Hello Kitty nè, tụi con gái thích mí cái này lắm mà.

_ Thôi, cái đó nhìn con nít quá, chắc Bội Bội hông thích đâu.

_ Vậy chon cái gối hình trái tim màu hồng này nha, cái này nhìn lạ đó.

_ Thôi, mình đâu phải bồ người ta đâu mà tặng cái đó.

_ Mệt quá, chọn cái này hông được, cái kia cũng hông được, vậy có đứng đây đến sáng mai cũng hông lựa được món nào đâu.

_ Thì phải chọn món quà nào mà người ta thích chứ. Người sao hông có kiên nhẫn gì hết.

_ Biết Trương cô nương thích cái gì đâu? Chọn đại đi còn đi sinh nhật nữa, gần 4 giờ rồi còn gì. Sa chở Gill vòng vòng nãy giờ hơn 2 tiếng rồi đó. Mệt muốn chết.

_ Ừm, biết rồi, chọn con gấu Pooh này nha, nhìn nó dễ thương, lại còn phát ra nhạc nữa.

_ Cái này là Gill thích thôi chứ người ta chưa chắc thích. Mua quà cho người ta mà mua theo sở thích mình, hồi nãy Sa gợi ý thì gạt đi. Thiên vị bản thân quá đó.

_ Bẩm sinh mờ... - Gill cười hết cỡ

_ Sao cũng được mà, tình tiền và gói quà đi, rồi còn qua nhà người ta nữa.

_ Được rồi, tình tiền ngay đây - Gill cầm vội con gấu ra quấy hàng. Sau đó 2 người leo lên xe thẳng tiến.

Đến nhà Bội Bội Sa đưa xe cho Gill dẫn vào trong(cái này hổng ga lăng chút nào) , còn bản thân mình thì tiến tới chủ nhân bữa tiệc với nụ cười đẹp nhất có thể, một tay đưa qua, tay kia gãi đầu, Sa cất tiếng...

_ Happy birthday Bội Bội, sinh nhật vui vẻ hén. Chúc Bội Bội thêm một tuổi ngày càng xinh đẹp, học giỏi và mọi ước mơ thành sự thật hén. Đây là quà của Nghiên và Đồng, lựa mãi mới được đấy. Mong Bội Bội thích nó

_ Ô, cám ơn Nghiên và Đồng nhiều hén, vào nhà đi, mọi người hầu như cũng đến đông đủ rồi đấy.

_ Ừ, hôm nay Bội Bội đẹp quá - Sa khen người ta mà mặt cứ ửng đỏ

_ Hì, cám ơn Nghiên nhiều hén, cố ý diện cho Nghiên coi đó

_ Thiệt hả? Vậy thì Nghiên vinh hạnh quá rồi.

Gill sau khi dắt xe vào trong rồi tiến tới chỗ Sa, vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, có chút gì đó tức giận trong Gill. Gill đi thẳng vào trong hông thèm chờ Sa.

_ Ê, làm gì hông chờ người ta vậy - Sa chạy với theo hỏi

_ HÔng gì, tại Gill hông muốn làm phiền người khác nói chuyện tâm tình

_ Ai cơ? Hông hiểu á. Thôi, để Sa lấy đồ ăn cho hén. Thích ăn gì nè? Gà nướng, gỏi cuốn và một chén soup hén. Còn coke nữa, đúng hông?

_ Chà, cũng hiễu khẩu vị của tui ghê hén. Tha cho đó.

_ THa gì cơ, Sa chẳng hiểu. Sa quen với Gill lâu như vậy rồi, hông biết cũng uổng đó.

_ Được rồi, đi đi, ở đó mà nhiều chuyện

_ Sao hôm nay cô nương khó tính thế - Sa vô tình chẳng hiểu Gill đang giận, vội vàng đi lấy đồ ăn cho hai người.

_ Quái lạ, Sa đi lấy đồ ăn nãy giờ rồi mà sao chưa chịu về, làm cái trò gì thế - Gill tức tối đi tìm nó.

Đến cuối phòng, Gill như điên lên khi thấy Sa và Bội Bội trò chuyện thân mật, hai người có vẻ vui lắm, Sa còn đi lấy đồ ăn đưa cho Bội Bội ăn nữa chứ, làm cho Gill chờ nãy giờ. Gill tức khỉ, chẳng nói năng gì, chạy ào ra cửa, bỏ về một mình mà hông nói với Sa một tiếng.

To be cont... Sa ngơ ngác đi khắp phòng tìm Gill. Miệng lẩm bẩm chẳng biết nhỏ trốn biệt nơi đâu. Tất cả cũng tại mình, nếu mình hông đứng lại nói chuyện với Bội Bội về cuốn tiểu thuyết "Mùa thu quen nhau" thì mình cũng hông quên béng nhiệm vụ lấy đồ ăn cho Gill. Sa thích cuốn tiểu thuyết đó lắm, Sa lại khâm phục Bội Bội có những nhận xét tinh tế và cuốn truyện đó,nhưng rất tiếc Sa hông có bản in gốc cuốn đó, may sao Bội Bội lại có, nàng còn hứa cho Sa mượn nữa. Để cảm ơn nàng, Sa chỉ đi lấy đồ ăn thôi, một phép lịch sự thông thường mà. Nhưng hông thể biện minh gì nữa, bây giờ Sa chỉ muốn tìm Gill để xin lỗi mà thôi

_ Chính Huy, có thấy Hân Đồng đâu hông? - Sa quay sang hỏi thằng cao kều trong lớp học thêm với Sa.

_ Ơ, hình như hồi nãy mình thấy Đồng chạy ra cửa về rồi, mình có gọi để hỏi nhưng Đồng hông trả lời gì hết, trông cô ta có vẻ giận lắm, hông biết có chuyện gì xảy ra nữa.

_ Chết cha rồi, mình đã đụng phải núi lửa, thôi Nghiên phải đi ngay đây, cám ơn Huy nha, nói với Bội Bội dùm Nghiên nha, Nghiên có việc gấp phải đi. Bye bye.

_ Được rồi, chẳng hiểu hai người ra sao nữa. Huy sẽ để dành bánh kem cho hai người hén.

Sa chẳng kịp nghe Huy nói gì, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoằi. Xe còn ở đây, có nghĩa là Gill đi bộ về nhà. Sa lật đật lấy xe ra, co giò chạy thẳng về nhà, hông quên nhìn dáo dác hai bên đường.

Trời bắt đầu đổ cơn mưa, Gill vẫn lầm lũi đi bộ trên đường, cơ hồ như chẳng thấy lạnh. Cũng phải, Gill cần phải để mưa làm nguội đi cơn giận lúc nãy mà. Cứ đi như người vô định, Gill chẳng muốn quay về nhà, Gill biết Sa sẽ tới nhà Gill để tìm. " Mặc kệ, cho Sa tìm chết luôn, rồi mới thấy hối hận khi bỏ rơi tui " Gill lầm bầm một mình. Đi mãi, mưa càng lúc càng to, bấy giờ Gillmới cảm nhận được cái lạnh buốt da, tự nhiên Gill khóc. Hông biết tại sao Gill lại thèm khóc như lúc này. Có cái gì nghẹn ở trong lòng nhỏ mà chỉ có nước mắt mới xoa dịu hết, một cảm giác tức tưởi vì bị bỏ rơi. Hông phải, hình như cái đó gọi là ghen. Gill hông biết, Gill hông muốn nghĩ gì hết, đúng ra, Gill sợ. Gill sợ cái tình cảm mà Gill dành cho Sa hông chỉ đơn thuần là bạn thân. Gill muốn lẩn tránh đi. Gill tự dối lòng mình rằng Gill chỉ coi Sa là bạn rất thân, hông hơn. Nhưng những giọt nước mắt kia dường như hông biết nói dối. Gill khóc, đơn độc và lẻ loi. Đột nhiên, Gill vấp phải một cục đá to, té nhoằi người. "Á, đau quá" Gill rên rỉ. Có một dòng máu chảy ra, rát thấu xương. "Hôm nay là ngày gì mà xui dữ vậy trời" Gill khóc thét lên, cảm giác vừa lạnh vừa đau làm cơn tức của Gill lúc nãy biến đâu mất. Tự nhiên Gill cần Sa vào lúc này hơn bất cứ lúc nào, Gill cần ôm Sa vào lòng mà khóc, để được dỗ dành. Nhưng Gill chẳng thấy bóng Sa đâu...Gill đột nhiên cảm thấy hối hận về chuyện bỏ về lúc này của mình.

Trong khi đó, Sa đang đạp xe chạy vòng vòng, căng mắt đi tìm Gill. Sa lo cho Gill. lắm, trời mưa lớn như thế này, mà Gill chỉ có một mình, hông có xe để về nhà. Mà sao Gill. lại hông về nhà nhỉ? Chắc Gill giận Sa lắm mới hông chịu về nhà để gặp Sa. Sa cứ thắc mắc trong lòng, lo cho Gill quá, hông biết Gill có lạnh hông, có sao hông nữa. "Trời ơi, tại sao mình lại bỏ nó để nói chuyện với Bội Bội chứ" Sa lầm bầm, cứ thế Sa đạp xe vòng vòng mấy con phố, ngang qua những chỗ mà Sa với Gill thường hay đến. Phải chi có bà tiên ở đây nhỉ, Sa sẽ hỏi bà để biết chỗ của Gill.

Mắt Sa dừng lại bên đường khi thấy bóng một người quen quen xuất hiện. Kia rồi, Gill đang ngồi ở bên vệ đường, nhìn Gillcó vẻ khổ sở lắm, hông biết xảy ra chuyện gì. Sa vội dừng xe lại bước tới.

Sa vội vàng tấp vô lề, bỏ mặc chiếc xe qua một bên, hỏi Gill tới tấp.

_ Ê Gill, có chuyện gì vậy, có bị sao hông mà ngồi đó khóc vậy.

_ Hông có sao hết, Sa đi đi, Gilli hông muốn nhìn mặt Sa nữa đâu - Gill nói giọng hờn dỗi, tựa như sắp khóc.

_ Xin lỗi chuyện hồi nãy nha, tại Sa tất cả, đúng ra Sa hông nên để Gill chờ như vậy để đi nói chuyện với người khác, nói đi lấy đồ ăn mà hông giữ lời, bây giờ có hối hận thì chuyện cũng đã rồi, Gill đánh tui đi, làm gì tui cũng được hết nhưng nhất định phải nói cho tui nghe Gill có bị gì hông, sao lại ngồi ở đây nà, nhìn nét mặt thấy đau đớn lắm đó.

_ Tại Sa hết đó, làm người ta té trật chân rồi nè, đau quá đi, còn lạnh nữa - Bây giờ Gill khóc thật sự, khóc lớn, nước mắt hòa lẫn vào nước mưa, Gill nghiêng người dựa vào Sa, giơ tay đập mạnh vào Sa như muốn Sa hiểu được nỗi đau mà nó gây ra cho Gill, nước mắt Gill vẫn rơi, giọng Gill như nhòe đi.

_ Trời ơi, Sa bậy quá, đưa Sa xem chân của Gill đi nè, ôm Sa đi cho đỡ lạnh, lỗi tại Sa hết, Sa thật đáng giận mà, cứ đánh Sa nữa đi, nếu đánh Sa mà Gill cảm thấy đỡ đau thì cứ làm - Sa choàng tay vòng sang người ôm Gill vào lòng, cảm giác da thịt chạm vào da thịt làm Sa có cảm giác thật lạ. Sa cứ muốn ôm Gill mãi như vậy.

_ Bây giờ mới thấy hối hận hả, Gill hận Sa lắm, bỏ rơi người ta, để mặc người ta đi dưới trời mưa thế này, đúng là người xấu mà - Gill khóc lớn hơn, cơ hồ như muốn phá tung những cảm xúc dồn nén bấy lâu, để cho lòng nhẹ bớt.

_ Ừ, Sa đúng là người xấu mà, coi kìa, chân Gill bị chảy máu, sưng lên một cục rồi, chắc là đau lắm, phải chi Sa có thể đau thay cho Gill - Sa cũng rơi nước mắt, giọt nước mắt đầu tiên của Sa vì một người con gái. Từ nhỏ Sa có tính lì lợm bướng bỉnh, chẳng bao giờ chịu rơi lệ, vậy mà, chỉ vì nhìn thấy chân Gill như vậy, Sa lại hông giữ được nước mắt trong lòng. Phải nói Gill đã làm tan chảy con người lạnh lùng trong Sa rồi.

_ Đau quá, Gill đi hông được nữa, đau quá đi - Gill rên rỉ

_ Được rồi, hông thể ngồi như vậy mãi được, Gill sẽ bị cảm lạnh mất, để Sa cõng Gill về.

_ Cõng được hông vậy, Gill nặng lắm đó.

_ Có sao đâu, Sa chịu được mà, vì Gill tui có thể làm tất cả đó.

_ ... Gill hông nói gì, cứ giương mắt nhìn Sa, biết nói gì bây giờ khi Gill cảm thấy toằn thân mệt mỏi và lạnh.

_ Nào, leo lên đi, từ từ thôi, coi chừng đụng đến chân, đau lắm đó. Được rồi, như thế, như thế, từ từ thôi. Bây giờ Sa đứng lên, bám cho chắc nhé.

_ Ừ, biết rồi, đi đi, Gill bám được mà - Nhỏ gượng trả lời

Sa cõng Gill trên vai, để mặc xe ở đó, cứ từ từ đi về nhà. Gill khá nặng(béo mà lị) , với sức bình thường của Sa thì chắc sẽ hông cõng Gill được xa, nhưng hôm nay, tự nhiên có một luồng sức mạnh nào đó, giúp cho Sa hông còn cảm thấy mệt nữa. Có lẽ, sự lo lắng đã át hết tâm trí Sa. Sa chỉ biết về nhà thật nhanh, băng bó vết thương và thay đồ cho Gill.

Đi, đi mãi cuối cùng cũng về đến nhà, Sa mừng trong lòng, vội vàng đưa Gill lên phòng, đặt xuống giường. Gill đã gục trên lưng Sa lúc nào chẳng biết.

_ Tỉnh lại đi Gill, về nhà rồi nè, bây giờ cảm thấy sao nè, nói cho Sa nghe đi.

Gillmở mắt ra, lờ mờ nhận ra phòng mình nhưng hông đủ sức nhấc người dậy, Gill cứ trong tình trạng như vậy, Gill thều thào.

_ Gill...lạnh...quá...tui...lạnh...quá...Sa...ơi

_ Đợi chút nha, Sa đi lấy khăn lau khô người và lấy đồ thay cho xí Gill Sahối hả, chạy vào nhà tăm, lấy cái khăn bông treo trên kệ, tới gần Gill, nâng khẽ người nhỏ dậy và lau đầu, mặt mũi tay chân cho nhỏ. Trong khi đó Gill chẳng nói gì cả, cứ để mặc cho Sa chăm sóc, nhưng ánh mắt Gill nhìn Sa ánh lên một thứ gì đó, khó gọi tên. Gill cảm thấy hạnh phúc khi thấy Sa lo lắng từng chút một cho mình.

_ Sao, cảm thấy đỡ lạnh chưa? Sa Gill, giọng lo lắng.

Gill nhìn Sa cười hông nói tại vì Gill còn đang hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc kia.

_ Để Sa đi lấy đồ cho Gill thay nha. Đồ để trong cái tủ này phải hông?

Gill gật đầu nhẹ. Sa đi đến tủ, lấy vội một bộ đồ mặc ở nhà tiến tới định bụng thay cho Gill. Nhưng Gill chợt khựng lại...Dù sao thì để Gill tự thay thì đúng hơn, Sa nghĩ bụng. Gill dường như hiểu ý nó, nên nói.

_ Hông sao đâu, tụi mình thân quá còn gì, Gill bây giờ chẳng có sức để tự thay đâu, Sa thay dùm Gill đi.

_ Ờ, để Sa làm - Sa tiến tới từ từ cởi nút áo của Gill.

Lạ thật, hồi đó 2 đứa có thể tắm chung với nhau chẳng ngại gì cả, sao bâu giờ tự nhiên có một cái gì đó ngài ngại trong Sa khi Sa làm chuyện đó. Có lẽ, giữa hai người đã có cái gì phát triển hơn mức bạn thân ư, Sa thắc mắc. Nhưng thắc mắc đó hông tồn tại lâu vì Sa đang lo lắng cho Gill, chẳng còn hơi sức để phân tích ba cái tình cảm rắc rối kia. Sa bắt đầu thay áo và quần cho Gill, nhẹ nhàng để hông đụng vào vết thương ở chân. Thay đồ xong, Sa gom áo quần ướt ta một nơi, thay sờ nắn vết thương ngay chân Gill. Sa thấy chân Gill chỉ trật nhẹ, nhưng vì vấp cục đá nên mới bị trày sướt chảy máu thôi. Hồi nhỏ, bà có dạy cho Sa cách thức nắn chân trật gia truyền. Sa chưa thử bao giờ, hôm nay đành làm liều vậy. Sa đỡ chân nhỏ lên, từ từ tìm chổ khất trật, mắt ngước lên nhì Gill, lên tiếng.

_ Bây giờ Sa nắn lại chân cho Gill nghen, hồi đó Sa có học nghề này, nhưng mà chưa thử bao giờ, hôm nay đành làm liều vậy, hơi bị đau đó, Gill ráng chịu chút nghe. Nếu đau thì cứ la lên. Chỉ mất có một phút thôi.

_ Ừ, làm đi - Gill chớp mắt nhìn Sa động viên.

Sa dùng tay sờ nhẹ vào chân, xác định chổ cần bẻ lại, mắt hông nhìn Gill, Sa sợ ánh mắt Gill toát lên cái vẻ đau đớn. Được rồi, Sa lấy tay xoay mạnh một cái, cái khớp chân kêu rắc. Gill la lên đau đớn, nước mắt chảy ra. Sa chồm tới ôm Gill, thỏ thẻ.

_ Xong rồi, hết đau rồi, đừng khóc nữa Gill, khớp chân đã về như cũ, bây giờ xíu quách cần nghỉ ngơi một chút.

Sa lấy bông băng,băng lại vết thương trầy xước cho Gill. Sa làm thật nhẹ tay, hông để Gill đau hơn. Đoạn, Sa lấy mền đắp cho Gill, cầm lấy tay Gill như để xem nhỏ còn lạnh hông. "May quá, ấm lại rồi" Sa thầm nghĩ. Xong, Sa toan đứng dậy ra về, Gill kêu giật lại nó.

_ Ê, lau mình cho khô đi rồi về, để như vậy lâu dễ bệnh lắm đó, cám ơn về tất cả, Sa nhé.

_ Hông sao đâu, đó là lỗi tại Sa trước mà, bây giờ Sa về nhà, tắm rửa thay đồ cái đã rồi sang thăm Gill hén. Gill nên nghỉ ngơi đi, cẩn thận cái chân đó.

Gillcười nhìn nó.Sa cũng an tâm ra về, hông quên đóng cửa phòng cho Gill.

Trong những ngày Gill bệnh, Sa cứ ở bên cạnh săn sóc, hông rời một bước nào. Mấy tuần nay, ngày nào cũng đều đặn qua rồi về như một cái máy. Có lần bà nó chọc "Con Nghiên nó thích sang nhà Đồng thế nhỉ? Mình bệnh chưa chắc nó chăm sóc mình được như thế. Nếu con Nghiên thích thì mai mốt gửi con đó qua đấy ở luôn cho đỡ tốn tiền nuôi cơm cháo" Sa chỉ biết nhếch mắt cười, thật lòng Sa muốn như vậy lắm nhưng mừ hông dám nói tại vì Sa biết bà Sa chỉ nói giỡn thôi. Sa là cục cưng của ba mẹ Sa mà. Sa mà hông may bị trượt chân té ngã hay bị đứt tay một cái thôi là cả nhà đã quáng lên rồi. Đằng này...Thôi hông nói nhiều nữa, đến giờ sang thăm "nửa hồn" của mình rồi. Sa thầm nghĩ.

_ Ê cô nương, chân hết đau chưa mà bước xuống giường thế? Sa vội hỏi Gill khi thấy Gill đang đứng ở trong phòng, mắt nhìn hướng ra phía cửa sổ.

Gill giật mình quay lại, như đang từ một cõi nào đó xa xăm vừa trở về.

_ Ờ, cũng đỡ hơn nhiều rồi, phải để cho người ta đi lại một tý chứ,mấy ngày nay cứ nằm hoài trên giường mệt quá, thấy đau đau người làm sao đó, tính Gill thích vận động mà, Sa cứ bắt Gill nằm hoài trên giường như thế chắc Gill buồn chết mất - Gill vừa nói vừa cười tinh nghịch. Trông Gill vẫn đẹp khi Gill vẫn còn đang bệnh, sắc mặt chưa mấy hồng hào.

_ Xí, nằm đó sướng quá còn gì, ngày nào cũng có người tình nguyện chăm sóc quên ăn quên ngủ luôn, còn muốn gì nữa chứ - Sa lè lưỡi ra trêu Gill.

_ Gill hông quen người khác chăm sóc cho Gill như thế này đâu.

_ Thế thì phải tập từ bây giờ đi.

... Gill hông nói gì.

_ Ước gì Sa có thể mãi mãi chăm sóc cho Gill như thế này... Sa ngập ngừng lên tiếng.

... Gill lại hông nói gì. Gill đang xúc động trước lời Sa nói hay là đang nghĩ về chuyện gì đây? Con gái thật khó hiểu, Sa lẩm bẩm.

_ Nè, sao nãy giờ im lặng vậy, có nghe Sa nói gì hông đó - Sa lên tiếng.

_ Ờ...Gill đang suy nghĩ về những gì xảy ra hôm trời mưa đó, những kỉ niệm mà Gill với Sa đã có, thật đẹp phải không?

_ Ừ, Sa nhớ lần đầu tiên ở lớp học thêm, Gill cố tình chừa cho Sa chỗ trống bên cạnh.

_ Gill cố tình hồi nào, tại thấy hông có ai ngồi cho nên tui mới kiu Sa đó thôi.

_ Thiệt hông? Nhưng mà Sa lại hông nghĩ vậy?

_ Kệ Sa chứ...Gill quay lưng để giấu gương mặt ửng đỏ.

_Gillnày, Gill thấy Sa ra sao?

_ Ra sao là ra sao? Nhìn hơi xấu một chút nhưng che mặt đi thì hông ai biết đâu - Gill cười khúc khích.

_ Ê...ê...đủ rồi nha. Ý Sa hỏi là thấy Sa có tốt hông? Có trở thành một người yêu tốt được hông?

_ Ồ...Gill hông biết người ta nghĩ sao về Sa nhưng theo Gill thấy thì Sa rất tốt, vui tính, nhiệt tình, biết cách chăm sóc cho người khác, là một người bạn tốt...

_ Chỉ là người bạn tốt thôi à, còn người yêu thì sao?

_ Cái này...Gill hông biết, tốt nhất là nên giữ tình bạn trong sáng này, để nó mãi đẹp, đừng suy nghĩ nhiều đến chuyện khác làm mất đi sự cao cả của nó, Sa à. Đôi khi người ta phải biết cân nhắc, giữ những tình cảm ở trong lòng sẽ tốt hơn.

_ Nhưng mà Sa muốn nói rằng... Sa muốn nói cho Gill biết tất cả suy nghĩ, cảm xúc trong lòng Sa, để Gill hiểu được tình cảm của Sa. Nhưng Sa biết ý nghĩa của câu Gill nói...Thôi để như vậy, biết đâu sẽ tốt hơn...Sa thở dài.

_ Thôi, hông nói đến chuyện này nữa, Sa nè, xem chân của Gill coi hết chưa, Gill muốn được bay nhảy ngoằi kia lắm rồi - Gill cười híp mắt nhưng trong lòng Gill có hàng trăm mối cảm xúc dồn nén làm Gill nhức nhối.

_ Ờ, để Sa xem...Ừm, cũng hết sưng rồi nè, chắc ngày mai tháo băng ra, Gill có thể chạy nhảy như xưa đó. Tay nghề chăm sóc Sa cũng khá quá ha, Gill hồi phục nhanh hơn Sa nghĩ đó.

_ Ồ, cũng nhờ bác sĩ giỏi. Cám ơn nhiều nha - Gill kéo dài giọng như muốn chọc nó.

_ Có gì đâu phải khách sáo, bạn bè thân quá còn gì - Sa cười cười, gãi đầu.

_ Ừ, là bạn thân mà - Gill lẩm bẩm, ánh mắt khó hiểu....

To be continue...mệt nhắm rùi đấy

Thấm thoắt thời gian trôi qua thật nhanh, đã để cho câu hỏi dò tình cảm ngày xưa của Sa vào quá khứ, hết mùa hè rồi, bắt đầu khai giảng một năm học mới, Sa lại phải đến trường học chương trình bình thường. Sa chán ngắt cái cảnh lên lớp mỗi ngày, đối diện với nhiều bạn mới Sa cảm thấy hông vui chút nào, Sa hông muốn bắt chuyện với ai hết, Sa ghét những quy định của nhà trường và thầy cô giáo mới của Sa. Sa thích học tiếng Pháp hơn cho nên Sa vẫn lóc cóc đến trường vào mỗi tối. Điều đó làm bà Sa vui hẳn lên. Bà Sa hông ngờ Sa lại đam mê cái sinh ngữ mà Sa ghét cay ghét đắng khi xưa. Bà Sa đâu biết Sa thích đi học chỉ vì một người. Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoắt đã đến tháng 2, cái tháng mà người ta lo lắng sốt vó chuẩn bị quà tặng cho người yêu nhân ngày Valentine. Lũ bạn Sa cứ hối hả đến các tiệm quà lưu niệm hay các chỗ bán chocolate để tìm một hộp ưng ý, riêng Sa thì cứ bình chân như vại, Sa chẳng có bạn trai giống như tụi con gái lớp Sa, Sa chỉ muốn tặng thật nhiều quà cho Gill vào ngày đó, nhưng Sa biết có hàng chục đứa con trai đã thủ sẵn quà để tặng cho Gill. Như vậy thì quà của một người bạn thân còn ý nghĩa gì.

_ Hôm nay các em sẽ bàn luận với nhau bằng tiếng Pháp, chủ đề là gì nhỉ? - Tiếng thầy giáo lên tiếng cắt đứng những suy nghĩ miên man của Sa. Sa đang ngồi ở trong lớp học thêm, ngày mai là 14/2 rồi.

_ Chủ đề về tình yêu đi thầy - thằng Cao Tất Đạt lên tiếng, chẳng là nó đang cưa cẩm cô tiểu thư Mai Thúy An ấy mà. Sa tội nghiệp thay cho thằng Cao khi thằng đó phải đáp ứng mọi yêu trên trời dưới đất mà cô nàng Thúy An "ban" cho nó.

_ Ừ, nói về tình yêu đi thầyyyy - Cả lớp nhao nhao. Thì tình yêu là đề tài muôn thuở của nhân loại mà lị.

_ Được rồi, trật tự nghe thầy nói đi nào - Thầy nhắc nhở - Hôm nay chúng ta bàn luận với người kế bên bằng tiếng Pháp về tình yêu nhé. Chẳng là thầy cũng đau đầu về tình yêu đây này, các em kết luận được điều gì hay thì nói thầy nghe hén để thầy học hỏi kinh nghiệm - Thầy cười híp mắt, trông thầy lúc này hiền lành và dễ thương tợn.

_ A...bắt quả tang thầy đã iu rồi nha - Lũ quỷ trong lớp được dịp ồn ào

_ Đừng chọc thầy nữa, nào, bắt đầu bàn luận nào...

_ Thầy đỏ mặt rồi kìa, thầy ơi, hồi đó ở bên Pháp thầy có cô nào chưa thầy... - Lũ quỷ hông tha

_ À, chưa các em ui...thầy thích vẻ đẹp của người phụ nữ Trung Hoa hơn

_ A...thầy cũng giống như tụi em hen thầy - Đám con trai la lên...

_ Thôi, bàn luận đi, sắp hết giờ rồi kìa - Thầy nháy mắt. Tụi con trai hiểu ý vội đi tìm người trong mộng để nhỏ to tâm sự, lâu lắm mới có dịp dám bày tỏ mờ, lại hông bị người ta từ chối trả lời, đây là đề tài bàn luận chứ bộ.

Gill cười lũ bạn rồi quay sang Sa vì thấy lạ, chẳng là Gill hông nghe tiếng Sa cười, bình thường Sa là đầu têu mấy tụi bạn để chọc thầy mà. Gill bắt gặp trên gương mặt Sa đang thẩn thơ nghĩ về chuyện gì đó.

_ Ê, làm gì mà ngồi thẩn thơ vậy, nhớ đến chàng nào ở trường hả?

_ Hì, có ai đâu mà nhớ, đang ngồi chơi vậy thôi?

_ Xạo hoài, bình thường thấy nói nhiều lắm mà, sao hôm nay im vậy, bị viêm họng rồi hả, hay bị đớ lưỡi. - Gill trêu.

_ Đâu có, tại đang có chuyện phải nghĩ vậy thôi? Tự nhiên hôm nay Sa hiền lạ, chẳng đốp chát lại Gill.

_ Chịu khai rồi hả, đang nghĩ về gì vậy?

_ À, thì về tình yêu, đề tài của thầy thôi.

_ Ê, theo Sa nghĩ, tình yêu là gì?

_ Tình yêu hả, ờ, theo Sa thấy tình yêu giống như một thanh sô cô la nhúng nước, nhẽo nhẹt, chẳng ngon và bổ béo gì sất.

_ Ngộ nha, ai lại ví tình yêu như thanh sô cô la nhúng nước bao giờ. Theo Gill nghĩ tình yêu giống một thanh sô cô la thượng hạng, có ngọt, có đắng và lâu tan, giống như tình yêu vậy, có đau khổ có hạnh phúc. Chỉ có một điều, mình phải trân trọng tình yêu, đừng để nó rơi xuống nước, khi lấy lên sẽ mất đi vị ngon, và lúc đó chỉ đáng giục vào sọt rác.

_ Wow, hôm nay triết lý quá ha - Sa chọc Gill - Giỏi quá, mai mốt đi làm chuyên gia tư vấn tình yêu được đó.

_ Cứ chọc Gill hoài à, đồ xấu, Gill thấy sao Gill nó vậy thôi - Gill hờn dỗi

_ Ừ, thì Sa nói gì đâu, nhưng mà theo ý kiên của Sa thì tình yêu lúc nào cũng như một thanh sô cô la nhúng nước, buồn tẻ...hông biết chừng nào mới được nếm vị ngọt của tình yêu đây.

_ Làm gì mà thảm dữ vậy...Chắc là thất tình ai đó chứ gì - Gill hỏi chọc.

_ Chắc vậy...Sa hông biết người ta đối với Sa thế nào thôi, khó hiểu quá, tại sao cứ giấu cảm xúc vào lòng như thế chứ. Cứ để nó tự nhiên có phải tốt hơn hông?

_ Chà, yêu đơn phương hả? Cái này rắc rối à, ai vậy, nói Gill nghe, để tui cho ý kiến - Gill hỏi Sa, dường như đã quên đi buổi nói chuyện hôm nào, cũng lâu rồi mà.

_ Thôi, chuyện này bí mật hông nói được, đến lúc thuận lợi Sa sẽ nói cho Gill nghe, người này chắc Gill cũng biết mà.

_ Ai vậy, làm Gill tò mò mà hông chịu nói, bạn thân mà như vậy. Gill quay lưng đi như ra vẻ hờn dỗi.

... Sa hông nói gì. Gill quay lưng lại, thì lại bắt gặp cái ánh mắt đó, cái ánh mắt đó hướng về một người. Đó là tiểu thư Trương Bội Bội. Chuyện cũ như gợi lại trong Gill. Có lẽ nào....??? Cuối cùng thì cái ngày 14/2 cũng đã đến. Đến lớp học thêm vào lúc này thiệt hông uổng công chút nào. Tụi con trai thi nhau tặng quà cho đối tượng của mình. Mấy đứa con gái cứ cười tíu tít suốt buổi. Cũng phải thôi, một năm chỉ có một ngày cho tình yêu được bộc phát mà. Thầy cho cả lớp tự do nói chuyện, cười giỡn. Hình như thầy cũng có quà chuẩn bị cho ai đó. Tụi con trai phát hiện cứ hỏi thầy hoằi mà thầy vẫn hông chịu trả lời. Chà, bí mật dữ. Như mọi năm trước, Sa chẳng trông chờ ai tặng quà cho Sa vào ngày này, nói đúng hơn Sa hông thích những gói chocolate hoặc hoa mà tụi con trai hay tặng. Đã có lần Sa được một thằng cùng lớp tặng cho một đóa hồng thật tươi, Sa phản ứng lại bằng cách nói thằng đó để dành tiền giúp đỡ người nghèo hơn là mua mấy thứ này. Chỗ an nghĩ cuối cùng của bó hoa là ở trong thùng rác. Sa hông phải xấu, nói đúng hơn nó khá dễ thương, lại thẳng tính và nhiệt tình với mọi người. Con trai theo Sa thì không ít. Nhưng hầu như ai cũng phải khuất phục trước sự lạnh lùng của Sa. Chỉ có duy nhất một đứa đã theo Sa từ lâu, đến tận cái lớp học thêm này lận mà. Sa phát hiện thằng đó học cùng lớptiếng Pháp với Sa hông lâu. Sa thường gọi hắn là si khờ người già. Pó tay...

_ Nghiên...có thể dành chút thời gian cho Khang hông - Thằng si khờ người già cất giọng bên cạnh Sa.

_ Gì...? Nó lẹ đi - Sa trả lời một cách lạnh lùng. Sa quá quen với cái cảnh này mà.

_ À, muốn tặng cho Nghiên món quà này thôi. Happy Valentine. You're the most beautiful girl in the world - Đoạn, nó chìa ra gói quà được gói khá bắt mắt ra phía trước cho Sa - Mong Nghiên thích món quà này và đừng an táng cho nó ở trong thùng rác nha - Thằng Khang nói giọng tinh nghịch.

_ Ồ, được rồi, cám ơn hén...Mai mốt nói đừng nó tiếng anh nữa

_ Ờ, xin lỗi nhé - Thằng Khang lén hun lên má Sa một cái rồi chạy biến đi(cái thèng này nó gan, viết khúc này đừng có dí đánh tui à) . Sa quay lại tức tối, định bụng chửi thằng si khờ đó rồi. Nhưng mờ chẳng thấy bóng dánh anh chàng đó đâu. Sa ấm ức về chỗ ngồi một mình.

Gill bước đến bên cạnh, miệng vẫn cười, hình như Gill vui lắm. Cũng phải mà, có nhiều quà tặng vào ngày tình yêu này, ai mà hông hạnh phúc, hãnh diện. Gill bước đến bên Sa lên tiếng.

_ Sao có chuyện gì ngồi thù lù một mình ở đây vậy, chà...quà to quá. Của anh chàng Khang đẹp trai đó phải hông?

_ Ờ, thằng si khờ đó năm nào chẳng tặng, trốn ở đây rồi mà vẫn bị nắm đuôi. Hỗi nãy nó còn hun Sa một cái trên má. Tức ghê - Sa vẫn bộ mặt tức giận

_ Hì, người ta thích Sa mờ, mà Sa cứ lạnh lùng, thằng đó tài thiệt, gặp tui là Gill đầu hàng từ lâu rồi, hơi đâu mà theo đuổi một con người lạnh lùng.

_ Bộ Sa lạnh lùng lắm sao??? Tùy người mà Sa đối xử thui. Sa chưa bao giờ lạnh lùng với Gill mà.

_ Ừ, thì Gill nó Sa lạnh lùng với Gill đâu. Nè, quà của Sa (sướng chưa) ...Ngày lễ tình yêu vui vẻ nha, bạn thân của Gill - Gill bất ngờ ôm Sa một cái. Cảm giác Sa lúc này thật lạ, như có một dòng điện chạy dọc cơ thể, Sa bị dòng điện tình yêu làm cho điên đảo rồi. Trong khi Gill thì rất vô tư.

_ Ờ...cám ơn nha.... - Sa ấp úng.

_ Cám ơn thôi hả? Còn quà của Gill đâu - Gill nháy mắt với Sa. Tim Sa lại ngưng đập một lần nữa.

_ Ồ có...Sa lôi ra từ trong cặp một gói quà nhỏ nhỏ, xong Sa nói - Về nhà hãy mở nha, món quà này rất có ý nghĩa với Sa, mong Gill thích.

_ Ý nghĩa lắm hả? Vậy thì hông dám lấy rồi - Gill cười duyên.

_ Hì....về nhà hãy mở, ý nghĩa nhưng mừ Gill hông hiểu hết được đâu.

_ Okay...lát hồi có chương trình gì hông - Gill hỏi.

_ Ồ, lát hồi qua nhà Thúy An hát karaoke rồi ăn uống đó. Công nhận hôm nay cô nàng dễ thương và hiền lạ lùng.

_ Sức mạnh tình yêu mà... - Gill cười lớn, Sa cũng cười lớn.

_ Tình yêu tuyệt vời, ước gì Sa cũng sống trong tình yêu - Sa thầm nói.

_ Rồi cũng sẽ đến lúc Sa ở trong tình yêu thôi. Bây giờ, hết giờ rùi đi thôi

__________________

Về nhà, Sa lật đât quăng cặp qua một bên, tay nhẹ nhàng nâng niu gói quà. Chà, cái gì đây? Sa tự hỏi rồ lắc lắc món quá. Có nên mở bây giờ hay một chút nữa hãy mở. Sa lầm bầm rồi cười cười. Bà Sa đi ngang phòng, thấy đứa cháu gái cứ cầm món quà trên tay, rồi cứ cười một mình. Thấy lạ, bà tiến đến lại gần hỏi Sa

_ Chà, quà ai tặng đây, sao cứ cầm và cười hoằi thế?

_ Dạ, của bạn tặng thôi ạ, nội ơi, cơm xong chưa, cháu đói quá rồi - Sa tìm cớ để nội Sa đi ra chỗ khác.

_ Được rồi, con ranh, bà đi ngay đây, hông làm phiền cháu yêu của bà đâu - Bà Sa cốc nhẹ đầu Sa một cái rồi chậm chạp đi ra ngoằi.

Còn một mình trong phòng, Sa quyết định mở món quà đó ra để thỏa trí tò mò. Sa nhẹ nhàng bốc giấy gói, cẩn thận từng chút một như sợ món quà nó đau. Gỡ xong giấy gói bên ngoài, Sa từ từ mở hộp ra, lại có một cái hộp nhỏ được bọc kĩ càng bên trong. Tò mò, Sa lại mở tiếp hộp đó ra, thì một cái hộp nữa lại xuất hiện. Quái lạ, sao mà lắm hộp thế, Sa lẩm bẩm, nhưng vì do Gill tặng nên Sa hông cẩu thả được. Sa lại cẩn thận mở tiếp hộp kế tiếp. Càng về sau, những cái hộp càng nhỏ dần. Cứ thế Sa mở ra được sáu, bảy cái hộp gì đó. Đến cái hộp mà nó đoán là cuối cùng, vì hộp lúc này nhỏ xíu xiu. Sa hồi hộp mở ra, bên trong xuất hiện một cái chìa khóa với một tờ giấy chỉ dẫn. Đi lại chỗ cái tủ đứng quần áo của Sa, ngăn tủ thứ tư mở ra sẽ thấy một cái hộp, dùng cái chìa khóa này mở hộp ra sẽ thấy món quà. Ngày lễ tình yêu vui vẻ nha, Sa. Hihihi. Sa phì cười, rồi làm theo. Mở được cái hộp ra, Sa thấy một chiếc đồng hồ cát rất đẹp, hình như là do tay người làm vì ngoài tiệm nó hông thấy cái nào như thế. Sa cầm lên, một tấm thiệp thủ công rớt ta. Tấm thiệp rất đẹp, hình như là Gill tự tay làm, vì thấy còn dấu vết bút chì trên đó. Sa lật ra và đọc. "Nếu như thời gian có thể quay ngược lại như chiếc đống hồ cát này thì Gill ước gì mình có thể được là chính mình, được sống với những tình cảm trong lòng. Còn bây giờ, hãy để nó yên giấc...Những hạt cát này tượng trưng cho hạt nhớ, hạt tình bạn, hạt trân trọng mà Gill dành cho Sa. Gill mãi là người bạn thân cùng Sa chia sẽ những vui buồn trong cuộc sống." Sa khép lại tấm thiệp, nụ cười tắt trên môi. Mắt dõi ra nơi phương xa. Còn một món quà nữa, Sa chẳng buồn mở mà cất vào hộp tủ. Sa chẳng thích món quà ấy chút nào, nói đúng hơn, Sa chẳng thích người tặng quà.

Bên căn phòng khác cách nhà Sa mấy căn, Gill cũng đang mở món quà của Sa. Gill cũng cẩn thận và tỉ mỉ chẳng khác gì Sa. Gói quà được mở ra, bên trong là một hòn đá rất đẹp. Hình như là hòn đá đẹp nhất trong bộ sưu tập đá của Sa mà Gill đã từng được xem. Có một tờ giấy kế bên, nhưng chỉ là tở giấy trắng, chẳng có chữ nào cả. Gill cầm lên quan sát rất kỹ nhưng chẳng thấy được gì. Kì lạ, tại sao Sa lại đưa cho mình tờ giấy trắng chứ. Gill thầm nghĩ rồi gấp tờ giấy bỏ vào cuốn nhật ký của Gill. Dù sao cũng là quà người ta tặng, hông nên vứt đi.

Ngày lễ tình yêu của Sa và Gill xảy ra như thế.

Bẵng đi một thời gian, thấm thoát mà đã hết tháng 2, qua đến tháng 3. Mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường ở cái lớp học thêm ấy. Cơ hồ như tờ giấy nó viết năm nào cũng bị lãng quên ở đâu đó. Tình cảm của Sa giờ vẫn như thế, nhưng bị kìm nén ở đâu đó sâu lắm, chẳng thể nào nói lên được. Một tháng trôi qua, thời gian hông phải là dài cho những thay đổi. Thúy An bây giờ đã trở thành một cô nương dịu dàng bên cạnh anh chàng họ Cao. Hôm họp lớp, cô nàng được bầu chọn danh hiệu Hoa khôi của lớp, vượt phiếu hơn hẳn cả tiểu thư Bội Bội. Đơn giản là vì cô nàng trở nên dễ thương và được lòng mọi người hết biết. Thầy Bách Phối Sinh thì ngày càng trầm tư hơn, chẳng biết vì sao, mọi người trong lớp dường như hông để ý cách đối xử đặc biệt của thầy đối với Sa. Phải rồi, một thứ quan tâm đặc biệt hơn hẳn mấy đứa cùng lớp. Thằng Khang vẫn đeo đuổi Sa như xưa và là một cây si lì lợm. Bội Bội giờ cũng đã cặp với Dương Kiến Minh, thằng lừ đừ nhất lớp. Trông hai người cứ như hai cực trái dấu ý, mà chẳng hiểu sao lại dính nhau đến thế. Gill giờ cũng đang vui vẻ bên cái anh chàng cao nghều Chính Huy, bỏ lại sau lưng mối tình câm của Sa. Mãi suy nghĩ về những thay đổi mà chuông reo hết giờ nãy giờ mà Sa hông hay. Đến khi nghe tiếng Gill gọi thì Sa mới kịp hoàn hồn. Định đi về thì có tiếng thầy gọi giật lại

_ Nghiên, Nghiên lại đây thầy nói tý.

_ Chuyện gì vậy thầy - Sa quay lại chỗ thầy, ra dấu cho Gill xuống dưới trước đợi nó.

_ Tặng Nghiên nè...Thầy vừa nói vừa lôi từ cặp ra một gói quà nho nhỏ

_ Ơ...cám ơn thầy nhiều...thầy làm Nghiên bất ngờ quá

_ Hông có gì đâu, à...tối nay Nghiên rảnh hông, thầy có một cuốn sách Tiếng Pháp hay lắm, chắc chăn sẽ giúp cho Nghiên nhiều, tối nay ghé thầy, thầy cho mượn hén. [Đọc khúc này chắc ai cũng tưởng thầy theo đuổi Sa...nhưng thực ra không phải vậy]

_ Ồ...Nghiên hông biết nữa thầy ơi, tại vì Nghiên phải đi ăn mừng với ba mẹ và bà.

_ Thì đi ăn xong rồi qua

_ Để Nghiên xem, nhưng Nghiên hông hứa chắc đâu nha.

_ Cứ quyết định như vậy đi ha - Mặt thầy rạng rỡ hẳn lên.

_ A...Mà tự nhiên thầy cho mượn sách dạ, chắc có điều gì nhờ vả phải hông? Nhờ em điều tra ai phải hông thầy. Dạo này thấy thầy lạ lắm nghen. Chắc là tương tư ai đó. Khai mau lên, nếu hông nói, em hông nhận quà thầy đâu - Sa vẫn cái tính thích chọc người khác.

_ Hì...thì cũng có nhưng mà chuyện dài lắm, thầy muốn nhờ vả Nghiên một chuyện nhỏ xíu thôi à...Tối nay qua nhà thầy, thầy nói cho nghe. Xong chuyện thầy dẫn Nhi đi ăn kem, chịu hôn?

_ Wow, tuyệt vời, có kem là được liền ha...Vậy tối nay em ghé thầy hén...Bye thầy, tụi bạn đang đợi em ở dưới - Sa cười thật xinh rồi bỏ đi.

Thầy vẫn đứng đó, ánh mắt dường như óng ánh hơn sau đôi kiếng cận.

"Wherever you go, whatever you do, I'll be right here waiting for you..." Tiếng nhạc từ di động của Gill vang lên...

_ A lô, ai đấy...- Gill cầt giọng nhẹ nhàng.

_ Nghiên nè, Nghiên buồn quá, đến chỗ Nghiên một chút được hông? -Giọng Sa đều đều bên đầu dây bên kia. Tự nhiên hôm nay lại xưng tên với nhau...Chẳng hiểu...

_ Tất nhiên là được rồi, Nghiên đang ở đâu vậy, nói đi, Đồng đến liền - Gill hông thắc mắc về chuyện đổi cách xưng hô đột ngột.

_ Ở quán nước gần trường học, chỗ cũ ý mà, ra liền đi hén.

_ Okay, nhưng mà nè, sao giọng Nghiên kì vậy? Gill thắc mắc

_ Kỳ gì đâu...Thôi bye nhé, Nghiên đợi...

_ Được rồi chị hai. Em đến liền...

Gill cúp máy rồi vội vã thay đồ rồi lên xe phóng đến quán nước ở ngã tư, chỗ Sa và Gill thường xuyên đến sau giờ học. Đó là một quầy nước khá sạch tên là Bất chợt. Nơi đó bán đủ loại nước giải khát, chè, kem, là nơi tụ tập của rất nhiều học sinh và người lớn trong vùng. Đến nơi, Gill tấp vào quán, thấy bóng dáng Sa ngồi một mình nơi góc quán. Gill đi đến bàn Sa, quăng cái ba lô xuống bàn, ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh.

Part 11

_ Ê, cô nương, đang làm gì đó? Gill hỏi Sa.

_ Sao đến trễ vậy, chờ nãy giờ nà.

_ Gill nhanh hết mức rồi đó, mà nè, sao mặt Sa lại đỏ vậy, bộ uống rồi hả?

_ Một chút thôi...chưa say mà...Đôi khi phải uống để quên đi, một lát cũng được.

_ Có chuyện gì vậy? Thất tình hả? Chuyện động trời hén - Gill chọc.

_ Cũng gần như vậy, đến bây giờ vần chưa hiểu người ta có gì với mình hông nữa, mà tình cảm để trong lòng hoài thấy bức rức quá. Buồn thiệt. Đời hông như ý mình muốn.

_ Trời, hôm nay làm gì mà nói triết lý dữ hen. Ai mà xui dữ được Sa chấm trúng đây - Gill vẫn hông bỏ giọng trêu chọc.

_ Đừng chọc nữa, nói thiệt đó - Mặt Sa trở nên buồn khát thường.

_Ồ..thì hông giỡn nữa, nói nghe đi, thương ai nè, để Gill làm quân sư giúp đỡ cho - Gill chuyển sang giọng nghiêm túc.

_ Ồ...người này Gill cũng biết đó, Sa hông biết cách nào để nói cho người ta biết bây giờ...

_ Bội Bội phải hông? Gill đột nhiên nhắc đến một cái tên

_ Hahaha - Sa cười nức nẻ

_ Sao cười? Bộ hông đúng sao? Gill dò hỏi

_ Ờ, hông đúng, tui đâu thích con gái.

_ Đừng có xạo...Gill là bạn thân của Sa chẳng lẽ Gill hông biết. Sa hay nhìn Bội Bội, cười với cô nàng, và luôn vui vẻ khi bên Bội Bội, có đúng hông? Gill nói, giọing có vẻ giận dổi, có lẽ nhỏ chưa quên bữa tiệc sinh nhật hôm nào.

_ Hahaha - Sa lại cười - Đang ghen hả? Sa nói, giọng nửa đùa nửa thật.

_ Ghen...trời...Gill với Sa là bạn mà, Gill chỉ muốn điều tốt nhất cho Sa thôi. Hông muốn Sa là như vậy.

_ Như vậy là sao Sa hông hiểu? Ý Gill nói hông muốn Sa là...les chứ gì? Sa nói giọng giận dữ, cơ hồ như muốn hét lên.

_ Ý Gill hông phải vậy, dù gì Sa là con gái, mà con gái hông thể....

_ Hông thể sao? HÔng thể thích con gái à? Thật tức cười.

_ Mà Sa có phải như vậy hông?

_ Phải, Sa thích con gái đó, rồi sao...???

...Gill hông trả lời mà chỉ im lặng nhìn Sa, có lẽ Gill đã đoán ra được điều đó nhưng hông muốn nhắc tới.

Một khoảng thời gian im lặng diễn ra, đột nhiên Sa lên tiếng.

_ Gill nè, Sa cần phải nói ra một sự thật, một sự thật mà Sa đã để trong lòng từ lâu. Sa... Sa chưa nói hết câu đã bị Gill lấy tay chặn lại.

_ Đừng nói, Gill hông muốn biết...Gill hét lên

_ Hông, Sa cần phải nói - Sa cũng hét lên, át cả tiếng Gill - Nghe hay hông thì tùy Gill. Sa muốn nói là Sa thích Gill từ lâu lắm rồi nhưng nhiều lần bày tỏ hông được. Sa biết Gill cũng hiểu mà lúc nào cũng cố tình lờ đi, là tại sao??? Sa đau khổ quá, Sa hông muốn suốt đời mình phải hối hận vì sự nhút nhát hôm nay - Sa khóc, lại khóc. Lần thứ hai Sa khóc, vì một người, một người con gái. Sa chẳng thể điều khiển chính mình. Sự im lặng lại kéo dài...Một lúc lâu sau Gill lên tiếng.

_ Sa say rồi, chắc tại uống vào rồi, lời nói hông còn là của mình nữa. Say rồi thì về nhà đi, đừng ngồi ở đây nữa, gió lạnh bệnh đó - Gill cố tình lờ đi một lần nữa.

_ Sa chưa có say mà, đây là lúc Sa bình tĩnh nhất, là lúc Sa có đủ can đảm để nói lên lòng mình. Tại sao lúc nào Gill cũng cố tình hông nhắc tới. Sa biết trong Gill cũng có tình cảm mà, tại sao lại cố giấu. Sống thật với tình cảm của mình có gì sai đâu - Nước mắt Sa vẫn rơi.

...Gill lại hông nói gì. Không khí lại trở nên ngột ngạt đến hông ngờ.

_ Làm bạn gái Sa nha, Sa xin đấy. Sa hông thể mỗi ngày căng mắt ra mà nhìn những người con trai khác vây quanh Gill. Gill biết hông, thầy thích Gill lắm đấy, hồi nãy thầy rủ Sa qua nhà và thú nhận điều đó, thầy còn muốn Sa tạo điều kiện để thầy tìm hiểu Gill, Gill hiểu hông hả? Sa hét lên, nước mắt trào ra nhiều hơn, nhưng Sa cố kềm lại, có gì đắng đắng nơi đầu lưỡi, Sa hông thể giúp chính mình, Sa cần phải giải tỏa hết những suy nghĩ trong lòng. Sa lại hông ngờ một người con gái lại có thể làm Sa mềm yếu như vậy.

Gill im lặng được một lúc khá lâu, rồi lên tiếng, hình như có cái gì đó rơi ra nơi khoé mắt.

_ Sa nè, cho dù tình yêu là một sô cô la nhúng nước thi Gill vẫn muốn thử nó. Sa nói đúng, thật ra Gill cũng có một cảm giác lạ đối với Sa từ lâu rồi, nhưng Gill hông muốn điều đó xảy ra. Bây giờ thì Gill hông thể giữ trong lòng được nữa, làm người mà không được sống thật với tình cảm của mình thì thà chết còn hơn. Sa có biết không, Gill...Gill yêu Sa nhiều lắm, Gill hông biết nói sao để cho Sa biết những tình cảm trong lòng mình bây giờ. Tại sao Sa hông nói, hông đánh thức con người thực của Gill sớm hơn, để cho Gill cứ dày vò trong mặc cảm và xấu hổ chính bản thân mình? - Gill khóc...giọt nước mắt là hạnh phúc hay xấu hổ khi hông giữ được tình cảm trong mức quy định của loài người.

Sa nhẹ nhàng bước tới, choàng tay sang ôm Gill, để Gill khóc trên vai Sa. Sa bây giờ tựa như một con mèo mẹ, đang ra tay che chở cho đứa con bé bỏng của mình thoắt khỏi bọn diều hâu...

_ Gill nè, con người thường tự cho mình là thông minh, là bá chủ cả thế giới, tự đặt ra những điều lệ với cái đầu óc cổ hữu của họ. Sự thật, trời đất vũ trụ bao la này là cả một kho tàng bí ẩn mà họ chưa thể khám phá hết được. Mình sống là vì mình, nếu là vì người ta thì mình sinh ra để làm gì, sao hông làm loằi kí sinh sống bám trên người khác. Và chẳng có ai có đủ tư cách để đặt ra luật cho tình yêu cả. Vì bản thân tình yêu là một sự mầu nhiệm, là sự tự nguyện và đồng điệu của hai tâm hồn. Nếu họ cảm thấy hạnh phúc bên nhau, thế giới sẽ ngập tràn ánh nắng. Đâu phải bắt buộc nam phải lấy nữ...Nếu họ cho đó là quyền lợi sinh tồn, để duy trì nòi giống, thì người ta lấy nhau chỉ để sinh con, chỉ để duy trì nòi giống hay sao. Như vậy thế giới này sẽ loạn, còn nơi nào chừa chỗ cho sự yêu thương??? Gill hiểu hông? Chẳng cần phải mặc cảm gì cả, vì mình chính là mình, và đừng để ai bắt mình phải làm gì cả, nghe trái tim mách bảo. Tại vì mình yêu là bằng trái tim, chứ hông phải lý trí...

Gill bây giờ đã nín khóc, Gill giương mắt lên nhìn Sa. Có lẽ Gill bất ngờ trước những lời Sa nói. Sa chưa bao giờ lý luận như vậy cả. Đến bây giờ Gill mới biết, Gill thèm được mỗi ngày kề bên Sa, như trong lúc này, được chạm tay vào gương mặt xinh xắn, và xua tan đi sự lạnh lùng. Từ đầu, hông hiểu sức mạnh gì, Gill lại muốn được chạm tay vào chỗ sâu thẳm trong tâm hồn Sa, và bây giờ nhỏ đã có được. Một lúc lâu, Gill lên tiếng

_ Tại sao Gill lại hông phát giác ra điều này sớm hơn? Sa có một đôi mắt đẹp như của thiên thần, một trái tim nồng nhiệt nhưng lại cố tỏ ra vẻ lạnh lùng. Gill...Gill yêu Sa lắm, đã nhiều đêm Gill hông ngủ đuọc, chỉ để nhớ đến Sa thôi, mà Sa, nhiều khi lại hờ hững, cười nói với người ta làm Gill đau lòng. Đúng là người xấu...

Sa hông nói gì...Bất ngờ, Sa ôm chặt Gill, đặt lên môi Gill nụ hôn đầu đời, một nụ hôn mà Sa chờ đợi từ lâu với nhiều đêm cắn răng chịu đựng. Bây giờ Sa thật sự hạnh phúc, niềm vui tràn ngập cơ thể, như muốn nâng bổng Sa lên, lên trên cao kia, nơi chỉ có Sa và Gill. Sau cái giây phút ấn tượng đó, Sa đã hét lên...nhưng muốn cho thế giới này biết, Sa hạnh phúc lắm.

_ Mà nè, người ta đã ngầm nói cho Gill biết từ lâu rồi mà chẳng thấy Gill có phản ứng gì cho nên đành ôm chặt tình cảm này luôn, Sa cứ tưởng Sa đơn phương thôi... - Sa lên tiếng, tay vẫn ôm chặt Gill.

_ Hồi nào??? Nếu Gill biết được thì mình đâu đợi lâu như thế này...

_ Cái tờ giấy đó, Gill có nhận được một tờ giấy trong món quà Valentine hông?

_ À, cái tờ giấy trắng đó hả, Gill chẳng thấy chữ gì nên gấp nó vào quyển nhật ký rồi, tưởng Sa đưa nhầm chứ.

_ Trời ơi cô nương, Sa viết bằng mực chìm đó, vì sợ có người thấy. Chỉ cần đưa nó hơ trước ngọn lửa thì chữ sẽ hiện ra thôi.

_ Ai biết đâu, tại Sa hông nói...

_ Có nói chứ bộ, Sa đã từng nói rằng, cái gì đằng sau tờ giấy trắng ấy sẽ có ngày hiện ra, đó là một thứ tình cảm...rất muốn được đền đáp...

_ Gill nhớ chứ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

_ Hì, đúng là kém thông minh mà, mai mốt ở chung với nhau chắc Sa khổ dài dài

_ Xí, ai nói là sẽ ở chung đâu, ở đó mà bốc phét...Gill đấm đấm tay vào ngực Sa, lần đầu tiên Gill cảm nhận thật sự được tình yêu mãnh liệt của hai người, hơi ấm và mùi của người Sa yêu. Một mùi rất đặc biệt, chỉ Gill biết được mà thôi.

_ Về nhà, hơ lửa xem lại bức thư đó đi. Bực mình thật, nếu biết trước như vậy thì Sa ghi ra đại cho xong....

_ Thôi mà, thì bây giờ Gill là của Sa rồi...Gill cười hạnh phúc.

_ Phải, đôi ta là của nhau, sẽ hông còn điều gì hối hận sau này.

Sẽ hông còn hối hận, vì họ đã là của nhau..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro