It's my birthday

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ủa anh Selm? Mới sáng banh mắt mà anh đi đâu sớm thế?"

Jungmo từ trong bếp bước ra với gương mặt còn đang ngái ngủ, mái tóc rối bời chẳng khác gì tổ chim nhìn thấy Serim đang mang giày chuẩn bị đi đâu đó.

"Đi chạy lịch trình chứ đâu? Lo mà gội quả đầu của em đi, nuôi được mấy lứa chim rồi đấy Mogu à".

"Tôi mới gội hôm qua, ông làm như tôi ở dơ như thằng em cưng của ông vậy á".

"Này nha, bây khác và em Hee của anh khác nha, anh đi đây".

Tiếng Serim nói vọng lại sau cánh cửa đã đóng, Jungmo hận mình không thể nhào đến tẩn ông anh một trận, không phải đánh không lại mà vì chưa muốn bị cánh tay lực điền đó kẹp cổ, Jungmo này còn yêu đời lắm.

Seongmin từ trong phòng lấp ló nhìn ra cửa, thấy chỉ còn mỗi anh Jungmo đang đứng hầm hực giữa nhà bèn nhảy bổ ra đứng trước mặt Jungmo.

"Anh Selm đi rồi hả? Mau thực hiện kế hoạch thôi. Anh còn đứng đấy làm gì, động não hoạt động tay chân lên giúp em đi anh Mogu~".

"Ủa gì? kế hoạch gì? Hôm qua lo ngồi lên rank có nghe gì đâu"

"Ơ...??? Em tưởng anh Wonjin đã nói với anh rồi chứ?"

"Nó có nói gì anh đâu".

Seongmin một tay đỡ trán, tay còn lại chống hông tỏ vẻ bất lực trước các ông anh của mình, riết rồi không biết em là ai trong cuộc đời các anh khi em nói không ai chịu nhớ. Cuối cùng Seongmin phải đi giải thích lại cho Jungmo về kế hoạch của 8 con người đêm qua lén lút trốn ngoài phòng khách mở hội bàn tròn trong đêm lúc một giờ sáng.

Àaaa~

"Anh hiểu chưa? Giờ thì làm ơn làm phước vào gọi ông Woobin dậy giúp em, tối qua bàn xong lại ngồi chơi game với Taeyoung đến gần sáng mới chịu đi ngủ nên giờ đang lăn quay ngất ra giường kia kìa".

 "Còn em làm gì? Chẳng phải em đang rỗi hơi đó sao?"

"Trời đất ơi, em đi mua đồ cùng với anh Wonjin và anh Minhee đó anh trai yêu quý ạ, khổ lắm cơ, muốn tạo chiếc sinh nhật thật hú hồn mà cũng không yên với các vị".

Jungmo cười hề hề bỏ qua em bé Seongmin đang tức muốn bốc khói mà vào phòng gọi bạn mình dậy. Seongmin sau 8891 lần giải thích, 7749 lần tức bốc khói thì cũng đã yên vị tại cửa hàng bán đồ trang trí sinh nhật cùng với Wonjin và Minhee.

"Chị ơi, cho bé hỏi là có cái thùng nào mà cao khoảng mét bảy hong chị?"

Chị nhân viên nhìn Seongmin bằng ánh mắt lấp lánh sự ume em bé trắng xinh, trần đời có ai xinh xắn đáng yêu như em lại ăn nói dễ thương hết sức. Nhưng mà ume gì thì cũng phải nghe theo lý trí mà lắc đầu tỏ ý muốn nói là không có chiếc thùng nào cao như thế.

"Em có thể, mua hai thùng rồi ghép đôi nó lại cũng được em ơi, mà chị không có bán thùng em nhé".

Seongmin ngơ ngác một lúc lâu thì mới chợt nhận ra đây là cửa hàng bán đồ trang trí chứ có phải nơi bán thùng xốp đâu nên em bé chỉ biết cười trừ cho sự cố ngớ ngẩn này.

Bùm~

Rồi xong chị nhân viên. Em bé cười một phát như mùa hoa nở rộ làm tim người làm chị xốn xao muốn bắt đem về nhà nuôi, ánh mắt dần trở nên ume hơn trước, nhìn Seongmin mà chị nhân viên như muốn free luôn cho em bé những món mà em bé mua.

Chị giàu mà em, lấy thoải mái đi em ơi~

Mua xong những thứ cần thiết, lại còn được giảm giá 50% cho khách hàng thứ 10 bước chân vào cửa hàng nên Seongmin vui lắm, em bé cứ tíu tít bên cạnh hai anh đang xách lỉnh khỉnh đồ dùng cần thiết cho bữa tiệc. Nhớ đến chiếc thùng mét bảy Seongmin vội bảo anh Minhee tra địa chỉ trên google maps để tìm đường, mất khoảng năm phút mới tìm xong bèn thong thả đi đến sau đó về nhà.

Ở nhà, Jungmo cùng Woobin làm bánh kem, làm một vài món cho bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này và không thể thiếu món canh rong biển đặc trưng, hai con người đứng loay hoay cả buổi trời trong bếp. Người thì ngồi chờ bánh, người còn lại thì xem nồi canh đã vừa miệng hay chưa, bận rộn tối mắt tối mũi nhưng vẫn có tiếng cà nhau chẳng hạn như "Này ngồi canh sao mà nó giống như cây cà chua của nhóc Wonjin là tôi đập ông đấy" 

Ở phía ngoài Taeyoung cùng Hyungjun dọn dẹp lại phòng khách thật gọn gàng, đem đống đồ bẩn cho vào máy giặt, sắp xếp lại giá treo đồ, dọn dẹp vỏ snack vương vãi trên bàn, vụn bánh còn sót lại trong cuộc họp bàn tròn tối qua. 

"Này Quýt, vứt cái này coi. Sao mày dọn kiểu gì mà nó vẫn y như cũ vậy"

"Em dọn rồi mà tự nhiên nó lại rơi ra, em có biết đâu"

"Đây này, còn nguyên này. Tôi khổ quá mà"

"Để em dọn lại là được chứ gì?"

Rốt cuộc không biết ai là người phân công việc cho các tổ hợp này làm nữa mà hở một tí là xào nhau.

Mà Allen đâu rồi nhỉ?

Trung tâm thương mại giữa lòng Seoul, Allen đang đứng ngắm nghía chiếc đồng hồ đang được trưng bày trong tủ kính, đăm chiêu suy nghĩ rằng nhân vật chính của ngày hôm nay có thích món quà mình tặng hay không? Đắng đo suy nghĩ cuối cùng Allen cũng quyết định mua nó và quay về nhà thực hiện kế hoạch cùng các em.

* * *

"Gì??? tặng anh cho Serim á?"

"Chứ anh muốn tụi em tặng gì cho ông Selm??? Rõ ràng hai người thích lắm mà bày đặt ngại ngùng".

Goo Jungmo vừa cầm bịch snack vừa nói, vụn bánh rơi khắp sàn nhà

"Có lạ lùng quá không? Ai đời lại đi tặng mình cho người ta, lỡ người ta không thích thì sao?"

"Ông Selm thử không thích xem, em cắn cho phát giờ"

"Hee ơi bình tĩnh, em có phải cún đâu mà đòi cắn người thế"

"Tôi lại cắn ông ngay tại đây á Seo Woobin"

"Để anh thử xem"

"Anh ơi, mình làm thật chứ không có thử đâu anh. Thích thì nhích sợ gì ông Selm, anh Allen ha?"

"Nói hay lắm Song Hyungjun, không hổ danh bạn yêu của mình"

"Vậy nha, giờ bốc thăm phân công việc này, hên xui nha"

Seongmin xòe tay ra bên trong có vài mảnh giấy nhỏ viết tên và công việc phải làm. Trời xui đất khiến làm sao mà để Woobin phụ trách nấu ăn cùng Jungmo, Hyungjun dọn dẹp nhà cửa với Taeyoung và bộ ba HamMinSeong phụ trách đi mua dụng cụ. Đương nhiên "món quà" của chúng ta sẽ không làm gì, mà không làm gì cũng chán lắm nên Allen quyết định ra ngoài mua cái gì đó cho Serim vậy.

* * *

"Anh về rồi...ủa gì tối thui? Sao không bật đèn lên đi hả mấy cái đứa này?"

Serim mở cửa bước vào bị bóng đêm bao trùm, chẳng có một ánh đèn nào cả, giờ này bọn trẻ chắc phải đang tụ họp ở phòng khách chơi uno hoặc ôm dàn PC chơi game chứ đâu có tối mịt như thế này, Serim nghĩ thế.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday anh Serim

Happy birthday to you~~~

"Anh Seo Woobin mắc gì lên quãng 8 nốt cuối vậy?"

Woobin cười hề hề trước lời trách móc của Hyungjun giục Serim thổi nến không là sẽ chảy xuống bánh thì mất ngon.

Serim bất ngờ lắm, sinh nhật năm nào cũng là một bất ngờ đối với anh hết. Tự nhiên muốn khóc quá, anh Serim của tụi nhỏ ban ngày đi làm ngầu như trái bầu ban đêm lại yếu đuối ôm heo hồng đi ngủ thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thối nến xong thì làm gì? Makeup bằng kem bánh chứ còn gì nữa, còn gì vui hơn khi mấy đứa nhỏ ghẹo anh nhưng anh lại không cáu mà kẹp cổ tụi nó, vui gần chết.

"Mọi người vào vị trí em chụp con ảnh để treo tường trưng cho đẹp này, nhanh chân lên nào mọi người ới~"

Hyungjun cầm máy ảnh gào to, nói là em chụp nhưng em đã nhờ anh Quản lý chụp giúp em vì làm sao có thể thiếu em trong bức ảnh đó được. 

"Em cảm ơn anh Quản lý nha, chúc anh Selm sinh nhật vui vẻ còn bây giờ thì.....It's party time"

Cả đám đồng thanh rồi kéo nhau vào phòng bếp mở tiệc, một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng của 10 con người.

"À tặng bạn này, sinh nhật vui vẻ. Không biết mua gì hết nhưng mong bạn sẽ thích"

Đừng có đỡ Selm nữa khi crush tặng quà sinh nhật cho Selm, Selm nguyện ý chết chìm trong bể thính này.

"Sao lại không thích được, Allen tặng gì cũng thích hết"

Bảy đứa nhỏ dường như đã quen với bát cẩu lương này rồi nên chẳng đứa nào để tâm đến chỉ có anh Quản lý ngậm ngùi nhìn mà lòng đau như cắt.

Hai đứa ơi, anh còn lòn lý. Anh nồ mu lòn lý đó hai đứa

"Anh Selm~ quà của tụi em tí nữa khi nào em gọi anh đem vào phòng nha"

"Mua gì mà đem vào không nổi vậy hả?"

"Có gì đâu, bí mật. Đảm bảo đầy đủ yếu tố bất ngờ"

Tiệc tàn, anh Quản lý cũng quay trở lại phòng mình ở tầng dưới, cả đám kéo nhau đi dọn dẹp và thực hiện món quà bất ngờ còn Serim thì đi tắm chuẩn bị ngủ vì cũng đã khuya lắm rồi.

* * *

"Anh ơi, vào nhanh để em buộc nơ nữa"

Seongmin hối thúc Allen vẫn còn đang đứng ngại ở góc phòng nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời em nhỏ. Được ăn cả ngã về không, hôm nay Allen phải bày tỏ lòng mình với bạn đồng niên. Hoàn tất món quà, bảy con người vất vả đặt vào trước cửa phòng của Serim.

"Anh Selm, tối nay em qua phòng anh Mogu chơi uno với anh Wonjin còn thằng Quýt qua kèm cho Seongmin học nên chắc cũng ở bên đó luôn á. Anh ngủ một mình chúc vui nha"

"Qua phòng Mogu không sợ phiền Allen hả em? bạn anh cần ngủ sớm đó em"

"Anh Allen ra ngoài rồi, không biết đi đâu nữa nhưng chắc không về đâu. Anh Allen bảo tụi em đừng lo. Mà có cái thùng gì to đùng trước cửa kìa, ở phía trên có ghi người nhận là anh đó, mau mau mang vào đi, em không còn chỗ đi nữa này"

Serim ngờ nghệch đi ra xem, quả nhiên có một cái thùng thật. Serim cũng không tốn nhiều thời gian mà mang vào phòng, sau đó đóng cửa.

Serim mở nắp thùng mà muốn ngã ra giường, Allen - crush của Selm đang ngồi bên trong giương đôi mắt to tròn hệt như chú mèo nhỏ nhìn anh, chẳng phải Hyungjun nói là Allen đã ra ngoài rồi sao? Đừng nói với Selm món quà của mấy đứa nhỏ tặng cho anh là Allen nha ? Sao mà tâm lý hết sức, yêu mấy đứa ghê, ngày mai phải chiêu đãi tụi nhỏ mới được, Selm nghĩ thế.

Thời gian mà Selm ngẩn ngơ cũng không lâu lắm vội đỡ Allen ra khỏi cái thùng, vì ngồi lâu mà hai chân của Allen tê nhừ cả ra, đứng không vững mà ngã vào lòng anh. Dù nét mặt cố tỏ ra an tĩnh nhất nhưng trong lòng như mở cờ, Selm sướng rơn mà Selm không nói cho ai biết đâu.

"Xin lỗi, tại chân tê quá"

Allen luống cuống thoát khỏi người Serim vội vàng xin lỗi, chắc Serim sẽ thấy kì lạ lắm.

Serim lắc đầu ngụ ý không sao, đỡ Allen ngồi trên giường, còn mình đi tìm chiếc ghế ngồi đối diện.

Allen bối rối không biết mở lời như thế nào cho hợp tình hợp lý, chẳng lẽ lại nói thẳng là Tui thích bạn thì lỡ người ta sợ chạy mất thì sao?

"Tui có chuyện muốn nói với bạn nên tụi nhỏ mới bày ra cái này"

Serim nhìn Allen bằng ánh mắt trìu mến không có ý gì né tránh hay chán ghét bởi mấy điều này nên đó cũng là động lực để cậu nói tiếp những câu tiếp theo

"Tui...tui thích bạn.  Ý tui là thích bạn theo nghĩa là người yêu chứ không phải thích bạn như cách tui thích Seongmin"

Thấy Serim không nói gì Allen nghĩ lần này toang thật rồi bèn đứng dậy về phòng nơi có các em nhỏ đang ngóng trông chuyện tình của hai anh lớn thì một lực tay kéo cậu lại, mùi sữa tắm thoang thoảng của Serim làm Allen bừng tỉnh khỏi cơn mơ vì chuyện Serim đang ôm mình chỉ có trong giấc mơ đến việc muốn thành hiện thực Allen chưa bao giờ nghĩ đến.

Buông Allen ra, Serim muốn nhìn rõ gương mặt người đối diện, nhận thấy người thương vẫn đang ngẩn ngơ chưa thích ứng được chuyện gì đang xảy ra, Serim khẽ cười đưa tay véo đôi má trắng mềm của Allen làm cậu la oai oái đánh vào bàn tay hư đốn kia.

"Xin lỗi Allen, chuyện này đáng lẽ ra tui phải là người ngỏ lời trước nhưng cuối cùng người đi trước vẫn là bạn. Tui cũng thích bạn nhiều lắm, thích bạn vô cùng"

Allen mừng rỡ nhảy lên ôm chặt lấy Serim như muốn hét lên rằng cuối cùng cũng không bị quê một cục nữa rồi

"Đêm nay ngủ lại ở đây nha, chắc giờ tụi nhỏ ngủ hết rồi, bạn về phòng có khi làm tụi nhỏ thức"

Serim thủ thỉ bên tai, thấy cũng hợp lý vì gần hai giờ sáng rồi không nên làm phiền người khác. Giường của Serim rộng vừa đủ cho Allen vì Serim nói cậu có một mẩu chút xíu như em bé đối với Serim nên chẳng sao khi cả hai ngủ chung giường.

Nằm trên giường, Serim trực tiếp đem người thương mình ôm vào lòng, ôm Allen còn ấm hơn ôm heo hồng nữa, Serim vui như trẩy hội.

"Allen này, không lẽ mình cứ xưng hô kiểu này mãi sao?"

"Thế bạn muốn sao nữa?"

"Dù gì anh cũng hơn bạn 53 ngày tuổi nên...."

"Nên bạn muốn em như thế này hả?"

Allen rút sâu vào lòng Serim khi nói ra điều cần nói cũng là điều Serim thích nhất. Allen của Serim là đồ đáng yêu nhất quả đất này. Cả hai chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó. Ở phòng của Allen bên này tụi nhỏ đang hí ha hí hửng vì kế hoạch thành công hơn cả mong đợi, cuối cùng cũng chia nhau ai về phòng nấy mà đi ngủ.

Sáng hôm sau, không có lịch trình nhóm mà cũng chẳng có lịch trình cá nhân nên cả bọn ở nhà cả ngày. Để cảm ơn món quà vô giá mà các em mình đã tặng cho ngày hôm qua Serim đã đặt chỗ tại một nhà hàng thịt nướng quen thuộc để chiêu đãi các bạn nhỏ và người thương nhà mình.

"Anh cảm ơn món quà đặc biệt mà mấy đứa tặng anh, vì để cảm ơn nên anh cho mấy đứa ba mươi phút để tân trang nhan sắc, làm đẹp bản thân cùng anh đi ăn và điều quan trọng là anh bao"

Còn gì vui hơn khi đi ăn mà không cần nhìn giá có trên menu, mua đồ ăn vặt không cần mặc cả bất kì điều gì vì anh Serim trả hết, vui sướng biết bao, tự nhiên anh lớn có người yêu mà mình cũng được vui lây.

* * *

"Chanh đổi phòng đi em"

"Ơ...? Sao là em mà không phải thằng Quýt?"

"Vì anh mày thích thế"

"Dọn đồ nhanh nhanh để anh mày còn đón bạn người yêu nào Chanh ơi"

Song Hyungjun khóc ròng vì phải chia tay bé heo hồng, chia tay chiếc giường thân yêu, Chanh dỗi.

"Này, mang heo hồng qua bên đó luôn đi, anh tặng cho đấy, liệu mà giữ cho sạch sẽ"

Chanh nín liền, gì chứ heo hồng thuộc về Chanh là Chanh vui lắm, bé cảm ơn anh Serim nhiều.

Mà sao anh không nói là anh có gối ôm 37 độ thương hiệu Allen Ma đi, mắc gì tặng tui làm quà chia tay chứ ?

Cuộc sống của chín con người trôi qua đơn giản là mấy đứa nhỏ ngày ngày ăn cẩu lương của hai anh lớn đến anh Quản lý cũng đã quen với việc đó nên không còn khóc thầm mỗi đêm nữa. Mọi thứ đều vẫn như trước chỉ khác ở chỗ anh Serim đã có người yêu là Allen và Seo Woobin lâu lâu trở thành người hòa giải khi đôi chim cu kia giận nhau.

Có lần, cả bọn hú vía khi Allen nói chia tay Serim. Chuyện bắt nguồn bài đăng trên tài khoản Private của Allen về đoạn tin nhắn của cả hai. Allen bảo anh Serim hết yêu anh ấy rồi, nói chia tay là đồng ý ngay. Mọi tội lỗi đổ lên đầu Serim, loài thỏ tưởng là hiền nhưng không, Seongmin liều mình đấu tay đôi với người đã làm anh bé cưng của nó buồn.

Chuyện chia tay trở nên gay gắt hơn bao giờ hết nhưng cuối cùng vẫn là trò chơi khăm theo dòng sự kiện của Allen. Seo Woobin nhớ là Allen đòi đổ cái gì xuống sống nên nhanh tay không nói nhiều mở ngay lớp phổ cập kiến thức địa lí cho đôi trẻ về vị trí của thùng rác ở đâu mà đổ vào để bao vệ môi trường xanh, sạch, đẹp.

Từ đó Serim rất sợ khi Allen nhắn tin mà gọi đầy đủ tên họ mình ra, lỡ mà có thấy thì phải đi xin lỗi ngay không thì toang.

Yêu đương gì ngộ nghĩnh ghê, giận nhau làm chi để các em phiền não, bình yên yêu thương nhau không được hay sao? Mà bình yên quá thì cuộc tình này chẳng phải quá nhàm chán hay sao? Phải có những lúc như thế cả hai mới tìm ra được lỗi ở mình tha thứ cho nhau mà về bên nhau. Sellen là thế, không ngọt thì thôi một khi đã ngọt thì đến nha sĩ cũng từ chối.

END.

#Cherry 

#3:03 PM - 03/03/2021

Món quà sinh nhật mà bà H dành tặng cho Serim nói riêng và bè viên Sellen nói chung.

Bà H - Cậu Thích Heo Hồng Hay Thích Tui ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro