i need you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bye mày!

SHOW 4: TRƯỜNG HỌC- MINH + CÁN BỘ:

“Chỉ còn show này nữa là được nghỉ ngơi rồi! Cố lên Minh ơi”. Với tốc độ phi thần tốc, cậu cũng đến địa điểm hẹn lí thú cuối cùng trong ngày hôm nay. Minh đi vào trường, rồi vào lớp học. Hôm nay là chủ nhật, nên tất nhiên là chạ có ai .

Mở cửa lớp, bên trong tối như mực, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, xào xạc xào xạc, … Minh tiến đến phía bảng, bật đèn lên. Tách … Đèn vừa bật sáng cũng là lúc tiếng nhạc vang lên.

“I can survive here unless I can stay with you

I’ll be with you all day, and say that I love you.

say that I love you. woo~war

* I believe in you all of my life(all of my life)

How can we be just as one(just as one)

I don’t want you to stay alone now

Wait for me and we’ll be find(and will be find)

When you want me l’ll come to you(come to you)

I don’t want you do be alone tonight

I believe in our love to stay alive”

Bài hát mà cậu thích nhất vang lên! Minh dần đắm chìm trong giai điệu của bài hát mà không biết rằng có một kẻ đang tiến đến phía sau lưng mình.

I’ve lost in love affairs(love affairs)

now I know I find the one(I find the one)

Feelings of loneliness for once and over now..ah~

* I believe in you all of my life(I believe in you )

How can we be just as one

I don’t want you to stay alone now(i don't wanna miss you war)

Wait for me and we’ll be find(and will be find woo yeah~)

When you want me l’ll come to you (l’ll come to you)

I don’t want you do be alone tonight

I believe in our love to stay alive( stay alive)

Minh dần cảm nhận được một vòng tay đang ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu không cần ngoảnh lại cũng biết là ai.

– Mày đã chuẩn bị bao lâu vậy? Sao biết tao thích bài hát này?

Kẻ đó mỉm cười, đặt cằm lên vai nó:

– Khi đã yêu một ai đó thì những gì liên quan đến người đó, tao đều biết hết.

Minh quay lại, thoát khỏi vòng tay của kẻ đang ôm cậu; vừa bĩu môi vừa véo vào má của kẻ ấy:

– Thằng Tuấn lại dạy cho mày mấy câu sến cháo thế này àh?

Kẻ ấy đỏ mặt, xấu hổ vì bị phát hiện tim đen.

– Mày … mày … chỉ được cái nói đúng!

Kẻ ấy tên là Song- hay còn được Minh gọi là Cán bộ – sở dĩ như vậy, vì Cán bộ là cán bộ lớp của Minh, là thành viên Ban chấp hành Đoàn trường. Cán bộ học hành không thua gì Mọt, nhí nhảnh chỉ sau Con nít, khả năng bon chen một 9 một 10 với Đầu Gấu.

Song vơ lấy cái remote ở trên bàn, nó bấm nút, cái màn hình máy chiếu được đưa lên. Lúc trước, màn hình này che bảng Minh háo hức chờ đợi điều bất ngờ trên bảng là gì. Khi mà mọi sự cản trở tầm nhìn đã hết, trên bảng hiện lên dòng chữ ngay ngắn, viết rất công phu: “Minh, TAO YÊU MÀY!!!”.

Một ngày với 4 lời tỏ tình! Chắc hẳn đối với người khác là một sự bất ngờ lớn lắm, nhưng bạn Minh của chúng ta nghĩ gì? “ Người đẹp là thế đấy! Tôi đẹp, tôi có quyền mà!”. Nụ cười “chiến thắng” hiện rõ trên môi cậu.

Song lấy 2 tay đặt lên vai Minh, xoay cả người cậu đứng đối diện với mình.

– Tao muốn …

Không để Song nói hết, Minh cắt ngang:

– Mày muốn chúng ta bắt đầu hẹn hò chứ gì? “Chết, hố rồi. Tự nhiên nói thế. Ngu quá Minh ơi!”

Song lại đỏ mặt, hắn gật đầu.

– Tao cần thời gian suy nghĩ. Đây là việc hệ trọng cả đời mà!

– Ok mày! Tao có thể đợi mà! Giờ đi ăn chè nhé!

– Tao mệt rồi! Tao về thôi! Minh cười ngọt rồi định ra về.

Song tưởng mình đã làm gì sai, hắn vội vàng nắm lấy tay Minh:

– Mày giận tao gì àh?

Minh lại cười:

– Đâu có! Hôm nay, tao vui mà, dù mày hơi chuối! Tao chỉ muốn một mình yên tĩnh trong chốc lát!

Nói rồi, cậu quay lưng đi. Song chỉ biết lắc đầu, trong đầu hắn xuất hiện nhiều câu hỏi không có lời đáp.

TT: Sao cậu chủ lại trở nên không vui?

AQ: Tại cậu chủ hôm nay chạy show nhiều mà. Người chứ có phải máy đâu mà không mệt.

TT: Nhưng anh nào cũng được, cậu chủ sẽ chọn ai?

AQ: Cái này thì chịu! Đi chơi để cậu chủ tĩnh tâm thôi!

Minh bước ra quán lấy xe. Cậu không đi về nhà, mà đổi hướng chạy ra phía cầu Long Biên. Có lẽ, cậu cần một khoảng lặng để suy ngẫm về ngày hôm nay.

Trời đã tắt nắng, đường phố lại trở nên nhộn nhịp hơn. Cái lạnh của những ngày cuối đông khẽ len lỏi khắp nơi. Minh cũng cảm nhận được điều đó, nhưng cái lạnh ấy không đáng sợ bằng giá băng trong chính tâm hồn cậu.

Hai năm rưỡi trước.

Minh, khi ấy 15 tuổi, là học sinh năm cuối của một trường chuyên trong thành phố. Ngây thơ, hồn nhiên, không tính toán. Nụ cười của cậu làm ngất ngây bao cô gái, và không chỉ các cô gái.

Và rồi, anh đến với cậu, tình cờ và nhẹ nhàng. Anh dần đưa cậu vào cõi tình đầy mật ngọt. Anh có thể không có ngoại hình sáng chói, không có tài năng đặc biệt; nhưng anh là người hoàn-hảo nhất đối với cậu.

Cậu yêu những phút giây được nằm gọn trong vòng tay anh. Yêu những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương anh dành cho cậu. Yêu cả những lúc anh giận dỗi vô cớ. Cậu yêu tất cả, và không quan tâm vì sao mình lại yêu anh đến thế!

Hai năm trước.

Cậu vẫn yêu anh. Và tình yêu ấy ngày càng lớn dần lên.

Anh cũng yêu cậu.

Mỗi sáng, anh vẫn đưa cậu đi học. Vẫn luôn nở nụ cười khi đi ngang qua lớp và bắt gặp ánh mắt của cậu.

Mỗi ngày, anh vẫn gửi những tin nhắn đầy yêu thương cho cậu. Vẫn luôn dùng một icon “:-*” khi kết thúc mỗi tin nhắn với cậu.

Mỗi chiều, anh vẫn ghé qua nhà cậu nhắc nhở cậu cùng anh học tập. Vẫn luôn là một hộp sữa được đặt trước cổng nhà cậu mỗi sáng sớm.

Cứ thế, anh đưa cậu đến những cảm xúc ngọt ngào nhất của tình yêu.

Một năm rưỡi trước.

Cậu càng yêu anh nhiều hơn.

Nhưng anh không còn như thế!

Số ngày anh gặp cậu thưa dần, với lí do anh bận học thêm.

Số tin nhắn anh gửi cậu ít dần, với lí do anh hết tiền trong tài khoản

Không còn thấy những hộp sữa trước cổng nhà cậu nữa!

Rồi anh hẹn cậu đến một công viên nhỏ.

Chiều ấy, ít người, ghế đá trống!

– Mình chia tay em nhé! Anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu rồi nói nhỏ.

Cậu sửng sốt, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Chỉ đến khi, anh nhắc lại lần thứ 2, cậu mới chợt bừng tỉnh.

– Sao lại chia tay? Em đã làm gì sai sao? Cậu nói nhanh, ngăn không cho tiếng nấc lọt qua kẽ răng.

Anh nắm lấy tay cậu, rồi lại nhìn vào đôi mắt trong và đang ướt của cậu:

– Anh phải đi du học! Em hãy tìm người khác tốt hơn anh!

Cậu ôm lấy anh, cái ôm chặt như sợ rằng thân hình nhỏ bé của mình không giữ được anh.

– Không… không… Em sẽ đợi! Em sẽ đợi anh về mà… Đừng … chia… tay!

Anh gỡ bàn tay của cậu ra khỏi người mình, rồi dùng tay lau những giọt nước mắt chực rơi ra trên má cậu.

– Anh xin lỗi em nhiều! Nói rồi, anh đứng dậy, bước đi.

Đấy là lần duy nhất, và có lẽ cũng là lần cuối cùng, anh bỏ lại cậu phía sau mình. Cậu tê cứng tay chân, biểu cảm khuôn mặt cũng không còn nữa; chỉ là cái nhìn thất thần và những giọt nước mắt tự nhiên lăn xuống.

Một tháng sau đó.

Ám ảnh về kết thúc của mối tình đầu vẫn ở bên cạnh cậu. Những bức ảnh chụp chung của hai người đặt ở cuốn Album. Những lời nói yêu thương của anh vẫn vang vọng bên tai cậu. Hay chỉ là những lần cậu “vô tình” đi ngang qua những con đường kỉ niệm.

Nước mắt đã không còn rơi nữa, chỉ là tiếng thở dài tiếc nuối!

Nhưng chính lúc cậu gấp lại những kí ức đẹp của anh vào một ngăn nhỏ trái tim mình, thì chính là khi cậu biết được rằng: Anh đi du học cùng với một người con gái khác. Người ấy, cậu biết- người mà anh luôn được anh giới thiệu là “bạn thân”. Cậu càng bàng hoàng hơn khi biết rằng, anh và cô “bạn thân” ấy đã yêu nhau hai năm và kế hoạch đi du học đã được lên sẵn từ trước.

Cậu thực sự rơi vào địa ngục. Cậu chỉ là một món đồ chơi, hay là một con rối của anh. Khi anh vui, anh đùa giỡn với cậu. Khi anh chán, anh đá cậu đi, và quay trở lại với người khác. Cậu tự xé đi những kỉ niệm đẹp của hai người. Cậu hận anh, hận cả chính mình vì quá nhẹ dạ. Cậu tự ngụy trang cho mình một vỏ bọc mới. Một Minh ngây thơ, cả tin đã chết hẳn; thay vào đó là một Minh mới, mạnh mẽ và thủ đoạn hơn!

Tự mỉm cười với dòng suy nghĩ của mình, Minh dừng xe lại tại cầu Long Biên. Cậu tiến đến chỗ thành cầu, tìm cho mình một chỗ đứng.

Gió cứ thổi, táp vào mặt Minh mỗi lúc một mạnh. Nhưng cậu không cảm thấy đau, bởi cậu đã trơ lỳ với cảm giác ấy rồi. Cái đau này có thấm thía gì so với những gì cậu phải chịu đựng trước đây.

Minh hướng mắt ra xa hơn, hình ảnh của những đôi tình nhân lọt vào mắt cậu. Cậu thấy sống mũi hơi cay. Hình ảnh của anh chưa bao giờ thôi ám ảnh trong cậu. Valentine hai năm trước, anh cũng đưa cậu đến đây. Valentine đầu tiên của hai người, Minh những tưởng hai, ba hay mười năm sau; anh và cậu lại cùng đến nơi này, ôn lại những kỉ niệm của VLT đầu tiên ấy. Nhưng … điều đó mãi không thể xảy ra nữa. Anh đã đi xa, thật xa! Cũng có lúc, Minh tự hỏi, nếu như anh quay về, anh nói lời yêu cậu, thì cậu sẽ trả lời ra sao?. Và cũng sau đó, chính cậu tự gạt bỏ không trả lời câu hỏi khó này.

Minh thấy tim dần co lại, hình ảnh của anh lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu quay lưng đi, về nhà; chạy trốn với hiện thực mà cậu đang phải đối mặt.

Về đến nhà, Minh lên thẳng phòng của cậu. Đưa cái điện thoại lên, một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đang chờ cậu kiểm tra.

Minh lần lượt đọc các tin nhắn:

From: Mọt sách

Cậu đã quyết định của mình chưa?

Cậu cứ suy nghĩ đi. Tôi sẽ đợi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro