iu sẽ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh mở mắt, vuốt vuốt lại tóc, rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm. Nó đánh răng, rửa mặt, thay quần áo rồi làm vài động tác thể dục, trước khi mở cửa sổ đón lấy những tia sáng đầu tiên của ngày mới.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mới hôm qua trời còn mưa âm ỉ mà hôm nay, ánh sáng đã đến khắp muôn nơi, Minh ưỡn ngực giơ tay cố hứng lấy Vitamin D của nắng. Nó cảm thấy khoan khoái và dễ chịu hơn bao giờ hết. “ Có lẽ hôm nay, mình sẽ đủ năng lượng để chạy show” – Minh thầm nghĩ rồi tự cười một mình.

– Hello Gấu mẹ ! Nó bước xuống nhà, chạy ôm lấy mẹ khi thấy bà đang lúi húi làm bữa sáng cho hai đứa con trai yêu quý.
– Làm gì mà hôm nay vui thế hả Cậu ấm ? Mẹ ngắt vào mũi nó, rồi hỏi.
– Không có gì đâu ạh. Tại con đang bị “yêu đời” thôi. Hí hí. Minh chun mũi rồi ngồi xuống vào ghế.
– Tôi lại chả biết tính cậu. Hôm nay là Va Linh Tinh nên cậu mới hớn thế này chứ gì ?
– Mẹ này … Chỉ được cái nói đúng. Giọng nói của người thứ ba trong gia đình vang lên. Ấm nhà mình hôm nay được đi chơi với người yêu nên mới vui thế đấy Gấu mẹ àh. Nói rồi, cậu bé cũng ngồi xuống ghế bên cạnh Minh.

Minh véo lấy má cậu, rồi làm bộ nũng nịu :

– Mẹ thấy chưa ? Quân nó toàn trêu con thôi ! Con là anh, mà toàn bị nó bắt nạt àh.
– Cậu chén của mẹ nói đúng rồi còn gì. Mà mẹ làm xong bữa sáng rồi, hai đứa ăn nhanh để mẹ còn đi làm nhé!

Bà Mai soạn sửa chén bát rồi đặt lên bàn cho hai đứa con. Làm xong, bà lên phòng để trang điểm. Dưới nhà bếp, chỉ còn cậu ấm và cậu chén ngồi ăn. Nhưng chúng chả ngoan ngoãn để ngồi yên ai làm việc nấy mà tám tíu tít với nhau :

– Anh Minh hôm nay đi chơi ở đâu vậy ? Quân mở to đôi mắt long lanh rồi hỏi.
– Đi đâu, kệ anh chứ. Mà em thì sao ? Minh ngừng đũa rồi nhìn sang phía em trai.
– Em sẽ đi công viên.

Minh không nhịn được cười, nó suýt sặc vì câu nói hồn nhiên của cậu chén. Valentine- ngày lễ tình nhân, em nó lại đi công viên, giống như các bé mẫu giáo, tiểu học.

– Em không đùa đấy chứ ? Làm như con nít vậy.

Quân dùng tay đánh nhẹ với người anh trai nó :

– Thì em là con nít chứ bộ. Anh cũng chỉ hơn em có 1 tuổi thôi, làm như lớn lắm. Mà em còn cao hơn anh nửa cái đầu àh!
– Con nít thì không được yêu đâu nha. Anh là người lớn rồi, sang năm 18 tuổi là anh đủ tuổi vô tù àh. He he.
– Kệ anh. Không nói chuyện với anh nữa. Em ăn nhanh để đi “hẹn hò” với hơ nỳ của em đây. Nói xong, Quân húp lấy hút để tô mì Gấu mẹ nấu.

Nhìn điệu bộ của cậu, Minh chợt thấy buồn cười, nó cũng nhanh chóng “hoàn thành” bữa sáng để đi chơi trong ngày lễ Tình nhân- ngày mà cả năm chỉ có một này.

Quân ăn xong trước, cậu để bát đũa vào bồn rửa bát rồi chạy lên phòng sửa soạn. ‘Rõ là con nít! Mới tí tuổi đầu đã yêu với chả đương.” Minh thầm nghĩ. Nó lấy cái điện thoại trong túi quần rồi mở ra xem các ghi chú. Nó chọn ghi chú “Lịch show Valentine” để xem rồi tự thì thầm với chính mình “ Coi bộ tối nay chắc lăn đùng ra ngất quá !”

Khác với em, Minh đã chuẩn bị quần áo tươm tất trước khi xuống ăn sáng để ăn xong là sẽ phi đi chơi luôn. Nó hét với lên với mẹ :

– Mẹ ơi! Đi làm về, mẹ nhớ mua cho con cái đồng hồ mới nhé! Cái hôm qua hỏng rồi ạh!

Nói xong, nó nhanh chóng đi đôi giày lười rồi lao ra sân để không phải nghe lời vàng ngọc của Gấu mẹ :

– Cái gì ? 12 cái trong 1 tháng ?
– Mày tưởng mẹ là nhà buôn đồng hồ àh ?
– Con với chả cái ! Một ngày một cái đồng hồ !
– Blah blah
Bây giờ, Minh đang ung dung ngồi trên chiếc xe AB và phi đến điểm hẹn. Chiếc xe là quà tặng của mẹ vào sinh nhật thứ 17 của nó sau bao ngày tháng năn nỉ, cầu xin, cấu xé, …

SHOW 1: THƯ VIỆN HÀ NỘI- MINH + MỌT SÁCH :

“ Đã có ai hẹn hò Valentine ở thư viện chưa nhỉ ? Chắc chỉ có con Mọt này quá ! “ Minh tặc lưỡi, ngán ngẩm nhưng cũng dừng xe lại ở Thư viện Hà Nội.

Gửi xe xong, Minh chỉnh đốn trang phục, nghiêm nghị nhìn vào màn hình rồi phát biểu :

“ Chào các bạn ! Chúng ta đang đứng trước Thư viện Hà Nội. Như chúng ta đã biết, Thư viện Hà Nội được thành lập ngày 15/10/1956, là đơn vị sự nghiệp có chức năng tàng trữ, luân chuyển sách báo kể cả các loại sách, báo, tài liệu do địa phương xuất bản. Thư viện Hà Nội vừa phục vụ bạn đọc rộng rãi, kể cả thiếu nhi, vừa phục vụ những người nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Chức năng của thư viện Hà Nội là trung tâm nghiên cứu và hướng dẫn phương pháp hoạt động của hệ thống thư viện, tủ sách và phong trào đọc sách của quần chúng, đề xuất phương hướng nội dung, kế hoạch tổ chức và hoạt động của từng loại hình thư viện, tủ sách đối với từng loại người đọc; bảo quản và bổ sung các loại sách báo cũ và mới xuất bản ở trong nước và sách báo bằng tiếng nước ngoài phù hợp với đặc điểm và phương hướng phát triển kinh tế, văn hóa của địa phương phục vụ yêu cầu công tác nghiên cứu, góp phần nâng cao kiên thức văn hoá cho quần chúng; tổ chức việc tuyên truyền giới thiệu sách báo với bạn đọc; tổ chức việc đọc sách tại chỗ và luân chuyển cho mượn sách báo rộng rãi trong quần chúng. bảo vệ, bảo quản kho sách báo, tài sản của thư viện; hướng dẫn nghiệp vụ cho thư viện quận, huyện, thị xã và các ngành; nghiên cứu khoa học và ứng dụng công nghệ thông tin vào công tác thư viện.

Và chính vì lẽ đó, hôm nay tôi có mặt ở đây và hẹn hò !!! “

Nói xong, Minh bước vào cửa thư viện, “ Kì quá, tự nhiên tác giả bắt mình làm hướng dẫn viên du lịch luôn là sao ? Đang hẹn hò mà cũng không yên nữa !!!”

Thư viện, hôm nay vắng, chỉ có các ông, các bà, chú, bác đang đọc báo và nghiên cứu Thơ, văn, chứ các bạn trẻ đang hẹn hò ở nơi khác.

Minh loay hoay, tìm người hẹn với nó hôm nay. “ Kia rồi !” Nó reo lên, nhưng chợt nghĩ ra việc không làm ồn ở thư viện, nên nó nhanh chóng di chuyển lại chỗ người đó. Nó lấy 1 chiếc ghế, rồi ngồi xuống đối diện.

– Cậu đến rồi àh ? Tôi… tôi… Anh chàng vừa nói, vừa gãi gãi vào mái đầu đen nhánh của mình.
– Tưởng tôi không đến chứ gì ? Minh bật cười vì thấy hành động ngô nghê của anh.
– Ừh. Tôi tưởng cậu không đến. Hôm nay, là Valentine, cậu … Anh chàng lại ấp úng.

Minh thấy thái độ của anh nửa buồn cười, nửa bực mình. “ Hẹn hò gì mà cứ như gà con vậy? Muốn tặng quà người ta thì làm luôn và ngày đi. Cứ ỡm ờ! “ Nó nở một nụ cười hồ ly rồi nói :

– Anh căng thẳng àh ! Hay đây là lần đầu tiên anh hẹn hò !

Minh buông ra một câu hỏi sỗ sàng, dường như nó làm cho anh ta xấu hổ, anh cúi mặt xuống, rồi gật đầu nhẹ.

– Đáng yêu quá àh ! Thiên thần ( TT ) trong Minh lên tiếng, nhưng bị Ác quỷ ( AQ ) đâm cho 1 phát rồi bảo :
– Người đâu mà ngốc nghếch. Đúng là mọt sách mà !
– Kệ người ta chứ ! Cậu chủ thật may mắn khi gặp được anh ấy ! Hiền lành, lại học giỏi mà lại còn đẹp trai nữa ! Hí hí. TT tỏ vẻ vui sướng, chắp hai tay lại với nhau.

AQ lắc lắc đầu, rồi nói nhỏ vào tai Minh :

– Anh ta không thuộc type của cậu đâu. Mình next show đi cậu !
– Không được. Anh ấy là tuyệt nhất. TT hét lên.
– Tệ nhất thì có ấy. AQ cũng không thua kém.
– Tuyệt nhất
– Tệ nhất
– …
– Hai đứa mày cút đi cho tao nhờ. Phiền phức quá !

Minh quay trở lại câu chuyện với anh chàng. Anh chàng tên là Dương- Vũ Hoàng Dương, là lớp phó học tập của lớp 12A1- lớp chọn của trường Minh và hơn nó một lớp. Xét về ngoại hình, Dương cũng thuộc dạng tuấn tú, là khuôn mặt sáng sủa của tập thể lớp 12A1- cái tập thể mà không có tiết ra chơi trong mỗi ngày, dùng đít chai hơn ¾ lớp, … Xét về tài năng, thì khỏi nói, Dương học giỏi và giỏi đều, giỏi toàn diện, luôn giành được vị trí đầu trường trong suốt 2,5 năm học qua. Tất nhiên, anh ấy được gọi là “Từ điển”, “Mọt sách” , … Nói chung là Dương ổn, hoàn toàn bình thường, ngoại trừ anh ấy hơi “khù khờ” và “ngốc nghếch” một tí. Minh nghĩ thế !

– Cậu nghĩ gì mà cười vậy ? Dương giơ tay trước mặt Minh.
– Không có gì ? Anh lúc này định bảo gì tôi mà ! Nói đi. Minh
– Àh ! Dương lại gãi đầu., rồi anh nhìn Minh âu yếm.

“ Gì vậy! Tặng quà mà cũng làm quá là sao ?” Minh nở một nụ cười gian manh rồi chum chím môi, tỏ vẻ hồi hộp.

– Cậu … đọc sách gì để tôi lấy cho mà đọc !

Minh suýt sặc khi nghe câu nói vừa rồi của Dương. “Anh là luôn là Mọt mà! Haizzz”

– Anh lấy tôi quyển truyện tranh nào cũng được. Ở đây có Shin- Cậu bé bút chì, hay Ya…o. Àh không! Lấy tôi quyển Tây du kí vậy !
– Ok! Cậu đợi tôi 2 phút nhé.

Minh gật đầu, rồi (giả vờ) ngồi ngoan ngoãn.

*Tôi muốn vô tư cùng bạn bè đi khắp nơi…* – Nhạc chuông điện thoại của Minh vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của thư viện, ai ai cũng nhìn vào cậu.

– Alo !
– …
– Bây giờ mới 8h30 mà. Chúng ta hẹn nhau lúc 10h20 !
– …
– Tôi biết rồi ! Sẽ không đến muộn đâu !
– …
– Bye !

Cuộc gọi kết thúc chớp nhoáng, đúng lúc ấy Dương cũng quay lại cùng với quyển “Tây du kí”.

– Của cậu đây !

Minh đưa tay nhận lấy quyển sách, rồi lật ra để tìm các hình minh họa để xem. Trong lúc đó, Dương lại thao thao bất tuyệt, khác hẳn với lúc hai người mới gặp nhau.

– Cậu thích nhà văn nào ?
– Hả? Tôi thích Sống Lạc Quan. Anh có biết không ? Minh trả lời.
– Không ! Tôi thì thích Nguyễn Nhật Ánh.
– Ừkm ! Minh trả lời bâng quơ.
– Tôi còn thích Vũ Trọng Phụng nữa. Thích cách viết trào phúng của ông ấy !
– Ừkm.
– Tiếc là bây giờ, hiếm có nhà văn trẻ nào viết được như thế !
– Ừkm
– …

Cuộc trò chuyện giống như buổi diễn thuyết của diễn giả Vũ Hoàng Dương với khán giả duy nhất của mình. Buổi diễn thuyết ấy kéo dài gần 1h, khiến cho Minh bắt đầu thấy “chán nản nhanh dần đều”. Minh ngáp ngắn ngáp dài, tỏ vẻ mệt mỏi.

– Cậu sao thế ? Chán àh ! Dương lắc đầu rồi mỉm cười.
– Ừkm. Chán thật. Minh thật thà.
– Cũng gần 10h rồi. Tôi … Dương lại trở nên lúng túng như lúc đầu.
– Có gì thì anh cứ nói đi ! Tôi có phải ác quỷ gì đâu mà anh cứ ấp úng như thế ( Hồ ly thôi ;)) ).

Dương đưa một gói quà cho Minh, rồi nói nhỏ:

– Quà Valentine cho cậu! Chúc cậu Valentine vui vẻ.

Minh hơi ngập ngừng, nhưng cũng nhận lấy món quà.

Dương lại cười, anh lại chăm chú vào cuốn sách mình đang đọc dở. Minh đứng dậy :

– Tôi phải về rồi !
– Ừh ! Cậu về trước đi ! Nhớ đi xe cẩn thận.
– Ừh !

Nói rồi, Minh đi thẳng.

Ra đến nhà xe, Minh mở gói quà của Dương. “Không biết con Mọt tặng quà gì dịp Valentine đây?”, “Chắc là Chocolate!”. Nói thế nhưng Minh không tránh khỏi hồi hộp.

Không tin nổi vào mắt mình, trên tay Minh là quyển :”Tuyển tập Quà tặng cuộc sống”.

TT: Món quà thật ý nghĩa, cậu chủ sướng ghê !

AQ: Gì thế trời ! Chưa thấy ai, VLT đem tặng sách !

TT: Thế giờ thấy rồi đấy. Quyển sách sẽ thanh lọc tâm hồn cậu chủ nhà mình.

AQ : Vớ vẩn nào ! Thôi biến đây, không bị oánh bây giờ !

Minh phì cười vì món quà đặc biệt của Dương, Mọt thì mãi mãi là Mọt mà. Minh mở trang đầu của quyển sách, thì thấy dòng chữ viết rất đẹp :

“ Tôi thực sự rất thích cậu. Chúng ta hẹn hò nhé ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro