mỹ nam đại chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với mỗi học sinh, ngày thứ hai đầu tuần lúc nào cũng đáng ghét. Hai anh em Ấm chén cũng vậy. Trải qua ngày chủ nhật mỏi mệt, hai đứa lại phải dậy sớm để chuẩn bị đi học.

– Dậy đi học nào anh! Quân ghé miệng sát tai Minh nói nhỏ.

– Để anh ngủ thêm lát nữa! Ứ hự.

– 7h rồi đấy! 7h rồi! Quân tăng volume cho giọng nói của mình.

Nghe đến đây, Minh mới bật dậy khỏi giường. Cậu chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, rồi nhanh thoăn thoắt lấy sách vở bỏ vào cặp. Đang lúc thay bộ đồng phục, nghe tiếng cười của Quân, Minh nhìn lên đồng hồ mới biết bây giờ là 6h20.

– Em chết với anh. Minh lao lên giường, lấy gối đánh tới tấp với cậu em.

– Em phải làm thế, anh mới dậy chứ. Hí hí. Hôm nay đến canteen trường ăn nhé!

– Ừkm. Đi học thôi!

Hai đứa lại thi nhau xem ai chạy xuống nhà trước.

– Hai đứa định làm loạn àh.
Có muốn mẹ đánh không hả?

Tiếng mắng yêu của mẹ làm chúng ngừng việc chạy thi lại, thay vào đó là cá cược xem ai ôm mẹ trước. Người thua sẽ phải trả tiền ăn sáng hôm nay.

– 1,2,3, bắt đầu. Quân hô to, rồi chạy lại ôm mẹ để lại Minh đứng bất động.

– Hai đứa lại bày trò gì nữa đây? Hôm nay, ăn gì để mẹ nấu?

– Không Gấu mẹ àh. Chúng con ăn ở trường, mẹ không cần nấu đâu.

– Ừhm. Nhớ đi xe cẩn thận.

Minh nhanh chân dắt chiếc xe đạp điện ra, Quân cũng nhanh chóng nhảy lên xe để thẳng tiến đến trường.

Không khí trong lành, khiến cho 2 cậu bé trở nên hưng phấn hơn cho ngày đầu tiên. Có lẽ vì thế mà con đường đến trường trở nên ngắn lại.

Kít.

– Xuống xe, anh đi gửi xe, em lên cất cặp rồi gặp nhau ở canteen nhé!

– Ok Ấm!

Minh từ từ dắt xe vào bãi gửi xe của trường. Cùng lúc đó, Song cũng đi từ trong nhà gửi xe ra. Thấy Minh, Song chạy nhanh về phía cậu.

– Tránh ra để Song dắt xe cho! Không đợi Minh trả lời, Song đã nắm lấy ghi-đông.

– Ơ! Sao hôm nay xưng hô lạ thế?

– Thì … Song thích thế!

Cán bộ và thường dân hoàn thành xong việc thì cùng sánh vai nhau lên trên lớp. Minh tiến đến chỗ của mình. Cậu nhét cặp vào ngăn bàn thì từ trong một cuốn sách rơi xuống. Tựa đề của nó là :”Yêu em hôm nay nhiều hơn hôm qua”. Minh nhặt nó lên, mở ngay trang đầu, cũng là một dòng chữ ngay ngắn hiện lên :” Tặng cậu!”. Biết chắc người gửi tặng, Minh chỉ lắc đầu. Song để ý cậu từ lúc bước vào lớp đến bây giờ, cũng không khỏi chạnh lòng.

Nhét quyển sách vào cặp, Minh thẳng tiến xuống xuống canteen. Cậu nhanh chóng tìm ra được bàn của Quân. Nó đang ngồi với bạn thân của nó, người-mà-Minh-biết-rõ là ai.

– Sao anh chậm chạp thế? Mà anh không báo tin vui cho em nha! Quân xị mặt.

Vương cũng hớn hở, nó đưa một chai C2 cho Minh:

– Anh … àh, Minh uống đi!

Quân đánh vào vai thằng bạn:

– Mày đúng là vì sắc quên bạn! Mà đã ăn gì đâu mà uống! Sướng quá hóa rồ rồi àh?

Vương xấu hổ, nó chạy lại chỗ bán thức ăn để che giấu điều đó.

– Anh thích thằng Vương thật hả?

– Anh áh … Àh ừhm. Minh gật đầu.

Lúc này, từ phía sau, một vòng tay ôm qua vai Minh.

– Tục tưng àh! Nhớ em quá!

Minh không nhìn ra sau, chỉ ra lệnh:

– Cất tay ra ngay!

Kẻ đằng sau chỉ biết ngoan ngoãn, phục tùng mệnh lệnh. Hắn lấy một chiếc ghế, rồi ngồi cạnh Minh.

– Ơ, Quân cũng đi với Minh àh?

– Anh cũng có nhã hứng xuống canteen nhỉ? Tưởng anh chỉ thích phòng kỉ luật chứ?

– Em lại đá đểu anh? Chỗ nào có Minh, anh đều có nhã hứng đến hết!

– Anh cũng rảnh quá! Tán tỉnh người đã có người yêu rồi!

Lúc này, Long mới quay sang phía Minh:

– Tục tưng nói với Quân rồi àh? Phải để chúng mình cùng công bố chứ? Mà thôi, em nói rồi cũng tốt, để Quân biết anh là anh rể cậu ấy.

Quân nghe đến đây, mắt mở to, nó không hiểu sự thực việc này là như thế nào. Nó nhìn Minh, thì chỉ thấy anh nó ra hiệu im lặng.

*** Quay lại lúc cậu nhóc chơi Audition nhận được tin nhắn ***

– Cuối cùng cũng có hồi âm. Để xem nào.

From: Minh

Chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé

Chàng trai đang ngủ gục trên chiếc bàn học sung sướng cười, và nụ cười ấy không tắt từ lúc đó đến 6h sáng hôm sao. Bởi một lẽ dễ hiểu là chàng không ngủ được nên cười mãi.

Cùng lúc đó, trong Club,

– Đại ca! Có tin nhắn!

– Đọc tao nghe. Tin nhắn của ai đấy?

– Dạ của “Tục tưng” ạh.

Cốc … Hắn gõ mạnh vào đầu tên đàn em khi nghe nó gọi thế . – Phải gọi là Đại tỷ nghe chưa hả ?

– Dạ. Đại tỷ bảo là : “Chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò”.

Hắn quay sang đàn em ra hiệu đêm nay sẽ không về nhà. Bởi về nhà thì hắn cũng không ngủ được. Thôi thì chia sẻ niềm vui với anh em chiến hữu.

Cũng cùng lúc đó,

– Kế hoạch 26/03 ạh? Em nghĩ là … Cậu trai đang nghe điện thoại bỗng dừng lại vì có tin nhắn.

Đọc xong tin nhắn, cậu ta suýt đánh rơi điện thoại đang cầm.

– Dạ… Không có gì ạh. Kế hoạch, mai em sẽ nói với cô sau ạh

Extra 1 Chương II: Họ đã gặp nhau như thế nào (2) :

– Này Minh! Đi với tao xuống Văn phòng Đoàn! Tiếng Song vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bộ ba: Tuấn, Linh, Minh.

– Sao lại rủ tao? Tao đang mệt lắm. Bảo thằng Tuấn ấy! Minh than thở.

Nghe đến đây, Tuấn cốc đầu Minh rồi nhăn nhó:

– Mày định chia cắt đôi bồ câu bé nhỏ hả? Đi với cán bộ đi!

Linh cũng phụ họa theo:

– Đi đi bé yêu àh! Linh muốn đi cùng trai đẹp cũng chẳng được nè, phải ngồi tám với trai xấu. Haizzz!

Trong lúc Minh vẫn đang vẩn vơ suy nghĩ thì Song đã lại chỗ nó, kéo nó đứng dậy.

– Sắp tới Đoàn có hoạt động gì àh? Minh thắc mắc.

– Ừh! Lễ trao giải cho một cơ số học sinh xuất sắc.

– Trong đó có mày chứ gì?

Song vỗ tay:

– Đúng rồi! Tao cũng ngại vì là người nhận giải mà lại đứng ra tổ chức lễ trao giải, nhưng biết làm sao được vì tao xuất sắc toàn diện mà! Nói xong, anh làm bộ thở dài.

Minh bạo lực, đẩy nhẹ Song rồi bĩu môi:

– Xin người! Làm con buồn nôn quá!

Song nghe Minh nói thế thì quay ngang sang, nhìn vào cậu. Song đưa hai tay giữ hai bên má của cậu:

– Con cứ nôn đi! Nôn xong, Người sẽ hô hấp nhân tạo cho. Haha!

Nói xong, anh chạy đi.

– Thằng ôn kia! Đứng lại cho tao. Trêu tao hả?

Minh hối hả cắm đầu cắm cổ đuổi theo.

Rầm … Uỵch …

– Đi ngu thế mày? Người bị Minh va vào lên tiếng.

– Tại anh nữa mà, thấy tôi chạy không tránh ra. Minh chun mũi

– Lí lẽ hay quá nhỉ? Chạy nhanh thế, sao tránh được. Vừa nói, hắn vừa túm lấy cổ áo của Minh. Mày thấy tao, đáng nhẽ phải tự tránh ra chứ!

Bị hắn kéo lên, bây giờ Minh mới mặt đối mặt với hắn. Minh thoáng rùng mình với hắn, nhưng cậu vẫn có thể che giấu nỗi sợ hãi ấy.

– Thế giờ anh muốn sao?

Hắn hơi ngạc nhiên về cậu, một người đụng trúng hắn mà không tỏ vẻ sợ hãi, cũng không hề nao núng. Hắn nở một nụ cười ranh mãnh, nhìn thẳng vào cậu:

– Mày không biết tao là ai hay sao? Đã nghe về Long “gấu” chưa?

– Long “gấu” tất nhiên là tôi biết! Anh ấy là đàn anh của trường mà, anh ấy nổi tiếng là đẹp trai và đánh nhau giỏi. Nói chưa hết câu, Minh lấy tay nâng cằm của hắn lên. Dùng tay của mình xoay đi xoay lại cằm của “kẻ thù”, Minh tỏ ra thích thú lắm.

– Làm cái gì thế hả? Hắn hất hàm. Chưa bao giờ hắn bị một kẻ làm như thế, nhưng hắn thực sự không tức giận, chỉ là ngạc nhiên và thích thú.

– Nhìn anh thế này, tôi biết chắc anh …

– Sao? Hắn trừng mắt nhìn Minh.

– Không phải là Long “gấu” rồi! Anh xấu hơn nhiều! Anh là đàn em của Long “gấu” àh? Minh mở to đôi mắt của mình ra.

Hắn buông tay, cho Minh rơi tự do xuống. Rồi từ từ ép cậu về góc tường.

– Mày hay quá! Thế để hôm nay, anh sẽ phổ cập kiến thức cho kưng nhé!

Nói xong, hắn thu nắm đấm, rồi giơ lên.

– Làm gì thế? Đây là Văn phòng Đoàn đấy nhé! Tiếng của Song vang lên.

Hắn quay lại, dù sao thì hắn cũng không muốn phải bước vào Phòng kỉ luật hai lần trong một ngày.

– Không có gì đâu, đồng chí Phó bí thư àh!

Đúng lúc ấy, một nhóm học sinh gồm 5,6 người chạy đến. Chúng chạy xúm lại kẻ vừa bước ra từ phòng Kỉ luật:

– Đại ca! Sao đại ca bị hộ tống vào phòng kỉ luật vậy?

Hắn phẩy tay:

– Không có gì? Chẳng qua là một số cô giáo hâm mộ tao, muốn nói chuyện thôi mà.

– Áh ra thế! Thế mà bọn em cứ tưởng. Thằng nhóc đứng sau đại ca làm gì sai phải không ? Vừa nói, chúng vừa hầm hố bẻ ngón tay răng rắc.

– Bỏ qua đi! Hắn bước lại phía đàn em, rồi bảo chúng đi về.

Song lúc này mới bước tới phía Minh:

 Có sao không mày?

Minh lắc đầu:

– Mày nhìn tao xem tao bị gì không?

– Mày thì giỏi rồi! Đụng độ với Long “gấu” mà vẫn ung dung. Phục mày đấy!

– Cũng thường thôi. Nói xong, Minh bá vai Song, rồi cả hai đứa về lớp.

Minh không cần nhìn cũng biết Song nở nụ cười mãn nguyện, cũng như không cần ống nghe cũng biết tim Song đang đập tưng bừng.

Tại quán nước đối diện trường:

– Mày điều tra thông tin thằng nhóc lúc nãy cho tao?

– Đại ca muốn xử nó thì cứ để bọn em.

– Xử thì nhẹ quá! Tao muốn tự làm vụ này, cứ điều tra cho tao. Nói xong, hắn lại nở nụ cười ma quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro