-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tại sao mẹ không yêu con?" Se-mi không cố ý nói ra điều đó, nó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, và nó len lỏi trên khóe môi cô, rồi thoát ra. Tại sao Se-mi không thể thành thật, cởi bỏ những vỏ bọc và tiến thẳng đến tâm hồn trần trụi của chính mình? Như thể Se-mi vốn chưa từng, và vẫn chưa từng đủ chân thật.


Nếu ngay bây giờ Se-mi không thể thành thật, thì chẳng bao giờ là có thể cả.




==




"Tháo nhẫn ra." Giọng Se-mi run run.


"Gì cơ?" Do-yi lùi lại một chút, trông có vẻ sửng sốt, như thể bà mong đợi Se-mi sẽ nắm lấy tay bà và tự mình làm điều đó. Có khả năng lắm. Se-mi cảm thấy như có điều gì đó đang vỡ vụn bên trong và nội tạng cô như muốn tràn ra ngoài. Cô đã chịu đựng hàng ngàn vết dao, nhưng chẳng cú đâm nào đau thấu đến xương tủy như lần này; đã nhận lấy hàng triệu vết bầm, nhưng chẳng vết nào âm ỉ như lần này.


"Tháo nhẫn ra," Se-mi lặp lại, lớn tiếng hơn, cứng rắn hơn. Se-mi tiến lên phía trước, Do-yi lúng túng, nhưng vẫn giật chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay kịp lúc.


Se-mi cầm lấy nó từ tay Do-yi, vô tình lướt qua những đường chỉ tay ngoằn ngoèo. "Con có thể cho mẹ thứ này mà," Se-mi nói, "Con có thể, con sẽ, nếu mẹ nói thẳng ra, giá như mẹ chịu nói với con, tại sao mẹ lại–" hơi thở của Se-mi nghẹn lại trong cổ họng, giọng cô to dần, và một thứ gì đó ươn ướt lăn dài xuống mặt cô. "Tại sao lại—"


Se-mi không còn biết bản thân đã nói gì lúc đó. Cô chỉ biết rằng mình đã đứng đó, la hét, chữ mẹ quen thuộc cứ vuột ra khỏi miệng cô, chỉ còn vẻ sững sờ của Do-yi đọng lại, chỉ còn nhớ rằng có ai đó đã giữ cô lại, và cô không thể thở được.


Ai đó đã bảo Se-mi hãy bình tĩnh lại, chắc là Chi-jung. Ai đó đã bảo Se-mi đưa cho họ chiếc nhẫn để họ có thể xem nó. Chi-gam. Ai đó đã nói với Se-mi rằng cô không nên hành động thế này. Do-yi. Mọi người đều nói gì đó, và hốc mắt Se-mi co giật, đỉnh đầu đau nhói, và Se-mi không thể thở được. Cô không thể thở được dù là một chút.


Se-mi thoát khỏi vòng tay mà có thể là của Chi-jung hoặc Chi-gam và bước ra khỏi nhà, ngồi vào xe của mình. Có người lao ra khỏi nhà, đuổi theo cô, bảo cô dừng lại và bình tĩnh vào trong nói chuyện, nói chuyện và nói chuyện.


Se-mi không buồn để ý đến họ.


Cô lái xe trong một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi đoạn đường trở nên xa lạ, và hơi thở gấp gáp của cô, hơi thở hổn hển và tiếng nức nở hoang dại không thể kiểm soát chuyển thành tiếng thút thít lặng lẽ trong sự yên tĩnh của chiếc xe. Chiếc điện thoại của Se-mi, nó bị vứt bừa trên ghế phụ, vẫn liên tục rung lên và đổ chuông. Se-mi có thể thấy cái tên hiển thị trên màn hình; tên của chồng, của mẹ chồng, tên của tất cả những người bên nhà chồng. Se-mi không mảy may bận tâm đến chúng. Con đường phía trước mờ đi bởi những giọt nước mắt cứ rơi, và vị mặn chát xộc lên đầu lưỡi lúc Se-mi liếm môi. Khi Se-mi dừng xe, cô gần như chẳng biết mình đang ở đâu, cho đến khi cô nhận ra đây là một nơi có thể nhìn ra sông Hàn, trông thật êm đềm và tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc hiện tại của cô.


Se-mi chăm chú nhìn về nó một lúc, lắng nghe tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên rồi vụt tắt, vang lên, vụt tắt. Bao giờ thì họ chịu dừng lại đây? Bao giờ họ mới chịu để yên cho cô? Cô phải làm đến mức này để khiến họ - không, để khiến người ấy quan tâm sao? Phải biến mất, phải lái xe đi thật xa, không bao giờ quay lại và không bao giờ hồi âm?


Ý nghĩ đó ám ảnh Se-mi đến khi cô thiếp đi.


Đầu Se-mi đau dữ dội khi cô giật mình tỉnh dậy vài giờ sau đó. Bầu trời bên ngoài tối đen và tĩnh mịch. Nước mưa nhỏ giọt xuống cửa sổ, từng vệt nước nối đuôi nhau trượt dài trong bóng tối. Bầu không khí mang một sự yên tĩnh mà Se-mi chưa từng trải qua trước đây, trong màn đêm đầy lạnh giá. Se-mi chìm đắm vào bóng tối đến khi chiếc điện thoại lại rung lên. Thật khó để không chú ý đến nó - nguồn sáng duy nhất trong xe. Se-mi bật dậy, bàn tay run rẩy cầm chiếc điện thoại lên và nghe máy.


"Se-mi?"


Giọng nói của mẹ chồng chưa bao giờ khó nghe đến vậy, Se-mi cũng chưa bao giờ nghe thấy tên mình phát ra từ miệng mẹ chồng với âm điệu đó. Se-mi hiếm khi nghe thấy Do-yi gọi tên mình. Đối với nhiều người, cô ấy chỉ là vợ của Chi-gang, mẹ của Deung-myung. Ngoài ra thì không còn là gì khác nữa. Cũng sẽ không trở thành gì khác nữa. Đấy là gánh nặng khi là một phụ nữ, là một người mẹ, là một người vợ, là một người không tên, không cảm xúc, không được dành tình yêu cho ai khác ngoài chồng và con.


Se-mi nhăn mặt khi nghe thấy âm thanh đó, cô áp một tay lên tấm kính mát lạnh của cửa sổ, sau đó tựa trán lên. Cô thấy bồn chồn và khó chịu, nhưng cơn buồn nôn trong bụng đã không còn quá mãnh liệt. Hầu như, Se-mi chỉ thấy tê dại, và cơn mưa ngày càng nặng hạt, như thể thời tiết đang phản ánh tâm trạng cô. Tuy nhiên, nếu đó là sự thật, thì sấm sét đã sớm kéo đến từ lâu, và bầu trời đã xám xịt mây mù, cơn mưa và sấm chớp đã đánh sập ngôi nhà một cách tàn bạo và giết chết tất cả bọn họ rồi.


Như thế có lẽ là tốt nhất.


"Vâng, thưa mẹ," Se-mi nghe thấy chính mình cất lời, nghe thấy giọng nói đáng thương, lặng lẽ và mệt mỏi của bản thân như thể nó đang từ rất xa vọng lại bên tai cô.


Ở đầu dây bên kia, Do-yi thở dài. Phải mất một lúc Se-mi mới nhận ra rằng hơi thở của Do-yi nghe có vẻ nhẹ nhõm một cách khó hiểu, có cả nặng nề và sâu lắng. "Con đang ở đâu?"


Se-mi nhìn ra ngoài cửa sổ. Câu trả lời là cô không biết, hoặc cô biết – đại khái – vị trí của mình nhưng cô không thực sự muốn nói ra. Câu trả lời là Se-mi không quan tâm. Câu trả lời là Do-yi cũng không nên quan tâm. Se-mi sẽ không quay xe và trở về nhà. Se-mi nghĩ rằng, có lẽ, cô sẽ đi tiếp. Lái đi xa hơn và xa hơn nữa, cho đến khi không còn gì phía sau, không còn gì phía trước và không còn gì xung quanh cô nữa, và thứ duy nhất cô có thể nghe thấy là nhịp đập của trái tim mình, thoi thóp dần.


"Se-mi? Se-mi!"


"Tại sao mẹ không yêu con?" Se-mi không cố ý nói ra điều đó, nó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, và nó len lỏi trên khóe môi cô, rồi thoát ra. Tại sao Se-mi không thể thành thật, cởi bỏ những vỏ bọc và tiến thẳng đến tâm hồn trần trụi của chính mình? Như thể Se-mi vốn chưa từng, và vẫn chưa từng đủ chân thật.


Nếu ngay bây giờ Se-mi không thể thành thật, thì chẳng bao giờ là có thể cả.


"Sao cơ?"


"Con đã rất cố gắng vì mẹ. Tại sao mẹ lại kết hôn với người khác? Tại sao mẹ lại rung động với người khác? Sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu mẹ không yêu ai dù chỉ là một chút. Nếu mẹ nhìn con, nhìn vào bất cứ ai khác trên đời này, và không một chút dao động. Con có vấn đề gì khiến mẹ không thể yêu? Khiến mẹ không nghĩ đến việc dành chút thời gian quý giá của mẹ với con? Con đã làm gì sai trái đến mức phải nhận lấy sự trừng phạt đó vậy mẹ? Con chưa bao giờ ép buộc mẹ, chưa từng đòi hỏi điều gì quá đáng, con đã chấp nhận những gì mình được nhận. Con chưa từng yêu cầu hay nài nỉ mẹ phải luôn luôn ở cạnh con. Tại sao mẹ lại làm thế này với con?"


Có vài tiếng thì thầm khe khẽ ở đầu dây bên kia. Se-mi nhận ra rằng những người khác cũng ở đó, trong cùng một căn phòng, đang lắng nghe cô. Lắng nghe tất cả những điều vừa rồi. Không có cơn sóng nhục nhã hay cú sốc nào cuộn qua khi Se-mi nhận ra điều đó cả. Không có gì cả. Cứ để bọn họ nghe thấy, cô nghĩ. Hãy để họ nhận ra tình cảm sâu sắc của mình, rằng nó không phải là một trò đùa, rằng nó không phải là thứ sẽ dễ dàng bị xua đuổi hay phai nhạt theo thời gian.


"Trong suy nghĩ của mình, mẹ không hề làm thế với con." Giọng Do-yi run rẩy.


"Điều đó sẽ làm cho mọi thứ tốt hơn sao? Mẹ nghĩ rằng nói như thế sẽ khiến con cảm thấy tốt lên à?"


"Không, mẹ– mẹ chỉ... về nhà đi. Quay về đây. Hãy nói chuyện trực tiếp với nhau đi."


Se-mi ngồi thẳng dậy, nhìn lại mình trong kính chiếu hậu. Lớp trang điểm của cô đã bị nhòe, cô đã khóc đến trôi hết mascara. Khi Se-mi bật đèn trong xe lên, cô thấy ghế ngồi đã bị dính một chút son môi của mình. Cô trông thật hỗn độn, đầu tóc và quần áo xộc xệch, và cô tự hỏi mình còn có thể trông thảm hại đến mức nào nữa, còn phải làm đến những chuyện gì nữa.


Se-mi từng cho rằng bản thân mình sẽ sẵn sàng đi xa nhất có thể. Se-mi có thể bò trên sỏi đá bằng đầu gối trần trụi vì mẹ; có thể nuốt chửng thủy tinh vỡ vụn xuống cổ họng vì mẹ; có thể uống ừng ực thuốc độc vào cơ thể mình vì mẹ.


Se-mi chỉ không thể làm được điều này.


"Mẹ?"


"Mẹ đây. Sao thế? Con muốn gì? Nói với mẹ đi." Giọng Do-yi thật dịu dàng, và chưa bao giờ nghe tuyệt vọng đến thế.


"Mẹ sẽ vứt chiếc nhẫn đi chứ?"


"Sao cơ?"


"Chiếc nhẫn. Mẹ sẽ đem bỏ nó chứ? Liệu mẹ sẽ nói với người đó, người mà mẹ đã kết hôn, rằng mẹ đã đổi ý chứ?"


Do-yi không nói gì.


Se-mi cảm thấy trống rỗng. Không còn cảm giác buồn nôn hay tức giận nữa, không còn chút buồn bã nào nữa, nhưng khi cô giơ cánh tay mình lên không trung, nó đang run rẩy; và khi cô thở ra, cô cảm thấy phía sau xương sườn mình nhói đau.


Đây có phải là tình yêu không? Có. Đúng thế, nó phải là tình yêu, hoặc một trái tim tan vỡ, một trái tim tan vỡ là hệ quả của tình yêu đó. Đó hẳn là tất cả những điều mà Se-mi biết mình có thể phải trải qua, nhưng vẫn hy vọng rằng nó sẽ không như bản thân đã dự tính. Se-mi càng dành nhiều thời gian ở cạnh Do-yi, nấu ăn và ngắm Do-yi ăn thức ăn mình nấu mỗi ngày, thì lại càng nhận thức được rằng mẹ chồng đã chấp nhận sự hiện diện của cô, bất chấp những cảm xúc mà cô có với bà.


"Tại sao mẹ lại ăn?"


"Ăn gì cơ?"


"Đồ ăn của con. Tại sao mẹ lại ăn thức ăn con nấu? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cứ ném thẳng chúng vào mặt con sao? Nếu đó đúng là những gì mà mẹ đã nghĩ đến từ lâu."


"Nghĩ đến từ lâu? Mẹ không hề có ý muốn phản kháng con. Nó chỉ... xảy ra thôi."


"Làm sao mà một cuộc hôn nhân lại bỗng dưng xảy ra được, thưa mẹ?"


Do-yi không trả lời. Se-mi biết sự thật, rằng đó là vì Do-yi không có câu trả lời. Đôi khi ta chẳng có câu trả lời nào cả. Cô hiểu điều đó. Cô không thể trách móc Do-yi vì điều đó. Se-mi có thể đổ lỗi cho Do-yi vì nhiều điều- nhưng không phải chuyện này.


"Se-mi?" Có lẽ Se-mi đã im lặng quá lâu rồi, vì sự lo lắng đã lại hiện diện trong giọng nói của Do-yi. "Se-mi à? Con vẫn còn ở đó chứ?"


"Vâng. Nhưng con mệt lắm mẹ à. Con nghĩ mình sẽ cúp máy sớm thôi."


"Không, đừng – đừng gác máy. Cứ giữ đó. Mẹ sẽ... mẹ sẽ tháo chiếc nhẫn ra, nếu con hứa rằng sẽ quay về đây và nói chuyện với mọi người. Ai ai cũng đều đang lo lắng cho con hết. Tại sao con lại có thể cứ thế đứng lên và bỏ đi như vậy được chứ?"


Thì ra là thế, Se-mi ngộ ra. Cứ mất kiểm soát đi, rồi đột nhiên mọi người sẽ hiểu ra. Bỗng dưng mọi người sẽ lo lắng. Bỗng dưng mọi người sẽ quan tâm. Đột nhiên mọi người sẽ thấy tình cảm của cô không phải là một trò đùa, không phải là một thứ gì đó sẽ dễ dàng phai nhạt, mà là một thứ thật sự tồn tại, chân thật như bất cứ thứ tình yêu nào khác ngoài kia, đầy khao khát và đầy tuyệt vọng.


Se-mi ngả đầu ra sau ghế, tắt đèn và lại chìm vào bóng tối. Bên ngoài, những giọt mưa đập vào cửa sổ, mỗi lúc một nặng hạt hơn. Se-mi muốn những cơn gió hãy ập đến, mãnh liệt đến mức đẩy được chiếc xe của cô xuống sông, nhấn chìm cô trong dòng nước. Se-mi muốn chuyện gì đó hãy xảy ra với mình, để cô không phải tự mình gây ra một chuyện gì đó.


Vì lẽ đó, Se-mi cho rằng, bản thân cô là một kẻ hèn nhát.


"Con chỉ muốn mẹ ở bên con thôi, mẹ à, nhưng nếu mẹ không ở bên con thì mẹ cũng không được ở bên ai cả. Đó là điều con muốn. Con không muốn mẹ chỉ đơn giản là vứt bỏ chiếc nhẫn đi. Con muốn mẹ vứt bỏ người đàn ông đó đi."


"Vậy- mẹ sẽ làm thế."


"Sao cơ?"


"Mẹ sẽ làm hết."


"Mẹ không cần phải nói dối đâu. Mẹ có thể từ chối mà."


"Không phải nói dối. Nếu con quay lại, mẹ sẽ làm mọi thứ mà con muốn mẹ làm."


"Mẹ sẽ trả lại chiếc nhẫn?"


"Đúng."


"Mẹ sẽ kết thúc cuộc hôn nhân đó?"


"Đúng."


"Tại sao?"


"Mẹ muốn con quay về." Do-yi nâng giọng. Bà trở nên nghiêm trọng hơn. 


Có lẽ Se-mi nên hài lòng với điều này. Có lẽ cô nên nghĩ rằng tốt lắm, giờ mẹ đã hiểu được những gì mà con cảm nhận trong suốt khoảng thời gian dài dẳng và khủng khiếp ấy. Nhưng vấn đề là Do-yi sẽ không bao giờ biết Se-mi cảm thấy thế nào, không thực sự như vậy, và dù sao thì điều đó cũng không quan trọng.


"Tại sao?"


"Tại sao chuyện gì, ý con là gì?"


"Tại sao mẹ muốn con quay về?"


"Mẹ- mẹ không biết. Mẹ thích thức ăn con nấu. Mẹ thích việc con quan tâm đến mẹ. Mẹ muốn con ở gần mẹ mọi lúc. Mẹ nghĩ về con những lúc vốn không nên nghĩ đến. Mẹ thích tình cảm của con. Thật tốt khi được khao khát bởi một người."


Do-yi có lẽ đã đi vào một căn phòng khác, Se-mi nghĩ thế. Mẹ chồng sẽ chẳng bao giờ dám nói ra những điều vừa rồi trước mặt những đứa con trai của bà ấy đâu.


"Nhưng mẹ không thích con, mẹ à."


"Mẹ thích con."


"Không phải theo cách mà con thích mẹ. Không phải theo cách mà con muốn mẹ thích con. Mẹ không yêu con."


Một lần nữa, Do-yi lại im lặng. Gần như không còn đau đớn chút nào. Se-mi tự hỏi tại sao lại như thế. Nhưng rồi, theo một cách nào đó, cô luôn biết.


Sự thật.


Cô đang yêu, chứ không ảo tưởng.


"Mẹ không nhận được tất cả những điều đó từ người mẹ chọn kết hôn cùng sao?"


Do-yi hít vào một hơi. Một hơi rất nhỏ, nhưng Se-mi có thể nghe thấy rõ. Trong một khoảnh khắc, Se-mi muốn mình có mặt ở đó, trong cùng một căn phòng, để được nhìn thấy vẻ mặt của Do-yi, và đưa tay đặt lên lồng ngực mẹ chồng để cảm nhận nhịp đập từ trái tim bà. Nó có dồn dập như của cô không? Đôi mắt của Do-yi có đang ướt đẫm nước mắt không? Có phải Do-yi đã quá tuyệt vọng, quá thức tỉnh trong thời khắc này, vì Do-yi muốn Se-mi trở về nhiều đến nỗi khiến chính mình đau lòng? Giờ phút này liệu Do-yi đã ngộ ra, đã có cùng một cảm xúc, đã thấy được sự thống khổ của tất cả hay chưa?


"Không," Do-yi trả lời. Giọng bà rung lên trước sự thật. "Cảm giác không giống nhau."


"Vậy là mẹ đang cố thay thế con."


"Không. Mẹ không...không có. Lúc đó mẹ không nghĩ đến con.


"Còn bây giờ?"


"Bây giờ mẹ đang nghĩ đến con."


"Mẹ không cần phải ở bên con đâu, mẹ à. Con chỉ không muốn mẹ ở bên người khác mà thôi. Nếu mẹ không làm được chuyện đó, thì từ bây giờ con sẽ tránh mặt. Mẹ sẽ không bao giờ nghe được tin gì về con nữa."


Do-yi thở dài. Giờ đây, dường như Do-yi là người mệt mỏi. Se-mi đáng lý ra nên cho rằng đó là một sự bất công và tàn nhẫn. Do-yi có quyền gì để mệt mỏi, khi mà Se-mi là người duy nhất đau khổ? Do-yi có quyền gì mà phải giả vờ bị tổn thương, trong khi Se-mi mới là người bị từ chối, là người chỉ biết tận tụy một lòng để rồi nhận lại sự phản bội?


Chỉ là, không có những suy nghĩ như vậy, không tồn tại những cảm xúc như vậy. Se-mi cảm thấy mình hoang sơ, trần trụi và rỗng tuếch, nhưng vẫn thấy có lỗi khi nghĩ rằng Do-yi có thể đang cảm nhận được - dù chỉ một chút – những nỗi đau mà Se-mi đang trải qua.


"Mẹ không muốn con đi đâu hết. Mẹ muốn con quay về nhà, trước khi có chuyện gì không hay xảy ra."


"Nó vốn đã xảy ra rồi mà."


"... Se-mi à."


Lại là tên của cô. Se-mi ước rằng mình đã nghe thấy nó trong một hoàn cảnh khác. Một viễn cảnh tươi sáng hơn.


Se-mi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình điện thoại của mình. Giờ đây, biểu tượng trái tim sau dòng chữ 어머니 bỗng chốc như một nỗi ô nhục. Giờ đây, mỗi bữa ăn được Se-mi cẩn thận chuẩn bị mỗi ngày đều thành sự phí phạm. Giờ thì cô đã biết vì sao những ngày gần đây, các cuộc gọi của cô đều bị chuyển vào hộp thư thoại – bởi vì ngày nào mẹ chồng cũng bận rộn dành hết thời gian, sự quan tâm, tình cảm của bà cho người khác. Những thứ quý giá ấy, chúng được cho đi quá dễ dàng đến bất cứ ai, đến tất cả mọi người, ngoại trừ Se-mi.


Với tất cả sự nhục nhã này, tất cả sự tức giận và đau thương mù quáng này; vậy mà Se-mi vẫn biết mình sẽ nói gì trước khi câu chữ được cất lên, cô biết từ rất lâu, trước cả khi cô bắt đầu nghĩ đến việc nói ra.


"Con sẽ về nhà, thưa mẹ."


End.


============

Dịch từ bản gốc của bananamilked: https://archiveofourown.org/works/49156447

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro