Quyển I: Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11.

Bữa chiều qua đi, Kim Mân Thạc cầm một ly trà nóng ấm áp trên tay, ngồi dựa vào sofa mềm mại mà Ngô Thế Huân đặc biệt đặt mua bày trong phòng sách cho cậu. Đây là lệ thường hàng ngày, cũng là để Kim Mân Thạc quen dần với công việc. Mà Ngô Thế Huân trong lúc làm việc thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn Kim Mân Thạc đang ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười một chút, an tâm cúi đầu tiếp tục làm việc cho đến khi hoàn thành xong.

Mà hôm nay nhìn thấy thời gian Kim Mân Thạc ngây ngốc quá lâu, dáng vẻ như có lời muốn mà không thể nói làm Ngô Thế Huân có chút lo lắng kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, đi đến cạnh Kim Mân Thạc ngồi xuống bên người cậu, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu Mân Thạc: "Đã quen với công việc chưa?"

Kim Mân Thạc sực tỉnh, có chút ngơ ngác gật gật đầu: "Tôi đã quen rồi."

Thấy Kim Mân Thạc có chuyện trong lòng, Ngô Thế Huân cũng không hỏi ra miệng, chỉ hơi mỉm cười: "Vậy là tốt rồi."

Sau đó hai người không nói gì, cho đến khi Kim Mân Thạc ngẩng đầu, nhìn Ngô Thế Huân còn đang ôm chặt lấy mình, mở miệng nói: "...Ngày mai tôi xin nghỉ."

"..." Ngô Thế Huân nâng tay, ở trên lọn tóc mềm mại của Kim Mân Thạc nhẹ nhàng gảy gảy vài cái, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ Kim Mân Thạc nói tiếp.

"Tôi...tôi muốn đi thăm cô nhi viện." Trong ánh mắt bất giác có thêm một phần chờ mong. Tuy Ngô Thế Huân đã đáp ứng cậu sẽ đối xử tử tế với người trong cô nhi viện Dũ Tâm, nhưng lâu rồi không có gặp mặt họ, không tránh khỏi sẽ lo lắng.

Nghe ra sự chờ đợi trong giọng nói của Mân Thạc, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ ngấm ngầm mưu tính chợt lóe trong mắt rồi biến mất: "Vậy phải xem biểu hiện của em đêm nay có làm anh hài lòng hay không đã."

Nhìn nụ cười tà mị của đối phương, Kim Mân Thạc hơi rùng mình, thế nhưng: "Biểu hiện?" Là có ý gì?

"Chính là ý này." Thanh âm thấp dần, Ngô Thế Huân cúi đầu, đôi môi nóng cháy ấn trên môi của Mân Thạc, chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng tách hàm răng ngậm chặt của cậu, chậm rãi xâm nhập...

Lúc Ngô Thế Huân rời đôi môi sưng đỏ của Mân Thạc, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên hai má hồng nhuận của cậu, mỉm cười không đàng hoàng: "Hiểu chưa?"

Gương mặt Kim Mân Thạc lúc này đủ để dùng đến cà chua chín mà hình dung, quanh co hồi lâu cũng chưa bật ra được một câu nói hiểu nghĩa được: "Anh....Anh...Tôi...Tôi..."

"Làm sao, vẫn không hiểu sao?" Cố tình làm ra vẻ mặt nghi hoặc, tiếp theo Ngô Thế Huân nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo Mân Thạc, dùng hàm răng bén nhọn tinh tế liếm cắn trên vùng cổ lộ ra của Mân Thạc, sau đó ngẩng đầu nhìn phản ứng của cậu: "Giờ thì sao?"

"Tôi..." Loại tiếp xúc thân mật này không phải là lần một lần hai, nhưng lần này nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Ngô Thế Huân và gương mặt lạnh băng đã hoàn toàn biến mất, cảm giác với ngày xưa rất khác biệt. Điều này khiến nhịp tim cậu càng ngày càng đập nhanh hơn, ngay cả câu phản bác cũng không nói nên lời.

Thấy lần này Kim Mân Thạc không có ý cự tuyệt, Ngô Thế Huân vừa lòng gật gật đầu, trên gương mặt nở một nụ cười vươn hai tay ôm lấy Mân Thạc, lại tinh tế khẽ hôn lên gương mặt cậu rồi cất bước ôm Kim Mân Thạc về phía phòng ngủ. Mà lúc này Kim Mân Thạc mới tỉnh táo lại, hơi vùng vẫy bừa bãi trong lòng Ngô Thế Huân: "Thả tôi xuống, thả tôi xuống ngay."

Vốn là gương mặt tràn ngập nhu tình, vì những lời nói và hành động của Mân Thạc, ngay tức khắc khôi phục lại trạng thái lạnh băng ngày xưa: "Em chán ghét anh chạm vào em như thế sao?"

Không cảm giác được sự tức giận Ngô Thế Huân vừa phát ra, Kim Mân Thạc cúi đầu giải thích: "Tôi là đàn ông, anh cũng là đàn ông. Tôi bị anh ôm như vậy ra ngoài, nếu chạm mặt Lộc quản gia thì sao?" Tuy là cậu giống như phụ nữ nằm dưới thân Ngô Thế Huân tiếp nhận tất cả nhưng cậu không muốn ở trước mặt người khác, thứ tôn nghiêm còn sót lại không mấy của cậu bị chà đạp thêm.

Ngô Thế Huân thu lại biểu tình, trong ánh mắt khôi phục lại ôn nhu lúc nãy: "Lộc quản gia không có phân phó của anh thì sẽ không xuất hiện trong tầng này. Hơn nữa em là vợ của anh, anh ôm em là việc cần làm." Sau đó cúi đầu dịu dàng lưu lại một nụ hôn trên gương mặt Mân Thạc, thanh âm trầm thấp tràn đầy nhu tình ghé bên tai Kim Mân Thạc nhẹ nhàng nói: "Anh không chỉ muốn giống như bây giờ ôm em vào trong ngực, chờ đến khi chúng ta đều già cả rồi, anh cũng sẽ ôm em như vậy vào lòng, đưa em đi những nơi em muốn." Tiếp theo dịu dàng hôn lên hai má, trán, lông mày, mắt, mũi của Kim Mân Thạc vì ngượng mà càng ngày càng nóng, cuối cùng nụ hôn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cậu. Không xâm nhập, chỉ là đơn Kimần cùng chạm vào nhau, nghĩ muốn đem tình yêu sâu sắc truyền đạt đến Mân Thạc.

Nghe được những lời nói thâm tình của đối phương, Kim Mân Thạc cũng không phản kháng nữa mà thành thật nằm trong lòng Ngô Thế Huân. Từ trước tới nay cậu vẫn luôn mong chờ những lời nói tràn đầy tình cảm ấm áp này nhưng khi cậu thực sự nhận được thì lại có nhiều khác lạ. Tuy sự ấm áp vẫn còn lưu trong lòng nhưng hai người đều là đàn ông, hơn nữa mình vẫn là bị ép buộc, thật sự có thể hạnh phúc sao? Kim Mân Thạc hơi mơ hồ nhìn người đang gắt gao ôm chặt lấy cậu vào lòng. Giới tính thật sự rất quan trọng sao? Hay là vứt bỏ những thành kiến ban đầu của cậu, biết đâu sẽ nhận được hạnh phúc cậu khát vọng từ nhỏ...

Trong khoảng thời gian cậu trầm tư suy nghĩ, Ngô Thế Huân đã nhẹ nhàng buông Kim Mân Thạc nằm trên giường của hai người họ, cũng cởi hết quần áo của hai bên ra, trần như nhộng dính lại với nhau. Kim Mân Thạc vừa mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân vây lấy cậu ở phía trên, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, nhanh chóng nghĩ muốn dâng đôi môi của mình lên chạm vào môi Ngô Thế Huân. Vốn là một màn tình nồng nhưng do tốc độ của Kim Mân Thạc quá nhanh, trán cậu đập vào trán Ngô Thế Huân nên chấm dứt.

Ngô Thế Huân buồn cười nhìn Kim Mân Thạc nằm dưới thân đang xoa xoa trán, dùng bàn tay ấm áp đặt lên trán Kim Mân Thạc nhẹ nhàng xoa xoa giúp cậu: "Còn đau không?" Giọng nói dịu dàng khiến hai gò má Kim Mân Thạc càng thêm nóng rực.

Ngượng ngùng lắc đầu, vươn tay kéo lấy chăn phủ lên che cả gương mặt đỏ hồng của mình, không muốn cho Ngô Thế Huân nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Hành động này khiến ý cười của Ngô Thế Huân càng ngày càng lớn. Hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên ngực Kim Mân Thạc làm Kim Mân Thạc thốt lên những tiếng rên rỉ khó mà nghe thấy được. Ngô Thế Huân cũng nhân cơ hội này kéo tấm chăn trên mặt Kim Mân Thạc ra, bàn tay lướt xuống lối vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Đừng!" Kim Mân Thạc kinh động kêu một tiếng, phản xạ giữ chặt cổ tay Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nở nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ." Cho đến khi Kim Mân Thạc dần dần thả lỏng, Ngô Thế Huân mới trở lại cầm bàn tay Kim Tu. Mười ngón tay gắt gao đan vào nhau hợp thành một, hắn cúi đầu dùng môi mình nhẹ nhàng cọ cọ lên đôi môi của Kim Mân Thạc khiến cậu có một cảm giác kỳ quái hướng thẳng đến đại não, càng thêm vô lực nằm dưới thân Ngô Thế Huân. Nhìn phản ứng người bên dưới, Ngô Thế Huân cười cười, thanh âm trầm thấp dịu dàng, xứng với một câu: "Mân Thạc, anh yêu em." Khiến hai gò má Kim Mân Thạc đã hồng đến không thể hồng hơn được nữa.

Trước kia, mỗi lần nghe Ngô Thế Huân bày tỏ, Kim Mân Thạc luôn có cảm giác vô cùng bực mình nhưng lần này lại khiến lòng cậu có những thay đổi kì lạ. Cậu mở to đôi mắt, hai gò má hồng hồng nhìn nét mặt dịu dàng của Ngô Thế Huân, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Anh thật sự sẽ ở bên tôi đến già? Sẽ không rời bỏ tôi?"

Biết Kim Mân Thạc trước kia đều chỉ cô đơn một mình, Ngô Thế Huân đau lòng ôm Kim Mân Thạc vào trong ngực: "Anh sẽ làm vậy. Chẳng những kiếp này, nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, anh cũng sẽ ở bên em, sẽ không để em cô đơn như trước nữa."

Nghe lời cam đoan thâm tình của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, nhìn chằm chằm đôi mắt chân thật của Ngô Thế Huân: "Thật sự?"

"Ừ." Khẽ gật đầu, Ngô Thế Huân dùng giọng nói trầm thấp nhẹ giọng tiếp tục nói bên tai Mân Thạc: "Anh rất yêu em, rất yêu em, yêu đến mức so với tính mạng anh còn quan trọng hơn."

Lời bảo đảm của Ngô Thế Huân cùng với tình cảm ấm áp vô tận đều giữ trong ngực Kim Mân Thạc khiến Kim Mân Thạc lần thứ hai vụng về dùng đôi môi mình lấp đầy đối phương. Hai đôi môi quấn lấy nhau, hương vị tình dục nồng đậm tràn ngập trong không khí.

Nhẹ nhàng đỡ Kim Mân Thạc nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, một đêm triền miên từ đó bắt đầu...

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Ngô Thế Huân nghiêng người nằm cạnh Kim Mân Thạc đang say giấc, một tay chống đỡ đầu, tay kia nhẹ nhàng lướt trên những đường nét ở gương mặt Mân Thạc, nụ cười dịu dàng từ đầu đến cuối lưu lại trên gương mặt Ngô Thế Huân, giống y như một cậu nhóc học sinh vừa mới biết yêu, luôn luôn hôn lên mặt Mân Thạc. Không biết qua bao lâu, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng xuống giường, mở ngăn tủ bên giường ra lấy một kẹp văn kiện ở trong đó. Mở văn kiện, bên trong là một số tờ giấy được đánh máy và in ra, trên mặt giấy có rất nhiều dấu bút đỏ chăm chỉ viết vẽ trên đó.

"Xem ra bản 100 điều vợ chồng ở chung này thật sự có thể thay đổi được quan hệ của chúng ta." Hai ngày trước, Độ Khánh Thù gửi e-mail cho hắn, nói cái này có thể thay đổi được quan hệ của hắn với Mân Thạc. Mới đầu hắn cũng không tin , không ngờ rằng khi dùng thử mấy điều lại nhận được kết quả ngoài dự liệu thế này. Nghĩ đến nụ hôn vụng về của Kim Mân Thạc lúc nãy làm cho ý cười của Ngô Thế Huân càng thêm nồng đậm. Gập văn kiện lại đặt về chỗ cũ, hắn trở lại giường ôm lấy Mân Thạc, tiến vào mộng đẹp...

Mặt trời chiếu rọi trên cao, Kim Mân Thạc mới mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng, nhìn thấy Ngô Thế Huân không có bên cạnh, trong đáy lòng cậu hơi thất vọng. Thở dài một hơi, vừa định ngồi dậy thì cả người bủn rủn vô lực khiến cậu nằm lại trên giường. Phía sau vì vừa động mà đau đớn khiến cậu nhớ lại buổi tối hôm qua, gương mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt biến thành đỏ rực.

"Thức rồi à?" Ngô Thế Huân Thế một bộ quần áo thoải mái, bưng một ly sữa, không biết xuất hiện từ lúc nào ở trước giường Mân Thạc.

"Uống ly sữa trước đi." Hắn nhẹ nhàng nhấc chăn lên.

"...Được." Cậu vừa nói xong thì đã được đối phương nâng thân thể dậy, tựa vào ngực Ngô Thế Huân, tiếp theo Kim Mân Thạc vẻ mặt đỏ bừng hỏi: "Hôm nay chúng ta đến cô nhi viện vào lúc nào?"

"Không thể..."

"Tại sao?" Nghe Ngô Thế Huân từ chối, Kim Mân Thạc có phần kích động lớn tiếng chất vấn. Rõ ràng hôm qua đã đồng ý, còn để cho hắn...

Vẻ mặt ôn hòa tươi cười của Ngô Thế Huân không biến mất, ngược lại dịu dàng cầm bàn tay mát lạnh của Kim Mân Thạc nắm trong lòng bàn tay mình: "Mân Thạc, lần sau phải nghe anh nói cho hết. Anh nói không thể đi vào hôm nay vì buổi tối chúng ta đi tham dự đại thọ 80 tuổi của ông nội Độ Khánh Thù. Ngày mai chúng ta đến cô nhi viện Dũ Tâm."

"...Được, vừa rồi...xin lỗi..."

Nhẹ nhàng hôn lên trán Mân Thạc, Ngô Thế Huân ôn nhu nói: "Không sao, em nghỉ ngơi đi. Một lát nữa anh sẽ gọi em." Nói xong để Kim Mân Thạc thoải mái nằm lại trên giường, bàn tay vẫn siết chặt lấy tay Ngô Thế Huân khiến trái tim chìm nổi của Kim Mân Thạc cũng an tâm rất nhiều.

"...Ừm." Cảm giác Ngô Thế Huân bây giờ và Ngô Thế Huân trước đây có phần khác biệt, nhưng kiểu thay đổi này khiến Kim Mân Thạc cảm thấy được cậu ở chung với Ngô Thế Huân bây giờ rất thoải mái.

"Ngủ đi." Thanh âm ôn hòa giống như một bài hát ru khiến Kim Mân Thạc bất giác tiến vào mộng đẹp...

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn về phía Tây mà Ngô Thế Huân vẫn nắm lấy tay cậu đang xem văn kiện. Phát hiện Kim Mân Thạc tỉnh dậy, hắn buông văn kiện xuống, đứng dậy hôn lên môi Kim Mân Thạc một chút.

"Thức dậy thôi. Ăn một chút gì đó rồi chúng ta đến nhà Độ Khánh Thù."

"Ừ." Cảm thấy tinh thần tốt lên nhiều lắm, Kim Mân Thạc mỉm cười trả lời, liền được Ngô Thế Huân đỡ ngồi dậy. Cậu duỗi thắt lưng, thấy thân thể cũng không quá khó chịu.

Ăn cơm xong, Thế âu phục Lộc quản gia chuẩn bị cho cậu với Ngô Thế Huân rồi lên xe của hắn đến nhà lớn của Độ gia. Khi đến Độ gia thì màn đêm cũng đã buông xuống. Kim Mân Thạc vừa mới xuống xe thì thanh âm của Độ Kiệt, người chưa tới tiếng đã tới trước rơi vào tai cậu: "Mân Thạc, Ngô đại ca, sao giờ hai người mới đến." Vừa định bổ nhào vào người Kim Mân Thạc thì nó đã bị Độ Khánh Thù đứng ở phía sau túm cổ áo, xách sang một bên.

"Hai người đến rồi. Vào chào hỏi ông nội đi thôi, lúc nãy ông nội vừa nhắc vì sao cậu còn chưa đến."

Hơi thở Ngô Thế Huân lại biến về bộ dáng lạnh băng, gật gật đầu với Độ Khánh Thù, rồi quay đầu, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên ôn nhu vô cùng, dịu dàng dắt tay Mân Thạc: "Đi thôi, Mân Thạc."

Đối với gương mặt biến hóa của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc không biết phản ứng thế nào cho nên ngơ ngác đáp lại: "A, ừ."

Độ Kiệt bị lãng quên ở một bên, úp sấp trên bả vai Độ Lạc, thấp giọng hỏi: "Này anh, Ngô đại ca học được cách biến sắc mặt khi nào vậy?"

Độ Khánh Thù bóp mũi em trai anh, bất đắc dĩ lắc đầu: "Suỵt! Nói ít thôi, cẩn thận mày bị Ngô đại ca của mày chỉnh đốn thì ông anh đây cũng không giúp được gì đâu."

"Lại uy hiếp em..." Độ Kiệt le lưỡi bướng bỉnh, liền biết điều ngậm miệng, không nói nữa.

Chương 12.

Ngô Thế Huân dẫn Kim Mân Thạc đi tới bên cạnh Độ Hoành Vân đang đưa lưng về phía họ nói chuyện phiếm với một vài người bạn: "Độ gia gia, sinh nhật vui vẻ." Hai nhà Ngô Độ bọn họ vẫn luôn là thế giao cho nên hắn rất tôn kính ông cụ này.

Nghe được giọng nói của Ngô Thế Huân, Độ Hoành Vân xoay người cười ha hả: "Ha ha, A Huân, lâu nay cháu không đến đây. Lần trước cháu kết hôn, ta còn đang nghỉ dưỡng ở Mỹ cho nên không tham dự được hôn lễ của cháu. Vừa hay lần này để cho ta ngắm kỹ vợ cháu lớn lên như thế nào nào."

Ngô Thế Huân kéo Kim Mân Thạc đang ở phía sau người hắn lên trước: "Cậu ấy chính là vợ của cháu, Kim Mân Thạc."

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt của Mân Thạc, ánh mắt Độ Hoành Vân vì kinh hách mà trừng lớn: "A...A Duyến?"

Anh em họ Độ đi theo tới, nghe thấy lời ông nội nói, đều nhíu mày nói: "A Duyến? Không phải là tên thân mật ông nội gọi bà nội sao?"

"Độ gia gia, cậu ấy là vợ của cháu, không phải là A Duyến như lời của ngài." Đối với ánh mắt quá mức chăm chú nhìn Kim Mân Thạc của Độ Hoành Vân, Ngô Thế Huân có chút không vui.

"Nhưng mà, rất giống, rất giống, thực sự giống nhau như đúc...Cháu là Kim Mân Thạc sao?"

Bị Độ Hoành Vân nhìn chằm chằm có phần không được tự nhiên, Kim Mân Thạc miễn cưỡng hơi nhếch khóe miệng: "Vâng, Độ gia gia, chào ngài. Cháu là Kim Mân Thạc, ngài gọi cháu là Mân Thạc thì được rồi."

"Cháu và phu nhân của ta, rất giống nhau..." Độ Hoành Vân bất giác vươn tay nghĩ muốn vuốt mái tóc mềm mại của Mân Thạc, tay còn chưa chạm tới người thì Ngô Thế Huân đã bước lên phía trước, che Kim Mân Thạc lại đằng sau.

"Độ gia gia, cháu nói lại một lần nữa. Cậu ấy là vợ cháu chứ không phải phu nhân của ngài." Thái độ lạnh băng khiến Độ Hoành Vân tuy đã trải qua sóng to gió lớn cũng bất giác rùng mình.

"Ta biết, nhưng thật sự quá giống..." Độ Hoành Vân rút tay lại, ánh mắt vẫn chưa từ bỏ ý định, tràn ngập hoài niệm tiếp tục nhìn chằm chằm Mân Thạc.

Con của Độ Hoành Vân – Độ Phong, đứng ở xa xa đang chiêu đãi khách nhìn thấy bộ dáng cha có phần kích động nên lo lắng đi tới: "Ba, ba làm sao vậy?" Nhìn ánh mắt cha nhìn thẳng về phía trước không để ý tới ông, nghĩ muốn quay đầu hỏi hai đứa con xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả...

"Mẹ!"

"A?" Một bậc bề trên đã qua tuổi 50, nhìn thấy mình lại gọi là 'Mẹ', mà mình lại là đàn ông. Cho dù là ai thì cũng muốn chui đầu vào đất không muốn đi ra huống chi là Kim Mân Thạc da mặt luôn mỏng. Nhưng cũng vì lễ phép, Kim Mân Thạc cúi người: "...Bác Vương, chào bác."

Đa số khách khứa đều vì giọng kinh động vừa rồi của Độ Phong mà nhìn về phía họ. Thấy tình huống này, Độ Khánh Thù chỉ có thể hạ giọng nhắc nhở: "Ông nội, ba, chúng ta vào phòng sách nói tiếp đi! Nơi này không thích hợp nói chuyện riêng."

"Được, ba, chúng ta đến phòng sách rồi nói, ba..." Độ Phong gọi vài lần, Độ Hoành Vân vẫn cứ đứng tại chỗ không động đậy, cũng không lên tiếng trả lời, chỉ không dời mắt nhìn Mân Thạc.

Chịu đựng Ngô Thế Huân không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh băng, cùng với ánh mắt mọi người nhìn cậu, Kim Mân Thạc chỉ có thể bất chấp, ngẩng đầu nhìn Độ Hoành Vân nói: "...Độ gia gia, chúng ta đến phòng sách được không?"

Thấy Kim Mân Thạc nói chuyện với mình, Độ Hoành Vân vội vàng hồi hồn lên tiếng trả lời: "Được."

Nhìn thái độ Độ Hoành Vân đối với Mân Thạc, Ngô Thế Huân nhíu mày không vui, dắt tay Mân Thạc, dẫn đầu đi đến phòng sách, mà đi theo sau chính là người nhà họ Độ có liên quan.

Độ Kiệt đi ở sau cùng giữ chặt tay áo của anh trai, nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao ông nội lại trở thành nghe lời như vậy?"

"Suỵt!" Độ Khánh Thù lấy tay khẽ cốc đầu đứa em: "Mày không nói thì không ai nghĩ mày câm đâu."

"A, biết rồi." Bĩu môi, xoa trán bị anh cốc nhưng nó rất buồn bực. Tính tình ông nội luôn nổi tiếng là ngang ngược, hôm nay làm sao lại nghe lời như vậy.

Cửa phòng sách vừa đóng, Độ Kiệt nhịn không được nên là người đầu tiên đặt câu hỏi: "Ông nội, hình dáng bà nội thật sự cùng với Kim Mân Thạc giống nhau như đúc sao? Vậy bà nội không phải là có bộ dáng giống đàn ông chứ?"

"Bà nội cháu năm đó là người đẹp thanh nhã có tiếng, nhưng hồi đó vì cùng ta dốc sức xây dựng xí nghiệp Độ thị này, để tiện cho việc hoạt động, mỗi ngày đều phải mặc quần áo con trai theo ta đi mọi nơi để làm ăn." Hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt Độ Hoành Vân lại nhìn về phía Mân Thạc.

"A, trách không được lần đầu tiên nhìn thấy Kim Mân Thạc cảm giác cậu ấy rất quen. Hóa ra là giống bà nội." Nhớ rõ lần đó ngồi trong phòng sách của Ngô Thế Huân, nhìn thấy ảnh Kim Mân Thạc còn dẫn tới cơn ghen của Ngô Thế Huân.

"Bà nội không phải đã qua đời cách đây rất lâu rồi sao? Làm sao mà anh nhận được?" Độ Kiệt buồn bực vò đầu. Nó không có bất cứ ấn tượng gì về bà nội cả. Không phải lúc ba còn rất nhỏ, bà nội đã qua đời rồi sao? Như thế nào mà anh lại biết hình dáng của bà nội?

"Lúc còn nhỏ anh đã nhìn ảnh một lần. Ông nội nói, bà nội khi còn sống không thích chụp ảnh, chỉ có tấm ảnh kia cho nên hết sức trân trọng. Em không thấy cũng là bình thường thôi." Đối với đứa em trai trong đầu luôn nhồi một đống câu hỏi này, Độ Khánh Thù cũng đành chịu Kima.

"Hình dáng giống như vậy, có phải là con cháu ông nội và bà nội lưu lại bên ngoài năm đó không?"

"Không thể nào. Bà nội chỉ có hai người con trai là ba và chú hai. Em quên là sau khi ba mười tuổi bà nội vì sinh chú hai mà xuất huyết quá nhiều nên qua đời còn gì?"

"Cậu ấy thật giống mẹ." Độ Phong cũng đang đắm chìm trong những kí ức ngày xưa, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Mân Thạc cũng có nhiều hoài niệm.

Không muốn ở chỗ này tranh luận những điều nhàm chán rối rắm, Ngô Thế Huân đứng che trước mặt Mân Thạc, ngăn ánh mắt trộn lẫn quá nhiều tình cảm của người nhà họ Độ dồn lên người Mân Thạc: "Độ gia gia, gần đây thân thể Kim Mân Thạc không được thoải mái cho lắm, cháu dẫn cậu ấy trở về trước."

"A? Mân Thạc, làm sao cháu không thoải mái? Khánh Thù, cháu nhanh đến nhìn xem." Nghe lời nói của Ngô Thế Huân, Độ Hoành Vân có phần khẩn trương gọi đứa cháu trai lớn. Lão hồ ly bình thường thì khôn khéo chết người, giờ một chút cũng không nghe ra giọng điệu không vui trong lời nói của Ngô Thế Huân.

"Không cần, cáo từ." Vừa dứt lời, Ngô Thế Huân liền kéo Kim Mân Thạc đi ra ngoài. Lửa giận ẩn giấu, kẻ sáng suốt vừa nhìn đã biết.

Cố tình không chú ý đến sự tức giận của Ngô Thế Huân, Độ Hoành Vân mở miệng muốn xóa suy nghĩ mang Kim Mân Thạc về trong đầu Ngô Thế Huân: "Vậy ở đây nghỉ một đêm đi, Độ Khánh Thù cũng có thể giúp Kim Mân Thạc kiểm tra thân thể. Hơn nữa ta với Kim Mân Thạc rất hợp duyên, ở đây vài ngày cùng với ông lão này đi."

"Thôi khỏi đi. Độ gia gia, cháu không thích lặp lại những lời mình đã nói, nhưng vì ngài là trưởng bối cho nên cháu nhắc nhở ngài một lần nữa. Kim Mân Thạc là vợ của Ngô Thế Huân cháu, cho dù cùng với hình dáng của phu nhân ngài giống nhau như đúc thì xin cũng đừng quên cậu ấy là của cháu, chỉ của một mình cháu." Lời nói vừa dứt, tay hắn liền chế ngự gáy Mân Thạc, ngập tràn sự chiếm hữu hôn lên môi Kim Mân Thạc trước mặt tất cả mọi người ở đây.

Nụ hôn trở tay không kịp này khiến Kim Mân Thạc ngớ ra một lúc, nhưng ý thức được đây là bên ngoài Ngô gia, lại bị ôm hôn trước mặt mọi người nên mặt mũi Kim Mân Thạc đỏ ửng hết lên. Cậu muốn giãy ra nhưng chợt phát hiện mình đã sớm bị Ngô Thế Huân vây hãm trong ngực hắn, không thể nhúc nhích được chút nào.

Đến khi Kim Mân Thạc sắp thiếu dưỡng khí, Ngô Thế Huân mới rời đôi môi của cậu, yêu thương ôm lấy Kim Mân Thạc đang thở hổn hển vào trong lòng: "Thấy rồi chứ? Cậu ấy là của cháu. Cho dù là ngài, lần sau còn dùng ánh mắt không nên có nhìn chăm chú vào Kim Mân Thạc thì cháu sẽ làm cho ngài phải trả giá đến đau đớn thê thảm đấy." Lộ ra vẻ uy hiếp lạnh băng thấu đến tận xương cốt, Độ Hoành Vân là người nắm giữ xí nghiệp Độ thị đã nhiều năm cũng có phần không rét mà run.

Tuy rằng lời nói Ngô Thế Huân có phần sắc nhọn lại vô lễ nhưng Độ Hoành Vân không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ: "Vậy hai đứa trở về đi. Có thời gian thì cùng Kim Mân Thạc đến thăm ông già mạo điệt chi niên này (80, 90 tuổi)." Ngô Thế Huân là đứa trẻ ông đã nhìn thấy nó lớn lên, trưởng thành, nó như cháu trai của ông vậy. Ông hiểu tính cách đã nói là làm của nó, cũng hiểu rất rõ ràng mức độ nó coi trọng Mân Thạc, nó đã có thể thật sự hiểu được đâu mới là người mình cần nhất, ông thực lòng vui vẻ cho Ngô Thế Huân.

"Độ gia gia, cháu sẽ đến..." Lời tạm biệt còn chưa nói xong, Kim Mân Thạc đã bị Ngô Thế Huân ép buộc lôi đi.

Đi ra bãi đỗ xe, Kim Mân Thạc dùng sức giật lại cổ tay bị Ngô Thế Huân siết chặt: "Này, anh như vậy thật không lễ phép..."

"Mân Thạc, trong mắt của em, chỉ được phép có một mình anh." Giọng nói bá đạo khiến Kim Mân Thạc ngây ngốc một lát, yên bình vài ngày, cậu đã quên thân phận của mình và bản tính của Ngô Thế Huân.

Nhìn Kim Mân Thạc đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, trong lòng Ngô Thế Huân có phần bất an. Vươn tay giữ lấy cằm Mân Thạc, chạm đôi môi của mình lên đôi môi của cậu: "Anh...Buông...Ưm...Buông...".

Không để ý đến sự chống cự của Mân Thạc, Ngô Thế Huân như là muốn cướp đoạt tất cả, dùng sức mút lấy, cho đến khi Kim Mân Thạc thiếu khí lần thứ hai mới lưu luyến rời đôi môi sưng đỏ của cậu ra.

Đây không giống tác phong làm việc ngày thường trên thương trường của hắn. Nhưng chỉ cần một ngày Kim Mân Thạc tỏ thái độ bất hòa với hắn, tim hắn đều vượt qua mức bàng hoàng.

Đối với hành động hôn đột ngột của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc cảm thấy rất bực mình nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn lại khiến cho một câu trách cứ Kim Mân Thạc cũng không thốt lên lời. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm ban đêm tràn ngập cảm giác mát rượi. Ngô Thế Huân ôn nhu dắt tay Mân Thạc: "Chúng ta về nhà thôi."

'Nhà', một từ thật ấm áp, cũng làm cho trái tim Kim Mân Thạc ấm dần lên, cùng với nhiệt độ từ lòng bàn tay Ngô Thế Huân truyền đến, sự ớn lạnh xung quanh bị xua tan đi cũng làm trong lòng Kim Mân Thạc có một ít mơ hồ lẫn lộn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro