Quyển I: Chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu rọi khắp nơi, Kim Mân Thạc đã bị Ngô Thế Huân nhẹ giọng đánh thức, bị trang điểm từ đầu đến cuối trong tình trạng hai mắt buồn ngủ mơ màng, hoàn toàn không có cảm giác gì hết. Cậu chỉ biết hiện giờ mình rất muốn ngủ. Khi thực sự tỉnh táo, đầu tóc đã được cắt sửa gọn gàng, Thế một áo đuôi én màu trắng chỉnh tề nhưng có hơi thiên về trung tính, ánh mắt mờ mịt bị ôm trong lồng ngực Ngô Thế Huân đang hạnh phúc tươi cười. Mà trên người đối phương cũng Thế một áo đuôi én màu trắng như thế, nhưng bộ này so với bộ mình Thế trên người có vẻ nam tính hơn. Đây là có chuyện gì vậy?

"Thật vừa người."

"A?"

"Độ Khánh Thù nói hiện giờ thân thể không có vấn đề gì. Nếu em mệt hoặc không thoải mái thì phải nói cho anh biết."

"Được. Nhưng hôm nay là ngày gì?" Thân thể đúng là so với đêm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Hẳn là không phải ngày lễ gì đi, vì sao phải ăn Thế long trọng như thế.

"Hôm nay là một ngày rất hạnh phúc." Nói xong Ngô Thế Huân càng ôm Kim Mân Thạc chặt hơn, cúi đầu thân tình khẽ hôn một cái.

"A?" Kim Mân Thạc mặt nhăn mày nhíu nghi hoặc. Cậu vẫn không hiểu, Ngô Thế Huân hôm nay dường như thay đổi thành người khác, thay đổi đến không hiểu ra sao nữa.

"Chúng ta đi xuống thôi. Hiện tại có rất nhiều khách khứa ở dưới đang chờ chúng ta." Khoác tay lên bờ vai gầy của Mân Thạc, thân mật ôm lấy cậu đi xuống dưới lầu.

"A, được." Vẫn có phần không quen với sự ôn nhu của Ngô Thế Huân, cùng với động tác quá mức thân mật này, Kim Mân Thạc bất giác muốn tránh xa cánh tay đối phương. Nhưng cậu lại không hề có khí lực để có thể thực hiện mong muốn này.

"Làm sao vậy?" Nghĩ rằng Kim Mân Thạc không thoải mái, Ngô Thế Huân dừng bước, ánh mắt thân thiết nhìn làm Kim Mân Thạc lại càng không được tự nhiên.

"Không có việc gì."

"Vậy đi xuống đi."

"Ừ."

Khi đến đầu cầu thang, Kim Mân Thạc chợt nghe thấy tiếng nhạc thanh nhã thoải mái vờn quanh toàn bộ căn phòng. Ngô Thế Huân buông cánh tay đặt trên vai Kim Mân Thạc xuống, ôn nhu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, cùng cậu từ từ đi xuống phía dưới.

"Oa, Ngô đại ca, đây là Ngô đại tẩu nha! Em là em trai của Độ Khánh Thù, tên là Độ Kiệt. Rất vui được quen biết anh." Nhìn thấy hai người vừa mới xuống cầu thang, Độ Kiệt liền bổ nhào ra, cướp lời chào hỏi của anh trai Độ Khánh Thù với người nghe nói đã lâu nhưng chưa gặp mặt này.

"Chào em, anh là Kim Mân Thạc. Anh cũng rất vui có thể quen biết với em. Em gọi anh Kim Mân Thạc là được." Miễn cưỡng tác động khóe miệng có chút cứng ngắc, cậu cũng không phải là không thích cậu bé cởi mở khoảng mười bảy, mười tám tuổi trước mắt này mà là không chấp nhận được cách xưng hô đối phương gọi mình.

"Được, Mân Thạc." Độ Kiệt từ lần đầu tiên nhìn thấy đã muốn kết bạn với Mân Thạc. Nó cảm thấy được trên người Kim Mân Thạc có một hơi thở đặc biệt làm người khác thấy thoải mái, cùng với những người nó đã từng tiếp xúc, hoàn toàn bất đồng.

"Chúc mừng hai người." Phác Xán Liệt vẫn một tay ở túi quần, một tay cầm li rượu, vô cùng anh tuấn nhìn chằm chằm vào Kim Mân Thạc và Ngô Thế Huân.

"A?" 'Chúc mừng' là ý gì vậy?

"Cám ơn." Ngô Thế Huân ôn hòa nở nụ cười hạnh phúc, bàn tay nắm tay Kim Mân Thạc siết thật chặt.

"Oa, băng sơn cũng đến thời điểm có ánh mặt trời." Độ Khánh Thù đang ở một bên tán gẫu với bạn bè đi đến, giễu cợt Ngô Thế Huân vốn rất ít khi tươi cười.

"Tôi có thể hỏi một chuyện được không?" Biểu tình và lời nói của mọi người đều có chút là lạ. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có chuyện gì về cậu mà cậu lại là người duy nhất cái gì cũng không biết hay không?

"Sao vậy?" Ánh mắt ôn nhu của Ngô Thế Huân chăm chú nhìn Mân Thạc.

"Hôm nay là sinh nhật anh sao?"

"Mân Thạc, hôm nay là anh cùng..." Độ Kiệt vừa định chen vào nói đã bị Ngô Thế Huân cắt ngang.

"Hôm nay là hôn lễ của em và anh." Ánh mắt Ngô Thế Huân ôn nhu, trả lời đầy nghiêm túc.

"Hôn...hôn lễ? Hôn lễ gì?" Hôn lễ của ai?

"Hôn lễ của hai chúng ta."

"Không thể nào!" Không thể, không thể, chẳng lẽ văn kiện ngày đó cậu ký tên là...

"Em và anh đã là vợ chồng hợp pháp, hôm nay chẳng qua là hình thức mà thôi."

"Không...không đâu." Tại sao có thể như thế, sẽ không phải đâu. Sắc mặt Kim Mân Thạc trắng bệch, cả người lạnh băng. Dùng hết sức lực có thể vùng khỏi tay Ngô Thế Huân, cất bước lao ra ngoài cửa.

"Em đi đâu?" Kim Mân Thạc mới chạy đến cửa đã bị Ngô Thế Huân bắt được, dùng sức kéo vào lòng mình.

"Tôi phải đi khỏi đây!" Thân thể yếu ớt vì giận dữ mà hơi run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững đành dựa vào người Ngô Thế Huân.

"Em là vợ của anh. Em không có tư cách rời khỏi nơi này." Nhíu mày không vui, Ngô Thế Huân gắt gao siết chặt Kim Mân Thạc trong ngực mình.

"Không, không phải. Tôi không phải là vợ của anh. Tôi là đàn ông. Tại sao phải gả cho anh?"

"Bởi vì em là của anh." Ánh mắt Ngô Thế Huân đang nhu hòa trong nháy mắt lại khôi phục vẻ băng lãnh ngày xưa.

"Ngô Thế Huân, anh là đồ điên." Dùng chút khí lực cuối cùng lớn tiếng hét lên, thanh âm át cả tiếng nhạc hoa lệ và tiếng mọi người nói chuyện với nhau. Tất cả khách khứa đều lẳng lặng nhìn về phía bên này.

"Vì em mà điên." Một trận trời xoay đất chuyển, Ngô Thế Huân ôm ngang người Kim Mân Thạc đi lên trên bục cao được dựng hoa lệ nhất phòng khách, ôm chặt Kim Mân Thạc đang không ngừng giãy dụa vào trong lòng.

"Cậu ấy chính là người ta quyết định yêu thương suốt đời này." Nói xong lạnh lùng nhìn quét một lần khách khứa đứng ở dưới, không phải là thông báo, mà chính là lời cảnh cáo.

Ánh mắt lạnh như băng của Ngô Thế Huân làm cho khách khứa tỉnh táo lại sau một hồi kinh ngạc, cùng nâng chén: "Chúc hai người hạnh phúc."

Chương 8.

Âm nhạc lại vang lên lần thứ hai, mọi người coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp tục tán gẫu với nhau. Mà Kim Mân Thạc cũng bình tĩnh một chút, lẳng lặng nằm trong ngực Ngô Thế Huân, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ. Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên mi mắt ướt át của cậu, thanh âm lại khôi phục nét ôn hòa chỉ dành cho Mân Thạc: "Em yêu anh cũng được, hận anh cũng được, anh chỉ muốn em Thuộc về anh." Mân Thạc, anh chỉ muốn em Thuộc về anh, vô luận phải làm cho em đau đớn bao nhiêu, anh cũng không buông tay.

"Thả tôi xuống." Từ ngày đầu tiên bị tù hãm lẽ ra cậu nên hiểu được, sự tồn tại của Ngô Thế Huân đã định trước cậu không có quyền lựa chọn nữa rồi.

Bình tĩnh nhìn thoáng qua người trong lòng, Ngô Thế Huân thỏa hiệp buông Kim Mân Thạc xuống đất, giúp cậu đứng vững.

"Tôi hận anh."

Bàn tay Ngô Thế Huân đút trong túi quần dừng một chút, hờ hững trả lời: "Anh biết." Lấy hộp gấm ra, cầm một chiếc nhẫn trong đó đeo vào ngón áp út của Mân Thạc. Kim Mân Thạc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, kim cương tỏa sáng lấp lánh như đang cười nhạo cậu, tỏa ra quang mang cường đoạt.

Lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp ra, Ngô Thế Huân mở lòng bàn tay Kim Mân Thạc đặt nó vào đó: "Mân Thạc." Trong ánh mắt vô thức hòa thêm chút chờ mong.

Kim Mân Thạc ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong bàn tay mình, sắc mặt tái nhợt cười cười: "Ngô Thế Huân, anh thật sự yêu tôi sao?"

"Anh yêu em." Anh sẽ yêu em hơn cả yêu chính mình.

"Tôi là đàn ông."

"Anh không quan tâm."

"Nhưng tôi quan tâm."

"Em sẽ dần dần chấp nhận sự thật này." Trong ánh mắt tràn nhập nhu tình, hoàn toàn không có khẩu khí không rét mà run khi nhắc đến chuyện này trước kia. Trái lại, lại có một loại thâm tình không gì sánh được.

Dì ở cô nhi viện đã từng bảo, ánh mắt con người sẽ không nói dối. Bản thân mình phải chăng nên tin tưởng hắn một lần. Thế nhưng, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trong tay, tuyên bố rõ ràng từ hôm nay trở đi, thân phận của cậu – Kim Kim Mân Thạc là vợ của Ngô Thế Huân, một thân phận của phụ nữ. Nhận thức này làm cậu nghẹt thở.

Nhẹ nhàng cầm bàn tay Ngô Thế Huân đặt trong lòng bàn tay mình, chầm chậm đeo chiếc nhẫn vào ngón tay hắn. Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi trên bàn tay lạnh lẽo của đối phương. Nhìn thấy nét bi thương trong mắt Mân Thạc, ánh mắt Ngô Thế Huân vốn dĩ luôn luôn lạnh lùng cũng ánh lên sự ảm đạm.

"Mân Thạc." Thanh âm nhàn nhạt nhưng hàm chứa tình ý nồng đậm, hôn lên đôi môi lạnh lẽo mềm mại của Mân Thạc. Không có xâm nhập, chỉ đơn Kimần là chạm lên, nhẹ nhàng dán vào nhau. Mân Thạc, anh thật sự yêu em, có lẽ cách yêu của anh quá mãnh liệt, nhưng...Anh yêu em.

"Tôi...hận anh." Rời khỏi đôi môi của đối phương, thanh âm ôm đầy nỗi hận của Kim Mân Thạc truyền vào tai Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân khiến cậu không có tự do, không có tôn nghiêm, thay đổi cuộc sống của cậu, bắt cậu nhận những thứ cậu không muốn.

Cậu làm sao có thể không hận?

"Chỉ cần anh yêu em là được rồi." Ôm chặt lấy Kim Mân Thạc vào lòng, giống như trói buộc cả đời, quấn cùng một chỗ.

Thế nhưng tôi không yêu anh...

"Ôi, phu nhân của Ngô tiên sinh hóa ra trông như thế này sao?" Một cô gái xinh đẹp Thế lễ phục màu đỏ hoa lệ tôn lên dáng hình cao ráo duyên dáng, bước đi thanh nhã vừa khinh thường đánh giá Mân Thạc, vừa đi đến chỗ họ. Hừ, còn tưởng là thiên tiên mỹ nữ gì, hóa ra chỉ là một nam nhân diện mạo bình thường.

"Âu Dương Tâm, phu nhân của ta diện mạo như thế nào đi chăng nữa, dường như không có quan hệ gì với ngươi." Nghe thấy từ 'phu nhân' này, Kim Mân Thạc bất giác giật mình muốn tránh nhưng vẫn bị Ngô Thế Huân vây chặt trong ngực.

"Làm sao lại không quan hệ. Tôi thích anh, muốn gả cho anh. Điều kiện tôi tốt như vậy anh không chọn lại đi cưới thằng đàn ông đáng ghét tầm thường này." Cô muốn dáng có dáng, muốn dung mạo có dung mạo, có điểm nào kém quỷ bệnh lao trong lòng Ngô Thế Huân kia?

"Bởi vì ta yêu cậu ấy, không yêu ngươi." Ngô Thế Huân sắc mặt lạnh băng, đối với lời nói của Âu Dương Tâm có phần không hài lòng.

"Anh không có mắt nhìn."

"Ta có mắt nhìn hay không, không phải là chuyện ngươi có thể quyết định." Cúi đầu hôn lên trán Mân Thạc, trong mắt vẫn ánh lên ôn nhu. Toàn bộ những hành động này làm Âu Dương Tâm ở một bên ghen tị đến méo mó gương mặt xinh đẹp.

"Nhất định là mày đã dùng tà Thuật kỳ quái gì mê hoặc Ngô đại ca cho nên anh ấy mới cưới mày." Nói xong, không chú ý đến lễ nghi, vươn tay muốn túm đánh Kim Mân Thạc trong lòng Ngô Thế Huân. Bàn tay còn chưa kịp chạm đến đã bị hai bàn tay cứng như thép siết lại. Từ cổ tay nhìn lên, là Phác Xán Liệt không biết đã tới từ khi nào, và Ngô Thế Huân vẻ mặt lạnh lùng.

"Đừng có ý định rước lấy cơn thịnh nộ của ta, hậu quả nhà Âu Dương các ngươi gánh vác không nổi đâu." Căm ghét hất tay Âu Dương Tâm ra, ánh mắt rét căm của Ngô Thế Huân còn chứa sát khí. Loại khí thế này khiến cho bông hoa phòng ấm – Âu Dương Tâm e ngại té ngã trên mặt đất.

"Ngô tiên sinh, Phác tiên sinh, con bé không hiểu chuyện đều do tôi nuông chiều nó sinh hư. Xin hai vị đừng tức giận. Khi trở về tôi nhất định sẽ giáo huấn nó lại." Nhìn thấy tình hình không bình thường, Âu Dương Văn đang đứng ở xa cùng người khác nói chuyện phiếm bước nhanh lại, nâng đứa con gái đang chật vật trên mặt đất dậy, vội vàng nhận lỗi với hai người cao cao tại thượng này. Dù sao việc làm ăn của bản thân mình còn dựa vào họ mới có thể tồn tại được.

"Âu Dương tiên sinh, Âu Dương tiểu thư, mời bên này." Lộc quản gia xuất hiện đúng lúc, vô cùng lễ phép 'mời' cha con nhà Âu Dương ra phòng lớn, việc này cũng khiến Âu Dương gia mất hết mặt mũi. Nhưng có giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể đỏ mặt rời đi.

Nghe nói từ ngày hôm sau tất cả công ty của nhà Âu Dương bắt đầu thua lỗ tổn hại, song đấy là chuyện sau này hãy nói.

"Cảm ơn Phác tiên sinh." Chịu đựng cơn đau đầu hơi nhức nhối, Kim Mân Thạc nhàn nhạt nói lời cảm tạ. Tuy là từ chối lễ phép nhưng cũng làm cho Ngô Thế Huân hơi bất mãn, bàn tay đặt trên lưng Kim Mân Thạc càng sử dụng thêm lực.

"Không cần khách khí." Nhìn cánh tay trên lưng Mân Thạc, ánh mắt Phác Xán Liệt chỉ dừng qua một chút liền không nói gì xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng bước đi của Xán Liệt, ánh mắt Ngô Thế Huân cũng thay đổi càng trở nên thâm thúy.

Xoay Kim Mân Thạc trong lòng, mắt hướng lên hắn, trên gương mặt hiện lên một tia ớn lạnh rét buốt: "Em là vợ của anh, cho nên trong lòng chỉ được phép có một mình anh." Khẩu khí ra lệnh bất giác truyền ra từ miệng Ngô Thế Huân khiến Kim Mân Thạc sắc mặt đã không tốt lại càng thêm tái nhợt.

Mà thanh âm phản kháng của Kim Mân Thạc không có bật ra như ý nguyện. Ý thức của cậu càng ngày càng xa. Chỉ nghe thấy một tiếng gọi tràn đầy lo lắng, lúc sau liền đón lấy bóng tối mơ hồ.

"Mân Thạc, Mân Thạc." Thấy Kim Mân Thạc nhắm chặt hai mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái mét ngất trong vòng tay hắn khiến trái tim Ngô Thế Huân vất vả lắm mới ấm lên lại co rút đau đớn. Hắn sợ hắn vừa mới chạm đến hạnh phúc thì nó lại bỏ hắn mà đi.

"Độ Khánh Thù." Một tiếng gầm giận dữ đầy lo lắng, chấn động tất cả mọi người làm họ im bặt, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.

Nghe được tiếng hét lớn, Độ Khánh Thù vội vàng chạy đến bên bọn họ, thoáng kiểm tra một chút: "Đưa Kim Mân Thạc về phòng ngủ. Độ Kiệt hộp Thuốc của anh ở phòng thứ ba bên trái lầu hai, cầm nó vào phòng ngủ Ngô Thế Huân."

"Đã biết." Độ Kiệt cũng đi theo đến. Biết tính nghiêm trọng của sự việc, nó không có dáng vẻ nghịch ngợm hàng ngày, nhanh chóng đi lên lầu. Mà lúc này Ngô Thế Huân ôm ngang lấy Kim Mân Thạc đang bất tỉnh, bước nhanh về phía trước, trên mặt không che giấu được vẻ nôn nóng và bất an.

"Các vị khách mời, rất xin lỗi đã làm phiền sự vui vẻ của các ngài ở hôn lễ. Vì thân thể của phu nhân không được khỏe cho nên hiện giờ phải rời đi khiến các vị không vui. Hi vọng các vị có thể lượng thứ." Lộc quản gia nói, mặt hướng về khách khứa, hơi cúi người, lễ nghi chu toàn giải quyết tốt hậu quả, đưa tất cả các vị khách ra phòng lớn rồi mới nhanh chóng cất bước lên lầu xem Mân Thạc.

Vừa mới đẩy cửa vào liền nghe được giọng nói có phần lo lắng của Ngô Thế Huân: "Kim Mân Thạc làm sao vậy? Cậu không phải đã nói cậu ấy không có chuyện gì sao? Làm sao lại đột nhiên ngất đi?"

"Cậu ấy là tức giận công tâm. Sắc mặt Kim Mân Thạc tái nhợt, ra mồ hôi lạnh, huyết áp giảm, mạch đập yếu mà chậm. Đây là là do tức giận mà ra, loại bệnh này có thể nặng mà cũng có thể nhẹ nên cậu đừng có luôn kích động cậu ấy." Treo bình nước biển truyền cho Mân Thạc, lại lật xem đồng tử của cậu một chút: "Sau khi Kim Mân Thạc tỉnh lại sẽ cảm thấy vô lực, đầu choáng váng cho nên cố gắng để cậu ấy nằm trên giường, nghỉ ngơi thật tốt." Độ Khánh Thù nhìn Ngô Thế Huân ngồi bên giường nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Mân Thạc, bất đắc dĩ thở dài.

"Chính là cái người ta hay nói là khí đại thương thân (tâm tình dồn nén ảnh hưởng đến cơ thể), điều hòa tốt tâm trạng cậu ấy, không nên làm tổn thương cậu ây. Cho dù việc lần này không sao nhưng cứ luôn xảy ra như vậy cũng không phải cách tốt. Tôi vẫn chỉ có câu kia, mọi việc không nên quá mức cứng rắn, được như vậy đối với cậu hay cậu ấy đều tốt. Tôi nói thế thôi, cậu ngẫm lại đi. Thỉnh thoảng đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra." thu xếp những vật dụng của mình xong liền túm lấy Độ Kiệt đang không muốn đi, bước tới cửa, không yên lòng quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân vẫn không nói gì: "Đêm nay tôi vẫn ở phòng bên cạnh, có việc gọi tôi." Ai! Kim Mân Thạc đáng thương, bị tên đại ngu ngốc Ngô Thế Huân này yêu như thế...

Độ Kiệt đứng bên cạnh không cam lòng bị lãng quên, hoàn toàn không có chú ý đến không khí cứng ngắc, không đúng lúc chen miệng vào: "Em thì sao? Em nghỉ ở đâu?"

"Em về nhà..." Cái thằng ngu này, hiện giờ là bầu không khí nào hả còn nói cái này. Anh đem cậu em trai quý báu kéo ra ngoài, Lộc quản gia đi theo đóng cửa lại khiến cho những lời nói lằng nhằng của hai anh em nhà anh bị ngăn cách bên ngoài cửa.

Độ Khánh Thù và Độ Kiệt rời khỏi phòng ngủ. Trong phòng chỉ có Kim Mân Thạc đang hôn mê và Ngô Thế Huân gương mặt lạnh băng, còn có Lộc quản gia đang muốn rời đi.

"Ông chủ, không có chuyện gì thì tôi đi xuống trước."

"Tình cảm ta dành cho Kim Mân Thạc thực sự trầm trọng như vậy sao?" Ngô Thế Huân luôn tràn ngập tự tin với tất cả mọi chuyện, lần đầu tiên hoài nghi chính mình. Chẳng lẽ tình yêu của mình dành cho Kim Mân Thạc thật sự là gánh nặng sao?

"Ông chủ, việc này chỉ có người và phu nhân mới có thể tìm được đáp án. Tôi chỉ biết thích một người không nhất thiết phải có được, nhưng đã có được rồi thì phải biết quý trọng. Tôi đi xuống trước." Chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, để không gian lại cho Ngô Thế Huân đang Độ vào trầm tư.

"Quý trọng?" Nằm bên người Mân Thạc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu đang hôn mê vào trong lòng: "Mân Thạc, rốt cuộc là anh nên làm thế nào?" Nên làm thế nào để có thể làm cho thế giới của em chỉ có một mình anh, làm cho em cảm nhận được anh yêu em, Mân Thạc...

— o0o —

Không hay biết ánh nắng của ngày mới đã rọi khắp mọi nơi, Ngô Thế Huân cứ như vậy nhìn Kim Mân Thạc không biết mệt mỏi suốt một đêm, giúp Kim Mân Thạc đắp lại góc chăn bị lệch. Khi nhìn thấy mi mắt hơi run run của cậu, trong lòng Ngô Thế Huân liền sáng tỏ. Kim Mân Thạc đã tỉnh lại, chẳng qua bây giờ không muốn nhìn thấy hắn nên tiếp tục giả vờ ngủ.

"Uống chút nước đi." Nhìn đôi môi hơi khô nứt của Mân Thạc, Ngô Thế Huân đứng dậy rót cho cậu một cốc nước, đưa đến bên cạnh cậu.

Mà Kim Mân Thạc cũng không có lên tiếng trả lời, tiếp tục nhắm chặt hai mắt. Hành động này khiến Ngô Thế Huân thở dài, dịu dàng nâng Kim Mân Thạc dậy, để cậu dựa vào ngực hắn, đưa cốc nước lên môi Mân Thạc. Kim Mân Thạc đã vô cùng khát nhưng vẫn quật cường ngậm chặt miệng. Ngô Thế Huân di chuyển cốc nước, đưa đến bên miệng của mình uống vào, dùng chính miệng mình làm cốc rồi cường ngạnh xoay đầu Kim Mân Thạc về phía hắn, môi dán môi đem nước đẩy vào trong miệng đối phương, khiến Kim Mân Thạc mới ban đầu không có phản kháng giờ đã giãy dụa kịch liệt.

"Uhm...Không, anh...Khụ khụ..." Kim Mân Thạc cố sức dùng hai tay chống lại Ngô Thế Huân. Nhưng lại tác động đến vết thương trên cổ tay chưa khép miệng lại, tơ máu nhiễm đỏ bên ngoài băng vải. Rời khỏi đôi môi ngọt lịm của Mân Thạc, nhìn thấy Kim Mân Thạc không để ý đến vết thương của mình cứ tiếp tục chống cự, Ngô Thế Huân có chút buồn bực. Thật sự ghét hắn vậy sao? Cường ngạnh ôm lấy Kim Mân Thạc đang phản kháng vào lòng, ánh mắt Ngô Thế Huân buồn bã: "Mân Thạc...". Đừng sợ anh. Đừng chán ghét anh.

"Tôi không sao. Có thể buông ra được không? Khụ khụ..." Giọng điệu khách khí xa lạ khiến trong ánh mắt Ngô Thế Huân trộn lẫn một tia chua xót, chậm rãi buông lỏng vòng tay, dùng khuôn mặt lạnh băng che giấu tâm tình chán nản của mình.

"Bắt đầu từ ngày mai...tôi muốn đi làm." Vì vừa rồi giãy dụa làm Kim Mân Thạc có phần chóng mặt, nói chuyện lại vô lực, chỉ có thể tựa vào thành giường thở gấp. Bộ dáng suy yếu tựa như lá vàng cuối Kim, gió mạnh một chút sẽ không thấy nữa.

Ngô Thế Huân mang hộp Thuốc đến, bôi Thuốc lên trên vết thương ở cổ tay cho cậu, nghe Kim Mân Thạc nói muốn đi làm, Ngô Thế Huân không hề nghĩ ngợi lạnh giọng cự tuyệt: "Không được."

"Anh đã đáp ứng với tôi, nói tôi có thể đi làm." Giật lại cánh tay Ngô Thế Huân đang bôi Thuốc giúp cậu, Kim Mân Thạc tức giận trừng lớn hai mắt.

"Anh đã nói, nhưng phải đợi thân thể em khỏe lên hẵng hay." Lại cầm lấy cổ tay Mân Thạc, cúi đầu, thản nhiên tiếp tục băng bó.

"Không, ngày mai tôi sẽ đi làm." Không giật lại được tay của mình, Kim Mân Thạc chỉ có thể nghiêm mặt, bực mình nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân.

"Em đang trong kỳ nghỉ." Băng bó xong, Ngô Thế Huân ôm ngang lấy Kim Mân Thạc đang mệt mỏi đặt nằm xuống giường, đắp chăn lại.

"Tôi có thể cắt bớt ngày nghỉ." Hiện giờ một khắc cậu cũng không muốn chờ đợi. Chỉ cần có thể rời đi nơi này, dù là một phút cũng tốt.

"Đừng để anh phải nhắc lại lời anh vừa nói, chờ em hết bệnh anh sẽ không phản đối em đi làm. Em ngủ một lát đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em." Cúi đầu hôn lên trán Kim Mân Thạc rồi đứng dậy đi về phía cửa.

Đúng thật là hiện giờ cậu ngay cả có thể đứng lên không ngất đi cũng là vấn đề, thật sự không có cách nào đi làm được. Giả sử gắng gượng đi cuối cùng cũng sẽ thành người bị khiêng về: "...Được rồi." Nhưng, hình như Ngô Thế Huân vừa mới nhắc tới 'bữa sáng'...

"Anh chờ một chút." Vội vàng gọi Ngô Thế Huân đang định mở cửa đi ra lại.

"Chuyện gì?" Kim Mân Thạc đột nhiên kêu to làm đối phương có phần bất ngờ dừng lại động tác.

"Tôi...tôi không đói bụng." Cậu thật không muốn thương càng thêm thương, đau càng thêm đau đâu. Kí ức thảm thương lúc trước vẫn còn trong tâm trí. Cậu không muốn lại trở thành chuột bạch dưới tay Ngô Thế Huân.

"Nhiều ít cũng phải ăn một chút." Nhìn thân hình gầy gò vốn có của Mân Thạc, Ngô Thế Huân nhíu mày không vui.

"Không cần..."

Độ Khánh Thù ở phòng bên cạnh mở cửa đi ra, thấy qua cánh cửa mở sẵn Kim Mân Thạc đang cùng Ngô Thế Huân nói chuyện, mỉm cười chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành, hai người đều thức dậy rồi, vừa hay để tôi kiểm tra cho Kim Mân Thạc một chút."

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Độ Khánh Thù nhận thấy không khí có phần quái dị, nhưng đã đâm đầu vào thì cũng chỉ có thể mang theo hộp Thuốc, ôm lấy nó đi qua người Ngô Thế Huân.

"Không có gì." Kim Mân Thạc một tay chống giường muốn ngồi dậy nhưng khí lực trong cơ thể đã tiêu hao hết khi cậu giãy dụa lúc nãy, cho nên cố gắng nửa ngày cũng không ngồi dậy được. Ngô Thế Huân đóng chặt cửa lại, nhẹ nhàng đỡ Kim Mân Thạc ngồi dậy, hắn ngồi phía sau ôm lấy cậu giúp Kim Mân Thạc có thể thoải mái nằm trong lòng mình.

Ngô Thế Huân quan tâm chăm sóc khiến trong lòng Kim Mân Thạc có một luồng khí ấm áp chảy qua, trên gương mặt tái nhợt cũng hiện ra một vệt đỏ ửng: "Cảm ơn." Ngô Thế Huân trừ cường ngạnh ra kỳ thật đối xử với cậu vô cùng tốt.

Nghe Kim Mân Thạc nói lời cảm ơn, khuôn mặt lạnh như băng của Ngô Thế Huân cũng dần biến mất, hắn hơi mỉm cười. Độ Khánh Thù đứng xem ở bên cạnh quay đầu đi, nhếch khóe miệng len lén nở một nụ cười. Song vẫn bị Ngô Thế Huân phát hiện, bị trừng dữ tợn.

"Khụ khụ...Mân Thạc, hiện giờ đầu cậu có phải choáng váng, cả người thấy vô lực không?" Vờ ho khan để gạt đi nỗi xấu hổ bị bắt gặp, Độ Khánh Thù lập tức nói sang chuyện khác.

"Ân, cảm thấy đầu rất nặng. Độ Khánh Thù, cổ họng anh bị làm sao vậy?" Có phải mấy ngày nay vì chăm sóc cậu nên bị cảm hay không? Nghĩ vậy, Kim Mân Thạc có chút áy náy.

"Ha ha...Không vấn đề, không vấn đề. Thế Huân, ngày thường cho Kim Mân Thạc ăn nhiều những chất có chứa vitamin, những thức ăn có nhiều protein và sắt. Tốt nhất mỗi bữa cơm tăng thêm một chút hành có thể làm ấm thân thể lại giúp ức chế choáng đầu, rất thích hợp với bệnh tình của Mân Thạc. Nếu như cho thêm mật ong thì hiệu quả sẽ rất tốt. Không có việc gì thì tôi đi làm đây, hôm nay có hội nghị quan trọng phải tham gia. Mân Thạc, hẹn gặp lại." Vì được Kim Mân Thạc quan tâm mà anh bị Ngô Thế Huân trừng lạnh buốt cả người, Độ Khánh Thù đành phải nhanh chóng Kim xếp những đồ dùng tùy thân của mình rời đi. Ai, kẻ đang yêu thật sự là không dung cho dù chỉ là một hạt cát. Chỉ là một câu hỏi thăm xã giao bình thường cũng rước lấy cơn ghen lớn như vậy.

"Vâng, hẹn gặp lại." Vừa dứt lời Độ Khánh Thù đã chạy đi không còn bóng dáng. Nhìn anh ta có tinh thần như vậy, chắc là không có việc gì.

Độ Khánh Thù vừa rời đi, Ngô Thế Huân liền đứng dậy, lấy cái gối mềm mềm đặt ở sau lưng Mân Thạc: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi..."

"Tôi không đói bụng."

Nghĩ ra được nguyên nhân Kim Mân Thạc không muốn ăn cơm, mặt Ngô Thế Huân nhất thời hơi biến thành đen: "Yên tâm, không phải anh nấu."

Bị Ngô Thế Huân nói trắng ra khiến Kim Mân Thạc càng thêm xấu hổ: "Tôi không có ý gì khác..."

"Anh biết." Treo rèm cửa lên đón lấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, sau đó, hắn hơi ấn lên bảo thạch màu đỏ ở đầu giường: "Lấy bữa sáng chứa nhiều protein lên đây." Cho đến khi truyền đến thanh âm "Vâng" của Lộc quản gia mới thả ngón tay ấn bảo thạch ra.

"Em nghỉ ngơi một lúc đi, chờ một lát là Lộc quản gia mang bữa sáng lên. Anh đến phòng làm việc xử lí một số chuyện."

"...Được." Rất muốn hỏi một câu "Anh không ăn sáng sao?" nhưng nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc trước, Kim Mân Thạc thật sự không hỏi ra lời được.

Sau đó hai người đối diện nhau không nói gì, đến khi tiếng gõ cửa của Lộc quản gia vang lên mới làm giảm đi bầu không khí cứng ngắc này.

"Anh đi đây."

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro