Quyển II: Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1:

Cầm thiệp mời trong tay, Kim Mân Thạc ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân đang xem tài liệu, chần chờ hồi lâu rồi mới đứng lên đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc rồi ngồi xuống.

Ngay từ đầu đã biết Kim Mân Thạc có tâm sự trong lòng, Ngô Thế Huân vẫn bảo trì tĩnh để xem biến bây giờ mới buông tài liệu trong tay nhìn thẳng vẻ mặt do dự của Mân Thạc. "Sao vậy?"

"Chiều có một buổi họp lớp, ưhmmm....em muốn tham gia." Đã nhiều năm rồi không có đến, nếu không phải sáng này Ôn Nhiên đưa nó tới công ty thì cậu cũng sẽ không nhớ đến việc này.

"Họp lớp?"

"Vâng, là bạn bè trung học."

'Trung học', Ngô Thế Huân nhíu mày. Thời trung học của Kim Mân Thạc trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì, thường bị người khác bắt nạt. Năm đó trong tư liệu Lộc quản gia đưa cho hắn cũng có phần cuộc sống trung học không thoải mái này. Nghĩ đến đây, ở một góc độ Kim Mân Thạc không chú ý, khóe mắt hắn nheo lại một cách nguy hiểm. "Được, anh đi với em."

A!? Đôi mắt đen láy của Kim Mân Thạc mở to. "Không cần đâu, anh bận như vậy mà. Em sẽ về trước bữa chiều."

Tiện tay gập tài liệu trên bàn lại, Ngô Thế Huân đứng lên. "Không sao, mấy công việc này không cần gấp."

"Nhưng mà..." Kim Mân Thạc tiếp tục đấu tranh, nếu thật sự Ngô Thế Huân đi thì chuyện vốn phức tạp sẽ càng trở nên phức tạp. Điều này khiến lòng can đảm vừa mới dậy lên trong cậu trong nháy mắt đã biến thành khí cầu không hơi.

"Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện khiến em không vui." Hắn đứng phía sau cậu, cúi đầu ghé sát đến bên tai Mân Thạc, hơi thở nóng rực làm cho cậu bất giác rụt cổ lại "trừ khi vạn bất đắc dĩ."

Vạn bất đắc dĩ?! Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc tự nhiên có một dự cảm không tốt. "Hình như chiều nay em còn công việc phải làm, em có lẽ không đi..." Cậu cảm thấy Ngô Thế Huân lúc này như một con dã thú nhuốm mùi máu, sao lại có cảm giác này nhỉ? Chẳng lẽ cậu quá nhạy cảm rồi?

Quay ghế dựa của Kim Mân Thạc về hướng mình, Ngô Thế Huân nở một nụ cười quỷ dị, cúi người đè lên cậu. "Chiều nay em được nghỉ." Cầm bàn tay Mân Thạc, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay thon dài của cậu, cảm giác tuyệt vời này làm nụ cười Ngô Thế Huân càng thêm rạng rỡ. "Đừng quên anh là sếp của em."

Cười gượng hai tiếng, Kim Mân Thạc gượng gạo kéo khóe miệng lên. "Em nhớ nhầm rồi."

Khóe môi hơi nhếch hôn lên đỉnh đầu cậu, nhìn thoáng qua thời gian trên thiệp mời, Ngô Thế Huân dịu dàng nói. "Em lên xe chờ anh nhé."

Theo phản xạ nhìn thoáng qua thời gian. "Hiện giờ còn sớm..."

Nhanh chóng dùng môi bao phủ lấy môi Mân Thạc, nhìn thấy vẻ đỏ ửng cùng ngây ngốc như trong dự đoán, Ngô Thế Huân mới vừa lòng dời môi ra, trên gương mặt lộ ý cười nhẹ. "Mình đến một chỗ trước."

"Ừ." Bị Ngô Thế Huân kéo đi, Kim Mân Thạc có chút mơ hồ nhìn thoáng qua hắn rồi đi về phía cửa.

Nhìn Kim Mân Thạc đứng bên ngoài đóng cửa lại xong, khuôn mặt dịu dàng của Ngô Thế Huân trong nháy mắt trở lại vẻ lạnh băng ngày xưa. Hắn đi đến bên cạnh điện thoại, ấn một vài con số, chuông mới vang một tiếng thì đối phương đã tiếp máy, thanh âm cung kính cũng truyền ra. "Chủ nhân."

"Trong vòng 10' điều tra rõ ràng tất cả tư liệu về bạn bè trung học của Kim Mân Thạc rồi gửi vào máy tính của ta."

"Vâng, chủ nhân."

Nghe Lộc Hàm trả lời xong, Ngô Thế Huân buông điện thoại trong tay xuống, đôi mắt sắc bén ánh lên tia sáng nguy hiểm...

Chương 2:

"Chúng ta cần đi đâu vậy?"

Nghiêng đầu cười nhưng không nói, bộ dạng thần bí của Ngô Thế Huân làm Kim Mân Thạc có chút tò mò nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong xe, chờ đợi đáp án cuối cùng.

Đến nơi Ngô Thế Huân mới quay sang cậu, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ. "Chúng ta đến rồi."

Nhìn vị trí mà xe dừng lại, Kim Mân Thạc nhíu mày. "Sao chúng ta phải đến cửa hàng quần áo?"

"Tuần trước anh có đặt mấy bộ quần áo, hôm này vừa vặn có thời gian nên nhân tiện qua lấy." Dứt lời hắn nghiêng người khẽ hôn lên môi cậu.

Hành động này làm Kim Mân Thạc ửng đỏ cả mặt, vội vàng tránh Ngô Thế Huân nhìn ra ngoài xe, thấy không ai chú ý đến hai người họ thì an tâm hơn. Cậu thở dài, hy vọng lát nữa ở buổi họp lớp đừng có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tốt.

Lúc này Ngô Thế Huân không biết đã xuống xe từ lúc nào, hắn thay cậu mở cửa xe. "Xuống xe đi!"

Kim Mân Thạc ngây ngốc một lúc, sau khi kéo mình ra khỏi sầu lo mới lên tiếng, "Vâng". Cậu xuống xe rồi lại bước vào cửa hàng quần áo được bài trí hoa lệ, Kim Mân Thạc cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Lần nào cũng do Lộc quản gia đến lấy còn ngày hôm nay Ngô Thế Huân lại chủ động đi lấy quần áo, nghi vấn của cậu càng lúc càng nhiều.

Cắt ngang những suy đoán của Mân Thạc, nhân viên cửa hàng mang một gương mặt rạng rỡ nụ cười, cung kính cúi chào cậu và Ngô Thế Huân. "Ngô tiên sinh, Kim tiên sinh, mời sang bên này."

Theo những bước chân của nhân viên cửa hàng đi đến một căn phòng ngời sáng hơn cả bên ngoài, nữ nhân viên lại cúi đầu theo lễ nghi. "Ngô tiên sinh, Kim tiên sinh, quần áo của các ngài chúng tôi đã chuẩn bị tốt, xin hỏi có cần thử không ạ?"

Nghiêng đầu nhìn về phía mấy bộ quần áo đang được nhân viên bày ra, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua, chỉ vào một bộ quần áo màu trắng Thế những ngày nghỉ ở nhà hoặc dạo phố. "Mang bộ kia lại đây"

Đối mặt với sự lạnh lùng của Ngô Thế Huân, nhân viên vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp. "Vâng, Ngô tiên sinh."

Nhận bộ quần áo từ tay nhân viên cửa hàng, Ngô Thế Huân vẫy vẫy tay thì những người khác mới cung kính lui ra ngoài. Khi cả căn phòng lớn đến vậy chỉ còn lại hai người họ, hắn mới xoay người, khóe môi vẽ nên một nụ cười. "Thử mặc bộ này xem."

Kim Mân Thạc ngẩn người ra. "Bây giờ?"

Giúp cậu chỉnh lại những lọn tóc rối trên trán Ngô Thế Huân mỉm cười gật đầu. "Ừ"

Bĩu môi, cậu thở dài một tiếng rồi cầm lấy quần áo trong tay định đi về phía phòng thay đồ thì cổ tay bị Ngô Thế Huân kéo lại. Cậu quay lại nhìn hắn. "Sao vậy?"

"Thay ở đây."

"A?"

Ngô Thế Huân chớp mắt cười cười. "Chẳng lẽ em sợ anh?"

"Sợ." Nhưng mà...liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân đang giữ lấy cổ tay cậu, Kim Mân Thạc chỉ có thể đồng ý. "Buông tay đi! Em sẽ thay ở đây."

Cười càng lúc càng tươi, Ngô Thế Huân vừa lòng buông cổ tay thon nhỏ mịn màng trong bàn tay ra.

Khi bàn tay lấy lại được tự do, Kim Mân Thạc cởi áo sơmi trên người ra. Quần áo mới còn chưa kịp Thế lên người thì cậu đã bị Ngô Thế Huân kéo vào trong ngực hắn. Hành động này làm cậu sửng sốt, nhưng cũng chẳng giãy dụa, mặt khác cậu có chút yên tâm tựa vào người hắn.

Làn da ấm áp dưới bàn tay làm Ngô Thế Huân từ từ nhắm hai mắt lại. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay cậu, cúi đầu dịu dàng đặt những nụ hôn lên vị trí nơi tim cậu đang đập, dừng ở đó vài giây rồi mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn hỗn loạn nhưng vẫn là sự dịu dàng ấm áp mà cậu quyến luyến. "Mân Thạc, bất cứ thời điểm gì đi chăng em cũng không đơn độc một mình. Em phải nhớ kĩ, em còn có anh."

Bất ngờ ngẩng đầu, thanh âm của Kim Mân Thạc nhẹ như gió mát. "Anh biết chuyện thời trung học của em đúng không?"

Yêu thương ôm cậu vào lòng, Ngô Thế Huân gật đầu nói. "Ừ"

"Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, em cũng đã là người lớn. Năm đó mọi người lại là trẻ con, những lời đã nói, những chuyện đã làm em cũng sẽ không tính toán gì cả cho nên anh không cần lo lắng cho em." Kim Mân Thạc cúi đầu che đi nỗi buồn trong mắt. Kì thật không biết vì sao mà những hình ảnh năm tháng đó tựa như là ngày hôm qua ùa về trong trí óc cậu. Nỗi cô đơn từ hồi ức mang đến khiến cả người cậu lạnh run. Dường như cảm giác được điều gì, Ngô Thế Huân ôm lấy Kim Mân Thạc càng chặt, ánh mắt cũng càng thêm băng lạnh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro