Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy đã làm gì sai chứ??

***********

" Bọn tôi vừa cãi nhau. "

Leo nhìn anh bạn tội nghiệp. Cậu ta gặng hỏi:

" Ừm.... Sao vậy? "

Mà Roxana còn không đi học hôm nay nữa.

" Về Julian. "

" Thằng chó đó. ", Leo chửi thề.

" Ừ đấy, tôi cũng nói thế về nó với cô ấy. Cậu thấy đấy, dạo gần đây bao nhiêu người bàn tán về tôi, Roxana, cậu, có khi cả Aurora nữa. Giờ chúng ta thành người nổi tiếng rồi đấy. Thế nên vừa trưa hôm nọ, tôi với Roxana lại gặp Julian ở căng tin. "

Lucas im lặng một lúc, xem chừng giận Julian còn hơn cả khi nghĩ về việc cãi nhau giữa mình và cô bạn gái.

" Cuối cùng mọi chuyện vẫn quay xung quanh cái vụ đấm đá ấy. Rồi sao? Nó đã làm gì cậu? "

" Tôi nghĩ nó cố ý. Khi đó tôi và Roxana đang đi rất bình thuờng, còn nó vừa bê khay thức ăn vừa nói chuyện với lũ bạn. Nói chuyện rất vô duyên, đếch thèm để ý trước sau. Và rồi cái cốc nước của nó đổ cả vào giày Roxana. "

Lucas xé mạnh tờ giấy chứa đầy những phép tính và công thức bị gạch xoá khỏi quyển vở của mình, trông rõ là buồn bực.

" Ồ, tôi có trải nghiệm đáng nhớ về cái này rồi. Lúc đó Roxana và nàng tóc vàng kia đều như quỷ đội lốt người. "

Leo đang không nói vào vấn đề chính, nhưng Lucas vẫn tiếp tục.

" Nó sai rõ ràng, rồi không xin lỗi được một câu. Cậu hiểu lúc ấy tôi tức đến thế nào rồi đấy. Tôi định gọi nó lại, nhưng Roxana giữ tôi rồi kéo đi. "

" Cậu nói cậu muốn đánh nó, nhưng cô ấy ghét rắc rối, phải chứ? ", Leo đoán.

" Gần gần vậy. "

Thở dài mệt mỏi, Lucas lại cầm bút để hoàn thành nốt đống câu hỏi vật lí. Hai đưá đã nói chuyện được một lúc khá lâu rồi, và có lẽ thầy giáo đang chú ý tới chúng.

" Tôi nên xin lỗi phải không? "

" Rõ ràng là thế rồi. "

" Chỉ vậy mà hôm nay cô ấy không đi học. ", Lucas thở hắt giận dỗi.

" Thấy Aurora bảo bị cảm nên mới nghỉ đấy. "

Lucas nhìn anh bạn với vẻ mặt không thể tin nổi.

" Thế mà cô ấy không nói gì với tôi! "

" Lucas! Thầy vẫn còn ở trong lớp mà em! "

Vội vàng xin lỗi thầy giáo xong, Lucas lại cúi mặt xuống bàn, rít lên khe khẽ:

" Không - một - lời. "

Đợi đến khi hết tiết, Leo đành gợi ý cậu thử qua nhà đón cô ấy đi đâu đó. Leo là một người bạn tốt, nhưng không phải là quân sư cố vấn tình cảm.

" Bố cô ấy sẽ giết mình mất. "

" Ờ nhỉ. Thế thì tôi sẽ đi cùng cậu, tôi sẽ lo đánh lạc hướng bác ấy, còn cậu... "

" Thôi nào, cậu đừng có cái gì cũng áp dụng với bóng rổ chứ. "

Leo gào lên một tiếng không bằng lòng, khiến những bạn xung quanh nhìn cậu ta như một con sư tử bị giam hãm quá lâu ngày.

" Cậu biết lí do mà tôi vẫn một mình rồi đấy. Vì tôi chả có tí tinh tế mẹ nào để duy trì mấy mối quan hệ phức tạp kiểu này. "

" Không! Cô ấy không phức tạp! Chỉ là... "

Mặc dù Leo trông rất bình tĩnh, nhưng cậu ta hẳn là đang nhìn Lucas với vẻ thách thức.

" .... Thôi nào! Ai cũng có những lúc mâu thuẫn mà. Kể cả thế đi nữa thì tôi vẫn yêu cô ấy. "

" Ừ ừ, thế giờ cậu định làm gì? "

"... Đến nhà cô ấy??.... "

Những gì cậu nhận được sau đấy là một khoảng lặng trước khi tràng cười của Leo nổ ra.

-------------

Đúng như những gì mình nói, chiều hôm ấy, Lucas đã có mặt ở chỗ nhà Roxana. Ngôi nhà luôn mang vẻ ảm đạm và yên tĩnh. Không dám đứng trước cửa nhà cô, cậu bèn gọi điện.

Mất một lúc để Roxana nhận được cuộc.

" À... Ừm... Roxana, Lucas đây. Tôi nghe nói cậu bị ốm. "

Những giây im lặng tiếp theo làm cậu lo lắng vì sợ cô sẽ tắt máy.

" Oh... Lucas đó hả? Ừ, tôi bị cảm nhẹ, nhưng giờ đỡ rồi. "

Giọng Roxana nghe khản đặc, không hề nhẹ như những gì cô nói. Điều ấy càng làm Lucas quyết tâm muốn xem Roxana thế nào.

" Roxana này, tôi biết là cậu vẫn còn giận tôi, nhưng tôi thực sự lo cho cậu. Hiện giờ tôi đang ở rất gần chỗ cậu, liệu tôi có thể vào thăm cậu không? "

Qua điện thoại, cậu nghe thấy tiếng khịt mũi của Roxana. Cậu đã nghĩ rằng cô không thoải mái với lời đề nghị này thì nhận được câu trả lời:

" Đợi tôi một chút. Hiện giờ không có ai ở nhà, cậu có thể vào. "

Nhẹ nhõm và vui mừng, Lucas bước vào trong ngõ. Nhưng đến lúc cửa nhà Roxana bắt đầu mở, Lucas mới sực nhớ ra:

" Thôi chết! Tôi quên mất là cậu không thích uống sữa có đường. "

" Không sao đâu. "

Giọng nói bên ngoài của cô nghe còn trầm trọng hơn. Roxana mặc một bộ đồ rộng thùng thình, Và đôi mắt thâm quầng của cô khiến Lucas sững sờ:

" Chúa ơi! Cậu không ngủ đủ sao? Nhìn cậu tệ quá. "

" Không sao. Cậu vào đi. "

Nhưng Lucas không thể nào thoải mái vào nhà cô khi chưa giải quyết cho dứt điểm chuyện của hai người.

" Ừm... Roxana. Tôi muốn xin lỗi về chuyện vừa rồi, ừm.... "

" Không sao hết. Cậu ngồi đi, muốn uống gì không? "

Roxana dường như không để ý những gì cậu nói và còn lặp đi lặp lại một cụm từ.

" Sao cậu lại khóc? "

Lucas thực sự lúng túng. Roxana chớp mắt vài lần, dụi tay lên mặt thì với hay mình đã khóc. Cậu luống cuống nói:

" Khoan đã, đừng khóc mà, tôi xin lỗi. Tôi... "

" Không, không phải tại cậu đâu. "

Roxana ôm lấy Lucas, tựa đầu vào ngực cậu. Tiếng thổn thức của cô khiến cậu mềm lòng.

" Ở đây một chút với tôi đi. "

" Được rồi, có chuyện gì thế? "

Cậu vòng tay ôm lấy Roxana. Cô cố nén những tiếng nấc nghẹn, tay cậu xoa đầu cô dịu dàng.

" Không sao, cứ khóc đi. "

Cô khóc to hơn. Tay cô bấu chặt áo cậu. Phải đến khi một mảng áo Lucas bị ướt, tiếng nấc thay bằng tiếng thút thít nhỏ, cậu mới gợi chuyện:

" Thế, có chuyện gì vậy??? "

" Cậu ngồi đi. "

Trong lúc di chuyển đến chỗ ngồi, Roxana đã vấp chân suýt ngã. Với đôi mắt đỏ ngầu đó, cậu không chắc cô còn nhìn rõ mọi thứ.

Roxana lấy giấy, lau gương mặt ướt nhẹp của mình. Lucas phải thú thật rằng lòng kiên nhẫn của cậu đang bị thử thách vì không biết làm gì cho người con gái cậu yêu, khi mà cậu còn chẳng rõ lí do.

" Hiện giờ bố tôi đang ở trong viện. "

" Có chuyện gì vậy? "

" Tại nạn giao thông. "

Lucas hoàn toàn hiểu cảm giác của cô khi bố mẹ cậu đã mất trong một tình huống tương tự.

" Vẫn là từ vụ ẩu đả với Robin. Bố không tin tôi, ông nói rằng tôi là đứa hư hỏng, là nỗi nhục cho gia đình. Ông nói như vậy trong ba ngày liền. Cậu biết đấy, cảm giác mà đến người thân còn không tin tưởng mình. "

Khi đang nói, áo cô hơi trễ xuống một chút. Dù có mái tóc xoã che bớt đi, Lucas vẫn nhận ra vết bầm tím trên vai cô. Nó không phải là vết thương cũ hồi trước cậu từng nhìn thấy - dấu hiệu cho sự bạo hành mới đây.

" Đừng nói là ông ấy lại... "

Gịong Lucas run lên, cậu chắc rằng mình có tức giận. Cậu không dám động vào vết thương của Roxana, sợ rằng nó sẽ gây thêm đau đớn cho cô.

Và cậu cũng nghĩ cậu đã tìm ra câu trả lời cho việc này. Ở trong góc nhà, nơi chiếc chổi đang phủ lên, là một đống sứ vỡ vụn. Roxana buồn bã nói:

" Tôi xin lỗi, chiếc cốc chúng ta giành được hôm đi hội chợ... Nó vỡ mất rồi. Tôi đã rất thích nó..."

" Không sao, điều mà tôi quan tâm lúc này chỉ là cậu thôi. "

Có lẽ người cha, trong cơn giận giữ, đá ném nó về phía cô. Lucas không tài nào hiểu được suy nghĩ của người đàn ông vũ phu ấy. Nếu chẳng may nó trúng gương mặt Roxana thì sao?

Roxana ho vài tiếng. Lucas hỏi:

" Tôi hâm nóng chai sữa cho cậu nhé? "

" Nhờ cậu. "

Trong khi Lucas vẫn còn đứng cạnh lò vi sóng. Cô lại nói tiếp, giọng không nghe được rõ:

" Từ tối qua ông đã uống rất say. Tôi đã cãi nhau với bố ở ngoài ngõ. Thế rồi ông lên xe và đi, trong tình trạng như vậy. Khoảng một giờ trước, tôi nhận được tin bố đã tông phải xe ô tô. "

Cậu tiến tới, đặt tay lên đôi vai mệt mỏi của cô. Roxana là một cô gái tốt. Cô rất tốt khi rơi nước mắt cho một người đã mắng chửi và đánh cô.

" Giờ bố cậu thế nào rồi? "

" Giờ mẹ tôi đang ở trong viện. Còn tôi thì không muốn biết, đó là lỗi của ông. "

" Tôi biết. Vậy cậu cần gì phải khóc nhiều như vậy? Tôi không muốn thấy cậu buồn. "

Roxana ngước nhìn Lucas. Đôi mắt tuyệt vọng của cô như phản chiếu chính cậu năm mười tuổi.

" Vì tôi đã từng được ông ấy yêu thương. "

Đó sẽ luôn là kí ức đẹp, và đau lòng đối với Roxana.

" Ôi chúa ơi, tôi không biết làm sao nữa. Có lẽ đó cũng là lỗi của tôi. Tôi đã nói rằng tôi ghét ông, ông luôn phá hỏng tất cả mọi thứ và... "

" Không phải! Cậu nói linh tinh gì thế! Dĩ nhiên ông ấy bị như vậy không phải do lỗi của cậu! "

Lucas quỳ gối xuống, nhìn trực diện với Roxana. Thái độ hối hả của cậu dường như làm cô sợ. Bình tĩnh lại, cậu đưa tay gạt những sợi tóc ướt dính vào mặt cô. Cậu nói với cô:

" Ông ấy đã xúc phạm đến danh dự của cậu, đã tổn thương cậu, tôi khó có thể chấp nhận chuyện như vậy, dù cho người ấy có là bố của cậu, Roxana à. Bởi vì tôi yêu và muốn bảo vệ cậu. Liệu cậu có chấp nhận điều đó không? "

" Không.... Tôi không thể. "

" Đúng, không ai có thể chấp nhận. Người ta chỉ có thể chiụ đựng điều đó. Ông ấy đã tự làm mình tổn thương và giờ đang phải hôn mê trong đó. Hứa với tôi cậu sẽ không làm vậy với bản thân, được chứ? "

Roxana chưa phản ứng ngay. Lucas bèn hỏi lại một lần nưã. Cậu sẽ không tài nào yên tâm nếu chưa nghe được câu trả lời từ cô. Sau đó, cô cũng chậm rãi gật đầu. Lucas mong nó không chỉ bởi vì cậu yêu cầu cô làm thế. Cậu muốn cô hãy nghĩ và phải nghĩ cho bản thân mình một chút.

" Phải, tôi cần phải mạnh mẽ hơn. Mẹ tôi hiện giờ đang rất bận, và bà ấy có lẽ cũng cần tôi. Nhưng trước hết, hãy cho phép tôi khóc trong vòng tay cậu. "

Cô lại khóc, và cậu làm bờ vai của cô.

" Ổn rồi, cứ khóc đi. "

Ở bên tôi, cậu sẽ không phải chịu sự phán xét hay những lời cay độc của bất kì ai nữa.

---------

Sang hôm sau thì có thêm Leo và Aurora sang thăm Roxana. Vốn rất lạc quan nên cô tiếp đón mọi người với tâm trạng vui vẻ, mặc dù cơn sốt có ngăn lại niềm vui ấy đôi chút. Cô đáp lại cái nhìn hỏi han của Lucas bằng cách nháy mắt.

" Bố cậu đỡ hơn rồi chứ? ", Aurora dịu dàng hỏi.

" Mẹ gọi cho tôi và nói rằng bố tỉnh rồi. "

" Thế thì yên tâm mà nghỉ ngơi đi đấy. "

Leo cộc cằn nói, nhưng ai cũng thấy rõ cậu ta đang quan tâm bạn mình. Đến Roxana cũng phải bật cười mà gật gù cái đầu.

" Rõ ạ. Tôi cũng không còn cảm thấy mệt nữa. ", Cô cười.

Đó dường như là một dấu hiệu để Leo bỏ qua mọi sự khách sáo. Lucas thấy mừng vì cô đủ khoẻ để chịu những trận hỏi dồn dập và trấn an vô tội vạ của Leo. Tốt nhất là cậu ta đừng bao giờ nên thăm người ốm, nó sẽ giống như bắt họ đội một quả tạ trên đầu.

" Thôi thôi, tha cho Roxana một chút đi. Tôi còn chưa kịp đưa cho cô ấy món ăn mới làm đây này. "

" Hở, cái gì vậy? Cậu làm món gì thế? "

" Tôi đã phải quay lại nhà để mang nó đi theo đấy. Những chiếc bánh sữa chiên ngọt ngào này... "

" Khoan đã, cậu vừa mới nói bánh gì cơ? "

Roxana lùi đầu ra xa khỏi chiếc túi giấy của Aurora. Cô nhăn mặt bấu lấy tay Lucas. Ồ, lại là sữa.  Nhưng Aurora đã bật cười xua tay:

" Hôm nay cậu không cần được hoàng tử cứu đâu. Tôi đùa thôi mà. "

Aurora lấy ra bốn chai thủy tinh nhỏ, lắc nhẹ chúng.

" Đoán xem nào... "

" Trà mật ong táo! Đưa cho tôi đưa cho tôi! "

Leo và Lucas nhờ cũng được thưởng thức thứ đồ uống này. Tài nghệ của cô nàng Aurora thì không phải bàn cãi nhiều thêm.

Roxana đung đưa cái đầu, trông rất thoả mãn. Còn Aurora vừa quan sát vừa móc máy cô bạn:

" Ngon lắm đúng không? Thế nên cậu mới biết tôi đã thở phào nhẹ nhõm nhường nào khi cậu không mang cái thứ nước uống đấy cho anh bạn Lucas của chúng ta đấy. "

Roxana bĩu môi. Lucas nhìn cô tò mò nhưng không thu lại được thêm thông tin gì.

" À à, cô gái của cậu.... ", Aurora nói, "... Đáng yêu lắm nhé! Cô ấy muốn làm thứ gì đó cho cậu giải khát sau trận bóng rổ với Leo. Và... Nó là trà đấy, nhưng tôi cũng không hiểu về sau Roxana của cậu làm thế nào mà nó thành ra một thứ nước đen sì đắng ngắt. "

" Nó không có " đen sì "! ", Roxana phản đối, " ....Nhưng nó... Đắng... "

" Có thể là loại thuốc đông y nào đó chăng? Khiếp, mụ này chăm cậu gớm nhỉ? "

Lucas vẫn một lòng bảo vệ bạn gái mình, nhưng Leo làm cậu không thể không bật cười. Hi vọng Roxana sẽ không hiểu nhầm cậu.

" Tiếc là tôi chưa kịp cho cậu thử. Biết được khẩu vị của cậu thì tôi sẽ làm nó được ngon hơn. "

Roxana bật cười, mạnh dạn ngả vào vai Lucas. Mái tóc của cô trải dài trên áo cậu.

" Tôi nghĩ là không cần đâu, vì chắc chắn tôi sẽ không uống được nó. "

" Thế à? Nhưng rõ ràng Cherry rất thích nó mà. "

Aurora phản ứng với câu nói ấy đúng ý muốn của cô.

" Cái gì cơ? Cherry nào? Con chó nhà tôi á? "

" Còn con nào nữa? Hôm đó tôi chả làm ở nhà cậu còn gì? "

Aurora há hốc mồm, có vẻ sốc trước điệu cười khả ố của Leo. Còn Roxana tiếp tục thưởng thức thứ nước ngon lành cô pha, cố tình bơ cô để liếc nhìn âu yếm với bạn trai mình.

" May là nó còn sống khoẻ mạnh! Nhưng sao cậu lại làm thế?!?! Chúa ơi! "

" Ỏ.... Thì tôi mới để nó xuống đất định vứt đi. Chỉ ra ngoài có một lát, và rồi... "

" ... Ừ ừ... Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi một chút nào. ", Lucas xoa đầu cô bạn, cười trừ với Aurora.

" Từ từ đã, kể tôi xem có chuyện gì hay ở lớp hôm nay nào Leo! "

" Này này, đừng có bơ tôi! ", Aurora kêu lên.

" À đây! Hai đứa song sinh Braidden hôm nọ vừa bị thầy Gray mắng vì tội giấu giày con bé Alice. Thế là chúng nó đã chụp ảnh ông thầy lại. "

" Đâu đâu đâu? Đưa máy tôi xem nào!! "

" Đợi tí. Xem nào, đây rồi. Tada! "

Đang lúc cả nhóm cười đùa vui vẻ thì mẹ Roxana về. Thấy những đứa trẻ, bà mỉm cười chào chúng, dù trông bà có vẻ thiếu ngủ.

Bà tiến tới, hôn lên trán Roxana rồi hỏi thăm cô. Roxana không tiếp nhận cái ôm hôn ấy một cách thoải mái cho lắm, vì cô còn đang lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của mẹ.

Người mẹ có dáng thật giống cô con gái của mình, Lucas có thể kết luận như vậy. Cũng mái tóc đen ấy, thêm vài sợi bạc và hơi xơ. Nét mặt của bà hiền từ hơn, một nét mặt cam chịu, xen lẫn một chút ủ rũ, một chút nếp nhăn. Dường như tất cả người mẹ đều là bà tiên trong kí ức của những đứa con. Lucas cũng khao khát cái vuốt tóc và nụ hôn của người mẹ, hẳn nó sẽ là một cảm giác hoàn toàn khác cái ôm hay cái chạm từ người yêu.

Cậu khó có thể tin được một người như thế lại có những lúc thờ ơ với Roxana như cô đã từng kể. Có khi với từng ấy sự chịu đựng và nhẫn nhịn ông chồng vũ phu, thì cũng khó có thể lúc nào cũng quan tâm hết lòng cho người khác, vì đến vấn đề của bản thân còn chưa lo cho nổi.

Bà quan sát Lucas một lúc. Cũng phải mất từng ấy thời gian để cậu nhận ra hai đứa vẫn đang nắm tay nhau. Roxana không phản ứng gì với điều đó, thậm chí còn nắm chặt tay cậu hơn. Cô mỉm cười bí mật với người mẹ, làm bà phải bật vài tiếng khúc khích.

" Nhờ con, mang mấy túi đồ vào bếp cho mẹ nhé. Mẹ lên nhà ngủ một chút, khoảng một tiếng nữa gọi mẹ dậy. "

" Vâng. "

Roxana trả lời rất nhỏ. Nếu được, có lẽ cậu nghĩ cô cũng chẳng muốn đánh thức và lôi bà dậy khỏi một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi ngắn ngủi ấy. Giờ thì trông bà giống người bệnh cần nghỉ ngơi hơn là cô con gái của mình.

Roxana yên lặng nhìn lên cầu thang, nơi mẹ cô vừa mệt nhọc leo lên. Những ánh mắt của ba người bạn tỏ ra vô cùng quan tâm, nhưng cô không đủ sức và sự chú ý để đáp lại chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro