Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leo và Roxana là hai người bạn thuở nhỏ của tôi, điều đáng quý là chúng tôi vẫn giữ liên lạc cho tới giờ. 

---------------- 

Ba ngày nghỉ hè cuối cùng trôi nhanh như một cái chớp mắt. Mặc dù không thích thú gì cho lắm, Lucas vẫn phải vài lần đi cùng với cô Hebe thăm hàng xóm mới. Mà thực ra cũng chẳng phải mới mẻ gì, hầu hết những người ở đây đều vẫn cứ ở đây từ lúc cậu mười tuổi đến giờ. Và cũng tương tự, hầu hết những câu chuyện đều xoay quanh bố mẹ của Lucas - điều mà cậu luôn lơ đãng suốt trong buổi nói chuyện.

Mối bận tâm hiện giờ của Lucas là hai người bạn chơi thân với cậu từ hồi tiểu học Leo và Roxana. Cậu đã nhắn tin cho Leo từ trước nhưng anh bạn bảo rằng sẽ gặp cậu vào hôm đi học để tăng sự bất ngờ. Âu vậy cũng tốt, ít ra Lucas còn có một thêm chút ít động lực. 

Lucas chuẩn bị đối mặt với nỗi lo đầu tiên của cậu trong ngày đầu bước vào trường trung học Kumical: xe buýt. Hôm nay cậu dậy sớm, ăn bánh mì phết bơ qua loa để đảm bảo hơi thở của mình không bị nặng mùi, ít nhất phải tạo ấn tượng tốt về điểm này. 

Chú Hayden sẽ đưa Dylan đến trường thằng bé vài lần để nó quen đường, còn Lucas sẽ tự cuốc bộ ra bến xe buýt gần đấy. Theo thói quen thường lệ, để giảm bớt sự nhàm chán, cậu đeo tai nghe, đầu hơi lắc lư theo nhịp bài hát. Cậu đội thêm chiếc mũ của áo khoác lên đầu che đi mái tóc đỏ đậm của mình. Ồ vâng, xin lưu ý là bình thường nó bù xù lắm mặc dù hôm nay Lucas đã thầm nguyền rủa khi ra sức chải chuốt cho những sợi tóc đáng ghét này, nên mặc áo có mũ là một lựa chọn hợp lí.

Một vài nữ sinh đã đứng ở bến xe buýt và nói cười rôm rả. Những chiếc váy xếp li xinh xắn cùng những mái tóc vàng óng ả của vài cô bạn khiến Lucas cũng muốn có được một cô bạn gái như vậy để được khoác vai đến trường mỗi ngày. Ở trường cũ, những cô bạn xinh xắn như vậy đa phần có người yêu hết cả rồi.

" Mình thấy Justin đẹp đấy chứ? "

" Thế thì cậu chưa xem ảnh mới đây của anh ta rồi hả?? Cậu sẽ không tin nổi đâu! "

" Đừng cưng ơi, làm thế thì vỡ mộng đấy... ", một cô bạn xua tay, cười. 

Hai cậu bạn nam đang ngồi ở một góc cùng cắm cúi vào trò chơi điện tử trên chiếc máy điện thoại, xem ra không thích hợp lắm để Lucas bắt chuyện lúc này. Mà thực ra cậu cũng chưa có ý định ấy, vẫn còn hơi sớm. Cậu quyết định chọn chỗ ngồi cách xa hai phía một chút. 

Tiếng cười khúc khích bắn lên từ một nữ sinh khiến Lucas hơi nghiêng đầu nhìn họ. Vài cô gái đưa tay lên môi ra hiệu mặc dù miệng họ vẫn đang cười toét đến tận mang tai. Cậu bối rối khi thấy vài cô đã nhìn về phía mình, cười khúc khích đầy ẩn ý. Lucas quay mặt đi, cảm giác mình có thể để mũ trùm đầu của mình nuốt trọn nó luôn cũng được. 

Mình trông kì dị đến thế sao??, cậu thắc mắc, vặn thêm âm lượng tai nghe. 

Chiếc xe buýt màu vàng lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn trước bến xe, lần lượt mọi người bước lên. Khi đứng cạnh để cùng bước lên thang xe, Lucas vẫn thấy một trong những cô nữ sinh kia cúi mặt xuống nín cười. Cậu bèn thở dài, tự hỏi không biết ngày hôm nay sẽ còn đi đến đâu.

Khi nhìn vào bên trong xe buýt, Lucas muốn cốc đầu vào tường kèm theo một lời chửi thề. Đùa nhau chắc! Xe đã gần kín cả chỗ rồi. Bỡ ngỡ giữa hàng ghế đầy người đang cất lên tiếng nói chuyện rôm rả, Lucas thực lòng chỉ muốn chui lên nóc xe hóng gió cho mát. Hoặc lựa chọn thứ hai là xuống cuối xe ngồi, nhưng chỗ ấy đã chật ních rồi.

Và khi nhìn mấy đứa ở hàng cuối, Lucas cũng không chắc mình sẽ muốn ngồi cũng chúng nó cho dù còn ghế trống. 

" Ngồi vào đi, nhóc. ", bác tài xế nhắc nhở. 

Đến lúc này Lucas mới nhận ra chỉ còn mình cậu chưa tìm được chỗ ngồi. Cậu sốt sắng lướt quanh tìm một ghế trống tạm bợ. Một ai đó vỗ cánh tay cậu. Mái tóc nâu vuốt keo sành điệu của cậu ta khiến Lucas nhận ra ngay. Cậu ta ngồi lui về ghế bên trong, nhường ghế ngoài cho Lucas. Không cần phải mời thêm, cậu mừng rỡ ngồi xuống. 

" Tôi đã không thấy cậu đó, Leo. "

" Còn tôi đã mong cậu nhận ra mình trước. ", anh bạn tên Leo Parker cười.

" Xin lỗi nhé, tôi có thể căng thẳng đến mức quên luôn cả tên mình. ", Lucas nhe răng cười. 

Cảm giác thoải mái lúc này khiến Lucas yên tâm bỏ tai nghe cùng chiếc mũ để cho mái tóc đỏ bù xù có cơ hội xổ ra ngoài. Cậu len lén nhìn xuống dưới, tìm kiếm trong đám người thêm một khuôn mặt quen thuộc.

" Sao vậy?? "

" Không có gì. Chỉ là... ừm, gì nhỉ... không biết cô ấy đâu rồi?? "

" Hmm... ", Leo nghiêng đầu, rồi sau đó hiểu ra. " À, nếu cậu muốn nói đến Roxana thì cô ấy không có ở đây đâu. " 

" Oh, vậy à... "

" Yeah, nhà cô ấy gần trường mà. "

Dĩ nhiên Lucas chẳng nhớ điều đó, vì hầu hết anh chỉ toàn sang nhà Leo. Còn Roxana? Cùng lắm là một lần cách đây ( rất ) lâu rồi.

" Cậu trông to con ra rồi đấy. ", Leo chuyển chủ đề.

" Ờ. ", Lucas vui vẻ gật đầu, " Tôi đã luyện tập môn Parkour khá nhiều trong hè vừa rồi. " 

" Chắc cũng phải rinh về vài vết bầm rồi chứ hả?? ", Leo cười khùng khục.

Lucas cũng không thể ngăn mình bật cười khi đáp lại:

" Cô của tôi sẽ sốc lắm, cho nên tôi đã cố gắng giấu chúng đi rồi đấy. "

Nhưng tuy nhiên, Lucas vẫn mong mình có được khổ người cao to hơn chút nữa, cỡ bằng anh bạn Leo đây là hợp lí. Leo Parker là một anh chàng công tử khá giả, và chế độ dinh dưỡng của gia đình cùng với gene đi truyền của nhà Parker đã làm cho Leo có một vóc dáng khá đó còn so với những bạn đồng trang lứa. Sức mạnh đến từ những cơ bắp của cậu ta thức sự rất khủng khiếp. Lucas đã thấy kha khá lần rồi, Leo là một người có xu huớng bạo lực, và hẳn là cậu ta cũng gần giống một kẻ bắt nạt.

Bất chấp điều ấy, Lucas lại thân với anh bạn này một cách kì lạ.

" Em trai cậu học trường Jewery hả?? "

" Ờ. Đó là điều kiện lí tưởng để tôi có thể thoát khỏi thằng bé nhõng nhẽo đó. ", Lucas thở dài. 

" Làm gì đến nỗi thế chứ?? Thằng bé đáng yêu mà. Jewery có lẽ sẽ hợp với những đứa năng động như nó đấy. ", Leo bật cười. 

" Cậu nên cảm thấy vui vì mình là con một đi. "

Một tràng cười đột ngột rộ lên. Lucas hơi nhíu mày lại, suy nghĩ xem vừa rồi mình có nói điều gì đó quá ngốc nghếch không. Hiểu sai phản ứng của cậu, Leo hất cằm ra phía sau, nói:

" Ôi dào, kệ mẹ chúng nó, thằng Julian thôi ấy mà. Nhạt nhẽo và vô duyên. " 

" Ê Lyly! Bộ miệng mày không bao giờ ngậm được à? ", một đứa ngồi phía sau cố ý nói to cho cả xe nghe thấy. 

Sau đó lại là một tràng cười ầm ĩ rộ lên. Từ sự im phăng phắc ở khu vực phía đầu xe, Lucas cũng không khó để đoán ra lí do khiến những người bạn này phải tập chung hết ở đây. Cậu những muốn kéo lại cái mũ trùm lên đầu mình. Nhưng may sao, đích đến đã hiện ra trước mắt: Kumical - ngôi trường mới của cậu.

Ngôi trường theo thiết kế cổ điển với kiểu mái chóp. Tường được bao phủ bởi những phiến gạch đỏ, đôi chỗ có thêm vân gỗ nâu. Ánh nắng dường như làm chúng thêm ấm hơn. Hai hàng cây trước lối vào đang rung rinh những tán lá xanh như màu ngọc bích. Đồng hồ khổng lồ gắn ở phía trung tâm của ngôi trường thông báo bây giờ là bảy rưỡi. 

Những học sinh trèo xuống xe, một vài ánh mắt nhìn Lucas thăm dò. Cậu tảng lờ chúng, lơ đãng bước theo anh bạn Leo, đúng là như vậy. Tâm trí cậu còn đang lang thang khi nhớ lại mình vào năm chín tuổi, đứng trước cổng trường cấp trung học đây, khi ấy còn sơn màu xanh lục chứ không phải là xám, các dãy nhà mới mang sắc trắng cách điệu chứ chưa toát lên vẻ cổ điển. Và cái bóng của Lucas đổ xuống sân trường khi ấy mới chỉ bằng hai phần ba so với lúc này. 

Mẹ Lucas khi ấy là một giáo viên dạy hóa học tại trường Kumical. Hàng ngày, sau khi hết giờ dạy, bà sẽ tới trường tiểu học đón Lucas. Có lẽ đó là một buổi chiều mùa thu, khi lá vàng xào xạc rụng dưới chân người đi đường. Khối của Lucas được tan học sớm do các giáo viên có cuộc họp đột xuất. Thay vì ở lại trường đợi cùng các bạn cho hết tiết, cậu quyết định chuồn ra ngoài cùng với anh bạn Leo của mình. Trường trung học nơi mẹ cậu dạy khá gần đây nên khi hai đứa tới nơi, cánh cổng vẫn còn đóng, bầu không khí tĩnh lặng bao quanh khắp chốn trường học.

Lucas cùng Leo ghé vào một cửa hàng ăn vặt gần đó trong lúc chờ. Bên trong cũng có một vài học sinh trong trường ra ngoài và đang ngồi ăn uống trong quán. Hai đứa nhóc nhìn họ rồi cùng cười khi gặp toàn " người quen ". Hai đứa mua cho mình ốc quế chocolate lạnh đến tê đầu lưỡi.

" Sao tưởng mẹ cậu bảo không được ăn cái này quá ba lần một tuần. ". Leo cười khúc khích, quệt vết kem còn dính trên miệng trước khi tiếp tục ăn.

" Ôi dào, tên Bob lớp ta cũng phá luật đầy đấy thôi, cậu không nhớ sao?? Rõ ràng là mẹ chỉ đang quá lo lắng từ sau đợt ho liên hồi của tôi mùa đông năm ngoái thôi. "

" Tôi nghĩ mẹ cậu đúng đấy. Dù sao thì việc ăn kem bất kể trời lạnh co ro có vẻ bất hợp lí đấy chứ... ", Leo đột nhiên bật cười, " Ôi! Tôi không quên nổi Lisana đã nói cậu hắt xì như một con.... "

"...con ...???", Lucas hỏi, lông mày nhướng lên hết cỡ. Bộ dạng này của cậu làm đồng thời cũng làm cho Leo buồn cười đến nỗi không nói được nữa.

Lucas phủi tay tỏ ý gạt chuyện đó sang một bên, nói:

" Lát nữa về nhà tôi nhé, dù sao bà ngày nữa cũng đến hạn nộp bài làm nhóm của chúng ta rồi. "

Leo gật đầu lia lịa, nhưng rồi mặt cậu ta lại hiện vẻ đăm chiêu.

" Thực ra tôi không có ý tưởng gì cho dự án khoa học cả. "

" Tôi cũng thế. "

" Nói đúng ra là tôi không hiểu kiến thức của bài. "

" Đây cũng thế. "

" Khoan đã, vậy là chúng ta có hai đứa không biết gì về khoa học làm dự án khoa học sao? "

Lucas gật đầu lia lịa.

" Cậu hiêủ ra vấn đề rồi đấy. "

Tiếng chuông tan của trường cấp hai réo inh ỏi như đệm thêm cho khẳng định của Lucas. Leo chỉ còn biết há hốc mồm.

" Wow, hoá ra tôi đã nhầm về trình độ giữa giáo viên dạy hoá và con của.... "

" Thôi nào, chúng ta sẽ làm được thôi. Chẳng phải từ trước đến giờ lần nào cũng vậy sao??? "

Vẻ mặt im lặng của Leo dường như đang minh chứng cho sự nghi ngờ. Nhưng đôi mắt của cậu ta nhìn thẳng vào Lucas rồi lại đảo đi, hành động lặp đi lặp lại như đang ra hiệu điều gì đó.

" Leo, tôi nói là... "

" Cháu chào bác, bác Lisa!!! "

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lucas trố mắt ra. Nhưng trước khi quay lại mặt đối mặt với người phụ nữ ấy, cậu há miệng to hết cỡ để nhồi cái ốc quế vào miệng. Vị lạnh của kem khiến cậu họng cậu tê lại. Cố gắng cười tự nhiên nhất có thể, Lucas quay lại, giọng cậu bị nghẹn lại bởi số kem dày đặc trong miệng:

" Mẹ! Hôm nay bọn con được tan sớm. Oh, Leo sang nhà chúng ta hôm nay được chứ?? Bọn con sắp có bài thuyết trình khoa học và... "

" Được rồi, cứ ăn cho hết kem đi đã Luc. "

Không thể chịu nổi, Lucas với tay lấy chai nước tu thật nhanh cho giảm bớt cái lạnh. Leo mím môi lại để không bật cười một cách vô duyên trước mặt bác Lisa. Mẹ Lucas nhẫn nại kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh hai đứa, coi bộ rất kiên nhẫn. Sau khi uống nước xong. Lucas bật ra một tiếng hắt xì. Mẹ cậu thở dài:

" Vậy là con đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu ăn quá nhiều đồ lạnh rồi đấy. "

" Vâng... "

Mẹ Lucas gọi cô nhân viên ra tính tiền. Khi nhìn vào tờ giấy ghi những gì hai đứa trẻ đã ăn, Lucas thấy đôi lông mày mẹ thấp thoáng nhấp nhô. 

Đôi mắt nâu của mẹ cậu nhìn chăm chú vào Lucas. Cậu đã từng được nghe ba kể rằng ông ngoại của mình là người thuộc nước nào đó ở vùng trung đông. Và mẹ cậu được thừa hưởng những nét sắc sảo của đôi mắt phụ nữ hồi giáo. Đôi mắt mẹ to, mí mắt dày và đẹp, tưởng như chúng biết nói. Ba Lucas cũng đã từng bật mí cho cậu rằng vẻ đẹp từ đôi mắt mẹ đã hút hồn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và giờ đây, những gì mẹ muốn nói với cậu đều được đôi mắt sống động ấy diễn tả thay. Và chỉ có một cách duy nhất để xoa dịu tâm trạng mẹ.

" Con xin lỗi, thưa mẹ... "

" Tại sao vậy?? "

" Con đã làm trái ý mẹ. "

Lucas thấy anh bạn Leo của mình cũng hơi cúi mặt xuống. Im lặng theo dõi diễn biến của cuộc trò chuyện. Một vài học sinh cấp hai bước vào trong quán, các anh chị vẫy tay chào khi thấy giáo viên dạy hóa của mình. Cậu được nghe anh chị kể rằng đó là một trong những môn học thú vị nhất trường.   

" Mẹ vui vì lần này con đã không mất thời gian để thú nhận điều đó. Nào, chúng ta về thôi chứ? " 

Trong lúc đi bộ ra bến xe buýt, mẹ hỏi Lucas:

" Vậy con nói mình sắp có dự án khoa học? Hai đứa làm chung hả?"

 " Vâng ạ. ", hai đứa trẻ đồng thanh đáp. 

" Hừm.... chuyện này không khó lắm với giáo viên như mẹ, nên có thể giúp các con được đấy. ", nhìn gương mặt sáng bừng lên của cậu con trai, Lisa bật cười, " Nhất con rồi nhé! "

" Mẹ cứ yên tâm đi, về sau thể nào lên cấp hai, chúng con cũng sẽ trở thành " học sinh ưu tú môn hóa học " cho xem. "  

Nhìn hai đứa trẻ đập tay như ăn mừng, mẹ Lucas mỉm cười thật tươi. 

" Lucas! Lucas! Hey.... " 

" Huh? "

Nghe tiếng bạn gọi, Lucas lập tức bị kéo ngược lại về mốc thời gian hiện tại. Cậu đang vô thức tiến tới và sắp đâm vào một thân cây cao lớn. Lucas đã đi lệch con đường vào trong trường một quãng khá dài. 

" Cái gì vừa xảy ra vậy?? ", Leo hỏi, giọng vô tư xen lẫn thích thú.

Trong một thoáng, Lucas đã định nhắc lại kỉ niệm trong hồi tưởng của mình với cảm xúc đỡ nặng nề nhất có thể. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ gãi đầu cười trừ. 

" Ái chà, cú vừa rồi đúng là hơi quê đấy.."

Một nhận định lướt qua tâm trí Lucas trong lúc cậu đang tiến vào lớp.

Đó là một trong số những kí ức đẹp trước khi thảm họa đổ ập xuống gia đình mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro