Chap 15: 赦 - Xá (Tha thứ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


RẦM.

Cánh cửa gỗ khóa chặt đã bị Takaharu tung cho một đá làm văng ra tứ tung. Rekka và hai tên lính hoảng sợ khi thấy Marvelous cùng các bạn bước vào. Marvelous không thèm nhìn Rekka đến một lần, anh không còn tâm trí để ý đến hạng người này, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của Luka. Khuôn mặt của anh biến sắc hoàn toàn khi nhìn thấy cả người Luka ướt sủng, áo thì đã bị xé rách, trên người lưu lại những vết hôn điên cuồng cùng những vết bầm tím rướm màu máu đỏ tươi. Bàn tay thì sưng đỏ cả lên, anh nhanh chóng cởi áo ngoài của mình khoác lên mình Luka và nhẹ nhàng bế cô lên. Marvelous la lớn:

- Tất cả những tên ở đây lập tức tứ mã phanh thây, còn cô ta, chém đầu thị chúng. ~ Tiếng la của Marvelous làm mọi người hoảng sợ tột độ, Rekka nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ả vội vàng quỳ xuống bên chân Marvelous và Hikari:

- Anh hai, cứu em với, Marvelous làm ơn tha cho em.

Hai tên lính đã bị một đám thì vệ dẫn đi, nhưng Rekka thì chưa ai dám động đến:

- Các người điếc hết rồi sao, tôi bảo mang cô ta chém đầu thị chúng ngay bây giờ.

- Marvelous! ~ Hikari cũng hét lên, ánh mắt anh hết sức cương nghị, dù sao Rekka cũng là em gái của anh.

- Chém đầu! ~ Marvelous không nhìn Hikari, anh đã bị lửa giận làm cho mất lý trí.

- Marvelous.....tha....cho....R...ekka.... ~ Luka lấp bấp nói không nên lời, cô ngất đi vì quá mệt.

Marvelous giật mình trước câu nói của Luka, anh bình tĩnh nhìn những người bạn của mình, sau đó quay sang Rekka:

- Cô, sau này đừng xuất hiện trước mặt của tôi, bởi tôi nhìn thấy cô sẽ lập tức ngũ mã phanh thây.

- Tại sao? Tại sao chứ? Em là thanh mai trúc mã của anh, thật sự em có điểm nào thua cô ta chứ? ~ Rekka nước mắt vẫn còn đầm đìa trên mặt.

- Cô còn không có tư cách để so sánh với Luka, làm gì mà có điểm nào hơn Luka, hoàn toàn thua Luka tuyệt đối.

Marvelous nói rồi bỏ đi, Hikari cũng bỏ đi, là anh nể mặt cha mẹ mới cầu xin Marvelous tha mạng cho nó, nếu anh là Marvelous, có lẽ anh hành hạ Rekka đến người không ra người, ma không ra ma. Rekka nắm chặt tay, cô thề, chỉ cần cô còn sống, Marvelous nhất định là của cô, không ai có thể giành được. Marvelous bế Luka trên tay, tại sao anh lại muốn bảo vệ cô gái này đến thế, tại sao khi nhìn thấy hình ảnh cô ban nãy, anh chỉ muốn giết chết tất cả những người đã làm hại cô, bình thường anh đâu có độc ác đến thế?

- Luka! Luka, cậu ấy ......cậu ấy bị hành hạ đến thế này sao? ~ Mio vừa nhìn thấy Marvelous lấy cái áo khoác của anh ra người Luka là cô đã không thể cầm được nước mắt.

- Luka....Luka...có bị hai tên ác ôn đó......làm.....làm.... ~ Ahim vừa khóc vừa nói.

- Ngốc! Bọn tớ đến kịp lúc nên Luka không sao! ~ Joe cốc nhẹ vào đầu Ahim. Anh tự hỏi, nếu Ahim bị như vậy, anh sẽ phản ứng như thế nào.

- Thật sự may quá, Luka không sao rồi. Tạ ơn trời phật. ~ Kasumi cũng không cầm nổi nước mắt, Yoko và Luka như chị em ruột đối với cô, hai người họ bị thế này, trong lòng cô đau như cắt.

- Được rồi, bọn tớ đi ra ngoài cho các cậu thay đồ cho Luka, cô ấy chỉ bị thương nặng ở tay, nên các cậu chú ý đừng đụng mạnh vào tay cô ấy.

Right kéo Marvelous ra ngoài, vừa lúc đó, cả bọn nhìn thấy Hiromu từ phòng bên chạy sang.

- Sao rồi, Yoko tỉnh chưa? ~ Takaharu hỏi.

- Vẫn chưa, tớ nghe nói Luka còn bị nặng hơn Yoko, cô ấy không sao chứ? ~ Hiromu hỏi Marvelous.

- Không sao rồi, đã có Kasumi và Kagura chăm sóc cô ấy. ~ Marvelous cũng thở phào nhẹ nhõm.

2 canh giờ sau:

- Yoko! Cậu tỉnh rồi, cậu có đau ở đâu không Yoko? ~ Ahim hỏi dồn dập. mọi người nghe tin Yoko tỉnh lại cũng lập tức sang phòng Yoko.

- Tớ không sao, không đau luôn, thật sự không đau tí nào. ~ Yoko cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của cô làm người khác không khỏi đau lòng.

- Đừng giấu bọn tớ, cậu là người luôn lấy nụ cười che đi nước mắt, đau thì nói đau, sợ thì nói sợ, đừng có cười tươi như vậy, tớ thật sự ghét nụ cười này của cậu. ~ Mio la lớn, nước mắt cô chảy dài, cô biết, Yoko không muốn mọi người lo lắng.

- Ahim, Mio! Tớ sợ lắm, đau nữa, lúc đó tớ thật sự muốn chết đi cho rồi, bây giờ tớ vẫn còn đau lắm, cho nên xin Mio và mọi người đừng ghét bỏ tớ, tớ xin lỗi. ~ Yoko khóc, cô ôm chặt hai người bạn, Ahim và Mio cũng khóc theo, mọi người đứng bên ngoài có người cũng không kiềm nỗi nước mắt, chỉ có nhóm Marvelous là không rơi nước mắt, nhưng trong lòng họ, không phải là không đau.

------------------------------------------------------------------------------------

Linh hồn thục nữ bao dung
Nhạn môn quan hẹn mộng trùng lai xưa
Lệ thương biết mấy cho vừa

Chap 16: 皦 – Kiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro