Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanbin từ nhỏ đã luôn muốn làm một tiểu thuyết gia. Tính anh có chút giống như con mèo nhỏ, thích buông lơi thảnh thơi, ủ trong ổ ấm của mình, nhưng lại cũng thích tìm tòi khám phá. Vậy nên anh cảm thấy làm người viết truyện rất thích hợp, nơi biếng muốn đi, chuyện lười muốn làm, đều có thể viết ra từ những tưởng tượng của mình, rồi lại đắm mình trong đó như thể được thực sự trải nghiệm nó.

Hồi còn đi học, trộm vía cũng cảm thấy mình thực sự có khiếu đi, thành tích không tệ, cũng từng được giải viết truyện ngắn. Ra đời mới thấy cuộc sống không dễ dàng, tìm nhà xuất bản cũng thực khó, truyện của anh viết, thường bị từ chối với lí do chủ đề kén người đọc, khó tiêu hóa, là mạo hiểm doanh thu. Cũng có những nơi ít nhất cảm thấy văn phong của anh không tệ, đề xuất anh viết truyện tình cảm, thu hút lượng độc giả thiếu nữ chịu chi tiền trước, có danh tiếng rồi liền có thể thoải mái tự do hơn, muốn làm gì thì làm.

Hanbin từ chối, anh viết truyện trước hết là để thỏa mãn tư tưởng của chính mình, nói truyện của anh còn thiếu sót ở đâu, viết gượng chỗ nào, tình tiết có gì không hợp lí, anh tiếp thu, anh suy nghĩ, anh sửa. Nhưng bảo anh vì để trèo lên danh vọng mà ép ra một câu chuyện không mang cảm hứng, không phải anh giả thanh cao, anh thực sự không làm được, xưa nay chưa từng ép mình viết ra được cái gì cả, những gì anh viết luôn là những gì anh muốn.

Cũng không phải anh không viết được truyện tình cảm, chỉ e là truyện tình cảm anh viết, e là không phải cái mà những vị biên tập viên kia hình dung trong đầu. Đã nói rồi, anh chỉ viết dựa trên những tưởng tượng mà bản thân có thể cảm nhận được mình trong đó, mà anh lại là...gay, thực viết không nổi một câu chuyện nào đó về giám đốc tài phiệt cùng thư kí thỏ trắng vụng về, ngây thơ kiểu như thế.

Nói chung là, với cái tính mèo con bất cần của anh, kiên trì được một vài năm rồi cũng bỏ. Bỏ ở đây là bỏ ý định tìm nhà xuất bản, dùng đam mê làm cần câu cơm. Chứ anh vẫn viết, câu cơm thì không được, nhưng ít ra nó vẫn là sở thích. Anh tùy tiện kiếm một công việc đứng quầy thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, rất nhiều thời gian rảnh, trên chỗ làm có thể ngồi nghĩ ngợi phác họa ý tưởng, về nhà liền xuất thành văn chương trên bàn phím, cảm thấy cuộc sống thực không tệ. Đương nhiên tiền không nhiều, nhưng cũng có một mình thôi, nhiều để làm gì đâu.

Anh viết truyện đăng lên một diễn đàn mạng, cũng chẳng phải là tác giả hot gì, nhưng vẫn có lượng người đọc nhất định, thậm chí còn nhớ được một vài cái tên quen thuộc hay comment cho anh. Cũng có chút vui thích khi đọc bình luận, nhưng không để tâm lắm, không thường xuyên mong ngóng theo dõi biến động trên tài khoản của mình, chỉ khi có bản thảo mới cần đăng mới truy cập.

Thế nên tưởng tượng nỗi bất ngờ của anh khi sau hai tháng thai nghén chương 1 của câu chuyện khoa học viễn tưởng mới viết, mở lại diễn đàn thì thấy truyện gần nhất của mình đã lên đến mấy trăm nghìn lượt view mà xem. Nhớ lại một chút, đó là một câu truyện ngắn, ngồi viết hết có tầm 1 tiếng, chút tưởng tượng vụn vặt về một chuyện tình chíp bông trên ghế nhà trường. Nguyên nhân là vì hôm đó đi họp lớp, nghe tin có 2 đứa trong lớp sắp lấy nhau, tự dưng có chút cảm khái đời sống tình cảm thời đi học của mình hơi tẻ nhạt, về nhà nghịch ngợm đánh máy một chút thôi, là câu chuyện yêu đương thiếu niên điển hình, không có gì đặc biệt, có chăng khác chút thì đó là chuyện nam – nam, đương nhiên, vì anh viết cho anh mà, rốt cuộc là cái gì xảy ra vậy chứ?

Anh lướt qua một chút phần bình luận và share kèm trích dẫn, lúc này cũng đã đến hàng nghìn.

-

[Có ai cảm thấy hình tượng công trong này giống Ahn Hyung Seob không?]

[Ồ. Vậy là không chỉ một mình tôi nghĩ vậy.]

[Công nhận, đọc liền liên tưởng đến MV gần đây của Hyung Seob, bìa truyện cũng là hình cut từ đó mà. Mỗi tội trong này là nam x nam]

[Nhưng có thấy đề tên Hyung Seob hay để tag fanfic đâu]

[Khéo người ta là fanboy mà ngại đấy, thế nên mọi người đừng chửi au nhé]

[Đúng rồi, fan nữ viết truyện YY với Idol được, fan nam cũng có thể! Tới luôn bác tài...à quên au ơi! Em ủng hộ].

[Truyện dễ thương, nếu là fan nam, alo anh ơi, không đến với Hyung Seob có thể đến với emmmmmmm]

[Chỉ có truyện không tôi còn ngờ ngợ, nhưng nhìn bìa truyện thì chắc đến mười mươi luôn, nhất định là fanboy của Hyung Seob đấy]

[Hu hu, gặp tấm fanboy chân tình dễ thương là một chuyện, mà quan trọng là ngắn quá ạ, cái kết này em không cam lòng T^T , tốt nghiệp rồi sao, hai nhân vật còn gặp lại nhau không T^T, hãy nói đây chỉ là kết phần 1 thôi nha anh, còn phần 2 nữa đúng không T^T ]

[Ngắn quá ạ, không đã, đồng chí ơi ra tiếp đi không phải ngại, chị em chúng tôi ủng hộ mà \^O^/ , không có mấy màn túm tóc giựt bồ đâu, đừng rén thế.]

[Lâu quá không thấy đăng mới, au còn ra truyện nữa không ạ? Bộ này vậy là kết ạ?]

[...]

Lướt thêm một lúc nữa, vẫn còn rất nhiều, nhìn chung đều là có đề cập đến một cái tên, Ahn Hyung Seob. Hanbin có chút dở khóc dở cười, cố gắng hồi tưởng lại một chút ngày mình đăng mẩu truyện này. Nói là cái bìa truyện, thực ra cũng chỉ là để nhìn cho chỉn chu thôi. Tấm hình cũng là anh gõ loạn mấy từ khóa thiếu niên thanh xuân trên ghế nhà trường gì đó, lấy ảnh một bóng lưng mặc đồng phục học sinh đứng dưới tán cây lá vàng hiển thị trên top kết quả tìm kiếm mà anh cảm thấy đẹp. Nhớ lại quả có chút kì cục, khi anh trao đổi qua lại một chút với người đăng để xin ảnh, đối phương đọc qua bản thảo của anh liền rối rít đồng ý, thái độ còn mang theo hí hửng gì mà "cùng là đồng chí, đương nhiên sẽ giúp", còn nói sau này anh cần sẽ giúp anh làm bìa tiếp. Lúc đó có chút bất ngờ nhưng Hanbin cũng chỉ nghĩ có lẽ là một người nhiệt tình thái quá mà thôi, dù sao trên mạng thì cũng đâu thiếu những kiểu tính cách lạ kì.

Theo dòng suy nghĩ, anh cũng bâng quơ đi tìm kiếm thêm về cái tên Ahn Hyung Seob. Là một ca sĩ thần tượng đang rất hot trong giới trẻ, MV gần đây lấy bối cảnh học đường, không có cốt truyện cụ thể, nhưng vừa hay cũng có cảnh lễ tốt nghiệp và sổ lưu bút giống trong câu chuyện anh viết, lại cộng thêm tấm ảnh bìa "xui xẻo" (?), khó trách người ta nghĩ anh tựa MV ngoáy bút vẽ đường cho hươu chạy.

Sự việc này làm anh trầm ngâm đôi chút, có nên giải thích, hay là không đây. Anh thực không biết phải làm sao, xưa nay đăng truyện chưa từng "giao lưu" với độc giả bao giờ. Với lại anh có cảm giác như dù cho mình có nói không phải, chỉ là trùng hợp, sẽ không có ai tin, chưa hết, nếu như mà nói anh không biết Ahn Hyung Seob là ai, e là còn chọc mấy cô gái này trở mặt giận dữ.

Nghĩ một thôi một hồi, anh quyết định không nói gì cả, dù sao câu chuyện tình yêu học đường anh viết này, vốn đã kết thúc rồi, không cần nhắc lại nữa. Cứ để cho họ nghĩ anh là một "fanboy ngại ngùng" đi, đâu mất miếng thịt nào. Lâu dần khi không đăng gì liên quan đến nó nữa, họ cũng sẽ chán nản bỏ đi thôi.

Sau khi đã thông suốt đưa ra kết luận, anh đăng bản thảo truyện khoa học viễn tưởng mới, đóng máy đi ngủ, định bụng sẽ không đọc comment một thời gian là ổn, mọi thứ sẽ sớm trở về bình thường.

Sẽ sớm bình thường lại thôi...

Bắt đầu từ một ngày bình thường tiếp theo, ở công việc hết sức bình thường, gặp những con người bình thường, hơn chục tiếng đồng hồ như bao hôm vẫn bình lặng trôi qua.

Vị khách cuối ngày hôm nay là một thanh niên trẻ tuổi, mua một hộp salad và một túi khăn giấy cùng khẩu trang, có lẽ là để thay cho chiếc khẩu trang trên mặt loang vệt nước màu nâu, hình như là bị bắn cà phê lên.

Thanh toán xong, cậu chàng liền xé túi khăn giẩy và gỡ khẩu trang ra lau. Vừa nhìn thấy khuôn mặt khuất sau đó được phơi bày, tròng mắt Hanbin lớn thêm một vòng, khóe miệng cậu khẽ rung.

Là Ahn. Hyung. Seob.

Không thể sai được, là khuôn mặt anh lướt qua lướt lại trên màn hình máy tính tối hôm qua.

Nếu như là người bình thường, giờ phút này hẳn là phải trợn mắt há miệng, nhảy lên nhảy xuống mà kêu "Ahn Hyung Seob!".

Nhưng Hanbin trời sinh mang khuôn mặt bình thản, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, huống hồ anh là nhà văn, đầu tưởng tượng đến sao hỏa sao kim hay tình tiết vụ án giết người hàng loạt mặt còn không đổi sắc, nói chi gặp mấy em trai thần tượng, dù tự anh cũng phải công nhận đây quả là một tình huống trùng hợp đến kì khôi.

Trong đầu là một rổ suy nghĩ ngổn ngang nhưng kì thực giây phút trôi qua rất ngắn ngủi, chỉ là thao tác tính tiền đơn giản cùng câu nói nghiệp vụ máy móc "Xin cám ơn, lần sau quay lại.". Ahn Hyung Seob cũng tính là lịch sự, dĩ nhiên cũng không có gì đặc biệt hơn những khách hàng tử tế khác, gật đầu tạm biệt với một câu "Anh vất vả rồi."

Đừng hiểu nhầm, không có rung động hay yêu từ cái nhìn đầu tiên gì hết. Chỉ là với tư cách một nhà văn, câu chuyện hiếm có như vậy, tình huống léo lắt như vậy, cộng thêm trí tưởng tượng có một nghĩ mười của Hanbin, không đem nó ra viết, thật là phí của giời.

Thế là đêm đó Hanbin mở máy tính, gõ tiếp kịch bản cho câu chuyện chíp bông kết mở trong lễ tốt nghiệp ở phần trước.

Về việc họ tình cờ hội ngộ nhiều năm sau, một người là ngôi sao nổi tiếng, một người là nhân viên cửa hàng tiện lợi.

Mở đầu chương truyện còn có một câu "nhắn nhủ độc giả" lấp lửng.

[Chữ trên trang giấy là cây cầu đi đến thế giới tưởng tượng của bạn. Vậy nên bạn muốn tưởng tượng như thế nào, trong thế giới của bạn nó chính là như thế ấy.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro