seohyun2.bowkute.tomorrow will come

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

- YongHwa à – Giọng nói làm cậu cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng làm cho cậu cảm thấy có lỗi

- Con chuẩn bị xong chưa? Hôm nay, con cùng mẹ đi xem triển lãm.

- Dạ! Con xuống ngay

Ở Busan, gia đình họ Jung được biết đến là một gia đình khá giả nói cách khác họ thuộc giới thượng lưu. Ông Jung là một bác sĩ tài giỏi và giàu lòng thương người. Bà Jung làm nội trợ và thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện. Họ có một người con trai tên là Joo Won lớn hơn YongHwa 4 tuổi và hiện đang học nghành y tại Mỹ.

***

Sau khi xem xong cuộc triển lãm, hai mẹ cùng nhau đi ăn cơm trưa

- Chừng nào showcase của con diễn ra?

Câu hỏi của bà Jung làm YongHwa bất ngờ. Từ khi cậu nói với mẹ sẽ làm ca sĩ thì bà luôn phản đối và có nhiều cuộc tranh cãi gay gắt diễn ra giữa 2 người và họ chưa bao giờ có 1 cuộc nói chuyện trọn vẹn về vấn đề này.

- …

- Sao con im lặng?

- …

- Lúc đầu mẹ bị sốc khi con muốn làm ca sĩ. Mẹ không muốn con bị tổn thương. Nên mẹ phản đối con tới cùng. Nhưng khi con bỏ nhà ra đi và thực hiện ước mơ của con lúc đó mẹ cảm thấy rất có lỗi với con. Mẹ từng hứa là sẽ chăm sóc con thật tốt nhưng cuối cùng lại làm con đau lòng đến như vậy – Bà Jung nhìn YongHwa với ánh mắt triều mếm và trên khóe mắt của bà đang ướt dần

- Con….

- Hãy nghe mẹ nói hết. Khi con tham gia vào thế giới showbiz thì con lại bước thêm 1 bước vào sự nguy hiểm, nhưng những người hâm mộ con sẽ bảo vệ con. Khi con nổi tiếng thì mọi hành động của con sẽ được nhiều người để ý nên họ sẽ không dám làm hại đến con.

YongHwa không nói lên lời, 2 bàn của cậu lại nắm chặt lấy nhau, ánh mắt cậu đượm buồn nhưng không khóc. Cậu lấy tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt bà Jung và không quên nở 1 nụ cười thật tươi để an ủi bà.

- Chừng nào showcase của con diễn ra? – Bà Jung hỏi lại và kèm theo một ánh mắt tinh nghịch như muốn lấy tinh thần cho cậu con trai

YongHwa phì cười khi thấy ánh mắt đó

- Dạ, 13/1

- Là ngày kia

YongHwa rút trong balo ra 3 tấm vé đưa cho bà Jung

- Đây không phải là vé VIP – Bà Jung lại đùa giỡn với YongHwa khi cậu đưa cho bà 3 vé thường.

- Haha, mẹ đừng đùa mà, con nói với anh Tae Woong đưa cho con 3 tấm vé VIP mà

- Mẹ tuy lớn tuổi nhưng mắt mẹ vẫn còn tốt.

Bà Jung đưa cho YongHwa kiểm tra

- Hehe, không phải vé VIP – YongHwa cười trừ 1 cách “đau khổ” với bà Jung – Con sẽ nói lại với anh Tae Woong. Ba mẹ và anh cứ lên Seoul rồi anh Tae Woong sẽ đưa vé cho ba mẹ sau.

Buổi ăn trưa diễn ra vui vẻ. YongHwa xin phép bà Jung đi gặp bạn bè.

- Không được, như vậy quá nguy hiểm – Bà Jung nói với vẻ mặt khá lo lắng

- Không sao đâu mẹ, bây giờ con cũng khá nổi tiếng rồi nên sẽ không sao đâu, mẹ đừng quá lo lắng

YongHwa hôn chào tạm biệt bà Jung để đi gặp bạn bè

Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm mẹ khóc

Nước mắt mẹ rơi vì đứa con bất hiếu này quá nhiều

Nếu có kiếp sau, con mong rằng ba mẹ và anh trai không bao giờ gặp con

-------------------------

Ông, bà Jung không phải là cha mẹ ruột của YongHwa, họ được chỉ định chăm sóc YongHwa như một nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ ông bà Jung coi đó là nhiệm vụ cả, họ chăm sóc YongHwa với cả tấm lòng của người cha, người mẹ

-------------------------

***

Ngày showcase an ninh được thắt chặt, không ai nhìn ra được điều này, chỉ có những người “trong cuộc” mới biết.

- Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra trong ngày hôm nay – Tae Woong nói với các vệ sĩ bằng khuôn mặt lạnh lùng

----------------------------------

Tae Woong: 30 tuổi – lớn lên cùng với YongHwa, dưới danh nghĩa là quản lý của CNBlue nhưng thật ra Tae Woong là vệ sĩ đặc biệt của YongHwa. Tae Woong là trẻ mồ coi được Yakuza nuôi dưỡng và huấn luyện để trở thành cánh tay đắc lực của YongHwa

----------------------------------

Tea Woong bước vào phòng chờ thông báo tình hình cho YongHwa

- Mọi chuyện vẫn ổn cậu đừng quá lo lắng

YongHwa quay sang nhìn 3 thằng em và động viên chúng

- Anh biết bây giờ 3 đứa rất lo lắng, anh không biết hôm nay có thể suôn sẻ biểu diễn không? Nhưng anh hứa, 3 đứa sẽ được an toàn cho đến hết buổi biểu diễn, 3 đứa quyết cùng anh đi chung 1 con đường là anh vui lắm rồi. YongHwa sờ chiếc nhẫn

- Anh à, đừng nói những lời như vậy, nếu không có anh thì sẽ không có tụi em bây giờ, anh đã hy sinh quá nhiều vì tụi em – MinHyuk vừa nói vừa khóc. YongHwa sờ chiếc nhẫn

- Thằng nhóc này lại khóc nữa rồi. Đừng khóc nữa, phấn che mụn của cậu lem hết bây giờ - JongHyun vừa nói vừa dùng tay chọc cho MinHyuk cười. YongHwa sờ chiếc nhẫn

- Lấy lại tinh thần nào, khán giả đang chờ chúng ta ngoài đó

Rồi cùng chụm tay lại và hét lớn “CÙNG ĐI CHẾT NÀO, yeah”

Các chị à

Cuối cùng em đã thực hiện được ước mơ của mình

Ji Hyo unni hãy luôn dõi theo em nhé

I Miss You …

… I Love You

Một nơi – cách Hàn Quốc khoảng 2 giờ bay. YongHwa à, con làm tốt lắm

Một nơi khác. Jung Yong Hwa….ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết

***

14/01 – Ngày nhóm chính thức debut ở Hàn Quốc với cái tên CNBlue. Tuy mới debut nhưng CNBlue được mọi người chú ý khá nhiều vì có Jung Yong Hwa – chàng Shin Woo của phim “You’re Beautiful”. Jung Yong Hwa – cái tên trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giới idol nữ và SNSD cũng không ngoại lệ

***

Dorm SNSD

- Em ra ngoài 1 chút (SeoHyun)

- Sẵn mua giúp chị một vài thứ lặt vặt (Hyoyeon)

- Các chị cần em mua giúp gì thì cứ ghi ra giấy (SeoHyun)

Hôm nay, thời tiết ở Seoul đã đỡ lạnh hơn. SeoHyun khoác trên người chiếc áo ấm, đầu đội mũ, đeo khẩu trang và kính để mọi người không nhận ra cô. Bước những bước dài trên đường phố, hôm nay tâm trạng cô khá vui vẻ, 1 phần vì được đi trên đường phố Seoul mà không bị ai phát hiện, 1 phần bài hát Oh! Của nhóm đang đứng ở vị trí số 1 của các bản xếp hạng. Bỗng…..cô đứng lại trên 1 tấm poster khá to – poster của CNBlue.

Anh ấy là Jung Yong Hwa

Người mà các chị thường hay nhắc đến

Cùng với các unni tham gia chương trình Star Golden Bell

Nhưng ánh mắt của anh ấy…..

SeoHyun….mày làm sao thế

Lần đầu tiên cô có cảm giác với con trai, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây. Bây giờ trong đầu cô xuất hiện rất nhiều câu hỏi liên quan tới YongHwa – Tất cả chỉ vì ánh mắt đó.

- Cô thích CNBlue sao?

Một giọng nói vang lên bên tai làm cho cô giật mình và bước ra khỏi những suy nghĩ “vu vơ”. Nhưng cô không hề thay đổi tư thế

- Tôi không thích cũng không ghét CNBlue - Không hiểu sao, cô lại muốn nói chuyện với người này nhiều hơn. Bình thường cô sẽ nói “Xin lỗi” và bỏ đi, nhưng lần này thì không, cô lại trả lời người lạ mặt đó.

- Thật sao???

- Tôi…Nhưng anh là ai? – SeoHyun à…mày đang làm gì vậy – Anh ấy lại trả lời làm SeoHyun muốn tiếp tục cuộc đối thoại này

- Tôi là ai à….Tôi là người mà cô đang đặt tay lên poster đó

- JUNG…….. – Cô ngạc nhiên quay người lại, tính hét thật to tên anh nhưng đã bị bàn tay anh bịt miệng lại và kéo lên một chiếc xe ô tô

- SeoHyun-ssi, cô có biết tí nữa là cô gây ra chuyện lớn không – Anh vừa nói vừa ra hiệu cho Tae Woong lái xe đến nơi an toàn

- Nhưng tất cả lỗi là do anh

- ...

YongHwa không nói gì nữa và bầu không khí trong xe trở nên ngượng ngùng hơn. Lúc này trong đầu SeoHyun hiện lên rất nhiều câu hỏi. Nhưng cô không biết phải mở đầu như thế nào, nhưng cô biết rằng cô muốn biết nhiều hơn về người con trai ngồi bên cạnh. Cô vô tình nhìn vào gương chiếu hậu………

Tae Woong chở họ ra ngoại ô, chiếc xe đậu gần cánh đồng khoai lang rộng lớn, nhưng vì bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh nên chỉ thấy đất đất và đất mà thôi. Tae Woong xuống xe để YongHwa nói chuyện với SeoHyun

- SeoHyun-ssi, tôi xin lỗi đã thất lễ với cô, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể gặp riêng cô trong các chương trình ca nhạc được nên…

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi sẽ vào thẳng vấn đề…Có thể ngày mai cô được anh quản lý thông báo sẽ tham gia chương trình “We Got Married” và “chồng” của cô chính là tôi. Tôi không muốn tham gia chương trình này, nhưng vì anh Tae Woong đã đồng ý với đài MBC nên tôi không thể không tham gia. Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn cơ hội từ chối. Chúng ta vẫn sẽ quay tập đầu tiên, chỉ cần sau đó cô nói là ở bên cạnh tôi cô không thoải mái và không muốn quay tiếp nữa thì chúng ta sẽ rời khỏi chương trình

- … - SeoHyun nhìn YongHwa với đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên

Anh ấy đang nói gì vậy

We Got Married

Anh ấy là “chồng” của mình

- Cô đừng lo lắng, cô chỉ cần làm theo những gì tôi bảo là được

***

Dorm SNSD

- Đến nơi rồi

- Tại sao tôi phải làm theo những gì anh nói

- Nếu cô muốn sống đến 100 tuổi. Xin lỗi đã thất lễ với cô và những gì xảy ra trong ngày hôm nay.

Lần đầu tiên có 1 chàng trai gần cô đến như vậy

Lần đầu tiên có 1 chàng trai đưa cô về nhà

Và ánh mắt đó…

- Em về rồi

- Này nhóc, sao em về tay không (Tiffany)

- Em đi đâu hết nguyên buổi sáng (Sunny)

- Em…..

SeoHyun không nói gì, cô bước nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Các unni cảm thấy rất lạ, chưa bao giờ họ thấy cô như vậy cả. Trên đường đi đến đài SBS, các unni cố gắng hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng điều nhận được câu trả lời “Không có chuyện gì cả”, “Em không sao”, “Em vẫn ổn mà”. Trên đường đi đến phòng chờ, SeoHyun thấy YongHwa đang đi từ phía ngược lại. Cô cảm thấy lung túng khi YongHwa ngừng lại

- Hôm nay, SeoHyun-ssi rất đẹp

Anh không quên tặng cô một nụ cười. Các unni thì chọc ghẹo, nhưng SeoHyun biết nụ cười ấy như muốn nhắc cô rằng “Hãy làm theo những gì tôi nói nếu cô muốn sống tới 100 tuổi”

Cả đêm hôm đó cô không tài nào ngủ được, mỗi khi nhắm mắt thì hình ảnh của anh lại xuất hiện.

Tại sao ánh mắt anh lại lại buồn đến như vậy?

Anh ấy đang cười nhưng….

“Nếu cô muốn sống đến 100 tuổi”

JUNG YONG HWA

to be continue...........

Chap 2

Dorm CNBlue

- Em suy nghĩ kỹ chưa. Tại sao lại không tham gia. Cô ấy là SeoHyun của SNSD. Nếu em tham gia thì em sẽ càng nổi tiếng, như vậy em sẽ càng an toàn hơn.

- Nếu lợi dụng 1 cô bé ngây thơ, trong sáng, chưa từng thích ai, không hề có mối tình đầu, còn ngây thơ hỏi các unni “Sự khác biệt giữa thích và yêu” thì em không thể làm được. Em không muốn cô bé bị tổn thương và gặp nguy hiểm.

- Vậy buổi gặp đầu tiên em tính sao?

- Em sẽ đối xử với cô bé như 1 người anh trai. Vốn dĩ em không có em gái nên em muốn thử cảm giác làm anh trai là như thế nào. Điều quan trọng bây giờ, anh hãy giúp em che đậy mọi thông tin – YongHwa nhấn mạnh cụm từ “che đậy mọi thông tin”

- Ok, anh sẽ liên hệ với đài MBC

- Chừng nào buổi gặp đầu tiên diễn ra?

- 11/02

- Ok, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon

- Giờ này mà cậu còn ngủ ngon *lầm bầm đóng cửa đi ra*

3 thằng em vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, vẫn còn dư âm của chiến thắng ngày hôm nay

- Hyung, anh ấy vẫn không muốn tham gia sao? (JungShin)

- Ừ, thằng nhóc đó nhiều lúc anh không hiểu nó đang suy nghĩ gì nữa

- Thật sự “chị dâu” của tụi em là SeoHyun-ssi của SNSD không? (MinHyuk)

- Ừ, nhìn anh lúc đó giống như đang đùa với tụi em sao? Anh đi nghỉ trước đây, 3 đứa cũng lo đi nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá

Đêm hôm đó có rất nhiều người không ngủ đuợc

***

11/02/2010

Cuộc gặp gỡ diễn ra khá suôn sẽ cho đến khi đạo diễn giao cho YongHwa nhiệm vụ khá “nguy hiểm” – Hãy cho SeoHyun-ssi cảm giác “Vợ chồng tương lai”, cùng nhau mua đồ đôi, đặc biệt là nhẫn. YongHwa kéo Tae Woong ra 1 góc khuất để hỏi rõ chuyện gì đang xả ra

- Hyung, anh đang làm trò gì vậy?

- Anh chỉ làm theo những gì ông chủ căn dặn

- Cái gì….- YongHwa dường như không tin vào tai cậu nữa – Tại sao “bố” lại tham gia vào chuyện này

------------------------------

Tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ, trong một căn phòng, một chàng trai đang lo âu, suy nghĩ. Không biết bao nhiêu đêm anh trằn trọc lo lắng cho thằng em tội nghiệp. Những tiếng thở dài của người đàn ông 30 tuổi.

- Alo...

- Dạ thưa ông chủ,..

Hôm nay, Tae Woong phải gọi điện thông báo những việc làm của YongHwa trong tuần qua. Sự im lặng của đầu dây bên kia làm cho Tae Woong lo sợ, sự im lặng càng đáng sợ hơn khi Tae Woong nói đến chuyện YongHwa được mời tham gia show “We Got Married”.

- Thằng bé quyết định như thế nào?

- Dạ thưa ông chủ, cậu chủ quyết định không tham gia show

- Ta cũng nghĩ thằng bé sẽ làm như vậy. Tae Woong này…

- Dạ thưa ông chủ…

- Thằng bé nhất định phải tham gia show này – Giọng nói nghiêm nghị và dứt khoác

------------------------------

YongHwa đành phải làm theo những gì đạo diễn yêu cầu. Bây giờ điều mà YongHwa quan tâm nhất đó chính là quyết định của SeoHyun. Trong khi đó SeoHyun cảm thấy rất thoải mái khi bên cạnh YongHwa. Trong suốt quá trình quay, điều duy nhất SeoHyun làm là nhìn vào đôi mắt của YongHwa. SeoHyun muốn ghi nhớ thật kỹ đôi mắt ấy. Buổi ghi hình kết thúc, YongHwa không quên nhắc nhở SeoHyun 1 lần nữa, nhưng SeoHyun chẳng phải ứng gì, SeoHyun chỉ cúi đầu chào YongHwa rồi lên xe đi về dorm

Cô bé này

Mong rằng cô bé sẽ làm theo những gì mình nói

Nhưng ánh mắt cô bé dành cho mình…

YongHwa lại sờ vào chiếc nhẫn

***

Dorm SNSD

8 bà chị tụ tập đầy đủ trong phòng khách để chào đón “cô dâu mới cưới”. Nhưng khi về tới dorm, SeoHyun không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười rồi xin phép các chị vào phòng. Bây giờ trong lòng SeoHyun rối như tơ vò. SeoHyun cảm thấy rất vui khi được đi ăn cùng YongHwa vào sáng sớm, cùng YongHwa mua tất đôi, cốc đôi, đặc biệt là chiếc nhẫn SeoHyun đang đeo trên ngón áp út của bàn tay trái. Nhưng, những lời nói của YongHwa làm SeoHyun “khó chịu”

Ước gì hôm đó mình không nghe những lời nói ấy

Dorm CNBlue

Tình hình cũng không khác gì so với dorm SNSD. YongHwa bước vào phòng, việc đầu tiên YongHwa làm là tháo chiếc nhẫn ra và đặt nó xuống bàn. YongHwa ngả lưng xuống chiếc giường yêu dấu, đặt tay lên trán và thở dài

Cô bé có làm theo những gì mình nói

YongHwa ngồi dậy, bước lại gần cửa sổ, ngước mặt lên trời, tay sờ chiếc nhẫn

Chị ơi…Em nên làm gì bây giờ

Bình minh rất đẹp. Lần đầu tiên YongHwa có thể ngắm bình minh trọn vẹn đến như vậy. Mỗi lần thấy ánh mặt trời YongHwa điều cảm thấy bình an vì YongHwa biết rằng cậu sẽ được sống thêm 1 ngày.

***

Những trang web, những tờ báo điều đăng tin về buổi quay đầu tiên của YongHwa và SeoHyun. Chỉ trong 1 buổi sáng đã có tới hàng nghìn bình luận về vấn đề này. Trong trường học, nó trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Và mọi người đặt cho YongHwa và SeoHyun biệt danh “YongSeo Couple”

SM

- YongHwa là “chồng” em

- Không thể nào ngờ được

- Cậu ấy là em rễ của chúng ta

8 bà chị dâu vui mừng khi biết được tin này, nhưng SeoHyun thì…..Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn những câu nói hôm bữa của YongHwa.

Lý Trí: Cô chủ hãy làm theo những gì YongHwa nói

Trái Tim: Cô chủ đừng nghe Lý Trí nói…Cô chủ muốn tìm hiểu thêm về YongHwa mà

- Hù….

- Cậu làm mình hết hồn

SeoHyun quay người lại, vô tình giơ bàn tay trái lên trước mặt MinHo. MinHo nhìn thấy chiếc nhẫn liền chọc ghẹo SeoHyun không ngừng

- Chưa gì đã lấy nhẫn cưới làm vật hộ thân rồi. Nhưng nhìn kỹ thì đây đâu phải là nhẫn bạc. Mình hỏi thật, bao nhiêu tiền vậy?

- Này…Cậu muốn chết hả. Muốn biết nó bao nhiêu thì đón xem tập đầu tiên đi nhá

SeoHyun quay đi bỏ lại thằng bạn với vẻ mặt ngơ ngác. Trong 1 góc khuất, những Trái Tim đau nhói.

SeoHyun vừa đi vừa cười khi nhớ lại vẻ mặt của MinHo lúc. Cô dừng lại khi nhớ lại câu nói vừa nãy, cô cười thật tươi. Vì bây giờ cô đã biết được câu trả lời. Cô tung tăng đi đến chỗ các unni đang chờ

Music Bank

- Xin chào, Yong oppa

YongHwa hơi choáng nhưng đã lấy lại bình tĩnh và chào lại SeoHyun. Vừa lúc đó các fan boy của SeoHyun cũng vừa đi ngang qua và họ điều có chung nỗi lòng, chung suy nghĩ và ánh mắt cùng nhìn về 1 hướng – 1 chàng trai cao 1m80.

Mong mọi chuyện sẽ diễn ra như mình mong muốn

Suốt buổi biểu diễn bài Oh! SeoHyun cố gắng khoe chiếc nhẫn trước ống kính nhưng điều thất bại. Cuối cùng cơ hội đã đến, SeoHyun khoe chiếc nhẫn thành công với sự trợ giúp của SooYoung unni. Trong lúc đó, YongHwa đang ngồi trong phòng chờ của CNBlue và đang xem buổi biểu diễn của SNSD

Đó là quyết định của cô bé

YongHwa bình tĩnh trước hành động của SeoHyun

- Nhẫn của em đâu – Tae Woong nhìn vào tay YongHwa nói một cách đầy lo lắng

- Em để nó ở dorm – Trả lời 1 cách bình thản

Tae Woong liền gọi điện cho thuộc hạ đến dorm CNBlue mang chiếc nhẫn đến trước khi buổi biễn diễn của CNBlue diễn ra

- Hyung, nếu không kịp thì sao (MinHyuk)

- Chị dâu đã khoe chiếc nhẫn, nếu anh không đeo thì Sone và 8 người chị dâu của anh sẽ không tha cho anh đâu (JungShin)

- Lúc nào anh cũng đeo cặp nhẫn này, bây giờ họ không thấy nhẫn đôi của anh với chị dâu thế nào mọi người cũng sẽ hiểu lầm. Chúng ta đang gặp phải 1 số vấn đề, bây giờ lại thêm chuyện này nữa…. (JongHyun)

YongHwa im lặng trước những lời nói của 3 thằng em.

- Sao anh không nói gì hết (JongHyun, JungShin, MinHyuk)

- 3 đứa cứ ngồi xuống trước đã – Vẫn giọng nói bình thản

YongHwa từng nghĩ qua trường hợp SeoHyun sẽ làm như vậy khi YongHwa nhớ đến ánh mắt của SeoHyun, nhưng vẫn quyết định rời show, nên đã không mang theo chiếc nhẫn để phòng trường hợp này thật sự xảy ra. Nhưng người tính không bằng trời tính. Lúc đó YongHwa quên rằng, đi chung con đường với cậu còn có 3 thằng em tội nghiệp. Nhìn 3 thằng em đang hoảng hốt, YongHwa bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra rất bình bĩnh, tay lại sờ vào chiếc nhẫn

Không biết họ đã lấy được chiếc nhẫn chưa?

Không biết giờ này có kẹt xe không?

Trái Tim và Lý Trí: Cậu chủ đừng quá lo lắng…Mọi chuyện sẽ ổn thôi

Trong lúc đó, dáng 1 cô gái nhỏ bé đi ngang qua thật nhanh, nhưng đủ để nhìn thấy YongHwa

Anh ấy có ghét mình

Trái Tim: YongHwa sẽ không ghét cô chủ đâu

Lý Trí: Ngươi nói nghe hay lắm....Con trai ghét nhất là con gái không nghe lời họ

Trái Tim: Cô chủ đừng nghe Lý Trí có bậy…Nếu YongHwa xuất hiện với chiếc nhẫn, chứng tỏ YongHwa không ghét cô chủ….Còn nếu không thì…….

Lý Trí: Sao tự nhiên im lặng vậy hả người đẹp hehe

SeoHyun: Ta vẫn còn điều thắc mắc. Cặp nhẫn của anh ấy. Một chiếc anh ấy đeo ở tay, chiếc còn lại anh ấy làm mặt dây chuyền. Còn chiếc vòng nữa. Lúc nào anh ấy cũng đeo chúng. Chẳng lẽ……

Lý Trí: còn “chẵn” với “lẻ”….chắc chắn là mối tình đầu của anh ấy rồi

Trái Tim: này Lý Trí…cậu có tin tôi đánh tét mông cậu không…. Cô chủ đừng nghe Lý Trí nói… “Xin hãy nghe Trái Tim mách bảo”

Phòng chờ CNBlue

- Đến rồi…đến rồi…- Tae Woong vừa nói vừa chạy vào, trên tay cầm chiếc nhẫn – Cậu đeo vào cho anh nhờ

YongHwa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay phải

- Anh đoán thế nào cậu như thế mà. Bên nào cũng được, miễn có là ổn rồi

YongHwa quay qua nhìn 3 thằng em và nở 1 nụ cười. YongHwa cười khi nhớ lại khoảng khắc hoảng hốt đáng yêu của 3 thằng em. Cười khi cậu đã vô tâm không hề nghĩ đến chúng – nụ cười mang vẻ buồn khó tả. Rồi họ cùng chụm tay lại và hét lớn “CÙNG ĐI CHẾT NÀO, yeah”. Trước khi lên sân khấu, YongHwa lại sờ vào chiếc nhẫn

Phòng chờ SNSD

- Em rể sắp xuất hiện rồi (Taeyeon)

- Cái gì vậy, nhẫn đôi lại đeo bên tay phải à (Yuri)

- Cậu ta muốn chết đây mà (Jessica)

- Không sao đâu ạ, bên nào cũng được, miễn là anh ấy có đeo (SeoHyun)

8 unni ngạc nhiên quay qua nhìn SeoHyun. Cô nhún vai, nở nụ cười thật tươi với các unni. Lúc này, SeoHyun cảm thấy hạnh phúc khó tả. Gương mặt cô dần đỏ lên khi xem buổi biểu diễn của CNBlue, nó càng đỏ hơn khi chiếc nhẫn xuất hiện hoàn hảo nhưng là vô tình.

Anh ấy không ghét mình

Đâu đó trên thế giới này những trái tim đau nhói, sự hận thù che mất lý trí và một trái tim đầy lòng ghen tuông

Nếu anh không quá vụng về

Nếu anh không quá nhút nhát

Nếu anh không ngại ngùng

------------------------------

Giỏi lắm YongHwa

Hãy chờ ngày ta trở lại

Ta sẽ cho ngươi đi đoàn tụ với họ

Sớm thôi

------------------------------

SeoHyun….

Mày sẽ không cười được như thế này mãi đâu

…Hãy đợi đấy…

to be continue...........

Chap 3

A…thì ra…chiếc nhẫn chỉ có 2000 won

4 tháng trôi qua

Hành động của YongHwa dành cho SeoHyun chỉ dừng lại ở mức “an toàn” để làm vừa lòng khán giả. Trước camera, YongHwa quan tâm SeoHyun như 1 người anh trai, còn sau camera thì mỗi người 1 nơi. Nhiều lần SeoHyun ngỏ ý muốn nói chuyện nhưng điều bị YongHwa từ chối khéo.

Về phần SeoHyun, 4 tháng qua là 4 tháng hạnh phúc của cô. Tuy ngoài camera, YongHwa đối xử lạnh lùng với cô, nhưng điều quan trọng nhất là cô được bên cạnh YongHwa. Ngay từ lúc bắt đầu, cô chọn biện pháp an toàn – Dùng ánh mắt để hiểu YongHwa. Vô tình điều đó lại trở thành điểm đặc trưng của “Vợ chồng” cô.

------------------------------------------------

Đi chơi công viên

Trang trí nhà

Ngắm mặt trời mọc

Tập thể dục buổi sáng

Thi trượt bằng lái xe

SeoHyun nói banmal

YongHwa nhảy Genie

YongHwa có khối u ở thanh quản

Chiếc nhẫn của YongHwa bị gãy làm đôi

YongHwa dạy SeoHyun chơi bida

Làm kim chi

SeoHyun đến dorm CNBlue

MC cho chương trình Music Core

------------------------------------------------

***

CNBlue trên đường trở về dorm sau 1 ngày làm việc vất vả

- Hôm nay sinh nhật của SeoHyun, cậu không định nhắn tin chúc mừng hay

tặng quà gì sao? (Tae Woong)

- Anh tặng quà cho em thì cũng nên tặng cho chị dâu nữa chứ (MinHyuk)

- MinHyuk nói đúng đấy hyung (JongHyun)

- Hay anh vẫn chưa quên người con gái đó – JungShin trong lúc giận dữ khi thấy thái độ thờ ơ của YongHwa mà vô tình chạm vào nỗi đau mà YongHwa chôn kín suốt 6 năm qua

- JungShin….- Tae Woong nhìn JungShin 1 cách nghiêm nghị

- Em chịu đựng hết nổi rồi. Chị dâu có gì thua người đó chứ. Chị dâu xinh đẹp, thông minh, tài năng, rất quan tâm tới anh. Khi nghe tin anh bị bệnh, lật đật chạy đến bệnh viện, làm những món ăn tốt cho sức khỏe, còn dặn dòi tụi em đủ thứ đến nổi em cảm thấy phát mệt. Còn người con gái kia…..

- JungShin đừng nói nữa – JongHyun ngắt lời

- Mọi chuyện ngừng lại tại đây. Hôm nay là sinh nhật của MinHyuk, chúng ta không nên nói đến vấn đề này – Tae Woong nói với giọng nghiêm nghị

Những lời của JungShin làm trái tim YongHwa đau nhói. YongHwa dùng tay bóp nhẹ trái tim. Sau đó nhìn ra ngoài cửa xe và 2 bàn tay nắm chặt lấy nhau, lâu lâu YongHwa lại sờ vào chiếc nhẫn và đưa mắt nhìn về phía xa xăm.

Chắc nơi đó tối lắm

Mắt YongHwa đỏ dần lên, nhưng nước mắt không rơi. Một lần nữa “Những giọt nước mắt chảy ngược”

Dorm SNSD

Happy Birthday to You

Happy Birthday to You

Happy Birthday Dear SeoHyun

Happy Birthday to You.

Buổi tiệc sinh nhật diễn ra vui vẻ. Không phải nhà hàng sang trọng, cũng chẳng có sơn hào hải vị, những món ăn rất bình thường nhưng nó chứa đựng tình cảm của các unni dành cho SeoHyun

- Hyun ơi….Hyun à…Hyun dễ thương của tụi chị….Em rể tặng quà gì cho em vậy? (TaeYeon)

- Đúng đó…Mau nói cho tụi chị biết đi (SooYoung)

Các unni đã thủ sẵn tư thế. Nhìn thấy những nét mặt vui vẻ của các unni SeoHyun không thể nói rằng “Anh ấy không có tặng quà cho em”

Lý Trí: Cô chủ cứ nói sự thật cho họ biết đi…Dù sao cậu ấy cũng quá đáng mà…Sinh nhật cậu ấy cô chủ nhắn tin chúc mừng, kết quả thì sao, 1 tin nhắn cảm ơn cũng không có.

Trái Tim: Cô chủ đừng làm vậy…Nếu cô chủ nói sự thật thì cậu ấy sẽ “thê thảm” lắm đấy…Với lại chưa hết ngày mà…Có thể chút nữa cậu ấy sẽ nhắn tin chúc mừng sinh nhật thì sao

Lý Trí: Nếu YongHwa không nhắn tin thì cậu tính sao

Trái Tim: Cậu im cái miệng quạ của cậu lại đi

SeoHyun: 2 đứa đừng có cãi nhau nữa được không

SeoHyun quyết định cho YongHwa biết thế nào là “thê thảm”

- Anh ấy…..

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu nói của SeoHyun

- Èo…mất cả hứng…(YoonA)

- Oppa biết lựa lúc thiệt (HyoYeon)

-----------------

Ngày mai, em có lịch quay với YongHwa. 8AM

-----------------

- Oppa quản lý thông báo gì vậy? (TaeYeon)

- Hay là ngày mai lại đi gặp em rể hehe (YoonA)

- Đúng rồi còn gì nữa, nhìn mặt con bé đang đỏ dần lên kìa (Jessica)

Các unni cười nghiêng ngả khi nghe câu nói của Jessica. SeoHyun không nói gì, mắc cỡ vội chạy vào phòng

- Chạy đi đâu thế, chưa trả lời câu hỏi của unni mà (YoonA)

- Còn món quà nữa, “Anh ấy…” rồi tắt luôn là sao, em phải nói cho hết chứ, ngưng giữa chừng kiểu này tối nay bọn chị ngủ không được đó haha (Sunny)

- Mấy đứa tha cho con bé đi. Bây giờ khuya quá rồi đi nghỉ thôi mấy bà 8…(Tiffany)

SeoHyun vui sướng đến nổi không ngủ được khi nghĩ tới ngày mai, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu. Sinh nhật cô mà YongHwa không tặng quà, thậm chí 1 tin nhắn cũng không có.

Anh ấy thật quá đáng

***

- Hôm nay thiếu gia ra ngoại ô. Nơi đó không nhiều người biết đến “YongSeo Couple”

- ….

- Nếu thiếu gia và tiểu thư SeoHyun xảy ra chuyện, các người hãy mang đầu đến gặp ta – Giọng nói đáng sợ của người đàn ông trung niên

Thời tiết hôm nay thật tuyệt – Nó thích hợp cho những ai muốn đi chơi. Chiếc xe chở “YongSeo Couple” dừng lại 1 nơi

- Trong nơi này rất quen

- …

- À…Đây là nơi mà lần trước…. – SeoHyun dừng lại khi thấy ánh mắt của YongHwa

- Đừng nói những điều không cần thiết

Xít…chuyện có gì đâu mà làm thấy ớn

------------------------------

We Got Married

------------------------------

- Dạ thưa thiếu gia - Giọng đùa giỡn (thuộc hạ của Tae Woong)

- Hyung lại như vậy nữa rồi. Em xin lỗi vì gọi cho anh muộn như thế này…Nhưng anh hãy tìm giúp em 1 nông trại trồng khoai lang và em chỉ cần 2 dãy đất

- U…h…m… anh hiểu rồi hihi

- Anh đừng có nghĩ lung tung, em…..

- Thì anh có nói gì đâu hehe…Nhưng khi nào em cần

- Sáng mai

- Được rồi…Sáng mai anh sẽ thông báo địa điểm cho em biết…Để còn dẫn “vợ” đi nướng khoai lang nữa chứ…haha

- Hyung, không phải như anh nghĩ đâu

- Anh có nghĩ gì đâu hehe…Em nghỉ đi…Chúc em ngủ ngon

- Chúc hyung ngủ ngon

------------------------------

SeoHyun không tin những gì đang xảy ra. Cô không ngờ YongHwa có thể nghĩ ra món quà độc đáo đến như vậy. Trong giây phút YongHwa nắm tay cô thì bao nhiêu oán trách của ngày hôm qua điều bay theo gió. Điều làm SeoHyun vui nhất không phải vì 2 dãy đất mà SeoHyun biết được rằng trong tim của YongHwa có chỗ dành cho cô

Trái Tim: Sao rồi Lý Trí…Cậu còn gì để nói nữa không

Lý Trí: Thì lần này coi như cậu thắng…Nhưng hôm qua YongHwa đâu có nhắn tin…như vậy chúng ta hòa nhau…Keke Trái Tim cậu không bao giờ thắng tới được

Lý Trí này đâu

to be continue...........

Chap 4

Lâu ngày không ra ngoại ô hít thở bầu không khí trong lành nên đạo diễn đã rủ mọi người ở lại và YongSeo cũng ở lại chung với mọi người

SeoHyun: *thở dài*

Trái Tim: Chắc chắn YongHwa có tình cảm với cô chủ mà

Lý Trí: Chưa chắc đâu à nha…Nhìn biểu hiện của cậu ấy đi…Nếu có tình cảm vậy tại sao khi đạo diễn vừa hô “Cut” thì mọi chuyện đâu lại vào đấy…Nếu có tình cảm thì tại sao cô chủ lại ngồi đây một mình

Trái Tim: Này Lý Trí…Nếu không có tình cảm thì làm sao nghĩ ra món quà độc đáo đến như vậy hả….Trả lời đi…Sao im lặng vậy

Lý Trí: Im lặng là vàng

SeoHyun: Đúng rồi…tuy sau tiếng “Cut” mọi chuyện đâu vẫn vào đấy nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn ta đã khác rồi, không còn lạnh lùng, vô cảm như lúc trước nữa. 2 đứa có bao giờ nói chuyện với 2 người bạn kia không?

Lý Trí: Cô chủ đừng nhắc tới 2 người họ…Trái Tim và Lý Trí của YongHwa cũng y chan như cậu ấy....Nói đi thì cũng phải nói lại…Biết bao nhiêu người sao cậu không loạn nhịp lại đi loạn nhịp ngay tên đó…Làm khổ Lý Trí tôi

*Những tiếng động kỳ lạ* cắt ngang câu chuyện của họ

SeoHyun: Tiếng gì vậy

Trái Tim: Cô chủ đi xem thử đi

Lý Trí: Chắc là ăn trộm…Chỉ có ăn trộm mới thức vào giờ này

SeoHyun: Ta cũng thức đây nè…Vậy ta cũng là ăn trộm

Lý Trí: hì hì…Trừ cô chủ

SeoHyun đi tới nơi phát ra tiếng động và giật mình khi nhìn thấy YongHwa đang ngồi trên nóc nhà ngắm sao. Bên cạnh vách tường là cây thang. SeoHyun leo lên được nửa đoạn và thấy 1 hình ảnh chưa bao giờ thấy. Đôi mắt YongHwa đượm buồn, khóe mắt đang ướt dần, nhưng nước mắt không rơi. Bàn tay YongHwa nắm chặt. Chặt đến mức nếu có trái cam nó có thể bóp nát trái cam. SeoHyun cảm nhận được YongHwa đang rất đau. SeoHyun lấy hết can đảm leo hết đoạn còn lại và ngồi xuống bên cạnh YongHwa

- Sao giờ này anh chưa ngủ?

- Lý do giống như em

Trả lời cũng như không trả lời

SeoHyun liếc xuống nhìn thấy tay phải của YongHwa vẫn còn đeo chiếc nhẫn cô tặng. Cô cảm thấy rất vui. Bất ngờ YongHwa lại “đùa giỡn” với chiếc nhẫn bên tay trái.

- Em có thể hỏi anh chuyện này được không? – SeoHyun vừa nói vừa nhìn chiếc nhẫn bên tay trái

- Ừ

SeoHyun lấy hết can đảm hỏi YongHwa 1 điều mà cô luôn muốn có câu trả lời, để cô không còn phải suy nghĩ vu vơ

- Tại sao…..

Bỗng… có một phi tiêu lao về phía họ. YongHwa đẩy SeoHyun nằm xuống để né phi tiêu. Hiểu được chuyện gì đang xảy ra. YongHwa liền đỡ SeoHyun dậy và leo xuống thật nhanh. Trong lúc leo xuống YongHwa với tay lấy chiếc phi tiêu. Có một mảnh giấy kèm theo. YongHwa đọc thật nhanh và ra hiệu. Về phía SeoHyun, cô vẫn chưa hoàn hồn, tay cô vẫn giữ chặt cánh tay của YongHwa, mặt cô tái xanh không còn giọt máu

Trái Tim: Cậu chủ…Cậu chủ, cô ấy rất hoảng sợ đó

YongHwa lấy tay phải tháo tay SeoHyun ra khỏi cánh tay rồi ôm cô vào lòng. YongHwa cảm nhận được SeoHyun đang run lên vì sợ. Cũng đúng thôi, nếu YongHwa không đẩy SeoHyun ra kịp thì bây giờ SeoHyun không ở trong vòng tay của YongHwa mà sẽ nằm ở bệnh viện

Lý Trí: Cậu đừng như thế…Cậu ấy làm vậy để cô chủ bình tĩnh lại thôi

Trái Tim: Tớ không cần biết vì lý do gì…Tớ chỉ biết bây giờ tớ rất hạnh phúc

Lý Trí: Cậu làm tớ mất mặt với 2 thằng dở hơi kia quá…Tụi nó đang cười kìa…

------------------------------

Lý Trí: Cậu còn chịu nổi nữa không?

Trái Tim: Tới sắp chịu hết nổi rồi…

YongHwa: Trái Tim…cậu phải cố lên…Hãy giúp ta thêm lần này nữa đi

Trái Tim: Nếu cậu chủ vẫn còn ôm cô ấy thì….

YongHwa: Nhưng ta không thể…SeoHyun vẫn còn rất sợ

Lý Trí: Làm ơn mà, cậu đừng bỏ cuộc vào lúc này…Tớ không muốn cậu phải đau khổ…Cuộc sống 6 năm qua của cậu…Tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy 1 lần nữa…

YongHwa: 3 người chúng ta điều biết kết quả cuối cùng…Ta xin cậu đừng bỏ cuộc vào lúc này…Làm ơn mà Trái Tim

Trái Tim: Cậu chủ và Lý Trí đừng nói nữa…Trái Tim biết mình cần phải làm gì...

YongHwa, Lý Trí: Cảm ơn Trái Tim nhiều lắm

------------------------------

Lý Trí: 2 thằng dở hơi đang thì thầm chuyện gì đó…Cậu có nghe được gì không…Còn tớ thì chẳng nghe được gì cả

Trái Tim: Me, too

SeoHyun dần bình tĩnh lại và cảm nhận được hơi ấm của YongHwa đang bao bọc cô. SeoHyun ước gì thời gian mãi mãi ngừng lại tại khoẳng khắc này. Nhưng có rất nhiều bóng người đang tiến lại.

- Chào Jung thiếu gia

YongHwa không trả lời, lấy tay phải đưa xuống đầu gối của SeoHyun rồi bế cô lên và bỏ đi. YongHwa vừa quay lưng đi thì các vệ sĩ chạy ra tạo thành hàng rào bảo vệ YongHwa

- SeoHyun, hãy tựa vào ngực anh và nhắm mắt lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt

Đi cùng YongHwa có Tae Woong, YongHwa vừa đi vừa hát

- YongHwa!

Một cô gái xuất hiện, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa.

------------o0o------------

Park Shin Hye: 21 tuổi, diễn viên. Đóng chung với YongHwa trong bộ phim “You’re Beautiful”. ShinHye được mọi người gọi là “Nàng Bạch Tuyết Thế Kỷ 21”

------------o0o------------

YongHwa bế SeoHyun đi về phía ShinHye. Trong lúc đó SeoHyun vẫn đang nhắm mắt lại. ShinHye nhìn thấy liền cười thật tươi. YongHwa bế SeoHyun vào xe

- SeoHyun…em mở mắt ra đi

- ShinHye unni…. – SeoHyun ngạc nhiên khi thấy ShinHye đang ngồi kế bên cô

Tại sao ShinHye unni lại ở đây?

Yong oppa đâu rồi?

------------------------------

YongHwa bế SeoHyun vào xe và đóng cửa lại

- Cậu đi làm việc của cậu đi. SeoHyun để mình lo cho

- Vậy…nhờ cả vào cậu – YongHwa quay sang Tae Woong – Anh hãy đưa họ về an toàn

- Uhm...Cậu yên tâm

Trước khi đi YongHwa đưa mắt nhìn vào chiếc xe – nơi SeoHyun đang ngồi

- YongHwa…Hãy cẩn thận (ShinHye)

------------------------------

- Tất cả dừng lại – YongHwa đi từ xa ra lệnh

- Chào thiếu gia – Hơn một nửa người ở đó cúi chào YongHwa

- Xin chào, Jung thiếu gia

- Quản gia Han, ta không có nhiều thời gian, ngươi hãy đi thẳng vào vấn đề - YongHwa nhìn quản gia Han chỉ có nửa con mắt

- Thiếu gia nôn nóng sao…Mới xa “vợ” có tí xíu mà đã nhớ đến như vậy….Thật là…Thấy thiếu gia nôn nóng như vậy tôi sẽ đi thằng vào vấn đề. Tiểu thư chúng tôi có 2 “món quà” gởi tặng thiếu gia… “Món quà” thứ nhất là chiếc phi tiêu thiếu gia đang cầm trên tay. Còn “món quà” thứ 2…vài ngày nữa sẽ có người mang đến. Tiểu thư hy vọng thiếu gia sẽ vui khi nhận chúng…Xin chào, Jung thiếu gia – Quản gia Han quay đi kèm theo nụ cười khinh người, như muốn nói với YongHwa rằng “Hãy đợi đấy, tất cả chỉ mới bắt đầu”

YongHwa nắm chặt tay khi nhìn thấy nụ cười của quản gia Han. Bỗng…YongHwa lao về phía quản gia Han rồi đấm cho hắn 1 cú ngay mặt. Tất cả vệ sĩ chạy tới tạo thành 1 vòng tròn xung quanh YongHwa

- Quản gia Han đi đường xa đến đây thì ta cũng nên tặng “quà” mới đúng phép lịch sự

- Ngươi….- Biết mình đang trong tình thế bất lợi nên quay lưng bỏ đi

- Khoan đã – Vừa nói YongHwa vừa phóng chiếc phi tiêu sợt qua má trái của quản gia Han – Đây là “món quà” thứ 2 ta tặng cho ngươi

Quản gia Han tức không nói nên lời nhưng không thể làm gì hơn nên đã quay lưng bỏ đi "Hãy đợi đấy, bây giờ chỉ mới bắt đầu"

- Chào thiếu gia

- Chào mừng ông về Hàn Quốc – Vừa nói YongHwa vừa quay qua ôm quản gia Yoon

------------o0o------------

Quản gia Yoon - Yoon Sang Hyun - Người đàn ông trung niên có giọng nói đáng sợ. Quản gia Yoon gặp YongHwa lần đầu tiên khi cậu ấy được 3 tuổi, là người đã bế YongHwa giao cho ông bà Jung nuôi dưỡng. YongHwa rất yêu quý quản gia Yoon

------------o0o------------

Quản gia Yoon ra hiệu cho thuộc hạ rút lui. YongHwa cùng quản gia Yoon đi dọc theo còn đường.

- Tiểu thư SeoHyun sao rồi

- Cô ấy ổn rồi, ShinHye đang ở bên cô ấy

- Có ShinHye bên cạnh thì ta yên tâm rồi. U…h…m…Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên con dùng đến nắm đấm.

- Chúng ta nói chuyện khác đi

- Con đừng lãng tránh, trước sau gì con cũng phải đối mặt với nó

- Nhưng ít ra không phải bây giờ

- Ta biết con có tình cảm với con bé, hiện tại Eun tiểu thư đã quay về, dù chỉ là “vợ” của con trên show nhưng sự việc hôm nay, ta nghĩ con đã hiểu

Nhìn hành động của YongHwa

- Con đừng cố tìm cách chối nữa, những biểu hiện hôm nay của con đã nói lên tất cả. Nếu không có tình cảm, với tính cách của con thì con đã rời cái show này lâu rồi. Đặc biệt, nếu không có tình cảm, con sẽ không đấm vào mặt tên Han Soo Ha và phóng phi tiêu về phía hắn.

Hợp đồng đã ký với MBC

Bản thân rất ghét tên Han Soo Ha

Quản gia Yoon dừng lại, nắm tay YongHwa

- Con trai…hãy sống thật với tình cảm của con. Bị tổn thương 1 lần không có nghĩa sẽ bị tổn thương lần nữa. Ta biết trái tim của con có quá nhiều vết thương, nó nhiều đến mức không thể nào chịu thêm 1 vết nào nữa, nhưng ta tin rằng con bé sẽ giúp con chữa lành tất cả

- Nhưng….

- Con không có quyền lựa chọn thay cho con bé, hãy để con bé lựa chọn

Hai người đến nơi chiếc xe đang đậu. Quản gia Yoon vỗ vai YongHwa

- Con về Seoul trước, mọi chuyện ở đây ta để ta lo

------------------------------

- SeoHyun, sao nãy giờ không nói gì. Không phải trong đầu em đang có rất nhiều câu hỏi sao

- Em….

ShinHye mỉm cười khi thấy sự tò mò hiện rõ lên gương mặt của SeoHyun

- Để thay đổi không khí, chị sẽ kể em nghe 1 câu chuyện cổ tích

to be continue...........

Chap 6

Trên chiếc KIA màu đỏ - một người đang khó chịu đến ngạt thở, một người đang vô cùng hạnh phúc. Chiếc xe chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng ngừng lại tại một bờ biển, tuy không thơ mộng nhưng bù lại nơi đó không có ai. Chiếc xe quay mặt ra biển chuẩn bị đón hoàng hôn.

- YongSeo fan mà nhìn thấy cảnh này chắc mọi người không nghĩ anh đã từng rớt trong phần thi thực hành – SeoHyun nhìn YongHwa cười một cách tinh nghịch

- … - YongHwa nhìn xuống bàn tay của SeoHyun – Anh xin lỗi, lúc nãy anh…

- Không sao mà

Hai người lại im lặng. SeoHyun lấy hết can đảm nắm lấy tay YongHwa

- Sau này khi anh có chuyện buồn anh sẽ không còn tự nắm chặt lấy tay mình nữa

- Nếu anh nắm chặt tay em thì…

- Em chấp nhận, chỉ cần được ở bên cạnh anh. Anh là người không có “ngày mai”. Em không đủ tư cách là “ngày mai” của anh, nhưng em mong rằng người cùng anh đi hết “ngày hôm nay” là em – SeoHuyn nhìn YongHwa bằng ánh mắt chân thành

- Em không đủ tư cách là “ngày mai” của anh. Tại sao?

- Vì…Có người… - SeoHyun cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào YongHwa

- Từ lâu trong cuộc sống của anh đã không có “ngày mai” nữa rồi. Cho nên anh không cần “ngày mai”, anh chỉ cần “ngày hôm nay”

SeoHyun ngước lên nhìn YongHwa. Cô hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh. Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên gương mặt của anh.

Từ khi cậu ấy 3 tuổi thì cậu ấy là đứa trẻ không có ngày mai

Hiểu SeoHyun đang nghĩ gì, YongHwa gạt tay cô ra

Mình đã kể cho SeoHyun nghe tất cả rồi

- Anh đáng thương lắm, đúng không?

- Không.

- Em đừng an ủi anh. Người ngoài nhìn vào họ rất ngưỡng mộ anh. Họ nghĩ anh có tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng sự thật anh chẳng có gì cả - YongHwa đưa tay chỉ về phía trước khi thấy mắt SeoHyun dần dần ướt - Em nhìn đi, mặt trời đang từ từ lặn xuống. Hoàng hôn thật đẹp.

Người ta cảm thấy thanh thản khi ngắm bình minh

Còn cậu ấy là hoàng hôn

------------------------------

Trong ngôi nhà sang trọng, có một cô gái ngồi trên chiếc sofa màu trắng, tay đang nâng niu chú mèo

Eun Hye Yoon: 26 tuổi, chị gái của Eun Hye In

Ánh mắt của con bé…Sao lại giống đến như thế

SeoHyun vẫn nhìn Hye In bằng ánh mắt không hề sợ hãi. Điều đó khiến cho Hye In cảm thấy tức tối. Hye In lấy con dao tiến gần đến khuôn mặt của SeoHyun. Và…..

- Khoang đã. Tôi có điều muốn hỏi? – SeoHyun muốn kéo dài thời gian

- Không hỏi gì cả. Ngươi đâu có tư cách hỏi ta. Tính kéo dài thời gian hả cô bé. Không hổ danh là SeoHyun. Nhưng ngươi nên nhớ núi cao thì sẽ có núi cao hơn haha

Eun tiểu thư đưa con dao tiến về SeoHyun, cô đưa tay chuẩn bị hành động. Bỗng có cục gạch với vận tốc kinh hoàng bay tới bàn tay của cô làm con dao trên tay cô rớt xuống đất. Sau cánh cửa, một chàng trai xuất hiện thật oai phong (dù đêm qua chẳng chợp mắt được)

- Eun Hye In, cô ngừng ngay cái trò này lại

- Anh dám…- Eun tiểu thư tức giận, vì cô không ngờ YongHwa có thể vì SeoHyun mà ra tay với cô – Anh vì con nhỏ đó…

- Cô đừng có con nhỏ này con nhỏ nọ. Cô ấy là SeoHyun là vợ của tôi. Cô ấy có tên có tuổi, có danh có phận

- Vậy sao

Nói xong Eun tiểu thư nhặt con dao lên tiến về gương mặt SeoHyun. Trong khi đó YongHwa lấy nhanh chiếc roi tung về phía Eun tiểu thư. Chiếc roi quấn quanh tay Eun tiểu thư. Anh dùng sức kéo Eun tiểu thư ra khỏi SeoHyun với 1 khoảng cách an toàn. Sau đó anh chạy thật nhanh đến bên cạnh SeoHyun

Lạ thật… Tại sao họ không manh động

YongHwa không biết rằng, trong bóng tối có một cô gái đang điều khiển tất cả thuộc hạ ở đó. YongHwa cở trói thật nhanh cho SeoHyun trước khi Eun tiểu thư chạy đến.

- Vì con nhỏ này mà anh ra tay với tôi. Được rồi, hôm nay anh đừng hòng ra khỏi chỗ này

YongHwa nắm chặt lấy tay SeoHyun. Nhưng lạ thay, hôm nay SeoHyun không hề hoảng sợ như hôm qua. Eun tiểu thư rút khẩu súng ra

- Nếu ta bắn quèo 1 chân của ngươi…

- Cô nhanh hay ta nhanh – YongHwa cũng rút khẩu súng ra

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Chỉ cần một động tác nhẹ thôi thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại

- Hye In! Bỏ súng xuống

- Chào đại tiểu thư – Đám thuộc hạ nãy giờ mới chịu lên tiếng

- YongHwa, nhìn em ốm quá - Hye Yoon nhìn YongHwa với ánh mắt trìu mếm

- Tôi như thế nào cũng không có liên quan tới tiểu thư - YongHwa lạnh lùng trả lời

Hye Yoon đau lòng trước thái độ của YongHwa. Nhưng cũng đúng thôi, vì cô đã làm tổn thương YongHwa quá nhiều

- Em có thể đi được rồi

Vẫn thái độ đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó, YongHwa quay đi, không nói 1 câu cảm ơn, cũng không nhìn Hye Yoon. Bước được một đoạn

- Nếu lúc đó là chị, em sẽ như thế nào?

YongHwa dừng lại, có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào trái tim anh. Nước mắt đang chực chờ rơi. Chỉ vì một câu nói, bao nhiêu nỗi đau mà anh cố gắng kiềm nén bấy lâu quay về. Anh siết chặt tay hơn nữa, anh cố gắng không để nước mắt rơi

Anh ấy đang rất đau khổ

Anh ấy siết tay mình rất đau

Nhưng cái đau này không bằng nỗi đau của anh ấy

- Tôi sẽ nhớ thương tiểu thư, vì ít ra lúc đó tiểu thư vẫn còn là chị của tôi

Nói xong YongHwa dẫn SeoHyun đi. Lúc này, lòng Hye Yoon đau như cắt. YongHwa cũng không khá hơn. Hye In muốn đánh lén họ từ phía sau nhưng đã bị Hye Yoon cản lại.

- Chị đang làm gì vậy?

- Có chị ở đây, chị không cho phép em làm hại tới YongHwa

- Chị… - Hye In tức giận bỏ đi

Hye In là em gái của Hye Yoon nhưng cô cũng không biết vì sao YongHwa lại đối xử lạnh lùng với chị của mình như vậy, trong khi Hye Yoon còn thương YongHwa hơn cả cô.

Hye Yoon nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay. Câu trả lời bấy lâu cô muốn biết bây giờ cũng đã biết rồi “Tôi sẽ nhớ thương tiểu thư, vì ít ra lúc đó tiểu thư vẫn còn là chị của tôi”. Cô cười hạnh phúc. Từ lâu, cô không mong YongHwa sẽ tha thứ cho cô. Điều cô có thể làm để chuộc lại lỗi lầm là bảo vệ YongHwa.

- Tại sao lúc nào chị cũng….

- Em không biết phép lịch sự sao? Vào sao không gõ cửa

- Em muốn hỏi

- Nếu là chuyện đó, vẫn là câu trả lời “Em không cần quan tâm tới chuyện của chị”. Còn nữa, nếu em làm hại tới SeoHyun hoặc những người xung quanh YongHwa thì chị không tha cho em đâu.

- Em là em ruột của chị chứ không phải hắn. Người nhà chị không giúp lại đi giúp người ngoài.

- Em còn nói về chuyện này nữa, chị mời em ra ngoài, chị cần nghỉ ngơi

Trước khi Hye In bước ra khỏi phòng, Hye Yoon không quên nhắc nhở em gái một lần nữa

- Nếu em làm hại tới SeoHyun hoặc những người xung quanh YongHwa thì chị không tha cho em đâu.

*Rầm*

- Quản gia Han

- Dạ thưa tiểu thư *lo sợ*

- Ai nói cho chị ta biết chuyện ta bắt SeoHyun

- Dạ…Dạ…Dạ…Đó là…

- Là ai – Hye In hét toáng lên

- Là tiểu nhân – Quản gia Han hoảng sợ quỳ gối xuống – Đại tiểu thư đến hỏi trực tiếp nên không thể nói dối. Mong tiểu thư bỏ qua lần này – Quản gia Han chợt nhớ ra điều gì đó – Tiểu nhân có tát SeoHyun nên cũng gọi là lập công, mong tiểu thư xem xét.

- Xét cho kỹ, ngươi giúp ta rất nhiều, ta tha cho ngươi lần này, nhưng….

- Tiểu nhân biết mình phải làm gì

- Tốt…Ngươi đi được rồi

- Dạ thưa tiểu thư

*Bấm…Bấm…Bấm*

- Ba ơi!

- [Con gái]

- …

------------------------------

Trước dorm SNSD

- Đến nơi rồi

- Em hãy ngủ 1 giấc thật ngon và quên những chuyện không vui của ngày hôm nay

- Anh sắp tuổi chức concert, từ bây giờ anh bắt đầu bận rộn, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe – SeoHyun nhìn YongHwa mà lòng cô xót xa

- Em… - Điện thoại reo

- Mình đưa SeoHyun về dorm xong rồi sẽ ghé qua nhà cậu, mình không có lấy xe luôn đâu mà sợ - Vừa bắt máy YongHwa làm một hơi

- [Này…Cậu muốn chết hả...Biết SeoHyun an toàn là mình yên tâm rồi. Nhớ trả xe cho mình]

- Là điện thoại của ShinHye

- Anh nói chuyện với chị mình như vậy sao? Không dùng kính ngữ gì hết

- Em dùng kính ngữ với anh. Em chỉ coi anh giống như một người anh trai – YongHwa giả bộ làm mặt giận quay sang hướng khác

- Không phải…Không phải vậy mà…Anh đừng giận nữa. Từ nay em sẽ cố gắng nói chuyện không kính ngữ với anh. Đừng giận nữa mà

Lần trước anh phải dùng cá cược để bắt cô nói chuyện không kính ngữ, còn lần này cô tự nguyện bỏ kính ngữ làm anh vui vô cùng. Anh cảm kích cú điện thoại vừa rồi của ShinHye

Cảm ơn ShinHye, tí nữa mình sẽ mua món ăn mà cậu thích

- Lúc nãy anh tính nói gì – SeoHyun nhớ đến câu nói dở dang của YongHwa trước khi điện thoại reo

- À. Không có gì – YongHwa cười tinh nghịch. Anh biết câu hỏi của anh sẽ trở nên thừa vì anh biết tối nay SeoHyun sẽ ngồi liệt kê một danh sách những thức ăn tốt cho sức khỏe.

- YuRi unnie, TaeYeon unnie, Jessica unnie, sao các unnie lại ra ngoài – SeoHyun lo lắng không biết vì sao unnie lại ra ngoài như thế này, cô càng lo hơn khi có Jessica unnie vì khi nào thật sự quan trọng thì Jessica unnie mới…

- Có thể họ không liên lạc với em được? Lúc giằng co chắc em đã đánh rơi điện thoại – YongHwa cắt ngang dòng suy nghĩ của SeoHyun. Sau khi nghe xong SeoHyun liền tìm điện thoại. Quả thật trong lúc giằng co cô đã đánh rơi.

- Em mau đến chỗ các chị đi, chắc các chị lo cho em nhiều lắm. Họ vừa đi tìm em khắp nơi đó – Vừa nói YongHwa vừa chỉ tay về phía trước, 5 unnie từ 3 phía tụ tập lại cùng với YuRi, TaeYeon, Jessica

- Vâng, anh về cẩn thận

Trước khi ra khỏi xe, SeoHyun không quên hôn lên má YongHwa chào tạm biệt. Sau đó, cô chạy thật nhanh tới chỗ các chị để không bị anh phát hiện gương mặt cô đang đỏ lên vì gượng.

Hôm nay là một ngày thật dài đối với hai người, nhưng nó cũng là ngày hạnh phúc nhất, đặc biệt đối với YongHwa, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc như thế này – Khoảng khắc SeoHyun hôn lên má của anh

to be continue...........

Chap 5

- Alo

- [SeoHyun sao rồi]

- Cô bé về dorm an toàn. Cậu đang ở đâu?

- [Mình đang trên đường về dorm]

- Cậu về thẳng nhà mình đi

- [Mình rất mệt, chuyện này để sáng mai hãy nói]

- Bây giờ sắp sáng rồi, sáng mai của cậu là chừng nào hả. Mình lấy tư cách là chị ra lệnh cho cậu “Phải đến nhà chị ngay bây giờ” nghe rõ chưa

- [Được rồi]

Dorm SNSD

Mọi người đang say sưa ngủ, SeoHyun không muốn đánh thức các unnie. Sau khi khóa cửa nhẹ nhàng và cẩn thận SeoHyun nằm dài trên chiếc ghế sofa và nước mắt cô bắt đầu rơi. Trái tim nhói đau khi nhớ lại từng chữ từng câu của ShinHye. Càng đau hơn khi cô nhớ đến đôi mắt u buồn của YongHwa. Cô lấy tay che miệng lại để những tiếng nất không phát ra, cô không muốn đánh thức các unnie

Nhà ShinHye

- Bây giờ cậu tính sao? – Sau khi đọc tờ giấy YongHwa đưa

- Mình không biết nữa, chuyện này do “bố” gây ra, mình muốn “bố” giải quyết. Từ khi bắt đầu mình đã phản đối, nhưng “bố” nhất quyết muốn mình tham gia, “bố” hứa SeoHyun sẽ được an toàn đến khi show kết thúc, nhưng sự việc hôm nay…..

- Cậu có tình cảm với SeoHyun – ShinHye ngắt ngang lời nói của YongHwa

YongHwa không nói gì, tay bắt đầu sờ chiếc nhẫn. ShinHye nhìn thấy và hiểu YongHwa đang nghĩ gì

- Bác Yoon (quản gia Yoon) vừa gọi cho mình vì vậy mình không cần phải lập lại những lời bác Yoon đã nói với cậu. Mình mong rằng cậu hãy sống thật với tình cảm của cậu.

- Tại sao cậu và bác Yoon điều nghĩ như vậy. Mình vẫn quay show chỉ vì hợp đồng với MBC.

- Vậy sao

- Cậu định nói “Nếu không có tình cảm, cậu sẽ không đấm vào mặt tên Han Soo Ha và phóng phi tiêu về phía hắn”. Mình xin trịnh trọng trả lời. Mình làm như vậy vì mình không ưa hắn

- Vậy sao

- Cậu đừng có “Vậy sao” nữa có được không? – YongHwa rất tức giận khi ShinHye tỏ thái độ không tin những gì anh nói

- Được rồi, mình hỏi cậu câu cuối cùng “Tại sao cậu lại sờ tay vào chiếc nhẫn mà Ji Hyo unnie làm cho cậu?”

- Đó chỉ là thói quen – YongHwa trả lời một cách ngập ngường

- “Thói quen” – ShinHye cười nhép môi – Chúng ta đâu phải mới biết nhau ngày 1 ngày 2, mỗi khi cậu vui, cậu buồn, cậu đau khổ, cậu lo sợ, cậu hoảng hốt, cậu điều sờ vào chiếc nhẫn Ji Hyo unnie làm cho cậu. Cậu đang sờ vào chiếc nhẫn vì cậu sợ rằng cậu không đủ bản lãnh để mang lại hạnh phúc và bảo vệ SeoHyun, đúng không?

Những lời nói của ShinHye làm trái tim YongHwa nhói đau. Từ khi bắt đầu, SeoHyun đã để lại 1 ấn tượng quá sâu sắc. Trước đó, YongHwa từng biết SeoHyun rất ngây thơ, trong sáng (những thông tin Tae Woong đưa), nhưng YongHwa không ngờ rằng SeoHyun giống như một tờ giấy trắng, YongHwa sẽ là “họa sĩ” vẽ lên “tờ giấy trắng” những điều tốt nhất mà YongHwa có thể trong thời gian “Vợ chồng”. Nhưng “tờ giấy trắng” không chịu ngồi yên cho “họa sĩ” vẽ, nó có cảm xúc, nhiều lúc “tờ giấy trắng” làm trái tim “họa sĩ” xao xuyến, nhưng “họa sĩ” đã cố kiềm nén những cảm xúc của mình vì không muốn “tờ giấy trắng” có những “vết mực đen”. “Họa sĩ” biết rằng “tờ giấy trắng và họa sĩ” sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nên từ khi biết mình rung động trước “tờ giấy trắng” “họa sĩ” đã tìm cách để lẩn tránh tình cảm của mình, những hành động của “họa sĩ” đối với “tờ giấy trắng” khiến trái tim “họa sĩ” nhói đau, nhưng đó là cách tốt nhất để sau này “tờ giấy trắng” có thể chấp nhận “họa sĩ” khác

“Thời tiết” sẽ làm “tờ giấy trắng” bị rách và hoen ố. Từ khi bắt đầu vẽ “họa sĩ” đã cố gắng bảo vệ “tờ giấy trắng” trước “thời tiết” khắc nghiệt, nhưng ngày hôm nay “họa sĩ” đã không thể bảo vệ “tờ giấy trắng” trọn vẹn được nữa. Trên “tờ giấy trắng” đang có “1 đường rạch” do “thời tiết” gây ra. “Họa sĩ” quyết định sẽ không vẽ nữa, nếu “họa sĩ” còn vẽ thì “tờ gấy trắng” càng bị “rách”. Để bảo vệ “tờ giấy trắng” “họa sĩ” sẽ ngừng vẽ tại đây. Vì “họa sĩ” nghĩ rằng sẽ có 1 “họa sĩ” khác đến và sẽ làm lành vết “rách” và sẽ vẽ lên “tờ giấy trắng” một câu chuyện cổ tích thật đẹp.

Nhưng người đó không phải là anh

- Mình đã kể cho SeoHyun nghe tất cả rồi

- Cái gì... Cậu điên rồi – YongHwa rất tức giận khi nghe những lời ShinHye nói

- SeoHyun có quyền biết những gì đang xảy ra với cô bé. Mình không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Mình không muốn cậu quyết định thay cho cô bé. Mình muốn cô bé quyết định. Cậu tưởng mình không biết cậu đang nghĩ gì sao. Cậu sẽ rời show và tiếp tục với Eun Hye In (Eun tiểu thư). Cậu bảo vệ SeoHyun bằng cách đó sao? Cậu nghĩ rằng Eun Hye In sẽ tha cho SeoHyun dễ dàng vậy sao?

- Nếu “bố” không giải quyết vấn đề này, thì mình sẽ giải quyết nó bằng cách đó

- Cậu….

Nói xong YongHwa lên phòng nằm nghỉ không cho ShinHye kịp nói câu cuối cùng. YongHwa biết càng nghe ShinHye nói thì anh càng khó quyết định. Vừa bước vào phòng YongHwa nằm dài trên chiếc giường, tay phải gác lên trán, bất chợt anh nhìn chiếc nhẫn SeoHyun tặng. Anh tháo chiếc nhẫn ra đưa lên cao ngắm nhìn nó. Chiếc nhẫn không cầu kỳ, không lấp lánh nhưng anh cảm thấy vui vì nó chứa đựng tình cảm của 1 người con gái chân thành, thông minh, tốt bụng, ngây thơ và trong sáng.

Biệt thự họ Eun

Eun Hye In (Eun tiểu thư): 20 tuổi, con gái út của chủ tịch tập đoàn Wynn Resorts với một người phụ nữ Hàn Quốc.

- Con nhỏ SeoHyun sao rồi?

- Nó được ShinHye tiểu thư đưa về dorm……

- Cái gì – Chưa nghe hết câu Eun tiểu thư đã nổi nóng, tay cô bóp nát lon bia cầm trong tay – Không hoàn thành nhiệm vụ, nhà ngươi còn dám về đây gặp ta

- Tiểu thư bớt giận, tôi đã nhắm rất kỹ, nhưng YongHwa…hắn phản xạ rất nhanh…hắn đã đẩy SeoHyun ra kịp…Nhưng tôi có nói cho hắn nghe những gì tiểu thư dặn dò *Tôi cũng hoàn thành 80% nhiệm vụ chứ bộ*

- Cái đó thì ăn nhầm gì, cái ta muốn là con nhỏ SeoHyun…..Ngươi…. – Eun tiểu thư tức không nói lên lời – Cút…Cút…Cút

- Dạ…Dạ…Dạ

SeoHyun…Lần này coi như ngươi may mắn, nhưng sẽ không có lần thứ 2…

Đợi đấy…Lần này chính ta ra tay

*Bấm…Bấm…Bấm*

- Dạ thưa tiểu thư

- …..

------------------------------

*Gõ cửa*

- YongHwa….Bác Yoon đã giải quyết xong mọi chuyện ở đó. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi cậu đưa ra quyết định.

ShinHye thở dài bước đi – Lần đầu tiên cô gặp YongHwa vào mùa đông 9 năm trước. Ấn tượng đầu tiên về YongHwa – Một cậu bé lúc nào cũng ôm khư khư trong tay 2 chiếc nhẫn, không nói chuyện với ai và lúc nào cũng kiếm 1 cái góc để ngồi. Dần dần YongHwa trở nên vui vẻ, cởi mở hơn với mọi người xung quanh. Nhưng những vụ cười ấy không bao giờ lắp đầy những đau thương.

YongHwa à…Cậu hãy mạnh mẽ lên

***

Một ngày mới

- Em ra ngoài chút

- Em đi dâu? Hôm qua mới quay We Got Married, không chịu về dorm, ham vui ở lại ngoại ô cùng mọi người để chị ngủ 1 mình. Hôm nay lại đi ra ngoài. Lúc trước có năn nỉ cỡ nào cũng không chịu, cứ ở nhà đọc sách, bây giờ thì rảnh lúc nào lại đi ra ngoài lúc đó. Từ khi có “chồng” em “thay đổi” hoàn toàn – HyoYeon làm cho SeoHyun 1 bài rap dài lê thê

- *Cười* Từ hôm nay, em sẽ không còn là SeoHyun như trước đây nữa.

- Vậy em muốn làm SeoHyun như thế nào? (Tiffany)

SeoHyun không nói gì, cười thật tươi, cuối chào các chị, rồi chạy nhanh ra ngoài, để lại 8 unnie ngơ ngác nhìn theo.

------------------------------

- Alo

- [Em muốn gặp anh…Em…Á…Bỏ tôi ra…Bỏ tôi ra…Các người làm gì vậy…Bỏ tôi ra…]

- SeoHyun….SeoHyun…SeoHyun

YongHwa vớt tay lấy chiếc áo khoác, chạy thật nhanh xuống cầu thang

- ShinHye, cho mình mượn xe

- Cậu bình tĩnh, có chuyện gì vậy

- Nhanh lên, SeoHyun xảy ra chuyện, cậu gọi cho bác Yoon và anh Tae Woong, cậu tìm giúp mình số điện thoại của Hye In

Lấy chiếc chìa khóa xe từ trong tay ShinHye, YongHwa chạy thật nhanh, suýt tí nữa là đụng đầu vào cột

- Cận thận, chưa tìm thấy SeoHyun thì cậu đã….

Chưa nói hết câu, YongHwa đã phóng xe chạy mất hút.

Trái Tim: Cậu chủ bình tĩnh…SeoHyun sẽ không sao…Dù gì cô ấy cũng là người nổi tiếng…Eun tiểu thư sẽ không làm gì tổn hại đến cô ấy đâu

Lý Trí: Cậu biết gì mà nói…Hye In mà chúng ta biết không hề đơn giản…SeoHyun rơi vào tay cô ấy thì khó…

YongHwa: SeoHyun…SeoHyun…SeoHyun

Trái tim nhói đau, đây là lần đầu tiên YongHwa cảm thấy ngạc thở đến như vậy. Sau bao nhiêu năm, cái cảm giác khó chịu đó lại quay về. Càng khó chịu hơn khi YongHwa nghĩ đến việc sẽ mất SeoHyun mãi mãi. Tiếng chuông điện thoại reo – Là ShinHye – Cô ấy thông báo tình hình và tin tức cho YongHwa. *Cúp máy* YongHwa nhấn ga. Tay nắm chặt vô lăng như muốn bóp nát nó

SeoHyun….Đợi anh

------------------------------

- Thả tôi ra… Các người là ai vậy… Sao lại bắt tôi… Thả tôi ra…Thả tôi ra…Thả tôi ra…Thả…

- *Bốp* Ngươi ồn ào quá đi

- Tát hay lắm – Eun tiểu thư vừa đi vừa vỗ tay

- Chào tiểu thư – Tất cả mọi người cúi chào

Eun tiểu thư…Không thể nào

Trái Tim & Lý Trí: Cô chủ…Lần này coi như chúng ta tiêu rồi

- Đem con nhỏ đó lại đây

- Quỳ xuống, ngươi thật là to gan – Nói xong hắn đá chân SeoHyun khụy xuống

- Nếu trên gương mặt xinh đẹp này có 1 đường thì như thế nào

Ánh mắt của con bé…Sao lại giống đến như thế

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại lắm đó, haha. Ngươi nghĩ YongHwa sẽ đến đây cứu ngươi sao, ngươi ngây thơ quá, dù hắn ta có đến đây thì cũng sẽ đứng đó nhìn ngươi mà thôi, haha

SeoHyun vẫn nhìn Hye In bằng ánh mắt không hề sợ hãi. Điều đó khiến cho Hye In cảm thấy tức tối. Hye In lấy con dao tiến gần đến khuôn mặt của SeoHyun. Và…..

to be continue...........

Chap 6

Trên chiếc KIA màu đỏ - một người đang khó chịu đến ngạt thở, một người đang vô cùng hạnh phúc. Chiếc xe chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng ngừng lại tại một bờ biển, tuy không thơ mộng nhưng bù lại nơi đó không có ai. Chiếc xe quay mặt ra biển chuẩn bị đón hoàng hôn.

- YongSeo fan mà nhìn thấy cảnh này chắc mọi người không nghĩ anh đã từng rớt trong phần thi thực hành – SeoHyun nhìn YongHwa cười một cách tinh nghịch

- … - YongHwa nhìn xuống bàn tay của SeoHyun – Anh xin lỗi, lúc nãy anh…

- Không sao mà

Hai người lại im lặng. SeoHyun lấy hết can đảm nắm lấy tay YongHwa

- Sau này khi anh có chuyện buồn anh sẽ không còn tự nắm chặt lấy tay mình nữa

- Nếu anh nắm chặt tay em thì…

- Em chấp nhận, chỉ cần được ở bên cạnh anh. Anh là người không có “ngày mai”. Em không đủ tư cách là “ngày mai” của anh, nhưng em mong rằng người cùng anh đi hết “ngày hôm nay” là em – SeoHuyn nhìn YongHwa bằng ánh mắt chân thành

- Em không đủ tư cách là “ngày mai” của anh. Tại sao?

- Vì…Có người… - SeoHyun cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào YongHwa

- Từ lâu trong cuộc sống của anh đã không có “ngày mai” nữa rồi. Cho nên anh không cần “ngày mai”, anh chỉ cần “ngày hôm nay”

SeoHyun ngước lên nhìn YongHwa. Cô hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh. Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên gương mặt của anh.

Từ khi cậu ấy 3 tuổi thì cậu ấy là đứa trẻ không có ngày mai

Hiểu SeoHyun đang nghĩ gì, YongHwa gạt tay cô ra

Mình đã kể cho SeoHyun nghe tất cả rồi

- Anh đáng thương lắm, đúng không?

- Không.

- Em đừng an ủi anh. Người ngoài nhìn vào họ rất ngưỡng mộ anh. Họ nghĩ anh có tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng sự thật anh chẳng có gì cả - YongHwa đưa tay chỉ về phía trước khi thấy mắt SeoHyun dần dần ướt - Em nhìn đi, mặt trời đang từ từ lặn xuống. Hoàng hôn thật đẹp.

Người ta cảm thấy thanh thản khi ngắm bình minh

Còn cậu ấy là hoàng hôn

------------------------------

Trong ngôi nhà sang trọng, có một cô gái ngồi trên chiếc sofa màu trắng, tay đang nâng niu chú mèo

Eun Hye Yoon: 26 tuổi, chị gái của Eun Hye In

Ánh mắt của con bé…Sao lại giống đến như thế

SeoHyun vẫn nhìn Hye In bằng ánh mắt không hề sợ hãi. Điều đó khiến cho Hye In cảm thấy tức tối. Hye In lấy con dao tiến gần đến khuôn mặt của SeoHyun. Và…..

- Khoang đã. Tôi có điều muốn hỏi? – SeoHyun muốn kéo dài thời gian

- Không hỏi gì cả. Ngươi đâu có tư cách hỏi ta. Tính kéo dài thời gian hả cô bé. Không hổ danh là SeoHyun. Nhưng ngươi nên nhớ núi cao thì sẽ có núi cao hơn haha

Eun tiểu thư đưa con dao tiến về SeoHyun, cô đưa tay chuẩn bị hành động. Bỗng có cục gạch với vận tốc kinh hoàng bay tới bàn tay của cô làm con dao trên tay cô rớt xuống đất. Sau cánh cửa, một chàng trai xuất hiện thật oai phong (dù đêm qua chẳng chợp mắt được)

- Eun Hye In, cô ngừng ngay cái trò này lại

- Anh dám…- Eun tiểu thư tức giận, vì cô không ngờ YongHwa có thể vì SeoHyun mà ra tay với cô – Anh vì con nhỏ đó…

- Cô đừng có con nhỏ này con nhỏ nọ. Cô ấy là SeoHyun là vợ của tôi. Cô ấy có tên có tuổi, có danh có phận

- Vậy sao

Nói xong Eun tiểu thư nhặt con dao lên tiến về gương mặt SeoHyun. Trong khi đó YongHwa lấy nhanh chiếc roi tung về phía Eun tiểu thư. Chiếc roi quấn quanh tay Eun tiểu thư. Anh dùng sức kéo Eun tiểu thư ra khỏi SeoHyun với 1 khoảng cách an toàn. Sau đó anh chạy thật nhanh đến bên cạnh SeoHyun

Lạ thật… Tại sao họ không manh động

YongHwa không biết rằng, trong bóng tối có một cô gái đang điều khiển tất cả thuộc hạ ở đó. YongHwa cở trói thật nhanh cho SeoHyun trước khi Eun tiểu thư chạy đến.

- Vì con nhỏ này mà anh ra tay với tôi. Được rồi, hôm nay anh đừng hòng ra khỏi chỗ này

YongHwa nắm chặt lấy tay SeoHyun. Nhưng lạ thay, hôm nay SeoHyun không hề hoảng sợ như hôm qua. Eun tiểu thư rút khẩu súng ra

- Nếu ta bắn quèo 1 chân của ngươi…

- Cô nhanh hay ta nhanh – YongHwa cũng rút khẩu súng ra

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Chỉ cần một động tác nhẹ thôi thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại

- Hye In! Bỏ súng xuống

- Chào đại tiểu thư – Đám thuộc hạ nãy giờ mới chịu lên tiếng

- YongHwa, nhìn em ốm quá - Hye Yoon nhìn YongHwa với ánh mắt trìu mếm

- Tôi như thế nào cũng không có liên quan tới tiểu thư - YongHwa lạnh lùng trả lời

Hye Yoon đau lòng trước thái độ của YongHwa. Nhưng cũng đúng thôi, vì cô đã làm tổn thương YongHwa quá nhiều

- Em có thể đi được rồi

Vẫn thái độ đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng đó, YongHwa quay đi, không nói 1 câu cảm ơn, cũng không nhìn Hye Yoon. Bước được một đoạn

- Nếu lúc đó là chị, em sẽ như thế nào?

YongHwa dừng lại, có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào trái tim anh. Nước mắt đang chực chờ rơi. Chỉ vì một câu nói, bao nhiêu nỗi đau mà anh cố gắng kiềm nén bấy lâu quay về. Anh siết chặt tay hơn nữa, anh cố gắng không để nước mắt rơi

Anh ấy đang rất đau khổ

Anh ấy siết tay mình rất đau

Nhưng cái đau này không bằng nỗi đau của anh ấy

- Tôi sẽ nhớ thương tiểu thư, vì ít ra lúc đó tiểu thư vẫn còn là chị của tôi

Nói xong YongHwa dẫn SeoHyun đi. Lúc này, lòng Hye Yoon đau như cắt. YongHwa cũng không khá hơn. Hye In muốn đánh lén họ từ phía sau nhưng đã bị Hye Yoon cản lại.

- Chị đang làm gì vậy?

- Có chị ở đây, chị không cho phép em làm hại tới YongHwa

- Chị… - Hye In tức giận bỏ đi

Hye In là em gái của Hye Yoon nhưng cô cũng không biết vì sao YongHwa lại đối xử lạnh lùng với chị của mình như vậy, trong khi Hye Yoon còn thương YongHwa hơn cả cô.

Hye Yoon nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay. Câu trả lời bấy lâu cô muốn biết bây giờ cũng đã biết rồi “Tôi sẽ nhớ thương tiểu thư, vì ít ra lúc đó tiểu thư vẫn còn là chị của tôi”. Cô cười hạnh phúc. Từ lâu, cô không mong YongHwa sẽ tha thứ cho cô. Điều cô có thể làm để chuộc lại lỗi lầm là bảo vệ YongHwa.

- Tại sao lúc nào chị cũng….

- Em không biết phép lịch sự sao? Vào sao không gõ cửa

- Em muốn hỏi

- Nếu là chuyện đó, vẫn là câu trả lời “Em không cần quan tâm tới chuyện của chị”. Còn nữa, nếu em làm hại tới SeoHyun hoặc những người xung quanh YongHwa thì chị không tha cho em đâu.

- Em là em ruột của chị chứ không phải hắn. Người nhà chị không giúp lại đi giúp người ngoài.

- Em còn nói về chuyện này nữa, chị mời em ra ngoài, chị cần nghỉ ngơi

Trước khi Hye In bước ra khỏi phòng, Hye Yoon không quên nhắc nhở em gái một lần nữa

- Nếu em làm hại tới SeoHyun hoặc những người xung quanh YongHwa thì chị không tha cho em đâu.

*Rầm*

- Quản gia Han

- Dạ thưa tiểu thư *lo sợ*

- Ai nói cho chị ta biết chuyện ta bắt SeoHyun

- Dạ…Dạ…Dạ…Đó là…

- Là ai – Hye In hét toáng lên

- Là tiểu nhân – Quản gia Han hoảng sợ quỳ gối xuống – Đại tiểu thư đến hỏi trực tiếp nên không thể nói dối. Mong tiểu thư bỏ qua lần này – Quản gia Han chợt nhớ ra điều gì đó – Tiểu nhân có tát SeoHyun nên cũng gọi là lập công, mong tiểu thư xem xét.

- Xét cho kỹ, ngươi giúp ta rất nhiều, ta tha cho ngươi lần này, nhưng….

- Tiểu nhân biết mình phải làm gì

- Tốt…Ngươi đi được rồi

- Dạ thưa tiểu thư

*Bấm…Bấm…Bấm*

- Ba ơi!

- [Con gái]

- …

------------------------------

Trước dorm SNSD

- Đến nơi rồi

- Em hãy ngủ 1 giấc thật ngon và quên những chuyện không vui của ngày hôm nay

- Anh sắp tuổi chức concert, từ bây giờ anh bắt đầu bận rộn, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe – SeoHyun nhìn YongHwa mà lòng cô xót xa

- Em… - Điện thoại reo

- Mình đưa SeoHyun về dorm xong rồi sẽ ghé qua nhà cậu, mình không có lấy xe luôn đâu mà sợ - Vừa bắt máy YongHwa làm một hơi

- [Này…Cậu muốn chết hả...Biết SeoHyun an toàn là mình yên tâm rồi. Nhớ trả xe cho mình]

- Là điện thoại của ShinHye

- Anh nói chuyện với chị mình như vậy sao? Không dùng kính ngữ gì hết

- Em dùng kính ngữ với anh. Em chỉ coi anh giống như một người anh trai – YongHwa giả bộ làm mặt giận quay sang hướng khác

- Không phải…Không phải vậy mà…Anh đừng giận nữa. Từ nay em sẽ cố gắng nói chuyện không kính ngữ với anh. Đừng giận nữa mà

Lần trước anh phải dùng cá cược để bắt cô nói chuyện không kính ngữ, còn lần này cô tự nguyện bỏ kính ngữ làm anh vui vô cùng. Anh cảm kích cú điện thoại vừa rồi của ShinHye

Cảm ơn ShinHye, tí nữa mình sẽ mua món ăn mà cậu thích

- Lúc nãy anh tính nói gì – SeoHyun nhớ đến câu nói dở dang của YongHwa trước khi điện thoại reo

- À. Không có gì – YongHwa cười tinh nghịch. Anh biết câu hỏi của anh sẽ trở nên thừa vì anh biết tối nay SeoHyun sẽ ngồi liệt kê một danh sách những thức ăn tốt cho sức khỏe.

- YuRi unnie, TaeYeon unnie, Jessica unnie, sao các unnie lại ra ngoài – SeoHyun lo lắng không biết vì sao unnie lại ra ngoài như thế này, cô càng lo hơn khi có Jessica unnie vì khi nào thật sự quan trọng thì Jessica unnie mới…

- Có thể họ không liên lạc với em được? Lúc giằng co chắc em đã đánh rơi điện thoại – YongHwa cắt ngang dòng suy nghĩ của SeoHyun. Sau khi nghe xong SeoHyun liền tìm điện thoại. Quả thật trong lúc giằng co cô đã đánh rơi.

- Em mau đến chỗ các chị đi, chắc các chị lo cho em nhiều lắm. Họ vừa đi tìm em khắp nơi đó – Vừa nói YongHwa vừa chỉ tay về phía trước, 5 unnie từ 3 phía tụ tập lại cùng với YuRi, TaeYeon, Jessica

- Vâng, anh về cẩn thận

Trước khi ra khỏi xe, SeoHyun không quên hôn lên má YongHwa chào tạm biệt. Sau đó, cô chạy thật nhanh tới chỗ các chị để không bị anh phát hiện gương mặt cô đang đỏ lên vì gượng.

Hôm nay là một ngày thật dài đối với hai người, nhưng nó cũng là ngày hạnh phúc nhất, đặc biệt đối với YongHwa, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc như thế này – Khoảng khắc SeoHyun hôn lên má của anh

to be continue...........

Chap 7

Dorm SNSD

- Hyun! Em có sao không?

- Em đi đâu từ sáng đến bây giờ? Em có biết tụi chị lo lắm không.

- Sao em không nghe máy.

- Mặt và tay của em bị sao vậy?

Các chị hỏi SeoHyun tới tấp, nhưng có một người tỏ ra khá tức giận. YoonA thì đi lấy hộp dụng cụ y tế băng bó vết thương cho SeoHyun. Còn SeoHyun, cô cảm thấy lòng rối bời, cô không biết nên nói hay không.

Trái Tim: Đừng nói sự thật, nếu nói ra thì các unnie sẽ không cho cô chủ gặp YongHwa nữa đâu

Lý Trí: Đúng đó cô chủ. Vì các unnie không muốn cô chủ gặp nguy hiểm

SeoHyun: Hai người nói đúng. Nhưng ta không thể nói dối các unnie được.

- Em…Em…Em – SeoHyun ngập ngừng, cô không biết nên bắt đầu từ đâu để các chị không bị sốc

*Chuông cửa*

- Ai lại đến vào giờ này (Sunny)

- Mình sẽ ra mở cửa, mọi người chuẩn bị đi, còn em thì cứ ngồi yên ở đây (TaeYeon)

Các cô gái đã chuẩn bị đầy đủ để tác chiến vì họ biết những người có ý đồ bất chính mới bấm chuông phòng họ vào lúc này

- Yong seobang – TaeYeon la to

Sao anh ấy lên đây (SeoHyun)

- Mọi người làm gì vậy – YongHwa ngạc nhiên khi thấy các chị dâu đang cầm chổi, cây, giá múc canh,… nói tóm lại những thứ có thể đánh được

- À…à…không có gì, Yong seobang vào nhà ngồi – Mọi người nói trong ngượng ngùng

- Mất mặt quá đi *Tất cả lầm bầm*

Trong lúc các chị đang hổn loạn, SeoHyun tiến lại chỗ YongHwa, thì thầm

- Sao anh lên đây

- … - YongHwa không nói gì quay sang nhìn SeoHyun và cười. Rồi anh nắm lấy tay cô trước mặt các chị dâu

- Này, hai đứa đang làm gì vậy, trước mặt những người cô đơn mà lại – YuRi làm bộ giận, quay mặt đi không thèm nhìn, mọi người còn lại thì ôm bụng cười

Sau một hồi chọc ghẹo YongSeo thì các unnie mới chịu ngồi im nghe YongHwa nói.

Tuổi thơ

Bạn có biết tuổi thơ của tôi như thế nào không?

Tôi đi tìm thế giới của mình, nơi mà tôi thuộc về

Tôi luôn tìm kiếm nó

Trong sự vô hướng và dò tìm trong trái tim

Không một ai có thể hiểu được tôi

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị

Vì tôi luôn vui đùa một cách ngây thơ

Như một đứa trẻ, nhưng xin hãy khoang dung

Mọi người nói rằng tôi thật kì cục

Vì tôi yêu những thứ hết sức tầm thường

Đó là số phận của tôi để bù đắp

Cho một tuổi thơ mà tôi không bao giờ biết đến

Bạn có biết tuổi thơ của tôi như thế nào không?

Tôi tìm kiếm những gì tuyệt đẹp của tuổi thơ

Như tên cướp biển với ước mơ được phiêu lưu

Như ông vua muốn được chinh phục ngai vàng

Trước khi bạn trách tôi, xin hãy thử yên thương tôi một lần

Bằng cả trái tim, xin hãy tự hỏi mình xem

Bạn có bao giờ biết tuổi thơ của tôi như thế nào?

Mọi người cho rằng tôi là đứa quái đản

Vì tôi chỉ biết thích những thứ tầm thường

Đó là số phận của tôi để bù đắp

Cho một tuổi thơ mà tôi không bao giờ biết đến

Bạn có biết tuổi thơ của tôi như thế nào không?

Tôi tìm kiếm điều những gì tuyệt đẹp của tuổi thơ

Cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện thần tiên

Những giấc mơ tôi dám chinh phục, nhìn tôi bay nhé

Trước khi bạn trách tôi, xin hãy cố gắng yêu thương tôi một lần

Những nỗi đau của một thời ấu thơ tôi đã trải qua

Mọi người dường như không tin vào những gì họ đang nghe. Các cô gái nắm chặt tay nhau để ngăn những giọt nước mắt. Họ không muốn khóc trước mặt YongHwa bởi vì họ không muốn YongHwa nghĩ họ đang thương hại anh. SooYoung là người dễ khóc nhất trong số họ nên cô ấy đã viện cớ đi vào nhà vệ sinh. Câu chuyện tiếp tục

Mười hai tuổi

Các chị đã đi khỏi cuộc đời tôi

Các chị đã đi khỏi cuộc đời tôi

Các chị đã đi khỏi cuộc đời tôi

Và tôi chẳng biết là nên khóc hay nên cười

Tôi chẳng biết là nên sống hay phải chết

Và tôi đau như bị dao cắt

Các chị đã đi khỏi cuộc đời tôi

Đã vụt khỏi tầm tay tôi

Vụt khỏi tầm tay tôi rồi

Các chị luôn ở bên cạnh tôi

Và tôi đã cứ cho đó là chuyện đương nhiên, tôi thật quá dễ dãi

Giờ đây mọi chuyện lại hoá ra là

Các chị đã vụt khỏi tầm tay tôi

Tình yêu tôi dành cho các chị

Tôi chôn chặt tận sâu bên trong trái tim

Bây giờ

Các chị đã đi khỏi cuộc đời tôi

Những giọt nước mắt đang lăn dài trên các gương mặt. Trong nước mắt họ tìm thấy hạnh phúc. Tuy không được nô đùa ngoài trời như các bạn cùng trang lứa, nhưng họ vẫn còn những bạn bè trong SM. Còn YongHwa thì chẳng có gì cả. Tất cả với cậu ấy chỉ là con số không.Giọng YongHwa ngày càng rung

- Sau đó, để quên đi nỗi đau này, tôi đã vùi đầu vào học để thực hiện các ước nguyện của Ji Hyo unnie. Hai năm sau, tôi gặp JongHyun, JungShin, MinHyuk. Từ đó chúng tôi là anh tốt của nhau. Một năm sau, tôi…*ngập ngừng*

Mình có nên nói chuyện này ra không?

- Những chuyện anh không muốn nói thì đừng nói, em hiểu anh mà

YongHwa quay sang nhìn SeoHyun một cách đầy ngạc nhiên, chỉ cần nhìn thái độ và ánh mắt của YongHwa thì SeoHyun có thể biết anh đang nghĩ gì. Đó là kết quả của việc “Cô chọn biện pháp an toàn – Dùng ánh mắt để hiểu YongHwa”.

Mười lăm tuổi

Nếu anh cần ai đó khi cảm thấy ưu buồn

Nếu anh cảm thấy mình đơn độc

Thì hãy gọi em

Em sẽ khiến anh nhận ra số phận

Rằng những điều tốt đẹp nhất trên đời

Nào phải mất tiền mua

Nhưng nếu anh muốn òa khóc

Hãy tựa lấy bờ vai em

Nếu anh cần ai đó quan tâm đến anh

Nếu lòng anh ưu sầu và con tim anh giá buốt

Em sẽ cho anh thấy điều tình yêu chân thành làm được

Nếu bầu trời nơi anh tăm tối hãy cho em hay

Nơi nào đó trên thiên đường sẽ là nơi ta đến

Khi đêm về giá buốt lắm ưu buồn

Khi ngày qua khó khăn ngăn trở

Em sẽ mãi nơi đây bên cạnh anh

- GIẢ DỐI - YongHwa hét lớn làm mọi người giật mình.

Khi YongHwa bắt đầu kể về mối tình đầu thì SeoHyun cũng bắt đầu lo lắng.

Nếu cậu ấy mất một năm để quên nỗi đau mất Ji Hyo unnie

thì cậu ấy cần mười năm để quên đi người con gái xấu xa đó

SeoHyun tiến tới bên cạnh YongHwa, rồi nắm lấy đôi bàn tay đã chai sạm

- Anh không sao – YongHwa lấy tay vỗ nhẹ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của SeoHyun

- Từ lúc đó tôi nghĩ đã tìm được một người có thể chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn nhưng tất cả chỉ giả tạo.

Đến đây YongHwa không thể nói thêm một tiếng nào được nữa. Bao nhiêu ký ức đau buồn cùng nhau ùa về. Nếu Ji Hyo unnie cho YongHwa đôi mắt thì cô gái đó cho YongHwa niềm tin vào cuộc sống. Nhưng cũng chính cô gái đó đã đạp YongHwa xuống tận đáy sâu của địa ngục.

Cậu ấy có thể vượt qua mọi chuyện

và sống đến ngày hôm nay tất cả là nhờ vào

câu nói của JiHyo unnie “Hứa với chị, dù có xảy ra

bất cứchuyện gì thì cũng hãy vui vẻ mà sống tiếp”

và trả thù cho chú Suk Jin và Ho Dong oppa

- Cuộc sống sau đó của tôi như thế nào thì mọi người đã biết rồi đó (thông tin trên internet)

- Nhưng chỉ là vẻ bề ngoài cậu cố tình tạo ra. Cậu cố gắng cười, cố gắng vui vẻ để che đậy nỗi đau và không để mọi người lo lắng – TaeYeon là người hiểu hơn ai hết vì cô là leader

- RẤT MỆT MỎI – YongHwa và TaeYeon đồng thanh

- Nhưng có một điều – Jessica đột nhiên lên tiếng – Trong những kỳ nghỉ cậu đã đi đâu (Trong năm học không có ba tháng nghỉ hè, học suốt năm và trong từng mùa thì học sinh được nghỉ ba tuần)

Mọi người ngạc nhiên với câu hỏi của Jessica vì cô thường không quan tâm tới những chuyện xung quanh.

- Tại sao cậu lại hỏi như thế? (YuRi)

- Mình tìm và tổng hợp những thông tin của cậu ấy. Cuối cùng mình đã rút ra được một câu hỏi to đùng muốn hỏi (Jessica)

- Còn nữa. Nếu cậu chơi guitar thì tại sao lòng bàn tay cậu lại bị chai. Giống như cậu phải cầm một vật gì đó trong suốt một thời gian dài (Sunny)

YongHwa né tránh câu hỏi của Jessica và Sunny.

- Unnie hỏi gì kỳ vậy. Trong kỳ nghỉ ai cũng cần không gian riêng mà. Đáng lẽ unnie phải hiểu hơn ai hết chứ (Mỗi lần được công ty cho nghỉ ngơi, Jessica dường như biến mất) – SeoHyun lên tiếng

- Nhưng…có cái gì đó lạ lắm, unnie không biết diễn tả như thế nào nữa

- Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Mình thấy chuyện đó bình thường. (Tiffany)

- Vậy còn vấn đề Sunny đặt ra (Jessica)

Tiffany cốc đầu Jessica

- Cậu ngốc hay giả ngốc vậy. Cậu ấy là con trai đương nhiên sẽ làm những công việc nặng thì bị chai tay là chuyện bình thường. Với lại cầm cây đàn đi tới đi lui cũng bị chai tay vậy. Cậu nghĩ cây đàn nhẹ lắm sao.

Trong khi đó HyoYeon có vẻ không hài lòng. Hình ảnh ban nãy cứ hiện lên trong đầu cô, kèm theo những vết thương trên người của SeoHyun

- Cậu có bằng lái xe khi nào? Tôi nhớ không lầm thì cậu và SeoHyun điều thi rớt (HyoYeon)

- Cách đây vài ngày- YongHwa bình thản trả lời

- Vậy, những vết thương của SeoHyun có liên quan tới cậu

- CÁI GÌ – Bảy unnie còn lại đồng thanh

- HyoYeon! Chị vừa nói gì vậy, những vết thương của SeoHyun thì có liên quan gì tới YongHwa oppa (SooYoung)

- Đúng, những vết thương của SeoHyun do tôi gián tiếp gây ra

YongHwa kể lại câu chuyện xảy ra hôm qua và hôm nay cho họ nghe. YongHwa biết nếu kể hết những gì xảy ra có thể họ sẽ ngăn cản anh và SeoHyun quen nhau. Nhưng YongHwa không muốn giấu. YongHwa muốn, anh với SeoHyun bắt đầu bằng sự chúc phúc chân thành của mọi người.

to be continue...........

Chap 8

CNBlue bắt đầu tập luyện cho concert “Listen to the CNBlue”. Concert không chỉ diễn ra ở Hàn Quốc mà còn Singapore, Hong Kong, Thái Lan, Đài Loan và Thượng Hải. Vì vậy, FNC đã ra quy định chỉ được sử dụng điện thoại di động trong một thời gian nhất định trong ngày và YongHwa cũng không ngoại lệ.

Dorm SNSD

TaeYeon và Jessica có lịch quay ở đài SBS, YoonA và SooYoung ra ngoài mua vài thứ đồ dùng hằng ngày. Ở dorm còn lại năm người. Trong khi các chị đang coi tivi thì SeoHyun đang loay hoay với một đóng thuốc bổ dưỡng

- Em đang chuẩn bị thuốc bổ dưỡng cho Yong seobang à (Sunny)

- Dạ. Anh ấy đang chuẩn bị cho concert và rất hay bỏ bữa, nên em lo lắm

- Em chuẩn bị nhanh đi, chị sẽ chở em đi (HyoYeon)

- Như vậy mọi người sẽ nghi đấy. Ngốc quá (YuRi)

- Này, này, này. Cậu nói ai ngốc hả. Cậu có tin mình…

- Unnie đừng cãi nhau nữa. Oppa nói sẽ cho người đến lấy – SeoHyun vừa nói vừa lắc đầu với “tính trẻ con” của unnie

Phòng tập CNBlue

Một cô gái mặc trang phục của người giao hambergur.

- Cái gì đây – YongHwa quát lớn

- Cô ta định giở trò gì nữa đây (JongHyun)

- Anh không biết cô ta định giở trò gì, nhưng đây hoàn toàn là đồ bổ hạng sang (Tae Woong)

- Èo, còn thư với từ nữa đây nè (JungShin)

- Trong thư nói xin lỗi hyung vì chuyện của chị dâu, rồi những món này là cho anh em chúng ta bồi bổ cơ thể, câu cuối cùng. CNBlue cố lên (MinHyuk)

- Mấy đứa cứ lấy, không cần để phần cho anh (YongHwa)

- Em cũng không dám nhận (JongHyun, JungShin, MinHyuk)

- Vậy, hyung lấy chia cho mọi người trong công ty. Mọi người đã vất vả rồi (YongHwa)

Cô ta định giở trò gì nữa đây

- Alo

- [Anh nhận được chưa]

- Rồi

- [Em xin lỗi. Em biết anh sẽ không tha thứ cho em. Nhưng đó là câu nói tận đáy lòng của em. Em mong anh chấp nhận lời xin lỗi của em]

- Nếu không còn việc gì nữa, tôi cúp máy đây

Jung Yong Hwa

Nếu anh hảo ngọt thì tôi sẽ cho anh ngọt

Hãy chờ đó

------------------------------

- Thưa tiểu thư, bốn anh em nhà họ chỉ lấy những món của SeoHyun. Còn của tiểu thư thì họ chia cho các nhân viên trong FNC (quản gia Han)

- Con nhỏ đó tự tay đem đến – HyeIn vừa nói vừa dũa móng tay

- Thưa tiểu thư, không phải là SeoHyun mà là thuộc hạ của Park tiểu thư

- Lại là Park Shin Hye. Nó đã làm hỏng chuyện của ta một lần. Tất cả là do lũ ngu ngốc các ngươi. Chuyện lần này không thành thì các ngươi đừng sống trên đời cho chật đất nữa. Nghe rõ chưa

- Dạ…dạ…dạ *run rẩy* - Không còn chuyện gì nữa, thuộc hạ xin lui

- Đứng lại. Hãy canh chị của ta cho kỹ.

- Tuân lệnh. *Suy nghĩ* Trời ơi, đại tiểu thư sao tôi dám đụng tới. Thật là mệt mỏi quá đi

Seo Joo Hyun…Tất cả chỉ mới bắt đầu

------------------------------

Tháng bảy nóng nực, oi bức trôi qua thật bình yên. CNBlue ngày ngày chuẩn bị cho concert, HyeIn và SeoHyun ngày ngày chuẩn bị những món tẩm bổ cho CNBlue. Một người chuẩn bị bằng cả tấm lòng, còn một người trong lòng toàn âm mưu.

31/7/2010, concert diễn ra thành công, SeoHyun đến cổ vũ cho YongHwa dưới sự hổ trợ của Tae Woong. Là ngày đặc biệt nên ông bà Jung cũng đến và người anh trai đang du học ở Mỹ cũng về. Họ đang đứng trước phòng chờ của YongHwa thì HyeIn bước tới

- Con chào hai bác, em chào anh. Lâu quá không gặp hai bác và anh, mọi người có khỏe không ạ? – HyeIn vui vẻ chào hỏi ba mẹ và anh trai của YongHwa

- Là tiểu thư HyeIn – SeoHyun đứng dậy nhưng YongHwa chặn lại

- Em không cần phải ra chào cô ấy.

- Cảm ơn, nhờ hồng phúc của tiểu thư chúng tôi điều mạnh khỏe – Joo Won trả lời bằng một giọng đầy khó chịu, còn ông bà Jung thì không nhìn mặt HyeIn và họ bước vào trong

- Ba! Mẹ! Lâu quá không gặp – Vừa nhìn thấy ông bà Jung, YongHwa đã chạy lại ôm họ - Gần một tháng con chỉ toàn nghe tiếng ba mẹ thôi à – Ông Jung lấy tay xoa đầu của YongHwa

- Con xin giới thiệu với ba mẹ, đây là SeoHyun – vợ của con

- Tiểu thư còn chuyện gì nữa không, nếu không thì mời tiểu thư về cho, chúng tôi đang họp mặt gia đình và không muốn có sự xuất hiện của người ngoài – Joo Won tiếp tục những lời nói lạnh lùng

- Con chào hai bác – SeoHyun cúi đầu chào lễ phép

- Sao lại gọi là bác, con phải gọi là ba mẹ chứ - Bà Jung ghẹo SeoHyun

SeoHyun quay sang nhìn YongHwa, cô đang tìm sự đồng ý từ anh, vì cô biết cô là người đầu tiên.

HyeIn tức giận nhưng cô cố không thể hiện ra ngoài. HyeIn đưa mắt nhìn vào trong thì thấy SeoHyun và YongHwa đang nói chuyện với ông bà Jung. Đến lúc này, HyeIn không thể giữ bình tĩnh được nữa. HyeIn bước vào thì nghe thấy tiếng SeoHyun

- Con chào ba mẹ

- CÁI GÌ. Cô vừa gọi ai là ba mẹ

- Xin chào tiểu thư HyeIn (SeoHyun)

Anh ấy không bao giờ cho mình gọi như vậy

- Đương nhiên là ba mẹ của tôi (YongHwa)

Anh ấy không bao giờ cho mình gọi như vậy

HyeIn cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, HyeIn đến bên YongHwa khi anh đau khổ nhất, cô từng là người quan trọng nhất đối với anh, nhưng anh chưa bao giờ cho phép cô gọi hai từ “Ba mẹ”. Cô lắc đầu liên tục và nhìn chằm chằm về phía YongHwa. Cô cảm thấy khó chịu vô cùng, cô muốn đạp nát tất cả mọi thứ xung quanh mình. Cô lùi một bước, hai bước, rồi ba bước, cô khựng lại như muốn ngã. Cô không muốn mọi người nhìn thấy cảm xúc của cô lúc này nên cô đã quay lưng bỏ đi.

HyeIn mày làm sao vậy. Không giống mày chút nào

------------------------------

- Thưa tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Ngươi cứ cho xe chạy

- Mình tên Eun Hye In. Rất vui được làm quen với bạn – YongHwa

***

- Nơi này thật tuyệt vời, không khí thật trong lành, nếu ShinHye cùng ở đây với chúng ta thì tốt biết mấy – YongHwa vừa nói vừa cười vui vẻ

- Lúc nào oppa cũng ShinHye, ShinHye, ShinHye, vậy còn em

- Lại ghen nữa à cô bé – YongHwa xoa đầu HyeIn

***

- Em đang giận sao?

- …

- Khi nào thích hợp anh sẽ cho em gọi ba mẹ anh là “Ba mẹ”. Em đừng giận nữa – Nói xong YongHwa kéo HyeIn vào lòng

***

- Ông là ai, sao dẫn ta đến chỗ này. “Bố” ta mà biết được ông sẽ không tha cho ngươi đâu

- Ranh con, ngươi nghĩ ngươi còn sống để về nói cho “Bố” ngươi biết sao. Nhóc con, ngươi không nhớ ta sao – Lão nâng cằm YongHwa lên – Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ - Sai lầm lớn nhất của ông ta là để ngươi tồn tại trên thế gian này – Nhớ ra chưa nhóc con, haha. Ngươi sống trên đời được mười lăm năm rồi, quãng thời gian cũng khá dài, bây giờ ngươi nên đi đoàn tụ với họ là vừa

Nói xong lão đưa súng về phía YongHwa, nhưng YongHwa không hề sợ hãi, cậu nhìn lão với ánh mắt căm thù – ánh mắt như muốn thiêu cháy lão và cậu sẵn sàng đón nhận cái chết. Điều bây giờ YongHwa hận nhất là không thể giết chết lão ta để trả thù cho chú SukJin. Kẻ thù YongHwa tìm kiếm bấy lâu nay bây giờ đứng trước mặt cậu nhưng YongHwa chẳng làm được gì cả. Lão chuẩn bị bắn thì có một cô gái xuất hiện, gương mặt được che bởi miếng vải màu đen chỉ chừa hai con mắt giống như lão. Cô gái đến như đang van xin lão điều gì. Lão có vẻ không đồng ý và đánh cô gái bất tỉnh. Cùng khoảng thời gian đó, người của “Bố” đã đến kịp, khi lão chuẩn bị bóp còi. Và….

Một tiếng nổ rất lớn. Một bóng người lướt qua YongHwa rất nhanh. Một bóng người từ từ ngả xuống. YongHwa nhanh chóng đỡ lấy và kịp thời nhận ra đó chính là HoDong hyung. HoDong nhìn YongHwa cười một cách hiền từ và hạnh phúc. HoDong đưa ta lên sờ vào gương mặt của YongHwa. Rồi…Vụt…Bàn tay rơi xuống…Hai mắt nhắm lại…Miệng vẫn tươi cười…Một thiên thần mới xuất hiện trên thiên đường. YongHwa vẫn ngồi đó, ôm chặt HoDong

Một cô gái đứng đó, chứng kiến tất cả, nhưng cô chẳng làm gì, cô chỉ thấy một chút hối tiếc khi mọi chuyện diễn ra không như cô mong muốn. Lão chạy về phía cô rất nhanh.

- Con gái, đi thôi. Mọi chuyện đang đi theo một hướng khác. Nếu chúng ta còn ở chỗ này thì hậu quả khó lường.

Hai cha con bỏ chạy để lại sau lưng vô số người - Những con chốt thí mạng

Một lần nữa YongHwa được sống, nhưng sự sống của cậu được đổi lại bằng mạng sống của một con người

HyeIn ngồi nhớ lại những chuyện xảy ra với YongHwa. Từng chút, từng chút một. HyeIn tiếp cận YongHwa vì ba của cô và cũng vì chị HyeYoon. HyeIn muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị của cô với YongHwa. Những lời cô từng nói với YongHwa đa số là do ba của cô soạn. Có thể nói cô chưa bao giờ thật lòng với YongHwa. Nhưng hôm nay cảm xúc của HyeIn thật lạ khi cô nghe SeoHyun gọi “Ba mẹ”, hai tiếng mà cô chưa bao giờ được gọi

HyeIn. Mày yêu hắn hay đó chỉ là một cảm giác nhất thời.

Tốt nhất là mày đừng có tình cảm với hắn.

Nhưng sao mày lại khó chịu khi thấy hắn với SeoHyun.

Đó có phải là ghen.

HyeIn à. Mày tỉnh lại đi. Ba đã nói gì với mày nào.

Hoặc mày hoặc hắn sẽ chết.

Đích đến cuối cùng chỉ dành cho một người.

HyeIn. Mày tỉnh lại đi.

Trong đầu HyeIn lúc này rất hỗn loạn. Cô không biết tình cảm cô dành cho YongHwa là loại tình cảm gì.

------------------------------

- SeoHyun, đây là anh Joo Won – anh trai của anh

- Em chào anh

- Chào em

- Con dâu, khi nào con về Busan, ba mẹ sẽ đãi con một bữa thật ngon

- Dạ

Mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau. YongHwa trở thành đề tài. Bao nhiêu thói hư tật xấu của cậu điều bị mọi người khai ra hết – nhất là ông anh. Joo Won nói nhiều đến mức YongHwa phải bịt miệng anh ấy lại. Nếu anh ấy mà cứ nói tiếp chắc YongHwa phải đội thêm mấy cái quần nữa

YongHwa à không sao đâu.

Đội quần cũng như đội vải mà.

Không sao đâu.

YongHwa vừa ngồi vừa tự an ủi bản thân. Còn SeoHyun thì ngồi cười nghiêng ngả. Cô rất hứng thú với những chuyện liên quan tới YongHwa. Có nhiều lúc câu chuyện của Joo Won kể làm cô đỏ hết cả mặt, còn ba mẹ chồng lúc đó thì không ngừng trêu chọc SeoHyun và YongHwa. Nhìn họ lúc đó thật hạnh phúc. Họ cười và bỏ lại sau lưng những chuyện không vui.

------------------------------

- Anh làm tôi bất ngờ thật đấy

- Anh có chắc chắn Jung Yong Hwa của CNBlue sẽ tham gia

- Tôi chắc chắn

- Vậy anh hãy trả lời với SBS rằng “Tôi đồng ý”

to be continue...........

Chap 9

Đài SBS

Tất cả các nghệ sĩ tham gia điều ngồi cùng nhau trong một căn phòng rộng lớn, mọi người cần làm quen trước khi chương trình bắt đầu quay. MC Kang Ho Dong và Lee Seung Gi đến chào hỏi mọi người. HoDong rất vui mừng khi thấy JaeSuk

YongHwa nhìn HoDong bằng ánh mắt rất lạ, có phải vì cái tên rất giống một người

Buổi ghi hình bắt đầu. Mọi người rất vui mừng vì sự trở lại của MC JaeSuk sau bao nhiêu sự việc xảy ra. Trong suốt buổi ghi hình, JaeSuk là người mang đến cho mọi người những tràn cười sảng khoái, nhưng cũng chính anh đã lấy đi những giọt nước mắt của họ

- Năm 2009 là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong suốt cuộc đời tôi. Tôi cảm ơn mọi người đã quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi đặc biệt cảm ơn một cậu bé – người mà tôi đã gặp khi học võ ở Thiếu Lâm Tự

Cả trường quay ngạc nhiên với câu nói vừa rồi. Chỉ có duy nhất một người bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghe ba từ “Thiếu Lâm Tự”

- Câu chuyện là như thế nào?

- Tại sao một cậu bé lại có ảnh hưởng đến anh như vậy?

- Chúng tôi thật sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra

JaeSuk quay sang nhìn YongHwa nhưng YongHwa không biết

- Khoảng chín năm về trước khi tôi đang học võ ở Thiếu Lâm Tự thì tôi thấy một cậu bé khoảng mười hai tuổi đang gánh nước và tôi bắt đầu chú ý tới cậu bé. Cậu bé chịu sự dạy bảo rất nghiêm khắc từ các sư phụ, những bài học chúng tôi học trong nhiều tháng còn cậu bé chỉ học trong vòng vài ngày.

- Tại sao có sự khác biệt lớn như vậy? (HoDong)

JaeSuk quay sang nhìn YongHwa, YongHwa có chút bất ngờ nhưng chỉ sau hai giây YongHwa đã lấy lại sự bình tĩnh và nở một nụ cười với JaeSuk

- Nói một cách dễ hiểu, cậu bé chọn khóa học cấp tốc, vì khoảng thời gian cậu bé ở Thiếu Lâm Tự không nhiều.

- Có nhiều người chọn khóa học này không JaeSuk sunbaemin? (Lee Seung Gi)

- Không ai cả, cậu bé là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng, vì sự khắc nghiệt của khóa học

HoDong và Lee Seung Gi nhìn nhau, họ dường như không tin những gì vừa được nghe

- Mỗi lần cậu bé đến Thiếu Lâm Tự khoảng một tháng thì lại đi. Khi quay lại học tiếp sẽ có một bài kiểm tra với các sư huynh, nếu vượt qua thì học tiếp, nếu không vượt qua thì phải đợi đến kỳ sau kiểm tra lại. Nếu như vậy sẽ phí mất một tháng

- Vậy, cậu bé có bị rớt lần nào không? (HoDong)

- Hoàn toàn không? Tôi nhớ có một lần cậu bé bị bệnh nhưng vẫn đến học, lúc đó sư phụ nói “Nếu con tiếp được mười lăm chiêu thì con được thông qua”. Với tình trạng lúc đó, tiếp năm chiêu đã rất khó, huống hồ chi mười lăm chiêu

- Sư phụ nói như vậy để cậu ấy bỏ cuộc

- Đúng vậy. Nhưng cậu bé chấp nhận với điều kiện và tiếp được mười lăm chiêu của sư huynh. Sau đó, cậu bé đã xỉu. Nhưng sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày mới như bình thường. Gánh nước, nấu cơm, luyện công, chẻ củi,… Mọi người ai nhìn thấy cũng đau lòng

JaeSuk quay sang nhìn YongHwa, đâu đó trong trường quay có một người đang ngồi suy nghĩ một cách rất nghiêm túc những gì JaeSuk nói

- Có một lần cậu bé phạm một sai lầm. Sư phụ bắt chép phạt năm mươi lần Dịch Cân Kinh trong vòng ba ngày. Sau khi sư phụ dứt lời, cậu bé lập tức đi lấy giấy bút, không chậm trễ một phút, một giây nào. Suốt ba ngày, cậu bé không ăn uống gì cả. Mọi người đem thức ăn đến rồi lại mang đi. Đến lượt tôi mang thức ăn. Tôi đứng trước cửa và hỏi “Tại sao cháu không ăn? Như vậy sẽ không có sức”.”Cháu không thể ăn được”. “Tại sao?”. “Nếu cháu ngồi ăn thì sẽ không đủ thời gian chép phạt”

- Tại sao cậu bé phải chịu khổ như vậy? Nếu không học trong kỳ này thì sẽ học trong kỳ sau. Tại sao lại tự làm khổ bản thân như vậy.

- JaeSuk-ssi! Cậu bé không phải là người Trung Quốc, đúng không?

- Sao cậu lại đoán không phải là người Trung Quốc? (HoDong)

Lúc này YongHwa cảm thấy lo lắng, vì cậu biết JaeSuk biết cậu bé đó là ai. YongHwa sờ chiếc nhẫn JiHyo unnie tặng

- Theo như những gì JaeSuk-ssi kể thì tôi đoán cậu bé là người Hàn Quốc vì thời gian học ở Thiếu Lâm Tự là thời gian các học sinh được nghĩ. Nếu cậu bé là người Trung Quốc thì ba ngày cho năm mươi lần là việc có thể làm được. Trừ phi cậu bé không biết viết tiếng Hoa nên mới như vậy

- JaeSuk-ssi! Có đúng như vậy không? (HoDong)

- Đúng, cậu bé không phải là người Trung Quốc nên bài chép phạt nhìn rất kinh khủng, nhưng đó chính là sự cố gắng của cậu bé. Hiện tại tôi còn giữ một bản. Sau đó tôi được biết lý do từ sư huynh – người luôn bên cạnh cậu bé. “Đó là lời hứa với người chị đã mất. Nó từng hứa, ngày lễ trưởng thành cũng là ngày hoàn thành xong khóa học ở Thiếu Lâm Tự. Nếu phải kiểm tra lại thì sẽ không kịp thời gian”. Lễ trưởng thành năm 2009 cũng là ngày cậu bé “xuống núi”

- Trong khoảng thời gian khủng hoảng của tôi, tôi đã suy nghĩ tới cậu bé rất nhiều. Sau đó nghĩ lại bản thân mình tôi thấy rất hổ thẹn. Tôi từng hứa với người thân là sẽ sống thật tốt và vui vẻ, nhưng khi gặp khó khăn thì tôi lại buôn xui. Tôi muốn cảm ơn cậu bé. Nếu tôi không gặp cậu bé thì sẽ không có JaeSuk ngồi ở đây. Cảm ơn cậu bé rất nhiều

Nói xong JaeSuk đứng dậy và cúi đầu, còn mọi người trong trường quay thì vỗ tay không ngớt

Buổi ghi hình kết thúc, JaeSuk nán lại để chờ một người

- Cảm ơn cậu, YongHwa

JaeSuk thì thầm vào tai YongHwa, sau đó ôm YongHwa và vỗ vỗ vào lưng

------------------------------

Tae Woong chở YongHwa về dorm sau buổi ghi hình

- YongHwa! Em có bao giờ gặp chú JaeSuk ở Thiếu Lâm Tự

- Em chưa bao giờ

- Nhưng chú ấy từng mang cơm đến cho em và cũng nói chuyện với em

- Lúc đó cơm được để ngoài cửa, em chỉ nghe tiếng nói chứ không thấy mặt

- Cũng may là chú ấy không nói người đó là em. Nếu không thì…

- Em chỉ lo khi chương trình phát sóng

- Em đừng lo, ông ta không dám tấn công em một cách công khai

- Em không lo ông ta, em chỉ lo sẽ có người nghiệm ra được cậu bé đó là em

- Ai vậy?

- Jessica, chị dâu của em.

- Em kể cho họ nghe những gì?

- Em chỉ giấu họ thân phận thật sự của em

Chuông điện thoại của YongHwa reo

- Sao giờ này em vẫn còn thức?

- [Em có chuyện muốn nói với oppa]

- Chuyện gì?

- [Oppa! SM Town lần này em sẽ song ca với KyuHyun sunbaemin và em còn nắm tay anh ấy]

- Ừ

SeoHyun cảm thấy khá buồn sau tiếng “Ừ” của YongHwa. Đầu dây bên kia im lặng

- Em buồn sao?

- [Không có. Tại sao oppa lại hỏi như vậy?]

- Không có gì. Sau này, dù em có nắm tay bao nhiêu chàng trai đi nữa thì anh cũng sẽ không ghen đâu, tất cả là vì công việc. Anh chỉ ghen khi có người đang từ từ chiếm lấy trái tim của em mà thôi

- [Oppa, thật là…]

Dorm SNSD

- Con bé đang nhớ cậu đó, Yong seobang (HyoYeon)

- Unnie thật là….

- [SeoHyun à! Sau khi em biểu diễn ở Los Angeles xong, anh sẽ có món quà đặc biệt dành cho em]

- Sao anh biết…À em quên…Anh là Yong mà

- [Bây giờ muộn rồi, đi ngủ đi cô nhóc]

- Vâng ạ

- [I Miss You]

Lúc này gương mặt SeoHyun đã đỏ như trái cà chua

- Ne…Em cúp máy đây…Oppa ngủ ngon

- [Em ngủ ngon]

Sau khi cúp máy SeoHyun nhảy lên vui sướng như một đứa trẻ. Còn miệng thì cứ lầm bầm “Anh ấy nhớ mình. Anh ấy nhớ mình” Rồi lại ngồi cười một mình. HyoYeon cũng phải bó tay với SeoHyun, cô chỉ ngồi nhìn SeoHyun và lắc đầu “Con bé lớn thật rồi”

TaeWoong và YongHwa

Sao khi cúp máy xong YongHwa cũng ngồi cười. TaeWoong thấy vậy liền lên tiếng

- May là anh đang chở cậu, nếu không mọi người mà thấy rồi bảo cậu hâm cho coi

- Vợ em thật dễ thương. Cô ấy muốn em ghen nên đã gọi điện và nói rằng sẽ nắm tay KyuHyun sunbaemin trong một màn song ca. Cô ấy dễ thương thật

Nói xong YongHwa cứ tủm tỉm cười

- Em không ghen thật sao?

- Khi anh vừa nói cho em biết thì em có cảm giác kỳ lạ một chút, có thể nói là ghen. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì em thấy không sao cả, tất cả chỉ vì công việc

------------------------------

Biệt thự nhà họ Eun

Quản gia của HyeYoon đang thuật lại cho cô nghe những chuyện vừa xảy ra với YongHwa

- Thật may khi mọi người không biết cậu bé đó chính là YongHwa. Còn chuyện ta nhờ ông, có manh mối gì chưa

- Thưa tiểu thư vẫn chưa có manh mối gì. Thật sự rất khó, vì chuyện này có liên quan tới ông Lee, khi ông ấy muốn giấu thì không ai có thể tìm ra

- Ta cũng biết, nhưng ta không còn cách nào khác để chuộc lỗi với YongHwa. Ngoài chuyện giúp cậu ấy tìm được bảy người bọn họ

- Vâng, tôi đã hiểu

- Còn nữa, ông hãy canh chừng HyeIn giúp ta, ta cảm thấy con bé và cha ta đang có một âm mưu gì đó

- Vâng, thưa tiểu thư. Tiểu thư còn dặn dò gì thêm nữa không?

- Không, ông đi được rồi

- Vâng

Lão quản gia đi ra, đóng cửa phòng lại. HyeYoon cảm thấy trống rỗng vô cùng, cô gần như lạc lõng trong chính căn phòng của mình. HyeYoon bước đến cửa sổ, ngẩn đầu lên ngắm những ngôi sao lấp lánh trên trời

Unnie! Trên đó có chỗ cho em

to be continue...........

[Long fic] Destiny & Eternity: http://www.dienanh.net/forums/showth...y-amp-Eternity

thay đổi nội dung bởi: munki92, 31-05-2011 lúc 04:59 PM

Quote's Reply

Cảm ơn munki92 vì bài viết này:

Kẹo Đắng (05-06-2011)

30-05-2011 03:39 PM #25

meocon_sophia

Diễn viên nghiệp dư

Tham gia ngàyOct 2007Địa chỉbí mậtBài gởi196Deuro534Mentioned4 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks51Thanked 77 Times in 55 Posts

Hôm nay sn Na móm và mình có chap mới để đọc.

Có nằm mơ mình cũng không nghĩ được Rồng béo lại dính dáng đến Thiếu Lâm tự, OMG. Vậy là hình như lão Rồng đang trong quá trình lẩn trốn, hic, vậy là kẻ thù lớn nhất của lão chưa xuất hiện, 1 con" cute" như HyeIn mà đã nguy hiểm lắm rồi, vậy thì.... thật là kinh kinh khủng.

mà đúng là chỉ có lão Yong mới bóc mẽ được em Sèo, khổ thân, suýt làm em ấy cụt hứng mà cũng chỉ có Yong mới làm lộ được mấy giây phút hâm hâm ngoài cái mặt bà cụ của Sèo ( y như trong WGM ấy).

Chap sau ss Mun cho 2 đứa kiss nhau nhé, vẫn biết là bây giờ đang yêu nhau rồi nhưng dừng lại ở mức độ mi trộm má với nắm tay thì vẫn chưua khoái lắm

Pink + Blue =Just real, just believe, just 4ever

Pink+ Red= can't be prohibit

Quote's Reply

Cảm ơn meocon_sophia vì bài viết này:

munki92 (30-05-2011)

05-06-2011 09:38 AM #26

munki92

Tham quan phim trường

Tham gia ngàyFeb 2011Bài gởi29Deuro26Mentioned0 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks29Thanked 46 Times in 17 Posts

@meocon_sophia : cảm ơn em đã thường xuyên com cho ss. Vì đây là longfic nên những pha tình cảm sẽ có nhiều vào những chap sau, vì YongHwa cần giải quyết những vấn đề xung quanh cậu ấy trước đã. Như vậy mới logic được. Em cố gắng chờ mấy chap sau nữa nha. Khi YongSeo hẹn hò ở Nhật

Quote's Reply

05-06-2011 09:39 AM #27

munki92

Tham quan phim trường

Tham gia ngàyFeb 2011Bài gởi29Deuro26Mentioned0 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks29Thanked 46 Times in 17 Posts

Chap 10

Ngày 21 tháng 8, diễn ra SM Town ở Seoul và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert ở Singapore

YongHwa cùng các cậu em đang làm thủ tục để lên máy bay sang Singapore, trong lúc đó SeoHyun cùng các chị đang chuẩn bị cho buổi họp báo bắt đầu cho SM Town 2010

Sân bay quốc tế Incheon

Bốn anh em đang ngồi ăn kem thì anh TaeWoong đến

- Anh mới nhận được tin rằng HyeIn cũng sang Singapore…

- Cô ta có đi chung chuyến bay với chúng ta không? – MinHyuk không đợi cho TaeWoong nói hết câu

- Không. Nhưng sẽ ở chung một khách sạn

- CÁI GÌ. CHUNG KHÁCH SẠN – JongHyun, MinHyuk, JungShin cùng đồng thanh

- Chỉ là ở chung một khách sạn, chứ có phải ở chung phòng đâu mà mấy đứa hoảng dữ vậy (YongHwa)

- Hyung! Cô ấy là HyeIn, không phải là SeoHyun (JongHyun)

- Anh biết. Nhưng tránh mãi cũng không phải là cách hay. Anh sẽ nói chuyện với HyeIn. Mọi chuyện cần được chấm dứt (YongHwa)

YongHwa lấy điện thoại ra

- [Oppa]

- …

- [Oppa…Oppa…Oppa]

- …

- [Oppa có chuyện gì vậy, sao không trả lời]

- …

- [OPPA]

- Em không cần phải hét lớn như vậy

- […]

Lần này tới lượt SeoHyun không trả lời

- Nữ thần của anh đang giận à

- […]

- Thôi đừng giận nữa mà. Anh chỉ muốn nghe em gọi từ Oppa theo những cung bậc khác nhau mà thôi

- [Anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có biết lúc anh không trả lời, em đã lo lắng thế nào không? Sau này em không thèm gọi cho anh nữa]

- Anh biết lỗi rồi, anh hứa, sau này anh không làm như vậy nữa. Nữ thần của anh đừng giận nữa

- [Em bỏ qua cho anh lần này. Anh nhớ khi qua bên Singapore, nếu thức ăn không hợp khẩu vị thì anh cũng đừng ăn mì gói, anh phải ăn gì đó tốt cho sức khỏe, hạn chế ăn vặt lại. Anh phải nhớ đó]

- Vâng, thưa phu nhân

YongHwa im lặng trong vài giây

- Chúc em biểu diễn thành công. Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Đầu dây bên kia, SeoHyun cứ ngồi cười một mình “Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó”

- Từ khi con bé quen Yong seobang, nó càng trở nên không bình thường (TaeYeon)

- Cậu lo chuyện không đâu. Khi yêu ai mà chẳng vậy (Sunny)

- Đúng đó, mình thấy con bé như vậy, mình mừng hơn là lo (YuRi)

Bên YongHwa cũng không khá hơn

MinHyuk nắm lấy tay JungShin, nhìn JungShin một cách triều mếm

- Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Nói xong MinHyuk đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh của JungShin. JongHyun lấy tay quay đầu JungShin lại và âu yếm nói

- Nữ thần của anh, anh biết lỗi rồi, đừng giận anh nữa nha

JongHyun lấy tay vuốt má của JungShin

- Phu nhân – JongHyun, MinHyuk đồng thanh

YongHwa nghiến răng, tiến lại gần ba thằng em. MinHyuk bị búng vào đầu, JungShin bị bóp mũi, JongHyun bị kẹp cổ. Rất may cho họ, fan không chụp lại được khoảnh khắc đó

------------o0o------------

SM Town và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert điều diễn ra suôn sẻ

SeoHyun và KyuHyun nắm tay rất tình cảm, nhưng khi bài hát vừa kết thúc thì mạnh ai người nấy đi vô. Khoảng cách giữa hai người, một con voi cũng có thể chui qua. Đơn giản, SeoHyun và KyuHyun điều đã có một nửa của riêng họ - tất cả trên sân khấu điều là diễn

Về phần YongHwa, trong buổi trò chuyện với fan, anh bị chọc rất nhiều. Khi thì So Nyeo Shi Dae, khi thì We Got Married. Cao trào, YongHwa giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn. Quan trọng, anh đã đeo nó ở ngón áp út, bên trái. Anh đã dời chiếc nhẫn của JiHyo unnie tặng sang bên tay phải

------------o0o------------

Singapore

Trên đường đi đến phòng chờ, họ nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi, quần jean, mái tóc xoãi dài, đầu đội chiếc nón lưỡi trai màu xanh, chính giữa chiếc nón là số 286 màu trắng rất đẹp. Cô gái từ từ tiến gần lại họ

- YongHwa, chúng ta cần nói chuyện

- Giữa cô và hyung của tôi không có gì để nói (JongHyun)

- Cô làm ơn hãy tránh xa hyung của tôi ra, nếu không, tôi không khách sáo với cô đâu – MinHyuk nói trong sự tức giận

- Chúng tôi sẽ liều mạng với cô (JungShin)

HyeIn cười khẩy

- Các người có cơ hội đó sao? Thật là không biết lượng sức mình. Tránh sang một bên, đừng ở đây nói những câu vô bổ nữa

- Cô…Người đàn bà vừa độc ác, vừa vô duyên (JungShin)

- Hyung, chúng ta đừng phí thời gian với hạn người này. Chúng ta đi thôi (JongHyun)

JongHyun kéo YongHwa đi, nhưng anh

- Mấy đứa cứ đi trước

- Hyung

YongHwa nhìn sang TaeWoong ra hiệu. TaeWoong hiểu ý và kéo ba thằng nhóc đi. Bây giờ chỉ còn lại YongHwa và HyeIn

to be continue...........

thay đổi nội dung bởi: munki92, 05-06-2011 lúc 11:13 AM

Quote's Reply

Cảm ơn munki92 vì bài viết này:

meocon_sophia (07-06-2011)

07-06-2011 10:36 AM #28

meocon_sophia

Diễn viên nghiệp dư

Tham gia ngàyOct 2007Địa chỉbí mậtBài gởi196Deuro534Mentioned4 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks51Thanked 77 Times in 55 Posts

Thanks ss mun vì em thấy đây là 1 trong những fic hiếm hoi có chất lượng mà em đọc về 1 couple em thích.

Mà ss đừng bỏ fic vì ít người com naz, có lẽ DAN không phải là nơi lắm Khoai nên mới thế, hihi.

Mà cái chap mới này, đến nản với đoạn nhà trai. Nhà gái đã bựa 1 thì nhà trai bựa 10. Hết trò với mấy ông em, lại còn cả lão Yong nữa chứ, lúc nào cũng cứ thích bóc mẽ vợ

Mà nhắc lại mới nhớ hồi xưa trước khi xem WGM mình từng là fan KyuSeo, haizz.

Liệu Jihyo còn sống và quay trở về không nhỉ, lúc đó sẽ rất hấp dẫn:X. Cố lên ss Mun!

Pink + Blue =Just real, just believe, just 4ever

Pink+ Red= can't be prohibit

Quote's Reply

Cảm ơn meocon_sophia vì bài viết này:

munki92 (07-06-2011)

07-06-2011 10:08 PM #29

munki92

Tham quan phim trường

Tham gia ngàyFeb 2011Bài gởi29Deuro26Mentioned0 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks29Thanked 46 Times in 17 Posts

@meocon_sophia : ss không bỏ fic đâu, nên em đừng lo. Vỉ ss mới viết một fic mới Destiny & Eternity nên các chap trong fic này ra hơi lâu . Hồi đó ss cũng thích KyuSeo, nhưng bây giờ lại lỡ yêu YongSeo mất rồi hihi

Destiny & Eternity: http://www.dienanh.net/forums/showth...48#post5825348

Quote's Reply

Cảm ơn munki92 vì bài viết này:

meocon_sophia (08-06-2011)

10-06-2011 01:59 PM #30

munki92

Tham quan phim trường

Tham gia ngàyFeb 2011Bài gởi29Deuro26Mentioned0 Post(s)Tagged0 Thread(s)Thanks29Thanked 46 Times in 17 Posts

Chap 11

YongHwa theo HyeIn lên sân thượng. Khung cảnh về đêm thật đẹp

- Có chuyện gì – YongHwa nghiêm túc

- Tại sao lại là SeoHyun

YongHwa mỉm cười, nhìn về khoảng không

- Vì tôi được là chính mình khi ở bên cô ấy

HyeIn im lặng không nói gì. YongHwa tiếp tục

- HyeIn, hạnh phúc là gì?

…Ngạc nhiên…

- Có bao giờ cô thấy hạnh phúc?

- …

- Cô hạnh phúc khi hãm hại tôi? Cô hạnh phúc khi làm tổn thương tôi?

HyeIn nhớ lại khoảnh khắc đó, cô châu mày. Nhưng khi cô nhớ những lúc vui đùa bên YongHwa, cô mỉm cười

- HyeIn, hãy sống và làm những gì cô muốn, đừng vì người khác. Khi cô hoàn thành nhiệm vụ, cô có vui vẻ?

- …

- Cô không hề, vì đó không phải là điều cô muốn. Tôi cũng vậy. Làm cô bị thương, tôi cũng không vui vẻ gì

HyeIn nhìn YongHwa có vẻ không tin

- Vì chúng ta là bạn

- Chingu

- Đúng thế

- Có một khoảng thời gian, tôi đã từng hận cô rất nhiều. Chỉ muốn bâm cô ra thành trăm mảnh. Khi vô tình đi qua những nơi chúng ta từng đến, những kỷ niệm, những ký ức đẹp hiện lên, nhưng nó lại trở thành một vết thương lớn, khó lành

- Sau đó

- Tôi nhớ lại câu nói của JiHyo unnie từng nói với tôi “Trong cuộc sống có những lúc cần hướng về phía trước, suy nghĩ và chuyển động nhanh, có những lúc cần tĩnh lặng, nhìn lại và điều chỉnh. Mọi thành công trong công việc và hạnh phúc trong cuộc sống đều bắt đầu từ nguồn sáng nội tâm” (*)

…Trống rỗng…

- Có vẻ khó hiểu, đúng không?

- Ừ

YongHwa mỉm cười

- Giữa dòng đời hối hả, bộn bề, hãy bỏ ra một ít thời gian để ngồi suy nghĩ. Khi đó, sẽ có cơ hội điều chỉnh và giúp hiện tại tốt hơn

- Đó là tất cả những gì anh đã làm

- Đúng thế. Tôi đã ngồi hàng giờ để suy nghĩ. Cuối cùng, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi chia ký ức, kỷ niệm ra thành hai phần. Phần ký ức, kỷ niệm đẹp, tôi giữ lại.

- Còn bây giờ

- Khi mối quan hệ của chúng ta thay đổi thì nó cũng thay đổi. Nó trở thành những ký ức, kỷ niệm đẹp của một tình bạn

YongHwa nhìn HyeIn với ánh mắt chân thành

- Anh tha thứ cho tôi?

- Đúng vậy

- Từ khi nào?

- Không biết nữa. Chỉ là khi tha thứ cho cô, tôi cảm thấy thoải mái hơn là hận cô

- Nhưng…

- Cô nghĩ, cô yêu tôi?

- Ừ

YongHwa cười lớn

- Không đâu

- Tại sao?

- Bây giờ, hãy nhấm mắt lại, người xuất hiện đầu tiên trong đầu của cô – chính là người cô yêu

HyeIn làm theo như lời YongHwa nói và

- Không phải tôi, đúng không?

…Gật đầu…

YongHwa vui vẻ quay đi, đột nhiên anh dừng lại, quay về phía HyeIn

- HyeIn à, nếu muốn hạnh phúc, trước khi làm bất cứ điều gì, hãy bỏ thời gian ra suy nghĩ, chỉ một phút thôi, nhưng một phút sẽ cho em cơ hội lựa chọn: đi tiếp con đường hoặc đổi hướng, hay làm bất cứ điều gì khác mà em cảm thấy là tốt nhất cho em

Nói xong YongHwa bước đi về hướng cửa

- Đợi đã

YongHwa quay lại, kèm theo một nụ cười

- Có chuyện gì?

HyeIn lấy nón xuống và thảy về phía YongHwa

- Từ nãy giờ, anh nhìn cái nón rất nhiều lần. Anh có vẻ thích nó. Tặng anh đó

- Tặng anh

- Coi như quà cảm ơn. Chingu

HyeIn cười thật tươi. Đúng lúc đó một chiếc máy bay trực thăng đến. HyeIn leo lên và không quên chào tạm biệt YongHwa

…YONGHWA CHINGU…

HyeIn la thật to, mỉm cười và vẫy tay chào anh. YongHwa cũng vậy

Sau khi máy bay đi khỏi, anh thở phào nhẹ nhõm

Đó là những lời nói thật lòng của anh

HyeIn chingu

Anh nhìn chiếc nón

Anh chỉ thích số 286 mà thôi

Anh đội nón và đi xuống

------------o0o------------

Khi vừa thấy YongHwa đội nón của HyeIn thì cả đám đã la to

- Anh có làm sao không vậy? Tại sao lại đội nón của mụ dạ xoa (MinHyuk)

- HyeIn tặng thì anh đội, có sao đâu – YongHwa vừa nói vừa gác chân lên bàn

- Hyung uống thuốc chưa, hay mụ dạ xoa cho hyung uống tình dược (JungShin)

- Tình dược – JungShin bị YongHwa đánh - Coi phim kiếm hiệp cho lắm vào – Bị đánh thêm cái nữa

- Mấy đứa im lặng nào? YongHwa chuyện gì đã xảy ra (TaeWoong)

YongHwa ngồi kể lại đầu đuôi câu chuyện

- Không phải chứ?

- Anh nói hoàn toàn là sự thật

- Anh chưa nghe câu này sao: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời

- Lại kiếm hiệp – Ăn đánh lần ba – Từ trước đến nay, HyeIn mà chúng ta thấy không phải là con người thật của cô ấy

- Tại sao anh lại khẳng định như vậy? (JongHyun)

- Khi anh nhìn thấy biểu hiện của cô ấy khi nghe SeoHyun gọi ba mẹ anh là ba mẹ

Đột nhiên YongHwa quay sang JungShin cười nham hiểm

to be continue...........

Ps: mọi người sẽ thấy HyeIn thay đổi nhanh trong cách cư xử lẫn suy nghĩ.

HyeIn tìm đến YongHwa vì cô mong có câu trả lời ở chap 8

Nhưng khi HyeIn hỏi thì YongHwa chỉ trả lời ngắn gọn nhưng đầy ý nghỉa "Vì tôi được là chính mình khi ở bên cô ấy". Điều này làm HyeIn ngạc nhiên và cô ngạc nhiên hơn nữa khi YongHwa hỏi cô "Hạnh phúc là gì?"

Sau đó YongHwa đã nói những điều mà từ trước đến giờ chưa ai nói với HyeIn

HyeIn là một cô gái thông minh, nên cô ấy hiểu được một chút những gì YongHwa nói

Cô ấy thay đổi cách cử xử để đáp trả lại lòng chân thành của YongHwa

(*): Khuyết danh

thay đổi nội dung bởi: munki92, 10-06-2011 lúc

Chap 10

Ngày 21 tháng 8, diễn ra SM Town ở Seoul và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert ở Singapore

YongHwa cùng các cậu em đang làm thủ tục để lên máy bay sang Singapore, trong lúc đó SeoHyun cùng các chị đang chuẩn bị cho buổi họp báo bắt đầu cho SM Town 2010

Sân bay quốc tế Incheon

Bốn anh em đang ngồi ăn kem thì anh TaeWoong đến

- Anh mới nhận được tin rằng HyeIn cũng sang Singapore…

- Cô ta có đi chung chuyến bay với chúng ta không? – MinHyuk không đợi cho TaeWoong nói hết câu

- Không. Nhưng sẽ ở chung một khách sạn

- CÁI GÌ. CHUNG KHÁCH SẠN – JongHyun, MinHyuk, JungShin cùng đồng thanh

- Chỉ là ở chung một khách sạn, chứ có phải ở chung phòng đâu mà mấy đứa hoảng dữ vậy (YongHwa)

- Hyung! Cô ấy là HyeIn, không phải là SeoHyun (JongHyun)

- Anh biết. Nhưng tránh mãi cũng không phải là cách hay. Anh sẽ nói chuyện với HyeIn. Mọi chuyện cần được chấm dứt (YongHwa)

YongHwa lấy điện thoại ra

- [Oppa]

- …

- [Oppa…Oppa…Oppa]

- …

- [Oppa có chuyện gì vậy, sao không trả lời]

- …

- [OPPA]

- Em không cần phải hét lớn như vậy

- […]

Lần này tới lượt SeoHyun không trả lời

- Nữ thần của anh đang giận à

- […]

- Thôi đừng giận nữa mà. Anh chỉ muốn nghe em gọi từ Oppa theo những cung bậc khác nhau mà thôi

- [Anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có biết lúc anh không trả lời, em đã lo lắng thế nào không? Sau này em không thèm gọi cho anh nữa]

- Anh biết lỗi rồi, anh hứa, sau này anh không làm như vậy nữa. Nữ thần của anh đừng giận nữa

- [Em bỏ qua cho anh lần này. Anh nhớ khi qua bên Singapore, nếu thức ăn không hợp khẩu vị thì anh cũng đừng ăn mì gói, anh phải ăn gì đó tốt cho sức khỏe, hạn chế ăn vặt lại. Anh phải nhớ đó]

- Vâng, thưa phu nhân

YongHwa im lặng trong vài giây

- Chúc em biểu diễn thành công. Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Đầu dây bên kia, SeoHyun cứ ngồi cười một mình “Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó”

- Từ khi con bé quen Yong seobang, nó càng trở nên không bình thường (TaeYeon)

- Cậu lo chuyện không đâu. Khi yêu ai mà chẳng vậy (Sunny)

- Đúng đó, mình thấy con bé như vậy, mình mừng hơn là lo (YuRi)

Bên YongHwa cũng không khá hơn

MinHyuk nắm lấy tay JungShin, nhìn JungShin một cách triều mếm

- Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Nói xong MinHyuk đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh của JungShin. JongHyun lấy tay quay đầu JungShin lại và âu yếm nói

- Nữ thần của anh, anh biết lỗi rồi, đừng giận anh nữa nha

JongHyun lấy tay vuốt má của JungShin

- Phu nhân – JongHyun, MinHyuk đồng thanh

YongHwa nghiến răng, tiến lại gần ba thằng em. MinHyuk bị búng vào đầu, JungShin bị bóp mũi, JongHyun bị kẹp cổ. Rất may cho họ, fan không chụp lại được khoảnh khắc đó

------------o0o------------

SM Town và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert điều diễn ra suôn sẻ

SeoHyun và KyuHyun nắm tay rất tình cảm, nhưng khi bài hát vừa kết thúc thì mạnh ai người nấy đi vô. Khoảng cách giữa hai người, một con voi cũng có thể chui qua. Đơn giản, SeoHyun và KyuHyun điều đã có một nửa của riêng họ - tất cả trên sân khấu điều là diễn

Về phần YongHwa, trong buổi trò chuyện với fan, anh bị chọc rất nhiều. Khi thì So Nyeo Shi Dae, khi thì We Got Married. Cao trào, YongHwa giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn. Quan trọng, anh đã đeo nó ở ngón áp út, bên trái. Anh đã dời chiếc nhẫn của JiHyo unnie tặng sang bên tay phải

------------o0o------------

Singapore

Trên đường đi đến phòng chờ, họ nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi, quần jean, mái tóc xoãi dài, đầu đội chiếc nón lưỡi trai màu xanh, chính giữa chiếc nón là số 286 màu trắng rất đẹp. Cô gái từ từ tiến gần lại họ

- YongHwa, chúng ta cần nói chuyện

- Giữa cô và hyung của tôi không có gì để nói (JongHyun)

- Cô làm ơn hãy tránh xa hyung của tôi ra, nếu không, tôi không khách sáo với cô đâu – MinHyuk nói trong sự tức giận

- Chúng tôi sẽ liều mạng với cô (JungShin)

HyeIn cười khẩy

- Các người có cơ hội đó sao? Thật là không biết lượng sức mình. Tránh sang một bên, đừng ở đây nói những câu vô bổ nữa

- Cô…Người đàn bà vừa độc ác, vừa vô duyên (JungShin)

- Hyung, chúng ta đừng phí thời gian với hạn người này. Chúng ta đi thôi (JongHyun)

JongHyun kéo YongHwa đi, nhưng anh

- Mấy đứa cứ đi trước

- Hyung

YongHwa nhìn sang TaeWoong ra hiệu. TaeWoong hiểu ý và kéo ba thằng nhóc đi. Bây giờ chỉ còn lại YongHwa và HyeIn

to be continue...........

Chap 10

Ngày 21 tháng 8, diễn ra SM Town ở Seoul và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert ở Singapore

YongHwa cùng các cậu em đang làm thủ tục để lên máy bay sang Singapore, trong lúc đó SeoHyun cùng các chị đang chuẩn bị cho buổi họp báo bắt đầu cho SM Town 2010

Sân bay quốc tế Incheon

Bốn anh em đang ngồi ăn kem thì anh TaeWoong đến

- Anh mới nhận được tin rằng HyeIn cũng sang Singapore…

- Cô ta có đi chung chuyến bay với chúng ta không? – MinHyuk không đợi cho TaeWoong nói hết câu

- Không. Nhưng sẽ ở chung một khách sạn

- CÁI GÌ. CHUNG KHÁCH SẠN – JongHyun, MinHyuk, JungShin cùng đồng thanh

- Chỉ là ở chung một khách sạn, chứ có phải ở chung phòng đâu mà mấy đứa hoảng dữ vậy (YongHwa)

- Hyung! Cô ấy là HyeIn, không phải là SeoHyun (JongHyun)

- Anh biết. Nhưng tránh mãi cũng không phải là cách hay. Anh sẽ nói chuyện với HyeIn. Mọi chuyện cần được chấm dứt (YongHwa)

YongHwa lấy điện thoại ra

- [Oppa]

- …

- [Oppa…Oppa…Oppa]

- …

- [Oppa có chuyện gì vậy, sao không trả lời]

- …

- [OPPA]

- Em không cần phải hét lớn như vậy

- […]

Lần này tới lượt SeoHyun không trả lời

- Nữ thần của anh đang giận à

- […]

- Thôi đừng giận nữa mà. Anh chỉ muốn nghe em gọi từ Oppa theo những cung bậc khác nhau mà thôi

- [Anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có biết lúc anh không trả lời, em đã lo lắng thế nào không? Sau này em không thèm gọi cho anh nữa]

- Anh biết lỗi rồi, anh hứa, sau này anh không làm như vậy nữa. Nữ thần của anh đừng giận nữa

- [Em bỏ qua cho anh lần này. Anh nhớ khi qua bên Singapore, nếu thức ăn không hợp khẩu vị thì anh cũng đừng ăn mì gói, anh phải ăn gì đó tốt cho sức khỏe, hạn chế ăn vặt lại. Anh phải nhớ đó]

- Vâng, thưa phu nhân

YongHwa im lặng trong vài giây

- Chúc em biểu diễn thành công. Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Đầu dây bên kia, SeoHyun cứ ngồi cười một mình “Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó”

- Từ khi con bé quen Yong seobang, nó càng trở nên không bình thường (TaeYeon)

- Cậu lo chuyện không đâu. Khi yêu ai mà chẳng vậy (Sunny)

- Đúng đó, mình thấy con bé như vậy, mình mừng hơn là lo (YuRi)

Bên YongHwa cũng không khá hơn

MinHyuk nắm lấy tay JungShin, nhìn JungShin một cách triều mếm

- Đừng nắm tay KyuHyun hyung chặt quá. Anh sẽ ghen đó

Nói xong MinHyuk đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh của JungShin. JongHyun lấy tay quay đầu JungShin lại và âu yếm nói

- Nữ thần của anh, anh biết lỗi rồi, đừng giận anh nữa nha

JongHyun lấy tay vuốt má của JungShin

- Phu nhân – JongHyun, MinHyuk đồng thanh

YongHwa nghiến răng, tiến lại gần ba thằng em. MinHyuk bị búng vào đầu, JungShin bị bóp mũi, JongHyun bị kẹp cổ. Rất may cho họ, fan không chụp lại được khoảnh khắc đó

------------o0o------------

SM Town và “Listen to the CNBlue” Asia Tour Concert điều diễn ra suôn sẻ

SeoHyun và KyuHyun nắm tay rất tình cảm, nhưng khi bài hát vừa kết thúc thì mạnh ai người nấy đi vô. Khoảng cách giữa hai người, một con voi cũng có thể chui qua. Đơn giản, SeoHyun và KyuHyun điều đã có một nửa của riêng họ - tất cả trên sân khấu điều là diễn

Về phần YongHwa, trong buổi trò chuyện với fan, anh bị chọc rất nhiều. Khi thì So Nyeo Shi Dae, khi thì We Got Married. Cao trào, YongHwa giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn. Quan trọng, anh đã đeo nó ở ngón áp út, bên trái. Anh đã dời chiếc nhẫn của JiHyo unnie tặng sang bên tay phải

------------o0o------------

Singapore

Trên đường đi đến phòng chờ, họ nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi, quần jean, mái tóc xoãi dài, đầu đội chiếc nón lưỡi trai màu xanh, chính giữa chiếc nón là số 286 màu trắng rất đẹp. Cô gái từ từ tiến gần lại họ

- YongHwa, chúng ta cần nói chuyện

- Giữa cô và hyung của tôi không có gì để nói (JongHyun)

- Cô làm ơn hãy tránh xa hyung của tôi ra, nếu không, tôi không khách sáo với cô đâu – MinHyuk nói trong sự tức giận

- Chúng tôi sẽ liều mạng với cô (JungShin)

HyeIn cười khẩy

- Các người có cơ hội đó sao? Thật là không biết lượng sức mình. Tránh sang một bên, đừng ở đây nói những câu vô bổ nữa

- Cô…Người đàn bà vừa độc ác, vừa vô duyên (JungShin)

- Hyung, chúng ta đừng phí thời gian với hạn người này. Chúng ta đi thôi (JongHyun)

JongHyun kéo YongHwa đi, nhưng anh

- Mấy đứa cứ đi trước

- Hyung

YongHwa nhìn sang TaeWoong ra hiệu. TaeWoong hiểu ý và kéo ba thằng nhóc đi. Bây giờ chỉ còn lại YongHwa và HyeIn

to be continue...........

Chap 11

YongHwa theo HyeIn lên sân thượng. Khung cảnh về đêm thật đẹp

- Có chuyện gì – YongHwa nghiêm túc

- Tại sao lại là SeoHyun

YongHwa mỉm cười, nhìn về khoảng không

- Vì tôi được là chính mình khi ở bên cô ấy

HyeIn im lặng không nói gì. YongHwa tiếp tục

- HyeIn, hạnh phúc là gì?

…Ngạc nhiên…

- Có bao giờ cô thấy hạnh phúc?

- …

- Cô hạnh phúc khi hãm hại tôi? Cô hạnh phúc khi làm tổn thương tôi?

HyeIn nhớ lại khoảnh khắc đó, cô châu mày. Nhưng khi cô nhớ những lúc vui đùa bên YongHwa, cô mỉm cười

- HyeIn, hãy sống và làm những gì cô muốn, đừng vì người khác. Khi cô hoàn thành nhiệm vụ, cô có vui vẻ?

- …

- Cô không hề, vì đó không phải là điều cô muốn. Tôi cũng vậy. Làm cô bị thương, tôi cũng không vui vẻ gì

HyeIn nhìn YongHwa có vẻ không tin

- Vì chúng ta là bạn

- Chingu

- Đúng thế

- Có một khoảng thời gian, tôi đã từng hận cô rất nhiều. Chỉ muốn bâm cô ra thành trăm mảnh. Khi vô tình đi qua những nơi chúng ta từng đến, những kỷ niệm, những ký ức đẹp hiện lên, nhưng nó lại trở thành một vết thương lớn, khó lành

- Sau đó

- Tôi nhớ lại câu nói của JiHyo unnie từng nói với tôi “Trong cuộc sống có những lúc cần hướng về phía trước, suy nghĩ và chuyển động nhanh, có những lúc cần tĩnh lặng, nhìn lại và điều chỉnh. Mọi thành công trong công việc và hạnh phúc trong cuộc sống đều bắt đầu từ nguồn sáng nội tâm” (*)

…Trống rỗng…

- Có vẻ khó hiểu, đúng không?

- Ừ

YongHwa mỉm cười

- Giữa dòng đời hối hả, bộn bề, hãy bỏ ra một ít thời gian để ngồi suy nghĩ. Khi đó, sẽ có cơ hội điều chỉnh và giúp hiện tại tốt hơn

- Đó là tất cả những gì anh đã làm

- Đúng thế. Tôi đã ngồi hàng giờ để suy nghĩ. Cuối cùng, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi chia ký ức, kỷ niệm ra thành hai phần. Phần ký ức, kỷ niệm đẹp, tôi giữ lại.

- Còn bây giờ

- Khi mối quan hệ của chúng ta thay đổi thì nó cũng thay đổi. Nó trở thành những ký ức, kỷ niệm đẹp của một tình bạn

YongHwa nhìn HyeIn với ánh mắt chân thành

- Anh tha thứ cho tôi?

- Đúng vậy

- Từ khi nào?

- Không biết nữa. Chỉ là khi tha thứ cho cô, tôi cảm thấy thoải mái hơn là hận cô

- Nhưng…

- Cô nghĩ, cô yêu tôi?

- Ừ

YongHwa cười lớn

- Không đâu

- Tại sao?

- Bây giờ, hãy nhấm mắt lại, người xuất hiện đầu tiên trong đầu của cô – chính là người cô yêu

HyeIn làm theo như lời YongHwa nói và

- Không phải tôi, đúng không?

…Gật đầu…

YongHwa vui vẻ quay đi, đột nhiên anh dừng lại, quay về phía HyeIn

- HyeIn à, nếu muốn hạnh phúc, trước khi làm bất cứ điều gì, hãy bỏ thời gian ra suy nghĩ, chỉ một phút thôi, nhưng một phút sẽ cho em cơ hội lựa chọn: đi tiếp con đường hoặc đổi hướng, hay làm bất cứ điều gì khác mà em cảm thấy là tốt nhất cho em

Nói xong YongHwa bước đi về hướng cửa

- Đợi đã

YongHwa quay lại, kèm theo một nụ cười

- Có chuyện gì?

HyeIn lấy nón xuống và thảy về phía YongHwa

- Từ nãy giờ, anh nhìn cái nón rất nhiều lần. Anh có vẻ thích nó. Tặng anh đó

- Tặng anh

- Coi như quà cảm ơn. Chingu

HyeIn cười thật tươi. Đúng lúc đó một chiếc máy bay trực thăng đến. HyeIn leo lên và không quên chào tạm biệt YongHwa

…YONGHWA CHINGU…

HyeIn la thật to, mỉm cười và vẫy tay chào anh. YongHwa cũng vậy

Sau khi máy bay đi khỏi, anh thở phào nhẹ nhõm

Đó là những lời nói thật lòng của anh

HyeIn chingu

Anh nhìn chiếc nón

Anh chỉ thích số 286 mà thôi

Anh đội nón và đi xuống

------------o0o------------

Khi vừa thấy YongHwa đội nón của HyeIn thì cả đám đã la to

- Anh có làm sao không vậy? Tại sao lại đội nón của mụ dạ xoa (MinHyuk)

- HyeIn tặng thì anh đội, có sao đâu – YongHwa vừa nói vừa gác chân lên bàn

- Hyung uống thuốc chưa, hay mụ dạ xoa cho hyung uống tình dược (JungShin)

- Tình dược – JungShin bị YongHwa đánh - Coi phim kiếm hiệp cho lắm vào – Bị đánh thêm cái nữa

- Mấy đứa im lặng nào? YongHwa chuyện gì đã xảy ra (TaeWoong)

YongHwa ngồi kể lại đầu đuôi câu chuyện

- Không phải chứ?

- Anh nói hoàn toàn là sự thật

- Anh chưa nghe câu này sao: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời

- Lại kiếm hiệp – Ăn đánh lần ba – Từ trước đến nay, HyeIn mà chúng ta thấy không phải là con người thật của cô ấy

- Tại sao anh lại khẳng định như vậy? (JongHyun)

- Khi anh nhìn thấy biểu hiện của cô ấy khi nghe SeoHyun gọi ba mẹ anh là ba mẹ

Đột nhiên YongHwa quay sang JungShin cười nham hiểm

to be continue...........

Ps: mọi người sẽ thấy HyeIn thay đổi nhanh trong cách cư xử lẫn suy nghĩ.

HyeIn tìm đến YongHwa vì cô mong có câu trả lời ở chap 8

Nhưng khi HyeIn hỏi thì YongHwa chỉ trả lời ngắn gọn nhưng đầy ý nghỉa "Vì tôi được là chính mình khi ở bên cô ấy". Điều này làm HyeIn ngạc nhiên và cô ngạc nhiên hơn nữa khi YongHwa hỏi cô "Hạnh phúc là gì?"

Sau đó YongHwa đã nói những điều mà từ trước đến giờ chưa ai nói với HyeIn

HyeIn là một cô gái thông minh, nên cô ấy hiểu được một chút những gì YongHwa nói

Cô ấy thay đổi cách cử xử để đáp trả lại lòng chân thành của YongHwa

(*): Khuyết danh

Chap 12

HyeIn ngồi suy nghĩ những gì YongHwa vừa nói

Từ khi cô sinh ra, tất cả mọi chuyện cô làm điều vì ba cô, tất cả, kể cả việc tiếp cận và giết YongHwa

Cô quyết định đi tìm một nơi thật yên tĩnh để cô có thể ngồi suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện

Cô muốn đi tìm hạnh phúc thật sự

Sân bay Quốc tế Changi – Singapore

- Quản gia Han

- Vâng, thưa tiểu thư

- Hãy gọi điện cho bệnh viện Quốc tế Seoul. Nói với họ, ta muốn nằm viện trong một tháng

- Tiểu thư, hôm nay người sao vậy. Tự nhiên lại muốn vào bệnh viện nằm

HyeIn nhìn quản gia Han bằng ánh mắt sắc bén, làm quản gia Han phải rùng mình

- Về phần cha ta, ngươi không cần lo. Ngươi chỉ cần làm thủ tục cho ta nhập viện là được

Quản gia Han chỉ biết tuân lệnh làm theo. Anh lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện để làm mọi thủ tục cho HyeIn

HyeIn để headphone vào tai và bắt đầu nghe nhạc

Suy nghĩ của HyeIn là quái đản, nhưng nó hoàn toàn hợp lý

Ở bệnh viện thật yên tĩnh và thời gian trôi qua rất chậm theo nhịp rơi của những giọt nước từ chai truyền dịch. Trong khoảng không gian yên tĩnh đó, con người mới có dịp suy ngẫm về cuộc sống, về những việc mình đã làm, về những mối quan hệ với người khác, về con đường mình đang lựa chọn một cách sâu sắc hơn. Để từ đó có những cảm nhận mới, những điều chỉnh, thay đổi cần thiết(*)

------------o0o------------

Sau màn song ca tuyệt vời của SeoHyun và KyuHyun đã có hàng nghìn lời bình của người hâm mộ. Nhưng đa phần, sau khi khen ngợi SeoHyun và KyuHyun hết lời là những từ ngữ, lời lẽ cay độc dành cho YongHwa

Tốc độ của internet thật kinh khủng

Hàn Quốc

Sau khi chương trình kết thúc, SeoHyun vội vãng mở laptop để xem tin tức của YongHwa. Và vô tình đọc được những lời không hay dành cho YongHwa. Những lời lẽ đó dành cho anh, nhưng trái tim cô lại đau. SeoHyun lấy điện thoại

…Bấm bấm…

…Bài hát quen thuộc…

…Không ai bắt máy…

SeoHyun gần như khóc. Cô không phải là người dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng vì anh, những giọt nước mắt cứ rơi xuống, rơi xuống, từng giọt, từng giọt

SeoHyun lấy bình tĩnh, gọi cho các cậu em chồng và anh TaeWoong, nhưng tất cả đáp lại cô chỉ là những tiếp Tip dài vô tận

Đến lúc này, SeoHyun không còn bình tĩnh được nữa. Trong đầu cô lúc này xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Cô bắt đầu lo cho sự an toàn của anh. Vì nơi anh đến là Singapore. Cô ước gì đó là Nhật Bản

Cô gọi cho ShinHye, nhưng ShinHye lại đang ở Đài Loan đóng phim nên cũng không nhận điện thoại của cô

Nghe tiếng bước chân tới gần, SeoHyun vội lau những giọt nước mắt, quay lại với một nụ cười trên môi. Là TaeYeon unnie

- Mọi người đang chờ đó. SeoHyun chúng ta đi thôi

- Ne

SeoHyun đi cùng TaeYeon đến một chiếc xe đang chờ sẵn. Mọi người có mặt đông đủ, nhà SM hôm nay đi ăn mừng sau buổi diễn thành công

Mọi người nói chuyện vui vẻ, chỉ có SeoHyun, cô chìm vào thế giới riêng của cô, thường ngày cô sẽ cầm một quyển sách trên tay, nhưng hôm nay cô cứ ôm điện thoại

------------o0o------------

Singapore

Mọi người cùng nhau đi ăn, nên họ đã để chế độ im lặng

YongHwa thấy con mắt của anh cứ giựt liên tục, anh là người không tin vào chuyện này, nhưng hôm nay thì khác

YongHwa lấy điện thoại trong túi. Anh không tin vào mắt mình. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ, nhưng chỉ là một số duy nhất

- Anh làm gì mà nhìn chăm chú vậy (JongHyun)

- Lại được tặng 100% cho tất cả các thẻ nạp nữa hả hyung – JungShin vừa nhai vừa nói

- Thật hả - Mắt MinHyuk sáng rực, lật đật lấy điện thoại ra xem

MinHyuk cũng giống như YongHwa – không tin vào mắt mình

- Hyung, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của chị dâu – MinHyuk đưa điện thoại cho YongHwa

JungShin, JongHyun và cả TaeWoong cũng lấy điện thoại ra xem

- Nếu cộng tất cả lại thì cũng gần một trăm cuộc gọi (TaeWoong)

- Ước gì mình được như anh ấy – JungShin lại nói nhảm và kết quả, lại bị ăn đánh, nhưng lần này là JongHyun

- Cậu muốn giống anh ư. Nhanh thôi, cứ chờ đi, thiên thần sắp xuất hiện rồi. Đến lúc đó đừng kêu anh cứu – YongHwa nhìn JungShin cười đầy ẩn ý

JungShin ghét nụ cười đó, nên đã dùng chân đạp mông và đẩy YongHwa ra ngoài. Ba người còn lại thì ôm bụng cười

YongHwa thò đầu vào

- Hyung nói thật đó, thiên thần của cậu sắp xuất hiện rồi – YongHwa cười lớn

YongHwa vừa dứt câu thì JungShin đã cầm khúc xương gà phi thẳng về phía YongHwa. Đáng tiếc cho JungShin. Không trúng. JungShin đứng dậy đi lụm khúc xương gà

Sau khi né được cú chội lịch sử của JungShin, YongHwa lấy điện thoại gọi cho SeoHyun

…Nhưng…

…Không ai bắt máy…

Vì thấy SeoHyun ôm khư khư điện thoại nên YuRi đã tịch thu, sẽ trả lại cho SeoHyun khi tiệc tàn

YongHwa đã để lại video tin nhắn cho SeoHyun

to be continue...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bowkute