vì em mà tồn tại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


vì chỉ khi có từ minh hạo,

thế giới mới tồn tại lý thạc mẫn. ❞

___

"hạo ơi là hạo!"

chấm dứt tiếng kêu đầy oai oái bật ra từ miệng, một mảnh giấy vo tròn bay thẳng xuống nền nhà bụi bẩn.

thạc mẫn chán nản nghiêng mình trên chiếc ghế xoay cũ kĩ và thả hồn nhìn ngắm bầu trời đen thẳm. lướt nhẹ đôi tay với nhiều ngón chai sạn qua mái tóc đen khô sơ mà em vốn rất thích. lại một tiếng thở dài thườn thượt cất lên, đếm đại khái đã là lần thứ bảy trong ngày. luôn thế, luôn chính gã vùi mình vào cái bóng của nỗi mệt nhoài. gã ghét, nhưng chưa từng muốn thay đổi điều này.

vài canh giờ đồng hồ với âm thanh sột soạt của giấy, gã buộc mình yên lặng, lắng nghe nhịp điệu của hư không, căn phòng trọ lại trở về sự tĩnh mịch vốn có, tiếng róc rách từ cống rãnh bâng quơ trong đêm tựa hồ như một khối nhẹ tênh giữa dòng đời trôi nổi.

gã thấy não nề.

mẫn đứng dậy, đi đến bên ban công tróc sơn mòn sắt. mùi hương cẩm chướng nhàn nhạt thoáng qua mũi, hoa dại oan thiệt chịu tàn dưới cái bóng của một tòa chung cư cũ - nơi góc khuất phố thị hào nhoáng. gã thoạt nhìn chúng, vô tình tìm lại mình của quá khứ, của chuỗi kí ức non trẻ.

hít một hơi thật sâu, cái khí trời dịu êm lúc một giờ đêm này, gã biết, cả gã và em sẽ không bao giờ quên được.

thời khắc đường phố chỉ còn là những dãy đá yên ắng xào xạc tiếng gió, không xe cộ, không đèn sáng, lúc gã chìm vào sự lẻ loi nơi tim mình. một giây nào đó, gã ngợ ra như thằng ngốc.

lẻ loi, quanh đi quẩn lại đã ba năm ròng; khi em rời xa chốn quạnh hiu này tìm khung trời màu hồng cho riêng mình, cho riêng tuổi đời ngắn ngủi đáng thương. mẫn nhung nhớ em đến ích kỷ, đến cho rằng em bỏ rơi gã, bỏ rơi giấc mơ của đời mình.

đánh bay đi hiện thực,

mẫn nhớ gương mặt em mà, nhớ thân hình gầy gò run rẫy trong tiết lạnh của thành phố đêm sương.

minh hạo nhỏ, em nhớ chứ?

những ngày tháng em bên gã, giọng nói êm ả như suối trong thì thầm vào tai gã, trôi nhẹ nhàng, trôi cả tâm trí.

"mẫn lại vậy rồi..."

tim gã lặng đi, gã biết em muốn nói gì.

gã rõ em luôn cảm thấy có lỗi. nhưng hạo ngốc lắm, gã thương em, một đời ngắn ngủi như vậy gã có thể không nguyện vỗ về em sao?

mẫn của những ngày nắng sẽ say mê nhìn em, buông lơi dăm ba câu em có nụ cười dịu dàng như ánh ban mai, em đáng với mọi thứ, đáng với sự ấm êm trong cuộc sống tẻ nhạt, đáng với một hàng dài trải đầy cẩm chướng nơi lễ đường; đáng với tình yêu của trái tim em.

"là chính anh nguyện bên hạo."

em không vâng không ạ, e thẹn chui rúc vào lồng ngực thạc mẫn, em luôn lắng nghe tiếng lòng gã.

"mẫn ngốc. mẫn biết mẫn sẽ chỉ còn một mình..."

em còn chưa dứt câu, khóe mắt đã nhòe cay, sương mờ che phủ, từng giọt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt, giọng em lạc đi vì khóc.

"mẫn sẽ cô đơn lắm, nhưng em phải làm sao đây?"

mỗi câu em thốt ra, tiếng mẫn da diết đến nao lòng, nhẹ nhàng chạm đáy tâm can, lại vô tình trở thành ngọn giáo đâm xuyên mặt tối yếu ớt trong gã.

gã thấy mình tệ, một nốt trầm lặng lẽ gieo trong tim gã. nhưng mẫn biết mình không thể gục ngã lúc này, gã là chỗ dựa của em, là niềm tin của em, là hi vọng của em, và là tình yêu của em.

"không một mình, anh luôn có em bên cạnh mà."

chối bỏ đi sự yếu mềm phút chốc, gã cần mùi hương nơi em, dành cho em chiếc ôm như thể đó là trân quý duy nhất của đời người, một chiếc ôm nâng niu đến từng hơi thở. nếu không thể là nơi buồng phổi lạnh giá tang thương của em, gã nguyện mình sưởi ấm trái tim em, để dù ngay giây phút nào, góc nhỏ ấy cũng sẽ cất lời thay gã, ngay cả khi cùng em đi qua tận cùng thế giới;

rằng em ơi, lý thạc mẫn trời tru đất diệt, mãi mãi yêu em.

một lần cuối, trước khi ánh đèn phòng mổ mập mờ sáng lên nơi dãy hành lang bệnh viện, hãy để gã ôm em - một cái ôm thật chặt. chỉ cần bất cẩn nới lỏng tay, gã sẽ vĩnh viễn mất em. và em sẽ vĩnh viễn mất đi tuổi đời.

không ai trong chúng ta mong muốn điều tệ hại.

là duyên.

em từng dành cho gã một canh giờ mỗi ngày, đều đặn kể về những lần em tin tưởng cái gọi là duyên ấy, rằng duyên phận đẩy em vào ngõ hẹp, rằng duyên phận cho em gặp gã, rằng duyên phận sẽ dẫn lối một câu chuyện tình hẹn ước vạn kiếp cho đôi mình. cuối cùng chôn vùi trong tiềm thức gã rằng duyên phận nắm tay em đi theo tiếng gọi của tử thần. là duyên kéo em khỏi đời gã, duyên, cái duyên ung thư khốn nạn.

ví nỗi đau em đối mặt như lời mời gọi, thật đẹp, thật dịu êm, cứu rỗi em giữa nơi đất trời hiu quạnh. cái chết đến với em lại nhẹ nhàng như thế.

gã muốn chăm sóc em, muốn thay em gánh đi nỗi đau đớn trầy trật, nhưng gã không thể, và không ai có thể vì gã mà ban đến phép màu kỳ diệu ấy, "đau lắm đúng không em?"

em đau lắm chứ, biết lời mình dư thừa, nhưng nỗi lo lắng trong gã nghẹn ứ ở cổ họng không thốt nên lời.

gã gặp em, em xa gã đều do duyên và phận định sẵn, không trách duyên xấu phận tàn, chỉ trách gã luôn là kẻ trốn chạy khỏi sự may mắn nơi trần thế.

"em đau, đau lắm mẫn, nhưng mà-"

"chỉ có đau mới khiến em nhận ra thế giới này đáng quý nhường nào,"

"và em yêu thạc mẫn nhiều ra sao."

cơn gió ập tới nơi gò vai đánh thức gã, lạnh buốt. bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng đăm chiêu, luôn chỉ mình gã nơi ban công tầng năm, chỉ mình gã dằn vặt chốn này.

gã không khóc. gã biết em không muốn gã nhìn em bị đau đớn giày vò vì bệnh tật, rồi lại tàn nhẫn để gã tận mắt trông em trút hơi thở cuối, thiếp đi sau hơn hai mươi năm chống đỡ sự bi thương.

gã trách ông trời, cướp mất người thân em, đẩy em đến nơi ổ chuột hẻo quánh mà tự mình sinh tồn. đến cuối cùng, vẫn là vì chữ duyên mà chấm dứt đời em ở tuổi đôi mươi - độ tuổi đáng ra nên hưởng thú vui và hoài bão của cuộc đời.

gã lại cảm ơn ông trời, đã cho gã gặp em, cho gã những tháng ngày được hiểu trọn vẹn ý nghĩa của hạnh phúc, cho gã nỗi dằn vặt cô đơn cuối cùng.

mâu thuẫn xen lẫn yêu thương, đau đớn mất mát gặm nhấm vết thương lòng theo dòng chảy, em muốn gã yêu thế giới này, yêu con người nơi đây, yêu một thạc mẫn thiếu vắng em bên cạnh.

gã nhìn trời thề với tâm, đến chết cũng không thể quên em, đến chết cũng không được quên em. vì chỉ có em, thế giới này mới thật sự tồn tại lý thạc mẫn.

nhưng đời mà, ông trời vốn trêu người thế. chỉ sợ rồi một ngày hình ảnh em trong trí nhớ gã cũng sẽ phai nhòa theo năm tháng, cũng bị gột rửa bởi cái tàn úa của thời gian.

là gã, vừa muốn than thân trách phận, vừa muốn lặng lẽ chịu cam, gã lại mất đi lý trí vì em.

lấy hết ánh sáng nơi tim, gã lưu lại tình cảm của đời mình trong thật nhiều bức tranh, chỉ hi vọng giúp mình vượt qua bóng hình sâu nặng. không màng tính mệnh mà vẽ, miệt mài chạy đua với thời gian, kể cả cho đến khi bản thân chỉ còn là một cụ ông gầy yếu. mỗi khung bậc cảm xúc, mỗi tờ giấy khác nhau, gã khắc lên chân dung em.

ngay chính lúc này, khi hình ảnh em dần xuất hiện trên hàng ngàn tờ giấy trắng qua ngòi bút chì vất vưởng, thật nhiều tờ trải đầy bàn gỗ mốc thấm rỉ nước mưa, thật nhiều tờ giăng kín bức tường mục nát;

từng ngũ quan trên gương mặt, mọi thứ đều giống, duy chỉ đôi mắt em, đôi mắt trong veo ngấn lệ, mãi mãi không tỏa sáng vùng sao như thuở nào.

gã không biết do mình vẽ tệ, hay nét tranh bị phai nhòe màu chì. nhưng gã không nhìn rõ được hình bóng em nữa, gã thấy sóng mũi mình cay cay, mắt ươn ướt lớp sương mờ,

gã nhớ những câu hứa mãi bên gã từ em, em tệ, em tệ với gã quá, em hứa nhiều như thế, gã muốn trách lại cũng không nỡ trách.

thạc mẫn cúi mặt khóc, khóc thương cho người gã yêu,

"minh hạo em, em ơi, về với anh đi mà..."

một chút cồn đưa gã về thực tại, về một cõi đời thiếu vắng em. một ly, hai ly, chốc lát chai rượu thứ hai cạn đáy. cay, miệng lưỡi khô khốc, cùng với bao tử mục rỗng và nóng ran.

kiệt quệ đè nén con người, mẫn gục ngã bên chiếc gối quen thuộc của em. nhắm mắt lại, gã nhìn thấy cõi trời, nơi có cẩm chướng, có hàng ngàn ngôi sao, có em, có gã; một câu chuyện tình đong đầy hạnh phúc. mẫn yêu em, yêu em trong từng hơi thở, từng nhịp đập. trước khi ánh trăng tà soi thẳng nơi góc phòng hiu quạnh, men rượu nồng nặc câu dẫn, gã bừng tỉnh. gã biết mình sẽ phải biến mất, nhưng chí ít để kí ức của gã về em sâu đậm một chút, dài lâu một chút,

đêm cuối cùng cho nỗi nhớ em nguôi ngoai,

từ minh hạo của tôi ơi, lễ đường cẩm chướng thất hẹn em một kiếp người.




120223,
seokhao ─ mất em đến bi thương,
hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro