viết cho tình mình những dòng thương còn đọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ một ngày mưa đổ vùi dập mảnh cỏ cây.

gửi seok, gửi mùa thu thứ tư không anh. em nhớ lại ngày thu năm ấy, viết nên một bức thư không gửi.

em đang lượm nhặt chút buồn rơi rớt trên mảnh đất tình bạt ngàn chỉ còn em rồi hoá thành những dòng thương nhớ. biết đâu một ngày nó lại theo gió theo mây mà đi đến nơi anh, mang chút tình em còn sót lại để cho anh biết có một người đang nhớ anh vô vàn.

mình chia tay cũng đã sáu năm rồi seok nhỉ? khi hai trái tim đã thấm bao mệt nhoài, ta chọn cách buông tay, để một mối tình vỏn vẹn bốn mùa xuân rã rời đi mất. ngày ấy seoul mưa giữa thu, em thấy vạn vật như đang khóc thay em ấy. còn anh lặng im, sóng mũi cao hoe đỏ và ánh mấy tia nắng nhè nhẹ của chiều tà, anh nhìn đâu đó trong khoảng không nọ nhưng đương nhiên chẳng lọt vào bóng hình em.

rồi em thấy đôi ngươi nâu của anh mờ nhạt vì hàng lệ chực trào. sao anh khóc? kìa anh, chính anh bảo chia tay thì anh khóc làm gì? em đây, em mới là người cần khóc lại chẳng trút được một giọt nào! có chăng anh đã suy nghĩ thật lâu, dày vò bản thân trong hai quyết định dừng hay không dừng khi giữa đêm thâu em vẫn còn say giấc nồng chẳng hay biết? lòng em rối bời, lặng im. như vậy thì mình chia tay làm gì? em tự hỏi, và cũng muốn hỏi anh, mình chia tay làm gì? hả anh?

ơi anh, thì ra tình mình dần lụi mà em nào để ý đến! nhớ những ngày lạnh lẽo, chỉ là tự em xoa xoa đôi bàn tay nhỏ cho nó ấm hơn, còn anh đi đâu mất giữa những đêm đông lạnh buốt lòng. em sợ anh giận nên giấu nhẹm nỗi niềm mãi trong tim chẳng nói điều chi, em khờ đến thế đấy. nên anh có bao giờ hiểu, có bao giờ thấu cho em? mà trước ngày xa nhau cả em cũng chợt nhận ra bản thân đã vô tình đẩy đưa tình mình đến gần nơi vực thẳm: vô tư vui đùa, thân thiết với những người bạn của anh mà chẳng hay anh đang tức điên lên vì yêu em. anh quát lớn, khiến em phẫn uất, thế là trong mắt em anh trở thành một kẻ thô lỗ, ích kỷ trăm phần. em từng khóc rất nhiều, hỏi mọi thứ rằng jung hoseok ngày xưa của em đâu? nhưng anh ơi, seok ngày xưa là tự em đánh mất thì tiếc nuối làm gì, anh nhỉ?

em lại nhận ra chúng ta giờ đây không như thuở xưa nữa. chẳng thấu hiểu, chẳng cảm thông chút nào cho nhau. những bận em cùng anh ngắm chiều tà và những lần em trong lòng anh đón gió mùa hạ hiu hiu giờ đây chỉ còn trong những miền ký ức xa vời vợi. mấy lời thương lời hứa từng trao nay theo tình ta đi mất rồi, sao em chẳng đành buông lơi? tình em đâu? tình anh đâu? sao giờ em không thấy...?

em biết trong em chẳng phủ một màu hồng của tình nồng nữa, seok à.

tần suất chúng ta cãi nhau ngày một nhiều, mà những cái ôm, những cái hôn mỗi sáng thức dậy hay đôi ba lần cùng dạo chơi cũng chẳng vớt vát được gì thêm. thế là cả anh và em dù không nói cũng đều đã hay, tình mình trĩu nặng những ưu phiền đến mức hai đôi tay vô vọng giữ lấy cũng không nổi nữa. tại sao anh nhỉ? sao người ta bên nhau càng lâu thì tình càng sâu càng đậm, mà em với anh bên nhau cả thảy bốn mùa thu vẫn chẳng thể vẹn toàn? em muốn biết tại sao lắm, tại sao mà tình em dang dở như thế, anh ơi?

cuối cùng ta chia tay như vậy đấy, vẫn là em dõi theo bóng anh khuất xa trong màn tuyết trắng. em tự hỏi nếu mình chạy nhanh về phía anh mà ôm anh thật chặt, thì tình em còn được cứu nổi không? mà chắc không rồi seok nhỉ? tình mình vỡ vụn rồi, vỡ vụn thật rồi. tan nhanh quá, đến mức em có gắng mấy cũng chẳng giành lại được chút gì cả.

từ ngày không còn anh, em thao thức những đêm hiu quạnh. quả thật em sẽ chẳng thể ngủ cho say nếu không có anh ôm lấy; sẽ chẳng thể ăn ngon nếu không có anh ăn cùng; sẽ cảm thấy nao nao nếu không có tin nhắn của anh xuất hiện trong hộp thư của mình nữa; và sẽ ngã khụy xuống khóc thật to chẳng ngừng vì nhung nhớ một người nay chẳng còn thương em. em nhận ra vắng anh rồi là em không thể hạnh phúc được như lời em đã nói khi mình đứng trước ngưỡng cửa của chia ly đâu.

thư không gửi nên chỉ có vậy thôi anh. cầu kỳ, hay ho làm gì khi không có ai ngoài em đọc nó. là em tự chôn mình vào một khoảng lặng của tình xưa chẳng muốn rời. sáu năm, sáu năm dài đằng đẵng mà không khiến em nguôi ngoai cái cảm giác trống vắng mỗi đêm xuống thế này. seok, em nhớ anh vô vàn, vậy mà chẳng hiểu sao ta lại chia xa. mình chưa hết yêu đâu anh nhỉ? chỉ là năm dài tháng rộng khiến tình nó ruỗng mục đi rồi, chẳng đủ niềm tin để mình yêu thêm nữa. thôi đành anh ơi, tình tan mặc tình, dẫu cho em vẫn còn thiết tha quá với cái mối lương duyên còn dang dở.

bây giờ anh đang làm gì? cười nói với một ai khác mà anh thương, hay... cũng nhớ em như thế này?

em không thể hạnh phúc được, vậy nhờ anh hạnh phúc thay phần em, anh nhé.

thương nhớ anh nhiều, hoseok. ]

-dành cho mùa thu thứ tư không anh-

4/4/2022

_hết_

vì mình đã âm thầm sửa lại một vài câu từ từ trước đó nên chắc sẽ khác lắm :((

dẫu vậy vẫn cảm ơn bạn rất nhiều vì đã thương đứa con này của mình nhiều đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro