Chương 1: "Tôi cũng không ăn thịt em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------------------------------------------------

Đêm chủ nhật, bên trong thành phố các cửa hiệu buôn bán với những sắc đèn hoa lệ, người đến người đi, những biển hiệu quảng cáo trang hoàng sặc sỡ sắc thái, nơi nơi ồn ào náo động.

"NOTTE" là một hộp đêm nổi tiếng nhất nơi đây. Câu lạc bộ hộp đêm này khai trương chưa đến ba năm, nơi đây lấy trang hoàng xa hoa lộng lẫy cùng chi phí đắt đỏ làm đặc điểm nổi bật nhất Seoul, thường có những nhân vật xã hội nổi tiếng ra vào, nghe nói lão bản ở đây là một vị nữ minh tinh có bối cảnh thâm hậu.

Vừa qua khỏi 8 giờ, đại sảnh lầu một dần dần náo nhiệt lên.

Ở chỗ sân khấu trung tâm treo một cái bàn đu dây, Park Soobin ngồi trên đó, một tay đỡ cần trục, một tay nắm microphone, trong miệng cất lên những nhịp điệu uyển chuyển:

"Bạch chong chóng, tưởng ai đâu, tháng sáu ánh sáng đom đóm nhỏ giọng tịch mịch..."

Thanh âm thanh nhuận ôn hòa vang vọng bên trong đại sảnh.

Cô mặc một thân váy dài màu trắng, mái tóc rối tung một màu đen nhánh mềm mại, nhẹ nhàng phiêu dật. Mặt nạ bảo hộ màu bạc che khuất một nửa khuôn mặt phía trên, chỉ lộ ra một đôi môi mỏng cùng chiếc cằm thon gầy, ánh sáng nhu hòa ánh lên da thịt cô không chút huyết sắc.

Bốn phía dâng lên lượn lờ sương khói tựa như tiên cảnh, mỗi một cái lướt quá trên sân khấu đều khiến người nhịn không được phải liếc mặt nhìn cô một lần.

"Tiên nữ!" Phía dưới không biết ai hô một tiếng

Mấy nam nhân trẻ tuổi ở dưới đài ngo ngoe rục rịch tùy thời đều muốn xông lên. Nhưng xung quanh sân khấu được hai mươi mấy người thuộc đội bảo vệ vây quanh, dễ thấy rằng khó lòng lên được.

Soobin nhíu nhíu mày, giấu phía sau mặt nạ bảo hộ là đôi mắt không chút gợn sóng.

Hai tháng trước, cô thành công nhận được lời mời từ "NOTTE" trở thành ca sĩ ở đây, mỗi chủ nhật 8 giờ lại đây ca hát, mười bài hát, 300 ngàn won, không bao gồm phần trăm hoa hồng từ khách hàng.

Cùng với những ca sĩ khác bất đồng ở chỗ, cô mỗi lần đều sẽ mang mặt nạ bảo hộ khi lên sân khấu.

Mặt nạ giúp cô tăng thêm vài phần cảm giác thần bí, hơn nữa thanh âm dễ nghe, giọng hát cất lên rất hay, không đến nửa tháng liền thu hút rất nhiều người yêu thích.

Cũng dần dần quen với những loại trường hợp này.

Bên trong "NOTTE" được chia làm hai tầng, lầu một là khu vực mở, khách đến đây chỉ việc trả tiền đúng quy định liền có thể tiến vào, lầu hai còn lại là khu vực VIP, chỉ có bạn bè của lão bản cùng 300 người nắm giữ thẻ hội viên mới có thể lên đây, ra vào có thang máy chuyên dụng, bảo an nghiêm ngặt, so với lầu một là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Hát xong bài hát cuối cùng, bàn đu dây chậm rãi được thả xuống, Soobin đứng lên, ở một chuỗi những tiếng nói "Đừng đi a tiên nữ", "Hát thêm một bài nữa đi" cô nhẹ nhàng cúi mình khẽ chào, xoay người đi xuống sân khấu.

Bốn năm bảo an hộ tống cô trở lại phòng nghỉ.

Giám đốc Deok Minho vẫn luôn chờ ở bên cạnh vội vàng đi theo phía sau, cười tủm tỉm nói: "Soobin à, lại hát hai bài nữa đi, có mấy vị khách ở thật xa đều đến đây xem cô a." Khi nói chuyện, anh ta làm một cái động tác, "Cho cô thêm một trăm."

Park Soobin giơ tay lấy chai nước khoáng trên bàn đang định uống, nghe vậy, cánh tay khựng lại.

Một trăm ngàn won.

Tiền thật sự rất dụ hoặc.

Cô nắm chặt chai nước, nơi đáy mắt hiện lên một tia giãy giụa rồi biến mất, cười lắc đầu nói: "Thật ngại quá giám đốc Deok, đêm nay tôi còn có việc..."

Khi nói chuyện không giống ca hát, thanh âm thiếu phần ôn hòa, giòn giòn, lộ ra một chút thiếu nữ thanh nộn.

Uống nước xong, Soobin tháo mặt nạ bảo hộ xuống để lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú như tuyết đầu mùa trong sáng, hai má được ánh đèn ánh vào hơi hơi phiếm hồng, có lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Giám đốc Deok không khỏi nhìn nhiều thêm vài giây, hơi có chút tiếc nuối gật đầu: "Thôi vậy, vậy cô trở về trên đường chú ý an toàn, tôi có chuyện vội đi trước." Nói xong xoay người rời đi.

Soobin trong lòng luyến tiếc, nhưng nghĩ đến đêm nay thật sự có chút chuyện nên đành thôi vậy.

Nghỉ ngơi một lát, cô lấy di động ra xem thời gian, click mở màn hình lại thấy bốn năm cuộc gọi nhỡ, mấy cái thông báo Kakaotalk, đều là thông báo tin nhắn ghi âm từ cô cô.

Tâm tình cô căng thẳng, tay cũng run run ấn xuống.

"Giả chết? Không muốn quản bà nội cô à?"

"Đừng có nói với tôi là không có tiền, nghỉ hè không phải cô cũng đi làm công sao? Còn có cái gì học bổng đó, đều đưa hết cho tôi! Cho cô ăn cho cô mặc nhiều năm như vậy, đưa cho bà nội cô tí tiền thuốc men còn dong dong dài dài...." Giọng nói cay nghiệt của người phụ nữ trung niên như kim đâm màng nhĩ.

Soobin nhấp môi, khóe mắt ửng đỏ, nghe xong toàn bộ mới chậm rãi đánh chữ:

[ Di động tắt âm nên không nghe thấy ]

[ Ngày mai đi ]

Đây đã là lần thúc giục thứ tư trong tháng này rồi, tưởng chừng có thể kéo dài nhưng hiện tại lại không kéo dài thêm được nữa.

Cô rời khỏi Kakaotalk, mở ra danh bạ, tìm được một dãy số liền gọi qua, "Trợ lí Woo, tôi tan làm rồi..."

Nửa giờ sau, Soobin đã ngồi trên chiếc xe Cadilac màu đen.

Bên trong xe được chiếu sáng một màu ấm áp, một nữ nhân ước chừng 30 tuổi buột tóc đuôi ngựa ngồi ở hàng phía sau, nhìn đến cô gái bên cạnh, hơi hơi mỉm cười: "Park tiểu thư, tôi muốn xác nhận lại với cô một chút, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

Đèn trần nhu nhu chiếu lên trên người cô gái, cô nghiêng mặt, trên trán là lù xù vài sợi tóc mái.

Cô không chút do dự trả lời: "Tôi nguyện ý."

Trợ lí Woo không nói gì nữa, quay đầu bảo tài xế lái xe đi.

Dọc theo đường đi rất im lặng, thân mình Soobin ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, những ngón tay đan xen nắm lấy nhau. Cửa sổ xe bị rèm vải che khuất, cô không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng như không thể nào biết được nhân sinh đêm nay sẽ trải qua những gì.

Đích đến là một khách sạn xa hoa tráng lệ tên là Golden.

Lầu 27, vào bên trong thang máy dành cho khách VIP, nhìn lại đại sảnh trống rỗng, trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu vẽ cảnh vật, ánh đèn giống nhau chiếu sáng mờ ảo tựa sương mù.

Soobin chưa bao giờ tới loại địa phương này, nhịn không được đưa mắt đánh giá xung quanh, bước chân quy quy củ củ đi theo phía sau trợ lí Woo.

Trợ lí Woo đẩy ra một cánh cửa màu bạc, bên trong là một cái phòng, cô chỉ chỉ bên trái phía trước, nói: "Park tiểu thư, phòng tắm ở bên kia, đồ dùng cá nhân cùng quần áo đều đã chuẩn bị tốt, cô tắm rửa trước đi, bà chủ sẽ đến ngay."

"Được..." Soobin nắm chặt dây quay của ba lô trên lưng.

"Nhớ rõ tắm rửa cẩn thận một chút, bà chủ chúng tôi tương đối thích sạch sẽ." Trợ lí Woo mỉm cười, thanh âm lại tựa như máy móc không chút cảm tình, "Mặt khác, kết quả cuối cùng như thế nào liền dựa vào biểu hiện hôm nay của cô có khiến bà chủ vừa lòng hay không."

Tức khắc khuôn mặt nhỏ của Soobin liền nổi lên nhiệt ý, môi mím đến trắng bệch, phảng phất giống như ở trước mặt mọi người bị một cái bạt tay, khuất nhục, khó lòng chịu đựng nổi.

Nhưng cô vẫn cười nhạt trả lời được.

Người đi rồi, Soobin đứng tại chỗ một mình, giơ tay sờ mặt chính mình, có chút nóng.

Trong nháy mắt kia cô có một loại xúc động muốn chạy trốn.

Bà chủ trong miệng trợ lí Woo là một nữ khách hàng ở lầu hai "NOTTE", đầu tháng cô được gọi lên ca hát đã gặp qua bóng dáng đó một lần, ở nơi ánh đèn mờ nhạt, tóc dài, dáng người rất cao, đặc biệt là đôi chân rất dài. Nghe nói là độc thân.

Bà chủ muốn cô làm tình nhân của cô ấy.

Cô đang cần tiền, suy nghĩ hơn nửa tháng liền đồng ý. Trợ lí Woo nói, hôm nay bà chủ có thời gian.

Soobin thở dài, so với ở chỗ này rối rắm chậm trễ thời gian, chi bằng ngẫm nghĩ xem chốc lát sau nên làm như thế nào để kim chủ tương lai hài lòng. Cô loại bỏ ý niệm muốn chạy trốn ra khỏi đầu, buông ba lô, đi đến phòng tắm.

Trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn hình tròn, sau lưng là mặt tường làm bằng kính, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài là ánh đèn tỏa ra từ những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Trên bồn rửa mặt đặt những chai lọ lạ mắt với nhãn hiệu không hề quen biết, giá gỗ bên cạnh treo mấy bộ áo tắm.

Còn có một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, chất liệu vải tơ tằm rất mượt mà.

Liền phải thay cái này sao?

Khuôn mặt Soobin lại nóng lên, có chút sợ hãi, không ngừng suy đoán vị kim chủ kia có phải có chút sở thích kỳ quái hay không, tỷ như....

Cô nhắm mắt lại, cắn môi dưới.

Không dám tưởng tượng nữa

......

Park Soobin tắm rửa tận ba lần, dùng sữa tắm, tắm muối, tinh dầu, sau đó mới thoa đều thân thể bằng sữa dưỡng thể, ngay cả ngón chân cũng không buông tha.

Cô cắn răng khoác lên người bộ áo ngủ gợi cảm kia, đem dây lưng buột đến thật chặt như sợ vẫn chưa che đủ kín, sau đó sấy khô tóc, mang theo hơi nước ra khỏi phòng tắm.

Một bóng dáng xuất hiện bên cửa sổ khiến bước chân cũng cô khựng lại.

Nữ nhân đứng phía trước cửa sổ, thân hình cao gầy đứng thẳng, mái tóc đen nhánh uốn cong phần đuôi được rũ tán phía sau lưng, hai chân rất dài. Cùng với bóng dáng mà lần trước cô từng gặp qua giống nhau như đúc.

Trong lòng Soobin mãnh liệt nhảy lên, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt góc áo tắm.

Tựa hồ phát hiện động tĩnh, nữ nhân bỗng nhiên xoay người lại, trong nháy mắt tầm mắt hai người đối thượng nhau.

Đó là một khuôn mặt lạnh lẽo, ngũ quan thanh đạm, chiếc mũi cao, đôi mày lá liễu, mắt một mí, càng nhìn càng cảm thấy đặc biệt, có một loại mê hoặc lòng người, lại có chút cảm giác khó lòng tiếp cận.

Tựa như một con rắn.

Trông còn có chút quen mắt.

Soobin há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, con ngươi đen nhánh hơi hơi tỏa sáng, cả người bất động như tượng đá đứng thẳng ở kia.

"Park Soobin?"

Kim Hyunjung nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ hồi lâu, gọi tên cô. Thanh âm trầm thấp, hơi thở vừa đủ, cũng giống như người vậy, lạnh lẽo.

Soobin phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được chính mình khi nãy nhìn chằm chằm người ta đến phát ngốc, vội dời tầm mặt, gật đầu.

Rõ ràng không dám nhìn, lại nhịn không được mà nhìn xem.

Hyunjung đem hết thảy động tác của cô thu ở đáy mắt, cười cười, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."

Này cười lên tựa như xuân thủy hòa tan băng cứng, ấm áp hơn rất nhiều, Soobin thoáng thả lỏng, nghe lời đi qua. Chờ đến khi đứng trước mặt Hyunjung cô mới phát hiện, người này thật sự rất cao, cô phải nâng mắt lên mới có thể nhìn cô ấy.

Cô 1 mét 65 cũng chỉ có thể đứng đến lỗ tai cô ấy.

Thân hình cao thấp chênh lệch mang đến một cỗ áp bách mãnh liệt, Soobin thối lui nửa bước, phóng thấp tầm mắt, quét đến đôi dép lê khách sạn đang mang trên chân Hyunjung.

Tầm mắt từ từ hướng lên trên, trên chân là quần tây đen ống thẳng, cùng một màu áo sơ mi, mở hai nút áo phía trên cùng, nhìn thấy rõ chiếc cổ trắng trẻo thon dài. Lại hướng lên trên liền rơi vào đôi mắt màu đen lạnh lẽo.

Soobin ngẩn ra, giả vờ trấn định nói: "Chào bà chủ...."

Chỉ là người trước mắt khí tràng quá lớn, thanh âm của cô không tự chủ trở nên nhỏ đi.

"Hư---"

Hyunjung nhẹ giọng đánh gãy, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở giữa môi,

"Gọi chị."

Soobin sửng sốt.

Chị...

Xưng hô này không chỉ quá mức thân mật mà còn làm hiện lên một số hình ảnh không tốt, khó lòng mở miệng được. Nhưng là đêm nay cô cần thiết phải nghe lời, cũng giống như chuyện cô phải mặc vào bộ áo ngủ kia vậy.

Hyunjung nhìn xuống cô gái nhỏ, đuôi mắt nhuộm ý cười, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi mới mẻ, "Muốn kêu dì sao?"

Dứt lời, cô ấy tiến lên nửa bước, kéo khoảng cách của hai người gần lại hơn.

"Không, không phải..." Soobin liên tục lắc đầu, "Chị."

Đỉnh đầu truyền đến cảm giác áp bách, cô nâng mắt lên, trước nay cũng chưa từng cảm giác thấy bản thân lại lùn như vậy, chỉ giống như một chú gà con, tùy thời đều có thể bị người ta xách lên đặt trong lòng bàn tay mà xoa nắn. Nghĩ như vậy, cô cầm lòng không được thần kinh bắt đầu căng thẳng.

"Thật ngoan."

"...."

"Đừng khẩn trương, bạn nhỏ."

Hyunjung đưa tay sờ sờ tóc cô, lộ ra nụ cười ôn nhu, "Tôi cũng không ăn thịt em."

Soobin nhỏ giọng biện giải: "Em đã hai mươi tuổi rồi."

"Hửm?"

"Không thể tính là bạn nhỏ đi?" Cô muốn nói bản thân không phải là bạn nhỏ nhưng cảm thấy nói như vậy lại có chút không ngoan, không đủ giống như một con chim hoàng yến, vì thế liền uyển chuyển ngữ khí mà sửa lại.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, Hyunjung ngược lại càng thêm yêu thích, ngón tay thon dài buông lỏng sợi tóc, đầu ngón tay cọ qua mặt cô, không chút để ý nói: "Với tôi mà nói, em chính là một bạn nhỏ."

"...."

Soobin nhấp môi, không hề biện giải.

Phải nghe lời.

Cô gái nhỏ rũ mắt, lông mi dày dưới ánh đèn trở nên nhu hòa mấp máy lên xuống, ngoan ngoãn như một chú nai con.

Dục vọng khống chế được thỏa mãn tức khắc trong lòng Hyunjung sinh ra một tia thống khoái. Cô ấy hơi hơi nghiêng người về phía trước, một bàn tay nâng cằm Soobin lên, nhẹ nhàng thưởng thức.

Gương mặt nhỏ tinh tế, một đôi mắt tựa nai con quá mức sạch sẽ, thật trẻ trung, giống như mầm non ngày xuân vậy, trúc trắc, đơn thuần, gương mặt không nhiễm tâm sự.

Khóe môi có một nốt ruồi nhỏ màu nâu.

Hyunjung đem ngón tay nhẹ nhàng đè lên nốt ruồi nhỏ kia, xoa xoa, ánh mắt dừng lại trên đầu vai cô gái nhỏ.

Màu hồng nhạt thực hợp với làn da trắng của cô, chất liệu vải tơ tằm mềm mại mà ôm lấy cơ thể, chiều dài chỉ qua đầu gối một chút, dây lưng được buột đến chặt chẽ, giống như muốn đem người chặn ngang cắt đứt.

"Còn đến trường sao?"

"Vâng."

"Là trường nào?"

"Đại học Ngoại ngữ Seoul."

Chim hoàng yến nhỏ cụp mi rũ mắt, Hyunjung vừa lòng cực kỳ, ánh mắt của chính mình quả nhiên không sai, phi thường hợp khẩu vị.

Cô ấy tựa như đã xác định được con mồi vậy.

Soobin bị cô ấy nhìn chằm chằm đến nỗi lông tóc dựng đứng, run rẩy, có chút giãy giụa, bỗng nhiên phía sau lưng bị một cỗ lực đạo nâng lên, đi về phía trước, cơ thể không tự chủ hướng vào lòng Hyunjung.

Hô hấp ôn hòa phả lên trên tai, liền nghe thấy thanh âm nhu hòa của Hyunjung: "Là lần đầu tiên sao?"

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro