Chương 12: Giống như một món đồ chơi bị hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin ngủ đến không yên ổn, cô mơ thấy ác mộng.

Trong mơ cô thấy bản thân bị một con rắn vừa đen vừa thô đuổi theo, ở bên trong rừng cây chạy như điên, chạy vội chạy vội thể lực lại không đủ, vừa quay đầu lại liền thấy con rắn mở ra cái mồm to đầy máu-----

Sau đó cô bị dọa tỉnh.

Mở mắt ra, đầu óc ngắn ngủi trống rỗng vài giây, cô giật giật tay chân, bên eo truyền đến cảm giác khó chịu, nhịn không được thở nhẹ ra tiếng.

"Khụ khụ----"

Cổ họng khô khốc, thanh âm có chút tắt nghẽn.

Cô chống cánh tay bò ra khỏi ổ chăn, nhìn quanh bốn phía, đây là phòng của chị ấy, giống như cũ chỉ có một mình cô, mà chính bản thân cô lại cái gì cũng không có.

Cúi đầu lại ngẩng đầu, Soobin ngồi yên ở kia, đại não dần thanh tỉnh, ký ức đêm qua mãnh liệt ập tới....

Người đó thật sự là chị ấy sao? Một người sao lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?

Lạnh nhạt, hung ác, không chút lưu tình.

Nhưng là, lại vì cái gì mà không thể như vậy? Đó chính là kim chủ, tâm tình không tốt, liền tùy ý lấy cô làm nơi trút xuống, cô cũng không thể có bất luận một câu oán hận nào, qua đi vẫn sẽ như cũ muốn được lấy lòng, được tâng bốc, muốn một gương mặt tươi cười chào đón. Đây chính là số phận của chim hoàng yến.

Cô an ủi chính mình đây chẳng qua chỉ là công việc, ở bên ngoài làm công có khi nào lại không phải xem sắc mặt lãnh đạo, không bị nơi nơi khi dễ, đạo lý này cô sớm đã hiểu được.

Soobin cười tự giễu, bò xuống giường.

8 giờ rưỡi, ngoài cửa sổ nắng sớm mờ mờ, đồ vật trên bàn vẫn duy trì nguyên dạng, máy tính hết pin đã tự động tắt máy.

Cô không quên hôm nay 10 giờ còn có môn chung, không thể đến trễ, vội vàng thu thập mọi thứ thật tốt, uống một chút nước, về phòng của mình vào phòng tắm rửa mặt.

Một bên đánh răng một bên nhìn chính mình trong gương.

Đôi mắt hơi sưng, không có tinh thần, tuy rằng không thấy thêm dấu vết mới nhưng những vết ngân cũ vẫn chưa tiêu tan, tóc cũng lộn xộn, tối hôm qua vừa gội đầu nên xõa tung, lại ra mồ hôi có chút không thoải mái. Giống như một món đồ chơi bị hỏng.

Cô bỗng nhiên dừng lại động tác, nước mắt không hề có dấu hiệu mà chảy xuống....

Một giây kia chuông vào học vang lên, Soobin nghiêng người tiến vào phòng học.

Môn chuyên ngành, hàng phía trước cơ hồ đều đã ngồi đầy, cô một người đón lấy đông đảo ánh mắt từ bạn học đi đến hàng phía sau, tìm một vị trí gần cửa sổ, cúi đầu lấy sách ra.

Cô ở lớp học không có quan hệ đặc biệt tốt với bạn học nào, cùng bất luận người nào đều duy trì khoảng cách xã giao khách khí lễ phép, ngày thường bận đi làm thêm cùng học tập cơ hồ không tham gia các hoạt động đoàn thể, thói quen một người độc lai độc vãng*. Lâu dài về sau, mọi người đều cho rằng cô cao lãnh kiêu ngạo, không thích hợp ở chung, đem cô coi như "Người xa lạ quen thuộc" mà đối đãi.

*Độc lai độc vãng: ý chỉ một mình đến một mình đi.

Đến nỗi bạn cùng phòng.....

Soobin ngẩng đầu nhìn thấy ngồi ở hàng ghế thứ ba gần màn hình chiếu là Chaeyeon cùng Soeun.

Phổ phổ thông thông, chỉ là bạn cùng phòng.

Sau khi tốt nghiệp cũng sẽ giống như chưa bao giờ gặp nhau.

Đúng một tiết học, Soobin chăm chú đến thất thần. Đại khái là tối qua không nghĩ ngơi tốt, buổi sáng lại khóc thật lâu, đôi mắt sưng lên khô khốc, xem màn hình chiếu lâu sẽ rất khó chịu, cũng nghe không lọt lão sư đang nói cái gì.

Cứ như vậy mơ màng hồ đồ ngồi đến giữa trưa tan học.

Ra khỏi phòng học, Soobin nhanh chân bước đi, chỉ nghĩ nhanh một chút trở về ký túc xá nghỉ ngơi dưỡng mắt.

"Soobin...." Chaeyeon từ phía sau đuổi theo, "Cậu làm sao vậy? Cảm giác cậu cứ buồn bả ỉu xìu, không thoải mái sao?"

Soobin không thể không bước chậm lại, đánh lên tinh thần nở một nụ cười tươi: "Không có, là ngày hôm qua ngủ quá muộn, có chút khó chịu."

Đến khi ra khỏi chỗ ngoặc cầu thang, tảng lớn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ quăng tới, chiếu lên khuôn mặt nhỏ thuần tịnh của cô không chút huyết sắc, trong ánh mắt lại che kín tơ máu, không chút khoa trương mà nói giống như quỷ hút máu bò ra từ trong quan tài.

Chaeyeon gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, Soeun nói cậu hai ngày nay buổi tối không có trở về ký túc xá...."

"Ừm, tôi quên nói với các cậu, tôi ở bên ngoài thuê một gian phòng nhỏ, về sau ngẫu nhiên mới trở về ký túc xá." Soobin phản ứng nhanh chóng, một bên nói dối một bên ngáp một cái, làm người ta cảm thấy không có gì đáng ngờ.

Chính là chuyện quan trọng như vậy xác thực bị cô quên mất.

Luôn trắng đêm không về, lại không nói một lời, khó tránh khỏi khiến người hoài nghi. Tuy rằng đã là sinh viên năm ba, trường học cũng sẽ không quản nghiêm, nhưng nếu có người lén nói ra nói vào sẽ mang đến cho cô chút phiền toái.

Quan hệ ở ký túc xá có chút xấu hổ, cô không biết phải chủ động nhắc tới như thế nào, bạn cùng phòng tới hỏi, nhưng thật ra lại cho cô một cái bậc thang.

"Ồ, kia về sau chẳng phải là chỉ có một mình Soeun ở tại ký túc xá sau? Ha ha ha-----" Chaeyeon quay đầu cười.

Nàng là người địa phương, nhà cách trường học không xa, lại có tiền, xe đón xe đưa, đại học ngay từ ngày đầu tiên không thường ở lại ký túc xá, chỗ nằm chỉ là địa phương để đồ vật. Thêm nữa nàng bạn bè nhiều, bình thường trừ đi học chính là ra ngoài chơi, rất nhiều chuyện phát sinh ở ký tục xá nàng cũng không biết.

Soeun theo ở phía sau, không nói chuyện, hồ nghi liếc mắt nhìn Soobin một cái.

"......"

Ba người ra khỏi lầu lớn, Chaeyeon hướng vườn hoa liếc mắt một cái, ngữ khí đột nhiên hưng phấn: "Bạn trai tôi đến rồi, đi trước đây ~" nàng hướng chỗ kia nam sinh cao gầy chạy chậm qua.

Soobin cũng bước nhanh tránh ra.

Hyunjung lần thứ hai từ trong thế giới của Soobin biến mất.

Giống như lần trước, mấy ngày đều không có tin tức, không đến khách sạn, đơn phương bóc hơi. Lúc này đây, Soobin không dám lại thường xuyên gửi tin nhắn quấy rầy, cũng không hỏi trợ lí Woo, mỗi ngày đều đặn đi học, làm công việc của chính mình.

Cô vì bản thân định ra kế hoạch.

Học kì này sẽ chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi DALF-C1, hoàn thành khóa học phiên dịch tiếng Pháp, cô có kinh nghiệm từ công việc phiên dịch, áp dụng thực tiễn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đến học kỳ sau, đại bộ phận bạn học sẽ đi thực tập, cô tính toán ngắn sẽ lưu lại trong nước thi CATTI tiếng Anh "Hai viết" cùng "Hai nói", năm tư lại đi nước Pháp thực tập một năm, sau đó ở trường học bên kia tiếp tục nghiên cứu.

Nếu lấy không được học bổng, chính mình sẽ có gánh nặng học phí cùng sinh hoạt phí, đó là một số tiền rất lớn phải tiêu tốn.

Tương lai tuy rằng tràn ngập hy vọng nhưng áp lực cũng không nhỏ. Nghĩ đến mọi chuyện, cô liền càng có thêm động lực học tập, tập trung đầu óc, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn ném ra sau đầu....

Một hồi mưa thu rơi xuống, gió thổi tan nắng nóng, nhiệt độ không khí thoáng chuyển lạnh.

Cây quế được trồng trong sân trường đã nở hoa rồi.

Buổi chiều không có tiết học, Soobin ngồi trong thư viện giải đề, vô cùng chăm chú, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, nhận được tin nhắn Kakaotalk. Cô mở khóa ấn vào xem, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy chân dung màu tro đen quen thuộc.

Là kim chủ.

Một cái tin nhắn định vị, tiếp theo lại một cái: Việc gấp, lại đây.

Cô sửng sốt.

Đáy mắt hiện lên dòng chữ ghi chú "Chị", không khỏi khiến cô nhớ tới đêm mưa rền gió dữ đó, nơi nào đó ẩn ẩn hiện lên đau đớn.

Một cổ tư vị phức tạp khôn kể nảy lên trong lòng.

Cô chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, nhìn nhìn bản thân vẫn chưa làm xong đề, không dám chậm trễ, lập tức khép lại sách vở thu thập mọi thứ thật tốt, mang lên túi xách rời đi.

Nơi được gửi đến là một công ty tên SIENA MODEL, Soobin không kịp gọi điện thoại cho tài xế chạy đến, ở cổng trường gọi một chiếc xe đi. Dọc theo đường đi, trong lòng cô tràn ngập khó hiểu, không biết đến tột cùng việc gấp là cái gì, một chút thông tin liên qua cũng không có, lại nghĩ đến thống khổ đêm đó, càng thêm lo sợ bất an.

Ước chừng nửa giờ sau, đã đến trước công ty.

Vừa xuống xe, Soobin liền nhìn thấy trợ lí Woo đang đợi ở cửa, người nọ thấy cô, tiến lên chào đón, "Park tiểu thư, bà chủ chờ cô đã lâu."

"Xin hỏi là chuyện gì vậy?" Soobin cẩn thận hỏi.

Trợ lí Woo nở một nụ cười nhạt máy móc: "Đi lên liền biết."

Nàng đi trước dẫn đường, Soobin ngoan ngoãn đi theo phía sau, tò mò đánh giá.

Phong cách thiết kế của công ty vô cùng đơn giản, đại diện tích là màu trắng, màu nâu cùng màu ngà thuần sắc phối hợp đường cong ngắn gọn lưu loát, không có nhiều trang trí, ánh sáng sung túc, tầm nhìn rộng rãi, chỉnh thể nhìn qua thông thấu sáng ngời.

Phía bên phải của đại sảnh là một vách tường được dán đầy ảnh chụp người mẫu, trăm kiểu tạo hình, phong cách đa dạng.

Đi thang máy lên tầng 3, đi qua hành lang thật dài liền thấy phía cuối có một cánh cửa màu trắng. Trợ lí Woo đẩy cửa vào, đối với người bên trong nói một câu: "Chị Hyunjung, người đã tới."

Soobin thấp thỏm bước đi vào.

Phòng lớn nhưng hơi tối, màn sân khấu xám trắng được buông xuống từ trần nhà, xung quanh là những chiếc đèn to lớn cao cao được dựng đứng, ánh sáng nhu bạch chiếu vào bức màn sân khấu, ở phía trước trên giá ba chân đặt một cái camera, bên cạnh bày một cái sô pha, bàn ghế cùng máy tính.

Mười mấy đạo ánh mắt nhất trí đảo đến đây.

Soobin liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hyunjung đang đứng bên cạnh máy tính.

Cô ấy mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may lưu loát phối cùng quần tây ống rộng, một tay đút trong túi quần, tóc đen được uốn cong một nửa xõa tung phía sau khoác đen, thân hình cao gầy, khí thế đĩnh đạt, trên môi là nồng đậm màu hồng rỉ sét, có một cỗ lãnh mị phong tình khác biệt.

Kia đôi mắt thâm thúy như động sâu tăm tối.

Soobin đón nhận ánh mắt của cô ấy, hô hấp cứng lại, trái tim bỗng dưng dồn dập nhảy lên, phảng như có một cổ áp lực muốn xé rách ra.

"Bạn nhỏ, đến đây-----" người nọ cười nhạt vẫy tay.

Cô gái nhỏ nghe lời tiến lên.

Hyunjung nắm lấy cổ tay cô, xoay người đi đến trước mặt một nữ nhân khác, "Jiyeon, em xem em ấy thế nào? Thích hợp không?"

Đối phương đang ở đó đùa nghịch camera, nghe tiếng liền ngẩng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Soobin, lại dạo một vòng quanh cô, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỉ, vỗ tay nói: "Quá phù hợp! Mau, thay quần áo, tạo hình đi!"

"Chị....." Soobin không rõ các cô ấy đang nói gì, nghi hoặc mà nhìn về phía người bên cạnh.

Hyunjung nắm tay cô hướng một góc đi đến, thẳng đến khi bước chân dừng lại, rũ mắt chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tôi muốn em giúp tôi làm người mẫu một lần."

Giúp----

Cô ấy thế nhưng lại đối với cô nói ra từ "Giúp".

"Nhưng là thân hình em không đủ cao....."

"Người mẫu dưới đài, không dùng đến sàn chữ T. Để nhiếp ảnh gia chụp cho em mấy bức ảnh, đặt ở trên tạp chí, sau đó sẽ trả tiền lương cho em, được không?" Hyunjung giơ tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô gái nhỏ, mặt mày lãnh đạm nhiễm ý cười.

Ôn nhu giống như từ trước tới nay vẫn vậy, phảng phất như lạnh nhạt vô tình chưa từng tồn tại.

Soobin lông mi run rẩy, nhìn vào đôi mắt có cặp con ngươi tựa hồ sâu kia không khỏi lại nghĩ đến đêm hôm đó, trong lòng có một cỗ giận dỗi nảy lên, tràn đầy đều là ủy khuất.

Eo giống như bị nắm lấy, yết hầu giống như bị dính lại, nơi đó giống như lại đau.

Cô có thể mong chờ cái gì đây?

Chẳng lẽ kim chủ sẽ cho cô một câu xin lỗi sao?

"Hửm?"

"Được...."

"Chờ một chút nữa liền đến nơi đó thay quần áo," Hyunjung nghiêng thân mình chỉ chỉ phòng nhỏ phía đối diện, lại quay lại nói, "Sau đó chuyên viên trang điểm cùng tạo hình sư sẽ giúp em hóa trang, làm tạo hình, dựa theo chỉ dẫn của bọn họ mà bài ra tư thế là được rồi, rất đơn giản."

"Tôi sẽ ở bên cạnh bồi em."

Cô ấy tuy rằng cười, nhưng ý cười chỉ lưu lại ngoài mặt chưa bao giờ ẩn sâu nơi đáy mắt, thần sắc cũng không còn sủng nịch cùng trêu đùa tiểu động vật giống như trước đây, ngược lại giống như thói quen mà làm, giống như mang một cái mặt nạ.

Cô gái nhỏ thuận theo gật đầu, đầu quả tim lại từng trận phát run, tổng cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi.

......

Đây là lần đầu tiên Soobin ở trong studio chụp hình, bị mấy ánh đèn lớn kì quái chiếu vào người, mười mấy người nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, bài ra mỗi tư thế đều cứng đờ, không thoải mái. Nàng cho rằng bản thân chỉ làm đại lại không nghĩ rằng đây chính là loại hiệu quả mà nhiếp ảnh gia mong muốn----

Thanh nộn, trúc trắc, hơi có cảm giác rụt rè, ẩn ẩn lộ ra hương vị dục vọng thanh thuần.

Quá trình quay chụp rất thuận lợi.

Mãi cho đến khi ánh mặt trời khuất sau chân núi mới kết thúc.

Soobin còn không kịp tháo trang sức, thay quần áo đã bị đi Hyunjung trước một bước mang tới văn phòng.

"Chị....." Cô ngồi ở trên sô pha, nhịn không được mà nhìn quanh bốn phía, "Đây là công ty của chị sao?"

Phong cách văn phòng vẫn như cũ đơn giản, lấy màu vàng nhạt cùng phong cách cổ điển làm chủ đạo, đường cong điểm xuyết, mặt tường là mặt kính lớn, tầm nhìn rộng rãi, lạnh lẽo cùng ấm áp hoàn mỹ giao hòa với nhau.

"Ừm."

Hyunjung nhạt nhạt mà đáp lời cô, cầm lấy hộp giấy màu đỏ cam từ trên bàn làm việc đưa tới trước mặt cô, "Hôm nay vất vả rồi, đây là quà khen thưởng cho bạn nhỏ."

Trên hộp được in ấn nhãn hiệu logo của một loại hàng xa xỉ.

Soobin sửng sốt.

"Tiền lương.... Dựa theo quy định dành cho người mới nhưng tính gấp hai lần." Hyunjung ngồi lên sô pha đơn bên cạnh, chân dài lười nhác mà bắt chéo nhau, ngón tay nhanh nhạy ở trên màn hình điện thoại di chuyển, sau đó vào Kakaotalk chuyển qua 20 triệu won.

"Chị, em có thể không cần món quà khen thưởng này không?"

"Vì sao?"

Soobin mím môi, tầm mắt từ trên hộp giấy dời đi, nhỏ giọng nói: "Quá quý giá, em không dùng được."

Lời này vừa nói ra, không khí liền ngưng đọng lại.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng.

"Dùng được."

"Em......"

Ánh mắt Hyunjung lạnh như băng mà nhìn cô, không chút để ý nói: "Em không phải còn có thể cầm đi bán lấy tiền sao?"

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro