Chương 20: "Đừng sợ, không có việc gì."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay Park Soobin cứng đờ, liên tiếp ấn vào. Giao diện màn hình chuyển tới Yonsei trường học, tin tức chậm rãi load trong hai giây, cô ngừng thở, tim như nhảy lên tận cổ họng.

Tin tức hiện ra, id của lầu chủ tên là "Tép riu", thời gian đăng tin là hơn 9 giờ tối hôm qua.

Lầu một: Dựa theo quy củ cấp độ lạnh trước, chờ tôi chậm rãi chia sẻ lên.

Lầu hai: [ ảnh chụp ] [ ảnh chụp ], cô ấy nghỉ hè ở lại trường, thường xuyên ra vào hộp đêm này, tùy tiện hỏi vài người ở Seoul chỉ từ ba tháng trở lên ai không biết trình độ tiêu phí của nơi này, hơn nữa còn là hộp đêm nha, người như thế nào mới đến hộp đêm a? Không cần tôi nói, chính mấy người tự nghĩ xem.

Lầu ba: [ ảnh chụp ], sau khi khai giảng cô ấy thường ngồi chiếc xe này, lấy điều kiện của cô ấy không có khả năng mỗi ngày đều gọi xe, cô ấy lại không phải là người địa phương cho nên càng không thể là người trong nhà đến đón, hơn nữa cứ tính là trong nhà đến đón đi thì cũng nên ngồi ở ghế phụ a.

Lầu bốn: [ ảnh chụp ] [ ảnh chụp ], trọng điểm tới rồi đây, buổi tối mấy ngày hôm trước chiếc xe này chạy tới khách sạn Golden bên cạnh đường nhỏ, bãi đỗ xe cách mặt đất tận mấy mét nga, phía trước chính là cửa chính khách sạn, chậc chậc chậc.

Lầu năm: [ ảnh chụp ] [ ảnh chụp ], lúc cô ấy ở thư viện dùng máy tính mới, cái mẫu mã này giá ngoài thị trường cũng hơn một vạn won. Lấy tiền học bổng được cấp mua nổi cái này sao?

Lầu sáu: Đúng rồi nha, từ khi khai giảng cho đến bây giờ cô ấy một ngày cũng chưa trở về ký túc xá, kết hợp với những ảnh chụp trước đó của tôi, đột nhiên liền cảm thấy khác thường.

Chỉ ít ỏi mấy tin lại thập phần chói mắt.

Soobin nhìn những ảnh chụp cùng mấy dòng chữ đó trong thoáng chốc tay chân lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một đóa pháo hoa nổ tung, chấn đến cả người tê dại.

Chung quanh tựa hồ an tĩnh lại, không có tiết tấu âm thanh, không có khe khẽ nói nhỏ.

Đầu óc cô liên tục trống rỗng vài phút, ý niệm duy nhất hiện lên đó chính là bản thân đã gặp phiền toái, tiếp theo đó mới hậu tri hậu giác muốn biết chủ của những thông tin này là ai? Tại sao lại có thể chụp được những bức ảnh này? Cô phải làm sao bây giờ?

Lướt xuống, rất nhiều người vào thảo luận và trả lời.

[ Lầu trên bán hạt dưa đậu phộng nước khoáng ]

[Oa là ban chúng ta, rất cao lãnh, ngày thường xuất quỹ nhập thần, không nghĩ tới còn có loại dưa này? ]

[ Đây không phải là người lần trước được bình chọn là hoa khôi sao ]

[ Lầu trên, bình chọn đó chỉ là lầu chủ lúc nhàm chám tự tiêu khiển, bình chọn vài cái, nào có cái gì hoa khôi, nhìn liền biết ]

[ Được bao dưỡng không phải nên là siêu xe đưa đón sao? Xe này cũng quá khó coi đi ]

Đại bộ phận là những người ăn dưa xem náo nhiệt, cũng có người ở đó suy đoán xem lầu chủ và Soobin có thù oán gì.

Soobin cúi đầu, ngón tay hoạt động càng lúc càng nhanh, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tầm mắt mơ hồ đến không còn thấy rõ những ký tự trên màn hình. Cuối cùng, cô thoát ra.

Gương mặt nóng lên, có chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

Cô tức thì bị kéo về thế giới hiện thực, tiếng nhạc và tiếng những người xung quanh đang trò chuyện với nhau đều đã trở lại, cô nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt, đầu ngày càng cúi thấp, ngón tay lung tung mà điểm trên màn hình điện thoại, click mở một cái phần mềm, làm bộ dạng giống như đang xem.

Không thể khóc, không được khóc.

Soobin nghẹn nước mắt trở về, đã hơi chút bình tĩnh, một lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn sàn chữ T, những người mẫu ở đây đã đi xong một vòng, bao gồm cả Hyunjung.

Trên sàn chữ T trống không.

Hai mắt cô dại ra, đọng lại giống như tượng điêu khắc.

Không biết qua bao lâu, Soomin gọi cô: "Park tiểu thư, đã kết thúc rồi."

Ánh mắt Soobin khôi phục lại thanh minh, lúng ta lúng túng trả lời "Được", cúi đầu, điều chỉnh chế độ quay phim trở về chụp ảnh. Giống như máy móc đứng dậy lại giống như máy móc mà đi theo Soomin.

Phía sau hậu trường là một mảnh ồn ào, Hyunjung đang ở phòng đơn nhỏ cùng người phụ trách của nhãn hàng trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Cô ấy đã đổi về quần áo của mình, lưng đối với cửa, một tay cắm trong túi quần, tóc dài đen dày được tùy ý xõa tung, thân hình cao gầy đứng thẳng, khiến cho những nam nữ mặc tây trang xung quanh càng có thêm vài phần thấp đi, khí tràng cường đại.

Bước chân Soobin ngừng lại, cứng ngắc ở cửa không dám đi vào.

Cô gặp phải rắc rối.

Lần trước ở cổng trường cô cùng chị họ lôi kéo một phen, đã bị nhắc nhở cùng cảnh cáo, sự tình lần này hiển nhiên càng nghiêm trọng hơn, nếu chị ấy biết được, nhất định sẽ ghét bỏ cô tạo phiền phức cho chị ấy. Sau đó trực tiếp ngừng lại hợp đồng.

Mỗi một kim chủ đều sẽ làm ra lựa chọn này.

Soobin nhíu mày, tâm tình giống như bị một bàn tay túm lấy trầm xuống, cô không cam lòng, nắm chặt nắm tay, sinh ra một cỗ lực cùng cái tay kia đối kháng.

Tuyệt đối không thể để chị ấy biết được chuyện này....

Chỉ bằng vào mấy tấm ảnh cũng không nói lên được cái gì, chỉ cần cô không để ý đến, thời gian sẽ hòa tan hết thảy dấu vết. Lại qua thêm hai năm nữa là tốt nghiệp sẽ không còn người nào nhớ rõ.

Cô đi về phía trước một bước.

Trợ lí Woo đang thu thập đồ đạc, Soomin tiến lên hỗ trợ, chỉ có cô giống như khối gỗ mà đứng bên cạnh, thất thần.

Lúc này Hyunjung và người phụ trách nhãn hàng xoay người, vừa nói vừa cười mà đi ra ngoài, ánh mắt cô ấy đảo qua Soobin, ngừng lại hai giây sau đó bất động thanh sắc mà dời đi.

Hai người chỉ gặp nhau thoáng qua.

"Cần phải đi rồi, Park tiểu thư." Eunyeon theo ở phía sau nhắc nhở.

Lông mi Soobin run rẩy, cúi đầu đi theo sau.

Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng ngừng lại ở phía trước cửa ra vào, đoàn người nói lời tạm biệt nhau, Hyunjung lên xe trước, Soobin cũng theo sau lên, Eunyeon và Soomin ngồi ở hàng sau cùng.

Xe chậm rãi lái ra khỏi cổng hội trường nghệ thuật.

Hyunjung kéo bức màn lên, vặn nắp chai uống một ngụm nước, sau đó cầm lấy điện thoại trả lời từng tin nhắn một. Cô ấy một bên đánh chữ một bên nói với người ở phía sau: "Eunyeon, em gọi điện thoại cho người đại diện của Julie, hỏi cô ấy về an bài buổi chiều ngày mai của Julie."

"Được." Eunyeon tìm trong danh bạ dãy số đề tên Mina liền bấm gọi qua.

Mina là người đại diện chủ chốt của công ty, làm trong nghề này đã gần hai mươi năm, cho dù tuổi tác ở trong vòng này là điều cấm kỵ nhưng nếu so với Hyunjung vẫn lớn hơn rất nhiều. Nàng là người Hyunjung tốn rất nhiều tâm tư đào tới công ty với giá cao, hiện tại đang là tổng giám bộ phận quản lí và quản lí người đại diện.

Các nàng nói chuyện với nhau luôn rất ngắn gọn, hai ba câu đã báo xong công tác.

"Chị Hyunjung, buổi chiều ngày mai có khách hàng tới công ty tuyển người mẫu, Julie cũng phải đi."

"Lùi lại." Hyunjung không mặn không nhạt mà nói, "Ngày mai sau khi show biểu diễn kết thúc, chúng ta sẽ cùng người bên phía nhãn hàng ăn cơm, tôi muốn mang Julie đi nhìn mặt một chút."

Hôm nay chỉ là diễn tập, ngày mai mới là chính thức, lần này Hyunjung đến bởi vì được mời trở thành người mẫu chủ show, không chỉ có đi show mà còn muốn cùng phía bên nhãn hàng nói chuyện hợp tác lâu dài.

Giống như cô ấy, họ là nhãn hàng nữ trang lâu năm trong nước, đi lên từ con đường tầm trung, chiếm hữu một số thị trường tương đối lớn, mỗi lần tổ chức show thời trang sẽ tuyển chọn người mẫu tương đối khắc khe. Đối với những người mẫu mới mà nói, có thể cùng họ hợp tác thì chính là một nét vẽ xinh đẹp trên con đường sự nghiệp sau này, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

Hiện giờ Julie vẫn còn được xem là người mẫu mới, vừa mới lộ diện, có năng khiếu cao, kế tiếp cần phải có tài nguyên xứng tầm, để tránh bởi vì tác dụng chậm không đủ mà lãng phí tài năng bẩm sinh của nàng.

Hyunjung chính là suy nghĩ như vậy.

"Được." Eunyeon không hỏi nhiều, chỉ làm theo.

Hyunjung suy nghĩ một lát một số việc cần làm, quay đầu lại nhìn thấy Soobin giống như khúc gỗ ngồi không nhúc nhích, lưng thẳng tắp, phảng phất giống như đang lạc vào cõi thần tiên phía chân trời, cô ấy mới ý thức được bản thân lại quên mất sự tồn tại của cô.

"Đói bụng không?" Cô ấy duỗi tay ôm lấy bả vai cô gái nhỏ, gương mặt dán lại gần.

Thân mình Soobin cứng đờ, môi giật giật, vừa định nói không đói liền nghe thấy bụng phát ra âm thanh lộc cộc, e thẹn nói: "Có một chút."

Khi nói chuyện không tự giác hướng vào trong lòng ngực Hyunjung tựa.

Kim Hyunjung cười, thuận thế ôm lấy người, chóp mũi cọ lên vành tai nhỏ tinh xảo, ôn nhu nói: "Tôi còn có việc, trước sẽ đưa em trở lại khách sạn, em tự mình ăn cơm, nhớ phải ngủ trưa một lát mới được đi học."

Ngữ khí như vậy Soobin nghe được tâm liền run lên. Mỗi một cái rung động, khó chịu liền theo đó nảy lên một phân.

Sao cô lại không cẩn thận như vậy, khiến cho chị ấy gặp phải phiền toái lớn.

"Làm sao vậy?" Hyunjung vuốt nhẹ cái mũi cô.

Hai má Soobin hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ, giống như không có việc gì mà gật đầu: "Được, chị yên tâm làm việc của mình đi."

Nói xong cảm giác lại không đúng.

Kim chủ sao lại không yên lòng tiểu sủng vật? Loại lời nói như thế này không phải người như cô có thể nói ra, ý tứ bên trong cũng không đến lượt cô phỏng đoán. Dường như bản thân đã dùng sai từ rồi, lại dường như bản thân quá mẫn cảm.

Tiểu tâm tư khiến cô bắt đầu quan sát sắc mặt Hyunjung.

Hyunjung chỉ cảm thấy cô cực kì ngoan, ở nơi má lúm đồng tiền nhợt nhạt đặt xuống một cái hôn, dường như cảm thấy không đủ lại mổ vào môi cô, giống như nếm được trái cây ngọt mềm.

"Ưm."

Soobin hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới hàng ghế phía sau còn có hai người ngồi, không khỏi đỏ mặt trốn tránh, "Chị, có người."

Eunyeon cùng Soomin ngồi ở hàng ghế phía sau mặt không đổi sắc.

Nhìn không thấy, nghe không được.

Bên người bà chủ luôn có tiểu tình nhân làm bạn nhưng trong lòng sẽ luôn suy tính đúng mực, ở bên ngoài nhiều nhất là hôn vài cái, thân mật một chút, sẽ không làm những chuyện khác người. Bất quá ngẫu nhiên cũng có mấy lần Eunyeon phải đến khách sạn đưa cho Hyunjung mấy món đồ chơi, ở trong phòng khách nghe được thanh âm trong phòng tắm.

Nàng đã quen rồi.

"Sao lại thất thần?"

"Không có....."

"Nói dối."

"......."

Trong lòng Soobin hoảng loạn, sợ sẽ bị nhìn ra cái gì đó, rũ mắt xuống, thanh âm rất nhỏ nói: "Bởi vì một vòng cuối cùng vẫn không chụp được ảnh của chị."

Cái này cũng không tính là nói dối, cô xác thực bởi vì xem bài đăng mà bỏ lỡ quay phim chị ấy, cái gì cũng không chụp lại, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng mà ----------

Cô tính toán sẽ chụp trộm nha!

Sao có thể nói ra được?

Thần kinh Soobin căng chặt.

"Không chụp được ảnh của tôi liền buồn bã như vậy sao?" Hyunjung ở bên tai cô thổi khí, cười hôn cô.

Soobin giương mắt, bị ánh mắt ôn nhu kia làm cho mê mẩn, ngơ ngẩn gật đầu, "Ừm."

"Vì sao?"

"Bởi vì....." Cô nhìn thấy sắc mặt Hyunjung chậm rãi trầm xuống, bỗng dưng tỉnh táo lại, có mấy lời vọt tới bên miệng liền nuốt trở về, "Bởi vì chị xinh đẹp a."

Cô cũng nói không rõ là vì cái gì.

Có lẽ thật sự là bởi vì đẹp đi. Người đẹp mà, ai lại không thích chứ?

Hyunjung chú ý tới biểu cảm trốn tránh của cô, khẽ nhíu mày, ánh mắt mang theo ý vị nghiền ngẫm, hồi lâu mới nhàn nhạt ừ một tiếng nói: "Trên mạng có rất nhiều."

Soobin không dám tùy tiện mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Một đường đi này lại lần nữa rơi vào im lặng.

Hơn mười phút sau thì tới khách sạn, Soobin đang muốn mở cửa xuống xe bỗng nhiên nhớ tới những tin tức và ảnh chụp kia.... Nhất định là có người theo dõi mới có thể chụp được.

Bên ngoài là cửa chính khách sạn, có lẽ hiện tại ở phụ cận xung quanh sẽ có người nằm vùng.

Sau một lúc rối rắm thật lâu cô quay đầu nhìn về phía Hyunjung, nói: "Chị, em nghĩ muốn từ bãi đỗ xe ngầm đi thang máy lên trên, có được không?"

"Đi bãi đỗ xe." Hyunjung trực tiếp nói với tài xế.

Xe lại lần nữa di chuyển, ở phía trước quay đầu, tiến vào bãi đỗ xe ngầm, dừng lại ở vị trí cũ.

Soobin vẫn có chút không an tâm, từ trong xe nhìn kỹ ra bên ngoài, sau đó mở cửa xe đi xuống, cẩn thận mà nhìn quanh bốn phía xung quanh, sau đó mới đối với Hyunjung phất phất tay, xoay người tiến vào thang máy.

Thân ảnh mảnh khảnh của cô gái nhỏ biến mất sau cửa thang máy.

Hyunjung giống như suy tư cái gì mà nhìn về phương hướng đó, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Trở lại phòng, Soobin nằm liệt trên sô pha, xương cốt giống như bị cái gì nện xuống, mềm thành bùn lầy.

Rõ ràng không có làm việc gì tiêu hao thể lực lại có một loại cảm giác mệt mỏi nói không nên lời, từ nơi sâu nhất trong đáy lòng trào ra mang theo lo âu, một chút lại một chút chảy khắp toàn thân cô.

Cô nửa giương môi thở ra.

Bụng lộc cộc kêu lên, cảm giác đói khát không có cách nào bỏ qua, cô nằm trong chốt lát, ngồi dậy, cầm lên máy tính bảng gọi cơm trưa.

Giao diện hiển thị thực đơn rực rỡ đầy màu sắc, các màu sắc mỹ thực cái gì cần có đều có, ăn hơn nửa tháng qua vẫn chưa ăn hết. Ngón tay Soobin hoạt động trên màn hình, một món lại một món đồ ăn, nhìn trên kia đề giá động một chút cũng là trên một trăm tệ, yết hầu bỗng dưng nghẹn lại.

Cô kỳ thật làm gì có tiền ăn những thứ này?

Là bởi vì được bao dưỡng, hết thảy tất cả chi phí tiêu sài đều tính cho kim chủ.

Trong nháy mắt khi nhìn đến bài đăng kia, cô một chút cũng không có cảm giác "bị bịa đặt" làm cho giận dữ, bởi vì đó chính là sự thật, cô chính là người được bao dưỡng, những loại cảm xúc giận dữ tầm thường này đều bởi vì chột dạ mà sinh ra.

Cô chỉ là sợ hãi.

Sợ sẽ bị vạch trần, sợ bị người nghị luận chỉ trỏ, sợ hãi đối diện với trái tim mình.

Cô chính là một người đang bán đứng bản thân, là một người tình nguyện "sa đọa", là một người không biết liêm sĩ. Đừng nói người khác khinh thường cô, chính bản thân cô cũng khinh thường chính mình, chưa bao giờ có thể yên tâm hưởng thụ hết tất cả những thứ này, mỗi thời mỗi khắc đều luôn dày vò cô.

Chỉ là phần lớn những thời điểm như vậy đều được ánh sáng từ chị ấy che giấu.

Soobin cắn chặt môi, hất hất đầu, ở trên thực đơn tùy tiện chọn một phần mì sợi, chờ đợi đưa tới mà qua loa ăn xong.

Cô không có thói quen ngủ trưa, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn tới trên giường nằm xuống, nhắm mắt lại. Nhưng đại khái là bởi vì trong lòng có việc, làm cách nào cũng không thể ngủ được, cứ như vậy mà nhắm mắt dưỡng thần nửa giờ.

Buổi chiều có hai khóa học, Soobin thu thập ba lô thật tốt gọi điện thoại cho tài xế không cần đến đưa đón cô, sau đó ra cửa ngồi trên tàu điện ngầm đi.

Cô ở thời điểm còn ba phút nữa chuông vào học vang lên tiến vào phòng học.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhất trí nhìn qua, có một loại quái dị nói không nên lời. Soobin phảng phất giống như không nhìn thấy, trấn định tự nhiên mà đi đến bên vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, giống như thường ngày lấy sách vở ra.

Những ánh mắt đó lục tục trở về.

Điện thoại trong túi rung lên, Soobin lấy ra đưa xuống phía dưới bàn nhìn xem, là Chaeyeon gửi tin nhắn cho cô:

[ Cậu có ổn không? ]

Cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, lơ đãng đụng phải vài ánh mắt nhìn trộm qua, người sau cuống quýt thu hồi. Cô thấy được Chaeyeon ngồi ở hàng thứ ba, đối phương cũng quay đầu nhìn xem cô, không biết thật sự quan tâm hay là đang bát quái.

Cô không thể chột dạ, không thể rụt rè.

Soobin không có việc gì mà chớp chớp mắt, cúi đầu trả lời: [ Lời đồn ngăn với trí giả ]

------- tin tưởng vào "lời đồn" đều là người ngu xuẩn.

Chaeyeon: [ Cậu có khả năng đã đắc tội với người nào đó. ]

[ Có lẽ vậy. ]

Lúc này, giáo sư đi vào, Soobin thu hồi điện thoại lại giương mắt, Chaeyeon hướng về cô cười một cái.

Cô cũng cười nhạt đáp lại.

Năm một năm hai mấy năm nay, trong ký túc xác phát sinh một ít việc, nháo đến thật sự xấu hổ, cuối cùng một bạn học dọn ra ngoài thì sự việc mới giải quyết xong. Còn lại ba người, Đinh Viện đứng ngoài cuộc không rõ ràng lắm tình huống cụ thể là gì, cũng chỉ có cô cùng Soeun duy trì hòa bình ở ngoài mặt.

Mấy năm nay trải qua khiến cho cô sẽ không bao giờ dễ dàng tin tưởng bất luận người nào nữa.

Cho dù Chaeyeon thật sự không biết gì, quan tâm cũng tốt, bát quái cũng tốt, cô cũng không muốn nhiều lời cái gì. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được chính mình.

Bài giảng ngày hôm nay Soobin nghe đến thất thần.

Tiết thứ hai đổi phòng học, Soobin ôm sách đi phía trước, Chaeyeon từ phía sau đuổi theo, "Soobin, cậu có muốn nói một chút với cố vấn không? Hoặc là báo nguy đi, bịa đặt ác ý là phạm pháp."

Nàng đè thấp thanh âm, nắm lấy cánh tay cô.

Soobin nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, có chút dừng lại mà nói: "Không có việc gì, không cần nhảy nhót lý giải như một tên hề."

"Nhưng cái tin kia đã có rất nhiều người xem, mỗi phút đều có người trả lời, hôm này còn có người bên ngoài trường vào xem náo nhiệt, nếu để tùy ý nó phát triển thì sẽ không biết trở thành cái dạng gì. Soobin, cậu ngàn vạn lần đừng xem thường sức mạnh dư luận, có một số người, sống có thể nói thành chết, chết có thể nói thành sống...."

"Hơn nữa tôi cảm nhận được lầu chủ có nhận thức cậu, khi nghỉ hè cậu đi đến địa phương nào thường xuyên đều biết, không chỉ biết mà còn nằm vùng chụp ảnh, quan trọng nhất chính là, nàng như thế nào biết cậu không trở lại ký túc xá?"

"Chúng ta dùng biện pháp loại trừ, có hai loại tình huống, thứ nhất, người kia hỏi bạn cùng phòng của cậu, cũng chính là tôi tính khí tốt, thứ hai, ở gần ký túc xác của chúng ta."

"Tôi có thể bảo đảm không ai hỏi tôi về chuyện của cậu, cũng không có khả năng hỏi Soeun, bởi vì lầu chủ nếu hỏi như vậy thì liền lập tức bại lộ, cho nên hiện tại chỉ có một loại khả năng, ở gần ký túc xá của chúng ta, có thể nhìn thấy chúng ta ra vào."

Chaeyeon cau mày, cẩn thận phân tích một phen.

Soobin lẳng lặng mà nghe, tựa như không có gì hứng thú, đáy lòng lại nhấc lên sóng gió động trời. Cô vẫn luôn đắm chìm trong tự trách cùng sợ hãi, lại xem nhẹ hai điểm quan trọng nhất.

Lầu chủ là ai? Cùng cô có quan hệ hay không?

Không có đầu mối.

"Có đạo lý, tôi trở về sẽ nghĩ kĩ lại, cảm ơn cậu." Bất tri bất giác đã đi đến phòng học, Soobin khách khí lại xa cách nói với nàng lời cảm ơn, biểu tình một chút cũng không biến đổi, rút tay ra muốn một mình đi đến bên cửa sổ ngồi.

Người khác nói cô cao lãnh quái gở đều không phải không có nguyên nhân.

Chaeyeon vội vàng giữ chặt lấy cô: "Ai, đừng ngồi bên cửa sổ, cùng tôi ngồi ở phía trung tâm đi."

Này là tiết văn học nước Pháp, Soobin cho rằng Chaeyeon là muốn tìm một chỗ ngồi tốt, tiện nghe giảng, liền uyển chuyển cự tuyệt: "Tôi tương đối thích ngồi bên cửa sổ."

"Ngốc quá------" Chaeyeon nhỏ giọng nói, "Càng là những thời điểm như thế này càng không thể đơn bạc, trên bài đăng có người trong lớp chúng ta, đang chờ nhìn xem cậu mà chê cười, chúng ta càng không để cho bọn họ xem."

Soobin nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, nhất thời nói không nên lời phản bác cự tuyệt, tùy ý nàng lôi kéo mình đến hàng thứ hai. Thẳng đến khi hai người ngồi xuống, cô mới lấy lại tinh thần.

Có một dòng nước ấm ở trong tim nhộn nhạo, loại cảm giác này giống như lần trước chị ấy cho cô.

Nhưng thực nhanh lại tiêu tán.

Cô cùng Chaeyeon giao tình cũng không sâu, chỉ là đối phương tính tình rộng rãi, bạn bè nhiều, còn có chút bộ dáng ngốc bạch ngọt đơn thuần bởi vì được lớn lên trong sự yêu thương của người nhà, không thiết lập phong vệ, có thể cùng cô nói rất nhiều thứ.

Hiện tại cô thân ở trung tâm lốc xoáy, không có cách nào phân biệt được xung quanh là địch hay bạn. Chaeyeon thân thiện như vậy giúp cô, có lẽ muốn từ trong miệng cô nghe ra lời khách sáo, thậm chí-----------

Vừa ăn cướp vừa la làng.

Soobin bị ý niệm này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng đem nó đuổi ra khỏi đầu, mới phát hiện nguyên lai bản thân lại đen tối như thế.....

Có cảm giác tội lỗi, tâm càng thêm phiền loạn, bài giảng cũng không nghe vào được bao nhiêu. Chuông tan học vang lên, Chaeyeon muốn kéo cô cùng nhau ăn cơm, cô nhớ đề thi hôm nay vẫn chưa hoàn thành liền cự tuyệt, một mình đi đến siêu thị mua một cái bánh mì, trộm mang đến thư viện.

Chị ấy không có gửi tin nhắn cho cô, đêm nay hẳn là sẽ không đến khách sạn. Cô liền ở lại thư viện cho đến 10 giờ khuya, đuổi theo chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trở về.

Mà khi cô đẩy cửa lớn ra--------

Nữ nhân nghiêng người dựa vào sô pha, chân dài bắt chéo, tư thái lười nhác, trên mặt đắp mặt nạ bùn màu xanh lục, nghe thấy tiếng, mở mắt ra, ánh mắt sâu kín mà nhìn cô.

"Đã đi nơi nào?"

Môi mỏng phun ra câu chữ lạnh băng, ánh mặt khi đối diện cô lộ ra bất mãn.

Soobin ngẩn ra, tức khắc tâm tư ngũ vị tạp trần, kinh ngạc, chột dạ, sợ hãi.... Còn có chút ủy khuất. Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói:

"Ở trong thư viện trường học, hôm nay đề có chút nhiều."

Hai người trầm mặc đối diện nhau.

Cô ở trong cặp mắt lãnh mị kia chợt nhìn thấy một tia hối hận lóe lên rồi biến mất.

"Đi tắm rửa." Hyunjung thu hồi ánh mắt, thuận tay lại chỉ về phòng ngủ chính, rồi sau đó đứng dậy tiến đến phòng tắm rửa mặt.

Soobin hiểu được đây là nói với cô sau khi tắm xong thì đi qua.

Trong phòng ngủ rất tối, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hai bóng dáng đang quấn lấy nhau, phản chiếu ở trên vách tường. Trong không khí tỏa khắp mùi hương thuần tịch, những tiếng nói nhỏ mơ hồ.

"Ngoan-----"

"Tôi thích em nhất."

Hyunjung không biết đối với cô gái nhỏ này nói như thế đã bao nhiêu lần, dễ như trở bàn tay đem bạn nhỏ dỗ dành đến dễ bảo. Lỗ tai Soobin đỏ lên, tâm tư nhỏ bé cũng trở nên bủn rủn, sớm đã đem bóng ma đêm hôm đó ném ra sau đầu.

Nhưng cô vẫn luôn nhớ đến ở trong văn phòng nhìn thấy một màn kia.

Hết sức mơ mơ màng màng, có hai thanh âm ở bên tai cô không ngừng quấn quanh lặp lại, một bên nói "Chị ấy thích cô", một bên lại nói "Cô chỉ là một món đồ chơi".

Suy nghĩ bỗng dưng bay đến nơi khác.

Nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô, Hyunjung có chút không vui, thanh âm vững vàng nói: "Hôm nay em làm sao thế?"

"Không có....." Cô gái nhỏ liên tục lắc đầu.

Cặp mắt đen thanh thấu bỗng dưng nổi lên tầng hơi nước.

Trong tức khắc Hyunjung liền mềm lòng, sắc mặt hòa hoãn lại, cúi đầu hôn hôn lỗi tai cô, phảng phất giống như chưa từng nói qua lời nặng nề nào với cô, ôn nhu mà dỗ dành: "Lại không chuyên tâm, tôi cũng muốn sinh khí rồi."

"Ưm."

Đêm càng sâu.

Sau khi qua đi, Hyunjung không hề để ý tới cô gái nhỏ, tiến vào trong phòng tắm. Cô ấy có thói quen sạch sẽ rất nhỏ, trước sau đều sẽ tắm hai lần.

Soobin vẫn nằm đó không nhúc nhích, suy nghĩ loạn như ma.

Trong đầu không ngừng lặp lại hiện lên bộ dạng thay đổi sắc mặt nhanh chóng của chị ấy, nhanh như vậy, nhanh như không thể nắm lấy. Bởi vì cô chỉ là một tiểu sủng vật không quan trọng, dễ dàng bị thay thế, cho nên, chị ấy sẽ không suy nghĩ đến cảm xúc của cô, sẽ không để ý đến trạng thái của cô, càng sẽ không quan tâm cô vì cái gì mà thất thần.

Đúng vậy.

Tốt nhất là không quan tâm. Có như vậy mới không thể nào biết được cô đã tạo nên phiền phức gì.

11 giờ rưỡi.

Cô mở khóa điện thoại, đầu ngón tay vô thức mà hoạt động, không nhịn được lại chọn vào xem bài đăng kia. Giống như những lời Chaeyeon nói, bài đăng này đã thật sự rất hot, trong vòng 24 giờ đã có hơn sáu trang.

Hai trang đầu tiên đều là những thành phần ăn dưa vây xem, đại bộ phận đều giữ thái độ hoài nghi, đến trang thứ ba, có người bắt đầu thảo luận diện mạo của cô, tính cách, thành tích, thậm chí là quần áo, xuất hiện thêm rất nhiều người tự xưng là yêu thầm cô, một mặt đem cô nâng lên tựa nữ thần, một mặt lại cảm thấy đáng tiếc.

Cuối cùng là trang thứ năm, có người gợi lên trò đùa đáng khinh.

[ Vừa nhìn thấy liền không thoải mái]

[ Cuối cùng không phải là người thành thật này đi tiếp khách sao, người thành thật ai lại bị đào cả mộ phần tổ tiên lên? ]

[ Nữ thần nhà nghèo, người giàu có gì buồn ] (?)

Từng câu chữ dơ bẩn đâm vào trong mắt Soobin đau đớn, cũng chui thật sâu vào trong lòng cô. Trong nháy mắt, máu trong cơ thể dũng mãnh hướng lên đỉnh đầu, đôi tay nhịn không được mà phát run.

Không thoải mái......

Đích xác chính là không thoải mái.

Không sai, không sai, một chút cũng không sai! Cô chính là người khiến người ta không thoải mái! Cô chính là người như vậy! Không có ai oan uổng cho cô.

Trong nháy mắt nước mắt mãnh liệt trào ra.

Điện thoại rơi trên thảm, cô nghe thấy "đông" một tiếng trầm vang, run rẩy mãnh liệt, giống như chết đuối đem từng ngụm từng ngụm không khí hít thở phì phò, cứng ngắc đứng dậy, đem bản thân cuộn tròn lại trong chăn.

Vì cái gì, cuộc sống của cô lại gian nan như vậy? Bạn cùng lứa trên được cha mẹ che chở dưới có người thân yêu thương mà hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp, cô lại chỉ là một người khiêng theo gánh nặng mà phủ phục đi về phía trước. Rõ ràng cô đã đem tư thái bản thân hạ thấp như vậy nhưng vẫn bị lương tâm bắt cóc, bị hiện thực tra tấn.

Cô đã làm sai cái gì mà vận mệnh lại liên tục trừng phạt cô mười mấy năm nay?

Lòng tự trọng yếu ớt trong lòng được cô che giấu đi thật kỹ, tại một khắc này lại rơi xuống vỡ tan tàn.

Soobin cắn chặt môi, đem mặt vùi vào gối đầu, thân thể cuộn tròn lại giống như một sườn núi nhỏ bị đào rỗng, lắc lắc một cái liền nghe thấy âm thanh băng rơi.

Hồi lâu sau tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Hyunjung khoác áo ngủ trở về phòng, nhìn thấy cô gái nhỏ nằm nghiêng ở nơi ánh sáng mỏng manh liên tục phát run, không khỏi nhíu mày, phóng nhẹ bước chân đi qua, mãi cho đến khi đến gần mép giường mới nghe thấy rất nhỏ âm thanh áp lực nức nở.

"Bạn nhỏ?" Cô ấy nhẹ giọng kêu, duỗi tay kéo chăn ra.

Một khuôn mặt nhỏ bị nước mắt che kín đâm vào trong mắt.

Cả hai người đều sửng sờ.

Soobin kinh hoảng thất thố, một bên giơ tay lung tung lau mặt một bên lấy chăn đem chính mình bọc lại, trở mình hướng về phía bên kia đưa lưng về phía cô ấy.

Hyunjung không nhúc nhích, trầm mặc mà ngồi.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Rất nhanh đã đến 12 giờ, nếu là thường ngày cô ấy sẽ quyết không để bản thân đến giờ này còn chưa ngủ, nhưng hôm nay lại khác, không có cảm giác buồn ngủ mạnh mẽ, trực giác nói cho cô ấy biết nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Bạn nhỏ không muốn bị người khác nhìn thấy bản thân rơi nước mắt.

Cô ấy cho cô thời gian.

Một lúc lâu sau, Soobin thật cẩn thận mà thò đầu ra, trở mình lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với ánh mắt của Hyunjung. Trên mặt nước mắt đã khô, cố nặn ra nụ cười nói: "Chị, nên đi ngủ để bảo dưỡng nhan sắc."

"Không có gì muốn nói với tôi sao?" Hyunjung chăm chú nhìn cô.

Soobin giả ngu: "A? Cái gì?"

Hyunjung đang muốn nói chuyện, bên chân lại giống như đụng phải thứ gì đó, cô ấy cúi đầu nhặt lên, là điện thoại của bạn nhỏ, mặt sau điện thoại hướng lên trên, màn hình vẫn sáng lên, là những tin tức quảng cáo không phát ra tiếng của những mặt hàng giá rẻ.

"Điện thoại như thế nào lại rơi trên mặt đất?" Cô ấy đang tính đưa qua cho Soobin, đầu ngón tay lại không cẩn thận chạm phải màn hình, tin tức quảng cáo lui ra, trở về giao diện của bài đăng.

Tiêu đề chợt lóe lên trước mắt.

Thần sắc Hyunjung hơi giật mình, tay vươn ra lại lui trở về, tầm mắt dừng ở trên màn hình điện thoại.

Soobin hít hà một hơi, đứng dậy nhào về phía Hyunjung, vỗ tay đi đoạt, "Cho em-----"

Hyunjung giơ điện thoại đứng lên, sau đó lui lại hai bước,

"Đừng xem....." Soobin vì gấp mà khóc nức nở, lúc xuống giường liền bị vướng ngã, "đông" một tiếng đầu gối quỳ ở trên thảm. Cô bất chấp đau đớn bò dậy muốn cướp lại điện thoại.

Một bàn tay Hyunjung chống đỡ cản cô, một tay kia đầu ngón tay ở trên màn hình di chuyển, đem tin tức quay về trang đầu tiên. Cô ấy xem cái gì cũng rất nhanh, mười mấy giây đã xem xong bài đăng của lầu chủ.

Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt không có biểu tình của cô ấy.

"Chị....." Soobin nghẹn ngào mà gọi cô, rũ cánh tay xuống, tuyệt vọng, "Thực xin lỗi, em.... em sẽ tự mình xử lý, sẽ nhanh chóng giải quyết."

Hyunjung quay mặt đi, chọn hạ mi: "Xử lý như thế nào?"

"Không để ý tới nó là được rồi."

"Vô dụng."

"......"

Soobin nhất thời nghẹn lời.

Từ buổi sáng đến bây giờ, cả một ngày, cô đều có chút chết lặng, so với việc người khác đối đãi cô như thế nào, thứ càng làm cho cô để ý chính là thái độ cùng lựa chọn của chị ấy.

Nghĩ đến đây cô không khỏi lại dâng lên khổ sở.

Lẫn nhau trầm mặc.

Hyunjung nhìn xuống cô, cảm xúc nơi đáy mắt đen tối không rõ, một lát sau, cô ấy khóa lại màn hình, một tay đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực, "Đừng sợ, không có việc gì."

Soobin khiếp sợ mà ngẩng đầu.

"Cái gì em cũng không cần làm, tiếp tục như thế nào cũng phải gọi tài xế đưa đón, nên như thế nào liền cứ như thế đó, những chuyện khác liền giao cho tôi." Hyunjung vân đạm phong khinh mà nói, một chút lại một chút nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Bóng đêm ngoài cửa sổ dung tiến vào đôi mắt cô ấy, cặp đồng tử hắc trầm phát ra hàn ý lạnh lẽo.

Soobin thanh âm cẩn thận hỏi: "Chị, chị không trách em sao?"

"Tại sao lại trách em?"

"Em.... em mang đến cho chị phiền phức."

Hyunjung khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, ngữ khí nửa oán trách nói: "Em như thế nào lại luôn đem trách nhiệm ôm về phía mình?"

"Bởi vì------" Soobin muốn nói lại thôi.

"Hửm?"

"Không có gì."

Cô lắc đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay ôm lấy Hyunjung, đầu dựa trên vai cô ấy, không biết như thế nào lại đặc biệt cảm thấy vô cùng an tâm.

Hyunjung cũng không truy vấn.

Hai người ôm lấy nhau, bên tai của nhau chỉ có tiếng hít thở của đối phương.

Thái độ của Hyunjung đã cấp cho Soobin một viên thuốc an thần.

Cô cứ giống như ngày thường mà đến trường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, chị tài xế vẫn giống như cũ đưa đón cô, phảng phất giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Cứ như thế mà bình tĩnh lại, cô minh bạch, càng là có động tác gì càng giống như có vẻ chột dạ, ngược lại lại cho người khác một cái cớ.

Chỉ là có đôi khi nhớ tới những lời nói dơ bẩn đó, bi thương trong lòng lại trào lên, vẫn có chút khổ sở.

Những cô đã không còn tức giận nữa.

Kỳ thật, thứ mà cô chân chính để ý chỉ có thái độ của chị ấy đi? Lúc chị ấy nói ra những lời đó với cô, thế giới u ám như lập tức sáng ngời, tảng đá to lớn đè ở trong lòng cứ thế biến mất, bước chân đi đường đều nhẹ nhàng hơn.

Cô lựa chọn làm chim hoàng yến của Hyunjung, mất đi tự tôn, lại có được một loại cảm xúc khác.

Một loại..........

Mông lung nói không rõ.

Bài đăng liên tục được lên men, ba bốn ngày đã có hơn 600 tin, một lần liền trở thành đề tài nổi nhất Yonsei trường học.

Hyunjung chú ý tới hướng đi của dư luận, cùng Eunyeon nói chuyện này.

Hai người ngồi trong phòng khách sạn vừa ăn tối vừa nói chuyện phiếm.

"Đứa nhỏ này thật ấu trĩ." Xem xong bài đăng, Eunyeon lắc đầu buông điện thoại xuống.

Hyunjung nhấp một ngụm rượu, không chút để ý nói: "Ngày kia là Tết Trung Thu, ngày mai hẳn là trường học sẽ nghỉ, sau đó em đi lên giúp em ấy đổi chăn, lại cùng nhau xuống lầu, lái xe trở về căn hộ kia phía sau khách sạn, nhớ rõ không được đi qua cửa hông cùng bãi đỗ xe trung gian ở đường nhỏ."

"Nguyên lai căn hộ kia được sử dụng ở chỗ này, không phát sinh chuyện này em còn tưởng rằng chị dùng nó để nuôi nấm." Eunyeon cười trêu chọc.

Hyunjung cũng cười, nói: "Phòng hoạn vẫn chưa xảy ra."

Đúng vậy.

Vẫn luôn rất cẩn thận.

Eunyeon nhìn Hyunjung, tươi cười nhiều thêm vào phần khổ sở.

Cô ấy là bà chủ, cô ấy cũng là bằng hữu, Kim nữ sĩ, luôn như vậy rất cẩn thân, dùng lý trí mà đối đãi hết thảy chung quanh, đơn giản vì như vậy mới có thể tận lực đem mọi thứ nắm ở trong lòng bàn tay, không đến mức mất đi khống chế.

Thế cho nên ở rất nhiều thời điểm giống như biểu hiện của một loại bệnh.

Nói dễ nghe là tâm tư kín đáo, tinh tế chu toàn, nói khó nghe chính là nghi thần nghi quỷ, tố chất thần kinh. Nàng không nghĩ cô ấy sẽ càng ngày càng đi xuống như thế.

"Như vậy từ giờ trở đi , em chính là 'dì nhỏ' của Park tiểu thư."

"Dì Woo."

"Chị ngàn vạn lần đừng kêu em như vậy,"

"Được, dì Woo." Hyunjung nghiêm trang mà gọi nàng.

Mặt Eunyeon trầm xuống, làm như thật nói: "Đừng nghĩ ăn bánh bao nhỏ." Nói xong, duỗi đũa làm bộ như muốn kẹp đi bánh bao nhỏ duy nhất trên bàn Hyunjung.

Đây là món ăn cô ấy yêu nhất.

Mười mấy năm qua, vì để bảo trì vóc dáng, Hyunjung rất ít chạm vào đồ ăn có hàm lượng đường cao, bánh bao nhỏ cũng bị cô ấy liệt vào trong phạm vi này. Có đôi khi ngăn không được dụ hoặc liền đem nó trở thành phần thưởng cho chính mình vì đã nổ lực làm việc.

Buổi tối nhiều nhất là ăn một cái.

Hyunjung bắt lấy hành động của nàng, "Em gái Woo."

Phốc.

Hai người đều cười rộ lên.

Cơm nước xong hàn huyên vài câu về công việc, Eunyeon đang muốn đi thì cửa chính "tích" một tiếng mở ra, Soobin từ bên ngoài tiến vào.

Khuôn mặt nhỏ thuần tịnh, tóc có chút loạn, trên cổ còn treo tai nghe, ăn mặc đơn giản một thân áo khoác dài tối màu cùng quần jean, kết hợp cùng một chiếc túi vải.

Cô ngoan ngoãn mà chào hỏi: "Chị, trợ lí Woo."

"Lại đây." Hyunjung hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

Soobin đem túi bạc để qua một bên, đi qua, ngại có người thứ ba ở đây cô lại không thể không có mặt mũi mà ngồi lên đùi chị ấy, cho nên hướng bên cạnh ngồi xuống, dựa gần vào Hyunjung.

Eunyeon đúng lúc đứng lên, "Chị Hyunjung, em đi trước."

"Ừm."

Soobin: "....."

Cửa lớn lại một lần nữa được đóng lại, trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Hyunjung chăm chú nhìn cô gái nhỏ một lát, cánh tay dài câu ra đem người cuốn vào trong lòng ngực mình, giống như một con rắn đi săn mồi chặt chẽ cuốn lấy. Cô thấp giọng hỏi: "Hôm nay ở trường học thế nào?"

Soobin ngẩn ra, thụ sủng nhược kinh nói: "Thực tốt nha."

Lời này nói ra cũng không có chút tự tin, mỗi một ngày cô ở trường học đều chỉ là hoàn thành nhiệm vụ học tập, chưa nói tới có tốt hay không nhưng cũng không tính là không tốt đi, chỉ là gần đây phát sinh loại chuyện như vậy, bị nghị luận, trong lòng cô ít nhiều cũng sẽ có chút áp lực.

"Ừm."

Hyunjung gật gật đầu, không nói chuyện, sóng mũi cao thanh tú, đường cong sắc bén, làn da dưới ánh đèn giống như men sứ trắng lạnh, một chút vằn cũng không nhìn thấy.

Cho dù không có trang điểm, cũng tự mang lấy một cổ đại khí phong tình, khiến người ta không rời mắt được.

Cô ma xui quỷ khiến như thế nào lại tiến gần đến.....

Môi còn chưa đụng đến gương mặt kia Hyunjung đột nhiên quay đầu, "Buổi chiều ngày mai là bắt đầu nghỉ trung thu nhỉ?"

"Đúng vậy."

Soobin nhanh chóng dừng lại, trong mắt hiển lộ ra thần sắc chật vật, bỗng nhiên giống như ý thức được cái gì đó, nghi hoặc mà nhìn cô ấy, "Chị, chị như thế nào biết được buổi chiều ngày mai bọn em được nghỉ?"

"Trên Yonsei có người nói."

"Chị nhìn thấy trên Yonsei trường học bọn em?'

"Ừm," Thần sắc Hyunjung ôn nhu mà nhìn cô, nâng tay lên, đem mấy lọn tóc rối kia chảy vuốt lại, "Hai ngày nay vẫn luôn chú ý."

Soobin cắn môi.

Vì cái gì?

Tim bỗng dưng đập dồn dập lên, cũng không biết tại sao lại như thế, thế nhưng lại có vài phần nói không nên lời đang nhảy nhót. Cong cong lên khóe môi, hai má lúm đồng tiền nhỏ không chịu khống chế mà lõm xuống.

"Tôi đã cùng Eunyeon thương lượng một chút, ngày mai....." Hyunjung đem kế hoạch toàn bộ thuật lại.

Buổi chiều ngày mai là thời điểm ký túc xá nhiều người nhất, Eunyeon sẽ lấy thân phận là dì nhỏ từ trong chiếc xe màu trắng kia tiến vào sân trường, đi đến ký túc xá của cô, giúp cô thay đổi chăn ga gối nệm, ở trước mặt bạn cùng phòng cùng bạn học chào hỏi.

Cô ấy đã an bài tốt màn "xã giao" đáp trả lại.

"Vừa lúc nghỉ Tết Trung Thu, thời gian này là thời gian mà người trong nhà đến làm những việc này, tương đối logic với lòng người, nếu không, nếu giống như bài đăng đăng tin tức như thế nào liền làm như vậy thì giống như có vẻ cố tình, sẽ phản tác dụng." Hyunjung kiên nhẫn hướng cô giải thích.

"Em không phải là người ở đây, cho nên so với những nhân vật như ba mẹ, tiểu dì tuổi trẻ chưa lập gia đình càng thích hợp."

Soobin lẳng lặng mà nghe, trầm mặc thật lâu.

"Bạn nhỏ?"

"Làm sao vậy?" Hyunjung nâng cằm cô lên, "Có ý tưởng khác cũng có thể nói với tôi."

Ánh mắt hai người giao nhau.

Ánh mắt Soobin phức tạp mà nhìn Hyunjung, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cô lắc đầu: "Không có. Em cảm thấy như vậy rất phiền toái trợ lí Woo....."

Nàng có thể không cần phải xen vào chuyện của cô.

Tiểu sủng vật đáng giá để chị ấy đại động tâm can sao? Chỉ sợ cũng không phải chỉ vì cô, nhưng cô lại không nhịn được mà mang theo vài phần chờ mong.

"Đây là tôi làm vì em." Hyunjung nhẹ giọng nói.

"Vì cái gì?"

"Tôi thích em."

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro