Chương 24: "Bạn nhỏ học hư."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A?

Bút máy không phải đã bị người khác đổi đi rồi sao?

Park Soobin tiếp nhận chiếc hộp, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Kim Hyunjung.

"Những phần thưởng như thế này luôn luôn sẽ có tồn kho, tôi đã đi hỏi khách sạn mua lại một cây." Hyunjung vươn tay vén lấy tóc mái hơi loạn trên trán cô.

Trái tim Soobin run lên, không tự chủ được lại rung động lần nữa.

Lại khiến cho chị ấy phải tốn kém.

Hyunjung tựa hồ biết cô đang suy nghĩ cái gì, giương môi cười, nói: "Quan trọng là em thích."

"Cảm ơn chị." Soobin cũng không ngượng ngùng, hào phóng thoải mái nhận lấy.

"Kỳ thật là bởi vì ngày thường em thích viết chữ trên vở, đến lúc mệt mỏi, tùy tiện lại làm một chút đồ vật chơi, hơn nữa.... Em là người xem trọng diện mạo bên ngoài, ha ha ha, cây bút máy này rất đẹp cho nên em mới nhìn trúng nó."

Hai má lúm đồng tiền ngọt ngào bởi vì cô vui vẻ mà hãm sâu xuống.

"Vậy------" Hyunjung chọn hạ mi, nghĩ muốn đùa cô một chút, hơi hơi cúi đầu tiến đến gần sát lỗ tai, "Là một trong những người yêu thích vẻ bề ngoài, vậy em cảm thấy tôi có đẹp không?"

Soobin nghiêm túc gật đầu: "Chị ở trong lòng em là đẹp nhất."

"Sao nghe lại có chút lấy lệ thế này?"

"Là sự thật!" Bạn nhỏ sốt sắng lên, "Chị thân hình cao ráo, dáng người lại đẹp, là một móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp, a đúng rồi, khí chất cũng siêu đỉnh, ai đứng bên cạnh chị đều trong nháy mặt bị hạ gục!"

Gấp đến độ cô đem bên ngoài cô ấy bọc một vòng dài kim tuyến.

Hyunjung cảm thấy buồn cười, giơ tay vuốt lấy cái mũi cô, "Đùa với em thôi."

"Có muốn ăn bánh trung thu không?"

Soobin lắc đầu: "Buổi tối không ăn đồ ngọt." Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình có chút mất hứng, cô lại bồi thêm một câu: "Em muốn giữ lại làm đồ ăn vặt ban ngày."

"Ừm," Hyunjung gật gật đầu, "Đi tắm rửa rồi ngủ đi."

Đã 10 giờ rưỡi rồi.

Soobin bắt lấy động tác của cô ấy, "Chị phải đi sao?"

Hyunjung rũ tầm mắt, ở bên trong cặp mắt kia thấy rõ cảm xúc lưu luyến cùng chờ đợi, bên trong đó còn nhìn thấy được gương mặt của chính mình. Cô trầm mặc một lát, cười nhạt nói: "Không đi."

Trên khuôn mặt cô gái nhỏ thoáng chốc hiện lên tươi cười vui vẻ.

Từng người đi tắm, tốc độ của Soobin nhanh hơn một chút, cô đem bản thân tắm đến sạch sẽ thơm phức liền chui vào trong phòng ngủ chính, ở trên giường lăn lộn.

Qua không bao lâu, Hyunjung cũng tiến vào.

Cô ấy mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu đỏ, đai lưng rời rạt, tóc dài đen dày xoăn nhẹ rũ trên vai, hơi có chút hỗn độn, cảm giác phong tình vạn chủng nói không nên lời.

Soobin nhìn đến thất thần, chờ cô ấy ngồi xuống liền xoay người một cái đi qua ôm lấy, "Chị...."

"Không ngủ được sao?" Hyunjung vỗ vỗ cánh tay cô.

Soobin không nói chuyện.

Cô có một ý tưởng lớn mật------

Điện thoại rung lên, là thông báo mail mới được gửi đến, Hyunjung cầm lên nhìn xem, cũng tùy ý bạn nhỏ ôm chính mình, một cái tay khác xốc đệm chăn lên, đem chân bỏ vào, dựa ngồi ở đầu giường.

Soobin tính toán muốn kéo ra đai lưng kia.

Chỉ cần lặng lẽ kéo ra.....

Tay bỗng nhiên bị bắt lấy.

"Làm gì vậy?" Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Hyunjung.

Soobin nhìn cô ấy, muốn nói lại thôi, cái miệng nhỏ hơi hơi dẩu lên, giống như ủy khuất lại giống như không cam lòng.

Hyunjung đem điện thoại để ở trên tủ đầu giường, "Không nói nữa, ngủ thôi."

"Em...... Em nhìn thấy bên trong video ngắn, ách, không chỉ có một người vĩnh viễn chủ động, cho nên....." Nói tới đây, Soobin cắn môi, trong mắt toát ra một tia ngượng ngùng.

"Không thể luôn là chị chủ động đi?"

Hyunjung sâu kín mà nhìn cô trong chốc lát, nghiêng về phía trước, chóp mũi cọ lấy mặt cô, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Bạn nhỏ học hư."

"Là chị đem em dạy hư." Soobin cho rằng đây là đồng ý, đắc ý lên.

Đai lưng nhỏ hẹp rút ra rất dễ dàng, tay của cô có chút run, đối với sự tình lần đầu tiên được trải nghiệm không hiểu vì sao lại có chút hưng phấn, nhìn thấy Hyunjung chỉ nhìn mình mà không có phản ứng gì, không khỏi càng thêm lớn mật.

Cô mở ra cổ áo.

Hyunjung bắt lấy động tác của cô, toàn bộ sắc mặt đều trầm xuống, tăng thêm lực đạo, cặp mắt tựa hồ sâu kia dường như lộ ra hàn ý.

Soobin nhịn không được run lên, trong miệng lẩm bẩm: "Chị....."

"Ngủ đi."

"Được."

Cô gật đầu như gà mổ thóc.

Hyunjung buông tay cô ra, Soobin lập tức rút trở về, ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, nhất thời cực kỳ ủy khuất, cô trở mình, cái ót đối diện với người sau lưng.

"Chị ngủ ngon." Thanh âm rầu rĩ.

Hyunjung nghiêng mặt, nhìn chăm chú vào đầu tóc đen nhánh của cô gái nhỏ, sau một lúc lâu mới tắt đèn nằm xuống. Cô ấy từ phía sau ôm lấy Soobin, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Hai ngày tiếp theo chính là thời gian khai mạc tuần lễ thời trang ở Paris, Hyunjung phải bay đến đó xem biễu diễn.

Nhiệt độ không khí tăng lên, sớm muộn gì trời cũng sẽ trở lạnh, nhưng nhiệt độ giữa trưa hôm nay so với tháng tám chỉ có hơn chứ không kém, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn như cũ phơi đến da đầu tê dại.

Soobin mặc lên người chiếc váy mà Hyunjung tặng đến trường.

Không biết là chất liệu gì, cắt may lại vô cùng vừa người, vô luận là cô thay đổi tư thế như thế nào đều sẽ không nhăn hay phồng lên, cảm giác tốt đến mức cô cũng không dám sờ nhiều, sợ sờ hỏng mất thì biết làm sao.

Kiểu dáng chiếc váy rất bình thường, không có bất luận một đường viền hoa điểm xuyến dư thừa nào, trên đường đi đến nhà ăn, đến phòng học luôn có những cô gái trẻ xa lạ đến hỏi thăm.

Lòng hư vinh nho nhỏ ở tuổi này được cực đại thỏa mãn.

Trải qua kỳ nghỉ ba ngày, nhiệt độ của bài đăng đã được giảm xuống rất nhiều, những lời khen ngợi Soobin hết đợt này đến đợt khác, cùng với những lời phê bình thảo phạt "Tép riu", cô không biết từ khi nào mình lại trở thành "nhân vật phong vân" của trường học.

Nhưng vẫn còn một việc mà cô vẫn chưa làm.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Soobin trở về ý túc xá, như cô đã đoán trước, chỉ có một mình Kang Soeun ở đó.

Cô buông ba lô xuống, hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra bút ghi âm đã chuẩn bị tốt ấn mở, rồi cất vào trở lại, xoay người đi đến bên cạnh Soeun.

"Tôi có lời muốn nói với cậu."

Soeun đang ôm điện thoại lướt Twitter, nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, mày nhíu lại: "Chuyện gì?"

Soobin lấy ra điện thoại di động, ấn vài cái trên màn hình, mở ra một cái video, giơ lên trước mặt cô ta, "Nhìn xem cái này."

Trên video xuất hiện màn hình của một chiếc điện thoại màu đen, giao diện là trang cá nhân của tài khoản Yonsei, tiếp theo lại xuất hiện một ngón trỏ hoạt động trên màn hình, từ trang chủ nhảy đến biểu tượng chim cánh cụt, tiến vào trang thông tin cá nhân.

Rất nhanh mười mấy giây đã xong hết video.

Soeun mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói ngày đó điện thoại như thế nào lại không tìm được, hóa ra là do cậu ở chỗ này trộm đi?"

"Cái này không quan trọng." Soobin mặt vô biểu tình.

"Cho nên cậu muốn làm gì?"

"Muốn sự thật được phơi bày một cách chính xác nhất, cậu, Kang Soeun, ác ý bịa đặt tôi được bao dưỡng, dẫn đường cho dư luận công kích tôi."

Hai người trầm mặt đối diện nhau.

Soeun có chút chột dạ, dời đi ánh mắt, cười nhạo nói: "Tôi bịa đặt? Nếu cậu chụp được những bức ảnh như vậy thì cậu sẽ nghĩ như thế nào? Nhiều nhất cũng chỉ là hiểu lầm, còn nữa, thực sự có phải là hiểu lầm hay không chính cậu tự biết."

Cô ta so với Soobin thấp hơn một chút, diện mạo mày rậm mắt to phi thường có linh khí, hốc mắt thâm, lông mi rất dài, khuôn mặt tròn tròn.

Năm nhất mới vừa vào học, ký túc xá có bốn người, Park Soobin, Kang Soeun, Jung Chaeyeon và một bạn cùng phòng khác tên là Choi Hana. Lúc ấy mọi người vẫn chưa quen thuộc nhau, ăn cơm hay đi học đều là đi cùng nhau.

Soobin độc lai độc vãng đã quen, lại thêm phải thường xuyên ra ngoài làm thêm, dần dà cũng chỉ có một người. Chaeyeon là người địa phương nên không thường ở lại ký túc xá, chỉ chừa lại một cái giường ngủ, cho nên đa phần thời gian thì quan hệ giữa Soeun cùng Hana là tốt nhất.

Mới đầu quan hệ ở ký túc xá còn tính là hòa hợp, Soeun cùng Hana phân ra gia nhập hội học sinh nhưng lại không cùng bộ môn, mỗi ngày vội vàng mở họp cùng làm chân chạy việc cho giáo sư, sau đó lại không biết như thế nào, hai người bắt đầu ở trong hội học sinh tranh đấu gay gắt, thế như nước với lửa.

Soobin đi sớm về muộn, vẫn luôn không phát hiện được bầu không khí không đúng của ký túc xá. Buổi chiều một ngày nọ sau khi tan học, Soeun chủ động lôi kéo cô cùng đi ăn cơm, ăn xong lại mang cô đến sân thể dục tản bộ nói chuyện phiếm, nói bản thân gia đình khó khăn, đi học không dễ dàng, ở trường bị bạn tốt cũ khi dễ.

Bạn tốt cũ tự nhiên chính là Hana.

Khi đó Soobin chỉ là một người đơn thuần, bộ dạng bên ngoài cao lãnh nhưng bên trong lại chứa một trái tim cô độc, cô tin Soeun, kiên định cho rằng Hana trong ngoài không đồng nhất, làm rất nhiều chuyện mà bản thân sau này hối hận vô cùng.

Soeun trộm dùng sữa rửa mặt của Hana, rải bánh quy ra khắp giường Hana, ở trong đồ uống của Hana nhổ nước bọt..... làm đủ mọi chuyện. Cô tuy rằng không tự mình làm nhưng lại không đi ngăn cản cũng xem như là "đồng lõa".

Sau đó ngẫu nhiên tham gia hoạt động cùng Hana, mới phát hiện đối phương không phải người giống như trong miệng Soeun nói, cô triệt để hỏng mất, tự trách rồi lại hoảng hốt, qua ngày hôm sau liền hướng Hana xin lỗi cũng thẳng thắn hết thảy mọi chuyện.

Ký túc xá cứ như vậy bùng nổ "đại chiến".

Lại sau đó, Hana dọn ra ngoài, Soeun hận cô phản chiến, mà cô ta, trong ngoài đều không phải người.

Giao tình bạn bè với nhau là giả, lợi dụng mượn sức là thật, cô đầy ngập chân thành nhưng lại bị lừa dối, đổi lấy là bị tính kế, ngu ngốc đến bị người lưu lại thương tổn, tự trách cho đến bây giờ.

Cũng từ đây cô bắt đầu ngăn cách với mọi người, không bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào nữa.

"Tôi không muốn cùng cậu tranh luận tính chất của chuyện này, tóm lại sự thật chính là, cậu bịa đặt tôi, mang đến tổn thương cho tôi." Soobin nói ra từng câu từng chữ.

Trên mặt Soeun tràn ngập không phục, chỉ vào mũi cô nói: "Cậu chụp lén điện thoại của tôi là xâm phạm quyền riêng tư! Tôi cũng có thể tố cáo cậu!"

"À."

"Cậu có phải cảm thấy bản thân mình rất hiểu pháp luật không?" Soobin cười lạnh một tiếng, bàn tay nặng nề chụp bay cái tay kia.

"Tôi đây cũng nói cho cậu biết, bịa đặt phỉ báng là phạm pháp. Tôi có thể trực tiếp báo nguy, cảnh sát sẽ dựa theo những gì liên quan mà tìm được cậu, tôi căn bản không cần đưa ra ảnh chụp điện thoại. Mặt khác, tôi còn muốn khởi tố cậu tội xâm phạm đến quyền danh dự của tôi, khiến cho cậu bị kiện, đến lúc đó sự tình ảnh hưởng sẽ không ngừng lại ở đây, cậu so với tôi sẽ càng nổi danh hơn."

"Nói không chừng cậu còn phải ngồi tù, thời điểm kết thúc hạn án, cuộc sống mỗi ngày nhất định sẽ không quá tốt đẹp."

Cô nói ra những lời này có chút chột dạ.

Bao dưỡng là sự thật, từ góc độ của pháp luật mà nói, Soeun không có phỉ báng cô. Cô chỉ lấy những điều này ra để khiến đối phương sợ hãi, mà thật sự không phải muốn đi đến một bước đó, rốt cuộc thì cũng rất khó có thể bảo đảm sau khi sự tình nháo ra sẽ không ảnh hưởng đến chị ấy.

Nhưng nếu Soeun thật sự không phối hợp, ở chỗ cô vẫn còn một con át chủ bài.

Trong phòng không lớn nhưng lại yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.

Không khí trong nháy mắt ngưng kết lại.

Sắc mặt Soeun khẽ biến, gắt gao nhìn chằm chằm cô, môi nhấp nhấp thành một hàng thẳng tắp. Hồi lâu sau mới oán hận ra tiếng: "Cậu muốn thế nào?"

Trong nháy mắt kia, Soobin nhẹ nhàng thở ra.

May mắn là có tác dụng.

"Quay một video nói rõ danh tính nguồn gốc của bài đăng, công khai hướng tôi xin lỗi, sau đó xóa bài đăng bịa đặt đó đi."

"Như vậy người khác mắng tôi thì làm sao?"

"Cậu xứng đáng."

"Cậu------" Soeun tiến lên một bước.

Soobin nhịn xuống ý niệm muốn lui về phía sau, đứng yên, eo lưng đỉnh đạt thẳng tắp, "Sau khi cậu đăng xong, liền nói chúng ta đã cùng nhau giải hòa, qua đoạn thời gian căng thẳng mới quay lại xóa bài, chuyện này sẽ coi như xong. Ân oán giữa hai chúng ta toàn bộ xóa bỏ, từ đây nước sông không phạm nước giếng."

"Hoặc là công khai xin lỗi, hoặc là gặp nhau ở tòa án, chọn đi."

Một khi công khai xin lỗi, Soeun nhất định sẽ bị mọi người trào phúng, đã có một tiền lệ, nếu về sau lại phát sinh sự tình giống như vậy cũng sẽ khó có ai nghĩ đến là cô.

Có lựa chọn thiện lương mới là thiện lương, không có lựa chọn thiện lương thì gọi là yếu đuối. (?)

Soeun ninh mi, do dự trong chốc lát, "Quay video như thế nào?"

"Cậu trước tiên tự mình viết bản thảo thật tốt."

"........"

Buổi chiều không có tiết học, Soobin liền đến công ty Hyunjung.

Lần trước cô đã cùng nhiếp ảnh gia thảo luận xong về thời gian quay chụp, một tuần hai lần, khoảng 3 tuần rưỡi là chụp xong. Hôm nay là lần đầu tiên quay chụp sau khi cô chính thức đáp ứng trở thành người mẫu dưới đài, không có trợ lí Woo xuống đón, một đường thông suốt đi lên.

Nơi chụp ảnh vô cùng náo nhiệt, mọi người ở đây đều vội vàng làm các công tác chuẩn bị.

Soobin tiến vào liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Kim Jiyeon ---- chị gái nhiếp ảnh gia xinh đẹp.

Cô nổ lực khắc chế cảm giác không khỏe trong người, lễ phép cùng mọi người chào hỏi, lập tức hướng Jiyeon đi đến. Còn không đợi cô đến gần đối phương đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô.

"Em gái nhỏ, đến rồi------" Jiyeon cười hướng cô vẫy vẫy tay.

Bước chân Soobin nhanh hơn đi qua, ngoan ngoãn mà chào hỏi: "Chị Jiyeon."

Hôm nay Jiyeon trang điểm nhẹ, khuôn mặt trái xoan thon gầy, môi hồng răng trắng, mái tóc đen giống như gỗ mun xinh đẹp được buông xõa ở sau lưng, hai tròng mắt thần thái sáng lạng.

Nhìn thấy người xinh đẹp tâm tình tự nhiên cũng tốt lên.

"Hôm nay quay chụp sẽ tương đối nhiều, thời gian có chút gấp, chúng ta vào trong thảo luận một chút, sau đó em lại đi trang điểm thay quần áo." Jiyeon chỉ vào một căn phòng nhỏ trong góc.

Hả?

Còn muốn trước tiên nói chuyện phiếm sao?

Tâm Soobin sinh ra nghi hoặc, nhưng vẫn là phối hợp gật đầu: "Được."

Cô đi theo phía sau Jiyeon vào phòng nhỏ.

Đây là nơi thay quần áo lần quay chụp lần trước, bày tổ hợp một chiếc sô pha cùng bàn tròn, máy lọc nước, Jiyeon chỉ vào ghế sô pha đơn ý bảo cô ngồi xuống đó, sau đó rót một ly nước đặt ở trước mặt cô.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí," Jiyeon cười mị mị nói, "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Soobin đúng sự thật trả lời: "Hai mươi tuổi."

"Năm ba?"

"Vâng."

"Quê của em ở đâu?"

"Daegu....."

"Học ở trường nào vậy? Chuyên ngành là gì?"

Soobin dừng một chút, tâm sinh cảnh giác: "Hỏi những cái này làm gì ạ?"

"Đừng sợ, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp của tôi thôi, chụp cho một người mẫu mới trước tiên tôi sẽ cùng nàng tâm sự, hiểu biết một chút những tình huống cơ bản, sẽ không làm cái gì khác." Jiyeon kiên nhẫn giải thích, ánh mắt nhìn cô mang chút ý vị tìm tòi nghiên cứu.

Lần trước không được xem là lần quay chụp chính thức, em gái nhỏ chỉ để lại cho nàng ấn tượng đầu tiên.

Giống như một đóa bạch liên thuần khiết, lớn lên có thể trở thành một đóa hoa hồng, vô cùng mạnh mẽ.

Ánh mắt của tên cặn bã Hyunjung vẫn luôn không tồi.

Mới hai mươi tuổi, tuổi tác vẫn còn rất trẻ, trải đời chưa sâu, không biết nhìn người, như vậy lại rơi vào trong tay cặn bã.... Trong mắt Jiyeon toát ra một tia tiếc hận.

Nếu không phải không có lập trường, cô thật muốn nhắc nhở em gái nhỏ----- Hyunjung là một tra nữ.

Mau chạy.

Soobin gật gật đầu, nhẹ nhàng ứng thanh: "Đại học ngoại ngữ Seoul, chuyên ngành tiếng Pháp."

Có lẽ bởi vì Jiyeon lớn lên xinh đẹp cho nên cô liền chậm rãi buông xuống đề phòng, cũng nhớ đến thời điểm ở văn phòng chị ấy, vị nhiếp ảnh gia này tựa hồ cùng chị ấy quan hệ không tồi, như vậy, hẳn là có thể an tâm.

Lúc đó cô không biết rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ ghen ghét với Jiyeon, ghen ghét đến nỗi sắp phát điên....

Hai người hàn huyên khoảng mười phút, Soobin liền đi thay quần áo, trang điểm.

Hôm nay quay chụp phải thay đổi bảy bộ trang phục.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Soobin đối diện với ống kính cũng không cảm thấy quá khẩn trương, chỉ là, rốt cuộc vẫn là người chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khả năng biểu hiện hơi kém cỏi.

Khi chụp đến bộ quần áo thứ sáu, cửa phòng chụp đột nhiên mở ra.

Một thân ảnh thon dài bước vào.

"Kim......" Trợ lí chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô ấy, đang muốn mở miệng chào, Hyunjung liền làm động tác im lặng.

Phía trước màn sân khấu được bày một cái ghế dựa, cô gái nhỏ hai chân bắt chéo ngồi trên đó, dường như áo tắm cùng váy vải dệt quá ít, mảng lớn làn da oánh bạch được ánh đèn chiếu lên tỏa sáng. Cô tựa hồ có chút không được tự nhiên, biểu tình rất câu nệ.

Càng giống như rất mệt mỏi, mặt mày đều hiện lên vẻ mỏi mệt.

"Không đúng không đúng, ánh mắt phải lười nhác một chút."

"Chân trái đặt nhẹ trên mặt đất liền tốt, không cần dùng lực...... Ai, sao lại thế này? Tôi đã nói là không cần dùng lực, chỉ dùng một chút lực cẳng chân thôi."

Nàng vòng quay máy ảnh đi lên.

Bắt lấy mắt cá chân cô gái nhỏ, bài thành tư thế mong muốn, phảng phất giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, trong mắt nàng có cuồng nhiệt yêu thích, cố gắng muốn đạt đến hoàn mỹ.

Soobin giống như một khúc gỗ bị đùa nghịch, liên tục quay chụp bốn giờ khiến cô mệt mỏi không chịu được, bả vai khó chịu, cổ cũng đau, mũi chân đặt trên mặt đất nhịn không đươc phát run, cô chịu đựng không hé răng, gian nan mà duy trì tư thế.

"Cứ như vậy đi, giữ nguyên, đừng nhúc nhích." Jiyeon vừa lòng mà lui lại phía sau, trở về bên cạnh máy ảnh.

Rốt cuộc cũng chụp được.

"Bộ tiếp theo."

"Kim Jiyeon-----"

Hyunjung từ trong tối đi ra, nhìn Jiyeon, không mặn không nhạt hỏi: "Chụp bao lâu rồi?"

Mọi người đều hoảng sợ.

Cô ấy đứng dưới ánh đèn, đôi tay ôm lấy cánh tay, thân mình đứng thẳng, áo khoác tây trang tùy ý khoác trên vai, bên trong mặc một chiếc váy màu bơ lục ôm eo, nhan sắc tố nhã, phối hợp cùng lãnh lệ bên trong tạo cảm giác ôn hòa.

Soobin kinh hỉ mà nhìn cô ấy, hai tròng mắt như sao trời.

Chị đã trở lại!

"Chút nữa bắt đầu chụp bộ mới, chắc cũng được bốn giờ rồi đi." Jiyeon sớm đã quen với việc cô ấy xuất quỷ nhập thần, nói xong cúi đầu đùa nghịch máy ảnh.

Ánh mắt Hyunjung đảo qua khuôn mặt cô gái nhỏ, nhàn nhạt mệnh lệnh nói: "Hôm nay dừng ở đây."

"Đừng, một bộ cuối cùng, rất nhanh."

Tiến độ quay chụp của toàn bộ hệ liệt không gấp, nhưng Jiyeon thích làm việc đến nơi đến chốn, một kỳ bắt đầu chụp sẽ nhất định phải chụp cho xong, mới có thể dừng lại làm việc khác, nếu không cả người nàng sẽ khó chịu.

"Em ấy không phải công cụ hình người." Hyunjung trầm giọng nói.

Jiyeon dừng lại động tác đùa nghịch, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu, nàng đang định nói bản thân cũng có nguyên tắc của mình, muốn nàng lưu lại nơi này phải ấn theo tiết tấu của nàng.

Nhưng nàng lại chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi như vậy của Hyunjung.

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Được thôi."

Hyunjung trầm mặc không lên tiếng mà xoay người, hướng về phía cô gái nhỏ vẫy vẫy tay.

Soobin gấp không chờ nổi cất bước tiến lên. "Chị, không chụp nữa sao?"

"Nên nghỉ ngơi." Hyunjung thu liễm thần sắc, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, ngón tay thon dài gợi lên một lọn tóc của cô, "Chẳng lẽ em làm bằng sắt sao?"

Cô gái nhỏ nhấp môi cười, trên mặt được phủ một lớp phấn, hai má lúm đồng tiền nhỏ bị nhuộm thành màu hồng.

"Đi thôi, trở về văn phòng."

"Ừm ừm."

Hyunjung ôm lấy bả vai Soobin, xoay người vừa đi được hai bước, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, để Soobin đi trước còn bản thân vòng trở lại.

"Kim Jiyeon."

"?"

"Ở chỗ này, tôi cho em tự do lớn nhất, nhưng cũng hy vọng em có thể tôn trọng tôi, cùng người của tôi."

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro