Chương 26: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, ánh đèn từ ngàn vạn ngôi nhà chiếu sáng ngoài cửa sổ.

Trên bàn đồ ăn phong phú, đêm nay Kim Hyunjung không ăn kiêng, ăn uống tùy ý.

Cô ấy cùng Son Seungwan ngồi đối diện nhau, Kang Seulgi nghĩ ngồi xuống bên cạnh Seungwan, mông còn chưa đặt xuống ghế đã bị đại tiểu thư bắn ra con mắt hình viên đạn lại đây, cô yên lặng vòng đến bên người Hyunjung ngồi xuống.

Hyunjung: "......"

"Hyunjung, ăn cơm xong chúng ta đi NOTTE đi? Đêm nay có hoạt động." Seungwan thu hồi ánh mắt, gắp cho Hyunjung một khối thịt sườn.

"Vừa lúc lâu rồi tôi còn chưa đến đó thị sát."

Nàng chính là bà chủ phía sau màn của NOTTE.

Hyunjung nhịn xuống đem thịt sườn bỏ vào trong nước tẩy tẩy quấy động, rất có hứng thú hỏi: "Hoạt động gì?" Nói xong cắn một ngụm.

Trong nháy mắt, khoang miệng bốn phía dâng lên hương vị, đầu lưỡi phảng phất giống như bị hút lấy, kia đại khái chính là mê luyến được khắc vào trong gen của con người đối với chất béo, mà cô ấy, đã rất lâu rồi không ăn đến loại đồ ăn có khẩu vị như vậy.

Tự mình ước thúc một khi lơi lỏng sẽ dễ dàng phóng túng.

"Em gái người mới ở phòng làm việc của tôi hôm nay tròn hai mươi tuổi, sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng, nàng cũng sẽ gọi mấy bạn học đến, đều là những cô gái trẻ hai mươi mới bắt đầu học biểu diễn, giá trị nhan sắc tuyệt đối không tồi." Seungwan hướng về phía Hyunjung chớp chớp mắt, ý vị ám chỉ rõ ràng.

Hyunjung nghe thấy hai mươi tuổi, trước mắt không tự giác lại hiện lên khuôn mặt Soobin, khóe môi cong lên, lắc đầu nói: "Không cần, tôi đã có bạn nhỏ."

"A?" Seungwan ngẩn ra, "Chuyện từ khi nào?"

"Tháng trước."

"Cho nên đã kết giao một tháng cậu cũng không nói cho tôi biết."

Tươi cười trên mặt hyuni phai nhạt đi vài phần, nói: "Không phải kết giao, là....nuôi, chim nhỏ." Tạm dừng một lát, lại bổ sung: "Là phát hiện ở chỗ của cậu."

"Chẳng lẽ là fans của tôi?" Seungwan bừng tỉnh đại ngộ, "Mang đến tôi nhìn xem."

"Không phải, em ấy không truy tinh*."

*Truy tinh: theo đuổi thần tượng

Nói đến điểm này của bạn nhỏ, Hyunjung cảm thấy vui mừng, cô ấy thích những cô gái trẻ không phải dạng người như vậy, không truy tinh, không sùng bái thần tượng.

Cô ấy cho rằng truy tinh chính là ấu trĩ nông cạn, nói đến tình yêu với giới giải trí hỗn loạn tâm tư người cũng hóa hư không, thường thường dễ trầm mê nhất là với "AB T nhạc*".

*Là một nhóm nhạc mà những thành viên có khuôn mặt trắng nõn hay mọi người hay gọi là mặt búng ra sữa, là nam nhưng có phong cách và trang điểm giống con gái nên gọi là T

"Tôi như thế nào lại không nghĩ là cậu đang bao dưỡng....." Seungwan lẩm bẩm tự nói.

"Đối với tình nhân, tôi không cần phải lo lắng trả giá cùng giữ gìn cảm tình, em ấy sẽ chủ động lấy lòng tôi, nghe theo tôi, thỏa mãn nhu cầu của tôi, còn không thể làm ra ảnh hưởng gì, ít nhất sẽ không khiến tôi khó chịu, cậu nói xem, như vậy không tốt sao?"

Nói xong, cô ấy cười lạnh một tiếng, dư quang liếc nhìn về hướng Seulgi.

Seulgi chỉ cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.

Nhưng tốc độ lại bất tri bất giác chậm lại.

Seungwan bất động thanh sắc mà tiếp tục nói: "Đêm nay liền có thể chọn một người, kim chủ tiền bối cùng tình nhân hậu bối ở trong cái vòng này cũng không tính là gì, tôi có thể cho nàng tài nguyên, nâng đỡ nàng, chỉ cần nàng....."

"Tôi đi vệ sinh," Seulgi đột nhiên đứng lên, xoay người rời đi.

Giọng nói rất nhỏ lại nghe được rõ ràng.

Hyunjung nhìn bóng dáng Seulgi rời đi, quay đầu nhìn về phía Seungwan, ánh mắt mang theo thâm ý, rốt cuộc nhịn không được nữa, hỏi: "Các cậu.....sao lại thế này?"

Seungwan dừng đũa, "Tôi cùng cậu ấy ngả bài."

"Sao đó thì sao?"

"Cậu ấy nói không thể có lỗi với ông nội của tôi."

"......"

Hyunjung nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì, Cô ấy rõ ràng biết được quan hệ sâu xa giữa hai người, là người đứng xem bên ngoài, cô ấy không có lập trường phát biểu bất luận suy nghĩ gì.

"Cậu ấy chính là đầu gỗ đáng chết!" Seungwan bỗng nhiên kích động, vỗ một cái thật mạnh trên bàn.

Hyunjung nắm lấy cái tay kia, nhẹ giọng trấn an: "Seulgi có lẽ không hiểu nên xử lí chuyện tình cảm như thế nào, cậu cho cậu ấy thêm chút thời gian, cơm ngon không sợ ăn không hết."

Một câu cuối cùng liền đem Seungwan chọc cười.

Cậu ấy là cơm trong chén của nàng.

Một lát sau, Seulgi đã trở lại, ngồi xuống an tĩnh ăn cơm, bộ dáng cùng với mới vừa rồi rời đi là hai dạng khác nhau.

Cơm nước xong, Seungwan cũng đánh mất ý niệm muốn đi thị sát NOTTE, cùng Hyunjung hàn huyên một chút chuyện của tống nghệ, nói đến những tiểu hoa đán mới nổi tranh đoạt tài nguyên bìa mặt tạp chí, xé nhau nóng như lửa. Hai người vừa nói vừa cười, Seulgi chỉ ngồi ở một bên, cúi mặt, không nói lời nào cũng không xem điện thoại, trong suốt giống như không khí.

Ngày mai mỗi người đều có việc, đến 9 giờ rưỡi, Seungwan không thể không rời đi.

Nàng cũng không đợi Seulgi liền vào trong thang máy.

Seulgi phản ứng cực nhanh, một giây trước lúc cửa sắp đóng lại đuổi theo đi vào.

Xuống đến bãi đổ xe, Seungwan đi rất nhanh, giống như muốn ném người phía sau lại, nhưng mà Seulgi người cao chân dài, một bước có thể bằng hai bước của nàng, dễ như trở bàn tay liền cùng nàng sóng vai đi.

"Đừng đi theo tôi!" Seungwan tức giận dừng lại.

Seulgi mặt vô biểu tình nói: "Đây là chức trách của tôi."

"Tôi có thể đuổi việc cậu."

Lời này vừa nói ra, đôi mắt bình tĩnh của Seulgi hiện lên một tia vết rách, trầm mặc một lát, thanh âm thấp đi vài phần: "Còn cần lão thủ trưởng đồng ý."

"Cậu....." Seungwan nhíu mày, "Muốn lấy ông nội ra áp chế tôi!"

"Không có." Seulgi lại khôi phục khuôn mặt vô biểu tình.

Seungwan yên lặng nhìn cô, gương mặt này, vĩnh viễn sẽ không vì chính mình cười một lần, vĩnh viễn sẽ không ở bên ngoài nhíu mày một lần, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thay đổi.

Nàng hoài nghi cô không có tim.

Đôi mắt dần dần phiếm hồng, nàng quay mặt đi, một đầu chui vào trong xe bảo mẫu.

Seulgi theo vào.

Bài đăng video xin lỗi của Kang Soeun sau khi đăng lên liền bị chỉ trích, dần dần cũng bình ổn lại, mọi người được xem rất nhiều chuyện náo nhiệt, ăn dưa ăn đến cảm thấy mỹ mãn, chỉ có cá biệt là những người trước kia quen biết Soeun bắt đầu thảo luận, nói nhân phẩm của cô ta không được, không đến mấy ngày cũng qua đi.

Bầu không khí ký túc xá so với trước đây càng có thêm một tia cứng đờ, Soobin cùng Soeun một câu cũng không nói, cũng may cô chỉ là giữa trưa trở lại ký túc xá để sách, lấy sách, ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian còn lại đều ở phòng học, thư viện, khách sạn ba điểm một đường.

Chaeyeon cũng không cùng Soeun nói chuyện.

"Tôi thật sự không nghĩ đến cậu ấy lại là loại người này, hiện tại nhớ đến mỗi ngày cậu ấy ở trước mặt tôi vô cùng nhiệt tình, không biết sau lưng có cùng người khác nói xấu tôi không, thật sự ghê tởm." Xem xong video xin lỗi ngày đó, Chaeyeon trong lén lúc tìm Soobin, tức giận mà mắng chửi.

Hai người ngồi ở trên khán đài của sân thể dục, gió của chiều tối có một tia lạnh lẽo.

Soobin do dự không biết có nên nói cho nàng biết mọi chuyện đã phát sinh ở năm nhất và năm hai hay không.

Trong lòng cũng đã có đáp án, nói ra, ý nghĩa chính là nói bản thân ngu ngốc, chính mình đen tối, đó sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén cắt lấy huyết nhục, sẽ đau, sẽ thối rửa.....

Cô giống như vẫn chưa hoàn toàn có thể tín nhiệm Chaeyeon.

"Soobin, kỳ thật tôi cảm thấy cậu một chút cũng không cao lãnh, cho dù có tính là cao lãnh thì cũng không phải theo nghĩa xấu, bọn họ chỉ là không quen nhìn cậu độc lai độc vãng. Tuy rằng tôi thích náo nhiệt, ở trong mắt bọn họ là 'người hòa hợp với tập thể', nhưng tôi lại không thích người khác dùng cái tiêu chuẩn này để cân nhắc tôi, mỗi chúng ta đều có tính cách thói quen cùng cách sống của chính mình, tại sao lại phải dùng một nhãn dán chung nhất dán lên?"

"Cậu không cần để ý đến những lời nói của người khác, có lẽ bọn họ không có ác ý, chỉ là nhiều chuyện một chút, dù sao cũng không quen biết nhau, bạn học cùng lớp sau này tốt nghiệp cũng không nhất định sẽ lui tới, huống chi là những người khác?"

"Bỏ qua những người không thích hợp cùng cậu ở chung, dư lại chính là những người có thể thấu hiểu cậu, cùng cậu giống nhau, như vậy ngược lại lại là một chuyện tốt a." Chaeyeon híp mắt mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Soobin.

Soobin khẽ ừ một tiếng, cũng cười đáp lại: "Cảm ơn."

Tuy rằng cô hâm mộ nàng có nơi ấm áp bảo hộ cản tránh gió dữ, luôn nhìn đến những mắt tốt đẹp của mọi vật, nhưng những năm nay cô có thể tự mình nuôi sống bản thân, cũng là một điều đáng giá để cô kiêu ngạo. Cứ việc mang theo phần kiêu ngạo này sẽ nhìn không thấy được vết thương sâu bên trong.

Trong một giây phút kia, Soobin thiếu chút nữa nhịn không được mà nói ra toàn bộ chuyện ở ký túc xá.

Sau khi nếm qua giáo huấn nói cho cô biết rằng, không thể bởi vì người khác đối với mình tốt liền mang toàn bộ những gì mình có đem cho, không quan tâm bất cứ thứ gì, đào tim đào phổi dâng lên.

Nhưng chung quy cô vẫn không nói, vẫn giữ ở trong lòng.

Trước ngày Quốc khánh, nhiệt độ Seoul rốt cuộc cũng hạ xuống, hơi thở mùa thu đến muộn một chút, nện bước vội vàng, một trận mưa nhường người đang đi trên đường nhấc lên ống quần mà chạy.

Soobin nhận được điện thoại của chị họ.

Chị họ nói đã tìm được việc rồi, là một công ty lớn, bộ phận tài vụ, cũng đã thuê được một phòng ở tốt.

"Công ty bọn tôi office building nằm ở CBD, các tòa nhà đều ở đó, rất quý phái, phòng thuê là một chung cư nhỏ gọi là Loft, cửa chính là trạm tàu điện ngầm, cách công ty chỉ có 20 hai mươi phút, thế nào, không có cô tôi vẫn có thể làm được." Won Yujeong ở trong điện thoại đắc ý nói.

Soobin nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Chúc mừng."

Cô là thật sự chúc mừng chị họ.

Ở cô ta xem ra, người có thể giải quyết mỗi một vấn đề sinh hoạt đều là người rất ghê gớm.

Bên trong điện thoại sửng sốt, đột nhiên không chút để ý hỏi: "Cô bây giờ thế nào a? Đã thi xong chưa?"

"Tháng 11 mới thi." Soobin một bên nói một bên hướng về phía khu dạy học đi đến, đi qua một dãy các tòa nhà, lơ đãng nhìn thấy trên màn hình lớn đang truyền phát hình ảnh tin tức.

Là video cuộc thi biểu diễn thời trang mà năm rồi trường học tổ chức.

A?

Đó không phải là cuộc thi người mẫu sao?

Vóc dáng cao, chân dài, đi trên sàn chữ T...... chỉ là thay đổi một cách gọi khác thôi.

"Thật đáng thương, vẫn còn phải ở trong trường học thi cử, chờ khi tôi phát tiền lương lại mời cô đi ăn cơm, trẻ nhỏ phải nghe lời, biết không?" Tật xấu thích giáo huấn người khác của Yujeong lại tái phát.

Đôi mắt Soobin nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình lớn, hàm hồ nói ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Cô nghĩ đến chị ấy.

Mấy ngày nay chị ấy dường như rất bận, vẫn luôn không đến khách sạn, khoảng cách trả lời tin nhắn cũng rất dài, nhanh nhất là mấy giờ sẽ trả lời một cái, chậm nhất là cách một ngày mới trả lời lại, ngữ khí giống như máy móc việc công xử theo phép công.

Thí dụ như tối hôm qua cô gửi tin nhắn đi, lại lẻ loi nằm một ngày trong khung chat, chị ấy đến bây giờ vẫn chưa trả lời cô. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô bức thiết lại khát vọng nhận được tin nhắn của chị ấy, khát vọng nhìn thấy chị ấy, mà một khi đến thời điểm tách ra lại không ngừng lưu luyến.

Trong lòng ngứa ngáy giống như bị vuốt mèo nhẹ nhàng cào qua, có một lần cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho trợ lý Woo, đối phương thật ra giọng nói nhu hòa không ít, nhưng cũng chỉ nói là gần đây bà chủ rất bận.

Một chút hành trình cũng không chịu tiết lộ.....

Soobin thu hồi ánh mắt, tâm tình có chút mất mát tiếp tục đi về phía trước, đến khi tới phòng học, giống như thường lệ cô một người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn, trong lòng tràn đây vui mừng mở khóa màn hình, nhìn vào liền thấy là Twitter thông báo những tin tức đặc biệt quan trọng ------ Kim Hyunjung.

"!"

Twitter mới là một bộ ảnh chụp.

Trên người Hyunjung mặc một váy dài màu champagne đứng ở bờ biển, mái tóc đen nhánh nhu hòa phất bay hỗn độn, thiết kế váy hở lưng lộ ra xương bướm gợi cảm, cô ấy đưa lưng về phía máy ảnh quay đầu mỉm cười, môi đỏ nùng diễm, ánh mắt hẹp dài lãnh mị bên trong toát ra vẻ phong tình vạn chủng.

Tổng cộng có chín bức ảnh, giơ tay nhấc chân mị hoặc lại câu nhân, bí ẩn như một vị thần.

Soobin xem đến không dời được mắt, đầu ngón tay hoạt động tải xuống một tấm lại một tấm.

Mấy ngày trước cô đã download Twitter, đăng ký tài khoản, người đầu tiên theo dõi chính là Hyunjung, hơn nữa còn thiết lập là tài khoản quan trọng ----- chỉ cần chị ấy có động thái gì mới cô có thể nhìn thấy sớm nhất.

Mới đầu bản thân đặt tên là "Bạn nhỏ của chị", sau đó lại cảm thấy không được, vạn nhất nếu bị chị ấy nhìn thấy thì liền bại lộ, cô liền đổi thành "Bạn nhỏ của ngươi".

Trên siêu thoại Twitter, còn có nhóm của fans, có thật nhiều thật nhiều tấm ảnh xinh đẹp của chị ấy, có cả video.

Còn có tin chị ấy đăng hàng ngày.

Soobin sau đó hối hận bản thân sao không đăng ký tài khoản sớm một chút, liên tục mấy ngày lướt xuống dưới "quan sát", cô cảm thấy mỗi một tấm ảnh đều đẹp, mỗi một tấm ảnh đều muốn lưu lại, vì thế album trong điện thoại đã có hơn bảy trăm tấm ảnh chụp Hyunjung.

Là một siêu mẫu, Hyunjung mặc gì cũng đẹp, có thiết kế quỷ dị, có mỹ miều hoa lệ, cô ấy đều có thể nhẹ nhàng khống chế tốt, đường cong lòi lõm, cách màn ảnh cũng có thể cảm nhận được khí tràng cường đại, thực lực biểu hiện mười phần... Những thời khắc rực rỡ như vậy, Soobin bình thường đều không nhìn thấy được.

-----"Bạn nhỏ của ngươi" thả cho "Hyunjung V" một cái like,

Chuông vào học vang lên, giáo sư đi vào.

Soobin lại nhìn thoáng qua lần cuối, lưu luyến mà rời khỏi Twitter, đang muốn khóa lại màn hình, tin nhắn Kakaotalk đột nhiệt nhảy ra.

Chị: [ Ở công ty. ]

Rốt cuộc cũng trả lời tin nhắn ngày hôm qua.

Cô cả kinh, nắm chặt thời gian đánh chữ gửi qua: [Bốn giờ hai mươi em tan học, có thể đi tìm chị không? ]

Chị: [ Có thể ]

Khóe miệng Soobin cong lên độ cong ngọt ngào, an tâm mà thu hồi điện thoại.

Trừ khách sạn ra thì công ty là nơi thứ hai ở bên ngoài tràn ngập hơi thở của Hyunjung. Soobin đã đến đây vài lần, bảo an ở trước cửa cũng nhận ra cô, sẽ không ngăn lại, cũng không cần phải đăng ký, bên trong đã thông báo xuống cô là em gái của Hyunjung.

Soobin đứng ở cửa văn phòng, gương mặt bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ, tim đập như trống nổi, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ vửa, chậm rãi đẩy ra.

Trong phòng rất yên lặng, có chút tối, cửa sổ chỉ mở một nửa.

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa rót vào.

Hyunjung ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhắm lại, chân dài bắt chéo, giống như một khối điêu khắc không nhúc nhích.

"Chị....." Soobin nhỏ giọng gọi cô.

Hyunjung?

Ngủ rồi sao?

Cô trở tay đóng cửa thật kỹ, bước chân nhẹ nhàng đi qua.

Hyunjung hơi ngưỡng đầu, hai tay ôm lấy cánh tay, cổ áo tây trang màu xám hơi mở rộng, cổ dài trắng nõn, lòng ngực bởi vì hô hấp mà phập phồng. Trên mặt trang điểm nhẹ, đỉnh mày được họa đến nhu hòa, môi cũng là màu sắc nhàn nhạt, rút đi dáng vẻ sắc bén cao cao tại thượng, lại có vẻ bình dị gần gũi.

Một chút cũng không giống như trên Twitter là yêu nghiệt phong tình vạn chủng.

Nhưng như vậy lại càng câu nhân.....

Soobin nhìn cô ấy, con ngươi đen nhánh hơi hơi tỏa sáng, nhịn không được cong lưng xuống, dán sát vào, nhắm mắt lại, thật cẩn thận mà hôn một chút lên khuôn mặt cô ấy.

Ưmmm.

Thật kích thích!

Cô nhanh chóng thối lui, mở mắt ra, khẩn trương mà vui vẻ nhìn chằm chằm Hyunjung, nhìn thấy người này không có dấu hiệu muốn tỉnh lại liền tiếp tục đi qua.

Trên eo đột nhiên bị giữ lấy, Soobin giật mình không kịp phòng ngừa liền bị ôm xoay vòng một cái, ngã vào trong một cái ôm ấm áp.

"Ưm-----"

Môi bị một cổ hơi thở cường thế cuốn lấy, một bàn tay chặt chẽ ấn xuống gáy, khiến cho cô không thể thoát ra. Cô đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Hyunjung.

Chim hoàng yến nhỏ bị một con rắn chứa kịch độc bắt được.

Bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Rất nhanh Hyunjung đã buông cô ra.

"Chị....." Cô rốt cuộc cũng được hít thở chút không khí, mở miệng gọi.

"Chị không có ngủ nha."

Hyunjung nhìn xuống cô gái nhỏ, sâu bên trong mắt hiện lên một tia ý cười sủng nịch, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ học được đánh lén."

"Mới không có." Khuôn mặt nhỏ của Hyunjung trướng đỏ bừng.

"Hửm?" Hyunjung chọn hạ mi, "Nếu tôi ngủ rồi, em tính sẽ làm cái gì?"

Tiếng nói trầm thấp mang theo dục vọng, càng ngày càng tiến lại gần lỗ tai, nói xong liền ngậm lấy vành tai nhỏ.

Soobin nhịn không được mà run lên, đánh bạo nói: "Thân mật với chị."

"Còn gì nữa?"

"Không còn."

"Chẳng lẽ em không nghĩ-----" Hyunjung nắm lấy tay cô đặt lên phía trước vạt áo tây trang.

Ánh mắt Soobin sáng lên: "Có thể sao?"

Không khí lâm vào trầm mặc.

"Không thể."

"......"

Vậy còn hỏi.

Soobin dẩu dẩu miệng.

Hyunjung lại nhẹ nhàng cười rộ lên, cô phát hiện đùa giỡn bạn nhỏ có thể mang đến cho bản thân vui vẻ rất lớn, vì thế cô ôm lấy vòng eo nhỏ tựa cành liễu của cô gái nhỏ, hỏi: "Nhớ tôi không?"

"Nhớ."

"Tôi cũng nhớ em."

"Gạt người...." Soobin hừ nhẹ một tiếng, "Gần đây chị cũng không trở lại, em gửi tin nhắn cho chị, chị thật lâu mới trả lời lại, còn chỉ trả lời có hai chữ, cái này mà cũng gọi là nhớ em sao?"

Cô gái nhỏ thấp mặt, hai tay ủy khuất mà nắm lấy nhau, giống như người yêu đang lên án.

Hyunjung lẳng lặng mà nhìn cô, ý cười trong mắt dần phai nhạt đi.

Trong lòng dâng lên một tia hồ nghi.

Bạn nhỏ?

Soobin lẩm bẩm một lát, ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt lãnh đạm của cô ấy, có chút sửng sốt, trong phút chốc cả người khẩn trương lên.

"Chị..... Em, em không phải có ý tứ trách cứ chị, em....."

"Hư-----" Hyunjung bỗng nhiên lại cười, làm động tác im lặng, "Tôi biết, bạn nhỏ ngoan nhất."

Soobin gật gật đầu, không dám nói nữa.

Một bàn tay chạm vào trán cô, sau đó lại dịch ra sau gáy, lòng bàn tay ôn nhu mà vuốt ve, Hyunjung cười tủm tỉm mà nhìn cô, "Hôm nay có chút mệt, nhưng ôm em liền không mệt nữa."

"Tôi rất thích em."

Nói xong chớp chớp mắt, đuôi mắt hơi chọn, dáng vẻ câu nhân.

Đó là một loại ánh mắt nhìn xem sủng vật, trìu mến mà đùa mèo đùa chó đùa chim nhỏ.

Thần kinh căng chặt của Soobin rốt cuộc được thả lỏng, má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt hãm xuống, cái gì cũng đều quên, hai tay ôm lấy cổ Hyunjung, giống như làm nũng nói: "Chị, chị đem số điện thoại cho em được không?"

"Vì cái gì?" Ánh mắt Hyunjung khẽ biến nhưng vẫn như cũ tươi cười.

"Em muốn gọi điện thoại cho chị."

"Có Kakaotalk là đủ rồi."

"Nhưng mà......" Soobin có chút mất mát, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh sáng bên trong con ngươi hàm chứa ủy khuất, "Chị bận rộn như vậy, luôn không nhận được tin nhắn Kakaotalk, cho dù có nhận được thì cũng không có thời gian trả lời đi? Em chỉ là cảm thấy điện thoại càng tiện hơn một chút, chị yên tâm, em sẽ không thường xuyên quấy rầy chị, cũng sẽ không đem số điện thoại cho người khác."

Hyunjung trầm mặc không nói.

"Có được không, chị?" Soobin da mặt dày làm nũng.

A.

Cô cũng là lần đầu tiên làm nũng với người khác.

"Bạn nhỏ, em biết tôi thích điểm nào ở em nhất không?" Hyunjung không đáp mà hỏi lại.

Cô gái nhỏ ngẩn người, đầy mặt mờ mịt hỏi: "Điểm nào?"

"Thích em nghe lời."

Trong mắt Hyunjung lộ ra dày đặc ý vị cảnh cáo, ngữ khí chợt lạnh xuống, ngón tay thon dài mơn trớn khuôn mặt cô, giống như vô số cái lưỡi của rắn độc.

Soobin cứng đờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro