Chương 12.1: Bức tường nước hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12.1: Bức tường nước hoa

Seola đi tới đồn cảnh sát của khu vực trước, tìm tới cảnh sát đăng ký báo án hôm nọ - cảnh sát sát Tiếu Hầm, sau khi nói rõ ý định của chị cho cảnh sát Tiếu, chị ta bèn gọi riêng cho lãnh đạo để xin chỉ thị, sau khi xin chỉ thị lãnh đạo thì được hồi đáp là, Seola có quyền thêm ý kiến của chị vào các văn kiện, có quyền tham dự tất cả các vụ án hình sự của bất kỳ địa phương nào, cũng có quyền đề xuất và quyền chỉ đạo.

Cảnh sát Tiếu gọi điện cho chồng Nayoung là Namhyun, yêu cầu anh ta lập tức về nhà để phối hợp điều tra, sau đó cùng Seola và Bona đến nhà Nayoung chờ.

Cảnh sát Tiếu ngậm điếu thuốc, cầm quyển sổ nhỏ, trong đó có ghi chép một số thông tin điều tra, cũng viết bước tiếp theo là thăm dò đối tượng, có bao gồm Namhyun. "Sáng sớm nay cha mẹ của Nayoung cũng đã đến chỗ chúng tôi báo án, lý do cũng giống của các vị. Chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, kiểm tra thông tin đăng ký chứng minh thư và thông tin mua vé của Nayoung, phát hiện ra trước khi cô ấy mất tích, không đặt trước vé máy bay, vé xe hay đặt phòng khách sạn. Trước khi mất tích cô ấy đã nhận mấy cuộc điện thoại, không bàn chuyện du lịch, có thể thấy khi đó cô ấy vẫn ở đây."

Namhyun về nhà, tỏ ra tức giận và căng thẳng với việc cảnh sát muốn vào khám nhà, ban đầu anh ta từ chối đủ đường, sau đó lại hỏi bọn họ có lệnh khám nhà không, còn nói muốn tố cáo họ tự xông vào nhà dân. Hành động này của chị ta khiến mọi người đều cảm thấy, chắc chắn anh ta đang che giấu điều gì đó.

Thậm chí Bona còn có ảo giác rằng Nayoung bị nhốt ngay bên trong nhà.
Cảnh sát Tiếu mặt lạnh, sau một hồi vừa giải thích vừa đe dọa, rốt cuộc cũnng khiến Namhyun phải mở cửa.

Bona vừa bước vào trong nhà, đã ngửi thấy mùi hương "Vườn hoa của công chúa," không biết Seola và cảnh sát Tiếu có ngửi thấy hay không, cô tìm kiếm khắp nơi trong không gian không mấy rộng lớn này, nhưng thất vọng nhận ra Nayoung không ở đây. Trái tim cô như rơi vào đáy vực, vì lúc cô bước vào trong, còn thực sự cho là có thể tìm thấy Nayoung.

Bona cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh, nhìn quanh phòng ngủ một lượt, chăn điều hòa còn chưa gấp, hai gối cũng để lung tung, trên tủ giường có đặt đồng hồ báo thức, sách vở chồng đống lộn xộn, dường như mấy ngày qua không có ai dọn dẹp. Cô mở tủ quần áo, quần áo Nayoung gấp rất gọn gàng, đồ lót và tất đều được cuộn gọn, đặt trong hộp đựng đồ. Nếu một người thật sự trốn đi, lúc sắp xếp đồ đạc sao có thể thong thả như thế. Nayoung không trốn nhà đi, cô ấy chắc chắn đã gặp chuyện phiền phức nào đó. Bona hít sâu mấy hơi, trong phòng ngủ không có mùi nước hoa. Trên bàn có một chiếc laptop, Bona cầm nó ra ngoài giao cho cảnh sát Tiếu, để anh ta nhờ bộ phận kỹ thuật kiểm tra, không chừng sẽ có thu hoạch mới.

Tay trái Seola xỏ trong túi quần, đứng trước một bức tường ngoài nhà bếp, tay phải đặt trên bức tường, quay đầu hỏi Namhyun đang bực bội khó chịu: "Các vị mới sửa nhà à? Sao bức tường này lại được sơn thêm lớp nữa vậy?" Nói rồi đứng sát vào tường ngửi một hơi, "Dùng loại sơn gì thế, hương thơm rất đặc biệt?"

Không thể không nói, dáng vẻ chị đứng sát vào tường như thể sắp hôn lên, khiến Bona nhớ lại một chuyện, cô cũng từng đứng dựa vào tường của giảng đường trường cũ, trách móc chị suốt ngày bôn ba khắp các nơi trong nước, đến sinh nhật cô cũng quên, chị không nói gì, một tay chống tường, bất chợt hôn cô, trong thoáng chốc, cô choáng váng, giận dỗi gì đó cũng quên luôn.

Có lẽ liếc mắt thấy cô đang đựng đờ ra nhìn mình, Seola hơi nhíu mày, nhìn cô. Mặt Bona nóng bừng, vội nhìn sang nơi khác.

"Không phải mới sơn lại." Namhyun nhấn mạnh nói.
Bona khẽ hắng giọng, cố giữ bình tĩnh, bước tới, mùi hương trên tường chính là "Vườn hoa của công chúa."

Cảnh sát Tiếu nhận điện thoại, gật gật đầu, bỗng nhiên quay người hỏi, "Ngày thứ hai sau khi vợ anh mất tích thì anh không đi làm, xin nghỉ mấy ngày, vậy là sao?"

"Vợ tôi mất tích, đương nhiên tôi phải đi tìm cô ấy." Namhyun trả lời.
"Tại sao không báo cảnh sát."

"Cô ấy ngoại tình, tôi không muốn người ngoài biết!" Namhyun căm hận nói, "Cô ấy chắc chắn đã bỏ trốn cùng thằng đàn ông đó! Sao các anh chị không tìm thằng đó đi?"
"Người đàn ông nào cơ?"
Namhyun nhìn cô đầy căm ghét, "Làm sao tôi biết được!"

"Mẹ anh đâu?" Seola đã đứng cạnh tủ TV không biết từ lúc nào, tay chị cầm một lọ thuốc, đang đổ thuốc ra trong bàn tay, "Bà ấy biết con dâu mất tích, vậy mà lại rời đi?"

Sắc mặt của Namhyun tái nhợt, nửa ngày không nói được câu gì.
Sự bất an trong lòng Bona càng nặng nề hơn, bây giờ cô rất muốn lên tiếng chất vấn Namhyun, rốt cuộc Nayoung đã đi đâu.

Nhưng sau khi hít một hơi, cô cố nhìn xuống. Cô bước tới cạnh Seola, lọ thuốc trong tay chị là thuốc chữa một loại bệnh nào đó của người cao tuổi, đơn thuốc có ghi mỗi ngày uống một viên, một lọ có ba mươi viên, đủ uống trong một tháng. Trên nắp lọ thuốc không có nhiều bụi, không giống như bị bỏ quên từ lâu, trong lọ còn mười mấy viên thuốc. Vì đây là thuốc kê theo đơn, nên bác sĩ còn viết ngày trên nhãn của lọ thuốc, là ngày 29 tháng 7, chứng tỏ thuốc này đã được uống liên tục trong mười mấy ngày, nhưng cách đây vài hôm thì ngừng uống.

"Mẹ tôi đương nhiên cũng đi tìm cô ấy."
"Đi đâu tìm?" Seola truy hỏi, ánh mắt mỉa mai sắc bén, tựa như sớm biết đối phương đang nói dối, còn cố ý diễn kịch hùa theo đối phương.

"Tôi, tôi.... làm sao biết được." Namhyun vừa nói xong, lại tự mình thấy không hợp lý, bèn nói thêm: "Ngày nào mẹ tôi cũng ra ngoài tìm, đến chỗ bạn Nayoung, rồi gần công ty..."

"Trời nóng như thế, một người lớn tuổi ngày ngày vất vả đi tìm con dâu, đến thuốc cũng không uống, ann không sợ sức khỏe của mẹ mình không chịu nổi sao?" Seola đếm số thuốc con lại, "Mẹ anh không uống thuốc đúng hạn ít nhất bốn ngày nay."

Bấy giờ đầu Namhyun đã túa đầy mồ hôi, "Mẹ tôi còn một lọ thuốc nữa."
"Thuốc gì mà huyền bí thế, lúc đi tìm người cũng phải cầm theo để uống?" Seola đùa.

"Hay là, mẹ anh cũng mất tích luôn rồi?" Bona nói tiếp.
"Không phải! Mẹ tôi không mất tích! Không tin tôi gọi điện cho bà ấy, các vị nghe máy!" Namhyun làm như định lấy điện thoại lên gọi thật.

"Không cần!" Seola phất tay, gọi Namhyun vào phòng ngủ, lúc đi qua người Bona thì liếc mắt ra hiệu cho cô. Bona hiểu ý, vào phòng bếp cầm con dao gọt hoa quả, đến bên bức tường mới được sơn lại, lấy một ít bột sơn từ các vị trí khác nhau, xếp gọn lại rồi đưa cho cảnh sát Tiếu.

Vuốt bức tường kia, Bona nghĩ, tại sao nước hoa lại được xịt lên tường, là để che giấu mùi nào đó, hay còn bí ẩn nào khác nữa? Cho dù như thế nào, hương nước hoa này dường như đang dẫn dắt điều gì đó, lại như đang vạch trần một kết cục mà cô không hề muốn đối mặt.

"Nhà Nayoung có mấy điểm khác thường." Bona vừa xuống lầu vừa nói, "Phòng ngủ không được dọn dẹp trong nhiều ngày nay, nhưng phòng bếp và phòng tắm lại cực kỳ sạch sẽ; bức tường mới sơn lại được xịt một lượng lớn nước hoa "Vườn của công chúa," nhưng chai nước hoa và số nước hoa còn lại thì không thấy đâu, loại nước hoa khác vẫn để ở chỗ Nayoung thường để mỹ phẩm; Namhyun nói mẹ anh ta ra ngoài tìm Nayoung, nhưng ngoài ban công chỉ phơi quần áo của anh ta, chứng tỏ hiện này chỉ có một mình anh ta ở đây, anh ta nói dối rất nhiều. Còn điểm bất thường nhất chính là..." Bona buồn bã nói, "Tất cả dao phay và thớt trong phòng bếp, đều là đồ mới."

Cảnh sát Tiếu sững sờ, dường như cũng đoán được có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

"Tại sao con người lại nói dối? Vì giành được lợi ích hoặc muốn che giấu gì đó. Mục đích của Namhyun là vế thứ hai. Anh ta biết Nayoung ở đâu, nhưng sẽ không nói cho người khác biết." Seola vỗ vai cảnh sát Tiếu, "Để bộ phận kỹ thuật xét nghiệm bột sơn trên tường trước đã."

Vụ án đã được đồn cảnh sát trực thuộc giao lại cho chi đội cảnh sát điều tra hình sự, trong thời gian đợi kết quả xét nghiệm, Bona và Seola đến khách sạn mà cha mẹ Nayoung đang ở. Hai vợ chồng đã bị tin con gái mất tích hành hạ đến mệt mỏi tiều tụy, mẹ của Nayoung gần như sắp phát điên. Trong lúc họ kể lể liên miên, Bona biết thêm rất nhiều chuyện.

Cuộc hôn nhân của Nayoung và Namhyun không nhận được sự chúc phúc của cha mẹ Nayoung, cha mẹ Nayoung hi vọng cô ấy có thể về quê nhà làm việc, không muốn cô ấy ở lại Thủ đô, càng không muốn cô ấy kết hôn với chàng trai Namhyun có gia cảnh không khá giả này. Namhyun là người thôn Vu Gia, huyện Mộc Chương, cha mẹ Nayoung cũng không biết nhiều từ mới của giới trẻ, nhưng dưới sự miêu tả của họ, Bona biết Namhyun là một "Phượng Hoàng Nam* điển hình.
*Từ lóng dùng để chỉ những người đàn ông sinh ra ở nông thôn, gia cảnh nghèo khó, sau khi học đại học xong thì ở lại thành phố lớn làm việc, tuy ra thành phố làm việc nhưng vẫn giữ nhiều thói quen và quan niệm tư tưởng của nông thôn, khi họ kết hôn với các cô gái thành phố, tư tưởng khác biệt của hai bên sẽ dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình.

Trong mắt của cha mẹ Nayoung, tuy thành tích của Namhyun rất ưu tú, công việc cũng khá tốt, nhưng không có khả năng cho con gái một cuộc sống sung túc ở Thủ đô, đến nhà cũng không mua nổi. Cha mẹ bao giờ cũng thực tế hơn con gái rất nhiều, họ khuyên bảo Nayoung nhiều lần, Nayoung thấy tự cô cũng tìm được việc ở Thủ đô, Namhyun lại không làm việc gì sai trái, tự nhiên chia tay thì thật chẳng ra sao, cho nên mới cố chấp đăng ký kết hôn với Namhyun.

Nói cho cùng, chẳng qua cô ấy quá yêu Namhyun, mà phần lớn phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông mà mình yêu, nếu người đó không làm chuyện gì quá đáng, thì đều không thể hạ quyết tâm nói lời chia tay.

Ván đã đóng thuyền, cha mẹ Nayoung chẳng còn cách nào khác, đành lấy hết số tiền dành dụm được ra mua nhà cho con gái, bọn họ nói với Bona, lúc ấy Namhyun còn yêu cầu ghi thêm tên của anh ta vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, nhưng bọn họ không đồng ý, sau đó Namhyun cũng không nhắc lại nên bọn họ cũng không cho việc ấy là to tát.

Cuộc sống sau khi kết hôn của con gái, bọn họ không rõ lắm, cũng không nghe nói vợ chồng cãi nhau bao giờ, hơn nữa thỉnh thoảng mẹ Namhyun cũng tới đó giúp việc nhà, nên cha mẹ Nayoung đều nghĩ con gái sống khá ổn định. Chỉ có một lần, con gái kể rằng mẹ chồng vay 5 triệu won về quê sửa nhà, nhưng mãi mà không thấy trả, cô ấy hỏi thì mẹ chồng cũng không có ý định trả lại, còn có vài lần, khi con gái gọi điện cho bọn họ, dường như hơi nghẹn ngào, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, cũng không nói bản thân gặp việc gì không vui.

Xem ra, Nayoung cũng không phải người hay bộc lộ tâm sự.

Kết quả xét nghiệm của bộ phận kỹ thuật được đưa ra, phản ứng của bột sơn cho thấy trong đó có máu, nhưng có phải máu người hay không, hoặc là máu của ai, thì còn phải xét nghiệm thêm bước nữa. Cảnh sát Tiếu cảm thấy vụ án này đã không còn là vụ mất tích đơn thuần, nhớ đến bức tường tỏa hương thơm nọ, không khỏi suy đoán: "Có khi lại giống trong phim, tên Namhyun kia giết vợ mình, sau đó giấu xác vào trong tường."

"Không thể." Seola nghiêm túc nói với anh ta trong điện thoại, "Độ dày của bức tường đó không đủ để giấu thi thể, trừ khi chị ta phân thây nạn nhân. Phân thây mất rất nhiều công sức, dũng khí và tố chất tâm lý cực mạnh, xử lý nội tạng và đầu, chặt xương đùi, đặc biệt là xương chậu, khung xương, những chỗ đó rất khó chặt, xương cốt đều cực kỳ cứng, với người không có kiến thức y học, năng lực giải phẩu ngoại khoa và những dụng cụ bình thường, thì lại càng khó hơn, Namhyun không có khả năng đó. Cho dù phân thây, cũng chỉ có thể giấu diếm một phần thi thể mà thôi. Dù đập tường hay phân thây, gây ra tiếng động lớn như vậy đều sẽ khiến hàng xóm sinh nghi."

Nói có sách mách có chứng, khiến anh ta không thể cãi lại. Cảnh sát Tiếu vừa nghe, vừa khóc thầm, anh ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà....

Cảnh sát hỏi thăm xung quanh khu nhà, thu thập được một số tin tức hữu dụng:

Lượng nước mà nhà Nayoung sử dụng sau khi Nayoung mất tích mấy ngày đột nhiên tăng vọt, vượt qua lượng nước mà một gia đình bình thường cần sử dụng, nhưng hai ngày nay lại bình thường như cũ;

Nhà bên có một học sinh trung học đang nghỉ hè, rất ham ngủ, nhưng mấy hôm trước đều bị âm thanh chặt chặt thứ gì đó đánh thức, khiến cậu ta cực kỳ bực bội;

Sau khi Nayoung mất tích, Namhyun đến cửa hàng vật liệu gần nhà mua sơn tường và một vài dụng cụ để sơn tường;

Sau khi Nayoung mất tích, mẹ Namhyun ngồi tàu hỏa rời Thủ đô, có người thấy bà ta đeo một cái túi vải dệt trên vai, còn gánh theo một đòn gánh, có một cụ ông vì ngửi thấy mùi thơm nồng nặc lạ lùng, nên thuận miệng hỏi bà ta gánh cái gì thế, bà ta nói là món gì đó do bà ta ướp muối (Cụ ông không nghe rõ);

Mấy ngày trước, Namhyun đã nhiều lần hỏi các luật sư hành chính những vấn đề về thừa kế di sản, và sang tên nhà ở.

Bona đọc những tư liệu mà cảnh sát thu thập được, lưng thấm đẫm mồ hôi, cảm giác khủng bố trào lên từ tận đáy lòng. Cô tạm thời giấu cha mẹ Nayoung những thông tin này, cô sợ rằng người cha người mẹ đã sắp phát điên ấy, sau khi nghe xong, sẽ thực sự phát điên.

Bởi vì tất cả thông tin đều chứng tỏ: Trong nhà Nayoung đã xảy ra một vụ thảm án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro