Chương 14.2: Người đẹp pháp y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Sokcho, mặt trời vừa khuất núi, ráng chiều đỏ nhạt vương lại cuối chân trời. Vì buổi chiều có một trận mưa to nên không khí rất mát mẻ. Sau tiết lập thu lại có mưa rơi, nên cả ngày mát mẻ, tiếng ve thưa thớt, mùa hạ cũng dần qua. Đây là lần đầu tiên Seola tới Sokcho, nên theo thói quen, chị ngồi xem bản đồ Sokcho rất lâu, còn Bona thì ngủ gật một mạch từ đầu đến cuối.

Trong khi làm việc, hai người đều rất ăn ý, tiếp tục giữ khoảng cách với nhau, đến trao đổi ánh mắt cũng ít hơn, mỗi người kéo vali hành lý của mình, gặp những cảnh sát được cử tới đón cũng chỉ hờ hững gật đầu chào. Cho tới khi, một giọng nói sang sảng, lại lẫn mấy phần hưng phấn do một người rất cao trong số những người tới đón thốt lên: "B... Chị Bona."

Bona đưa mắt nhìn lên, tìm kiếm khởi nguồn của giọng nói ấy, một chàng trai trắng trẻo mặc áo phong đang mỉm cười, lúm đồng tiền ở hai bên má khiến cô càng thêm tuấn tú khôi ngô, khuôn mặt nhìn rất quen, chắc chắn cô đã từng gặp ở đâu đó, cô nghĩ ngợi một thoáng, bỗng chốc ánh mắt hiện lên sự vui mừng: "... Jisung đó à?"

Park Jisung, con trai của giáo sư Park Jiyong – đồng nghiệp cũ của bố Bona, nhỏ hơn Bona một tuổi, ông Park Jiyong là người Sokcho, sau này về dạy tâm lý học ở Đại học Sokcho, cả nhà cũng chuyển về Sokcho. Lúc Bona học trung học cơ sở, từng tới dạy kèm cho Jisung môn toán, sau khi giáo sư Park chuyển đi, hai nhà cũng ít qua lại, nếu không cố ý nhắc lại, Bona còn không nhớ rõ về gia đình họ, cũng chưa từng nghe cha cô nói Jisung làm cảnh sát. Không ngờ cô nhóc Jisung thấp bé, da đen thời trung học, bây giờ lại trở nên đẹp trai như vậy.

Đội trưởng Tiền phụ trách tiếp đón hai người khẽ ho một tiếng, Jisung vội vàng đổi giọng, gọi "Cô Kim."

Vì đội trưởng Tiền ngồi trên một chiếc xe khác, Jisung ngồi cùng xe với Seola và Bona, cậu ta thoải mái hơn, sau một lúc hỏi thăm về tình hình gần đây của Bona, Jisung tiếp tục kể, rằng cha cậu ấy – ông Park Jiyong bây giờ không hướng dẫn cho sinh viên chưa tốt nghiệp nữa, mẹ cậu ấy đã về hưu, tối hôm nào cũng ra ngoài tập múa quảng trường, còn định dạy cậu ấy múa nữa. Một lát sau, dường như cậu ấy chợt nhớ ra, "Đúng rồi, em trai Taeyong nhà chị đang học trường đại học nào? Học năm thứ mấy rồi?"

Seola vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ từ đầu tới giờ, nghe vậy, ánh mắt chị tối đi.

Còn Bona thì lại trả lời một cách bình thản: "Taeyong đã phạm sai lầm... cho nên không học đại học."
Như vậy cũng không tính là nói dối.

Jisung hiểu "phạm sai lầm" thành "không thi đỗ đại học" như lẽ đương nhiên, vội vàng an ủi: "Không học đại học cũng không sao, thời buổi này, biết kiếm tiền là được! Nhìn Taeyong vậy thôi, nhưng rất thông minh nhanh nhẹn, sau này có khi còn giỏi giang hơn chúng ta ấy chứ."

Bona gượng cười, buồn bã nói: "Nếu Taeyong ngoan ngoãn bằng một nửa cậu, chúng tôi đã không phải lo lắng cho nó như thế."

Jisung không hiểu được nỗi khổ tâm trong câu nói ấy, chỉ cười: "Chị Bona, chị nói câu này nghe y như bà nội em ấy, chị chỉ hơn em có một tuổi thôi, em mà muốn theo đuổi chị, cũng không ai phản đối đâu."

"Tôi phản đối." Seola bất chợt thốt lên, khiến Bona giật nảy mình, cảnh giác nghiêng đầu, quăng cho chị một ánh mắt cảnh cáo, đừng có nói lung tung trong lúc đang làm việc, khiến tất cả mọi người đều bối rối thì không hay.  Còn Seola thì ung dung cởi cúc ở cổ áo sơmi, dưới ánh mắt chăm chú đầy khó hiểu của Jisung, chị nói, "Chờ vụ án này kết thúc, cậu theo đuổi cô ấy cũng chưa muộn."

Jisung bật cười hớn hở, trước giờ cậu luôn là người thân thiện dễ gần, chẳng bao giờ ngại ngùng khi gặp người lạ, "Giáo sư Kim vui tính quá, khiến tôi chẳng biết phải đối đáp thế nào nữa."

Seola nói tiếp với vẻ mặt càng thêm lạnh lùng và giọng điệu giải quyết việc công: "Báo lại cho Cục cảnh sát thành phố, tôi cần một phòng làm việc riêng, ngoài ra, mang cho tôi toàn bộ báo cáo khám nghiệm tử thi."

"Toàn bộ...?" Jisung chưa hiểu.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi, khám nghiệm vết thương của nạn nhân Thái Hiểu Địch và ba nạn nhân trong 'Vụ án ruy băng giết người hàng loạt' trước đây."

"Được, để tôi nói với Arin tiếng." Dứt lời, Jisung gọi điện thoại, oang oang nói: "Này người đẹp, giáo sư Kim mà cô ngày đêm mong nhớ đã đến rồi, cô cũng thông minh đấy, mau nộp đống tài liệu mà cô đã chuẩn bị xong từ trước cho chị ấy đi."

Sau khi cúp máy, Jisung ngoảnh lại nói với Seola: "Đó là một cô gái ở phòng pháp y của chúng tôi, rất xinh đẹp, thuộc nằm lòng tất cả các vụ án chị từng phá giải, đối xử với ai cũng lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhắc tới chị là hai mắt sáng rực lên. Ha ha, tôi nói quá nói quá đấy... Cô ấy tên là Arin, quả thực không ngờ người như cô ấy lại làm trong ngành pháp y..."

Trong những lời giới thiệu liên miên không nghỉ của Jisung, Bona liếc mắt nhìn Seola, chị vẫn rất bình thản, dù sao sự sùng bái, thậm chí ái mộ như vậy, những năm qua chị đã gặp không biết bao nhiêu lần, chẳng qua điều khó hiểu là, tại sao chị lại đón nhận tình cảm của một người như cô.

Không phải Bona tự ti, mà bởi vì khi học đại học, những nữ sinh được phong là hoa khôi của các trường đại học xung quanh, đều từng công khai thổ lộ tình cảm với Seola của Đại học Điều tra hình sự, tất cả mọi người đều biết.

Đội điều tra hình sự Cục cảnh sát thành phố tăng ca là chuyện như cơm bữa, khi xe đón Seola và Bona từ sân bay về đến tòa nhà chi đội thì đã là hơn tám giờ tối, rất nhiều cảnh sát của chi đội còn chưa ăn cơm, đèn đuốc ở văn phòng vẫn sáng choang. Vừa đặt chân xuống xe, từ xa đã thấy một bóng dáng yêu kiều đứng đợi ở cửa chi đội, đường cong mềm mại của cơ thể thấp thoáng dưới áo blouse trắng.

"Đó chính là Arin." Jisung nhỏ giọng nói.

Bona nhìn qua, lòng bỗng thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, cô vội hít sâu, cố giữ bình tĩnh bước về phía phòng tiếp khách của chi đội, Arin quả thực giống như lời miêu tả của Jisung, là một mỹ nhân hiếm thấy trong hàng ngũ cảnh sát, ánh mắt trong sáng mà linh hoạt, đuôi mắt hơi nhếch lên khiến người ta nhìn vào là khó quên. Trong khắp thế gian, những người được gọi mà mỹ nhân không phải là ít, nhưng cả đời có thể gặp được bao nhiêu, đành xem duyên phận thế nào.

Bọn họ vừa đi đến cửa, Arin đã bước tới, ánh mắt tuyệt đẹp sáng lên, lễ phép đưa tay về phía Seola, "Chào chị, giáo sư Kim! Tôi là một trong số nhân viên pháp y phụ trách vụ án này – Arin, rất vui vì chị đã tới chỗ chúng tôi để chỉ đạo công tác, hi vọng chúng ta.... hợp tác vui vẻ."

Giọng điệu rất khách sáo, lịch sự, chỉ là ánh mắt của cô ấy khi nhìn Seola biểu lộ quá rõ sự ái mộ tôn sùng.

Seola cũng đưa tay ra, "Hợp tác vui vẻ." Nói xong, tay chạm nhanh vào tay Arin, sau đó rút về.

"Cô Kim, chào cô." Arin chuyển sang nhìn Bona, nhưng lời chào hỏi giản lược đi rất nhiều, ánh mắt cũng lạnh nhạt hơn.

Bona gật đầu, chỉ khẽ nhếch khóe môi.

Arin dẫn Seola đi về phía thang máy, Bona thầm nghĩ, có lẽ cô không nên cố gắng chen chúc đi lên thì tốt hơn, nên cố ý đi chầm chậm lại đằng sau. Jisung lại rất quan tâm cô, chắc do hai người từng là bạn, cậu vẫn đi cạnh Bona, nói muốn dẫn cô đi thăm một vòng quanh chi đội trước, rồi lại hỏi cô có thấy mệt không, có muốn về khách sạn nghỉ ngơi không.

"Tôi về khách sạn trước đây." Bona quay người ra về, lại ngoảnh đầu nói với Jisung: "Nếu ngày mai không bận, tôi sẽ đến nhà cậu chơi, đến Sokcho mà không tới thăm hỏi giáo sư Park thì thật chẳng ra làm sao."

Jisung nhướng mày, "Đương nhiên là được rồi, mẹ em chắc sẽ vui lắm đây, kiểu gì cũng làm hẳn một bàn món ăn ngon chờ chị tới, có khi còn dạy chị múa quảng trường ấy chứ."

Còn Seola... Bona thở dài trong lòng, chị cứ tiếp tục hợp tác vui vẻ với người đẹp pháp y đi thôi.
***
Arin nhìn bóng lưng đang miệt mài nghiên cứu hồ sơ vụ án của Seola, chị đã ngồi đó đọc tài liệu một cách chăm chú, chẳng màng đến ai suốt hai tiếng đồng hồ. Arin đổ ly trà đã nguội đi, chầm chậm đi lấy trà hoa nhài đã chuẩn bị trước từ trong tủ lạnh, đổ thêm nước sôi, chờ tới khi hương thơm lan toả, nước trà trong chén trở nên xanh trong, mới bưng ly trà tới chỗ Seola, dè dặt nói: "Giáo sư Kim, chị uống nước đi."

Chén trà này rất đặc biệt, thân chén mượt mà uyển chuyển, màu xanh biếc hòa với màu trắng sữa ở miệng chén, lại như có mấy phần cổ điển của phong cách hoài cổ đang được ưa chuộng. Sokcho nổi danh là chốn Cố đô, sở hữu kỹ thuật chế tác gốm sứ thủ công số một số hai cả nước, không thịnh hành các trò giải trí như: thưởng trà, cà phê, trò chơi sa bàn, thoát khỏi phòng kín... giống với các thành phố khác, mà phổ biến việc tự làm đồ gốm, từ đường lớn đến ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có thể bắt gặp các cửa hàng cung cấp dịch vụ tự chế tác đồ gốm. Chén trà này là tác phẩm mà Arin tâm đắc nhất, tổng cộng làm hai chiếc, một chiếc cô dùng để uống trà hàng ngày, chiếc còn lại vẫn luôn cất kỹ, vậy mà hôm nay lại lấy ra cho Seola dùng.

Trong "Hồng Lâu Mộng," Lâm Đại Ngọc lấy chiếc chén ngọc xanh mà mình thường dùng ra để pha trà cho Bảo Ngọc, khiến người đời bàn luận không dứt, có nhiều người nói rằng, điều này rõ ràng thể hiện Đại Ngọc đang ở nơi cửa phật, nhưng lòng lại vương vấn chốn hồng trần.

"Cảm ơn." Seola trả lời qua quýt, đánh dấu thêm vài ký hiệu vào báo cáo khám nghiệm tử thi.

"Vụ án này có hiện trường sạch sẽ nhất trong tất cả các vụ án mà tôi từng tham gia điều tra." Arin xỏ hai tay trong túi áo blouse trắng, ngồi xuống ghế đối diện với Seola, "Đương nhiên, ba vụ án trước đó tôi không tham gia điều tra, nhưng đã từng xem ảnh hiện trường, cũng cực kỳ sạch sẽ."

"Không hẳn là như vậy." Seola sắp xếp các bức ảnh hiện trường theo thứ tự thời gian trên mặt bàn, "Vụ án Thái Hiểu Địch bị sát hại, quần áo được cởi khi nạn nhân vẫn còn sống, không được dọn dẹp lại, mà vứt bừa bãi rải rác trong phòng tắm, có cái treo ở cửa, có cái lại vắt trên giá của bồn rửa tay, cơ thể nạn nhân cũng không được lau rửa sạch sẽ, dưới nách và trong lỗ tai có sữa tắm sót lại, tóc cũng còn ẩm ướt. Trong khi đó, "Vụ án ruy băng giết người hàng loạt" được xác định do cùng một hung thủ gây nên, ba nữ nạn nhân đều được lau rửa rất cẩn thận sạch sẽ, quần áo cũng gấp gọn gàng, để ở một bên."

Khi Seola nói chuyện, Arin chăm chú nhìn chị, chờ chị nói xong, lập tức gật đầu, "Tuy bốn nạn nhân đều tử vong do ngạt thở, nhưng cách thức sát hại lại không giống nhau. Ba nữ nạn nhân bị bóp cổ bằng tay không, còn Thái Hiểu Địch bị dây thừng siết cổ."

"Mục đích chuyến đi lần này của tôi và Bona không phải để phá vụ án về Thái Hiểu Địch, mà muốn tìm hiểu chân tướng 'Vụ án ruy băng,' nếu hung thủ thay đổi thủ pháp sát hại, vậy vụ án về Thái Hiểu Địch là đầu mối quan trọng để lùng bắt hắn, nhưng tôi cho rằng, hung thủ của 'Vụ án ruy băng' sẽ không đột ngột thay đổi thủ pháp." Seola ngẩng đầu, vô cảm đón lấy ánh mắt của Arin, "Tôi nghiêng về suy đoán vụ án Thái Hiểu Địch có hung thủ là kẻ khác, không cần liên hệ xâu chuỗi với 'Vụ án ruy băng.' Chắc chắn hung thủ đã xem các bài báo trên mạng, định dùng thủ pháp giết người tương tự để tránh khỏi hiềm nghi, đáng tiếc hắn ta lại bỏ qua một điểm cực kỳ quan trọng --- Cảnh sát không bao giờ công bố tất cả các chi tiết nhỏ của vụ án lên internet, thế nên hắn ta chỉ có thể bắt chước giống một phần. Nếu xem trên ảnh, thì thấy quả thực hắn ta đã làm rất giống, nhưng sau khi đọc báo cáo khám nghiệm hiện trường 'Vụ án ruy băng,' tôi phát hiện ra, hung thủ vụ án Thái Hiểu Địch chỉ là một kẻ bắt chước đầy thất bại mà thôi."

"Lẽ nào hung thủ của 'Vụ án ruy băng' đã mai danh ẩn tích rồi sao..." Arin thở dài tiếc nuối.

"Muốn mai danh ẩn tích cũng không dễ dàng như vậy. Bởi vì..." Seola cười nhạt, sự lạnh lùng dâng lên trong mắt chị, "Tôi đang ở đây."

Arin gật đầu một cách vô thức, cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó bắn trúng, một trận ngạt thở ập đến ngay sau đó. Từ nhỏ đến giờ, khuôn mặt quá xinh đẹp và thành tích học tập xuất sắc khiến cô luôn đứng ở trên cao mà nhìn xuống hết thảy người đời, càng không lạ gì với việc đủ loại người bày tỏ tình cảm, ra sức lấy lòng cô.

Trước đó, cô từng được nghe kể về tài hoa xuất chúng và khả năng phá án thần tốc của chị, lại nghe nói rằng bề ngoài của chị cũng không tồi, nên trong lòng cũng có thiện cảm hơn bình thường. Nhưng hôm nay tận mặt gặp chị, chị đâu chỉ có "bề ngoài không tồi!" chị phù hợp với mọi tiêu chuẩn trong ảo tưởng của phái nữ đối với nửa kia của mình, đẹp phi giới tính, cao, dáng người cân đối, rất phong độ, khí chất thanh cao khiến chị càng nổi bật như vầng trăng sáng trên trời cao, chẳng phải chín tầng trời có thể bao trọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro