Chương 22.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì ngày hôm nay phải tới phòng thí nghiệm để xác nhận xem Ngô Tĩnh có biết mật mã kho bảo vệ hay không, Bona thức dậy từ rất sớm. Ánh mặt trời xuyên qua khe rèm cửa sổ, chiếu lên chăn, máy lọc khí còn đang hoạt động nên khi tỉnh lại cô cảm thấy tinh thần rất thoải mái.

Bên cạnh, Seola vẫn còn chưa tỉnh, làn da trắng, cơ thể gầy nhưng vẫn có cơ bụng, chuyện tối hôm qua đương nhiên khỏi nói, Bona chợt cảm thấy thứ mà Seola gọi là một phần chín trong "nguyên tắc núi băng" kỳ thực chỉ là dáng vẻ của cô khi ăn mặc chỉnh tề trước mặt người khác mà thôi. Giường rất rộng nhưng sau khi Bona mệt mỏi chị luôn nằm sát bên cạnh, ôm eo cô như thể khi ngủ cô cũng sẽ chạy trốn.

Bona nằm nhoài trên gối đếm số lông mi của Seola một hồi, đếm mãi cũng không xong, cô liền nhẹ nhàng đặt lên môi chị một nụ hôn chào buổi sáng.

Làm xong bữa sáng nữa là ổn.

Bona vừa định đứng dậy thì Seola chợt nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng ôm chặt cô như ôm mèo con, cô cố gắng giãy dụa, chị bèn cắn nhẹ lên tai cô. Sự thân thiết và ngọt ngào của chị chỉ biểu lộ với cô, người khác muốn thấy cũng thấy không được. Bona vùi đầu trong ngực chị, thấy chị lại ngủ thiếp đi mới luồn ra khỏi chăn như cá chạch rồi hừ một tiếng.

Cô xem thời khóa biểu thấy sáng nay Seola không có tiết dạy.
Bởi thế khi làm bữa sáng cũng thong thả hơn nhiều.

Nhất thời tâm huyết dâng trào, cô bèn chụp mấy bức ảnh về bữa sáng đăng lên facebook phủi bụi đã lâu, chưa được vài phút, một nick tên "Hồ tiêu tiểu thư" đã bình luận một đoạn phân tích đâu ra đó: "Khung cảnh của bức hình không giống nhà trọ cho thuê, bát đũa không phải phong cách chị yêu thích; sữa bò không phải nhãn hiệu chị thường uống; xa xa còn lờ mờ thấy được mắt kính quen thuộc kia. Chị gái, chị không ở nhà mình mà chạy tới chỗ chị dâu đúng không? Chị hư quá đi mất."

Bona cầm điện thoại di động, im lặng hồi lâu, có tật giật mình xóa bức ảnh trên facebook đi.

"--- Em ngày càng giống một người vợ đảm đang, chị không quỳ xuống cầu hôn em ngay lập tức thì thật có lỗi với bàn thức ăn ngon này." Giọng nói của Seola vang lên từ phía sau, Bona quay đầu lại, thấy chị đã thức giấc, chị ôm cô từ phía sau, nâng cằm vừa vặn đặt lên đỉnh đầu cô.

Cô đẩy chị đi rửa mặt, định giải quyết nhanh bữa sáng rồi ra khỏi nhà. Sau khi thay quần áo, Seola mặc âu phục chỉnh tề, khác hẳn với hình ảnh tùy tính biếng nhác lúc vừa thức giấc, trở lại với tác phong nghiêm túc cẩn thận, "Nếu không vội thì để chị đưa em đi."

"Sáng nay chị không có tiết dạy mà." Bona đứng ở cửa ra vào, tốt bụng nhắc nhở chị.

"Chị sẽ không để em phải chen tàu điện ngầm đâu." Seola không nói nhiều, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bật chương trình tin tức buổi sáng trên tivi, đặt điều khiển vào tay cô rồi mới ngồi xuống bàn ăn.

Tránh giờ cao điểm đi làm, Bona tới trường một cách thuận lợi. Giáo sư Junho căn cứ vào luận văn của Dương Tiệp dựng lại được hình dạng của quả bom, đó là một khối hình bầu dục giống một viên thuốc con nhộng cỡ lớn, dài chừng hai mươi lăm centimet, từ xa nhìn lại trông như một chiếc túi dáng dài đựng ba quả bóng tennis cùng lúc.

Thứ này dễ phát hiện như vậy, muốn lấy nó ra đặt vào bục đáy bục giảng cũng có chút khó khăn.
Soomin liên hệ với một người thợ phá khóa, sau đó Bona, Seola và cô bé cùng tới phòng thí nghiệm của Dương Tiệp.

Ngô Tĩnh, Trần Tư Dương và mấy giảng viên, học viên của Dương Tiệp đều tới, khi thấy Seola, rõ ràng sắc mặt của Ngô Tĩnh tối sầm lại, rất giống những kẻ phạm tội khi nhìn thấy ông Mori Kogoro trong truyện "Thám tử lừng danh Conan", luôn có một thoáng chột dạ và hoảng hốt như vậy. Thợ phá khóa phải sử dụng rất nhiều loại công cụ, mất nhiều thời gian và công sức mới phá được khóa của kho bảo vệ, trong tiếng còi báo động chói tai vang lên, cuối cùng cửa cũng được đẩy ra.

Seola đi vào nhìn lướt qua vài lượt, dường như đã sáng tỏ mọi chuyện. Bona dùng chổi lông mềm tán thứ bột phấn để phát hiện dấu vân tay còn lưu lại lên trên tay nắm cửa, khóa két sắt, tay cầm của tủ kính, phát hiện trên những thứ đó đã hoàn toàn sạch bong, không có dù chỉ một dấu vân tay --- đúng như cô dự đoán, đã có người đi vào lau chùi dọn dẹp, có lẽ là cất những công cụ ngày thường Dương Tiệp vẫn dùng vào trong một két sắt nào đó, còn cẩn thận lau sạch dấu vân tay.

"Kho bảo vệ này đã gặp được một chủ nhân tốt, mỗi lần trước khi ra đều tỉ mỉ lau chùi dọn dẹp một phen." Giọng nói của Bona đầy mỉa mai, liếc mắt nhìn Ngô Tĩnh. Ngô Tĩnh cắn môi, cúi thấp đầu.

Seola kiểm tra ghi chép sử dụng thiết bị laser trên máy tính, hỏi: "11 giờ 28 phút ngày 15 tháng 10, ai đã sử dụng thiết bị này?"

Mọi người quay ra nhìn nhau, Trần Tư Dương trả lời: "Thiết bị kia vốn rất ít khi được đem ra sử dụng, với lại bình thường phòng thí nghiệm chỉ mở cửa đến sáu giờ chiều, vào mười một giờ hẳn là không có ai ở đây mới đúng."

Bona bước ra khỏi kho bảo vệ, đứng trước thiết bị điều khiển và cắt chém laser nhìn như cái máy in, quét chút bột phấn lên trên nút nguồn, sau khi quét xong, một đầu dấu vân tay rõ ràng hiện ra. "Nếu mọi người đều chưa từng chạm vào thiết bị laser, vậy chủ nhân của dấu vân tay mới nhất này chính là người đã sử dụng nó ngày 15. Thế nên, phiền hai vị có chìa khóa phòng thí nghiệm là cô Ngô Tĩnh và tiến sĩ Trần để lại mẫu dấu vân tay, chúng tôi sẽ về làm phép đối chiếu."

Trần Tư Dương đồng ý rất nhanh gọn nhưng Ngô Tĩnh lại ngập ngừng, ánh mắt đã hoàn toàn chết lặng.

Seola cố ý hỏi: "Chúng tôi có tìm được một số bức ảnh đều là 'kiệt tác' của Dương Tiệp. Các vị có biết nơi ông ta thường cất đồ đạc, ví dụ như máy ảnh, đầu lọc thẻ... ở đâu không?"

Sắc mặt Ngô Tĩnh lập tức trắng bệch, môi cũng tái xanh.
Những người khác đều lắc đầu, chín người mười ý đoán rằng hoặc là ở trong két sắt hoặc là ở nhà ông ta.

Khi in dấu vân tay của mình lên thẻ, Trần Tư Dương khó hiểu hỏi: "Thiết bị laser này có liên quan tới vụ án này ư? Tôi nghe nói thầy Dương bị nổ tung ở hội trường cơ mà."

Seola giả bộ khiêm tốn thỉnh giáo Ngô Tĩnh: "Ngoại trừ chức năng cơ bản là cắt kim loại, thiết bị laser này còn có thể điêu khắc theo những kiểu mẫu tinh vi không?"

"Ừm... có thể." Ngô Tĩnh mất hồn mất vía đáp, nói dông dài một tràng nguyên lý mà chỉ có những người trong giới chuyên nghiệp mới hiểu nổi.

"Vậy tức là..." Seola lơ đãng ngắt lời miêu tả của Ngô Tĩnh, hỏi tiếp: "Việc khắc chữ lên bom với người trong giới chuyên nghiệp như các vị mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ đúng không?"

Ngô Tĩnh nhíu chặt rồi lại thả lỏng chân mày, miễn cưỡng nói: "Có thể... có thể."
Trần Tư Dương trợn mắt há mồm, hỏi vặn lại: "Chữ? Chữ gì vậy?"

Seola thấy cạm bẫy của mình đã thành công, bèn nhìn Ngô Tĩnh chằm chằm, cũng hỏi: "Đúng rồi, cô Ngô, chuyện trên bom bị khắc chữ, ngoại trừ mấy người tham gia phá án thì không một ai biết cả. Đến cùng là chữ gì cô còn chẳng hỏi tôi, vậy sao cô có thể chắc chắn là dùng laser khắc lên được?"

Bona nhìn Seola hùng hổ uy hiếp, thầm lắc đầu, Ngô Tĩnh còn chưa đủ đẳng cấp để nói dối trước mặt chị, quả nhiên không ngoài dự đoán, trong lòng cô ta có ma quỷ, rơi vào hoảng loạn, nói chưa được vài câu đã trúng kế của chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro