Chương 8.1: Phụ nữ độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8.1: Phụ nữ độc thân

Ngưng dòng suy nghĩ, Bona nhìn Dayoung, "Nhất định phải nhanh chóng bắt được tên hung thủ này, tâm lý của hắn đã trở nên biến thái, nhân cách phản xã hội sẽ khiến hắn lấy đó là niềm vui. Gần đây hắn ta nhất định gặp phải một chuyện gì đó, ví dụ như bị phụ nữ độc thân sỉ nhục, mỉa mai, đùa giỡn hoặc vứt bỏ, hắn ta lại không thể phản kháng, chỉ đành tìm cách thức quái dị này để giải tỏa."

Dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu cô, Seola tỏ ra vô cùng khiêm tốn, không nhắc tới bất kỳ nghi vấn nào. Chỉ cần là người hơi quen biết chị đều hiểu rõ, chị không hề khiêm tốn, với lời khen của người khác, đến câu cảm ơn chị còn lười nói, giống như tất thảy ánh hào quang ấy đều là điều đương nhiên.

Bấy giờ, đội trưởng Jihoon cúp điện thoại, than dài một tiếng, "Hai vị chuyên gia tới thật đúng dịp, nhưng cũng thật không may, lại thêm một nạn nhân nữa được phát hiên, bây giờ phải tới hiện trường thôi."

"Người đó sao rồi?!" Dayoung hoảng hốt.
"Đã qua đời." Đội trưởng Jihoon tiếc thương nói, tiếp đó lại có vẻ sốt ruột, nắm nắm tóc.

Lúc lên xe cảnh sát, Bona ngồi bên Dayoung như thường lệ. Nhưng chiếc xe này không phải xe công vụ, đội trưởng Jihoon chắc chắn sẽ không ngồi chen chúc đằng sau với các cô bé này, ông ta rất tự giác tặng "cơ hội tốt" ấy cho Seola, bề ngoài nói một cách dễ nghe là: "Lúc ra ngoài không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng việc quan trọng nhất lúc này là phải tới hiện trường. Mấy ông chú như tôi không hay được các cô bé chào đón, không dám ngồi phía sau, ba người cố chịu đựng một lát nhé."

Vừa nói xong thì cửa xe bên cạnh Bona mở ra, Seola không liếc mắt nhìn đã ngồi vào, quá nửa người ép sát bên Bona. Trước giờ chị luôn rất lịch sự, trên người không bao giờ có những mùi hương khiến người khác thấy khó chịu, mà luôn có hương thơm của tự nhiên trong lành, hương bạch đàn lẫn trong mùi xà bông rất dễ chịu, không biết hương thơm ấy đến từ quần áo hay đến từ làn da.

Mùi hương này luôn lưu giữ trong ký ức của Bona rất nhiều năm, lúc này cô đang mất tự nhiên, cắn cắn môi, ngồi sát vào Dayoung, cứ như thế, chỗ ngồi của chị càng rộng rãi hơn, tay chân thả lỏng, ngồi vô cùng thoải mái. Bona ngồi giữa, xe hơi rung lắc đều bị mất thăng bằng, nhưng biết làm sao vì đây là xe cảnh sát, tiếng còi vàng lên, chạy rất nhanh, rẻ ngoặt càng vội hơn, mấy lần Bona bị va vào người chị, trong thoáng chốc chưa lấy lại thăng bằng ấy, cô chỉ thấy nơi đụng vào chị như có dòng điện chạy qua, cực kỳ nhạy cảm.

Seola vẫn bình thản ung dung, từ đầu đên giờ luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lát nữa lên xe, cô nhớ đổi chỗ cho chị đấy." Lúc Bona xuống xe, nghiêm túc hạ lệnh cho Dayoung. Dayoung bật cười rồi che miệng lại, không dám để đội trưởng Jihoon đang vội vã bước tới hiện trường nghe thấy, "Hôm nay ngại thật đấy, em cũng không ngờ sẽ gặp chị dâu ở đây mà!"

"Ai là chị dâu!" Bona cũng vì chuyện này mà tức giận, đôi mắt trợn tròn tức tối nói.
Dayoung ôm hai lỗ tai, khuôn mặt đau khổ.

Nơi đây là Gwangyeoksi, tất cả những thứ liên quan đến việc Taeyong bị ngồi tù đều như những mũi kim nhỏ găm vào trái tim, trói buộc cô trong đau đớn. Một khi tới Gwangyeoksi, Seola liến biến thành một bức tường không thể vượt qua, cho dù quá khứ đã trôi qua, nhưng Taeyong vẫn xiết chặt trái tim Bona, khiến cô không thể chạm tay vào khoảng cách vô hình kia.

"Chị dâu cũ, được chưa?" Dayoung dùng vai đẩu đẩy cô, "Hóa ra lúc ở Daegu chị vẫn làm việc với chị ấy, em xem tình hình này, tám phần mười là chị ấy vẫn còn thương nhớ chị, còn bịa ra cái cớ để theo chị đến tận Gwangyeoksi. Chị nghĩ đi, ở đâu mà chẳng có hung án? Chẳng qua chị ấy lợi dụng chức vụ, đến đây thăm chị, không thì đi đâu nghiên cứu cái tư liệu luận văn kia mà chẳng được, đúng không?"

"Nếu cô còn nói năng lung tung nữa, vậy chị sẽ đi nói với mẹ cô là cô muốn đi xem mắt." Bona cố ý nhìn sang nơi khác, khóe mắt hiện lên chút lạnh lùng, loại chuyện nhỏ dọa nạt bắt bí người khác này, với cô mà nói thì dễ như chơi. Cô nàng em họ của cô sợ nhất gì nào, không phải là việc này sao.

Nghe nói khi đi thực tập Dayoung từng thích một chàng trai nào đó, nhưng nơi ấy lại là đất khách xa xôi, nên hai con người còn chưa xác định quan hệ yêu đương chỉ đành buông xuôi hết thảy.

Quả nhiên, vừa nghe cô nói vậy, Dayoung im miệng ngay lập tức, cúi đầu đi thẳng vào hiện trường vụ án.

Đều là vào nhà cưỡng dâm rồi giết người, người chết là một phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, đã ly dị, trán bị hung khí đầu tù đập mạnh, chết không nhắm mắt, tất cả quần áo trên người đều bị lột đi, phía dưới là một chiếc quần lót bị tuột tới cẳng chân. Trên đất có vết máu kéo dài, nhưng từng bị lau chùi. Lúc đội trưởng Jihoon dẫn Bona và Seola bước vào, bên pháp y hiện trường đã lấy từ trong miệng nạn nhân một tờ giấy bị vò thành cục, mở ra xem, thấy trên đó lại viết một chữ "Tiện" viết sai với bộ "nữ." Trên giường lại bày rải rác đồ vật tạp nham, tình cảnh cũng giống với trong nhà nạn nhân trước là bà Hyorin.

Linh cảm của Bona một lần nữa lại trở thành sự thật.

Seola đeo găng tay, đứng yên xem tờ giấy kia, rồi lại liên tục đi tới đi lui trong phòng ngủ, phòng khách tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó. Bona nhìn bóng dáng bận rộn tìm kiếm của chị, không khỏi nhớ tới vụ án 14 tháng 3, chị chỉ dựa vào suy luận logic mà có thể đưa ra phán đoán như thần, nhận định chính xác hung thủ là phụ nữ. Đợi một lát có khi chị sẽ lại phát hiện ra điều gì mới cũng nên.

Gọi lại tâm hồn đang lạc vào cõi thần tiên của mình, Bona cũng dùng cách của bản thân cô để khám nghiệm và kiểm tra hiện trường. Ban đầu người của Cục cảnh sát Gwangyeoksi chỉ cảm thấy Seola hơi quen mắt, nhưng sau khi nghe đội trưởng Jihoon giới thiệu về chị, liền liên tục tới chào hỏi rất thân thiện. Dayoung đứng cảnh cửa chống trộm lấy dấu chân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, ánh mắt rất mập mờ, nhưng mỗi khi bị Bona phát hiện ra, Dayoung liền vờ như bản thân đang làm việc nghiêm túc đứng đắn.l

Cuối cùng, ánh mắt Bona cũng chuyển đến tờ giấy trên tay Seola. Cô bước tới, chìa tay, "Này, cho tôi mượn xem một lát."

Seola còn chẳng thèm nâng mí mắt, nói rất nhỏ, chỉ có cô nghe thấy: "Một lát là bao lâu?"
Lại nữa rồi... "Mười phút." Bona tức tối đáp.

Seola cầm một góc của túi plastic, xách tới trước mặt cô. Bona nhanh chóng đoạt lấy, chỉ nhìn một thoáng, liền thấy có vấn đề. Đây là một tờ giấy trắng bị xé mất một phần ba, cho nên mép giấy rất nham nhở, còn có nếp gấp, tờ giấy này mỏng hơn giấy A4 bình thường một chút, màu hơi ngả vàng. Chữ viết sai trên giấy được viết bằng mực của bút máy, có màu xanh. Bona đang định vào phòng tìm, nhưng nhớ đến chị cũng đã tìm một lượt, cô còn tìm thì thật vô nghĩa, nên hỏi chị: "Chị tìm được chưa?"

"Tôi không phải trợ lý của cô." Seola lạnh nhạt trưng ra bộ mặt vô cảm, xoay người đi.

Bona đành buồn bực tìm kiếm trong phòng, Dayoung chạy tới lặng lẽ hỏi: "Chị, chị đang tìm gì thế? Đế em giúp chị nhé."

"Tìm ba thứ này. Thứ nhất, bút máy; thứ hai, dao; thứ ba, tất cả giấy và vở." Bona nói xong, nhìn xung quanh một vòng, lẩm bẩm, "Có lẽ cũng không cần tìm nữa..."

"Quả thực không cần tìm nữa." Giọng nói của Seola từ phía sau truyền tới, Bona còn chưa quay đầu lại, một con dao bổ dưa đã được chị đặt lên bàn ở trước mặt cô, "Ở phòng bếp chỉ có một con dao này, nơi làm việc của nạn nhân cách đây rất xa, bình thường bà ấy cũng không ở nhà nấu cơm, con dao này dùng để bổ hoa quả thì còn tạm được, nhưng nếu dùng để khắc chữ lên người, thì dùng dao nhỏ gọt hoa quả thông thường sẽ tiện hơn."

Đội trưởng Jihoon ở xa nghe được loáng thoáng, không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nghe được gì mà "nơi làm việc," bèn nói ra những gì mà mình biết, "Đúng, người phụ nữ này là công nhân của một xưởng giầy da, ngày ngày đi sớm về muộn, hàng xóm nói từng thấy bà ấy dẫn đàn ông về nhà, mà còn không phải cùng một người, không rõ có phải là quan hệ tình nhân hay không."

"Mọi người đang nói gì thế." Dayoung khó hiểu, "Rốt cuộc có cần tìm nữa không?"

"Không cần." Bona xua tay, nói xong, tự mình đi tới sân thượng, ló đầu nhìn xuống dưới.

Dayoung là quỷ ranh mãnh, thấy Bona thần thần bí bí, biết mình mà hỏi tiếp sẽ bị mắng là phiền, bèn quay ra cười với Seola, nhỏ giọng nói: "Có chuyện gì thế chị dâu?"

Dayoung rõ ràng nhìn thấy, hai chữ "chị dâu" vừa thốt ra, bộ mặt "người ngoài chớ lại gần" của Seola lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.

Cô không giống Bona, quan hệ với Taeyong không tốt lắm, từ nhỏ cô đã rất ghét đứa em họ hư hỏng ấy, luôn cảm thấy cả nhà chị họ quá chiều chuộng cậu ta, dẫn đến tên nhóc ấy không sợ trời không sợ đất, vô cùng ngang ngược. Sau đó nghe nói, bạn gái của Bona chỉ nói một câu mà tống Taeyong vào tù hai mươi năm, cô đang định khen hay, thế mà lại nghe được chị họ nói trong cơn nóng giận, đã chia tay với bạn gái.

Sau khi thấy được vẻ mặt ôn hòa này, Dayoung nhận định, hóa ra chị dâu này chưa bao giờ buông tay, Bona đúng là đồ ngốc.

"Hung thủ cũng có chút ý thức phản trinh sát, cho nên cố ý làm loạn hiện trường, ví dụ như đem mấy thứ đồ dùng tạp nham ném lên giường, trên đất để khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tờ giấy này bị xé nát một phần ba, cũng bởi vì thế." Seola hất cằm về phía con dao bổ dưa, "Để thể hiện sự sỉ nhục đối với phái nữ, hắn ta cố ý viết chữ "Tiện" nhằm mục đích châm biếm lối sống không lành mạnh của họ. Trong nhà nạn nhân thứ nhất, hắn ta tìm thấy dao nhỏ, nên khắc ở sau lưng người chết chữ này. Lần này hắn cũng muốn làm như thế, nhưng không tìm ra công cụ để thực hiện. Nên hắn mới chợt nảy ra ý định, xé một trang giấy, viết chữ này lên, rồi nhét vào miệng nữ nạn nhân để thể hiện sự sỉ nhục. Vấn đề là mảnh giấy này hiển nhiên không được lấy từ nhà nạn nhân."

Dayoung thầm nghĩ, chị và chị tôi quả thực tâm linh tương thông, hai người nghĩ giống hệt nhau, sao hai người không ở bên nhau nhỉ?

"Chị dâu, sao chị biết tờ giấy này không được lấy từ nhà nạn nhân?" Dayoung gọi hai chữ "chị dâu" càng ngọt hơn.

Nếu như tờ giấy này lấy từ nhà nạn nhân, thì không cần xé đi một phần như vậy. Hiển nhiên phần bị xe mất ấy có ký hiệu đặc thù, hoặc có thể làm bại lộ thân thế của hung thủ. Loại giấy nào mà lại có những ký hiệu đặc thù ở mép giấy? Đương nhiên là những cuốn vở do đơn vị dạy học tự in ấn hoặc khoa học tự in ấn." Seola giảng giải rất kiên nhẫn, không biết là xuất phát từ ý thức phổ biến thông tin cho toàn bộ cảnh sát từ một giáo sư điều tra hình sự, hay bởi tiếng "chị dâu" kia.

Dayoung bị ai đó đập đập vào đầu mấy cái, đau chết đi được, quay ra nhìn thì thấy Bona đang trừng mắt, cả người hằm hằm sát khí. Tiêu rồi, câu "chị dâu" vừa nãy gọi rõ to, bị chị nghe thấy, lần này thì tiêu thật rồi! Dayoung không kịp nghĩ gì khác, chuồn thẳng ra sau lưng Seola.

"Hung thủ chỉ sợ là nam sinh còn đang tuổi đi học." Lông mày Bona nhíu chặt, tám phần là nghĩ đến Taeyong bướng bỉnh ngang ngược ngày trước.

"Hả?" Dayoung sợ hãi than.

Seola cũng phân tích cho Bona nghe về suy nghĩ của chị, hóa ra chị và cô nghĩ hoàn toàn giống nhau. Cô lườm Dayoung một cái, rồi mới nói: "Thay vì tìm một chiếc bút từ nhà nạn nhân, chi bằng dùng của mình, viết xong mang đi luôn, không để lại dấu vết. Ban đầu hung thủ không có ý định dùng bút viết chữ, đi gây án mà còn mang theo bút thì quả thực không bình thường, nhưng điều này lại chứng minh sự đặc thù của thân phận hung thủ --- Hắn ta là học sinh, sau lưng đeo cặp, trèo tường trèo cửa sổ đều rất tiện, lúc nào muốn viết gì đó thì có sẵn giấy bút trong cắp, nhưng nhất định phải xé tên trường học ở mép tờ giấy đi."

"Thảo nào viết sai chính tả, hóa ra không phải trình độ học vấn không cao, mà vốn còn đang đi học! Có thể thấy được cậu ta học hành cũng chẳng ra sao!" Dayoung hô lên, dáng vẻ ngạc nhiên.

Vẻ mặt Bona thoáng buồn, "Một đứa trẻ mới học trung học, lại... có thể tàn nhẫn như vậy."

Dayoung liếc nhìn Seola, im miệng không nói gì.

"Ở khu Bình Ninh có tất cả ba trường trung học." Dường như Seola không để ý tới sự ưu tư của Bona, "Đi điều tra những nam học sinh học tại ba trường trung học này, tham gia lớp tự học buổi tối, thành tích học tập trung bình yếu, cao khoảng 1m60-1m70cm, tình trạng kinh tế của gia đình không tốt lắm, mê chơi game online, từng có hành vi trộm cắp."

"Ôi trời ơi!" Dayoung thở dài nói: "Một học sinh cần nhiều tiền như vậy để làm gì, đương nhiên là để lên mạng chơi game, nhưng trong nhà không cho nhiều tiền, đành trộm, trong nhà không trộm được, bèn ra ngoại trộm. Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì đến lối sống không lành mạnh của phụ nữ?"

"Vậy thì phải hỏi cậu ta thôi." Seola liếc nhìn Bona, cô vẫn đang buồn bã im lặng, sợ là lại đang nhớ đến những chuyện trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro