chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( hai ) tổng tài của tôi không có khả năng cute như vậy

Tả Đóa Đóa nghĩ cùng sếp ăn bữa cơm, việc cô giải vây giúp sếp cũng xem như là kết thúc. Ai ngờ cô vừa đến công ty, quản lý bỗng nhiên đã chạy tới chỗ cô rít gào nói: "Nói, em cuối tuần đi đâu? Vì sao hai ngày nay không thấy người, em trở thành trợ lý đặc biệt của Nghiêm tổng? Em nói cho chị biết, thế giới này đảo lộn luôn rồi !"

Tả Đóa Đóa đứng hình ngay tại chỗ, phi như bay vào trong văn phòng tổng giám đốc, chỉ thấy mặt sếp không chút thay đổi, chỉ chỉ bàn công tác kế bên , nói: "Của cô."

Tả Đóa Đóa nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: "Nghiêm tổng, hôm trước câu kia trợ lý đặc biệt là tôi thuận miệng nói nói thôi, tôi cái gì cũng không biết không rành, ngài điều tôi đến là có ích lợi gì ?"

Sếp đại nhân vẻ mặt ngay thẳng nói: "Chửi người!" Anh bảo Tả Đóa Đóa ngồi xuống vị trí bên cạnh, liên tục nói một cách liến thoắn mãi không ngừng.

"Trưởng kế toán , làm việc sơ ý đại ý, chửi ! Trưởng tiêu thụ , thật ngu ngốc, chửi ! Tổng giám Kỹ thuật, câu nệ tiểu tiết, chửi ! Quét dọn vệ sinh . . . . . . Bộ dạng rất xấu, vẫn phải chửi ! Chửi ! Chửi !"

Tả Đóa Đóa trợn trừng mắt nhìn anh bị mấy chữ "Chửi chửi chửi " , hoài nghi bản thân mình có đang nằm mơ hay không. =)))

Sếp đại nhân phun nước bọt đến cao hứng , ngoài cửa một vị thư ký tay cầm một chiếc điện thoại tiến vào: "Nghiêm tổng, mười giờ có cuộc họp, các vị chủ quản đều đã muốn tới rồi."

Sếp đại nhân lạnh lùng phun ra một chữ: "Biết." Anh cầm điện thoại lên đánh gõ một câu."Cô đi theo tôi."

Tả Đóa Đóa ngây người ra hỏi một câu: "Tôi cần phải làm gì?"

Sếp đại nhân khôi phục khí chất lạnh lùng nói: "Bắt tôi nói trên hai chữ thì chửi ! Chửi ! Chửi !"

Tả Đóa Đóa thoáng chốc trong gió hỗn độn, ngôn ngữ không thể.

Cả cuộc họp nặng nề nhàm chán, các trưởng bộ phận hàng tháng tổng kết, sếp đại nhân thông thư chỉ Ừ" một tiếng, tỏ vẻ chính mình đang nghe.

Trưởng phòng tiêu thụ báo cáo cuối cùng, đến việc nhập số lượng lớn vật tư cho nhân viên báo cáo, trưởng quản lí tỏ vẻ: "Đợt trước nguyên vật liệu giảm giá, công ty mua số lượng lớn đồ ăn và nguyên vật liệu, hiện tại còn trữ ở trong kho hàng, ảnh hưởng vốn lưu động, Nghiêm tổng người xem làm sao bây giờ?"

Đây là một câu nghi vấn, hơn nữa phải hai chữ đã ngoài mới có thể trả lời, tâm tình sếp lập tức nháy mắt không tốt ! Sếp đại nhân thản nhiên liếc mắt nhìn Tả Đóa Đóa một cái, Tả Đóa Đóa run cầm cập, đành phải thổi to lá gan, nói: "Tiết quản lí, tôi có một câu muốn nói. Chúng ta mỗi người đều có mỗi người đều có chức trách (chức vụ và trách nhiệm) riêng ở các bô phận , Nghiêm tổng chức trách là ra các quyết sách lớn cho công ty , mà không phải nói cho chúng ta biết, chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào. Nếu như mọi việc đều cần Nghiêm tổng đến giải quyết, vậy chúng ta tới công ty để làm gì? Tôi nghĩ, ý định của sếp có thể là, chúng ta hỏi sếp tình huống vấn đề khó khăn, sếp đều có thể dùng được hoặc là không được để đáp lại."

Dứt lời, toàn trường yên tĩnh. Ai cũng không thể tưởng được, một người trợ lý mới không biết từ đâu nhảy việc cư nhiên dám đối với việc mua vật tư của trưởng bộ phận nói ra đến như vậy.

Không khí đột ngột đông cứng lại một hồi, sếp đại nhân mở miệng vàng ra: "Nhân sự."

Trưởng bộ phận nhân sự trong lòng run sợ lập tức đứng lên: "Nghiêm tổng."

Sếp đại nhân chỉ chỉ vị trí của Tả Đóa Đóa : "Tăng lương." Theo sau, bỏ lại một câu "Tan họp" , liền đi nhanh ra khỏi phòng họp.

Tả Đóa Đóa đi theo sếp đại nhân trở lại văn phòng, trong lòng bất ổn, hy vọng lãnh đạo cho mình một cái khẳng định. Ai ngờ sếp đại nhân đột nhiên xoay người, vươn một bàn tay trước mặt cô.

Tả Đóa Đóa ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Sếp đại nhân vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Vỗ tay hoan nghênh!"

Tả Đóa Đóa trợn mắt há hốc mồm cùng anh đánh một chút chưởng, chợt nghe sếp đại nhân cao hứng phấn khởi nói một câu: "Quá tốt!" Quả thật trong lòng rất là vui vẻ , anh ta cũng không để ý bản thân mình bại lộ một mặt khuyết điểm trước mắt cô , nắm chặt nắm tay tức giận nói một câu, "Ta nhịn, bọn họ, thật lâu, !"

Tả Đóa Đóa trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu đây là. . . . . . Đâu còn là vị sếp đại nhân lãnh khốc nữa, anh đem anh ta trả lại cho tôi đi ! Sếp đại nhân của tôi không có khả năng đáng yêu như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro