sep tomboy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì 2: Ngày mới của những bất ngờ

22/10/2009 14:20:25

Và thêm những bất ngờ về con bé Bí thư lớp kì quặc...

Bò Vo Viên (tổng hợp)

Kì 1 - Học sinh mới

3.Bệnh

Hôm sau An đến trường bằng con đường tắt mà nhỏ Sếp chỉ, An thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu lạ lùng. Vào đến lớp nó đã thấy Sếp đang xách đầu một thằng mà nó chả biết tên gì nữa. Thấy nó, Sếp vẫy tay chào và cười thật tươi. Nó chả quan tâm lắm vì với nó tất cả không thật. Nó lầm lũi vào chỗ ngồi, đeo headphone và chìm đắm ai vào những giai điệu trong cái MP3 của nó.

-Hừ! Trán mày bị làm sao thế?- giựt headphone ra khòi tai An, thằ ng Thạch hỏi khi vừa thấy miếng băng to tướng trên đầu An

-Không sao cả. Sơ suất té! Thế thôi!

-Sơ suất té mà như thế này hả? Mày làm như tao ngốc đến độ có thể tin câu trả lời trẻ con của mày hả?

-Kệ tao! Mày quan tâm làm gì?

-Tao không thèm quan tâm mày, chả qua là tò mò thôi.mày đánh lộn đúng không?

-Ai nói mày vậy?- An nói mà mắt liếc sang Sếp thầm rủa con nhỏ nhiều chuyện, thằng Thạch mà biết thì dám cả lớp biết hết rồi

- Chả cần ai nói! Tao là ai mày không biết hả? Biệt tài của tao là nhìn vết thương đoán tai nạn mà! Mày không tin hả?

-Không! Mà thôi, dù ai nói cho mày tao cũng chả quan tâm.- nói rồi An đeo tai phone vào mà cứ thầm rủa con nhỏ Sếp, rồi như sực nhớ điều gì nó giật Thạch lại:

-Ah con nhỏ Bí thư tên gì vậy? Tao không thích kêu nó bằng Sếp!

-Hả? Ah nó tên An, Hoàng Thiên An, mày không gọi nó bằng Sếp cũng chả sao,đ ó là tụi tao gọi thôi. Nhưng tao tin sẽ có ngày mày sẽ gọi nó như vậy.

An hơi bất ngờ vì con nhỏ đó cùng tên với nó. Rồi nó nhắm mắt lại mặc cho Thạch đang cao hứng như muốn kể thêm điều gì đó.

Thêm 3 ngày nữa trôi qua, với An lớp chả có gì đọng lại trong nó mặc dù đây là lớp năng động và nhiều trò (tất nhiên là của con Bí thư rồi)

Hôm nay, ba mẹ An không có nhà. 4h nó định lấy xe đạp chạy lòng vòng vì nó ngán đi bộ rồi, nhưng hình như trời không thương nó thiệt. Mưa! Mưa lớn dã man, đến nỗi ở trong nhà mà nó còn cảm giác gió vào lạnh buốt người. Nó bật nhạc thật to át cả tiếng mưa và nhắm nghiền mắt lại mặc cho thời gian trôi lướt nhẹ qua nó.

Hôm sau trên lớp học, vào lớp không khí khác hẳn mọi ngày, u ám đến thảm hại. Nó nhìn xung quanh rồi nhận ra con nhỏ Sếp vắng mặt. Nó thầm nghĩ hôm nay sẽ thực là ngày bình yên đây.

Cuối giờ, cô vừa cho nghỉ, sửa soạn ra khỏi lớp, Thạch đã nhảy ào đến cạnh nó:

-Eh mày đi không An?

-Đi đâu?

-Thế mày không biết gì hả? Sếp bị bệnh rồi, nặng lắm không đi học được. Mày có đến thăm không?

-Việc gì đến tao, nó bệnh kệ nó

-Mày nghĩ sếp dễ bệnh thế hả? 6 năm nay có khi nào nghe Sếp nghỉ vì bệnh đâu.

-Khỏi dài dòng, tao đã nói không là không!

-Tùy mày! Mày không đi cũng chả sao, số điện thoại của tao nè khi nào muốn thăm Sếp thì gọi tao. Tao chỉ nhà cho- nói rồi Thạch viết đại vài số trên tờ giấy và nhét vào tay nó.

-Có lẽ điện thoại mày sẽ không rung vì tao đâu.

-Kệ mày!Đi thôi anh em!

Cả lớp đứng lên đeo cặp vào và tiến thẳng ra cổng.

Sao em không đi luôn?

Nghe tiếng nói bất ngờ phía sau lưng,An quay lại thì ra là cô dạy Toán.

- Dạ chuyện này không liên hệ gì đến em.

-Không ai nói gì với em về An ah? Thôi rồi sẽ có lúc chúng nó nói cho em thôi.

An gật đầu chào cô, cả lớp giờ chỉ còn mình nó, sao mà lạc lõng, cô đơn đến thế! "Về thôi!" Nó đi dọc theo hành lang và nghe trong các lớp học khác một vài đứa rù rì về con Bí thư lớp nó. Nó thầm nghĩ không biết con nhỏ này làm gì mà có vẻ quan trọng với mọi người thế! Rồi nó nhớ lại cái ngày bóng đen Bí thư xuất hiện đánh bọn kia, nó lắc lắc đầu như muốn quăng ra đầu mình cái chuyện của ngày hôm đó.

Một ngày dài dằng dặc trôi qua với bao suy nghĩ tò mò về Bí thư nhưng nó cứ mặc, nhất quyết là không thăm hỏi gì hết." Con nhỏ đó bệnh làm gì mà ghê gớm vậy, có phải sắp chết đâu! Con nhỏ đó bệnh cho yên ả cái lớp" - Nó nghĩ thế rồi lại nằm ngủ cả ngày.

Cái lớp bình thường ồn ào nhiều trò là thế mà bây giờ chả thấy có gì là dấu hiệu của sức sống, uể oải mệt mỏi và đứa nào cũng chỉ mong mau hết giờ học chỉ để lao ù về nhà Sếp. Còn An vẫn thế chưa bao giờ gọi cho Thạch một cú điện thoại. Đó không phải chuyện của nó, nó chả quan tâm.

4. Cuộc trò chuyện thâu đêm

Có thể nó sẽ không quan tâm nếu như chiều ấy nó không ra khỏi nhà, không ra đường, không đi vào đoạn đường cũ và tất nhiên An gặp lại 3 thằng xin đểu tuần trước. Nó tưởng sẽ lại có trò đánh đấm gì đó nhưng không, 3 thằng đó lại gần nó chỉ hỏi:

- An sao rồi? Con nhỏ có bị làm sao không?

Bạn đầu nghe tưởng hỏi nó ai ngờ tụi này đang hỏi con Bí thư, nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhớ lại hình như nhỏ đó nói có quen tụi này.

-Đang bệnh

-Bệnh rối hả? Bao lâu rồi?

-3 ngày.

-Nặng không? Có sao không?

-Tao không biết, nó không liên quan tới tao. Giờ thì tránh ra cho tao đi.- An đã bắt đầu thấy nóng nảy và tốn thời gian với đám này.

-Không liên quan tới mày là sao? Không vì mày thì làm sao nó bệnh được? Nó khỏe như trâu chứ có yếu ớt gì?

-Sao lại vì tao?- An thấy hơi bất ngờ, con nhỏ đó làm gì dính dáng tới nó.

- Không vì mày thì mấy tuần trước nó đã chả đá tao, rồi mày lặn mất tiêu cả tuần liền. Mấy hôm trước nó đến gặp đại ca tao chỉ đđể xin lỗi rồi bảo đại ca tao tha cho mày.

An hoảng hồn không biết nó vừa nghe thấy gì nữa

-Rồi đại ca mày làm gì con nhỏ đó?

-Tao không biết, chỉ thấy hai người đi ra ngoài tối lại về và ướt nhẹp. Thế thôi! Đại ca Sơn không nói gì với tụi tao nữa chỉ bảo không được đụng tới mày. Hôm kia tao nghe nói An đi gặp đại ca Sơn đđể đưa thuốc vì đại ca bệnh rồi mà chả nghe ai nói nó bệnh. Không phải An thì có lẽ mày đã nằm ở nhà mà bốc thuốc rồi!

An chết đứng như Từ Hải, nó bỗng nhớ tới mấy ngày trước trời đang nắng chang chang, nó định ra ngoài thì mưa như bão, nó còn nhớ mưa hôm đó buốt đến thế nào, rồi nó nhớ đến mấy câu nói của Thạch"

Sếp không dễ bệnh thế đâu? Chưa bao giờ nghỉ học vì bệnh.." rồi mấy câu của rồi mấy câu của bọn xin đểu "Vì mày con An đến xin lỗi" đầu óc nó như quay cuồng, nhớ đến tờ giấy của Thạch, An lao như bay về nhà. Mồ hôi nhễ nhại nó lục tung cả căn phòng lên mới tìm ra được tờ giấy nhàu nát với số điện thoại của Thạch.

-Alo! Thạch đây! Ai vậy?

-Tao An nè! Mày cho tao địa chỉ nhà An đi tao cần gấp!

-Gì mà An rồi lại An tùm lum vậy?- Rồi như nhớ ra điều gì đó, Thạch la lên- Ah An, mày là An?

-Uh tao An nè cho tạo địa chỉ của An

-Ah, địa chỉ Sếp hả? Mày làm tao rối lung tung beng hết? Sao giờ này mày mới gọi.

-Mặc xác tao. Địa chỉ, lẹ đi!

-Uh thì mặc xác mày!- nói rồi Thạch đọc một lèo địa chỉ của Sếp cho An ghi- mà mày định đi vào giờ này hả? Mày có hâm không? Biết mấy giờ chưa?

-Kệ tao. Thôi nha!-An cúp máy ngay tức khắc chỉ để lại tiếng bip bip cho Thạch thay lời cám ơn

Nó quơ vội cái áo khoác trùm lên và lao ra khỏi nhà mà chỉ kịp liếc đồng hồ bây giờ đã là 9h50, nhưng nó mặc kệ. Nó chạy như băng qua các khu nhà theo địa chỉ mà Thạch cho. Nhà nhỏ cách nhà An cả 3-4 dãy phố. An thắc mắc không biết hôm đó nhỏ về bằng gì và mấy giờ thì tới nhà!

Và bây giờ nó đang đứng trước nhà nhỏ, nó cứ đứng đó vì nó biết, không thể vào lúc này, đồng hồ đã là 10h20 rồi..Nó đứng như tượng một lúc lâu rồi định quay lưng đi về.

-Sao lại đến vào giờ này? Bộ muốn làm thích khách hả? Hay muốn chôm chỉa gì của nhà tao?

An nhận ra cách nói chuyện đó không ai khác ngoài nhỏ, mặc dù giọng nhỏ đã khàn đi vì bệnh. Nó quay lưng lại thấy nhỏ đang khoanh tay trước ngực đứng tựa lưng vào hàng rào nhà nhỏ. An muốn chạy lại nhỏ hỏi đủ thứ nhưng tự dưng nó lại đứng im và nói cứng hơn bao giờ hết

-Vô tình đi ngang qua đây, thấy nhà đẹp nên đứng coi.

-Ah vậy thì tiếp tục coi nhà đi hén! Tao đi ngủ đây!-Vừa nói nhỏ vừa leo lên hàng rào!

Thấy nhỏ sắp vào An giật mình la lên:

-Uh tao đến coi mày bệnh ra sao, rồi coi mày chết chưa?

Nhỏ bước chân xuống đất nói:

-Tao khỏe rồ. Mai tao đi học. Giờ thì biết tao chưa chết rồi đó! Mày về nhà ngủ đi! bye-nó lại tiếp tục leo lên hàng rào.

-Mày làm gì ra khỏi nhà vào giờ này mà cổng có đó sao không vào mà phải leo rào?

-Tao đưa thuốc cho bạn tao, đi giờ này mẹ tao không biết và cửa khóa thì leo rào thôi!

-Mày đưa thuốc cho thằng Sơn đại ca gì đó hả?

-Uh! mà sao mày biết! - Sếp hơi bất ngờ

-Tao biết hết cả rồi! Tại sao mày lại đến xin lỗi nó, tao không cần mày thương hại tao và tao dư sức chống lại bọn chúng.

-Uh mày thì dư sức, nhưng nếu 30 thằng thì mày làm sao, còn chuyện xin lỗi chỉ vì tao muốn làm, tao chưa bao giờ thương hại mày. Tao ghét thứ gọi thương hại hãy nhớ chỉ vì tao muốn thế thôi và vì mày là bạn tao, là thành viên 11a6, thế thôi- mặt Sếp đanh lại khi thốt ra hai chữ thương hại

-Bạn bè hả? Liệu có thiệt hay không?

-Tao chả cần biết mày nghĩ gì nhưng tao nhắc lại tao chưa bao giờ thương hại mày. Giờ thì đủ rồi mày về nhà đi!-Nó nói xong lại leo lên hàng rào

An chưa bao giờ thấy mặt nhỏ lạnh lẽo đến vậy, tàn nhẫn và ác liệt đến vậy. Nó cảm thấy có chút hối hận.

-Vậy thí ít nhiều vụ này cũng dính dáng tới tao.

-Có thể nếu mày muốn nghĩ như vậy.-Mặt nhỏ giãn ra

-Vậy tao có quyền biết một vài thứ.

-Thứ gì? Mà hình như mày không có ý định về nhà thì phải?- nó leo xuống khỏi cái hàng rào

-Uh không biết rõ vụ này thì tao không ngủ được, giờ cũng đã trễ thì về nhà lúc 11h hay 12h thì chả có gì khác nhau đâu.

-Ok tùy mày!-nhỏ tiến lại gần và ngồi bẹp xuống đất - Thế giờ mày muốn biết gì?

-Sao mày lại đến gặp thằng Sơn gì đó?-An ngồi xuống kế nhỏ

-Tao đã nói rồi vì tao thích và vì mày sẽ nguy hiểm, không thể trốn tránh mãi được, rồi tụi nó cũng sẽ tìm ra con đường đó...

-Vậy mày kêu tao đi đường khác là để né bọn chúng hả?

-Uh

-Sao mày xem thường tao quá vậy?

-Tao chưa bao giờ xem thường mày chỉ là tao biết mày sẽ tiêu nếu đụng tới thằng Sơn, mà tao thì có thể giải quyết được vụ này!

-Sao mày chắc mày có thể giải quyết tốt hơn tao?

-Thì bằng chứng là tao và mày đếu ổn đó thôi!

-Ổn mà mày nằm ở nhà 3-4 hôm rồi!

-Thì tại nay tao yếu quá thôi mà!

-Mà thằng Sơn đó là ai vậy?

-Ah nó học cùng tao hết 5 năm cấp 1, lúc trước nhà tao gần chỗ nó sống, hai đứa tao chơi với nhau từ nhỏ, nó là thằng bị tao ăn hiếp nhiều nhất đám, tới năm lớp 9 nó nghỉ học rồi làm đại ca nắm trùm khu đó tới bây giờ.

-Vậy hôm đó mày với nó làm gì?

-Nó là đại ca mà tha tao trước mặt đàn em thì còn mặt mũi gì nữa.Nó lôi tao ra ngoài, hỏi mày là ai sao tao lại xin lỗi vì mày.

-Thế mày trả lời sao?

-Thằng Sơn trẻ con lắm, nó chỉ hỏi thế thôi chứ không cần câu trả lời.

-Vậy mày và nó làm gì?

-Hồi nhỏ tao và nó luôn chạy đua trên con đường gần nhà nó chỉ để xem ai xứng đáng làm đại ca, vì tao lun cán vạch trước nó nên nó ức lắm, nó muốn sẽ một lần thắng tao..

-Thắng mày để làm đại ca ah? Ngốc xít!

-Nó không hề Ngốc! nó muốn thắng tao là có lí do của nó, nhưng tao lại không muốn chấp nhận lí do đó và chưa bao giờ tao cho nó thắng cả.

-Có lí do?

-Uh và mày không cần phải biết đâu.

-Tao đâu cần!Vậy nó và mày hôm đó chạy hả? Bao lâu?

-Hình như là gần hết cả trận mưa, chưa bao giờ tao thấy nó cười vui như vậy? Cũng lâu rồi tao không chạy cùng nó như thế!

-Rồi ai thắng?

-Tao.

-Hôm đó mưa tới tối.

-Uh tao thì không sao,còn nó bị yếu từ nhỏ nên chạy xong nó nằm lun, đây là lần kỉ lục nhất tao và nó từng chạy.

-Nó nằm luôn!còn mày?

-Thì cũng nằm luôn nó nói muốn tắm mưa.

-Vậy mày nằm luôn ở đó hả?

- Uh cho tới khi không còn mưa nữa, rồi tao cõng nó về, nó yếu bẩm sinh mà!

-Yếu bày đặt ra gió!

-Nó làm vì cái lí do của nó mà! Mà thôi, tra khảo tao xong rồi tới mày đó!

-Tao thì làm sao có vấn đề gì ah?

-Nhiều là đằng khác, tại sao khi vào lớp mày lại luôn im lặng? Chẳng bao giờ hòa đồng được? Rồi chưa bao giờ chơi chung với lớp bất cứ hoạt động nào?

-Sao mày hỏi nhiều thế?Chỉ là tao cảm thấy không thích thôi!

-Chỉ là không thích thôi hả?hay là còn có lí do gì nữa? Nói tao nghe được không?-Giọng nhỏ ấm áp lạ lùng!

-Không lí do gì hết hiểu chưa?- Nó gạt phắt lời nhỏ qua một bên

-Mày có biết nếu mày nói cho ai đó biết điều mày đang cố gắng giữ thì cái mệt mỏi của mày sẽ giảm đi phân nữa không?

-Tao chả cần mày quan tâm.-An hét vào mặt Sếp.

-Từ chối sự quan tâm của người khác là tội lỗi và nếu mày cứ quyết muốn giữ cái điều bí mật của mày mà ôm nó tới già thì tùy mày vậy. Tao không ép, nhưng lúc nào cần hãy gọi tao.

Sếp đứng dậy trước quay lưng và tiến về phía hàng rào. An ngồi suy nghĩ gì đó ,trông nó lúc đó cô đơn lắm

-Nếu mày có thể giữ im lặng và hứa sẽ quên tất cả sau khi tao nói.-An nói sau khi suy nghĩ thật kĩ.

- Ok nếu đó là điều kiện của mày!- Sếp trả lời như sợ An sẽ đổi ý.

Rồi hai đứa ngồi bên nhau cả tiếng đồng hồ, chỉ An nói còn Sếp thì im lặng lắng nghe. Đến bây giờ An vẫn không hiểu tại sao lúc đó nó có thể kể cho Sếp nghe tất cả chuyện gia đình nó, điều mà bấy lâu nay nó chỉ coi là bí mật của riêng mình. Có lẽ nó đang cần 1 người thực sự quan tâm đến mình, nó thấy ấm áp lắm và nó biết mình sẽ không hối hận về chuyện này.

-Rồi bây giờ mày có cảm thấy thoải mái hơn chưa?- Sếp hỏi khi An vừa kết thúc câu chuyện.

Có đôi chút.

-Rồi mày sẽ thực sự hạnh phúc nếu như mày biết đón nhận những gì người khác trao tặng cho mày. Không phải tất cả mọi thứ đều là giả tạo như mày nghĩ đâu, đừng để suy nghĩ của mày làm mày mất đi những thứ thật sự ý nghĩ đối với mày. Giờ thì về nhà nhắm mắt ngủ đi. Mai sẽ là ngày mới,và hãy sống thật tốt với mọi người nha! Trao cho những người xung quanh mày một nụ cười thì chả làm mày mất cái răng nào đâu

Sếp đứng lên, giơ tay ra trước mặt nó. Nó ngước lên và rồi cũng giơ tay ra cho Sếp kéo lên.

-Mày chờ tao chút xíu. Nhớ là đừng về ah nha!

Sếp leo qua hàng rào để nó đứng đó mà chả hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nữa! Bỗng vèo, một cái áo khoác ụp lên mặt nó.

-Yeah! Cú ném tuyệt vời!-Sếp trong hàng rào nói vọng ra.

-Cái gì vậy?

-Áo anh tao đó. Mày mặc vào mà về trời lạnh lắm đó, tao làm biếng leo qua leo lại cái hàng rào cao nhồng này rồi nên chuyển phát bằng đường hàng không cho tiện. Chúc mày ngủ ngon! Ah còn nữa khi ai đó cho mày thứ gì thì chỉ cần cám ơn là đủ rồi.Thôi bye!

Sếp bước vào nhà rồi chợt mỉm cười vì nó nhận ra nó vừa nghe bên kia hàng rào tiếng nói nhỏ xíu "Cảm ơn mày!".

5.Ngày mới của những bất ngờ

Hôm sau đi học quả đúng như nó dự đoán, sự trở lại của con nhỏ đó đã đập tan những ngày bình yên của 11a6. Vừa đến gần lớp nó đã nghe tiếng nhỏ la oai oái đòi đập thằng Thạch vì cái tội dám giựt cục kẹo bự bằng cái mặt của nó.

Thấy nó vào lớp con Sếp vẫy tay chào miệng thì mở bự bằng cả cái nồi INOX Kim Hằng và tay thì đang cầm cây kẹo khổng lồ đó. Suy nghĩ đó làm nó thấy tức cười và nó cười bật thành tiếng

-Lớp mình hôm nay có muốn ăn kẹo Colia không?-Sếp hô hào

-Có!-cả lớp đồng thanh la lớn

-Mà giờ tao chỉ có 1 cây thôi! Cho mày nè!-Sếp nhảy phóc lên bàn của An rồi đưa cây kẹo cho An khi An vừa ngồi vào chỗ. Cả lớp yên lặng đến đáng sợ.

-Gì vậy?Tao không phải con nít?-An bất ngờ

- Không phải con nít thì mới ăn kẹo mà chưa hẳn ăn kẹo đã là con nít. Hay mày sợ sún răng, không hẳn ăn kẹo thì đều bị súng răng và chưa chắc súng răng đều do ăn kẹo, hay mày sợ tiểu đường, không hẳn...

An giựt lấy cây kẹo trước khi Sếp liệt kê tiếp những gì còn trong đầu nó và làm nhức đầu An. Sếp mỉm cười ma quái rồi nhìn nó chăm chú

-Mày còn quên điều gì đó!

-Có nhất thiết phải nói lúc này không?- An nói như vừa chợt hiểu ra cái nụ cười ngụ ý của nhỏ.

-Rất cần thiết! Vì khi mày được nhận một thứ gì đó từ tay ai thì điều đó là vô vô vô vô.......... cùng quý giá và ..

-Thôi! Đủ rồi! mày dài dòng quá đó! Cám ơn! đủ chưa?-An lí nhí nói 2 chữ đó.

-Cái gì? Mày nói nhỏ quá!-Sếp lên tiếng trong khi nó thừa biết nó nghe rõ ràng từng từ một - Mày có biết là....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tomboy