Just dance, my serendipity

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm nay có hàng vạn vì sao, trôi nổi như một dòng sông lấp lánh. Ánh sáng từ những cửa hàng bán vật liệu, từ những cột đèn đường được thắp lên khắp nơi. Tôi dạo quanh những quầy bán trang sức với mục đích chọn chiếc vòng có viên đá hồng ngọc, viên đá tượng trưng cho tháng Mười và đồng thời cũng là tháng sinh nhật của em. Lúc vừa bước ra khỏi cửa nhà, lòng tôi hân hoan, vui vẻ bỏ tiền vào túi mà đi. Nhưng đã hơn cả một buổi chiều và giờ mặt trời đã lặn, tôi vẫn chưa thấy cái nào cả hoặc là cái nào khiến tôi ưng ý. Từ quầy này tới quầy khác, từ cửa hiệu này tới cửa hàng khác, tôi vẫn chẳng tìm ra được một nơi nào có sự xuất hiện của nó. Đi bộ được hơn cả giờ đồng hồ, tôi mua hơn hai coffee để uống và ăn hẳn một chiếc bánh trà xanh to bằng nắm tay của mình. Chán nản, tôi thở dài, với suy nghĩ rằng sẽ đi tìm ở một xa hơn vào ngày mai, bản thân mới có được một chút an ủi mà đi về nhà.

Đường phố đã lên đèn, có cảm giác thật ấm áp và dễ chịu mặc dù đã gần tới mùa đông. Vừa đi, tôi vừa thả hồn vào những cơn gió lạnh khẽ thổi luồn vào cổ áo, tôi vừa nhớ đến em. Một cậu trai với đôi mắt cười híp mí, mái tóc vàng xoăn nhẹ và một nụ cười rực rỡ. Còn có cả giọng nói của em, cao hơn nam nhân bình thường nhưng lại có sức hút rất lạ, rất hấp dẫn tôi. Vì thế nên, với giọng nói trời ban như vậy, khi em cất tiếng hát, thì tôi cảm thấy trái tim mình đã chạy đi du lịch ở đâu mất rồi.

Có thể em chưa biết, giọng hát đó của em chính là liều thuốc kháng sinh, vớt lấy tôi khỏi "mọi bệnh tật" trong cuộc sống đầy tàn nhẫn này. Tôi và em, cả hai đều có cùng một ước mơ, có cùng một mong muốn được đứng trên sân khấu và thể hiện tất cả đam mê của mình qua từng bước nhảy và câu hát, lời rap. Có lẽ, tôi chỉ trôi theo dòng chảy của định mệnh và dòng chảy ấy đã đưa tôi đến với em chăng? Và đó lại là thứ đã khiến cho tôi đã gặp mặt em?

Không biết đâu em à, tôi chỉ hiểu được một điều, là tôi xem việc đơn phương yêu em chính là một sự may mắn.
___________

Em là penecillin
Cứu rỗi tôi.
Thiên thần của tôi,
Thế giới của tôi.
__________

Vào một ngày 12 tháng 10, tôi lại tiếp tục lướt con xe của mình trên dãy phố quen thuộc và tiếp tục đi tìm kiếm món quà nhân ngày sanh thần của em. Qua biết bao nhiêu cửa tiệm, hỏi qua biết bao nhiêu người, tôi mất cả một buổi sáng nhưng kết quả vẫn vậy. Đến trưa, khi đã thấm mệt, nắng cũng đã lên, người tôi vì vận động nhiều mà mệt lả, chảy mồ hôi. Định bụng sẽ gác xe và đi mua nước thì bỗng tôi cảm nhận được sự mát lạnh ở ngay cổ.

Thì ra là em, vẫy tay chào và nở nụ cười với tôi.

-Idol mà thiếu chai nước bên người là không hay đâu.
Tôi thở phào, cười đáp lại.
-Tôi còn chưa tốt nghiệp Đại học nữa kìa.
-Nhưng em biết chắc trong tương lai anh sẽ trở thành idol.

Tôi lại càng cười tươi hơn, nhận lấy chai nước và tu một hơi dài. Em vẫn chu đáo và luôn khiến cho người khác phải vỡ òa trong sự ngạc nhiên của bản thân khi tiếp xúc với em. Bằng chứng là trái tim tôi lại một lần nữa vác hành lí đi du ngoạn nơi xa xôi nào mất rồi.

-Hoseok hyung này, anh đang đi đâu vậy?

Tôi lắc đầu và trả lời em.

-Không có gì, chỉ là đi đưa đồ cho người quen. Em thì đi đâu đây?
-Em đi về kí túc xá của trường, dọn đồ một chút rồi qua phòng tập.
-Em chăm chỉ đến quá đáng rồi đấy.
Em cười khanh khách, tiếng cười giòn giã truyền đến tai như một thứ tuyệt nào đó, khiến tôi đỡ mệt hơn phần nào.
-Chỉ là nó ăn sâu vào máu em rồi, không bỏ được._ dừng một chút, em nhìn đồng hồ đeo tay và nói_ cũng khá trễ rồi.
-Vậy em về đi, tôi đi một chút rồi cũng về trường. Chờ em ở đó.
Em cười, rồi lại cười. Gương mặt em luôn túc trực một nụ cười tựa đóa hướng dương, được ánh nắng chiếu rọi.
-Vâng, em đi liền đây.

Em quay người, bước về phía trường Đại học Nghệ thuật X mà chúng tôi cùng theo học. Bóng lưng em từng chút một mất hút trong biển người qua lại. Đợi đến khi chẳng còn hình ảnh em đâu, tôi lại quay con xe mình và tiếp tục hành trình đang dở dang cùng với chai nước khoáng nhét vào túi phụ của balo.

Với hi vọng được dâng cao không ít, tôi bắt đầu đi kiếm chiếc vòng tay đó tiếp. Tôi đạp xe được vài chục mét, thấy một tiệm thì ghé vào và hỏi han lập tức. Cửa tiệm này thuộc dạng cổ, rất ít đồ được làm từ đá quý và kim loại. Chúng hầu hết là làm từ gỗ hoặc là đồ làm tay và gốm. Cảm thấy có một chút hứng thú, tôi bước chậm lại để quan sát từng món đồ nhỏ bé ấy. Tôi có để ý một tượng gỗ nhỏ hình chú mèo tam thể được đục, xẻo, tô sơn rất tỉ mỉ và cẩn thận. Tôi dùng tay miết đường cong trên đuôi con mèo nhẹ nhàng hết mức có thể. Chú mèo này làm tôi nghĩ đến rằng trong trái tim mình cũng có một chú Calico cat dễ thương khác. Tôi vô thức cười.

-Cháu trai? Ta có thể giúp gì cho cháu không?

Giọng nói làm tôi giật mình.

-À xin lỗi bà, chỉ là cháu...muốn xem chạm thử bức tượng...
-Không sao cả, không sao cả. Bức tượng này rất ít người chú ý đến. Nó thật sự đã khá là cũ kỉ, như cháu đã thấy.

Chủ cửa tiệm đồ cổ này là một bà lão lớn tuổi. Tôi nhìn bà giảng giải về bức tượng này mà thành ra chiếc vòng tay bị lãng quên qua một bên.

-Vậy cái tượng con mèo này bao nhiêu tuổi ạ?
-Nếu tính ngày bắt đầu bán nó thì chắc được..._ bà lão bấm đốt tay tính toán_ cũng đã gần 23 năm rưỡi rồi.

Tôi thực chẳng dám tin vào sự thật ở trước mắt. Sự thật là cái tượng mèo tam thể nhỏ này đã bằng tuổi em rồi đấy.

-Thật sự đã rất lâu rồi.
-À, đúng rồi bà, cháu quên mất._tôi ôm trán mà trách móc bản thân mình đã quên đi chuyện đại sự_ cho cháu hỏi ở đây có bán vòng tay đính đá hồng ngọc không ạ?

Bà lão cười khanh khách, gật đầu bảo tôi...số hên.

-Cháu số hên đấy. Tiệm của ta chỉ còn một loại cuối cùng. Hi vọng cháu thích.

Nói rồi và bà lão tìm dưới một hộc tủ gỗ, lấy ra một hộp nhung xanh đậm. Bà mở ra, bên trong là một chiếc vòng bạc được đính đá hồng ngọc đỏ.
Phải công nhận một điều: tôi thật sự tìm nó lâu lắm rồi.
__________

Khi em cất tiếng gọi,
Anh trở thành bông hoa của em
Như thể ta đã mong chờ
Để nở rộ cho đến khi héo tàn
_________

Anh Hoseok...

Em nói tên tôi như ngàn vì sao kêu gọi mình giữa bầu trời đêm bạt ngàn gió. Cũng giống như hành tinh Pluto bị mất đi tư cách trở thành một hành tinh trong Hệ Mặt Trời và trở thành một tiểu hành tinh 13430.

Mất đi tên gọi cũng như ý nghĩa của bản thân. Nên chúng, những thứ mất đi ý nghĩa của bản thân, khi đã có được một tên gọi và được gọi tên, chúng sẽ trở thành một bông hoa rực rỡ giữa chốn trần gian. Cũng giống như cách em gọi tôi vậy.

Và còn có một điều, tôi tự hỏi xem rằng liệu tất cả mọi thứ có phải là sự tình cờ hay không? Như một loài nấm mốc, một loại thuốc kháng sinh được tìm ra một cách tình cờ. Hay là loài mèo tam thể đực quý hiếm cũng được phát hiện cũng theo một cách tình cờ? Hay là như cách em đến, trao tặng tôi cả một vùng trời an bình và nó đã khiến tôi yêu em?

Có đôi khi, quy luật ngẫu nhiên của vũ trụ lại đem tới nhân loại những kết quả thật bất ngờ và tuyệt diệu.
Vừa chạy xe về trường, trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ về những thứ đó. Cho đến khi hồn phách quay trở về mới biết được, tôi đang đứng trước cổng trường rồi. Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 30' thời gian tôi hẹn em rồi. Thế là cả thân thể vận hết sức lực vác xe vào bãi đậu, thay đồ tập và chạy như đến phòng. Đến nơi, tôi thấy em đang luyện tập bài hát mà em mới thu âm về. Một bài hát do tôi viết lời và em trình bày. Nó vẫn chưa có tựa đề, thế nên tôi sẽ gọi tạm bài hát đó là "bài hát của Jiminie".

Có lẽ em vẫn đang mãi mê, chìm đắm vào giai điệu và từng bước nhảy nên chẳng còn để ý mọi thứ xung quanh, nhất là tôi, người đang đứng thù lù ngoài cửa phòng tập. Nhưng không sao, phút giây ngắm nhìn em nhảy múa đó chính là những thứ tạo nên "mỗi ngày" của tôi.

Bài hát kết thúc, em thở dốc, quệt đi những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt. Tôi bất ngờ thảy cái khăn lên đầu em và nói:

-Một idol mà không có khăn thì cũng không hay đâu đó.
-Anh Hoseok?

Em lau mặt, quay sang nhìn tôi, rồi lại cười. Tôi cười đáp lại, kèm theo lời xin lỗi.

-Ừ, là tôi. Có đến trễ quá không?
-Không ạ._ em lắc đầu_ em cũng vừa tập một vài lần thôi ạ.
-Ừm, vậy em cứ tập tiếp, tôi khởi động.

Mang giày vào, tôi giậm giậm mũi giày thói quen, mở một bài hát có giai điệu vừa phải, kết nối bluetooth với tai nghe và bắt đầu khởi động. Nhạc vừa bật, cảm thấy âm thanh truyền hẳn tới não bộ, tôi bắt đầu những màn xoay cổ tay cổ chân, giãn cơ và rồi xoay cánh tay. Bỗng nhạc trong tai nghe tắt thay vào đó là tiếng nhạc được phát bằng loa ngoài, em đến trước mặt tôi rồi cười hì hì, gãi đầu. Tôi cũng ngầm hiểu được, gật đầu. Tôi bước qua một bên, em nhảy vào chỗ tôi vừa đứng. Bây giờ cả hai đang đứng ngang nhau và cùng nhau khởi động. Rồi chúng tôi cùng nhau nhảy những bài hát đã từng tập qua, cùng nhau chỉnh cho nhau những lỗi sai và hát cho nhau nghe bài hát của mình. Những bước nhảy, từng câu hát và tiếng nói chuyện của cả hai đã tạo nên buổi tập cuối tuần này. Nói chính xác hơn là mọi buổi luyện tập cuối tuần. Nó diễn ra vui vẻ như thế đấy.
_________

Nếu hỏi bản thân về khoảng khắc ấy,
Thì nó tựa như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng tôi.
Nếu hỏi bản thân về cảm giác ấy,
Trong mắt tôi nó thật tuyệt vời.

I like just being together, with you.
I like the dances we dance together, with you.
I just wanna wanna wanna
I really wanna wanna wanna
Just dance.
__________

Em nhảy "bài hát của Jiminie" cho tôi xem. Vốn lúc đầu người biên đạo là tôi đã tạo ra một ít mạnh mẽ trong vũ đạo. Nhưng đến khi về tay em, nó đã trở thành một vũ đạo nhẹ nhàng và uyển chuyển. Nói cách khác, em đã "mềm mại hóa" một cách xuất sắc.
Rồi tôi nhảy bài hát mà tôi viết lời là "Just Dance" cho em xem. Cũng như em, tôi chìm vào trong điệu nhảy của mình mà quên đi mọi thứ, nhưng có một thứ tôi không thể nào không để ý được. Phải đấy, ngoài em thì còn ai nữa? Khuôn mặt em nhìn tôi chăm chú khiến động tác tôi càng thêm nhiệt huyết và mạnh mẽ. Cả lòng ngực tôi nhấp nhô, chứa đựng niềm thỏa mãn và vui sướng cực độ.

-Rất tuyệt vời.

Cùng với đó là tiếng vỗ tay bôm bốp mà em dành cho tôi sau khi bài hát kết thúc. Dùng khăn lau mồ hôi và vắt lên cổ, tôi ngồi bệt xuống đối diện em mà thở phì phò. Bài hát này tôi rất thích, nhưng nó tốn nhiều sức lực quá đi mất.

-Anh Hoseok, ta đi ăn gì không? Em bắt đầu đói rồi.

Em bĩu môi và xoa xoa cái bụng. Cũng phải thôi, chúng tôi đã tập từ trưa đến chiều tối rồi mà.

-Cũng được. Em muốn ăn gì?
-Em muốn ăn bánh gạo cay.
-Không được, bao tử đang yếu nên đừng ăn cay.

Mặt em xụ xuống, chán nản rồi cũng gật gật đầu. Em cùng tôi cuốc bộ về kí túc xá cách đó không xa, cả hai cùng đi cùng nói đủ thứ chuyện. Nghỉ ngơi tắm rửa rồi hẹn nhau đi ăn đi uống.

Thế là hết một ngày cuối tuần.
Rồi bắt đầu một tuần mới bận rộn. Vì lớn hơn em một tuổi và cả hai đều học khác khoa nhau nên thời gian tôi với em có thể gặp là một điều khá là xa xỉ. Lúc tôi tập nhảy thì em ở trong thư viện học, lúc tôi ở dưới sân học Thể Dục thì em lại ở phòng thu. Có lúc tôi lướt ngang qua lớp em học, có lúc em đi ngang qua lớp tôi, có lúc cả hai chạm mặt nhau ở hai nơi học kế bên nhau, chúng tôi tặng nhau cái vẫy tay chào đối phương và những ám hiệu cỗ vũ nhau. Mà cũng vì chuyện này mà thằng Namjoon cứ chọc tôi mãi thôi. Vì mỗi lần chạm mặt như thế là mỗi lần tôi lại cười đến toe toét. Đến tối, tôi đi làm thêm, em luyện tập hoặc ngược lại. Cho nên đến cuối tuần, tôi thường dành thời gian để cùng hẹn em ở những buổi luyện tập và đi ăn ở những quán nhỏ ven đường.

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Ngày mà chú mèo Calico ấy ra đời vào 23 năm trước. Hôm nay, tôi cùng bạn của em, Kim Taehyung cùng với Kim Namjoon, bạn của tôi và là anh của Taehyung tổ chức cho em một buổi tiệc sinh nhật thật tuyệt vời. Bong bóng được Namjoon treo lên cùng bánh được cả đám góp tiền và nó đi mua nốt, Taehyung thì đảm nhận việc design băng rôn và áp phích, poster có dòng chữ HAPPY BIRTHDAY CHIMCHIM. Còn tôi thì đảm nhận việc chọn địa điểm và câu giờ. Tôi chọn phòng tập nhảy mà chúng tôi thường luyện ở đó làm nơi tổ chức. Mỗi người ai cũng có một công việc và hiện giờ tôi đang ngồi trong thư viện cùng với em. Ngồi đối diện tôi, em vò mái đầu vàng kia đến rối tung rồi mù rồi đưa ánh mắt ngở ngàng nhìn tôi kèm với cái lắc đầu bó tay. Giờ tôi mới hiểu vì sao Taehyung lại kêu rằng em ghét trò chơi động não như vậy, mà vẫn cứ thích giải!

-Em vẫn chưa nghĩ ra?
-Chưa...chưa ra!

Em ủy khuất nhìn tờ giấy giải đó trước mắt, dòng chữ viết tay nghuệch ngoạc của tôi có vẻ như càng làm em rối hơn. Nhưng cũng vì thế, bỗng chốc công việc câu giờ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

-Vậy có cần tôi...
-Không, không được, em sẽ tự giải!
Em ôm tờ giấy vào kẹp trong lòng, chìa tay đẩy đẩy tôi ra một bên khác. Tự hỏi xem, cái hành động đáng yêu đó là gì đây chứ?
-Được thôi, vậy cứ tiếp tục đi. Nhưng phải đến sáu giờ thôi, vì tôi cho em xem một thứ này.
-Thứ gì ạ?

Em vẫn giữ nguyên trạng thái ôm tờ giấy, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

-Rồi em sẽ biết.

Tôi làm kí hiệu bí mật kèm với cái nháy mắt với em. Em hừ một tiếng, lại bĩu môi hờn dỗi, giải tiếp câu đố.

-Nếu không được thì để tôi gợi ý cho. Nó có liên quan tới...
-Anh Hoseok! Không cho anh nói!
-Rồi, rồi, không nói nữa. Nhưng bây giờ ta nên đi xem cái bí mật đó thôi nhỉ?

Em chần chừ một lúc, nhìn tôi lại quay sang nhìn tờ giấy. Trông em có vẻ rất đắn đo, lựa chọn mại mới quyết định để tờ giải đố đó sang một bên và đi theo tôi đang cười phì với mọi hành động ban nãy của em.
_________

Tất cả mọi thứ diễn ra điều không phải là sự sắp xếp.
Chỉ là chính tôi cảm nhận được.
Dường như thế giới hôm nay trở nên thật khác
Chỉ vì thấy nụ cười người.
__________

-Happy birthday to you~
Happy birthday to you~
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you~
Khi tôi dẫn em đến trước phòng tập và bịt mắt em lại, tiếng hát aehyung và Namjoon vang lên, ca bài happy birthday tặng em. Tôi vẫn cứ bịt mắt mặc dù bài hát đã sang tới lời thứ hai.

-Happy birthday to you~_Namjoon hát.
-Happy birthday to you~_ Taehyung và Namjoon hát
-Happy birthday dear Chimchim~_ cả ba cùng hòa âm.
-Happy birthday~ to~ you~

Tôi đảm nhiệm hát câu cuối bài hát vì một phần tôi đòi và vì một phần em muốn nghe tôi hát ngoài bài Just Dance ra. Sau màn hòa âm của ba người là một khoảng không gian im lặng. Tôi bỗng có cảm giác tay mình ươn ướt, còn nghe tiếng thút thít nhỏ xíu nên vội tay mình ra.

-...

Em ấy, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ xinh ấy. Em khóc rất nhiều và bảo với cái giọng ngọng ngọng bản thân từ bé đến giờ chưa được ai tổ chức linh đình như thế, lại còn là bí mật nữa. Càng nói càng khóc to hơn, tôi và Taehyung chẳng biết làm gì ngoài dỗ cho em nín cả. Chúng tôi luống cuống tay chân, làm mọi trò con bò chỉ để cho em hết khóc thì lại được một cái cốc đầu rõ đau.

-Hai tụi bây ăn gì mà kém thông mình vậy? Jimin khóc là do nó vui quá chứ có phải ai lấy mất sổ gạo nhà nó đâu!
Tôi thật sự là bị bối rối đến mức ngu người luôn rồi.

-Nhưng mà...dù sao cũng cảm ơn mọi người...
-Không có gì đâu Jimin.

Namjoon cười nhìn em khiến tôi lên cơn ghen tức. Mà thôi, nó là hoa có chậu, không nó sợ nó bỏ chậu này qua chậu khác, tôi không chấp.

-Mà Jiminie này, quà của cậu đây.

Taehyung cầm nguyên một con gấu Chimmy to tướng tặng em.

-Tớ thích, cảm ơn Tae.

Namjoon thì tặng em một chiếc khăn quàng cổ.

-Đã là vocalist thì hãy giữ ấm cổ thật tốt.
-Cảm ơn anh ạ.

Còn tôi, thì ấp úng và khá hồi hộp. Tay cầm hộp quà mà run run.

-Anh Hoseok có tặng quà cho em không?
-Có...có chứ!

Rồi tôi cố gắng trở nên tự nhiên nhất có thể và trao cho em hộp quà.

-Sinh nhật vui vẻ, Jimin. Em thích nó chứ?

Tôi sợ rằng, vì là con trai nên em không thích vòng tay, nhưng nào ngờ em lại xỏ thẳng vòng vào tay và lắc qua lắc lại thích thú.

-Em thích nó lắm ạ! Đá tượng trưng cho tháng của em này!
-Thì ra em cũng biết à?

Em cười gãi đầu, gật gật mấy cái rồi bất chợt ôm chặt cứng tôi

-Cảm ơn anh, Hoseok.

Em thả tôi ra, chỉnh chiếc vòng tay vừa với tay mình, chống hai tay ở eo và hỏi:

-À đúng rồi, còn câu đố?
-Em cũng nhớ dai thật đấy!
-Em bỏ cuộc không làm nữa đâu, nãy giờ vẫn không nghĩ ra.

Thấy em nói vậy, tôi cũng hiểu được vì sao em chẳng biết câu trả lời. Bởi vì ngoài tôi ra thì chẳng còn ai biết nó đâu. Đó là ý nghĩa của bài "bài hát của Jiminie" đặt tên cho nó.

-Em thấy đấy, mọi thứ đều có một sự sắp xếp, nhưng đôi lúc cũng có vài thứ lại là tạo hóa của sự tình cờ. Giống như việc tình cờ phát hiện ra liều thuốc kháng sinh penicillin. Hay là loài mèo tam thể đực quý hiếm cũng được phát hiện một cách tình cờ. Có đôi khi, quy luật ngẫu nhiên của vũ trụ lại đem tới nhân loại những kết quả thật bất ngờ và tuyệt diệu. Thế nên, tôi đặt cho nó một cái tên: Serendipity. Serendipity là sự may mắn tình cờ đấy em à. Tôi yêu sự may mắn. Nghĩ thử xem nếu như em là sự may mắn của tôi? Vậy chứng tỏ một điều: anh tình cờ yêu em, Jimin. Và...còn việc tôi yêu em cũng chỉ là do sự tình cờ của em mà đã mang cho tôi cả một vùng trời bình an và rực rỡ. Tôi yêu em, Park Jimin.

"Cuộc sống Đại học năm tư thật bận rộn và khó khăn. Những ngày mệt mỏi đến lạ thường, tôi thường làm bạn với âm nhạc, trốn hẳn một, hai tiết để vùi mình vào thế giới riêng. Nhưng giờ lại khác. Cho đến ngày chú mèo tam thể ấy tình cờ đi vào trái tim mình, tôi bỗng chốc cảm giác thế gian này trở nên thật khác chỉ vì thấy nụ cười của em."
"Just dance, my serendipity."

_________

Sao trời đang trôi nổi.
Đôi ta đang bay lượn.
Tuyệt đối không phải là mơ đâu.
Đừng run rẫy,
Hãy nắm chặt tay anh nhé?
Giờ chúng ta thật sự đã thành đôi.
Hãy để anh yêu em.
_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro