Câu chuyện thứ 8: (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Chị không ăn gì sao ?" Chaeyoung chỉ hỏi Jennie đúng một câu duy nhất và tất nhiên cô không thèm đáp lại, chỉ cúi đầu xuống.

- "Vậy chị có thể nhích qua bên kia một tí cho Hank ngủ với được không ? Vì gấp quá nên em chưa kịp mua giường cho Hank" Cái gì ? Jennie không thể tin vào mắt mình. Chiếc giường ấm áp trước đây chỉ mình cô được nằm cùng em, được em ôm vào lòng, giờ lại phải chia sẻ cho một con cún.

Jennie cũng xích qua, trùm chăn kín mặt lộ vẻ bực tức. Lâu lâu cô rón rén giở hé hé lớp chăn ra nhìn qua phía Chayeoung. Em đang ôm cún con Hank - tình địch số 1 của cô vào lòng ngủ ngon lành. Jennie cảm thấy khó ngủ, cô bỏ ra ngoài ban công ngồi thệch xuống sàn khóc rấm rứt.

Vì một con cún chết tiệt mà giờ Kim tiểu thư mới trở nên thảm hại như vậy.

Cún con đáng ghét, Park Chaeyoung cũng đáng ghét huhu... Tôi hờn mấy người, đã thế ngủ ngoài đây luôn cho biết hừ !!!

Sáng hôm sau, Chaeyoung thậm chí còn không hề biết chuyện cô đã vì em mà khóc rồi ngủ gục ngoài ban công. Suốt ngày em chỉ trò chuyện với cún con một cách lải nhải. Cô chẳng thể hiểu được là em đang nói gì với con cún đáng ghét đó nữa, nó thậm chí còn chẳng hiểu.

Cái loài súc vật lông lá đó có gì hay ho hơn cô chứ? Cô xinh xắn dễ thương đáng yêu như một con mèo nhỏ vậy thế mà chẳng để tâm. Nó chỉ là con cún lông dày rộp với vẻ mặt làm bộ tội nghiệp cầu lòng thương hại. Ai hơn ai?.....

-" Xin chào, bác là ai ạ?"

-" Bác nghe tin một chú ở gần đây nói cháu đang nuôi cún con của bác. Bác có thể xin lại nó không?"

-" Được ạ" Chaeyoung lưu luyến bồng Hank lên, hôn nó lần cuối rồi trả cho bác đang chờ mình trước cổng.

-" Tạm biệt mày, Hank" . Chaeyoung vẫy tay chào cún con đang vẫy đuôi nhìn mình lần cuối rồi lững thững vào nhà. Chaeyoung nhìn theo con cún đang vẫn đang nhìn về phía mình mà vẫy đuôi.

Chaeyoung cảm thấy trống trải, em nhìn bao thức ăn mới ba hôm trước mua cho Hank, cả mớ vòng cô sắc màu nữa.Từ nay không còn cơ hội để dùng đến nó nữa rồi. Một cảm giác buồn rười rượi đến kì lạ vây lấy em.

Đến bây giờ Park Chayeoung mới chợt nhận ra suốt ba hôm nay mình chẳng quan tâm đến mèo con của mình tẹo nào. Cảm giác chẳng lành... toi đời rồi

Em chạy vào phòng, không thấy mèo con đâu. Chaeyoung bước ra ban công thì cảm thấy có thứ gì mềm mềm đang vướng vào chân mình. Là Jennie.

-" Sao chị lại ngồi ngoài này?"

-" Nhớ đến tôi rồi sao? Sau khi con cún đó rời khỏi đây."

- "Vậy ra chị đã biết Hank vừa được chủ nhận lại rồi"

-" Em thương con cún đó hơn tôi, tôi biết. Em có coi tôi là gì đâu chứ. Đã vậy mấy hôm nay còn bảo tôi nhích qua một bên cho con cún đang ghét kia nằm nữa... em cũng đáng ghét" Jennie thút tha thút thít kể tội Chaeyoung những uất ức mình đã chịu đòi lại cả vốn lẫn lãi

- " Chị đang ghen sao?" Chaeyoung cười gian xảo. Mặt Jennie ửng đỏ lên, cô vội cúi mặt xuống sàn, giấu đi những giọt nước mát đang rơi lã chã.

-" Chị... nhớ em, Chaeng ~ Chị không muốn chia sẻ em với bất kì ai, kể cả một con cún đi chăng nữa. Mấy hôm nay chị buồn lắm em biết không? Chị thậm chí còn chẳng thể ngủ được khi nhìn thấy em ôm con cún đó vào lòng..."

Jennie ngã vào lòng Chaeyoung mà ấm ức khóc. Park Chaeyoung luống cuống dỗ dành cô chị đang ghen tuông đến bật khóc kia. Không nghĩ chỉ vì một con cún mà đã làm Jennie ấm ức như thế

-" Thôi được rồi, chị đừng khóc... Là em sai, em làm Jennie đau lòng rồi. Em xin lỗi" Chaeyoung vòng tay kéo Jennie ngồi vào lòng mình, đặt đầu cô dựa vào lồng ngực mình. Mùi hương quen thuộc lấp đầy buồng phổi cô, đã ba ngày rồi cô không được gần em thế này, chỉ vì con cún đáng ghét đó

-" Chị xin lỗi... Nhưng chị vẫn không ưa nổi con cún đó! Nó giành Chaeng của chị. Hừ !!! Cả đời này, Chaeng chỉ được yêu thương một mình Jennie này thôi" Jennie nói xong mặt đã phiếm hồng, không dám ngẩng đầu lên. Chaeyoung phì cười vì tính cách trẻ con của cô.

-" Chị giữ của quá đấy !" Chaeyoung cười véo nhẹ cánh mũi thon gọn của cô.

-" Kệ chị! Chị ích kỉ thế đấy! Không muốn chia sẻ em với bất kì ai khác ! Em là của chị, mãi mãi là của chị" Chaeyoung cười bất lực trước một Jennie ra sức giữ của

-" Được rồi được rồi. Đừng thế nữa... Em sẽ đền bù cho chị! Cả ngày hôm nay luôn nha !"

Nói rồi Chaeyoung nhấc bổng cô lên giường, và rồi suốt ngày hôm đó đúng là Chaeyoung đã đền bù cho Jennie khiến cô không thể rời khỏi chiếc giường yêu quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro